Chương 14
Khi mặt biển đã khép lại, sóng gợn muôn vàn vết chân nạm kim cương như xưa, thì nơi đây chẳng còn một vết tích nào chứng tỏ là nơi đã từng có kỳ lân bị nhốt. Như hệt lâu đài của Vua Haggard bị xóa đi trong trí nhớ vậy. Duy có một điểm là Molly nhớ rất rõ những kỳ lân.
Về lân của nàng, Molly nghĩ lầm, "Lân ra đi không chào tạm biệt như vậy cũng phải. Ta cũng đã ngớ ngẩn, ừ, ta cũng đương ngơ ngẩn trong giây lát, có làn hơi ấm áp lùa lên má nàng, lùa vào tóc nàng như ánh xuân quang. Và Molly quay lại. Và Molly ôm lấy cổ lân, thì thầm như trong cơn mê sảng, "Trời ơi, bạn tôi ở lại, bạn tôi ở lại."
Molly gần như phát điên lên được, hỏi "Bạn có ý ở lại không?" Lân đã lướt tới chỗ Hoàng tử Lir nằm sõng sượt, đôi mắt xanh của chàng đã chết màu. Lân đứng bên chàng dáng "nắng mưa che chở" y như chàng đã đứng trước nàng Amalthea.
"Hoàng tử sẽ được cứu sống," Schmendrick nói khẽ. "Sừng kỳ lân là một báu vật hóa giải được thần chết." Molly nhìn sát mặt ảo thuật gia, đã từ lâu rồi nàng chưa nhìn như vậy. Nàng nhận ra quả thực ảo thuật gia đã đạt được pháp thuật chân truyền. Nàng cũng không thể nói tại sao nàng biết nữa. Chỉ biết không thấy dấu hiệu của thứ vinh quang huyênh hoang, danh dự lộ liễu. Schmendrick đích thực là ảo thuật gia như ông đã là ảo thuật gia tự bao giờ tới nay, tuy nhiên cũng lại có vẻ là vừa mới khởi sự dựng nghiệp.
Lân đứng bên Hoàng tử Lir khá lâu, rồi mới cúi xuống dùng sừng đụng vào chàng. Cuộc tìm kiếm của lân đã thành công quá rực rỡ, nhưng ở lân cũng thoáng vẻ ủ-ê, sầu muộn mà Molly chưa từng chứng kiến. Molly chợt nhận ra rằng sự tiếc nuối đó không hẳn là chỉ vì Hoàng tử Lir, mà là tiếc nuối cuộc sống của cô gái thanh tân mà lân không thể trở lại được nữa, tiếc nuối cuộc sống của nàng Amalthea có thể kết duyên cầm sắt với hoàng tử và sống sung sướng bên nhau mãi mãi. Lân cúi đầu lần nữa, sừng lân chạm lướt lên cằm Hoàng tử Lir vụng về như cái hôn đầu.
Chàng đã ngồi dậy, đôi mắt hấp háy, mỉm cười với cái gì trong cõi xa xôi. "Cha ơi," chàng hấp tấp nói, giọng ngỡ ngàng, "Cha ơi, con nằm mơ." Lúc đó chàng vừa nhận ra lân. Chàng vùng đứng dậy, máu lại bắt đầu chảy trên mặt. Chàng thốt, "Tôi chết rồi mà."
Lân chạm vào người chàng lần nữa, sừng lân đặt lên khoảng ngực chàng. Cả chàng cùng lân đều run run, Hoàng tử Lir giơ cả hai tay về phía lân, và lân nói, "Ta nhớ chàng. Ta nhớ chàng."
"Khi tôi chết," Hoàng tử Lir cất lời, nhưng lân đã cất bước ra đi. Không một viên đá kêu vang, không một bụi cây bị dẫm nát khi lân phóng mình lên thành đá dựng. Dáng lân lướt nhẹ như bóng chim bay vậy. Và khi lân quay lại với một chân làm điệu, ánh nắng rỡ ràng hai bên sườn, đầu và cổ như quá mong manh dưới sức nặng của chiếc sừng, thì cả ba đứng bên dưới bãi biển đều vẫy gọi, giọng giã từ se sắt. Lân quay đi rồi biến mất, Molly Grue thấy rõ rằng lời kêu của họ đã xuyên thẳng vào tim lân như những mũi tên. Nàng nghĩ rằng giá như nàng đừng kêu gọi như vậy thì hơn. Tội nghiệp cho lân biết chừng nào.
Hoàng tử Lir nói, "Vừa trông thấy nàng tôi đã biết là mình chết rồi. Lần trước, khi cùng cha tôi nhìn xuống từ tháp canh, thấy nàng lần đầu, tôi cũng cảm giác như vậy." Chàng liếc mắt nhìn lên, và thở dài. Đó là tiếng thở dài duy nhất của một người duy nhất biểu lộ niềm sầu hận cho Vua Haggard.
"Tôi là ai?" hoàng tử nói khẽ. "Lời nguyền cho rằng chính tôi là kẻ phá đổ lâu đài. Điều đó quả thật tôi có bao giờ làm đâu. Nhà vua không ưa tôi, vì tôi không phải là người ông ưa. Có phải vì tôi mà ông chịu đổ vỡ mạng vong?"
Schmendrick đáp, "Nếu hoàng tử không tìm cách cứu lân, nàng sẽ không bao giờ quay lại tấn công Con Bò Mộng Đỏ cho đến khi nó chịu bỏ cuộc, bước xuống biển. Vì Con Bò Mộng Đỏ bước xuống biển mà nước biển dềnh lên đẩy thoát tất cả kỳ lân lên bờ, và chính những kỳ lân khi được tự do, tới tấp vượt lên thành đá dựng, đã tàn phá lâu đài. Biết rõ như vậy, hoàng tử có còn bảo là lời nguyền nói sai chăng?"
Hoàng tử Lir chỉ lắc đầu, nhưng không nói gì.
Molly hỏi, "Nhưng sao Con Bò Mộng Đỏ lại chạy trốn nàng? Sao nó không đứng lại và chiến đấu với lân?"
Mọi người cùng nhìn ra biển, chẳng còn một dấu hiệu nào về nó, mặc dầu to lớn mênh mông như nó không dễ gì mà bơi mất hút ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Nhưng dù nó có bơi sang một bờ bến nào khác, hay hoàn toàn ẩn mình dưới biển sâu, thì cũng còn lâu họ mới biết được chuyện đó.
Nó không còn xuất hiện trên địa giới này nữa.
"Con Bò Mộng Đỏ không bao giờ chiến đấu cả," Schmendrick giải thích. "Nó chỉ chinh phục, nhưng không bao giờ chiến đấu."
Ảo thuật gia quay lại phía Hoàng tử Lir, đặt tay lên vai chàng, nói, "Bây giờ thì hoàng tử là vua rồi." Ông cũng đặt tay lên vai Molly nữa, rồi ông làm điều gì nghe như tiếng huýt sáo, và cả ba cùng bềnh bồng bay lên không phất phơ như bông gạo, phút chốc đã cùng đặt chân trên bờ đá dựng. Molly không thấy sợ gì cả. Pháp thuật của Schmendrick đã giúp nàng bay lên nhẹ như một nốt nhạc thoát ra tự một nhạc khí trong tay nhạc sĩ. Không có gì là nguy hiểm, chẳng có gì là điên khùng, nàng chỉ thấy tiêng tiếc khi được đặt xuống, chân chạm đất.
Không một phiến đá nào hay một dấu vết nào của tòa lâu đài cũ còn để lại. Mặt đất trên đó lâu đài được xây cũng không để lại một vết thẫm màu. Bốn chàng trai trẻ trong bộ đồ giáp trụ tả tơi bệ rạc đương đi thất tha thất thểu khoảng những dãy hành lang nay không còn, hoặc khoảng đất phẳng của khu tiền đình cũ. Khi thấy Lir, Molly, và Schmendrick, họ chạy ùa lại, cười vui vẻ, rồi quỳ xuống trước Lir và hô lớn, "Hoàng thượng muôn năm! Hoàng thượng muôn năm!"
Lir đỏ mặt mắc cỡ muốn kéo họ đứng dậy, nói khẽ, "Đừng quá câu nệ, đừng quá câu nệ. Xin cho tôi biết các vị là ai? Hoàng tử chú ý ngắm kỹ khuôn mặt một người, rồi người kế tiếp. "Trời ơi, tôi biết các bạn, tôi biết các bạn quá mà. Nhưng sao lại có thể như thế này được?"
Chàng trai trẻ đầu tiên nói, "Tâu Hoàng thượng, sự thật là vậy đó. Chúng tôi quả là những cựu kỵ giáp binh của Vua Haggard, đã sống tại đây qua bao năm lạnh lẽo, mệt nhọc, buồn tẻ. Chúng tôi chạy ra khỏi lâu đài; sau khi quý vị đã biến vào chiếc đồng hồ, vì lúc đó Con Bò Mộng Đỏ gầm dữ quá, và tòa lâu đài thì lung lay đến mức chúng tôi ai nấy đều chết khiếp. Chúng tôi biết đã đến ngày lời nguyền thực hiện."
Chàng trai thứ hai tiếp, "Một đợt sóng biển cực lớn ào tới cuốn lấy tòa lâu đài, đúng y như lời mụ phù thủy đã nói trước. Tôi đã trông thấy tòa lâu đài đổ xuống từ trên mỏm thành đá dựng nhẹ như bông tuyết rơi vậy. Còn tại sao chúng tôi không bị nước cuốn theo, chúng tôi quả tình không biết nói sao."
Chàng khác nói, "Lạ lắm, sóng chia nhau đi vòng quanh chúng tôi, chưa bao giờ tôi thấy những ngọn sóng lạ lùng như vậy, đúng là những ngọn sóng ma, nóng bỏng với những ánh sáng cầu vồn. Và trong một lúc lâu tôi thấy như thể," chàng ta dụi mắt, và mỉm cười bỡ ngỡ tiếp, "như thể là tôi vừa mơ ngủ vậy."
Tới đó vua Lir lên tiếng hỏi, "Nhưng chuyện gì lạ đã xảy tới với các bạn vậy. Khi tôi mới sinh ra, các bạn đã là người lớn rồi, giờ đây các bạn trông lại trẻ hơn tôi, thế là làm sao? Phép lạ nào vậy?"
Ba chàng trai đã lên tiếng thì chỉ cười và có vẻ lúng túng, người thứ tư đáp, "Phép lạ ban cho chúng tôi thật đó, thưa ngài. Có một lần chúng tôi nói với công nương Amalthea rằng chúng tôi muốn được cải lão hoàn đồng, nếu được nàng rủ lòng thương cho như vậy. Nay quả thực chúng tôi đã cầu được ước thấy. Công nương Amalthea đâu rồi, thưa ngài? Chúng tôi muốn chạy tới giúp nàng kể cả việc phải đương đầu với Con Bò Mộng Đỏ."
Vua Lir nói, "Nàng đã đi rồi. Hãy tìm ngựa và thắng yên cho tôi." Lời nói của tân vương sắc gọn và háo hức. Các chàng kỵ giáp binh tranh nhau tuân lệnh.
Nhưng Schmendrick, đứng phía sau, bình tĩnh nói, "Thưa ngài, ngài không nên làm thế, ngài không nên đi theo nàng."
Vua quay lại, trông giống vua Haggard xưa, nói, "Thưa ảo thuật gia, nàng là của tôi!" Ông ngừng lại giây lâu rồi tiếp, giọng nói lần này êm đềm nhuần nhã hơn. "Nàng đã hai lần cứu tôi khỏi chết, hỏi rằng tôi còn có cách nào đền đáp lại nàng khác hơn là chết một lần thứ ba vì nàng?" Nhà vua nắm lấy cổ tay Schmendrick, xiết mạnh tưởng có thể bóp nát thành cám, nhưng ảo thuật gia không hề động đậy. Chàng Lir nói, "Tôi không phải là Vua Haggard. Tôi không hề ao ước giam giữ nàng, tôi chỉ ao ước được suốt đời theo sau nàng hàng trăm dặm, hàng ngàn đặ, hàng năm sau, có thể chẳng hề được nhớ mặt nàng, nhưng vẫn vui. Đó là quyền của tôi. Chuyện một anh hùng đương nhiên đoạn kết phải có hậu, đoạn kết đó muốn bao giờ tới thì tới."
Nhưng Schmendrick đã đáp, "Đây chưa phải là đoạn kết cho chàng hay cho nàng. Hoàng tử giờ đây đã là vua trên một lãnh địa hoang tàn mà từ trước tới nay chỉ có sợ hãi, âu lo ngự trị. Nhiệm vụ thật sự của chàng bây giờ mới là bắt đầu, thắng đừng kiêu; bại chớ bao giờ nản. Còn như với nàng - kỳ lân - nàng là chuyện kể không có kết thúc, kết thúc vui hay kết thúc buồn. Nàng có bao giờ thuộc về bất kỳ kẻ nào còn hệ lụy trong cõi sinh tử đâu."
Bằng một cử chỉ lạ lùng, ảo thuật gia ôm gọn lấy đầu ông vua trẻ tuổi trong vòng tay, ôm như vậy khá lâu, rồi mới tiếp bằng giọng thật dịu ngọt, "Dù sao chàng hãy vui lòng. Chưa có thế nhân nào được may mắn hưởng ân sủng của nàng như chàng, và cũng chẳng có thế nhân nào được hưởng phúc lành tưởng niệm kỳ lân như chàng. Chàng đã yêu nàng và phục vụ nàng - hãy bằng lòng như vậy và lên ngôi quân vương như vậy."
"Nhưng đó đâu phải là điều tôi muốn!" Chàng Lir nói lớn. Ảo thuật gia không trả lời chàng thêm một tiếng nào, chỉ nhìn chàng. Đôi mắt màu xanh biếc chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm, khuôn mặt nghiêng uy nghi đối diện với khuôn mặt chưa bao giờ đẹp và dũng cảm như vậy. Nhà vua chớp mắt như thể vừa nhìn thẳng vào mặt trời, rồi cúi xuống ngay và nói khẽ, "Vâng tôi xin lĩnh ý, ở lại làm vua trên mảnh đất mà tôi thù hận, với đám lê dân đã chịu đựng quá nhiều bất hạnh này. Ngồi trên ngôi cửu ngũ, cầm cân nảy mực như vậy tôi cũng chẳng hoan hỷ gì hơn Vua Haggard xưa."
Một con mèo nhỏ tai khoằm không biết tự đâu nhảy ra vươn vai ngáp nhìn Molly. Nàng cúi xuống ôm nó lên áp má, nó quờ chân lên vờn rối tóc nàng. Schmendrick mỉm cười, và nói với nhà vua, "Chúng tôi phải ra đi bây giờ. Chẳng hay ngài có thể đi cùng với chúng tôi từ đây đến đường ranh giới? Chúng ta sẽ có dịp chứng kiến nhiều chuyện lạ, và hẳn là có cả dấu vết kỳ lân nữa."
Vua Lir ra lệnh đám tùy thuộc thắng yên cương cho mình. Đám này chỉ tìm được có một con ngựa cho nhà vua, đương loay hoay không biết tính sao thì đã thấy có hai con ngựa khác tiến theo, một con màu đen và một con màu nâu đều yên cương sẵn sàng. Schmendrick lấy con ngựa đen, còn con nâu nhường cho Molly.
Molly thoạt hơi sợ, hỏi ảo thuật gia, "Ngựa nào vậy, có phải của ông bạn? Ông bạn vừa hóa chúng ra? Pháp thuật của ông bạn bây giờ tuyệt vời đến vậy sao?" Nhà vua cũng phải thốt lời thì thầm ngạc nhiên cùng Molly.
"Tôi tìm thấy chúng," ảo thuật gia đáp. "Nhưng nghĩa hai chữ tìm thấy của tôi khác với cách hiểu thường tình của bạn. Đừng hỏi tôi nữa."
Ông nâng Molly lên yên, rồi nhảy lên ngựa của ông. Cả ba lên đường, bốn người kỵ giáp binh theo sau, đi chân. Chẳng ai ngoái cổ nhìn lại, vì có gì để mà nhìn đâu. Nhưng có một lần Vua Lir lên tiếng "Thực là lạ lùng cho một người sinh ra, lớn lên ở một chỗ, rồi chứng kiến mọi sự biến đổi, rồi chợt thấy mình làm vua. Tất cả những điều đó liệu có thật không? Chính tôi có thật không?" Schmendrick không trả lời.
Vua Lir muốn đi lẹ hơn, nhưng Schmendrick giữ cho cả bọn đi theo một nhịp thảnh thơi và theo một con đường quanh co. Khi Vua Lir bứt rứt muốn thúc ngựa đi nhanh hơn, thì ảo thuật gia xin nhà vua hãy đoái đến đám kỹ binh đi bộ kia, mặc dầu suốt cuộc hành trình bọn người này tuyệt nhiên không cảm thấy mệt chút nào. Molly thì hiểu ngay rằng thâm ý của ảo thuật gia là cố tình đi chậm để nhà vua có dịp ngắm kỹ giang sơn của mình. Và đây cũng là một ngạc nhiên dành cho Molly, nàng nhận thấy cảnh vật quả rất đáng được ngắm nhìn. Vì mùa xuân đã từ từ xuất hiện trên mảnh đất khô cằn này của Vua Haggard trước đây. Nếu là khách lạ mới tới thì chẳng thể nhận ra sự đổi thay đó, nhưng Molly thì nhận rõ. Màu cỏ non e thẹn nhú lên thanh nhẹ như khói, những cây cằn bắt đầu đơm hoa nảy lộc một cách thận trọng như thể quân đội cử đội thám báo đi trước dò đường, những dòng nước trước đây khô cạn nay bắt đầu rềnh lên lấp lánh chảy, và những con vật nhỏ tới tấp xuất hiện, tưng bừng kêu gọi nhau. Từng đợt hương vị dâng lên: cỏ lợt và bùn đen, mật và hồ đào, bạc hà và cỏ khô và rừng táo chín mõm; và kể cả ánh nắng chói chang ban trưa cũng vẫn lẩn quất một cái gì diụ dàng, một hương vị gì kích thích mà Molly đã phải nhận ra rằng vẫn có đấy khắp nơi nơi. Nàng cưỡi ngựa đi ngang bên Schmendrick, say sưa ngắm mùa xuân đến và suy nghĩ sao mùa xuân đến với nàng chậm thế và cũng trường cửu thế.
"Những kỳ lân đã qua đây," nàng nói khẽ với ảo thuật gia. "Có phải đó là vì kỳ lân đã qua đây, hay vì
Haggard đã bị lật đổ và Con Bò Mộng Đỏ đã khuất nẻo? Điều nào đúng?"
"Tất cả đều đúng!" Ảo thuật gia trả lời. "Tất cả đều đúng cùng một lúc. Đây không phải chỉ là một mùa xuân mà là năm mươi mùa xuân; và không chỉ có hai đại họa vừa được trừ khử mà muôn vàn nhức nhối nhỏ nữa cũng vừa được thanh toán. Bạn cứ việc, chờ mà xem."
Và ông nói riêng với vua Lir, "Đây không phải là lần đầu tiên mùa xuân hạ cố tới thăm miền này. Đất miền này vốn phì nhiêu như vậy từ lâu rồi, chỉ đợi có một ông vua ra vua là thức tỉnh. Ngài hãy trông đất đai đương mềm đi trước mắt ngài ra sao kìa."
Vua Lir không nói gì, nhưng đôi mắt ông hết nhìn tả lại nhìn hữu trong khi vó ngựa vẫn bước đều, quả thực chỗ nào đôi mắt cũng gặp được cảnh đơm hoa kết trái. Ngay như thung lũng của thành phố Hagsgate nơi từng ghi dấu những kỷ niệm hãi hùng mà nay cũng đã thấy bao nhiêu thứ hoa không trồng mà mọc: loa kèn, tầm xuân, thạch lựu, phù dung... Khoảng những vết chân Bò Mộng để lại đất trở nên xốp hẳn cây mọc xanh um.
Nhưng khi họ đi vào địa phận Hagsgate thì một cảnh đồi trệ man rợ lạ lùng xuất hiện dưới mắt họ. Lúc đó khoảng quá trưa đã lâu rồi. Ruộng cày hoàn toàn bị dẫm nát, tàn phá, vườn cây ăn quả, vườn nho cũng hoàn toàn bị dày xéo san bằng đến không còn một thân cây đứng vững. Cảnh tàn phá tận tình đến nỗi ai nấy có cảm tưởng như đích thân Con Bò Mộng Đỏ qua đây thực hiện cảnh đó. Nhưng Molly thì nghĩ rằng sau năm mươi năm trĩu nặng những âu lo, sức tàn phá một sớm một chiều bột phát tất nhiên phải thế, cũng như bao nhiêu mùa xuân bị kìm hãm ở phần đất còn lại kia, khi được giải tỏa thì sự phồn thịnh tất nhiên cũng phải thế. Đất bị dẫm nát đều nhuốm một màu tro kỳ lạ dưới ánh chiều tà. Vua Lir cất tiếng hỏi, "Cái gì thế vậy?"
Nhưng ảo thuật gia chỉ đáp, "Xin ngài cứ tiếp tục cho ngựa chạy, xin tiếp tục cho ngựa chạy."
Mặt trời ngả hẳn về Tây khi họ cho ngựa bước qua chiếc cổng vào tỉnh đã bị đổ lật nhào. Họ cho ngựa đi xuôi theo đường phố ngổn ngang tắc nghẽn với đủ thứ: bảng hiệu, đồ đạc, kiếng vỡ, mảnh tường đổ, cửa sổ, lò sưởi, ghế, đồ bếp, mái nhà, bồn tắm, giường ngủ, bàn trang điểm. Không một nhà nào tại Hagsgate còn đứng nguyên, những gì có thể vỡ được đều đã vỡ. Cả thành phố trông như vừa bị những bàn chân khổng lồ dẫm nát.
Dân chúng Hagsgate đứng, ngồi lổn nhổn ở các bực cửa ngắm cảnh đổ vỡ. Trông họ lúc nào cũng như những kẻ nghèo xác xơ kể cả thuở họ còn phú túc. Giờ đây tai nạn xập xuống, trông họ không nghèo hơn chút nào, trái lại còn đượm vẻ thảnh thơi nhẹ nợ. Họ không để ý thấy Vua Lir cưỡi ngựa tới, cho đến khi nhà vua cất tiếng hỏi, "Ta đã lên ngôi vua. Điều gì đã xảy đến với các ngươi vậy?"
Kẻ thì nói, "Thưa ngài động đất," kẻ khác lại phủ chính, "Thưa ngài đó là một trận bão, một trận gió Đông Bắc tự biển thổi tới, tàn phá trọn vẹn thành phố, kế đó mưa đá đổ xuống nghe như tiếng vó ngựa rộn rã." Có kẻ lại cho rằng đó là sóng thần từ biển ào tới tàn phá, một thứ sóng thần trắng như hoa mai, nặng như cẩm thạch lạ lùng hết cỡ ở chỗ không làm ai chết đuối, nhưng nghiền nát hết thảy. Vua Lir lắng nghe hết lời họ nói và mỉm cười nghiêm khắc.
Khi tất cả đã nói xong vua mới lên tiếng, "Các ngươi nghe đây, Vua Haggard đã chết, và lâu đài của ông đã xụp đổ. Ta là Lir, đứa con của thành phố Hagsgate này, đã bị bỏ rơi khi vừa lọt lòng mẹ. Các ngươi cố tình bỏ rơi ta như vậy để lời nguyền của mụ phù thủy không thể thực hiện nổi." Nhà vua chỉ tay lên khắp cảnh hoang tàn, tiếp, "Hỡi những người dân ngu đần, cơ cực, những kỳ lân đã trở lại đó - những kỳ lân mà các ngươi đã chứng kiến khi Con Bò Mộng Đỏ dồn xuống biển mà cố tình mắt điếc tai ngơ giả bộ không biết. Chính những kỳ lân đó đã lật đổ tòa lâu đài, và dẫm nát thành phố này, nhưng đích thực phải nói là chính lòng tham và sự hèn nhát của các người đã là nguyên nhân cho tai họa."
Toàn thể dân chúng nghe xong, cúi đầu nhẫn nhục thở dài, nhưng một bà trung niên đã tiến lên một bước và đáp đôi lời khá thông minh. "Thưa ngài quở trách chúng tôi như vậy cũng hơi bất công, mong ngài tha lỗi cho. Như chúng tôi thì biết làm gì để cứu kỳ lân. Chúng tôi sợ Con Bò Mộng Đỏ. Chúng tôi còn có thể làm được gì hơn?"
"Chỉ một lời nói thôi cũng đủ," Vua Lir đáp lời họ. "Chỉ một lời nói thôi cũng đủ. Các ngươi đã không biết điều đó."
Vừa lúc Vua Lir sắp sửa thúc cho ngựa đi, thì một giọng nói yếu ớt, bệnh hoạn thốt lên, "Lir, hỡi bé Lir con của ta, vua của ta! Schmendrick và Molly nhận ra kẻ đương vừa lê chân khập khiễng, vừa thở hổn hển gọi, chính là Drinn. Hắn cố tình làm ra vẻ già nua lụ khụ.
"Ông là ai?" nhà vua hỏi. "Ông muốn gì nào?"
Drinn bám lấy bàn đạp yên ngựa của nhà vua, gục mũi lên ủng. "Hoàng thượng, con trai của tôi, không nhận ra tôi sao? Nhưng tôi làm sao mà xứng đáng để Hoàng thượng nhận ra cho được. Tôi là cha của Hoàng thượng đây, người cha đáng thương; người cha vui mừng quá đỗi. Tôi là kẻ đã đặt hoàng nhi ở khoảng chợ đêm đông năm nào, cách đây lâu lắm rồi, để mở đường cho một định mệnh hào hùng. Tôi đã khôn ngoan biết chừng nào, nhưng cũng đau lòng sót ruột biết chừng nào, và cho đến nay lại được kiêu hãnh biết chừng nào. Ôi, con trai tôi, đứa con bé bỏng của tôi." Drinn không khóc được ra nước mắt thật, nhưng nước mũi thì có.
Không thốt một lời, Vua Lir thúc ngựa cho lùi khỏi đám dân chúng. Già Drinn buông thõng hai tay xuống, rít lên. "Đó, có con có cái là như thế đó. Hỡi người con vong ân kia, ngươi nỡ bỏ rơi đấng sinh thành trong cơn hoạn nạn này ư, khi mà chỉ cần một lời nói của nhà phù thủy cưng kia là mọi sự lại tề chỉnh đâu vào đó. Cứ việc mà khinh tôi, nếu người muốn, nhưng tôi đã đóng trọn vai trò của tôi khiến người được như ngày nay, và điều đó hẳn người không chối được. Ác cũng có vai trò thích hạp của ác chứ."
Nhà vua còn muốn quay đi, nhưng Schmendrick đã nắm lấy cánh tay người, hơi nghiêng đầu nói khẻ, "Nói thế mà đúng đó, ngài cũng biết đấy. Nhưng với ông ta với tất cả bọn họ - lẽ ra câu chuyện phải biến chuyển một cách khác kia, và ai dám đoan chắc rằng kết cục lại có hậu như thế này. Là đấng quân vương của họ, ngài nên cai trị họ cùng với lòng nhân như cai trị những thần dân can đảm và trung thành khác. Quả thực họ đã đóng một vai trò trong định mệnh ngài."
Vua Lir bèn giơ tay lên trước đám thần dân Hagsgate, và họ hích khuỷu tay bảo nhau hãy yên lặng. Nhà vua nói, "Ta còn phải rong ruổi nốt quãng đường này với mấy người bạn của ta đây. Nhưng để những kỵ giáp binh ở lại giúp các ngươi xây dựng lại thành phố. Chỉ một thời gian ngắn ta sẽ trở về giúp thêm một tay. Nếu Hagsgate chưa tái thiết, chưa hồi phục, ta chưa xây lại lâu đài trên kia."
Đám thần dân Hagsgate than phiền một cách đắng cay rằng, lẽ ra Schmendrick mà ra tay giúp họ bằng pháp thuật của ông thì công việc nhẹ tưa lông hồng. Nhưng Schmendrick bảo họ rằng, "Tôi không thể giúp các bạn như vậy, dù tôi có muốn đi chăng nữa. Thuật phù thủy cũng có lệ luật của nó chứ, như luật tạo hóa với thủy triều lên xuống, với bốn mùa đổi thay. Pháp thuật đã giúp quý vị phú túc một thời, trong khi các nơi khác lãnh phần bất hạnh khốn khó; nhưng nay thì thời gian phú túc đã bế mạc, quý vị phải khởi sự đi thôi. Đâu là đất đai bỏ hoang dưới triều Haggard đều có thể trở lại xanh tốt, phì nhiêu. Quý vị phải trồng trọt lại những mẫu đất, gây dựng lại vườn nho, cây trái. Nhưng xin quý vị nhớ cho một điều, tất cả những thứ đó sẽ chẳng bao giờ lên xanh, sẽ chẳng bao giờ đơm hoa kết trái, nếu chính quý vị không tìm thấy ở đó niềm vui, cởi mở, vô cầu."
Ảo thuật gia nhìn đám dân chúng không với lòng giận hờn mà với lòng trắc ẩn. Ông tiếp, "Nếu tôi ở địa vị các bạn, tôi nhất định phải sinh con đẻ cái chứ."
Kế đó ảo thuật gia hỏi Vua Lir, "Xin ngài cho biết chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây, hay tiếp tục đi cho đến sáng?"
Nhà vua đã cho quay ngựa và đi ra khỏi thành phố điêu tàn. Mãi lâu sau Molly và ảo thuật gia mới phóng lên với nhà vua, và còn lâu hơn nữa cả ba mới dừng lại ngủ.
Cứ như thế họ đi kinh lý trong địa giới của Vua Lir ngày càng thêm thích thú. Mùa xuân lan tràn trước họ như lửa gặp gió, cỏ non xanh rờn chân trời, phủ kín hết những vùng trần trụi, khắp nơi đất cát tái sinh như lân đã cải tử hoàn sinh cho Lir. Đủ các loài thú, từ loài gấu đến loài ong đều hoặc khệnh khạng, hoặc hối hả, rong chơi giữa thiên nhiên suốt dọc được họ đi. Chim chó từ đâu kéo về hàng đàn rợp trời, cá cũng tụ từng đàn, uốn mình rung rinh dưới làn nước xuôi miết. Hoa dại mọc tới tấp xuôi theo các triền đồi cứ như là lũ tù vượt ngục. Cả dải đất tưng bừng trong hồi sinh khiến cả ba khách bộ hành cùng nằm đấy mà không ngủ được.
Dân chúng nhiều làng mà trước đây đã có lần Molly và Schmendrick đi qua đều chào đón họ một cách thận trọng hơn, bớt nghiêm khắc hơn. Chỉ có những người nhiều tuổi nhất trong bọn họ mới có lần được biết mùa xuân, và phần nhiều thấy cây cỏ bỗng xanh tươi lan rộng tùm lum, họ lại đâm e ngại rằng đó là triệu chứng của một thứ dịch thời khí. Vua Lir báo cho họ biết là Vua Haggard đã chết và Con Bò Mộng Đỏ đã ra đi vĩnh viễn. Sau này khi đã cho xây xong lâu đài, nhà vua mong sẽ có dịp được tiếp họ. Rồi ba người lại tiếp tục đi. Vua nói, "Cũng phải một thời gian họ mới làm quen được với cảnh mới của mùa xuân cỏ xanh hoa nở."
Ở bất kỳ nơi nào họ dừng bước, nhà vua cũng loan tin cho hay là mọi băng trộm cướp đều được hưởng đại xá, mọi người hãy trở lại cuộc sống lương thiện. Molly ước ao tin đó sớm loan truyền đến tai Cully và thuộc hạ. Quả nhiên khi tin đó tới, cả đám thuộc hạ đều giải tán, chỉ trừ có Cully và Jack Jingly. Đám thuộc hạ đó sau cùng này nghe nói đều là những tay hát dạo lang thang khá nổi tiếng trong các tỉnh.
Vào một đêm kia ba người đã tới khoảng ranh giới xa nhất của vương quốc Lir, và như thường lệ họ sửa soạn chốn nghỉ qua đêm trên cỏ xanh. Sớm hôm sau đôi bên sẽ tạm biệt, nhà vua sẽ trở về Hagsgate. Trong bóng tối nhà vua nói, "Các bạn đi rồi, tôi ở lại đây cô đơn lắm. Thực ra thì tôi muốn ra đi lang thang với các bạn, vua viếc mà làm quái gì."
"Rồi ngài sẽ vui với chức vụ của mình," Schmendrick đáp. "Những chàng trai trẻ anh dũng nhất tại các làng mạc sẽ chạy tới tìm ngài, ngài sẽ huấn luyện họ thành hiệp sĩ, thành anh hùng. Những vị thừa hành khôn ngoan nhất sẽ tới làm cố vấn cho ngài; những nhạc sĩ tài ba, những tay xiếc lành nghề, những nhà kể chuyện tuyệt kỹ sẽ tìm tới ngài xin hưởng hoàng ân. Và rồi tất nhiên sẽ có nàng công chúa xuất hiện kịp thời, có thể là nàng chạy trốn khỏi người cha hay người anh cực kỳ hiểm độc, có thể là nàng tới xin ngài ra tay tế độ diệt trừ kẻ thoán đoạt phụ hoàng, có thể do ngài bất chợt nghe vọng tiếng nàng bị nhốt trong một đồn lũy tường cao hào sâu nào đó thoát ra."
"Tôi chẳng chú ý đến điều đó đâu, ông bạn," Vua Lir nói. Qua đi giây lâu im lặng, ai nấy tưởng nhà vua đã ngủ, ông bỗng tiếp, "Ước gì tôi được gặp nàng một lần nữa để giải tỏa hết nỗi lòng cho nàng hay. Chắc chắn nàng không sao tưởng tượng được hết những điều tôi muốn kể. Ông bạn đã hứa với tôi là tôi sẽ được gặp nàng kia mà."
Ảo thuật gia trả lời vua sắc gọn, "Tôi chỉ hứa với ngài rằng ngài sẽ được chứng kiến những dấu vết kỳ lân. Thì đó ngài đã chứng kiến tất cả rồi. Không một nơi nào khác trên cõi đời lại hên hơn vương quốc này, vì đã được kỳ lân đi qua trong tự do. Còn về ngài, nỗi lòng của ngài, những điều ngài đã nói ra hay không nói ra, nàng đều nhớ hết khi mọi sự đã được thuật lại thành truyện cổ tích. Xin ngài cứ nghĩ như vậy và bình tâm." Nhà vua không nói thêm một lời nào sau đó, và Schmendrick thì hối hận là mình đã chợt nói những điều vừa rồi.
Giây lau, Schmendrick tiếp, "Nàng đã chạm vào ngài hai lần, lần thứ nhất để cải tử hoàn sinh, lần thứ hai cho riêng ngài." Vua Lir vẫn không trả lời, và ảo thuật gia cũng chẳng rõ rằng nhà vua có nghe mình nói hay không.
Schmendrick mơ thấy lân tới đứng bên ông khi trăng vừa mọc. Làn gió đêm phe phẩy bờm lân, và ánh trăng lấp lánh trên chiếc đầu xinh xắn trắng như bông tuyết. Ảo thuật gia biết đó chỉ là một giấc mộng, nhưng cũng sung sướng vô ngần được gặp lại lân. Ông nói, "Trong bạn đẹp biết chừng nào. Tôi chưa bao giờ nói thực với bạn như vậy." Ông muốn nhỏm dậy đánh thức Vua Lir và Molly, nhưng đôi mắt lân chợt nhìn ông như đôi cánh chim bối rối, nhát sợ. Do đó ông hiểu rằng nếu như ông ngồi nhỏm dậy lúc đó để đánh thức hai bạn, thì chính ông sẽ sực tỉnh giấc mơ hoa, và hình ảnh lân sẽ tan biến tức khắc. Vì vậy ông chỉ nói, "Họ càng ngày càng yêu càng nhớ bạn, dù tôi có làm gì đi nữa."
"Chính vì vậy mà," lân trả lời, và ảo thuật gia cũng không nhớ rõ là lân đã trả lời ra sao. Ông nằm rất yên, hy vọng sẽ nhớ rõ được hình đôi vành tai nhỏ xinh của lân vào hồi sớm khi thức giấc. Lân tiếp, "bây giờ ông bạn là một nhà phù thủy chính hiệu có sống có chết rồi, đúng như ý nguyện sở cầu. Ông bạn có vui không?"
"Vui chứ," ảo thuật gia đáp và bật cười yên lặng. "Tôi chẳng phải là Vua Haggard đáng thương đã đánh mất mọi lạc thú tình cảm. Tuy nhiên phù thủy cũng có ba bảy đường, có phép thuật đen, có phép thuật trắng, và loại trung gian xam xám quãng giữa, thiếu gì - và bây giờ thì tôi hiểu rằng tất cả đều mắm-sốt như nhau cả. Hoặc giả tôi quyết định là kẻ mà người đời gọi là thầy phù thủy tốt, thầy phù thủy khôn ngoan - thứ phù thủy ưa giúp đỡ các đấng anh hùng, kịp thời phá hoại loại phù thủy gian tà, ngăn cấm loại quân vương bạo ngược, giác ngộ loại cha mẹ khắc nghiệt; có thể làm ra mưa, chữa khỏi mọi chứng bện nan y, gọi mèo tự ngọnc cây cao xuống - hoặc giả tôi chọn nghề phù thủy bào chế ra các loại thuốc nước, hương thơm, thuốc bột, bùa ngải, với những sách phù thủy đóng bằng da người, với căn phòng mù mịt sương khói, rì rầm lời phù chú bí ân, nhưng như vậy để làm gì? Đời người thì quá ngắn, với pháp thuật đó tôi giúp ích được bao nhiêu, làm hại được bao nả? Vâng, sau cùng tôi đã chiếm được quyền năng, nhưng địa cầu thì quá lớn, quyền năng thì quá mọn, mong gì chuyện lấp biển vá trời, mặc dầu ông bạn Lir của tôi vẫn nghĩ rằng tôi thuộc loại ghê gớm lắm." Và ảo thuật gia lại bật cười trong mộng, lần này cười mà hơi đượm buồn.
Lân nói, "Đúng vậy. ông bạn là người, mà người thì chả làm được cái gì lớn chuyện cho lắm." Giọng lân chợt chậm và dằn, "Ông bạn muốn chọn thứ gì nào?"
Lần thứ ba ảo thuật gia cất tiếng cười, "Ồ, tôi ưa loại ảo thuật tốt lành, không có gì khả nghi, vì chính đó là loại bạn thích hơn cả. Tôi không nghĩ rằng rồi đây tôi sẽ còn được gặp lại bạn, nhưng tôi sẽ gắng làm những điều mà tôi biết là bạn ưa. Còn bạn, bạn sẽ cư ngụ nơi nào trong cuộc đời này của tôi? Tôi nghĩ hẳn bạn sẽ trở lại khu rừng cũ."
Lân hơi quay đi một chút, đôi bờ vai lung linh sáng, những con thiêu thân, mối cánh, những con trùng nhỏ vô danh khác bay tới nhảy múa trong vùng ánh sáng của sừng lân trông thật dễ thương. Con mèo của Molly thì cứ chà xát hoài khoảng giữa hai chân trước.
"Những bạn đồng loại khác của tôi thì đã tản mát ìm về các khu rừng cũ," lân nói. "Đi rất kín đáo, từng một một để tránh con mắt dòm ngó của thế nhân. Tôi cũng sẽ trở về khu rừng của tôi, nhưng biết rằng rồi đây tôi có còn được yên vui bình thản như xưa. Tôi đã qua một thời sống như một thế nhân, và một phần nào trong cơ thể tôi cũng đã nhiễm tính chất hữu sinh hữu diệt của thế nhân, lúc nào cũng như tràn căng nước mắt, ôm đầy ước mơ, sợ chết, chẳng bao giờ chết. Tôi không còn giống các bạn đồng loại tôi nữa, bởi có kỳ lân nào mà lòng đầy tiếc nuối như tôi đâu. Thật đáng tiếc."
Schmendrick dấu mặt đi như một đứa trẻ, dù ông là một ảo thuật gia lớn. Ông nói khẽ, "Tôi thật hối hận, hối hận. Tôi đã làm điều bất hạnh cho bạn. Có lẽ Bà Má Định Mạng, Vua Haggard và Con Bò Mộng Đỏ còn tử tế với bạn hơn tôi."
Nhưng lân đã nhã nhặn trả lời ảo thuật gia, "Đồng loại tôi hiện đã có mặt trên khắp hoàn vũ. Không sầu hận nào thắng được niềm vui trường cửu đó của tôi, trừ một - Và tôi phải cám ơn ông bạn ở điểm đó chứ. Thôi nhé, chào tạm biệt ông bạn, ảo thuật gia đáng mến: Tôi cũng gắng trở về khu rừng cũ của tôi."
Lân ra đi không một tiếng động, nhưng ảo thuật gia đã thức giấc, con mèo tai khoằm của Molly thì kêu lên mấy tiếng não nùng. Ông quay lại, bắt gặp đôi mắt của vua Lir và của Molly Grue cùng mở lấp lánh dưới ánh trăng. Cả ba cứ vậy mà thức đến suốt sáng, không nói một lời.
Vào lúc rạng đông Vua Lir đứng dậy, thắng yên cương. Trước khi lên ngựa, ông nói với Schmendrick và Molly, "Tôi ước ao rằng sẽ có ngày các bạn trở lại thăm tôi." Cả hai cùng đoan chắc với nhà vua là dĩ nhiên sẽ có ngày đó, nhưng rồi nhà vua vẫn bịn rịn chưa muốn chia tay.
"Tôi mơ thấy nàng đêm qua," nhà vua nói.
Molly cũng vội vã tiếp, "Ấy tôi cũng vậy, đêm qua tôi mơ thấy nàng!" Schmendrick toan mở miệng nói rồi lại thôi.
Giọng Vua Lir hơi khàn khàn, "Xin đem tình bạn của chúng ta mà thề, các bạn hãy nói thực cho tôi biết, nàng đã nói gì với các bạn."
Hai bàn tay vua xiết chặt vào cánh tay của mỗi người, đôi bàn tay vua lạnh và bứt rứt buồn.
Schmendrick mỉm nụ cười yếu ớt. "Thưa ngài, tôi thực hiếm khi nhớ lại những giấc mộng của mình. Với tôi thì đó thường là những chuyện tào lao, trống rỗng, chẳng có gì." Vua buông tay ra và quay lại với Molly Grue mắt nhìn còn hối hả bứt rứt.
"Tôi sẽ chẳng bao giờ nói ra cả," Molly đáp, giọng hơi e dè, mặt đỏ rừ. "Tôi nhớ lời nàng nói với tôi nhưng đến chết tôi cũng chẳng nói với ai - kể cả với ngài." Khi nói vậy, nàng không nhìn vua mà lại nhìn Schmendrick.
Vua Lir buông nốt bàn tay và nhảy lên mình ngựa hùng dũng đến nỗi con ngựa lùi lại, cất cao hai vó trước nổi bật trên nền trời chan hòa ánh bình minh. Vua Lier nhìn xuống Molly và Schmendrick, khuôn mặt khắc khổ, già giặn tưởng như nhà vua đã trị vì lâu bằng Vua Haggard trước.
"Nàng không nói gì với tôi cả," Vua Lir nói. "Các bạn hiểu chứ? Nàng không nói gì với tôi cả, không nói một lời nào cả."
Khuôn mặt nhà vua dịu đi giống khuôn mặt Vua Haggard khi chăm chú ngắm kỳ lân dưới biển. Lúc đó ông như trở lại thuở còn là chàng hoàng tử ưa ngồi dưới bếp với Molly. Ông nhắc lại, "Nàng nhìn tôi. Trong mộng nàng chỉ nhìn tôi mà không nói."
Vua đã thúc ngựa phóng đi quên lời chào tạm biệt. Hai người còn lại nhìn theo mãi cho tới khi bóng vua khuất sau đồi. Sau cùng Molly thốt, "Tội nghiệp vua Lir!"
"Sự việc tiến hành như vậy là được lắm," Schmendrick đáp. "Càng là bậc đại anh hùng càng gặp nhiều gian nan, sầu hận, nếu không một nửa sự nghiệp sẽ bị chìm trong quên lãng. Tất cả đều là thành phần của truyện cổ tích đấy." Giọng ảo thuật gia đượm chút ngỡ ngàng, chàng quàng nhẹ cánh tay lên vai Molly, tiếp, "Kẻ đã yêu kỳ lân chẳng thể gặp đều bất hạnh, trái lại đó là niềm hạnh phúc thân yêu nhứt đời, tuy rằng cũng phải trả giá bao cực nhọc mới được hưởng nó.
Ngay sau đó Schmendrick dùng đến những ngón tay đẩy khẽ Molly và hỏi, "Nào xin bạn kể lại cho tôi hay lân đã nói với bạn những gì nào?" Nhưng Molly chỉ lắc đầu cười ngặt nghẽo cho đến khi mái tóc nàng xổ tung ra xõa xuống. Trong Molly lúc đó còn đẹp hơn nàng Amalthea nữa. Ảo thuật gia nói, "Được lắm, nếu bạn không nói, để khi nào gặp lại lân, tôi sẽ hỏi vậy." Và chàng quay lại huýt sáo gọi ngựa.
Molly vẫn không thốt thêm lời nào khi ảo thuật gia thắng yên ngựa cho mình, nhưng khi chàng thắng ngựa cho Molly thì nàng đặt tay lên vai chàng hỏi, "Bạn có thật nghĩ rằng chúng ta có cơ gặp lại lân? Còn một điều tôi quên chưa nói."
Schmendrick ngoái nhìn Molly qua vai. Ánh sáng ban mai làm đôi mắt chàng vui như cỏ dậy màu xanh, nhưng khi chàng dừng lại dưới bóng ngựa thì đôi mắt chuyển sang màu xanh thẫm đượm chút lo âu. Chàng nói, "Chính tôi sợ điều đó cho lân. Có thể cô bạn của chúng ta giờ đây cũng thành lang thang như chúng ta. Đi lang thang như thế là định mệnh của thế nhân, không thể là định mệnh của kỳ lân được. Nhưng tôi hy vọng, lẽ cố nhiên tôi hy vọng." Kế đó chàng nắm lấy tay nàng, tiếp, "Tuy nhiên, vì bạn và tôi, chúng ta đã cùng chọn một ngả đường trong muôn ngàn ngả đường cùng đưa về một đích, thì cũng có thể đó là ngả đường của một kỳ lân đã theo. Có thể chẳng bao giờ chúng ta gặp lại nàng nữa, nhưng chúng ta vẫn luôn luôn nhớ và biết nàng đã từng ở đâu. Xin theo tôi, chúng ta cùng lên đường."
Thế là hai người khởi sự một hành trình mới đưa tới định mệnh lạ lùng và kỳ diệu của họ. Nhưng đó là chuyện về sau, vì trước hết, khi hai người vừa ra khỏi vương quốc Lir chừng mười phút thì gặp ngay một thiếu nữ đương hớt hơ hớt hải tiến tới bằng chân không. Áo nàng rách tơi tả và lấm bê bết, nhưng những nét thêu thùa, cầu kỳ, cao quý còn thấy rõ. Mặc dầu tóc nàng xõa xuống rối bời, tay bị xước, mặt bị vấy bẩn nhưng trong nàng người ta cũng biết ngay đó là một công chúa đương lâm nạn. Schmendrick vội xuống ngựa ân cần đón nàng. Cả hai tay nàng víu chặt lấy ảo thuật gia.
"Cứu tôi với," nàng nói lớn. "Xin hãy ra tay tế độ cứu tôi với. Tôi là Công chúa Alison Jocelyn, con gái Vua Giles một đấng anh quân. Vua cha tôi vừa bị người em khát máu là Quận công Wulf ám sát một cách hèn hạ để thoán đoạt ngôi trời. Y còn bắt giam ba em tôi là các hoàng tử Corin, Colin và Calvin làm con tin, đòi tôi phải ưng thuận kết hôn với con trai y là tên Dudley bị thịt, nhưng tôi đã hối lộ được tên lính canh."
Nghe tới đó, Schmendrick giơ một tay lên, và nàng công chúa im bặt, nhìn chàng kinh ngạc bằng đôi mắt đẹp như hoa tử-đinh-hương. Ảo thuật gia trịnh trọng nói "Hỡi nàng công chúa yêu kiều, vị anh hùng dũng cảm, chuyên ra tay tế độ phò nguy vừa đi theo ngả này," Ảo thuật gia chỉ cho nàng công chúa thấy con đường hai người ra khỏi. "Xin công chúa lấy ngựa của tôi mà đi gấp ngay cho." Ảo thuật gia khum khum hai bàn tay để nâng công chúa lên yên, nàng công chúa bơ phờ mệt nhọc, khi ngồi trên yên rồi vẻ mặt còn ngẩn ngơ, bỡ ngỡ. Schmendrick cho quay ngựa, và nói tiếp, "Công chúa đi ngay cho, sẽ bắt kịp vị anh hùng đó dễ dàng, vì chàng còn đủng đỉnh trên lưng ngựa. Đó là một vị anh hùng tuấn vĩ, thừa sức san bằng bất kỳ trở lực tà nguy nào để cứu nhân độ thế. Rồi đây tôi sẽ gửi tất cả những nàng công chúa tới chàng. Tên chàng là Lir." Đoạn chàng vỗ mạnh lên mông con ngựa cho nó cất vó chạy theo con đường vua Lir vừa dời khuất; rồi chàng cất tiếng cười, cười sặc sụa, cười ngặt nghẽo, đến nối chân tay chàng bủn rủn không leo nổi lên mình ngựa để ngồi đằng sau Molly. Một lúc sau khi đã lấy lại được hơi thở bình thường rồi, chàng mới cất tiếng hát, nàng cũng hát đối đáp lại. Và đây là bài ca hai người đã hát đối đáp suốt một quãng đường, họ vừa ra khổi một truyện cổ tích để đi vào một truyện cổ tíc khác của chính họ:
Không là chúa chẳng là vua
Không là lính trận mà ra chiến trường
Chỉ là nhạc sĩ lang thang
Yêu đàn nay lại yêu nàng là hai
Không ưa chúa chẳng ưa vua
Không ưa lính trận chỉ ưa tiếng đàn
Lấy chàng nghe hát tình tang
Còn hơn chung đỉnh giàu sang bất nghì
Nàng ơi, thú thật tình si
Yêu nàng, nói dối, biết gì đàn đâu
Chàng ơi, em biết từ lâu
Lấy em em dạy, đàn sau ngại gì.
HẾT