Chương 8
Con vật một màu đỏ máu, không phải thứ máu đỏ tươi từ tim tuôn ra, mà là thứ máu đỏ bầm ứa từ vết thương kinh niên không bao giờ hoàn toàn kín miệng. Một thứ ánh sáng kinh khủng tự nó tuôn trào ra như một thứ mồ hôi lạ, và tiếng nó rống lên như núi lở. Sừng nó màu xám lợt như xẹo.
Trong lúc lân đối diện với nó, như một đợt sóng đóng thành băng sắp òa vỡ. Kế đó ánh sáng từ sừng lân thoát ra, và lân quay lại chạy trốn. Con Bò Mộng Đỏ rống lên một lần nữa, nhào đuổi theo sát lân.
Lân chưa bao giờ sợ bất kỳ một vật gì. Tuy bất tử nhưng lân vẫn có thể bị giết bởi một quái điểu, bởi một mũi tên lạc lẽ ra nhằm bắn một con sóc nào đó. Tuy nhiên rồng chỉ có thể giết lân mà không bao giờ làm lân quên lân là lân, và cũng không bao giờ khiến rồng quên rằng cả khi lân chết lân vẫn đẹp hơn rồng. Con Bò Mộng Đỏ không biết lân, tuy nhiên lân vẫn có thể cảm thấy rằng nó vẫn cố ý tìm lân, chứ không phải nó tìm một con ngựa cái trắng. Lần này nỗi sợ hãi phả tới làm màu trắng của lân tối xầm đi, và lân chạy, trong khi tiếng gầm nghi ngờ của Con Bò Mộng Đỏ vang lên đầy ấp khoảng trời, trần ngập cả vùng thung lũng sâu.
Cây cối như đâm bổ tới chặn lân, và lân tránh né chúng! Lân từng lướt trong vĩnh cửu chưa hề vấp phải cái gì. Sau lân, cây cối bị Bò Mộng Đỏ dày xéo gãy nát trong cuộc rượt đuổi. Bò Mộng Đỏ dày xéo gãy nát trong cuộc rượt đuổi. Bò Mộng Đỏ gầm lên một tiếng nữa, và một cành cây lớn đập trúng vai lân mạnh đến nỗi lân lảo đảo và ngã quỵ xuống. Lân chồm dậy ngay tức khắc, nhưng bây giờ thì rễ cây bật lên chỗ lồi chỗ lõm rất khó chạy, dây nho như lũ rắn muốn thắt lấy cổ lân, dây leo quấn quít đan lát giữ cây này với cây khác giữa những cành cây lớn chết khô, giờ đây tất cả đổ xập xuống ngổn ngang trên mặt đất quanh lân. Một lần nữa lân ngã xuống. Tiếng móng Bò Mộng đập trên đất vang thấu xương và lân kêu lên một tiếng.
Lân đã bằng cách nào đó vùng thoát ra khỏi vùng cây đổ ngổn ngang, và đương chạy trên khoảng đất trần, rắn của cánh đồng phẳng, xa hẳn khoảng đồng cỏ phì nhiêu của Hagsgate. Giờ thì lân có chỗ để chạy đua, và một kỳ lân chỉ có thể nhởn nhơ thong thả khi đã bỏ xa kẻ săn mình bỏ xa đám người ngựa mệt nhoài. Lân lướt với tốc độ của đời sống, nhanh hơn gió, tuy nhiên, dù không quay lại lân cũng biết rằng Con Bò Mộng Đỏ vẫn đuổi bén gót, vẫn theo sát lân như bóng đuổi theo hình vậy, lân cảm thấy như đôi sừng xám lạnh của con quái vật đã chờm húc vào sườn mình rồi.
Những thân cây ngô như ngả xuống làm hàng rào chặn ngang lấy ức lân, nhưng lân dẵm cho chúng bẹp dí xuống. Cánh đồng lúa mì trở thành lạnh cóng và đặc quánh khi gặp hơi thở của Con Bò Mộng Đỏ, rồi vướng vào chân lân như những cụm tuyết tơi tả. Lân vẫn chạy, cất tiếng kêu than thua cuộc. Lân chợt như nghe thấy giọng nói nhịp nhàng và lạnh lùng của chú bướm: "Tất cả kỳ lân đều đã xuôi theo con đường này từ lâu, và Con Bò Mộng Đỏ luôn luôn dồn bén gót." Chắc nó đã giết hết tất cả những kỳ lân đó.
Đột nhiên Con Bò Mộng Đỏ sừng sững chặn phía trước lân, đối diện với lân, như thể nó vừa bay trên không rồi sà xuống chặn đầu. Nó chưa xông tới ngay, mà lân thì chưa chạy. Nó xuất hiện đã to lớn kinh khủng khi nhập cuộc, nhưng trong khi đuổi theo lân, nó càng trở thành mênh mông bát ngát, đến nỗi lân không tài nào tưởng tượng được hết hình thù nó bây giờ. Nó như uốn mình lẫn với vòng cong đỏ rực của khoảng trời, chân nó như những cột gió lốc, đầu nó quay đi quay lại lẫn với vùng sáng Sao Bắc Đẩu. Hai lỗ mũi nó nhăn đi nhúm lại thở ù ù mỗi khi nó hục hặc tìm lân, và tới lúc đó lân mời nhận ra rằng Con Bò Mộng Đỏ mù.
Nếu như nó cứ xô tới có lẽ lân đã nhận cuộc giao đấu vô vọng với nó, có thể nó sẽ dẫm nát lân ra từng mảnh. Nó lẹ hơn lân nhiều, thà cứ giao đấu với nó bây giờ còn hơn bị nó bắt sống khi chạy. Nhưng Bò Mộng cứ từ từ tiến lên, dáng điệu đủng đỉnh thanh lịch một cách nham hiểm, như thể nó không có ý dọa dẫm lân. Thốt lên một tiếng kêu khẽ đầy thương đau, lân chạy ngược lại con đường mình vừa chạy, qua những cánh đồng lúa gãy nát, qua cánh đồng trơ trụi bỏ hoang, hướng về phía lâu đài của Haggard, lù lù và đen tối hơn bao giờ hết. Và Con Bò Mộng Đỏ lại đuổi theo sau lân, bám sát lấy sự sợ hãi của lân.
Schmendrick và Molly bị bắn về phía sau như một mảnh gỗ bé, khi Con Bò Mộng Đỏ vừa lướt tới - Molly ngã sấp xuống mặt đất nín thở, tâm trí như loãng ra, ảo thuật gia bị hất tung vào một bụi gai, một nửa cái áo choàng rách bươm, gai sước thấu da. Cả hai cùng nhỏm dậy, dựa vào nhau mà khập khiễng đuổi theo, không ai nói với ai một lời.
Đường qua đám cây cối gẫy đổ bây giờ thành dễ đi cho hai người, vì Con Bò Mộng Đỏ khi rượt theo lân đã dẵm nát để sang phẳng. Molly và ảo thuật gia bò lồm cồm trên những thân cây lớn không những bị nghiền nát mà còn ngập một nửa xuống mặt đất đến khi men theo những hố không rõ sâu nông bao nhiêu trong bóng đêm thì cả hai càng phải bò thận trọng hơn nữa trên hai tay và hai đầu gối. Không móng một quái vật nào lại có sức mạnh kinh khủng đến thế, Molly bàng hoàng nghĩ, cả trái đất bị rung chuyển, rúm ró dưới sức nặng của Con Bò Mộng Đỏ. Nàng nghĩ tới lân và tim nàng như muốn ngưng đập.
Khi đã ra thoát tới cánh đồng bằng, cả hai cùng thấy lân tít đằng xa, mờ như một cụm hơi nước trắng lợt dưới ánh sáng rực của Con Bò Mộng Đỏ. Vừa mệt, vừa sợ, Molly bàng hoàng trông lân và Bò Mộng Đỏ xoay quanh vờn đuổi nhau như kiểu sao trời và vẩn thạch vần vụ, lao mình vĩnh viễn cô độc trong khoảng không vô tận. Cứ như vậy hẳn là Con Bò Mộng Đỏ chẳng bao giờ chụp bắt được lân trừ phi cái Bây Giờ bắt kịp cái Mới Đây, cái Bắt Đầu bắt kịp cái Vừa Qua. Molly mỉm cười, nụ cười trong sáng làm sao.
Nhưng bóng Con Bò Mộng Đỏ chợt đỏ rực vừa chụp xuống bủa vây trọn vẹn lấy lân. Lân lùi lại, quẹo sang phía khác, vươn mình chạy vút, nhưng chỉ để lại gặp Con Bò Mộng ở chính phía đó, đầu nó cúi xuống, mõm rống lên như sấm động. Lân quay tìm lối khác nhưng rồi vẫn phải lùi lại, tránh sự chạm trán đối diện với Bò Mộng. Nó chỉ chặn lối lân rồi đứng yên, rõ ràng nó không cố tình tấn công để giết lân mà chỉ kiểm soát, chặn lân ở mọi ngả, trừ một ngả.
"Nó đương lái lân về một chiều hướng," Schmendrick nói một cách bình tĩnh. "Nếu quả tình nó muốn giết lân nó đã giết vào lúc này. Nó đương dồn lân về một hướng như nó đã dồn tất cả những kỳ lân trước đây về hướng đó, về hướng tòa lâu đài, về hướng Haggard, sao vậy?"
Molly nói, "Ông bạn hãy làm một cái gì đi." Giọng Molly bình tĩnh một cách kỳ lạ, và ảo thuật gia trả lời nàng cũng bình tĩnh không kém. "Tôi có làm được cái khỉ gì đâu."
Lân thoát chạy một lần nữa, hăm hở như không biết mệt nhưng thật đáng thương, và Con Bò Mộng Đỏ nhường lối cho lân chạy, nhưng vẫn cương quyết chặn lối không cho lân rẽ. Khi lân đối diện với Bò Mộng lần thứ ba như vậy thì vô tình lân đã ở cách Molly khá gần để nàng nhận thấy hai chân sau lân run lên cầm cập như chân một con chó đương run sợ. Lân vừa đứng lên, móng bám vào mặt đất, hai tai vểnh về phía sau, nhưng lân không kêu lên một tiếng nào, và sừng lân không còn tỏa ánh sáng. Lân khụy xuống khi tiếng rống của Con Bò Mộng Đỏ làm vòm trời như rạn nứt, lân không quay lại để chạy trốn nữa.
"Mau lên đi ông bạn," Molly Grue nói. "Hãy làm một cái gì đi."
Schmendrick quay sang nhìn nàng, khuôn mặt ngẩn ngơ một cách tuyệt vọng. "Tôi làm gì được bây giờ? Tôi làm được gì với những thứ ảo thuật đó. Ảo thuật mũ, ảo thuật những đồng tiền, hay ảo thuật tôi tráng đá thành trứng? Liệu những trò đó có giải trí nổi Con Bò Mộng Đỏ, bà bạn có nghĩ thế không, hay là tôi làm trò những quả cam biết hát? Tôi sẵn sàng làm bất kỳ cái gì bà bạn gợi ý, vì tôi cũng muốn mình có ích lợi thực tiễn một chút."
Molly không trả lời. Con Bò Mộng tiếp tục tiến lên, và lân thì cứ nép thấp xuống, nép thấp xuống hơn nữa đến như sắp gãy làm đôi. Schmendrick nói, "Tôi biết phải làm gì rồi. Nếu có thể, tôi hóa lân thành một con vật khác, một con vật hèn mọn thôi, thế là Con Bò Mộng hết chú ý. Nhưng chỉ những ảo thuật gia thượng thặng, một thầy phù thủy cao tay như Nikos, thầy tôi xưa, mới có khả năng thực hiện nổi điều đó. Biến hình một kỳ lân có khả năng thực hiện nổi điều đó. Biến hình một kỳ lân - ai làm được điều đó, có thừa khả năng xáo trộn được thời gian, xáo trộn năm, tháng, mùa như thể ta xáo trộn những quân bài. Mà tôi thì khả năng chẳng hơn gì bà bạn; kém hơn là đằng khác, vì bà bạn còn có thể vuốt ve lân, tôi không." Nhưng vừa lúc đó, ảo thuật gia chợt nói, "Trông kìa. Xong rồi."
Lân đã đứng lên, rất yên lặng trước Con Bò Mộng Đỏ, đầu cúi xuống, màu trắng bọt biển nay thành bọt xà phòng xám, gầy gò, bé mọn; và ngay cả Molly yêu lân là thế mà cũng không muốn nhìn lân hiện ra thật trơ trẽn như kia, mất vùng ánh sáng bao quanh. Đuôi như đuôi sư tử, cẳng hươu, chân dê, bờm xinh lạnh như bọt nước, cái sừng bị cháy xém, đôi mắt - ôi đôi mắt! Molly nắm lấy cánh tay Schmendrick xiết chặt.
"Ông bạn có ảo thuật," nàng nói. Nàng nghe thấy chính tiếng nói của nàng rõ và sâu như tiếng một nữ tiên tri. "Có thể là ông bạn không nhìn thấy ảo thuật của mình nhưng nó vẫn có đấy. Ông đã gọi Robin Hood. Robin Hood không hề có, thế mà Robin Hood vẫn xuất hiện như thường và thành sự thực. Thế là
ảo thuật chứ còn gì nữa. Ông bạn muốn có bao nhiêu ảo thuật cũng có miễn là ông bạn dám thành tâm tìm kiếm nó."
Schmendrick nhìn nàng yên lặng, nhìn chằm chằm như thể ông đương tìm ảo thuật trong chính đôi mắt Molly Grue. Con Bò Mộng tiến từ từ về phía lân, nó không rượt đuổi nữa mà điều khiển lân bằng sức nặng hiện hữu của nó, và lân tiến về phía trước, ngoan ngoãn, dễ bảo. Nó theo lân như tên chăn cừu theo sau một con cừu lạc đương bị dồn về phía lâu đài Haggard với những chiếc tháp nhọn hoắt, có biển.
"Ồ xin ông bạn," giọng Molly như vụn ra. Xin ông bạn chú ý cho, không thể thế được, không thể để việc đó xảy ra được. Nó đương dồn lân về phía lâu đài Haggard, và không ai còn được gặp lại lân nữa, không bao giờ còn được gặp lại lân nữa. Xin ông bạn, ông là ảo thuật gia ông đừng để cho nó làm vậy." Bàn tay Molly càng xiết chặt hơn nữa. "Làm cái gì đi, ông bạn!" Và nàng khóc. "Đừng để Con Bò Mộng ngang tàng hống hách quá thế. Hãy làm cái gì đi, ông bạn!"
Schmendrick trố mắt nhìn vào những ngón tay thít chặt của Molly. "Tôi không thể làm được bất kỳ cái gì," ông ta nói qua kẽ răng, "trừ phi bà bạn nới lỏng tay cho một tí."
"Trời ơi" Molly nói, "Xin lỗi ông bạn."
"Bà bạn ơi, bà bạn có thể làm tắc nghẽn đường máu lưu thông đó," ảo thuật gia nói bằng giọng nghiêm trọng. Ông ta xoa xoa lên cánh tay một chút, rồi tiến lên mấy bước đi vào chặn lối đi của Con Bò Mộng Đỏ, rồi hiên ngang khoanh tay lại, cố ngẩng đầu cao lên, phải cố gắng lắm, vì thực ra lúc đó ảo thuật gia mỏi mệt lắm rồi.
"May ra lần này," Molly nghe ông ta lẩm bẩm, "may ra lần này. Nikos đã niệm chú - ừ Nikos đã niệm chú ra sao nhỉ? Ta cũng không nhớ nữa. Lâu quá rồi còn gì." Giọng Schmendrick thoạt đượm một vẻ sầu hận xa xưa lạ lùng mà Molly chưa bao giờ nghe thấy. Bỗng giọng đó chợt tưng bừng như tia sáng vừa bắt thành lửa bắt đầu bốc lên, "Ồ nhưng biết đâu, biết đâu, ta vẫn có thể làm được lần này chứ. Dù sao Schmendrick, người cũng không thể đem lại cái gì tồi tệ hơn hiện trạng." Và ảo thuật gia cất tiếng cười thật khẽ.
Con Bò Mộng Đỏ màu nâu không để ý đến bóng người cao lớn đứng giữa lối đi, mãi khi tiến gần đến nơi, nó mới dừng lại hít hít không khí. Nó hục hặc nơi cổ họng muốn gầm lên, nhưng rồi lại có vẻ như hoang mang lúc lắc cái đầu. Lân cũng ngừng lại khi Bò Mộng ngừng, và hơi thở của Schmendrick như vỡ ra khi trong thấy lân mềm yếu một cách thê thảm. "Chạy đi chứ!" ông ta thúc giục lân. "Bây giờ thì chạy đi chứ!" nhưng lân không nhìn ông, cũng không quay lại nhìn Con Bò Mộng Đỏ, mà chỉ cúi xuống nhìn đất.
Nghe tiếng nói của Schmendrick, Con Bò Mộng gầm to hơn, vẻ dọa nạt hơn. Hình như nó muốn mau chóng đưa lân ra khỏi thung lũng này, và ảo thuật gia nghĩ rằng ông đã hiểu lý do vì sao. Ngoài vùng ánh sáng tỏa ra tự Con Bò Mộng Đỏ, ông đã có thể trông thấy hai hay ba ngôi sao vàng vọt còn sót lại trên vòm trời, và mơ hồ một tia sáng ấm đương tới gấp. Quả thật rạng đông đương đến kia rồi.
"Nó đâu có bận tâm đến vừng đông ló rạng," Schmendrick tự nhủ thầm. "Điều đó đáng nên biết lắm." Một lần nữa ông hét lớn lên, giục lân hãy chạy trốn đi, nhưng ông chỉ nghe thấy tiếng gầm như trống trận đáp lại. Lân tiếp tục lầm lũi tiến lên, Schmendrick phải nhảy vội sang bên để nhường lối. Bám sát theo lân là Con Bò Mộng Đỏ, nó đương dồn gấp lân như thể cơn gió mạnh đương thổi dồn một mảng mây mù tơi tả. Sức mạnh của Bò Mộng lướt tới gạt Schmendrick lăn quay lông lốc sang phía khác để khỏi bị dẫm bẹp, đôi mắt ông như bị lóa đi, đầu óc như bốc lửa. Tựa như ông ta có nghe tiếng Molly Grue thét lên.
Quỳ trên một gối, ông thấy Con Bò Mộng Đỏ đã dẫn lân gần tới khoảng có cây mọc. Nếu như lân biết cách vùng chạy một lần nữa - nhưng giờ đây lân tùy thuộc vào ma lực của Bò Mộng, không tự chủ được nữa rồi. Ảo thuật gia liếc nhìn lân lợt lạt, lạc õng giữa hai sừng Bò Mộng, trước khi bờ vai man dại của nó che khuất hẳn. Ông cảm thấy lảo đảo, sầu đão, thất bại tơi bời, ông nhắm mắt lại, buông xuôi lòng trong tuyệt vọng cực kỳ não nề... Vừa lúc đó như có cái gì thức giấc trong ông - cái đó đã một lần thức giấc trong ông trước đây. Ông hét to lên vừa sợ vừa vui.
Lần này đây ông đã đọc lời thần chú ra sao ông cũng không nhớ rõ nữa. Những lời đó thoát khỏi miệng ông như những con phượng hoàng tự động vỗ cánh bay đi. Và khi lời sau cùng vừa dứt thì một sự trống rỗng mênh mông ập đến cùng với tiếng sét long trời lở đất khiến cho ông ngã sấp xuống. Mọi sự xảy đến rất chóng, chỉ một loáng. Trước khi đứng dậy ông ý thức rằng ảo thuật chân chính của ông đã đến và than ôi cũng đã đi mất rồi.
Phía trước, Con Bò Mộng Đỏ đứng im lặng, nó cúi xuống đánh hơi một cái gì trên đất, Schmendrick chưa trông thấy lân. Ông cố tiến nhanh, nhưng Molly đã nhanh chân hơn tới trước đủ để nhận ra cái Con Bò Mộng Đỏ đương ngửi là cái gì. Molly đặt một ngón tay lên miệng như một đứa trẻ.
Dưới chân Bò Mộng, nằm sõng soài một cô gái trẻ măng. Nàng trần truồng như nhộng, da trắng như tuyết vào một đêm trăng, mớ tóc xõa rối tung màu bạch kim như ánh thác đổ, mặt nàng khuất trong hai cánh tay.
"Ồ," Molly nói, "ồ, ông bạn đã phù phép ra sao thế này?" Quên mọi hiểm nguy, nàng tiến nhanh tới quỳ xuống bên cô gái. Con Bò Mộng Đỏ quay về phía Schmendrick hục hặc cái đầu vĩ đại và mù lòa của nó. Hình bóng nó như thu gọn lại, nhỏ nhoi, mờ nhạt khi vừng đông ló rạng mặc dầu hình ảnh nó vừa đây còn âm ỉ cháy như dòng phún xuất thạch vừa thoát khỏi miệng hỏa diệm sơn. Ảo thuật gia bâng khuâng tự hỏi về kích thức đích thực của nó, màu sắc đích thực của nó khi ông ta còn đứng lại một mình.
Một lần nữa Con Bò Mộng Đỏ hít mũi ngửi cái thân hình bất động bên dưới, muốn cố khuấy động hình hài đó bằng hơi thở giá băng của nó. Rồi không một tiếng động nó nhảy vào lùm cây, chỉ cần tiếp thêm ba bước nhảy vĩ đại nó đã biến khỏi mắt nhìn. Hình ảnh cuối cùng Schmendrick còn giữ được khi nó vừa nhảy tới ven thung lũng, là một hình thù không có hình thù gì cả, chỉ là một khoảng bóng tối xoáy cuốn, đỏ rực ta vẫn thấy hiển hiện phía trước mỗi khi ta cảm thấy nhức nhối đến phải nhắm nghìn mắt lại. Hai sừng nó như vừa biến thành hai cái tháp cao nhọn hoắt điên khùng của lâu đài Haggard.
Molly Grue đã nâng đầu cô gái đặt vào lòng mình và thì thầm lại câu, "Ông bạn đã phù phép ra sao vậy?" Khuôn mặt cô gái thiêm thiếp trong bình thản và gần như đương mỉm cười, khuôn mặt đẹp nhất Schmendrick được thấy từ xưa tới giờ. Vẻ đẹp vừa làm ông bị thương vừa sưởi ấm lòng ông. Molly vuốt cho mớ tóc đẹp của cô gái mượt xuống. Schmendrick nhận thấy trán nàng, khoảng giữa đôi mắt nhắm nghiền, nổi lên một vệt chấm sẫm màu, không phải vết sẹo, cũng chẳng phải vết tím bầm, trông tựa như một đóa hoa xinh.
"Bà bạn hỏi rằng tôi đã phù phép ra sao ư?" Ảo thuật gia đáp lời rên rỉ của Molly. "Chỉ là dùng ảo thuật để cứu lân khỏi Con Bò Mộng Đỏ. Thưa bà bạn đó là điều tôi đã làm, bằng thứ ảo thuật chân chính của tôi." Bây giờ thì ông tỏ vẻ khoái hoạt không thể tả được, vừa như muốn khiêu vũ, vừa như muốn đứng yên. Sau cùng ông bật cười nghiêng ngả tự ôm ghì lấy mình say đắm đến mức đôi chân lảo đảo và ngã chổng kềnh bên cạnh Molly.
"Đưa cho tôi cái áo choàng ông bạn," Molly nói. Ảo thuật gia chiếu tia nhìn vào Molly, nháy mắt. Nàng với tay giựt mạnh tấm áo choàng tả tơi ra khỏi vai ảo thuật gia, rồi choàng kín thân thể cô gái vẫn thiêm thiếp giấc nồng. Ánh sáng tự cô gái tỏa ra qua làn áo choàng chẳng khác tia nắng mặt trời lấp lóe qua lùm cây.
"Chắc Bà bạn đương tự hỏi tôi sẽ làm cách nào để biến nàng trở lại hình hài lân cũ," Schmendrick lên tiếng "Nhưng tốt hơn hết đừng tự hỏi gì cả. Khả năng biến hóa sẽ đến với tôi khi cần thiết. Bây giờ thì tôi hiểu điều đó lắm. Một ngày nào đó nếu quả là khẩn thiết nó sẽ đến với tôi, nhưng bây giờ thì chưa." Rồi như không ngăn giữ được, ông nắm lấy Molly Grue ôm ghì lấy đầu nàng trong đôi cánh tay dài ngoằng của ông. "Nhưng bà bạn đã có lý," ông la lớn, "khả năng ảo thuật đó vẫn có kia, và nó thuộc quyền sở hữu của tôi!"
Molly rụt đầu ra khỏi tay ông, một bên má bị chà sát đỏ ửng, hai tai bẹp dí. Cô gái thở dài trong lòng Molly, ngưng nét cười mỉm, quay mặt về phía mặt trời mọc. Molly nói, "Schmendrick, ông bạn ảo thuật gia tồi tệ, ông không thấy sao."
"Thấy cái gì kia? Có cái gì để thấy đâu." Nhưng giọng ông chợt dắn đanh lại và thận trọng, đôi mắt xanh của ông cũng thoáng vẻ sợ hãi. "Con Bò Mộng Đỏ tới tìm bắt lân, lân phải biến thành một thứ gì khác. Chính bà bạn yêu cầu tôi biến hóa lân - bây giờ bà bạn lo âu cái gì nào?
Molly lắc đầu, "Tôi nào ngờ ông bạn lại hóa lân thành hình cô gái như thế này, lẽ ra ông bạn phải làm cái gì khá hơn." Nàng không nói hết lời, nhưng nhìn đi nơi khác, tay tiếp tục vỗ về cô gái tóc bạch kim.
"Chính phép ảo thuật tự nó chọn hình dáng, không phải tôi," Schmendrick trả lời. "Một tên làm trò hạ cấp mới nói sắp biểu diễn trò này, sắp biểu diễn trò nọ, nhưng một ảo thuật gia chỉ là kẻ chuyên chở, một con lừa mang trên lưng ông chủ và đi xa tùy theo sức mình. Ảo thuật gia đọc lời chú, nhưng pháp thuật tự chọn cách thể hiện. Nếu nó quyết định biến lân thành hình con gái, thì đó là điều tốt nhất nên làm." Khuôn mặt ông bừng bừng say đắm đến thành mê sảng, khiến trông ông càng trẻ thêm. "Ta là kẻ mang đồ," ông cất tiếng hát. "Ta là nơi trú ngụ, ta là người sứ giả đưa tin."
"Ông bạn là một tên ngốc," Molly Grue dằn giọng. "Ông bạn có nghe tôi nói chăng? Ông bạn có nghe tôi nói chăng? "Ông bạn là một ảo thuật gia xuẩn ngốc." Cô gái muốn tỉnh giấc nồng thì phải, hai bàn tay cô mở ra rồi khép lại, hai hàng mi rung động như khoảng ức con chim. Molly và Schmendrick còn đương tiếp tục chăm chú ngắm thì nàng thốt tiếng kêu khẽ và mở mắt, đôi mắt thật khác thường, sâu thăm thẳm, tràn ngập ánh sáng bề mặt nhưng bao hàm biết bao bí ẩn ở chiều sâu. Lẽ ra lân phải được biến thành thằn lằn, Molly nghĩ, hay thành cá mập, hay thành con ốc sên, hay thành con ngỗng.
Cô gái vẫn nằm thẳng không cựa quậy, nàng tự khám phá ra mình bằng đôi mắt của Molly và đôi mắt của Schmendrick. Và chỉ bằng một cử động nàng thoắt đứng lên, chiếc áo choàng đen rơi xuống ngang lòng Molly. Trong một khoảnh khắc nàng xoay thành vòng tròn, nhìn trừng trừng vào đôi bàn tay vô dụng giơ cao ngang tầm ngực. Nàng hơi nhích bước đi một cách vụng về như con đười ươi đang làm trò, khuôn mặt nàng ngỡ ngàng như thể đương là nạn nhân của một tên hề chọc quê. Tuy nhiên nhất cử nhất động của nàng đều đẹp. Vẻ mặt kinh hoàng của nàng như con vật sa bẫy trông càng đẹp hơn bất kỳ khuôn mặt biểu lộ niềm vui nào. Điều đó càng là một điều kinh khủng.
"Con lừa," Molly nói. "Người sứ giả đưa tin."
"Tôi có thể biến nàng thành lân trở lại," ảo thuật gia trả lời, hơi khản giọng. "Đừng lo điều đó, tôi có thể biến nàng trở lại như cũ mà."
Rực rỡ dưới ánh mặt trời, cô gái trắng nõn nhảy đi nhảy lại trên đôi chân trẻ mạnh của mình. Chợt nàng trượt chân ngã, và ngã đau vì nàng vẫn chưa biết cách sử dụng đôi bàn chân để đỡ cho thân mình. Molly chạy bổ tới, nhưng cô gái vẫn nép mình trên mặt đất ngước nhìn Molly, hỏi, "Các bạn đã làm gì cho tôi vậy?" Molly Grue bắt đầu khóc.
Schmendrick tiến tới, khuôn mặt lạnh và ướt, nhưng giọng nói chừng mực. "Tôi đã hóa bạn thành người để cứu bạn khỏi Con Bò Mộng Đỏ. Tôi không thể làm cách gì khác hơn. Tôi sẽ biến bạn trở lại hình cũ khi nào tôi có thể."
"Con Bò Mộng Đỏ," cô gái thì thầm. "A!" nàng bỗng run lên bằn bặt như bị lay động tự bên trong. "Nó mạnh quá chừng," nàng nói, "mạnh không biên giới. Nó lâu đời hơn tôi."
Đôi mắt nàng mở lớn. Molly tưởng chừng như Con Bò Mộng Đỏ đương chuyển động trong đó, vượt qua những vực sâu, hung hăng như những con cá quẫy bay trên mặt biển, rồi lại mất hút đi ngay. Cô gái bắt đầu đưa tay lên e dè sờ mặt, rụt tay lại khi cảm thấy những đường nét mới. Khi ngón tay cong của nàng lướt tới khoảng trán tròn nhỏ thì đôi mắt nàng nhắm lại và thốt tiếng kêu nhỏ bi thương, tuyệt vọng như vừa bị đâm bằng dao găm vậy.
"Bạn đã làm gì cho tôi thế này?" nàng kêu lên. "Tôi muốn chết ở đây." Nàng cấu vào khoảng cơ thể mềm của nàng, và máu chảy ra theo ngón tay. "Tôi muốn chết ở đây! Tôi muốn chết!" Khuôn mặt nàng không có dấu hiệu gì là sợ hãi hoặc bối rối; mặc dầu khuôn mặt nàng có vẻ giận dữ, cử động chân tay của nàng có vẻ giận dữ, mớ tóc bạch kim của nàng nhường như cũng giận dữ khi rủ xuống che thân thể nàng.
Molly tiến tới sát bên nàng, khẩn cầu nàng đừng tự làm mình đau đớn, đừng gây thương tích cho mình. Nhưng Schmendrick đã nói, "Đứng yên," hai tiếng đó được thốt ra dõng dạc như tiếng cành khô gãy. Ông tiếp, "Pháp thuật biết nó phải làm gì, hãy yên lặng và nghe tôi nói đây này."
"Sao người không để cho Con Bò Mộng Đỏ giết tôi đi?" cô gái trắng ngần rên rỉ. "Sao người không để mặc tôi bị nhốt trong chuồng như quái điểu. Như vậy còn tốt hơn là nhốt tôi vào hình hài của thế nhân như thế này." Ảo thuật gia nhớ lại lời trách móc của Molly Grue mà không thấy nhụt nhuệ khí, nhưng ông cũng gắng giữ bình tĩnh mà rằng, "Trước hết, đây là một hình thể hết sức hấp dẫn. Không thể làm cái gì khá hơn được, mà vẫn là người."
Nàng tự nhìn nghiêng nghiêng từ vai dọc theo cánh tay và những vết cào sướt trên cơ thể. Nàng đứng lò cò trên một chân để quan sát lòng bàn chân kia; ngước mắt cố nhìn lông mày, lim dim lé mắt để cố quan sát một khoảng mũi, cúi xuống nhìn kỹ cả đường gân xanh trên cổ tay. Sau cùng nàng quay về phía ảo thuật gia khiến ông phải nín thở, ông nghĩ ông đã làm ảo thuật, nhưng ông vẫn cảm thấy nghẹn ngào làm sao ấy ở nơi cổ.
"Đúng vậy," ông nói. "Thật ra tôi có hóa bạn thành con tê giác thì cũng vậy thôi. Hóa bạn thành người như thế này bạn mới có dịp vào lâu đài của vua Haggard mà tìm hiểu xem đồng loại bạn ra sao chứ. Là một kỳ lân, bạn hẳn xót thương cho số phận đồng loại bạn trước đây - trừ phi bạn nghĩ có thể thắng được Con Bò Mộng Đỏ trong trận thư hùng thứ hai thì không kể."
Cô gái trắng ngần lắc đầu, trả lời, "Không, không bao giờ. Nếu gặp nó lần thứ hai tôi chắc không thể chống cự lâu như lần này được." Giọng nàng nhẹ sớt, nàng tiếp, "Đồng loại tôi đã ra đi hết cả rồi, tôi nên đi theo thôi dù dưới hình thể nào cũng mặc. Thật ra tôi muốn ở bất kỳ hình thể nào, hơn là làm tù nhân trong hình thể người như thế này. Là con tê giác thì cũng xấu xí như người, và cũng trên đường tuyệt diệt đến nơi, nhưng ít ra tê giác không bao giờ nghĩ rằng nó đẹp."
"Dĩ nhiên vậy, tê giác không bao giờ nghĩ rằng nó đẹp," ảo thuật gia biểu đồng tình. "Vì vậy mà nó tiếp tục là tê giác và chẳng bao giờ được tiếp đón tại triều đình Haggard. Nhưng là một cô gái mỹ miều, nghĩa là thoạt tiên hãy không phải là tê giác đã, một cô gái như thế mà gặp nhà vua và hoàng tử, thì biết đâu cả vua lẫn hoàng tử chẳng cùng ra sức giúp nàng giải đáp vấn đề đương tìm hiểu. Tê giác thì có giờ muốn tìm hiểu cái gì, nhưng một cô gái thì có chí."
Trời nóng như đặc quện lại; mặt trời trên cao như bị nung chảy thành một khối hung màu lông sư tử; trên cánh đồng thuộc thành phố Hagsgate này chẳng còn gì khác ngoài tiếng gió lộng. Cô gái trần truồng với một điểm hoa trước trán nhìn đăm đăm vào người đàn ông mắt xanh, Molly thì chăm chú ngắm cả hai. Dưới ánh sáng ban mai, lâu đài của vua Haggard không có gì là tối tăm quái đản cả, chỉ có vẻ bẩn thỉu và xơ xác, đường nét nghèo nàn. Đỉnh nhọn của tháp trông chẳng giống gì sừng Bò Mộng mà lại giống chóp mũ của một anh hề.
Cô gái trắng ngần nói, "Bản chất tôi bất biến. Cơ thể này thì tiến dần đến chỗ hủy diệt, tôi cảm thấy rõ vậy. Làm sao một vật đương tiến lần tới cõi chết mà lại thật và đẹp cho được?"
Molly quàng tấm áo choàng của ảo thuật gia lên thân hình thiếu nữ không phải là vì khiêm nhường hay vì lịch sự mà vì một niềm trắc ẩn nào đó, tựa như Molly không muốn để cô gái phải tự ngắm mình.
"Để tôi kể cho các bạn nghe một truyện," Schmendrick nói. "Thuở tôi còn là một chú bé, tôi tới xin làm môn đồ ảo thuật gia vĩ đại Nikos, người mà tôi đã từng nói với các bạn trước đây. Mặc dù thầy tôi, đấng Nikos vĩ đại có thể hóa mèo thành trâu bò, hóa bông tuyết thành cây tuyết điểm hoa, và kỳ lân thành người, mà ngài cũng không thể biến tôi thành một tên khác hơn là tên làm những trò lăng nhăng rẻ tiền. Sau cùng người nói với tôi rằng: "Con ơi, vụng về đến như con là độc nhất vô nhị rồi vô năng đến như con cũng là sơn cùng thủy tận rồi, bởi vậy thầy chắc nơi con phải cư ngụ một quyền năng nào lớn lắm mà thầy chưa biết được, chưa có cách nào khám phá ra. Thầy nghĩ rằng chính con rồi sẽ vào đúng lúc nào đó tự tìm ra con đường riêng đạt tới quyền năng tuyệt vời đó! Nhưng thành thực mà nói, con tất phải sống lâu lắm mới tới được ngày đó. Vậy thầy ra phép cho con được hưởng trường sinh bất lãi từ đây, con sẽ phải lang thang hoài lang thang hủy trên khắp nhân gian, cho đến ngày con đạt được chính con và hiểu con là gì. Đừng cảm ơn thầy. Thầy run sợ cho định mệnh đó của con."
Cô gái trắng ngần e dè ngó khuôn mặt trẻ măng của ông bằng đôi mắt trong và vĩnh cửu của lân, không thốt một lời. Chính Molly lên tiếng hỏi, "Vậy khi ông bạn tìm ra được pháp thuật của ông rồi thì sao?"
"Thì phép của thầy tôi ban cho tôi sẽ hết hiệu nghiệm, và tôi trở lại có sống có chết như mọi người. Ngay cả những đấng phù thủy tuyệt vời cũng có già có chết cả đấy chứ." Ông ta lắc lắc rồi lại gật gật cái đầu, rồi như bừng tỉnh: một người đàn ông cao, gày, rách rưới, sặc mùi đất và rượu. "Tôi đã nói là tôi già hơn vẻ bề ngoài mà," ông tiếp. "Tôi sinh ra như một thường nhân có sống có chết, hiện tượng tạm hưởng trường sinh bất tử, rồi đây, vào một ngày nào đó, tôi trở lại đời thường nhân có sống có chết; vì vậy tôi hiểu được những điều mà lân không không sao hiểu nổi. Bất kỳ cái gì có sống có chết đều đẹp - đẹp hơn kỳ lân, chính vì điểm kỳ lân đã sống vĩnh cửu lại còn đẹp nhất hoàn vũ. Bạn hiểu tôi chứ?"
"Không!" Cô gái đáp.
Ảo thuật gia mỉm cười một cách mệt mỏi. "Bạn sẽ hiểu Bạn cũng là người trong truyện như chúng tôi bây giờ đây, bạn sẽ phải sống với nó dù muốn hay không. Nếu bạn muốn tìm thấy đồng loại, nếu bạn muốn trở lại thành kỳ lân, bạn phải theo truyện thần tiên đó mà đi, mà tới lâu đài của vua Haggard, hay bất kỳ nơi nào khác mà truyện cần sự có mặt của bạn. Truyện thần tiên thì làm sao kết thúc cho được, nếu chưa có nàng công chúa xuất hiện."
Cô gái trắng ngần nói, "Tôi không muốn đi." Nàng quay sang phía khác, thân hình trang trọng, mái tóc lạnh rũ xuống ngang lưng. Nàng tiếp, "Tôi không phải là công chúa, không phải là thế nhân trong vòng sinh tử, và tôi không đi. Ra khỏi khu rừng tôi ở, tôi toàn gặp chuyện chẳng lành; ở lại xứ sở này, kỳ lân như tôi cũng chỉ gặp toàn những chuyện chẳng lành mà thôi. Hãy trả lại hình thù cũ cho tôi để tôi trở về chốn cũ với rừng cây, với hồ đầm. Truyện thần tiên của bạn chẳng ăn nhằm gì với tôi cả. Tôi là kỳ lân. Tôi là con kỳ lân cuối cùng."
Phải chăng lân đã nói những lời này một lần, nói dưới vòm xanh trầm lặng của cây rừng, trước đây, lâu lắm rồi? Schmendrick tiếp tục mỉm cười, nhưng Molly Grue nói, "Hãy trả lại hình thể cũ cho nàng. Ông bạn nói có thể làm được việc đó mà. Hãy để lân trở về chốn cũ."
"Tôi không làm được việc đó," ảo thuật gia trả lời. "Tôi đã nói với bạn rằng tôi chưa hoàn toàn làm chủ được pháp thuật này mà. Chưa. Chính vì vậy mà tôi cũng phải tới lâu đài, định mệnh oan khiên, ha dịp may tối hậu chờ ở đó. Nếu như bây giờ tôi lại niệm chú để biến nàng trở về hình thể vũ, chắc chắn tôi sẽ biến lầm nàng thành tê giác mất. Ấy là may mắn lắm thì thế, còn như dở ẹc như mọi khi thì..." Ông rùng mình và im lặng.
Cô gái không nhìn họ nữa, mà quay nhìn lên tòa lâu đài. Nàng không nhận thấy một cử động sinh vật nào ở phía sau bất kỳ một khung cửa sổ hay một chòi tháp chơi vơi nào. Cũng chẳng hề thấy một chút tung tích của Con Bò Mộng Đỏ. Nhưng nàng biết rằng quả thật nó có đấy, giờ này nó đương nằm nghỉ ngơi dưới hầm sau tòa lâu đài, chờ đêm tối mới xuất hiện: ôi chao, sức mạnh của nó thật kinh khủng, vô địch như bóng đêm vậy. Một lần thứ hai nàng đặt ngón tay vào khoảng trán có cái sừng xưa.
Khi nàng quay lại thì cả người đàn ông lẫn người đàn bà đều đã ngủ say, ai nấy ngồi nguyên chỗ cũ, miệng hé mở. Nàng tới gần họ, ngắm họ thở, một tay nàng vẫn giữ lấy tấm áo choàng ở khoảng cổ. Và lần đầu tiên mùi biển xa xôi theo gió thoảng tới với nàng.