← Quay lại trang sách

☆ 2 ☆

Ba người dân địa phương đang ngồi ở một sân hiên gỗ rộng, trên một chiếc ghế dài màu xanh, phía bên phải cửa trước của một quán rượu. Bóng đèn huỳnh quang treo cao trên đầu kêu rè rè như tiếng máy khoan của nha sĩ nhưng có vẻ chẳng làm họ bận tâm. Cả ba người đều đội mũ lưỡi trai kiểu dân chạy xe tải và đang uống bia trong những chiếc cốc nhựa.

Họ dừng lại để nhìn khi Lucas Davenport lái chiếc SUV hiệu Mercedes màu đen của mình đi ngang qua bãi đậu xe trải đá cuội để đi vào một chỗ trống nằm giữa một chiếc Ford F–150 mới và một chiếc Cadillac màu vàng loang lổ có vây – một thiết kế chỉ có ở những chiếc xe cổ.

Lucas bước ra khỏi xe, bấm nút “Khóa” trên móc chìa khóa của chiếc Benz, và đi vào quán.

Ở nơi khác, quán Cooter’s có thể là một chỗ lụp xụp. Ở đây thì không, bởi vì đây là quán rượu duy nhất ở Aux Vases, nơi mà tất cả mọi người đều lui tới, từ lao công quét dọn đến giám đốc ngân hàng. Được xây dựng như một ngôi nhà vùng đồng bằng sông Mississippi kiểu cũ, nó có một sân hiên mặt trước rộng với mái che nhô ra, cong vênh, những bức tường ván không sơn, và biển quảng cáo bia bằng đèn neon ở các khung cửa sổ. Hàng triệu con bướm đêm trắng to bằng móng tay cái tự đánh mình đến chết bằng cách lao vào ngọn đèn trên đầu ba người đàn ông, nhưng có vẻ họ chẳng để ý.

Trong một bộ phim, bạn sẽ mong đợi là có rất nhiều gã dân quê miền Nam. Những gã da trắng nghèo vùng Đông Nam. Những gã da trắng quê mùa, với dây thừng và cán rìu.

Nằm cách một trong những con đường hiếm hoi dẫn ra cao tốc liên bang I-55 khoảng hai trăm mét, với một biển hiệu rộng khoảng sáu mét sơn trắng và đỏ nhấp nháy chữ “Cooter ’s” rồi “Đồ uống”, quán cũng thu hút những người đang đi dọc theo cao tốc liên bang giữa St.Louis và Memphis, những người bủn rủn tay chân sau hai tiếng lái xe mà không có rượu uống.

Sỏi lạo xạo dưới chân Lucas khi anh đi qua bãi đậu xe, bước lên những bậc thang của sân hiên, và gật đầu với ba người đàn ông. Anh không cần phải đến gần để ngửi thấy mùi bia tràn. Một trong ba người đàn ông nhìn ngó bộ vét, cà vạt, đôi bốt cao bồi da thằn lằn màu đen hiệu Lucchese của Lucas, rồi nói: “Chào buổi tối, thưa ngài.” - những lời nói líu nhíu khiến Lucas nghĩ rằng có thể mấy gã này không phải tự nguyện ra ghế băng ngồi.

Lucas đáp: “Chào buổi tối, các chàng trai.” “Anh có con xe đẹp đấy.” Người ở giữa nói. “Cảm ơn. Muốn mua không?”

Cả ba bật cười khùng khục. Họ chẳng thể mua nổi một cái lốp của nó, nữa là cả phần còn lại của xe, nhưng lời chào mời mang cho họ một chút ánh sáng ấm áp của sự bình đẳng về kinh tế. Lucas gật đầu lần nữa, nói: “Nhẹ nhàng với nó nhé.” rồi đi vào trong, chọn một chiếc ghế trông có vẻ ít nhớp nháp nhất ở phía cuối quầy rượu, và ngồi xuống.

Người pha rượu, một người đàn ông gầy với một cái răng nanh bằng vàng, đeo một chiếc cà vạt dây màu đen, tiến lại gần và hỏi: “Anh dùng gì?”

“Cho tôi một cốc margarita 1 đàng hoàng được không?” Lucas nới lỏng chiếc cà vạt.

1 Margarita là loại cocktail có nguồn gốc từ Mexico, làm từ Tequila, rượu có mùi cam, nước chanh rồi lắc mạnh tay, và có lớp muối trên viền ly.

“Tôi có thể làm một cốc như thế, dù một số gã nghĩ rằng loại không đàng hoàng thì còn ngon hơn nữa.” Người pha rượu nói. Nhận thấy Lucas không mỉm cười đáp lại, ông ta mau miệng: “Một cốc margarita đàng hoàng, có ngay.”

Khi người pha rượu chuẩn bị bước đi thì Lucas hỏi: “Ông gọi tên chỗ này là gì nhỉ?”

Mặt của người pha rượu lộ vẻ bối rối như khi người ta nhận được một câu hỏi rất, rất ngu ngốc. “Chẳng phải là Cooter’s sao?”

Lucas cười. “Không, không, thị trấn cơ. Aux Vases.” Anh phát âm nghe như Óc–va–xi.

“Ôi. Trời ạ, anh làm tôi ngơ ngác một chút đấy” Người pha rượu nói. “Là, ờm, tiếng Pháp, là Ô–Va.”

“Ô–Va. Tôi luôn tự hỏi mỗi khi nhìn thấy biển hiệu.” Lucas nói. “Ừ. Ô–Va.” Ông ta nhìn Lucas gần hơn một chút và thấy một người đàn ông cao to, đôi mắt xanh, với mái tóc đen xen những sợi bạc mọc từ hai bên thái dương.

Người pha rượu đoán rằng ông bạn này có lẽ phải trên dưới năm mươi tuổi. Mũi Lucas có dấu hiệu của việc đã từng bị gãy và một vết sẹo trắng mảnh chạy dài từ trán xuống lông mày; một vết sẹo khác, hình tròn, nằm ngay phía trên nút thắt cà vạt được nới lỏng. Và bộ vét – bộ vét mà anh chàng đang mặc đích thị là bộ vét đắt tiền nhất từng đi qua cửa quán trong mười năm trở lại đây.

Ông rời đi để tìm chút rượu tequila.

Lucas nhìn xung quanh quán. Có mười lăm bàn ăn, mười hai ghế quầy, một vài máy trò chơi điện tử ở phía sau, sàn nhà lát ván kêu kẽo kẹt mỗi khi có ai đi qua, cùng với một mùi khen khét của xì gà Rum Crooks và những thanh cá chiên ngập dầu. Anh là người duy nhất ở đây mang cà vạt và không mang mũ.

Lucas ngồi một mình, mua bốn cốc margarita trong bốn mươi lăm phút và hai lần đi vào nhà vệ sinh nam, hoặc cái gì đó mà anh hi vọng là nhà vệ sinh nam. Những biển báo duy nhất là hình ảnh một con mèo ở một cánh cửa phòng vệ sinh, và một con gà trống ở cửa còn lại.

Trong lúc anh đang uống được nửa cốc margarita thứ tư thì Shirley McDonald ngồi xuống cách đó hai ghế. Lucas nhìn sang cô, mỉm cười, và gật đầu. Đó là một cô gái tóc vàng mảnh mai, rất trẻ, lông mày đen, phấn mắt hơi quá đậm, đôi mắt pha lê màu xanh lá, môi màu đỏ sáp crayola tô hơi tràn viền. Trông cô có vẻ mỏng manh, dễ vỡ; có thể đã bị vỡ vài lần rồi. Cô mặc một cái áo sơ mi nữ trắng khá mỏng, mỏng vừa đủ để nhìn xuyên qua lớp vải, dây áo ngực không lộ rõ, quần bò rách ở đùi và đầu gối, và đi dép quai hậu. Không phải là một cô nàng mới vào đời. Cô cất tiếng hỏi: “Anh khỏe không?”

“Tôi khỏe.” Lucas nói. “So với một người ở cách xa sự tiện nghi ở nhà như thế này.”

“Anh có thuốc lá không?” Cô hỏi. “Tôi không hút thuốc.” Lucas trả lời.

“Chết tiệt, tôi sẽ phải hút một điếu một mình rồi.” Cô nhăn răng cười với anh và móc ra một gói thuốc American Spirits màu xanh nhạt từ trong túi xách. Một trong số những chiếc răng cửa của cô không thẳng lắm, nhưng sự khác biệt đó làm cho cô thêm phần quyến rũ, mà chắc chắn cô biết. “Những thứ chết tiệt này giờ đắt quá, tôi chỉ đủ tiền mua một bao mỗi tuần.”

“Để tôi mời cô một cốc.” Lucas nói.

“Tôi đang chờ được nghe điều đó đấy.” Cô cười. Cô giơ một ngón tay cho người pha rượu và nói: “Eddie ơi …”

“Ừ, tôi biết – thứ gì đó đắt tiền và ngọt ngào.”

“Ông thực đúng là gã trai ngọt ngào.” Cô nói. Cô rút một điếu thuốc ra khỏi bao, gõ đầu lọc xuống bàn quầy để nén thuốc lá lại rồi hỏi Lucas: “Câu chuyện của anh là gì, anh bạn to cao?”

“Tôi chỉ là một anh bạn thôi.” Lucas nói.

“Một anh bạn đã có gia đình.” Cô nói, tay châm điếu thuốc. Anh đang đeo nhẫn.

“Ừ, đôi chút.” “Chỉ đôi chút?”

“Cô biết chuyện đó diễn ra thế nào rồi đấy…” Lucas nói. Người pha rượu đi đến, đặt xuống một cốc nước cao có mùi đường, và đưa cô ấy một cái que mà trên đó ông xiên lên ba quả anh đào ngâm rượu maraschino. Cô mút lấy hai quả rồi uống một ngụm nước; Lucas hỏi. “Cái quái gì vậy?”

“Rượu Jim Beam Single Barrel” Người pha rượu nói. “Và Coca–Cola. Chúng tôi gọi đây là món Ô–Va Libre.”

Lucas nhăn mặt, quay lại với McDonald, rồi hỏi: “Tên cô là gì?”

“Triste.” Cô nói, miệng mút quả anh đào thứ ba. “Tiếng Pháp đấy… như Ô–Va.”

Điệu bộ mút anh đào vừa buồn cười vừa có chút gợi dục, nhưng sẽ là một sự khiếm nhã ghê gớm nếu cười nhạo cô ấy. Lucas không làm vậy. Anh nghĩ cô gái này có khi còn trẻ hơn cả Letty, con gái anh, hiện đang học năm thứ hai tại trường Stanford.

Dù sao thì, chuyện nọ dẫn đến chuyện kia, và Lucas đã không giữ được mình cho đến Memphis. Vào nửa đêm, sau vài cốc margarita và ba lần đi vào phòng vệ sinh nữa, anh và McDonald kết thúc ở Nhà nghỉ số 6 ở phía bên kia đường I-55. Lucas còn chưa kịp đóng kín cửa thì cô gái đã cởi thắt lưng và lột chiếc quần bò ra, cùng đôi dép quai, rồi cởi bỏ áo sơ mi. Lucas vẫn còn mặc áo vét, dù anh đã nhét chiếc cà vạt vào túi áo.

“Anh nghĩ sao?” Triste hỏi, tay chống nạnh. Bầu ngực hình nón màu nhạt, đầu nhũ hoa nhỏ nhắn có màu hồng như một con búp bê Barbie. Chúng dựng thẳng lên và rung rung khi cô nói.

“Thôi nhé, cô bao tuổi rồi nhỉ?” Lucas hỏi. “Mười lăm tuổi.” Cô nói.

Rồi cô ấy nhặt chiếc quần bò dưới đất và bắt đầu hét toáng lên.

Ba giây sau, trong khi cô ả chui vào góc phòng với tay giữ chiếc quần bò che cặp ngực, đám cảnh sát đi từ ngoài cửa vào, bằng chìa khóa, Lucas nhận ra điều đó; không việc gì phải phá vỡ cánh cửa phòng còn cực kỳ tốt.

Tên cảnh sát đầu tiên đi vào là một gã tóc vàng cao to, vạm vỡ, với gương mặt rắn đanh. Hắn trông như đang giận dữ với cả thế giới và sẵn lòng ra tay để xử lý chuyện đó, khả năng cao là bằng một khẩu súng. Hắn để kiểu tóc đầu đinh với phần mái được chải chuốt cẩn thận; tay phải lăm lăm một khẩu súng tự động được phủ lớp chống gỉ màu xanh lam. Hắn chĩa nó vào đầu của Lucas và quát: “Dựa vào tường, thằng chó. Dựa vào tường.”

Lucas nghĩ, chết tiệt, bởi vì nếu thằng này phạm sai lầm, Lucas có thể tiêu đời. Anh quay người, giơ hai tay lên đầu, nhìn vào tường, và tên cảnh sát hét: “Tay đặt lên tường, thằng khốn. Đưa chân ra sau. Dựa tay lên tường.”

Lucas nói: “Tôi không biết...” “Câm mồm lại!”

Tên cảnh sát thứ hai đi vào cửa thì thấp hơn tên đầu, béo tròn, với bộ râu ánh đỏ và mái tóc đỏ thưa thớt, trông hắn không khác gì một con chuột chũi. Cả hai đều đeo máy ghi hình ở ngực. Tên chuột chũi hỏi Triste: “Cô ổn chứ, cô gái?”

Triste nói vào máy ghi hình: “Hắn nói chúng tôi sẽ đi xem phim. Hắn định ép tôi…”

“Mặc quần áo vào đi.” Tay cảnh sát lùn nói.

Lucas đang dựa vào tường bằng hai tay, nhưng quay đầu lại nhìn cô gái và thấy ả nhe răng ra cười với tên cảnh sát. Tên cảnh sát tóc vàng đút súng lại vào bao, đập tay vào hông của Lucas và xung quanh thắt lưng rồi xuống chân và nói: “Tay ra sau lưng. Mày định thịt con bé nữ sinh trung học này hả? Thôi, tối nay mày đen rồi.”

“Tôi nói anh nghe này, lúc đó cô ta đang uống rượu và hút thuốc ở quán rượu…”

Tên cảnh sát kéo giật anh ra và tiện tay thụi vào bụng anh một cú bằng tay phải. Không quá mạnh, nhưng đủ để làm

Lucas gập người xuống. “Im mồm. Mày chỉ được nói khi nào tao cho phép.”

Lucas từ từ gượng lên lại. “Tôi nói anh nghe…”

Bụp – một cú nữa vào bụng, lần này mạnh hơn. “Mày điếc à? Tao nhắc lại, mày nói khi nào tao cho phép.”

“Đừng đánh tôi nữa.” Lucas nói. “Đừng đánh tôi nữa.”

Tên cảnh sát tóc vàng cười khinh bỉ và nói: “Đáng ra tao phải đánh cho mày vãi ra thì thôi.”

Tên chuột chũi khẽ nói: “Chú ý máy quay phim kìa, Todd.” “Tao không nghĩ có thẩm phán nào sẽ gây khó dễ cho tao vì đã đánh một tên vô lại đến thị trấn và cố gắng hiếp dâm một nữ sinh lớp mười. Có thể là vừa vặn mười lăm năm tù, theo thiển ý của tao.”

“Tôi không…” Bụp – một cú nữa vào bụng; trò này bắt đầu nhàm rồi.

Tên chuột chũi nói với cô gái: “Cô phải theo tôi về văn phòng cảnh sát trưởng khu, cô gái ạ. Chúng tôi cần lấy lời khai từ cô.”

“Hắn lột quần tôi…” Cô ả rền rĩ với sự chân thành giả tạo theo kiểu nước mắt cá sấu.

Tên cảnh sát đưa Lucas vào một phòng tạm giam, tay vẫn bị còng chặt sau lưng. “Đừng đi đâu cả.” Hắn nói trước khi đóng sập cánh cửa sắt lại.

Lucas ngồi xuống chiếc ghế dài bằng bê tông và chờ đợi. Phòng giam bốc mùi như mùi bia nôn mửa và thuốc tẩy Clorox. Vợ anh đã yêu cầu anh phải tập yoga sau khi anh nghỉ việc tại Cục Trấn áp Tội phạm Bang Minnesota, như một liệu pháp giảm căng thẳng. Nó chẳng có chút tác dụng nào, nhưng anh đã được thầy dạy yoga chỉ cho một câu chân âm trấn an và giờ anh thử áp dụng nó: “Trí như trăng … Trí như trăng …”

Sau một lúc, nó làm anh bật cười.

Anh không xem được đồng hồ đeo tay của mình, nhưng đoán là đã nửa tiếng trôi qua trước khi nghe thấy tiếng người ngoài cửa. Anh biết biện pháp nghiệp vụ này: họ đang để anh bối rối và lo lắng về những hậu quả. Anh nghe thấy tiếng ai đó bấm vào bảng khóa điện tử, cánh cửa bật mở và một tay cảnh sát tóc vàng cao to khác nhìn anh. Ông ta trông già hơn tên cảnh sát đầu tiên đến hai mươi lăm tuổi, nhưng có nét giống nhau của những người trong một gia đình, kể cả cái mặt rắn đanh và kiểu tóc đầu đinh chải chuốt thẳng thớm. Hai tên cảnh sát ban đầu vận bộ đồng phục với phù hiệu trên vai ghi “Hạt Aux Vases”; còn người đàn ông này thì mặc áo thể thao và quần nâu vàng nhạt.

“Lôi nó ra đây, con trai.” Ông ta nói.

Tên cảnh sát tóc vàng ban đầu, Todd, đi đến gần cửa và nói: “Đứng dậy, thằng khốn.”

Lucas đứng dậy, tên cảnh sát ngoắc lấy cánh tay anh và dẫn anh ra hành lang, theo chân người đàn ông mặc áo thể thao đến một phòng làm việc. Ông ta ngồi vào chỗ sau một chiếc bàn; một tấm biển trên bàn ghi “Cảnh sát trưởng Robert ‘Bob’ Turner.” Có một tá ảnh của ông ta ở bức tường đằng sau, hoặc là đang nhận danh hiệu hoặc đứng với một người quyền cao chức trọng nào đó.

Tay cảnh sát trưởng hỏi: “Triste đâu?”

“Con bé đang ở phòng chờ cùng với Scott.” Todd nói. “Đưa con bé đến đây.”

Todd rời khỏi phòng, Lucas nói với người đàn ông: “Cảnh sát trưởng Turner, tôi không làm gì…”

“Im mồm lại.” Turner nói. “Ở văn phòng này, mày chỉ được nói khi tao cho phép.”

Mười giây sau, Todd quay lại cùng tên cảnh sát chuột chũi và cô ả kia. Turner nhìn Triste rồi hỏi: “Hắn làm gì cô?”

“Hắn nói chúng tôi sẽ uống bia và cùng xem HBO, thế mà khi tôi đi vào phòng hắn, hắn bắt đầu lột đồ của tôi. Hắn suýt lột hết quần áo tôi, tôi đã hét lên, may mà Todd xuất hiện đúng lúc.” Cô ả nói.

Tay cảnh sát trưởng nhìn Lucas và hỏi: “Có đúng thế không?” Lucas lắc đầu: “Không, không đúng.”

“Ý mày là con bé nói dối?” Turner hỏi.

“Đó là điều tôi muốn nói đấy.” Lucas đáp. “Hừ. Thế thì, Todd, có gì báo cáo không?”

“Bọn con đang ở ngoài Nhà nghỉ số 6, đi tuần như thông lệ; khi đang đi dọc theo vỉa hè ở đó thì con nghe tiếng Shirley… à, Triste… khóc lóc; cửa không khóa nên con đi vào trong và thấy cô ấy trần như nhộng, còn gã này đang sờ soạng cô ấy.”

Cảnh sát trưởng nhìn Lucas. “Đúng không?”

“Không. Cô ấy tự cởi đồ và bắt đầu hét lên.” Lucas nói. “Tôi không sờ soạng cô ấy, tôi đang đứng ở gần cửa còn cô kia ở bên kia căn phòng.”

“Vậy mày bảo Todd cũng nói dối ư?”

“Chính xác.”

Todd vả thẳng vào mặt Lucas, cú tát khiến anh mất thăng bằng, việc giữ cho đôi chân đứng vững khó khăn hơn anh tưởng do hai tay bị còng ra sau. Cú tát đau nhói nhưng chẳng gây tổn thương gì; nhưng cũng đủ để khiến anh nóng mắt.

Tay cảnh sát trưởng phồng má lên thở phù ra một tiếng và nói: “Nào, có vẻ chúng ta đang có một tình huống.” Ông ta quay sang Triste. “Cô bị quấy rối khá nặng nhỉ, cô gái?”

“Đúng vậy.” Ả nói. “Chuyện như này chưa bao giờ xảy ra. Tôi là một người đoan chính.”

Tay cảnh sát trưởng nhìn cô ả một lúc, rồi nói với Scott: “Đưa cô gái về phòng chờ đi. Cậu ở đó với cô ấy. Tôi và Todd sẽ thẩm vấn đối tượng ở đây.”

Khi họ đi khỏi, Cảnh sát trưởng hỏi Todd: “Mày kiểm tra danh tính gã này chưa?”

“Chưa ạ. Con đang định làm thì bố đến.”

“Được rồi, kiểm tra đi. Xem chúng ta tóm được ai.” “Tên tôi là Lucas…” Lucas bắt đầu kể.

“Im đi.” Tay cảnh sát trưởng nói.

Lucas mang một ví da cá sấu gập đôi trong túi quần trước, Todd lôi nó ra kiểm tra và nói: “Không có tiền mặt, không có gì ngoài vài thẻ tín dụng và một bằng lái xe cấp ở Minnesota. ‘Lucas Davenport, Đại lộ Sông Mississippi, thành phố St. Paul.’”

“Được rồi, hãy xem xem chúng ta có gì ở Quý ngài Davenport đây.” Tay cảnh sát trưởng nói. Ông ta quay qua một chiếc máy tính, bấm một nút, mở ra một trình duyệt, vào Google và gõ tên của Lucas. Có một tá bài báo và cả trăm lời đề cập, một số có kèm ảnh chụp. Tay cảnh sát trưởng đọc một lúc, bấm chuột lướt qua các bài báo, và rồi nói với Todd: “Ở đây nói anh Davenport là một nhà bảo trợ giàu có ở Minneapolis và St. Paul, kiếm tiền nhờ lĩnh vực phần mềm; chẳng nói gì đến việc quan hệ với trẻ vị thành niên. Có đúng sự thật không, anh Davenport?”

Lucas gật đầu. “Tôi đoán vậy.” Một chuyên viên máy tính của FBI đã thực hiện vài điều chỉnh về tiểu sử của Lucas từ trước.

“Đoán vậy à? Hừ. Anh không biết chắc à?” Turner hỏi. Lucas nói: “Vâng, là tôi đó.”

“Anh giàu đến độ không mang theo tiền mặt? Anh chỉ huơ cái thẻ Amex đen này trước mặt mọi người?”

“Tôi…”

“Bố biết không?” Todd nói. Hắn vươn tới và đập tay vào ngực của Lucas. “Đây rồi.”

Hắn móc ra một chiếc ví da thứ hai từ túi ngực của Lucas, mở nó ra, và nói: “Ôi, bố ơi. Gã này giàu thật.” Hắn kéo ra một xấp tiền một trăm đô, xòe ra như những quân bài. “Chỗ này phải đến… năm nghìn.”

“Đó là bằng chứng.” Tay cảnh sát trưởng nói. “Đưa đây nào.” Todd đưa tiền cho tay cảnh sát trưởng và ông ta đút vào túi áo khoác, nhìn kỹ Lucas trong vài giây nữa, rồi nói với Todd:

“Tháo còng tay cho anh ta.” Khi còng đã tháo, tay cảnh sát trưởng nói: “Ngồi xuống, anh Davenport. Tôi cần giải thích cho anh vài thực tế cuộc sống.”

Thực tế của cuộc sống, tay cảnh sát trưởng nói, là rằng cả hai sĩ quan cảnh sát đều đã đeo máy quay phim gắn người, thứ mà ông ta gọi là Obama–cam, và rõ ràng là hai người đó đã bắt gặp Lucas và Triste trong nhà nghỉ. Ông ta nói rằng Triste có thể đã bị hủy hoại tinh thần sau những trải nghiệm của vụ tấn công tình dục trong đêm; hoặc, nếu không bị hủy hoại, thì ít nhất là bị tổn thương tâm lý. Sẽ cần sự chăm sóc tâm lý trong thời gian dài để chữa trị, và chăm sóc tâm lý trong thời gian dài không hề rẻ.

“Tôi có đủ bằng chứng để tống anh vào nhà tù liên bang, khoảng năm đến mười năm, nhưng điều đó sẽ chẳng mang lại chút tốt đẹp nào cho Triste, đúng không? Cô gái vẫn bị hủy hoại.” Tay cảnh sát trưởng nói. “Ý tôi là, giữa anh và tôi, có lẽ tốt hơn là dành cho anh một thỏa thuận nho nhỏ. Tôi hiểu anh có thể bị lạc lối như thế nào, và thỉnh thoảng ai cũng muốn vui chơi với một cô nàng non tơ. Nhưng điều đó không quan trọng – con bé vẫn mới mười lăm tuổi. Anh trả tiền chăm sóc y tế cho con bé – nếu như những câu chuyện trên báo chí kia là đúng, anh sẽ chẳng thấy tiếc tiền đâu – và chúng ta quên đi mọi chuyện. Hoặc là, anh có thể phải bóc năm-đến-mười cuốn lịch.”

Lucas không nói gì trong mười giây, mười lăm giây, rồi anh thốt lên: “Bọn chó má. Chúng mày dùng con bé kia để gài bẫy tao. Đó là điều đang xảy ra ở đây. Con bé chẳng cần số tiền đó. Tao cá là mày cho con bé làm trò này ba lần một tuần…”

Tay cảnh sát trưởng nói: “Todd? Giúp một tay nhé?”

Lần này Todd vung tay mạnh hơn, đánh trúng má Lucas bằng cả bàn tay, làm anh ngã ra khỏi ghế. Lucas bò một vòng bằng tay và đầu gối, lần này thì máu đầy miệng, anh nói: “Thôi nào, đừng đánh, đừng đánh nữa.”

“Tôi không cưỡng lại được.” Tay cảnh sát trưởng nói. “Khép tội tôi vào mấy thứ vi phạm công vụ. Tôi không chịu được sự phỉ báng đó. Bây giờ hãy ngồi lại vào ghế đi.”

Lucas dậy ngồi lại vào ghế, cảm thấy máu trào lên chỗ má bị ăn đòn – một vết bầm nguyên hình bàn tay. Tay cảnh sát trưởng hỏi: “Anh tính sao? Anh muốn trả tiền hay anh muốn ra tòa? Tôi nói sự thật cho anh nghe, chúng tôi không quan tâm lắm đến dân miền Bắc ở đây đâu.”

Lucas quệt tay vào miệng, vị tanh của máu trào lên. “Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? Bao nhiêu?”

Tay cảnh sát trưởng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. “Dựa trên tính nghiêm trọng của hành vi, và dựa vào thực tế anh là một kẻ giàu có… hai mươi lăm nghìn. Nghe có ổn không?”

“Lạy Chúa, tôi làm gì có ngần đó ở đây. Tôi không mang theo séc trong mình…”

“Chúng ta làm như thế này. Anh đưa tôi cái thẻ American Express kia và chúng ta sẽ điền, ngay tại đây, một bản ghi trái phiếu, bảo lãnh tại ngoại cho anh. Chúng tôi cho anh tại ngoại với hai nghìn đô. Rồi anh về nhà và gửi cho chúng tôi một tờ chi phiếu. Nếu anh không gửi chi phiếu, chúng tôi sẽ sắp xếp phiên tòa cho anh và liên lạc với cảnh sát thành phố St. Paul để dẫn độ cái thân xác khốn khiếp của anh. Nếu tờ chi phiếu được gửi thì cho dù anh đã có một đêm tồi tệ ở Ô–Va, anh sẽ không bao giờ nghe thấy lời nào từ phía chúng tôi nữa.”

“Tôi gửi cho các anh tờ séc hai mươi nghìn đô? Các anh đã có năm nghìn đô tiền mặt rồi.”

“Và chiếc đồng hồ.” Todd nói. “Đó là một chiếc Rolex, tao luôn muốn có một chiếc. Đưa nó đây.”

“Đồng hồ thì không được. Vợ tôi tặng nó cho tôi, có khắc chữ ở mặt sau.”

“Cái đồng hồ.” Todd khăng khăng. Tay cảnh sát trưởng ngả người ra sau, mặt thích thú. “Đưa đây.” Todd nói. “Nếu không, thề có Chúa, tao sẽ tát vỡ mặt mày ra.”

“Các người phải trừ giá tiền chiếc đồng hồ ra khỏi số tiền kia, tôi sẽ mua một chiếc mới…” Lucas nói. Anh tháo đồng hồ ra và đưa cho Todd, hắn chiêm ngưỡng nó trong vài giây, rồi cất vào túi.

“Không, không. Tổng số tiền là ba mươi hai ngàn đô, bao gồm chiếc đồng hồ.” Viên cảnh sát trưởng nói, ngồi thẳng nói tiếp. “Anh sẽ để hai nghìn trong thẻ Amex kia, gửi cho chúng tôi hai mươi lăm nghìn và chúng tôi sẽ cầm tất cả.”

“Triste được bao nhiêu? Tao hi vọng cô ả nhận được chút gì đó từ bọn chó má chúng mày.”

Tay cảnh sát trưởng mỉm cười. “Triste ổn. Tốt hơn là làm việc ở McDonald với mùi khói và dầu mỡ ám đầy tóc.” Ông ta ngả người về phía bàn, các ngón tay đan lại với nhau. “Trông anh có vẻ là một người thạo đời, anh Davenport. Nếu anh mà mở miệng nói về chuyện này, sẽ có hàng tít lớn đề Ông Davenport giao cấu với trẻ mười lăm tuổi và hàng tít nhỏ đề Xác nhận hành vi tham nhũng của nhân viên công vụ. Anh nghĩ dân tình sẽ quan tâm đến hàng tít nào? Anh nghĩ vợ anh sẽ quan tâm đến hàng tít nào khi Triste đứng dậy tại chỗ ngồi của nhân chứng và mọi người nhìn thấy cặp ngực ấy?”

Lucas nói: “Được rồi. Các người đã có năm nghìn trong túi, tôi sẽ nạp thêm hai nghìn nữa vào thẻ Amex, nhưng tôi chỉ gửi ông thêm hai mươi nghìn nữa. Thế thôi.”

“Anh thích mặc cả với tôi phải không?” Tay cảnh sát trưởng hỏi với nụ cười rắn độc khi trước. “Bởi vì anh chẳng ở vị thế nào để…”

Cánh cửa văn phòng bật mở và tay cảnh sát vừa dẫn Triste đi chạy lại vào phòng. Mặt hắn nhễ nhại mồ hôi, và có thể là cả sự hối tiếc. Tay cảnh sát trưởng ngừng lại để nói: “Gì đấy…?”

Tay cảnh sát ngoái đầu lại nhìn ra phía sau, rồi một khẩu súng ngắn bán tự động màu xám đậm thò qua tai hắn, chĩa vào đầu Todd; tay cảnh sát loạng choạng lùi lại. Một người đàn ông trong bộ vét xanh lam với một bộ ria xám rộng xông vào và nói: “Todd, tôi không muốn phải nói với cậu đến hai lần, nhưng nếu cậu mà cử động tay về chỗ để súng của mình, tôi sẽ thổi bay bộ não của cậu ra khắp văn phòng của bố cậu đấy.”

Viên cảnh sát trưởng lùi ra khỏi bàn, khuôn mặt hiện vẻ căng thẳng. Ông ta biết mình đã bị chiếu tướng, nhưng vẫn hỏi: “Mày là thằng nào? Mày là thằng chó chết nào?”

“Sĩ quan Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ James Duffy, Khu Đông Missouri. Các người đã bị bắt. Chúng tôi có một danh sách kết tội dààààààài đây, chúng tôi sẽ đọc chúng cho các người khi chúng ta trên đường về St. Louis. Harry? Anh có muốn vào đây, còng tay mấy vị này không?”

Một người đàn ông khác len qua chỗ khẩu súng vẫn đang chĩa vào đầu Todd. Người thứ hai, tên là Harry, nói trực tiếp với Lucas: “Thực sự Turner không ngu ngốc đến độ cho tiền vào túi hắn, phải không?”

“Có, hắn ngu đến mức ấy đấy, còn Todd thì cho đồng hồ vào túi mình.” Lucas nói. “Tôi muốn tháo cái dây nghe lén chết tiệt ra khỏi mình. Lưng tôi ngứa như lửa đốt vậy.”

“Ngoài cái đấy ra thì anh ổn chứ?” Duffy hỏi.

“Ừ. Todd đánh tôi vài lần nhưng chưa bao giờ chạm vào đám dây. Chủ yếu là tôi lo rằng có ai đó thấy tôi xả đống tấm lót cốc margarita xuống bệ xí trong phòng gà trống thôi.”

Sĩ quan tư pháp thứ hai còng tay Todd ra sau lưng và rồi nói với tay Cảnh sát trưởng: “Đứng lên nào, ông Turner.” “Là Cảnh sát trưởng Turner…”

“Không còn nữa đâu.” Sĩ quan cảnh sát tư pháp nói.

Todd bắt đầu khóc, đôi vai rộng của hắn rung lên trong bộ đồng phục cảnh sát; hắn nhìn sang Lucas và nói: “Đồ khốn kiếp.”

“Là Sĩ quan Cảnh sát Tư pháp khốn kiếp, với anh là thế, Todd ạ.” Lucas đáp.

Cảnh sát Tư pháp St. Louis bắt giữ sáu người – tay cảnh sát trưởng, bốn tay sĩ quan cảnh sát và Shirley McDonald. Họ sẽ quay lại sau đó để tìm một thẩm phán bang.

Sau khi họ còng tay Shirley, cô ả bắt đầu mở miệng nói về việc bị ép buộc bởi cha con nhà Turner, và vẫn không ngừng lại khi họ đưa cô lên một xe công vụ liên bang và lái về phía Bắc. “Bọn nhà Turner chó chết đó bắt tôi làm vậy. Todd và Scott cũng bắt tôi thỏa mãn chúng nó bằng miệng. Hỏi chúng về điều đó đi. Tôi mới mười lăm tuổi…”

Mọi thứ tạo ra một cuộc ghi âm thú vị, và bởi vì các nhân viên Cảnh sát Tư pháp đã đọc cho cô ả về quyền lợi của mình đến sáu lần, nhưng cô ả vẫn nói, nên tất cả sẽ có giá trị trước tòa.

Trước khi vào xe, Lucas được xét nghiệm hơi thở, và kết quả là 0.01 BAC – bằng mức một người đàn ông tráng miệng bằng whiskey nửa tiếng trước khi xét nghiệm. Mà thực tế Lucas đã làm vậy. Mức này chứng tỏ không có chút suy giảm nhận thức nào, phòng trường hợp luật sư bào chữa có hỏi.

Vụ đánh án tại Cooter’s bắt đầu khi một thẩm phán liên bang góa vợ vướng phải cạm bẫy tương tự. Cha con Turner cho rằng lợi dụng quyền hạn thẩm phán của ông ta sẽ có lợi hơn là moi tiền. Họ đã lập một thỏa thuận: viên thẩm phán đồng ý cho chúng ba phán quyết, bất cứ phán quyết nào trong số đó có thể được coi là chính đáng, và sẽ không ai nói gì về vụ đi nhà nghỉ với gái trẻ. Ba phán quyết mà được dùng trong những vụ án doanh nghiệp phù hợp thì có thể có giá trị hàng triệu đô…

Nhưng chúng đã đánh giá sai vị thẩm phán. Ngay khi quay trở lại St. Louis, ông ấy đã liên lạc với công tố viên Liên bang và viết lời khai về vụ gài bẫy. Ông ấy thú nhận đã ở trong phòng một mình với một cô gái mà ông không biết bao nhiêu tuổi. Ông ấy nói rằng ông ấy đã nghĩ có thể cô ta đã mười chín hai mươi tuổi, nhưng không bào chữa gì thêm.

Hai ngày sau, văn phòng Cảnh sát Tư pháp St. Louis đã đi tìm kiếm một sĩ quan trông giàu có với một lý lịch tương đối ổn. Họ đã tìm thấy Lucas.

Năm người bị bắt giữ đi lên phía Bắc bằng xe công vụ liên bang, do hai sĩ quan cảnh sát tư pháp điều khiển và giám sát. Duffy, Phó Cảnh sát trưởng của Khu Đông Missouri, ngồi cùng Lucas, trong sự tiện nghi của chiếc xe Benz lớn.

“Chỉ phải mất một ngày để làm công việc giấy tờ, nhưng chúng tôi cần cậu quay lại để lấy các lời khai và các thủ tục cần thiết.” Duffy nói. “Chúng tôi lấy làm cảm kích rằng cậu đã xuống đây. Người của chúng tôi đã nhẵn mặt ở đây, bọn Turner kiểu gì cũng nhận ra họ. Dù sao thì cũng chẳng có ai trong chúng tôi có lớp vải ốp nội thất mượt mà như mấy tay giàu sụ thực sự các cậu có.”

“Chỉ là cái mã thôi mà.” Lucas nói. “Bên dưới cái mã đó, tôi cũng chỉ là một sĩ quan cảnh sát giản dị, không có gì ngoài ưa nhìn.”

Duffy khịt mũi và hỏi: “Lượng công việc của cậu thế nào?” “Tôi vẫn đang tìm.” Duffy biết về trường hợp của Lucas - một sĩ quan cảnh sát tư pháp làm việc tự do, gia nhập Cục Cảnh sát Tư pháp bằng ảnh hưởng chính trị thuần túy. Lucas được Michaela Bowden, ứng viên đảng Dân chủ cho vị trí Tổng thống Hoa Kỳ, thuê riêng để bảo vệ cho mình. Lucas đã giúp Bowden không bị tan xác tại Hội chợ Bang Iowa vào năm ngoái.

Anh đã làm cảnh sát tư pháp được ba tháng và trải qua kỳ huấn luyện ngắn hạn ở Arlington, Virginia, bên bờ kia sông Potomac đối diện với Washington D.C.; hầu hết những điều này không áp dụng với anh bởi vị thế đặc biệt của mình. Mặt khác, anh thực sự phải vục mặt vào núi giấy tờ.

“Cũng có mấy thứ thú vị ở đó, nhưng không hợp với sở thích của tôi.” Lucas nói với Duffy. “Tôi đang tìm thử thách. Thứ gì đó khác thường. Thứ gì đó mà tôi có thể bắt tay vào làm và làm ra tấm ra món.”

Duffy nói: “Hừm.” Ông ấy nhìn ra khung cảnh đồng quê ngoài cửa sổ, ẩm ướt, xanh mướt, chìm trong bóng tối. Một lúc sau, ông ấy hỏi: “Cậu đã bao giờ nghe đến một gã tên là Garvin Poole chưa?”

“Tôi nghĩ là chưa.” Lucas đáp.

“Chưa à? Thế thì để tôi kể về hắn.”

“Poole? Marvin?”

“Garvin. Gar là một gã trai làng đến từ Tennessee 3 . Có lẽ hắn đã giết mười hoặc mười lăm người vô tội, bao gồm một bé gái sáu tuổi, vừa mới tuần trước và một cảnh sát bang Mississippi trước đấy một thời gian, còn bọn trong giới tội phạm bọn chúng thì Chúa mới biết là bao nhiêu.” Duffy nói. “Hắn thông minh, dễ mến và đẹp mã. Hắn từng chơi ở một ban nhạc đồng quê khá được; nhưng hắn là một kẻ vô thần và vô lương tâm, chẳng có chút nào luôn. Hắn có những người bạn có thể giết cậu chỉ với giá bằng một cái bánh mặt trăng 4 . Vài người thì nghĩ rằng hắn đã chết, nhưng không. Hắn ở ngoài kia ẩn nấp và cười vào mặt chúng ta. Đúng, đúng là thế.”

3 Bản gốc: good ol’ Tennessee boy, chỉ những thanh niên đậm chất thôn quê đến từ miền Nam Hoa Kỳ, những người này thích đi săn và sưu tập súng ống.

4 Bánh mặt trăng (Moon pie) là một loại bánh giống kiểu Choco Pie, bao gồm hai lớp bánh mềm kẹp một lớp nhân kẹo dẻo, và bên ngoài có lớp phủ, hiện được sản xuất ở Chattanooga, Tennessee.