← Quay lại trang sách

☆ 15 ☆

Gã Giọng Học Thức đã phát hiện Lucas bay khỏi Nashville đi Dallas. Khi rời đi để đuổi theo, bằng xe hơi, Kort đã ăn trộm vài chiếc gối từ tủ đựng đồ vải lanh ở Nhà trọ Holiday do nhân viên lau dọn quên không khóa lại. Mông của ả có cảm giác như lửa đốt, và khi ả dùng giấy vệ sinh ấn vào vết thương, ả thấy một thứ dịch trông tởm lợm.

“Có lẽ bị viêm rồi.” Soto nói. Giọng hắn giống như là hắn không quan tâm, bởi vì hắn đang thế thật.

“Đau kinh khủng.” Kort rên rỉ. “Tao sẽ nằm úp xuống để đi Dallas. Mười tiếng lận.”

“Tốt hơn hết là đi kiếm mấy cái gối hay gì đó.” Soto nói.

Ả làm vậy và Soto nhấc những thùng đồ của chúng lên chiếc xe thuê mới nhất, một chiếc Chevy Tahoe, thuê từ đại lý National. Thứ này lẽ ra sẽ rất đắt, nhưng do chúng dùng thẻ tín dụng và căn cước giả, và sẽ không trả xe lại, nên chi phí chẳng phải thứ để bận tâm, và Kort có thể gần như nằm hẳn xuống ở phía sau.

Soto vào trong một lần nữa và đi ra ngoài, mang theo một chai rượu gin, được bọc một phần trong một cái khăn.

“Cái đó để làm gì vậy?” Kort hỏi.

“Đưa tay mày đây.” Soto nói.

Chẳng mảy may suy nghĩ, ả giơ tay ra, và Soto tóm lấy nó, kéo về phía hắn. Cùng lúc đó, hắn giơ chai rượu gin lên, đập vỡ nửa dưới ngay trước mắt Kort và cắt phần cạnh vỡ sắc lẹm vào tay của ả.

Ả ghìm được tiếng hét của mình nhưng giật lùi lại tránh xa hắn, sâu hơn về hàng ghế sau đang được gập xuống, nhìn xuống cánh tay chảy máu của mình và gào lên: “Cái chó gì vậy?”

“Giờ mày cần được đưa đến phòng cấp cứu và khâu lại vết thương.” Soto nói, hắn trèo lên ghế lái, đưa ả cái khăn và nói: “Quấn cái này xung quanh đó đi. Đừng để máu dây ra khắp xe, nó sẽ bốc mùi khó chịu đấy.”

“Mày làm cái quái gì thế?”

“Chuyện xảy ra là mày sập cánh cửa hộp cứu thương của nhà trọ quá mạnh nên kính vỡ ra và cắt vào da tay mày. Mày thấy hộp cứu thương trông bẩn thỉu, mày sợ sẽ bị viêm… đó là lí do tao sẽ lái xe đưa mày đến phòng cấp cứu.”

“Phòng cấp cứu?”

Ở phòng cấp cứu, một điều dưỡng đã khâu khoảng sáu mũi chỉ tự tiêu vào vết thương trên tay của ả, lấy chiếc thẻ tín dụng mà chúng dùng để thuê chiếc Tahoe và tiễn chúng lên đường với toa thuốc gồm kem sát khuẩn, thuốc penixilin cùng thuốc giảm đau. Chúng mua thuốc theo toa ở tiệm thuốc Walgreens và đi Texas.

“Có thể đã có cách khác tốt hơn để làm điều đó.” Kort cằn nhằn ở ghế sau. Thuốc giảm đau khiến ả cảm thấy dễ chịu hơn và trước hết cánh tay của ả không bị thương nặng đến thế. Ả nghĩ, những viên thuốc penixilin có thể còn giúp chữa cái mông đau đớn của mình.

“Không cần nói lời cảm ơn đâu.” Soto rít lên với ả và ả đã không nói.

Đêm hôm đó, khi chúng vượt qua sông Red, Gã Giọng Học Thức gọi điện và nói: “Cái tên Davenport đó đã dành một tiếng đi ra ngoài đến một khu vực tại Dallas. Hắn ở một căn nhà phía đông bắc Dallas. Thực ra, ở đó có hai nhà. Tao không chắc lắm về điều này, nhưng tao nghĩ hắn đi vào cả hai nhà.”

“Mày có địa chỉ không?” Soto nói.

“Không chỉ có địa chỉ, tao có thể kiếm cho mày một bức ảnh chụp chỗ đó. Cho tao vài giờ, tao có thể kiếm cho mày mấy cái tên từ công ty khí đốt, chạy kiểm tra để xem chúng đến gặp ai. Davenport ở một khách sạn bên phía Fort Worth…”

Hai tiếng sau, hắn gọi lại. “Những người ở căn nhà đằng trước, ngôi nhà gần đường phố hơn, mang họ Bennett, và tao không tìm thấy bất cứ liên quan nào đến nhà Poole, nhưng chúng có thể là Poole và bạn gái hắn, vì có thể Poole dùng tên giả. Giờ thì, gã ở đằng sau, đó là một câu chuyện khác. Chắc chắn hắn có liên quan đến Poole trong quá khứ…”

“Làm sao mày biết được chuyện đó?” Kort hỏi.

“Ngày nay mọi thứ đều là dữ liệu.” Gã Giọng Học Thức nói. “Cho tao những cái tên thật của chúng mày và tao sẽ nói cho chúng mày biết số dư trong tài khoản và vào mấy giờ chúng mày được sinh ra.”

“Tao không cần biết khi nào tao được sinh ra, bởi vì tao biết điều đó rồi.” Soto nói. “Điều tao muốn là một chiếc xe khác khi đến Dallas. Tìm cho tao một chiếc…”

Trong khi Lucas, Bob và Rae đang trên máy bay tới Dallas, còn Kort cùng Soto hướng về phía Tây Nam đến Dallas, thì Sturgill Darling xuất hiện tại chỗ ở của Poole. Hắn, Poole và Box ngồi trong phòng khách nhà Poole nói chuyện.

“Tao sẽ không bỏ trang trại đâu. Đó là nhà tao và tao sẽ không rời đi.” Hắn nói với Poole. “Khi tao rời khỏi đây, tao sẽ đi sang Canada. Tự bắn cho mình một con gấu, dựng lên một bằng chứng ngoại phạm, rồi lên đường về nhà trong vô tội như một thiên thần của Chúa. Dù vậy tao phải tin rằng chúng sẽ liên tục quấy rầy tao. Sẽ rất cực khổ để trải qua chuyện đó.”

“Tao không hiểu mày làm gì ở đây.” Box nói.

“Chúng ta có hai vấn đề. Bọn cảnh sát liên bang sẽ không bỏ đi, nhưng chúng không biết tao – không thực sự biết. Không phải như cách chúng biết về hai đứa bọn mày.” Darling gật đầu với Poole và Box. “Nếu chúng đưa chân dung của chúng mày lên TV, tao có thể làm được những thứ chúng mày không thể. Vấn đề khác là lũ sát thủ của băng đảng. Tao không biết làm sao chúng lần ra được chúng ta, nhưng chúng đang làm được. Chúng ta cần loại bỏ chúng đi và tao biết một điều chúng mày không biết.”

“Gì vậy?” Poole hỏi.

“Tao biết chúng nó đến từ đâu. Tao biết chúng nó làm việc cho ai. Tao có một số điện thoại. Biết được điều đó, chúng ta có thể tìm ra cách để đặt bẫy chúng, tiêu diệt chúng. Tao không thể kê cao gối ngủ khi biết chúng đang nhòm ngó trang trại, nhòm ngó vợ chồng tao.”

“Tiêu diệt chúng và rồi chúng sẽ cử thêm hai tên khác.” Poole nói.

“Có thể, mà cũng có thể không. Có thể chúng sẽ bỏ qua sự mất mát, nhất là nếu chúng ta phím cho đám liên bang về chuyện ai đang sử dụng chúng. Điều đầu tiên, chúng ta cần xử lý hai đứa đó. Sau đó thì... mày sẽ ẩn thân tiếp và tao sẽ chi một trăm nghìn đô để lắp đặt hệ thống an ninh xung quanh trang trại – rađa, mọi thứ. Những điều tốt nhất tao có thể làm.”

Poole gật đầu. “Tao theo kế hoạch đó.”

Box: “Tao cũng vậy. Những gì chúng đã làm với người nhà Gar… chúng điên rồi.”

“Làm sao chúng ta tiến hành việc này?” Poole hỏi.

“Gọi một cuộc đường dài đến Honduras.” Darling nói.

“Tao phải nghĩ về chuyện đó đã.” Poole nói. “Chúng chưa rờ tới được bất cứ ai biết được chúng ta ở đâu – vẫn chưa đến mức đó. Dallas là một chỗ rất rộng.”

Chúng nói chuyện đó trong buổi tối, Box đi ra cửa hàng Whole Foods để mua vài miếng sườn và ngô ngọt hữu cơ. Chúng nướng thịt trong sân sau, nói chuyện về mọi chuyện trên đời, những chuyện đâu đâu và việc giải quyết chuyện đó.

Tối muộn hôm đó, Arnold gọi. Box trả lời, rồi đưa điện thoại cho Poole. Khi Poole tắt máy, hắn nói: “Bọn cảnh sát liên bang đang ở đây.”

Darling: “Ở Dallas này ư?”

“Ừ. Mày nhớ Derrick Arnold? D.D.?” “Không biết, nhưng có nghe nói tới.”

“Là nó trên điện thoại. Nó cũng ở Dallas.” Poole nói. “Tao không biết điều đó, và nó cũng không biết tao ở đây, nhưng bọn liên bang đã đến thăm nhà nó, tên là Davenport… Đấy là họ, còn tên gì nữa ấy. Cảnh sát tư pháp liên bang.”

“Davenport là gã đã đấu súng với đám tay chân băng đảng ở trang trại.” Darling nói. “Tao nghe thấy hắn giới thiệu mình với Janice. Cô ấy đoán rằng hắn không phải là hạng vừa.”

“Phải đi thôi.” Box nói. “Gar, chúng ta phải đi. Thật sớm.” “Anh cũng nghĩ vậy.” Poole nói. “Sáng mai.”

“Thế còn việc gọi điện cho Honduras?” Darling hỏi. “Chúng ta có thể thí Arnold cho chúng, và khi hai tên khốn đó xuất hiện ở chỗ hắn, thì loại chúng ra khỏi cuộc chơi.”

“Hãy cứ khoan dùng ý tưởng này lại đã, nhưng nếu ta rời đi, và chúng không biết ta đi đâu… thì chúng sẽ quay về con số không. Và làm sao chúng biết được ta đi đâu, nếu ta còn không biết?”

Poole và Box dậy sớm vào sáng ngày hôm sau, cả hai đều chếnh choáng một chút, và thấy Darling đang ngồi ở ghế trong sân sau, hút thuốc lá.

“Những thứ đó sẽ giết mày nhanh hơn bọn cảnh sát liên bang.” Box nói. Cô cùng Poole đi ra sân và ngồi xuống ghế.

“Chỉ hút một điếu một ngày thôi.” Darling nói.

“Thế thì được. Dù chẳng hiểu sao mày làm được như thế.” Box nói. “Nếu tao hút một điếu, tao sẽ hút ba mươi chín điếu nữa.”

Chúng quyết định chuyển đi bất cứ thứ gì có thể, những đồ đạc thực sự có giá trị, đến một kho chứa an toàn.

“Chẳng làm gì được với đống đồ nội thất.” Box nói. Cô đang chán nản vì việc phải di tản khỏi ngôi nhà của mình, ngôi nhà ở đầu tiên mà cô thực sự thích. Cô đã tự mua đồ nội thất, với sự trợ giúp của một tư vấn viên thiết kế từ công ty Ethan Allen, và vẫn còn xúc động đôi chút khi nhìn ngắm chúng, như chuyên mục Nghiện Nhà trên một tờ tạp chí tin tức Chủ nhật.

“Kể cả nếu chúng ta có thời gian, sẽ có những nhân viên chuyển nhà biết chúng ta cất chúng ở đâu, và những người dân sống trong khu vực biết những người chuyển nhà nào mà chúng ta thuê. Chúng ta có thể bị phục kích nếu cứ cố gắng mang đồ theo.” Poole nói.

“Ừ, em biết.” Cô nói. “Nhưng em thích những đồ này.” “Chúng ta sẽ mua nhiều đồ hơn khi đến được nơi nào chúng ta định đến.” Poole nói. “Những thứ tốt hơn.”

Chúng có bốn xe, một chiếc Audi A5 mui lật cho Box, một chiếc Mustang cho Poole, và một chiếc bán tải Ford F–150, cộng với xe bán tải của Darling. Poole đã cố tránh ý nghĩ về những chiếc xe lòe loẹt hào nhoáng khi lần đầu đến Texas, nhưng chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra rằng những chiếc xe hào nhoáng ở Dallas nhiều như xe hiệu Kia ở Jackson, và hắn thì lại thích xe ngon.

Dù vậy, sáng nay, hắn đi qua đi lại đến chỗ chiếc bán tải, chất dụng cụ và đàn ghita từ xưởng, các máy tính, TV, thiết bị âm thanh stereo, những khẩu súng, đồ nhà bếp, nhét tất cả vào trong các thùng các tông U–Haul nhanh như Box và Darling có thể làm.

Arnold đã nói trên điện thoại với Poole vào đêm trước rằng các cảnh sát liên bang thực sự chưa biết địa chỉ chính xác của chúng, chỉ biết là ở Dallas. Arnold không rõ tại sao họ biết điều đó: hẳn họ phải có nguồn tin từ đâu đó. Poole, Darling và Box nghĩ rằng chúng có chút thời gian, dù không thể biết được là bao lâu: tốt nhất là biến đi sớm nhất có thể. Chúng cất giữ chiếc Mustang và F–150, Poole quyết định vậy, cho đến khi chúng có thể quay về và lấy lại xe. Box sẽ lấy chiếc xe mui lật của cô, bởi vì một phụ nữ đơn độc cùng chiếc xe mui lật trông vô hại, và Poole sẽ đi cùng Darling, bởi vì không ai tìm kiếm Darling ở Texas, theo như chúng biết.

Đến giữa buổi sáng, chúng đã chất xong đồ đạc quý giá lên xe và vẫn còn chỗ trong kho chứa, nên Box nhờ chúng nhét thêm bộ bàn ăn cùng ghế, tủ đầu giường, bàn giấy và gương, cùng hai tủ ngăn kéo to. Thế là xong, là tất cả những gì chỗ đó chứa được. Chúng đưa xe Mustang và F–150 vào hai kho riêng, Poole cùng Darling vào văn phòng quản lý và trả tiền mặt cho hai năm cất giữ. Trong khi người chủ đang viết hóa đơn – chúng được giảm mười phần trăm số tiền, bởi vì người chủ không định đóng thuế cho đống này, điều mọi người đều biết. Darling đang nhìn lên chiếc TV treo trên đầu, huých khuỷu tay vào Poole.

Poole nhìn lên màn hình TV, đang chiếu cảnh một nhóm cảnh sát cùng rất nhiều băng đánh dấu hiện trường màu vàng xung quanh một ngôi nhà ở Đông Bắc Dallas. Một nữ dẫn chương trình đang nói trong đoạn thuyết minh: “Các báo cáo không chính thức của cảnh sát nói rằng có hai người đã bị hành quyết tại ngôi nhà của gia đình Bennett và người đàn ông ở ngôi nhà phía sau đã bị tra tấn đến chết…”

Người chủ đã hoàn thành hóa đơn, anh ta nhìn lên và nói: “Mọi người nghe thấy không? Một anh chàng nào đó bị chặt ra thành nhiều mảnh bởi mấy tay dị hợm…”

Ở bên ngoài, Darling nói với Poole: “Tao nghĩ đó là Arnold. Một trong số các cảnh sát trên TV trông giống cái gã Davenport đã đến chỗ tao. Tao khá chắc là hắn.”

“Nếu đó là lũ tay chân băng đảng, và đó là chỗ ở của Arnold, và nếu Arnold tiết lộ số điện thoại của tao, và nếu chúng có cách để truy theo thì…”

“Phải đi thôi.” Darling nói.

Mười lăm phút sau, chúng quay về nhà và thêm mười lăm phút nữa thì ra đi, không có kế hoạch cụ thể. Chúng đi về phía Bắc trên đường I–35E, đến Denton, và tập hợp lại ở Trung tâm mua sắm Golden Triangle, tại một cửa hàng Starbucks nằm cách biệt so với khu mua sắm.

Chúng mua bánh nướng xốp và cà phê. Chỗ này có đông người ở bên trong, nhưng các bàn ngoài thì trống và chúng lấy một bàn, dưới ánh nắng mặt trời. Box đã mang chiếc máy tính xách tay Mac Air từ trong xe ra. “Ở đây họ có Wi–Fi. Để em lên mạng xem có thể tìm thấy gì về mấy vụ giết người dưới Dallas.” Sau khoảng một phút trên mạng, cô nói: “Chết tiệt. Kênh Fox 4 đang nhận dạng người đàn ông bị tra tấn tên là Derrick Donald Arnold, nói rằng hắn làm việc ở T–Bar – một câu lạc bộ quý ông – và có tiền án về hành hung và vài tội liên quan đến ma túy…” “Giờ chúng ta đã biết rõ.” Darling nói. “Nhưng chúng ta có rắc rối với tay cảnh sát tư pháp ở đây.”

“Không còn là rắc rối nữa.” Poole nói. “Có thể tất cả bọn chúng sẽ tìm ra ngôi nhà của chúng tao, nhưng sẽ không tìm ra được chúng tao.”

Box sụt sịt. “Em rất thích chỗ đó. Em đã nghĩ chúng ta có thể nuôi một con mèo.”

Hai gã kia nhìn cô, rồi Poole bật cười. “Anh đoán là chúng ta có thể. Chúng ta vẫn có thể làm được điều đó. Chúng ta cần một chỗ để trú chân.”

Hơn sáu mươi cây số về phía Nam, Soto gõ cửa phòng trọ của Kort. Chúng đã thức đến năm giờ sáng và đã ngủ đến quá trưa. Kort cho hắn vào và câu đầu tiên Soto hỏi: “Mông mày thế nào rồi?”

“Tốt hơn chút.” Ả nói. Ả bước về giường và nằm úp xuống, xoay đầu trên gối để có thể nhìn thấy hắn. “Vẫn còn đau, nhưng tao không còn bị chảy dịch ra khỏi vết thương nữa. Tao nghĩ thuốc penixilin có tác dụng đấy.”

“Mày lái xe được không?”

“Được, nếu không còn cách nào khác.” Ả nói. “Vẫn còn mười hai viên thuốc giảm đau.”

Soto gật đầu: “Tao sẽ đi lấy chiếc xe kia. Mày có thể đợi ở đây cho đến khi tao lấy nó về.”

“Có chuyện gì thế?”

“Gã Giọng Học Thức có một địa điểm mới để chúng ta kiểm tra. Một dãy các căn hộ cho thuê.” Soto nói. “Bốn mươi căn như vậy. Davenport đã ở đó gần hai tiếng, tại đầu phía tây của chỗ đó, nhưng chúng ta không biết chính xác là nhà nào.”

“Chúng ta có một cái tên?”

“Chúng ta có rất nhiều cái tên. Gã Giọng Học Thức lấy được chúng từ công ty khí đốt. Hai trong số những người thuê ở đấy từng bị bắt vì ma túy, một gã nữa thì vì hành hung. Có thể đó là những gã mà chúng ta muốn đến xem. Nhưng cái chính là, có một tay quản lý sống tại đó, và tao cá là Davenport đến nói chuyện với hắn. Chúng ta ghé thăm gã đó và chúng ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Mày nghĩ hắn sẽ nói?” Kort hỏi.

“Tao không định hỏi hắn một cách lịch sự.” Soto nói. “Nghe có vẻ… bẩn thỉu.”

“Đúng vậy. Nhưng đó là tất cả những gì tao có thể nghĩ ra để làm.” Soto nói. “Mày không cần phải đi vào cùng tao – tao muốn có thêm một xe ở đó, đề phòng rắc rối.”

“Mày dự là có rắc rối?”

“Không, nhưng… lúc nào cũng vẫn là kế hoạch đó mà, đồ đần. Hai xe, nếu không có cách nào khác để làm. Cách đó đã cứu mạng chúng ta một lần trong chuyến này rồi.”

“Thế nếu như gã Davenport đó tìm thấy Poole và tóm được hắn? Nếu hắn ở đó trong hai tiếng… sẽ là lâu đấy.”

Soto lắc đầu: “Hắn đi thẳng từ khu nhà ở về khách sạn. Không có bắt giữ gì. Và hắn đã ở đó một lúc lâu, làm cho chuyện này khá thú vị. Và nữa, Sếp đang lo lắng rồi.”

Kort: “Ông ta gọi điện cho mày?”

“Ừ. Muốn có báo cáo đầy đủ. Tao đã phải kể với ông ta về cái mông của mày. Ông ta rất không vui về chuyện đó – nói rằng có thể mày đã để lại chút dấu vết ADN, nên nếu mày bị chúng rà soát, chúng sẽ biết mày là nữ hoàng dụng cụ. Rồi chúng sẽ tạo sức ép thực sự lên mày, và mày sẽ khai hết lòng mề ruột gan.”

“Sẽ không làm thế đâu.” Kort nói.

“Dĩ nhiên mày sẽ thế. Chưa từng nghe thấy ai không làm thế cả, nếu như lựa chọn là làm vậy hoặc hứng mũi kim tiêm độc.” Soto nói.

“Gồm cả mày?” Kort hỏi.

“Mẹ mày.” Soto nói. Và một lúc sau. “Ừ, cả tao nữa. Tao từng gặp một gã ở nhà giam dưới Florida làm tử tù trong sáu năm, và rồi thay vào đó, chúng xóa bản án tử đi và cho hắn cơ hội sống. Hắn nói khi làm tử tù, hắn đã ngồi đó trong buồng và tưởng tượng mình bị trói chặt vào ghế – hồi đó người ta vẫn ngồi ghế – biết rằng nó đang đến gần. Ngày qua ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, nghĩ về chuyện đó, đang dần dần tiến tới. Hắn nói rằng về sau cuối, hắn sẽ nói tất cả mọi thứ chúng muốn, chỉ để thoát khỏi chuyện đó.”

Kort nghĩ về chuyện đó một lúc, rồi chống tay gượng dậy ra khỏi giường và nói: “Được rồi. Hãy làm cho xong chuyện này. Chúng ta chẳng thu được cái quái gì từ Arnold. Chúng ta phải làm gì đó.”