Chương 13
Kể ra đường cũng đủ rộng để cho họ đi song song với nhau, nhưng họ lại đi theo hàng một, kẻ trước người sau. Nàng Amalthea đi trước tiên theo ý nàng chọn. Hoàng tử Lir, Schmendrick và Molly Grue tuần tự theo sau, cứ theo rõi ánh tóc của nàng Amalthea mà đi, trong khi chính nàng thì chẳng còn thứ ánh sáng nào để tự soi đường cho mình. Tuy nhiên nàng đi một cách dễ dàng tưởng như đây là con đường quen thuộc của nàng.
Cả bọn không hề xác định được vị trí là họ hiện ở đâu. Gió lạnh thì có thực, mùi nồng nặc phả lại thì có thực, bóng tối dày đặc hơn khoảng đồng hồ nhiều. Mặt đường là một sự thật cụ thể làm tím bầm những bàn chân, và làm ngộp thở vào những chỗ đá, đất vụn lăn xuống hai bên đường hầm. Đến như lối đi dựng đứng và ngoằn ngoèo, vòng vo thì khỏi còn nói chuyện mơ mộng vào đâu nữa; khi thì dốc thẳng xuống, khi thì hơi ngược lên; khi thì vươn ra hơi chung chúc, khi thì muốn chừng như vòng vo quành lại khoảng ngay dưới tòa lâu đài mà bên trên hẳn là Haggard còn đương nổi giận bên chiếc đồng hồ ngả nghiên và chiếc đầu lâu run rẩy. Một công trình phù thủy, Schmendrick nghĩ vậy, và không một công trình phù thủy nào sau hết lại thực cả. Ảo thuật gia nghĩ tiếp rằng dầu sao đường hầm này cũng là công trình phù thủy sau chót. Kể ra mọi sự cũng đã thực lắm rồi.
Trong khi họ đi nghiêng ngả lật đật như vậy, ảo thuật gia kể lướt cho Hoàng tử Lir nghe những đoạn đường phiêu lưu qua. Thoạt là chuyện của chính ông và con đường định mệnh lạ lùng của ông; kế đó là chuyện gánh xiệc xụp đổ, và ông ra đi với kỳ lân; rồi chuyện gặp Molly Grue để cả ba lại tiếp tục cuộc hành trình; tới thành phố Hagsgate thì gặp Drinn nghe chuyện cả thành phố với lâu đài cùng bị phù chú. Kể tới đây, ảo thuật gia ngưng lại, chưa kể tiếp đoạn Con Bò Mộng Đỏ xuất hiện, chưa kể tiếp đoạn đêm đó tận cùng, may mắn hay bất hạnh, bằng lời niệm chú và một cô gái trần truồng xuất hiện bỡ ngở, lúng túng với cơ thể mình như con bò sa lầy. Ông ta hy vọng rằng hoàng tử chú tâm về sự đản sinh lạ lùng của chàng hơn là nguồn gốc do lai của nàng Amalthea.
Hoàng tử Lir ngạc nhiên mà rằng, "Tôi cũng đã nghe nói từ lâu rằng tôi không phải là con của Vua Haggard, nhưng vẫn gắng sức giữ tròn chữ hiếu. Tôi là kẻ thù bất cộng đới thiên với bất kỳ kẻ nào âm mưu phản loạn, nên ai bảo là tôi muốn lật đổ nhà vua thì chỉ là lời nói của một mụ già lẩm cẩm. Còn về chuyện kia, tôi không tin rằng ngày nay còn kỳ lân và Vua Haggard cũng chẳng bao giờ nhìn thấy con kỳ lân nào. Làm sao một người đã được nhìn kỳ lân dù chỉ một lần - không thể hàng ngàn kỳ lân theo triều biển dập dìu - như Vua Haggard mà lại suốt đời buồn thiu như vậy. Tôi sẽ ra sao nếu như tôi cũng một lần được nhìn thấy kỳ lân, rồi sau đó không bao giờ được nhìn lại nữa." Tới đây, hoàng tử ngừng lại hơi lúng túng, chàng cảm thấy như câu chuyện sắp tới một điểm sầu hận nào đó. Molly có hữu ý nghiêng tai vừa tiến bước vừa lắng nghe câu chuyện giữa hai người, nhưng nàng Amalthea có theo dõi câu chuyện hay không thì không rõ.
"Tuy nhiên nhà vua có một niềm vui dấu diếm đâu đó trong đời ông," Schmendrick nhận định rõ thêm. "Hoàng tử không hề nhận thấy một dấu hiệu nào sao - không hề nhận thấy dấu hiệu đó xuất hiện ở đôi mắt vua sao? Tôi đã nhận thấy đó. Suy nghĩ một lát đi, Hoàng tử Lir."
Hoàng tử yên lặng, và bọn họ đi ngoằn ngoèo trong khoảng bóng tối nham nhở bao quanh. Họ không thể biết rõ rằng họ đương đi lên hay đương đi xuống nữa, đôi khi không rõ cả có phải là đường đi vào khúc quanh không. Chẳng hề có một tiếng động nhỏ của Con Bò Mộng Đỏ, nhưng khi Schmendrick sờ vào khuôn mặt ẩm ướt của mình, thì mùi Con Bò Mộng Đò phát tiết ra tự những ngón tay đó.
Hoàng tử Lir nói, "Đôi khi nhà vua đứng lên tháp, khuôn mặt ông như thoáng có một cái gì. Không phải là một tia sáng mà là một vẻ trong sáng. Thuở đó tôi còn nhỏ, tôi nhớ không bao giờ nhà vua nhìn tôi hay nhìn bất cứ cái gì khác bằng tia nhìn trong sáng đó. Và tôi mơ thấy." Hoàng tử lúc này đi rất chậm, kéo lê bước chân tiếp, "Tôi thường mơ đi mơ lại thấy mình đứng bên một cửa sổ khoảng nửa đêm và trông thấy
Con Bò Mộng, trông thấy Con Bò Mộng Đỏ." Chàng không nói dứt lời.
"Trông thấy Con Bò Mộng Đỏ dồn đàn kỳ lân xuống biển," Schmendrick nói. "Đó không phải là giấc mơ Haggard đã bắt được hết kỳ lân, giữ chúng trôi dạt theo triều biển, lấy thế làm niềm vui lớn, nhưng vẫn còn sót một kỳ lân." Schmendrick hít mạnh hơi thở. "Đó là nàng Amalthea."
"Đúng vậy," Hoàng tử Lir. "Đúng vậy, tôi biết."
Schmendrick nhìn chằm chằm vào hoàng tử, giận dữ hỏi, "Hoàng tử bảo biết là nghĩa làm sao. Làm sao hoàng tử biết được nàng Amalthea là kỳ lân? Nàng đâu có thể nói điều đó cho hoàng tử hay, vì chính nàng cũng không tự nhớ điều đó kia mà. Từ ngày hoàng tử chiếm ngự trí tưởng tượng của nàng, nàng chỉ nghĩ rằng mình là một người đàn bà trong cõi nhân thế có sống có chết." Ông ta thừa biết rằng sự thực quanh co, nói một đàng phải hiểu một nẻo, nhưng điều đó không sao với ông lúc đó. Ông nhắc lại câu hỏi, "Làm sao hoàng tử bảo là biết?"
Hoàng tử Lir dừng bước quay lại nhìn ảo thuật gia. Khoảng đó tối quá, Schmendrick chỉ nhận thấy ánh mắt mát dịu tỏa ra tự cái nhìn của hoàng tử.
"Thì cũng mãi tới bây giờ tôi mới biết nàng là gì," hoàng tử nói. Nhưng ngay từ ngày gặp nàng lần đầu tiên tôi đã linh cảm rằng àng là một thứ gì lạ lùng hơn điều tôi thấy. Bảo nàng là kỳ lân, ngư-mỹ-nhân, ma-cà-rồng, hay gì gì đi nữa cũng không làm tôi ngạc nhiên, chẳng làm tôi sợ hãi, tôi yêu người tôi yêu, thế thôi."
"Đó là một tình cảm đáng quý mến," Schmendrick nói. "Nhưng khi tôi hóa cho nàng trở lại hình thể kỳ lân để nàng chiến đấu với Con Bò Mộng Đỏ giải phóng cho đồng loại."
"Tôi yêu người tôi yêu." Hoàng tử Lir nhắc lại giọng chắc nịch.
Trước khi, ảo thuật gia đáp thêm gì, nàng Amalthea đã đứng nép vào giữa họ, tuy rằng không ai chú ý thấy nàng lùi lại lúc nào. Trong bóng tối nàng le lói, run lên như nước gợn và nói, "Tôi không đi xa hơn nữa."
Câu đó nàng nói với hoàng tử, nhưng chính Schmendrick đáp lời nàng, "Không có chọn lựa nào khác, chúng ta chỉ có thể tiến tới thôi." Molly Grue tới gần hơn, vẻ nhìn lo lắng, nét mặt bứt rứt. Ảo thuật gia nói tiếp, "Chúng ta chỉ có thể tiến tới thôi."
Nàng Amalthea không nhìn thẳng vào ảo thuật gia, nàng nói với Hoàng tử Lir, "Ông ta đừng biến đổi em nữa. Chàng hãy giữ đừng để ông ta niệm chú biến đổi em nữa. Con Bò Mộng không chú ý đến người - chúng ta có thể cứ lặng lặng tiến qua, rồi đi xa nó. Con Bò Mộng chỉ truy lùng kỳ lân thôi. Xin chàng hãy bảo ông ta đừng biến em trở lại thành kỳ lân."
Hoàng tử Lir bẻ khục những ngón tay. Schmendrick nói, "Điều đó đúng. Chúng ta có thể thoát Con Bò Mộng Đỏ ngay bây giờ, như trước đây bọn tôi đã thoát nó. Nhưng như vậy là chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn dịp may nào khác nữa. Như thế là tất cả những kỳ lân trên thế gian này sẽ vĩnh viễn bị Con
Bò Mộng Đỏ cầm tù nơi đây, trừ một kỳ lân thoát nạn, nhưng kỳ lân này sẽ chết đi. Nàng sẽ già, sẽ chết."
"Vạn vật đều có ngày tận số," nàng vẫn nói với Hoàng tử Lir. "Vạn vật đều có ngày chết, đó là điều tốt chứ sao. Em muốn chết theo khi chàng chết. Đừng để ông ta phù chú em, đừng để ông ta biến em trở lại thành bất tử. Em không là kỳ lân, không là sinh vật kỳ diệu. Em là người. Em yêu chàng."
Chàng trả lời nàng giọng êm ả, "Tôi không được rõ nhiều về bùa chú, chỉ biết cách phá bùa chú thôi. Nhưng có điều chắc chắn dù có là phù thủy đại tài đến mấy cũng bất lực trước hai kẻ đã cương quyết gắn bó gìn giữ lấy nhau - huống chi đây lại chỉ là... Schmendrick. Nàng là của tôi rồi. Tôi phải gìn giữ lấy nàng."
Sau cùng, nàng quay lại nhìn ảo thuật gia; dù trong bóng tối, còn nhận thấy vẻ hãi hùng trong đôi mắt nàng. "Không," nàng nói. "Không, hai ta không đủ mạnh đâu. Ông ta nhất định sẽ biến hóa em, và sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn mất nhau. Em sẽ không yêu chàng nữa khi em là kỳ lân, và chàng vẫn tiếp tục yêu em vì thế chẳng đặng đừng. Em sẽ đẹp hơn bất kỳ một vật gì trên thế gian, và sẽ sống trường cửu."
Schmendrick bắt đầu nói, nhưng tiếng ông thốt ra làm nàng sợ rúm người lại, "Tôi chưa có cái đó. Tôi chưa có cái đó mà." Nàng hết nhìn hoàng tử lại nhìn ảo thuật gia giọng nói như mơn man vết thương,
"Khi ông ta biến đổi em sẽ để cho Con Bò Mộng Đỏ dồn xuống biển với những kỳ lân khác. Như vậy ít ra em cũng được ở gần chàng."
Tất cả những điều đó chẳng cần thiết đâu." Schmendrick nói nhẹ nhàng khiến chính ông phải tự bật cười. "Tôi ngờ rằng tôi chẳng khiến nàng trở lại kỳ lân được đâu, dù nàng có muốn vậy. Ngay như thầy tôi xưa, Nikos đại nhân cũng chưa bao giờ biến người thành kỳ lân - và nàng bây giờ thật sự thành người rồi. Nàng có thể yêu, có thể sợ hãi, có thể cấm việc này, ngăn việc nọ, và còn hơn thế nữa. Hãy để chuyện đó kết thúc ở đây. Hãy đê cuộc tìm kiếm kết thúc nơi đây. Liệu thế giới có tồi tệ hơn khi mất hế kỳ lân không, và liệu thế giới có thật khá hơn nếu tất cả những kỳ lân bị cầm tù kia được giải phóng? Thêm một người đàn bà hiền thục ở cõi đời này cũng là tương xứng với một kỳ lân mất đi. Thôi xin kết thúc nơi đây, nàng hãy cưới hoàng tử và sống sung sướng với nhau mãi mãi."
Đường đi trở nên sáng dần, và Schmendrick tưởng tượng như Con Bò Mộng Đỏ đương lén tới, rất thận trọng rồi bất thần nhảy xổ tới vồ thật chính xác. Ánh gò má của Molly Grue không còn, vì nàng đã quay đi. Nàng Amalthea nói, "Đúng vậy, ước vọng của tôi quả đúng như vậy."
Nhưng cùng lúc đó, Hoàng tử Lir thốt, "Không được."
Lời nói tự động buột khỏi miệng chàng như khi người ta hắt hơi vậy. Đúng lúc vấn đề nguy hiểm được đặt lên giữa đường tơ kẽ tóc, giọng chàng khi đó là giọng một chàng trai đần độn chợt lúng túng muôn vàn bởi một tặng vật vừa vĩ đại vừa nguy hiểm. "Không được," chàng nhắc lại, lần này tiếng nói của chàng vang lên rền rĩ, tiếng của một đấng quân vương nặng lòng sầu hận, không phải ở điều mình ao ước mà không có, mà là ở điều mình muốn hiến tặng mà làm sao có.
"Hỡi công nương của tôi" chàng nói. "Tôi là một anh hùng. Đó là một nghề không hơn không kém như dệt vải, như nấu rượu. Và cũng như mọi nghề; nó có xảo thuật của nó, phải khổ công luyện tập, và biết đường lối thích nghi. Có cách nhận ra phù thủy và dòng nước độc có cách nhận biết tử điểm của con rồng để hạ thủ nó một cách dễ dàng. Nhưng bí quyết đích thực của người anh hùng là biết đến trật tự của sự việc. Anh chàng chăn chiên không thể chân ướt chân ráo vừa vào chuyện đã cưới ngay được nàng công chúa, người dì ghẻ hiểm độc chưa thể bị khinh miệt, trừng phạt khi chưa hề phạm một tội ác nào. Việc nào việc nấy phải được xảy ra đúng lúc. Sự tìm kiếm không thể bán đồ nhi phế, lời tiên tri không thể bỏ mặc đấy như thể bỏ mặc trái rơi cho thối nát đi; những kỳ lân có thể bị mắc nạn nhưng không thể bị giam hãm vĩnh viễn như vậy. Kết thúc có hậu không thể đặt ngang xương vào giữa chừng câu chuyện được."
Nàng Amalthea không nói gì, nhưng Schmendrick lên tiếng, "Sao không? Ai bảo vậy?"
"Những người anh hùng bảo vậy," Hoàng tử Lir rầu rĩ trả lời. "Những người anh hùng am hiểu trật tự câu chuyện, những người anh hùng biết rõ điều này hơn điều kia, cũng như những người thợ mộc biết rõ mặt gỗ." Chàng giơ tay ra, tiến thêm một bước về nàng Amalthea. Nàng không lùi, trái lại ngẩng cao đầu lên, chính hoàng tử phải nhìn lảng về phía khác.
"Nàng đã dạy cho tôi biết nhiều," chàng nói. "Không bao giờ nhìn nàng mà tôi không cảm thấy nức lòng về những ngọt bùi của một thế giới hòa thuận, và những sầu khổ phải chịu đựng trong một thế giới ung rữa. Tôi đã trở thành anh hùng để phục vụ nàng, hay phục vụ những gì giống nàng. Và cũng để tìm ra đường lối khởi sự một cuộc đàm thoại." Nhưng nàng Amalthea không nói với chàng một lời nào cả.
Một thứ ánh sáng trắng bệch tràn vào con đường hầm khiến mọi người nhìn rõ được nhau, khuôn mặt người nào người nấy trắng bệch như sáp và đượm vẻ sợ hãi. Kể cả vẻ đẹp của nàng Amalthea cũng bị dìm cho phai mờ đi dưới thứ ánh sáng ngu đần, đói khát này.
"Con Bò Mộng đã tới," Hoàng tử Lir nói. Chàng quay lại và bước theo triền dốc đường hầm, dáng lẫm liệt đặc biệt của một vị anh hùng. Nàng Amalthea bước theo chàng, dáng đi thanh thoát và cao quý, đúng phong độ của những nàng công chúa. Molly Grue đứng sát bên ảo thuật gia, nắm tay ảo thuật gia như thể nàng vẫn đặt tay lên lân mỗi khi nàng cảm thấy cô đơn. Ảo thuật gia cúi xuống mỉm cười với nàng, và có vẻ tự bằng lòng lắm.
Molly nói, "Hãy để nàng theo con đường của nàng. Hãy để nàng như vậy."
"Hãy nói điều đó với Lir," ông ta đáp lời một cách vui vẻ. "Phải chăng tôi là kẻ đã nói rằng nàng nên đứng ra đương đầu với Con Bò Mộng Đỏ, bởi vì đó là con đường đúng đắn và thích hợp nhất? Tôi không cần bận tâm đến việc bố trí cứu cấp cho đúng lúc, kết thúc có hậu theo đúng thường lệ. Đó là việc của Lir."
"Nhưng ông bạn đã khiến hoàng tử hành động như vậy," Molly nói. "Ông bạn thừa biết điều chàng ao ước nhất đời là thấy nàng từ bỏ cuộc tìm kiếm kia để ở lại với chàng. Lẽ ra chàng lấy đó làm toại nguyện, thì chính ông bạn đã xui khiến, nhắc nhỏ rằng chàng vốn là anh hùng, và bây giờ chàng đành phải hành động như những anh hùng. Chàng yêu nàng, và ông bạn đã gài bẫy chàng."
"Tôi, không bao giờ, Schmendrick nói, "Bà bạn hãy bình tĩnh, chàng có thể nghe thấy lời bà bạn nói." Molly cũng cảm thấy tâm trí nhẹ bồng, muốn phát khùng vì Con Bò Mộng đến gần. Ánh sáng và mùi của nó phát ra giờ đây như một vùng biển quánh đặc trong đó nàng dãy dụa một cách tuyệt vọng như những kỳ lân bất tử kia. Đường bắt đầu dốc nghiêng về phía trước đi vào vùng ánh sáng sâu thăm thẳm; xa hơn nữa Hoàng tử Lir và nàng Amalthea tiếp tục đi tới tai họa bình tĩnh như cây nến tự thiêu lụi dần. Molly Grue tủm tỉm cười thầm.
Nàng tiếp tục, "Tôi biết điều đó cũng lại ông bạn đầu têu nốt. Ông bạn không thể trở thành thế nhân có sống có chết, trừ phi ông bạn nhớ được lời thần chú khiến nàng trở lại kỳ lân. Phải thế không? Ông bạn cóc cần điều gì sẽ xảy đến cho nàng, hay cho người khác, cho đến khi ông bạn trở thành một ảo thuật gia thứ thiệt đâu, dù ông bạn có hóa được Con Bò Mộng thành con ễnh ương, vì đó chỉ là thủ thuật. Hình như ông bạn không chú trọng cái gì ngoài ảo thuật, như vậy cũng đủ xếp hạng ông bạn rồi phải không? Schmendrick, tôi cảm thấy choáng váng, tôi phải ngồi lại đây mất."
Schmendrick phải dìu nàng đi một quãng, vì nàng cương quyết không chịu bước. Đôi mắt xanh của ảo thuật gia cứ như rung chuông trong đầu nàng. "Đúng vậy, tôi chẳng chú trọng gì ngoài ảo thuật. Tôi muốn tập hợp tất cả những kỳ lân trên thế giới, như Haggard vậy, để may ra điều đó nâng tài ảo thuật của tôi cao thêm một phân nửa sợi tóc. Điều đó đúng. Tôi không được ngay thẳng cho lắm. Tôi chỉ thích ảo thuật." Giọng ông khắc khổ và rầu rĩ.
"Có thật thế không?" Molly hỏi, vẫn lảo đảo trong nỗi lo sợ của nàng, và ngắm ánh sáng bập bềnh ngay bên. "Điều đó thật đáng ghê sợ," giọng nàng cực kỳ hốt hoảng. "Có thật ông bạn thích như vậy không?"
"Không," ảo thuật gia đáp ngay, hay chỉ chậm một chút xíu. "Không, điều đó không đúng đâu. Làm sao tôi có thể thế được trong khi chính tôi còn nhiều hệ lụy nhường kia, như bà bạn thấy đấy. Nhưng mà này, bà bạn phải đi đi thôi. Nó kia kìa. Nó kia kìa."
Molly nhận ra đôi sừng của nó trước. Nàng thoạt phải che mặt, nhưng đôi sừng lợt lạt của nó vẫn xuyên qua tay, qua mi mắt, qua tâm trí nàng. Hoàng tử Lir và nàng Amalthea cùng đứng hiên ngang trước đôi sừng, trong khi lửa tràn lan trên thành tường và vút lên cao trong bóng tối vô tận. Hoàng tử Lir đã rút gươm, nhưng lửa nóng làm chàng phải buông tay và gươm rơi xuống vỡ tan như khối băng. Con Bò Mộng Đỏ dậm chân, và tất cả mọi người đều ngã xuống.
Schmendrick đã tưởng Con Bò Mộng sẽ nằm đợi nơi sào huyệt của nó, hay ít ra cũng ở một khoảng trống nào để còn có chỗ giao đấu. Ai dè nó lại đứng chặn ngang lối đi như thế kia; và giờ đây thì không những nó xuất hiện án ngữ trước mặt mọi người, mà như còn thể nhập vào hai bên tường hầm, rồi cứ thế cao vút lên mãi. Tuy nhiên vẫn chưa có chuyện gì lạ xảy ra, nó vẫn chỉ là Con Bò Mộng Đỏ đứng lặng phun phì phì, thở phì phì, và lúc lắc cái đầu mù lòa. Hàm nó chẹo chọ gầm lên rền rĩ kinh hồn.
Nào. Bây giờ đã đến lúc rồi đây, dù điều ta làm mang lại đại họa hay đại hồng phúc. Đã đến lúc phải kết thúc công việc. Ảo thuật gia từ từ đứng lên, coi Con Bò Mộng như không có đấy, ông chỉ lắng đợi được nghe lời vang vọng tự chính bản ngã ông bốc lên. Nhưng ông không thấy một mãnh lực nào thức giấc trong ông; ông không nghe thấy gì ngoài tiếng gầm trống vắng như đập vào màng tai ông. Pháp thuật không tới với ta. Ôi, thầy ta, Nikos đại nhân đã lầm. Ta vẫn chỉ là thằng ta tầm thường.
Nàng Amalthea đã lùi lại một bước, nhưng chỉ thế thôi, nàng điềm tĩnh nhìn Con Bò Mộng Đỏ, trong khi chân trước của nó bám chặt xuống mặt đường, đôi lỗ mũi mênh mông của nó phun thành những cơn lốc mù mịt. Nó có vẻ bối rối, muốn phát khùng vì nàng, không gầm thêm một tiếng nào nữa. Nàng Amalthea đứng trong vùng ánh sáng giá lạnh, đầu hơi ngửa về phía sau để nhìn được toàn thể nó. Không ngoái nhìn sang bên, nàng chỉ lẳng lặng đưa tay ra tìm tay Hoàng tử Lir.
Tốt, tốt. Ta chẳng làm được cái gì cả, đành cam chịu vậy. Con Bò Mộng Đỏ sẽ để cho nàng qua, nàng sẽ ra đi với Hoàng tử Lir. Thế cũng được chứ sao. Ta chỉ ân hận cho đám kỳ lân bị cầm tù dưới biển. Hoàng tử vẫn chưa nhận ra bàn tay trao gửi của nàng, nhưng trong một lúc chàng coi bộ muốn quay nhìn sang bên, muốn đặt tay lên nàng lần đầu tiên. Chàng không hề biết bàn tay nàng đã trao cho chàng, cả nàng cũng không hay điều đó nữa. Con Bò Mộng Đỏ cúi đầu xuống và xông tới tấn công.
Nó xông tới thật bất ngờ, không có tiếng động, chỉ có dáng lướt của bốn vó, và thực sự nếu nó muốn, nó có thể dẫm nát cả bốn người trong lần tấn công dữ dội chớp nhoáng đó. Nhưng nó để cho mọi người kịp tản nép vào thành hầm, không hề làm ai thương tích cả. Mềm như lửa nó uốn mình quay lại ngay cả nơi không đủ chỗ để quay mình, và nó lại đối diện với tất cả mọi người. Mõm nó kề mặt đất, cổ nó như sóng gợn, ấy là lúc nó gầm lên.
Mọi người chạy lên, nó theo riết, không vũ bão như lúc khởi sự tấn công, nhưng đủ nhanh để giữ cho mọi người cách biệt hẳn nhau, vô phương nương tựa vào nhau trong bóng tối hoang dại. Mặt đất nứt nẻ dưới chân nó, và mọi người hét lên kinh hoàng, nhưng họ cũng không thể nghe thấy tiếng kêu của họ nữa. Mỗi tiếng gầm của Con Bò Mộng Đỏ là đất đá lại đổ xuống rầm rầm, họ càng phải bò miết như những con bọ bị đứt đoạn. Nó vẫn bám sát lấy mọi người. Qua tiếng rống man rợ của nó, họ nghe thấy một thứ tiếng khác nữa, tiếng rên rỉ của tòa lâu đài bị rung chuyển tận góc rễ, và đã thoang thoảng đâu đây mùi biển.
Nó biết. Nó biết rồi. Ta chỉ đánh lừa nó được một lần thôi. Lần này thì dù là đàn bà, hay kỳ lân nó cũng dồn xuống biển như đã nhận được lệnh, ta thì không có một pháp thuật gì khiến nó lãng ý. Haggard đã thắng cuộc.
Ảo thuật gia vừa chạy vừa nghĩ vậy, mọi hy vọng đều tan biến. Đường bỗng rộng hẳn, mọi người cũng thấy mình đi vào một khoảng hang động, chắc chắn là sào huyệt của Con Bò Mộng Đỏ này. Mùi hôi thối ở đây dầy đặc và lâu đời đến nỗi đã biến thành một thứ hương vị dịu ngọt nhưng không kém phần gớm ghiếc. Hầm một màu đỏ lòm như thể ánh sáng của nó đã bào nạo mặt tường rồi lắng đọng thành cặn trong các khe kẽ. Kế tiếp lại một quãng đường hầm nữa rồi tới khoảng có ánh nước mờ mờ tan vỡ.
Nàng Amalthea ngã xuống, không gượng lên được, như một bóng hoa tàn. Schmendrick nhảy sang một bên, cố kéo theo Molly Grue với ông. Họ gặp phải một phiến đá, nơi đây họ nép mình sát lại với nhau, Con Bò Mộng Đỏ gầm thét ngay đấy mà không quay đầu. Nó cũng vừa ngừng lại giữa hai nhịp bước, đứng im lìm. Chỉ còn nghe thấy nhịp thở của nó và tiếng sóng biển xa.
Nàng nằm nghiêng chân co chân ruỗi bên dưới. Nàng lết chậm, không một tiếng động. Hoàng tử Lir đứng giữa nàng và Con Bò Mộng, chàng không còn khí giới nhưng hai tay vẫn giơ cao như thể còn gươm và mộc. Lại một lần nữa, trong quãng đêm trường bất tận đó, hoàng tử nói, "Không thể thế dược."
Trông chàng như điên như dại, gần như sắp bị dẫm nát. Con Bò Mộng Đỏ không trông thấy chàng được, và có thể dẫm chết mà không biết có chàng đứng ngáng lối đi bên dưới. Lạ lùng kinh ngạc, và tình yêu, và sầu hận ngút ngàn lay động đến tận cỗi rễ tâm hồn ảo thuật gia lúc đó, tất cả những tình cảm đó ùa tới cùng một lúc tràn ngập, tràn ngập tâm hồn ông cho đến khi chính ông cảm thấy bềnh bồng trong một cái gì mênh mông mờ ảo khác hẳn những thứ đó. Ông không tin nó, nhưng nó cứ đến với ông như đã từng đến với ông hai lần trước đây, rồi sau đó lại bỏ ông hoàn toàn trống rỗng như thể nó chưa bao giờ tới. Đặc biệt lần này nó tới đầy rẫy thịt da, nó tới tràn ngập lòng tay, hố mắt, nó tới dư thừa từ bờ vai tới chân tóc, quờ đâu cũng thấy, sờ đâu cũng thấy, không còn lo tái diễn cảnh mất hết không còn, ra đi không lại; ông thấy mình đã khóc tự bao giờ, ông nghĩ, hay nói, hay hát, Ta đâu có biết phải rỗng như vậy để đầy như vậy.
Nàng Amalthea nằm nguyên chỗ nàng bị ngã. Nàng đã cố gượng dậy mà không được, Hoàng tử Lir vẫn còn đứng đó để bảo vệ nàng, giơ cao đôi bàn tay không, chống khối hung hãn khổng lồ đương muốn đè bẹp chàng. Đầu lưỡi nhọn của chàng thè ra dính vào một bên mép trông nghiêm trọng như một đứa trẻ vừa lấy một cái gì để riêng ra cho mình. Nhiều năm về sau này, khi danh tiếng của Schmendrick đã át cả danh tiếng Nikos tiên sinh, ông cũng không bao giờ thực hiện được một pháp thuật nhỏ nào, nếu không nhớ lại hình ảnh của Hoàng tử Lir lúc đó đôi mắt lé ngược lên vì ánh sáng và lưỡi thè ra ngoài.
Con Bò Mộng Đỏ dậm chân lần nữa, Hoàng tử ngã sấp, khi chàng đứng lên mặt nhễ nhại máu. Cùng với tiếng gầm vang rên, cái đầu mù lòa, và béo bệu của nó hục hặc cúi xuống trông như cán cân định mệnh nghiêng lệch. Hoàng tử đứng hiên ngang cheo leo vào khoảng giữa hai sừng của nó, bảo là chàng có thể bị xuyên thủng cũng được, bảo là chàng có thể bị banh cho tan xác cũng đúng, miệng hoàng tử hơi mím lại, nhưng chàng không hề cử động. Tiếng gầm của Con Bò Mộng càng rùng rợn khi nó cúi thấp sừng xuống.
Vừa lúc đó Schmendrick bước vào khoảng trống và đọc lên vài lời. Đó là những lời ngắn gọn khó phân biệt. Chính Schmendrick cũng không nghe rõi, chúng bị chìm trong tiếng gầm khủng khiếp của Con Bò Mộng. Tuy nhiên ông hiểu thấu đáo ý nghĩa của những lời đó. Bây giờ thì ông hiểu rõ cách phải đọc chúng ra sao, và còn thấy trước rằng ông có thể sử dụng chúng bất kỳ lúc nào, đọc chúng lên luôn luôn trúng cách tùy nơi tùy lúc, vẫn giống nhau mà vẫn khác nhau, thật đơn giản mà cũng thật phức tạp. Trong khi ông đọc chúng lên một cách nhuần nhã vui tươi, ông cảm thấy tấm áo giáp hay đúng hơn tấm vải liệm bất tử tự động rơi xuống giải phóng cho ông.
Khi vừa đọc xong lời chú thứ nhất, nàng Amalthea thốt lên một tiếng kêu nhỏ, đắng cay. Nàng cố vươn tới Hoàng tử Lir; chàng vẫn quay lưng lại đứng ở thế che chở cho nàng, không nghe thấy gì. Molly cảm thấy nhói buốt trong tim, bám chặt lấy tay Schmendrick, trong khi ảo thuật gia tiếp tục đọc. Phép lạ bừng nở, màu trắng như bọt biển, một vẻ đẹp không bờ bến tương đương với mãnh lực không bến bờ của Con Bò Mộng - nàng Amalthea còn bám lấy hình hài nhân thế một phút nữa, nhưng nàng thực đã không còn đấy nữa, khuôn mặt nàng chỉ lơ lửng đó như hơi thở lơ lửng trong bầu ánh sáng mờ đục và lạnh.
Giá như Hoàng tử Lir đứng quay lại cho đến khi nàng đi rồi thì hay, nhưng chàng đã quay lại. Chàng thấy một kỳ lân, ánh sáng kỳ lân chiếu rọi lên chàng như chiếu vào một tấm gương, nhưng chàng lại cất tiếng gọi hình bóng phảng phất còn lại của nàng Amalthea. Tiếng chàng gọi tưng bừng đã xóa nhòa hình bóng cũ đó, nàng Amalthea hoàn toàn biến hẳn.
Mọi việc xảy ra vừa nhanh lại vừa chậm như trong một giấc mộng. Lân đứng lặng đó ngỡ ngàng nhìn lại mấy người. Lân đẹp còn hơn lân xưa trong trí nhớ của Schmendrick nữa, vì thực ra không ai giữ lâu được hình ảnh lân trong trí bao giờ. Song le lân giờ đây không phải là lân thuở xưa, và chính Schmendrick vẫn còn như xưa. Molly Grue tiến lại với lân nói liên hồi, lân không tỏ vẻ gì là hiểu cả. Sừng lân vẫn còn mờ mờ như trong mưa.
Với một tiếng gầm vàng rội đập vào các vách hầm bốn bề nứt rạn, muốn xụp xuống như tấm lều gánh xiệc, Con Bò Mộng Đỏ khởi sự tấn công đợt hai. Lân vụt thoát khỏi hầm, bay biến vào bóng tối. Hoàng tử Lir, khi quay lại đã đứng né sang một bên, nhưng chưa kịp lùi né thêm bước nữa Con Bò Mộng Đỏ đã lao mình đuổi theo lân, đạp chàng ngã xuống, miệng nó há ngoác ra húc vào đầu chàng.
Molly muốn tiến tới với hoàng tử, nhưng Schmendrick đã kéo nàng theo hút Con Bò Mộng Đỏ và lân. Không trông thấy gì, chỉ nghe thấy những bước chân rượt đuổi vang ầm đầy ắp khu hầm. Choáng váng, ngẩn ngơ, Molly lật đật bước theo người bạn dũng mãnh lạ lùng, ông ta không để nàng ngã nhưng cũng không để nàng chùn chân. Trên đầu nàng luôn luôn nghe rõ tiếng tòa lâu đài rung chuyển, đu đưa theo nhịp động đất như một cái răng lung lay. Lời ca của mụ phù thủy vang vang trong trí nhớ nàng:
Duy nhật, một người dân Hagsgate
Làm cho tan nát lâu đài kia.
Chợt cát lún dưới chân họ, mà mùi biển chan hòa, không khí mát lạnh, trong lành, thân ái đến nỗi cả hai cùng dừng lại và cất tiếng cả cười. Phía bên trên hai người, lâu đài của Vua Haggard nghiêng nghiêng trên bờ đá dốc, nổi bật trên vòm trời xám xanh buổi sớm, đây đó một vài đám mây màu trắng sữa. Molly biết chắc là thế nào Vua Haggard cũng đương đứng tại một tòa tháp nào đó chăm chú theo dõi họ, mà nàng không nhìn thấy. Một vài ngôi sao còn trôi nổi kia trong khoảng trời xanh mờ sát mặt biển. Thủy triều đã rút xuống, bãi biển trần trụi, ẩm ướt, lấp lánh màu sò hến, nhưng mặt biển xa thì vồng lên hình cánh cung. Molly biết là nước triều đã rút đến hết cỡ.
Lân và Con Bò Mộng Đỏ đứng đối diện nhau, lân quay lưng về phía biển. Con Bò Mộng tiến lên từ từ, không tấn công không đụng tới lân nhưng rõ ràng cố ép lân lùi về biển. Lân không chống cự, sừng đen tối, đầu cúi xuống. Con Bò Mộng Đỏ hoàn toàn ở thế chủ động, y như ngày nào trên cánh đồng của Hagsgate, trước lúc lân biến thành nàng Amalthea. Cũng vào khoảng rạng đông tuyệt vọng như thế này, chỉ có điểm khác là ngay trên bờ biển.
Nhưng lân chưa bị bại hẳn, lân lùi cho đến khi hai chân sau chạm phải biển. Tới đó lân sực tỉnh vọt nhảy xuyên qua Con Bò Mộng như qua một ngọn lửa cháy âm ỉ, rồi chạy dọc theo bờ biển; lẹ như tia chớp, cuốn theo hút gió, cát tung lên vun vút. Con Bò Mộng đuổi theo liền.
"Hãy làm một cái gì," giọng Molly nói với Schmendrick bao giờ cũng lạc đ trong trường hợp như vậy. Hoàng tử Lir đã tới đứng sau họ. Trông chàng giống Vua Haggard. "Hãy làm một cái gì đi," chàng nói "Ông đã là một cao thủ rồi đó khi biến nàng trở lại thành kỳ lân như vậy - ông hãy làm một cái gì để cứu nàng, bằng không tôi sẽ giết ông." Chàng giơ cao hai bàn tay trước ảo thuật gia.
"Tôi không thể làm được," giọng Schmendrick cực kỳ bình tĩnh. Pháp thuật của cả thế giới cũng chẳng thể giúp gì cho nàng vào lúc này. Nếu nàng không muốn chống cự lại Con Bò Mộng, thì nàng sẽ xuống biển với tất cả đồng loại dưới đó. Pháp thuật hay giết người cũng chẳng thể giúp nàng được gì hơn."
Molly nghe từng đợt sóng nhỏ táp lên cát, triều đã bắt đầu lên. Nàng không hề thấy những kỳ lân nhào lộn trên sóng, tuy thâm tâm nàng có ý tìm và mong là có. Nếu chẳng may quá chậm mất rồi thì sao? Nếu chẳng may những kỳ lân đó đã bị đợt triều vừa rồi đẩy ra mãi tận một vùng biển nào thật sau và thật xa, nơi mà không bao giờ có thuyền bè qua lại, nơi có những rồng biển, rắn biển xuất hiện, hoặc cả một rừng rong biển kết hợp lại trôi nổi bình bồng, vào đó là vào tử lộ. Phải, nếu tất cả những kỳ lân đều đã bị dồn cả về nơi đó thì sao? Nàng sẽ không tìm thấy đồng loại, biết rằng nàng có chịu ở lại với ta?
"Vậy thì pháp thuật dùng để làm gì?" Hoàng tử Lir hỏi một cách hung hãn. "Vâng, thưa ngài, phù thủy mà làm gì nếu không cứu được kỳ lân." Chàng phải nắm chặt lấy vai ảo thuật gia để khỏi ngã xuống.
Schmendrick không quay đầu lại, bằng một giọng thoáng đượm chút hài hước, ông nói, "Điều đó dành cho những vị anh hùng."
Bọn họ không trông thấy lân đâu vì bóng dáng Con Bò Mộng Đỏ to lớn quá; nhưng bỗng nhiên lân từ xa ngược đường Con Bò Mộng mà chạy vút lại phía họ. Mù lòa nhưng cũng kiên nhẫn như biển, Con Bò Mộng Đỏ vội quay lại đuổi theo, móng chân nó đào sâu xuống thành những hố lớn trên bãi cát ướt. Khói và lửa, nước bắn tung tóe và cuồng phong tung hoành, chưa phân thắng bại. Hoàng tử Lir nghe chừng hiểu ý.
"Vâng, đúng vậy," chàng nói. "Công việc đó quả dành riêng cho những anh hùng. Thật ra phù thủy thì cũng được, nhưng anh hùng mới thực là sinh ra để chết cho kỳ lân." Chàng buông vai Schmendrick và tự mỉm cười với mình.
"Cách lý luận của hoàng tử lầm lạc ngay từ căn bản," giọng Schmendrick nói đượm vẻ bực dọc, nhưng hoàng tử không màng nghe tới. Lân vút qua sát bên họ - hơi thở của lân phơi phới một màu trắng xanh, đầu ngửng cao - hoàng tử Lir chạy theo đường của Con Bò Mộng chạy đè lên chàng, để lại chàng nằm sõng soài trên đất phía sau, một bên mặt vùi sâu xuống cát, một cẳng chân đá lên trời ba lần rồi ngừng.
Chàng ngã xuống không một tiếng kêu, nhưng lân thì quay lại. Con Bò Mộng Đỏ cũng ngừng khi lân ngừng, chỉ đứng ở thế uy hiếp, cố tình dồn lân xuống biển. Nó bắt đầu đu đưa thân hình và tiến lên như một con chim gù mái. Lân vẫn bất động, chăm chú nhìn vào thân hình quằn quại của Hoàng tử Lir.
Bây giờ thì tiếng triều dâng đã rầm rộ. Sóng bạc đầu rồn rập xô tới cùng ánh bình minh rạng dần, nhưng Molly vẫn chẳng nhận thấy một kỳ lân nào khác ngoài lân của nàng. Trên đỉnh lâu đài, màu trời đỏ tía, và trên một đỉnh tháp cao nhất, Haggard đứng đó nổi bật rõ như một cây mùa đông. Molly có thể trông thấy rõ vết sẹo thẳng bên miệng ông ta, thấy rõ cả những móng tay của ông thẫm màu đi vì đã tì quá mạnh lên bờ thành thấp. Nhưng tòa lâu đài chưa thể sụp đổ được vào lúc đó. Chỉ có Lir mới khiến được chuyện đó.
Chợt nhiên lân thét lên một tiếng, không phải là tiếng thét thách thức của lân lúc đầu khi gặp Con Bò Mộng Đỏ, đúng hơn đó chính là tiếng rên la nức nở, tiếng kêu thương sầu hận, không một linh vật bất tử nào lại kêu như thế cả. Cả tòa lâu đài rung lên, và vua Haggard ngật người về phía sau một cánh tay che ngang mặt. Con Bò Mộng Đỏ lê chân trên cát, cúi xuống, nghi ngại, bỡ ngỡ.
Lân kêu lên một tiếng nữa, thoạt lùi lại như một nét gươm cong. Vẻ uyển chuyển đẹp của lân làm Molly khép mi lại, khi nàng mở ra vừa lúc chứng kiến cảnh lân nhảy xổ vào Con Bò Mộng Đỏ khiến nó phải né mình đổi hướng. Sừng lân rực sáng rỡ ràng và rung động như cánh bướm.
Lân tiếp tục tấn công, và Con Bò Mộng tiếp tục lùi bước tuy bối rối nhưng vẫn lẹ như cá quẫy dưới nước. Ánh sáng sừng Con Bò Mộng luôn luôn như tia chớp, đầu đảo thật lẹ làm lân tuy tấn công mà phải loạng choạng, nhưng nó vẫn lùi bước... lùi bước xuống phía biển như lân trước đây. Lân cứ lao tới, lao thẳng tới bám sát lấy nó, muốn giết cho chết tốt ngay đó, nhưng nó luôn luôn lùi kịp. Lân như lao theo một cái bóng, lao theo một tưởng niệm nào.
Con Bò Mộng Đỏ cứ thế mà lùi miết, không hề một lần giao đấu cho đến khi lân dồn nó đến sát mức nước biển. Tới đó, nó đứng thẳng lên, sóng biển vừa ùa tới xoáy cuộn lênh láng, quấn quít lấy chân nó, lúc rút đi cuốn theo từng đụn cát. Nó không đấu nhưng cũng không chạy trốn, và tới lúc đó thì lân hiểu rằng không bao giờ có thể hủy diệt được nó. Tuy nhiên lân vẫn đứng ở thế chuẩn bị tấn công lần nữa, trong khi Con Bò Mộng như hầm hè trong cổ họng điều gì ngạc nhiên lắm, bỡ ngỡ lắm.
Với Molly Grue thì thế giới như ngưng đọng hẳn lại, bất động trong những giây phút băng giá đó. Cứ như thể là nàng đương đứng trên một tòa tháp còn cao hơn tòa tháp Vua Haggard đương đứng nữa, và nhìn xuống để thấy trên một khoảng bãi biển xám có hình một người đàn ông và một người đàn bà nhỏ, đồ chơi trẻ con, đặt cho đứng ngắm bằng đôi mắt gắn bó về phía Con Bò Mộng bằng đất thó và con kỳ lân xinh xẻo bằng ngà. Lại còn một con búp bê bị chôn một nửa, và một tòa lâu đài bằng cát trên đó gắn một ông vua đứng trên một tòa tháp nghiêng. Triều biển có thể ùa tới xóa tất cả phối cảnh trò chơi đó, để chỉ còn lại đàn chim biển vỗ cánh phành phạch, nhảy thành vòng tròn trên bãi cát.
Vùa lúc đó Schmendrick lắc mạnh cánh tay nàng, nói, "Molly." Tự tít ngoài xa, những vành sóng cong đương ùa tới, đó là những vành sóng lớn chập chùng ngọn trắng mình xanh tung tóe tan thành bụi nước khi va vào những đụn cát hay những mỏm đá, lao miết lên bãi cát thành tiếng sèo sèo như lửa cháy. Lũ chim xáo xác bốc lên từng đàn, tiếng kêu hốt hoảng the thé của chúng mất hút trong tiếng sóng vang ầm như rừng thông nổi gió.
Và trong màu trắng xóa, giữa màu trắng xóa của khoảng nước vỡ lênh láng, có cơ man nào là những thân hình uốn cong giữa những đường dọc trũng màu cẩm thạch của sóng nước, bờm của chúng, đuôi của chúng, và chòm râu lơ thơ của những con đực rực rỡ chói lòa dưới ánh mặt trời, những đôi mắt chúng đen và thăm thẳm lấp lánh như biển sâu - và màu sừng nữa, màu sà cừ long lanh, trông như những cột buồm cầu vồng dựng trên những con tầu nạm bạc.
Nhưng tất cả vẫn chưa muốn bước lên đất liền khi mà Con Bò Mộng còn đó. Chúng còn tập trung bên dưới, quẫy động, chao chát, rập rênh theo nhịp sóng ở khoảng biển nông đó, bứt rứt, vùng vẫy, lo âu như đàn cá bị chụp lưới kéo lên bờ. Hàng trăm con đu đưa cùng nhịp sóng xô vào những con đã tới trước. Những con này không những phải đứng khựng lại mà còn hơi nhích lùi về phía sau.
Lân cúi thấp đầu hơn nữa, và lần cuối cùng lao cả thân mình vào Con Bò Mộng Đỏ. Dù đó là khối thịt hay khối gió thì với sức lao đó cũng thừa đủ làm cho nó phải bật đi như một trái ủng. Nhưng không, nó chỉ quay đi như không hề nhận ra điều gì, và lẳng lặng bước xuống biển. Tất cả kỳ lân bên dưới vùng vẫy dạt sang hai bên nhường lối cho nó đi. Chân nó dẫm mạnh vào khoảng sóng vừa ùa tới lênh láng làm nước bắn tung lên thành một khoảng sương mù quay cuồng và hai sừng nó thành hình cầu vồng, nhưng trên bãi biển, trên cao tít thành đá bờ biển và ngược xuôi khắp vùng địa giới của Vương quốc Haggard, đất liền như cựa mình thở phào vì vừa thoát khỏi sức nặng của nó.
Nó cứ bước từng bước dài đủng đỉnh như vậy một quãng khá dài rồi mới bắt đầu bơi. Đợt sóng cao nhất của biển cả cũng không cao hơn hai bắp vế sau của nó. Triều biển cũng phải né mình chạy trốn như thể tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nhưng rồi sau cùng, khi đã tới lúc nó buông thả thân hình xuống mặt biển, cả một núi sóng hùng vĩ dâng lên che khuất lấy phía sau của nó, một khối phồng căng xanh và den vừa sâu vừa mềm vừa mạnh như gió. Khối nước đó tu lại trong yên lặng như từ chân trời bên này khép sang chân trời bên kia, một lát sau thì hoàn toàn phủ kín hẳn khoảng lưng thoai thoải và tấm vai u của Con Bò Mộng Đỏ. Schmendrick nâng xác ông hoàng rồi cùng Molly chạy nhanh tới khoảng sát chân bờ đá dựng. Sóng nước đổ xuống như hàng trận mưa rào liên tiếp.
Thế là những kỳ lân dời biển cả bước lên bờ.
Molly không hề được nhìn rõ từng con, nàng chỉ thấy liên tiếp những bước nhảy ánh sáng vun vút, và những tiếng kêu lớn chói lòa. Nàng cũng thừa khôn ngoan để hiểu rằng không một thế nhân nào nuôi tham vọng được ngắm kỹ tất cả những kỳ lân trên trái đất, nàng chỉ chú ý nhìn để cố tìm ra con lân của nàng, thế thôi. Nhưng nàng chỉ thấy là kỳ lân nhiều quá và đẹp quá. Dáng quyết liệt mù lòa như Con Bò Mộng Đỏ, Molly vùng tiến tới giơ tay đón chào.
Thật ra những kỳ lân đó có thể dẫm chết nàng như Con Bò Mộng Đỏ đã dẫm chết Hoàng tử Lir, vì lúc đó tất cả đương say mê điên cuồng vì tự do. Nhưng Schmendrick đã cất lời nói và kỳ lân luôn luôn kịp thời né tránh Molly, né tránh xác Hoàng tử Lir và dĩ nhiên né tránh cả ảo thuật gia nữa - một vài kỳ lân vút nhảy qua đầu họ - cứ như luồng sóng biển ồ ạt lao tới gặp đá tảng thì tung lên, dãn ra rồi lại chụm lại tiếp tục cuồn cuộn miết mãi. Bốn bề bao vây lấy Molly lúc đó ào ạt những lớp sóng ánh sáng, những làn hoa ánh sáng, lạ lùng như thể nàng đương chứng kiến cảnh tuyết trắng bốc lửa, trong khi đó tiếng hàng ngàn vó kỳ lân rộn rã vang rền. Molly đứng im như tượng không cười không khóc, niềm vui hùng vĩ quá, cơ thể nàng không sao thấu triệt cho hết.
"Nhìn lên kìa," tiếng Schmendrick. "Lâu đài đương sụp đổ."
Nàng quay lại, nhìn lên, quả thấy những chòi tháp bị sụm xuống, vụn nát, san bằng dưới vó những kỳ lân đương băng mình qua đó, như thể chúng chỉ được xây bằng cát và triều biển vừa dâng lên xóa tan chúng như xóa những công trình dã tràng. Cả tòa lâu đài nhào lộn xuống từng tảng lớn nhưng trông xa thì chỉ như từng mảng sáp xoáy cuộn, rồi xụp đổ và tan biến trong yên lặng hoàn toàn, không để lại một chút di tích trên mặt đất, cũng như trong tâm tưởng hai người đã được chứng kiến cảnh đó. Một phút sau, hai người cảm thấy chưng hửng, bàng hoàng không sao nhớ rõ là mình đương đứng ở đâu và vừa nhìn thấy những gì.
Nhưng Vua Haggard, con người luôn luôn tỉnh thức nhào theo tòa lâu đài đã được giải hoặc như một con dao rơi xuyên qua đám mây. Molly có nghe thấy ông ta thốt tiếng cả cười một lần, như thể điều đó chính là điều ông ta đã tiên liệu từ lâu. Ít có cái gì khiến vua Haggard phải kinh ngạc cả.