☆ 14 ☆
Lucas đang ngủ say thì ai đó bắt đầu đập thùm thụp vào cửa. Anh ngồi dậy, chớp mắt, thấy ánh đèn đường chiếu xuyên qua tấm rèm. Ngoài trời vẫn tối. Anh quay mặt chiếc đồng hồ sáng chói đi hướng khác; khi tiếng đập thùm thụp lại vang lên, anh quay đồng hồ lại và thấy hiện 6:12.
“Đến đây.” Anh đáp và nghĩ cháy nhà hay gì không biết?
Anh nhìn qua lỗ kính trên cửa và thấy Bob, Bob trông không vui lắm; anh ta có vẻ hoảng hốt. Lucas mở cửa và hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tiếng lắp bắp: “Nhận được một cú điện thoại từ cảnh sát Dallas. Một phút trước. Có ai đó đã xẻ Arnold ra, làm hắn trông như đống mồi câu cá, giết cả ông Mitch và vợ, tên gì ấy.”
“Hả!”
Bob bắt đầu nhắc lại, nhưng Lucas xua tay đi và nói: “Tôi hiểu rồi. Ta hãy đến đó. Anh đã gọi Rae dậy chưa?”
“Tôi đang định làm đây.”
“Gặp hai người năm phút nữa ở dưới sảnh.” Lucas nói.
“Mười phút đi. Tôi muốn đánh răng và lôi mớ trang bị của mình ra khỏi đây… Tôi sẽ đi thúc Rae. Cô ấy khá nhanh nhẹn.” Khi Bob chạy về hành lang, Lucas nhận ra rằng có vẻ anh ta không mặc gì ngoài một chiếc quần lót dài đến đầu gối và áo phông không cổ, chân không đi giày. Lucas đi vào trong, rửa ráy, và ra khỏi phòng mười hai phút sau khi Bob chạy đi.
Bob đến sảnh cùng lúc với anh, mang theo chiếc túi quá khổ mà anh ta dùng để đựng vũ khí; hai phút sau, Rae xuất hiện, đang cố gắng vừa đi vừa đánh son môi. “Chuyện này thật là điên rồ.” Cô nói. “Chúng ta đi cùng nhau chứ? Cần xem xét tình hình trước khi nói chuyện với cảnh sát.”
“Xe của anh to nhất.” Bob nói với Lucas.
“Đám tay chân băng đảng ma túy đã tìm ra Arnold.” Lucas nói, khi họ đi vào khu để xe. Ngày hôm trước trời nóng, nhưng không khí trước buổi bình mình có chút cắt da cắt thịt: mùa thu đã về trên Texas. “Hẳn chúng phải có nguồn tin ở đâu đó. Với tôi có vẻ cách duy nhất để chúng có thể tới thẳng chỗ Arnold là do chúng đã biết chúng ta đã nói chuyện với anh ta.”
“Giải thích cho tôi đi.” Rae nói.
“Nếu các bạn làm việc với đống hồ sơ về Garvin, các bạn sẽ tìm ra rất nhiều cái tên của những kẻ đã từng đồng lõa với hắn. Arnold là một trong những cái tên mơ hồ nhất – lí do duy nhất chúng ta đến chỗ anh ta. Hay cụ thể hơn, lí do duy nhất chúng ta đến đây là bởi vì Sturgill Darling gọi điện đến Dallas. Chúng ta còn chưa biết chắc rằng liệu Poole có ở đây hay không, cho đến khi chúng ta ghé thăm các cửa hàng vàng. Đó là lúc chúng ta quyết định đi gặp Arnold. Làm sao mà mấy tên lưu manh lại luận ra được? Chỉ có một cách – chúng có nguồn tin nói cho chúng biết chúng ta đang làm gì.”
“Nguồn tin ở đâu?” Rae hỏi. “Trong Cục Tư pháp? Có bao nhiêu người ở Cục biết rằng chúng ta sẽ đi gặp Arnold?”
“Tôi không nói với ai cả.” Lucas nói. “Tôi kể với người của tôi về cú điện thoại của Darling và anh ta chuyển tôi cho một phụ nữ tên là Mary lo liệu về việc di chuyển.”
“Tôi nói với sếp mình ở Đội Đặc nhiệm và hỏi anh ấy liệu có biết Arnold. Anh ấy bảo không biết.” Bob nói. “Tôi rất tin anh ấy. Chết tiệt, cả tôi và Rae đều vậy.”
“Có thể… là cảnh sát Dallas?” Rae nói.
“Không thể là cảnh sát – tôi không nói gì với họ cho đến tối hôm qua.” Bob nói. “Nếu hai tên đó xuất hiện ở Nashville – ý tôi là, làm sao mà chúng đến đây nhanh vậy? Làm sao mà ai đó ở Dallas có thể biết để gọi cho chúng?”
Rae nói: “Phải là ai đó ở cục không đợi chúng gọi điện. Ai đó nhìn vào các báo cáo y như của Lucas, ai đó có thể gọi điện trực tiếp cho chúng. Có thể còn điều khiển chúng.”
“Tệ thật.” Bob nói.
Họ lái xe đi qua thị trấn khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, nhưng các quốc lộ đã bắt đầu đông đúc. Mặt trời đã lên khi họ đi bộ qua dải băng hiện trường được căng xung quanh chỗ ở của Arnold.
Nhân viên hiện trường của Dallas đang làm việc trong hai ngôi nhà và khoảng sân; một cảnh sát đeo lon hạ sĩ đưa họ đến gặp một người đàn ông mặc thường phục: “Trung úy Hart là người chịu trách nhiệm.”
Donald Hart là một người đàn ông da đen cao, trông rắn rỏi, nhìn Rae một lúc lâu khi họ bước đến. “Mọi người ở bên liên bang?” Lucas gật đầu. “Vâng. Có ai nói với anh về chuyện chúng tôi làm gì không?”
“Hoàn toàn không. Tôi bị lôi ra khỏi giường một tiếng trước. Chúng tôi không có nhiều vụ án giết một lúc ba người; và khi có, thì chúng cũng không giống như vụ này. Chúng ta đang lâm vào cái quái gì ở đây vậy?”
Hart tựa người vào mũi chiếc xe cảnh sát để nghe Lucas giới thiệu hai đồng sự của mình và tóm tắt sự việc. Khi Lucas tóm tắt xong, Hart nói: “Những tên sát nhân này là bọn chuyên nghiệp. Không có liên quan với bất cứ thứ gì ở địa phương.”
“Tôi không tin là thế.” Lucas nói. “Tôi có thể nói chắc chắn nếu tôi có thể vào trong chỗ của Arnold để xem.”
“Hợp lý đấy… về chuyện chúng là bọn chuyên nghiệp. Tôi đã nghĩ rất có thể là như vậy. Tôi sẽ nói cho mọi người về chuyện đó trong một phút nữa. Tôi không chắc… Các anh xử lý các vụ án mạng trong bao lâu rồi?”
“Tôi dành hai mươi lăm năm chạy theo các vụ án mạng ở Minneapolis và khắp Minnesota trước khi gia nhập Cục Cảnh sát Tư pháp.” Lucas nói. “Tổng cộng lại, có thể đã làm hơn ba trăm vụ, cả trong vai trò điều tra viên chính lẫn trợ lý.”
Hart gật đầu. “Tốt. Đôi khi chúng tôi có mấy gã liên bang xuống đây… mấy gã đó hơi có chút buồn nôn khi họ nhìn thấy xác chết.”
“Với những kẻ chúng tôi xử lý, chúng tôi có chút buồn nôn với những tên còn sống.” Bob nói. “Những xác chết không làm chúng tôi bận tâm nhiều lắm.”
“Thế thì đi nào.” Hart nói.
Hart nói rằng cặp vợ chồng ở ngôi nhà đằng trước tên là Mitch và Carla Bennett. Cả hai đã bị bắt nằm xuống tấm thảm của phòng khách, sau đó mỗi người đều bị bắn vào sau đầu bằng một loại vũ khí cỡ nòng lớn. Lucas nói với Hart rằng khi họ đến thăm gia đình vào buổi đêm hôm trước, các cửa sổ đều mở, giờ chúng đều được đóng lại. Lucas khuyên đội kĩ thuật hiện trường lấy dấu vân tay ở các khung cửa sổ tại chỗ mà ai đó có thể đã dùng tay kéo chúng xuống.
“Chúng tôi sẽ làm vậy. Hầu hết các nhà ở đây đều đóng kín cửa để sử dụng hệ thống điều hòa nhiệt độ, nên không ai nghe thấy tiếng súng hay tiếng gào thét gì. Do đó, chúng đã có nhiều thời gian với Arnold.” Hart nói. “Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên về những phát súng bắn vào đầu là đạn không bay xuyên qua. Có lỗ đạn lớn ở phía sau đầu họ, nhưng không có dấu đạn bay ra. Điều đó cho tôi thấy rằng chúng dùng loại đạn động năng thấp, có thể là cỡ.45 với ít thuốc súng. Không gây nhiều tiếng động.”
Bob nói: “Bọn chuyên nghiệp đấy. Hành sự bằng đồ riêng.” Hart gật đầu. “Tôi nghĩ có thể tình huống là như vậy, nhưng không biết ai hay tại sao cho đến khi các anh xuất hiện.”
Arnold là một đống hỗn độn. Hai chân của hắn bị trói bằng loại băng keo kĩ thuật, thứ băng keo bằng loại sợi rất chắc chắn mà hắn không tài nào có thể tự xé ra được, kể cả với tất cả sức mạnh của đôi tay và đôi chân cơ bắp lực lưỡng. Không có băng dính ở miệng, nhưng có vết keo dính. Sau khi chúng trói hắn lại, chúng bịt miệng hắn rồi bắt đầu tra tấn, với những lưỡi cưa và một thứ có thể là đèn khò bằng khí propan. Cả hai chân đều bị cắt gần đứt dưới đầu gối, và bộ phận sinh dục bị thiêu cháy.
Khi xong việc với hắn, chúng bắn một viên đạn duy nhất vào trán.
Chúng đã không động vào con chim, đang chạy ra chạy vào một cách im lặng ở trên chiếc sào, Thiên Thần bé nhỏ của Arnold đang nhìn vào một góc của địa ngục.
Lucas nhìn xung quanh hiện trường, rồi quay sang nhìn Bob và Rae: cả hai đều gật đầu. Lucas quay sang nói với Hart: “Vẫn là hai kẻ đó. Tôi không thể cho anh biết tay súng là ai, nhưng Văn phòng Điều tra bang Tennessee có các bức vẽ nhận dạng của người phụ nữ. Những bức vẽ khá sát đấy.”
“Bọn chó chết.” Bob nói. “Đừng ghi lại lời tôi, nhưng chúng thực sự cần bị bắn chết.”
“Sẽ không ai phản đối ý kiến đó cả.” Hart nói.
Lucas hỏi: “Anh có biết sự việc xảy ra lúc nào không?”
“Đội hiện trường nói có thể là vào khoảng bốn giờ sáng, hơn hoặc kém. Máu vẫn chưa khô hoàn toàn, và họ có thể nhận ra nhờ… độ dính, tôi nghĩ vậy… và về chuyện máu chảy thành vũng như thế này trong bao lâu rồi.”
Rae nói với Lucas: “Nếu chúng biết ta bay xuống Dallas, nếu chúng biết các vé mua lúc nào, chúng sẽ có thời gian lái xe đến đây. Tôi không nghĩ chúng bay cùng với các loại vũ khí đặc biệt như khẩu.45 đó, và anh nói chúng đã đấu với anh bằng vũ khí tự động.”
“Làm cho việc tìm chúng cũng khó khăn hơn.” Bob nói. “Nếu chúng đi máy bay, chúng ta có thể xác định được chiếc xe thuê.”
Lucas nói với Hart: “Chúng tôi sẽ để chuyện này lại cho anh, Don. Ở đây không còn gì cho chúng tôi – chúng tôi sẽ liên lạc phối hợp với anh. Điều quan trọng chúng tôi cần tìm ra là nguồn tin bị lộ ở đâu. Phải có ai đó nói với chúng chính xác nơi nào chúng tôi đến, nói với chúng về Arnold và cho chúng địa chỉ…”
Rồi Lucas bước qua cửa, đi ra ngoài, hai tay úp vào miệng và mũi với vẻ trầm tư, đứng yên nhìn xuống chân. Anh lẩm bẩm: “Chết tiệt.”
Rae, ở đằng sau anh, hỏi: “Gì thế?”
Lucas đi vòng quanh sân, đầu cúi xuống, Bob, Rae và Hart nhìn anh. Khi quay lại, anh nói với Bob và Rae: “Là chúng ta. Chúng ta đã nói cho chúng. Không, gượm đã. Tôi nói cho chúng.”
Bob: “Gì cơ?”
Giờ Lucas nhìn lên: “Nghe này, chúng ta biết chúng có đường dây kết nối đến các hồ sơ cảnh sát. Đó là cách duy nhất chúng có thể bắt đầu truy tìm Poole. Nhưng một nguồn tin từ bên trong thì chưa đủ để biết cụ thể rằng chúng ta đang làm gì, theo từng phút. Bob đã nói với người của mình bên Đội Đặc nhiệm về Arnold, nhưng nói rằng anh ta sẽ không tiết lộ.”
“Anh ấy sẽ không làm thế.” Bob nói. “Tôi đã biết anh ấy được mười lăm năm. Anh ấy sẽ không làm đâu.”
Lucas: “Nhưng nếu chúng có một tay tin tặc… nếu chúng có một tay tin tặc, và gã đó giỏi… Ý tôi là, tôi biết một gã ở Minnesota có thể lôi ra các hồ sơ của Cục Điều tra Hải quân NCIS suốt cả ngày, có thể xem các máy tính của Verizon bất cứ lúc nào hắn muốn. Có thể có rất nhiều gã làm được như vậy. Chúng có một gã. Đến lúc nào đó, chúng phát hiện ra tôi – có thể là thấy biển kiểm soát xe của tôi. Chúng đã theo dấu điện thoại của tôi, như khi tôi đi tìm Stiner ở Florida.”
“Đồ chó đẻ.” Bob nói.
“Nghe có vẻ khó tin.” Hart nói.
“Với tôi thì không.” Rae nói. “Hãy nghĩ về mọi hồ sơ đã bị đột nhập trong chiến dịch tranh cử tổng thống và bọn tin tặc đã leo cao đến đâu. Có vẻ ai ai cũng có thể đột nhập được vào dữ liệu của người khác… Anh chỉ cần quen biết đúng tay tin tặc. Theo tình hình hiện nay, một băng đảng ma túy sẽ có các gã tin tặc. Có thể là rất nhiều gã.”
“Giờ anh định làm gì?” Hart hỏi Lucas. “Nếu anh đúng, điều đầu tiên anh phải làm là vứt bỏ điện thoại của mình đi.”
Hai tay Lucas vẫn ôm vào miệng, đầu vẫn cúi xuống. “Không thể giúp được nhà Bennett và Arnold.” Anh nói. “Nhưng tôi sẽ không vứt điện thoại mình đi vội. Chúng ta vẫn có thể dùng nó.”
Bob: “Chúng ta sẽ tương kế tựu kế.”
“Đó là điều chúng ta sẽ làm.” Lucas nói, đầu ngẩng lên. “Tôi sẽ tiêu diệt bọn chó chết đó.”
Họ tìm thấy một cửa hàng Best Buy ở Quốc lộ 75, Lucas và Bob để điện thoại của mình trên xe Jeep và rời khỏi xe để Rae lái nó đi; nửa tiếng sau, cô quay trở lại để đón đồng đội trong chớp nhoáng. Lucas và Bob đưa cho cô một chiếc điện thoại ẩn danh mới, giống những chiếc mà họ đã mua. Họ nghĩ rằng có thể bọn sát thủ đang theo dấu Lucas, nhưng quyết định không mạo hiểm
– có thể chúng theo dấu Bob hay Rae. “Giờ sao?”
“Giờ chúng ta tìm một nơi nào đó hay ho và bình dân để đến, không quá xa khách sạn, rồi chúng ta sẽ dành chút thời gian ở đó, như đã làm với Arnold. Rồi một trong số chúng ta lái xe Jeep về khách sạn có điện thoại cá nhân của cả đội để bên trong và quay lại. Chúng ta sẽ phục kích bọn chúng.”
Rae nói với Bob: “Tôi thích cách nghĩ của anh ấy.”
Rae vẫn đang lái xe, còn Lucas dùng chiếc iPad của mình để xem xét khu vực Dallas, anh quyết định đến xem thị trấn Addison, đó có vẻ là một thị trấn pha trộn mạnh mẽ giữa yếu tố thương mại và công nghiệp, được xây dựng xung quanh một sân bay hàng không địa phương và không quá xa khách sạn.
Rae lái chiếc Jeep đi đường đó và cuối cùng họ thấy một khu phức hợp nhà ở bao quanh bởi các mảng cỏ hẹp ở bốn phía, và một sân đậu xe bao quanh hầu như trống không. Mặt trước khu phức hợp nhìn ra mặt sau bằng bê tông của một trạm xe tải. Hai mặt khác nhìn ra các tòa nhà thương mại tường bê tông tọa lạc ở hai đầu phố đối diện nhau. Nếu có phải bắn nhau, thì khu vực bên ngoài khu phức hợp cũng sẽ an toàn như ở bất cứ đâu họ đã thấy. Họ lượn qua khu vực này một vài lần, bàn nhau về các phương án khả thi, rồi đi về khách sạn.
“Có một điều chúng ta phải bàn… chúng ta có báo với cảnh sát Addison về chuyện mình đang làm gì không?” Rae hỏi.
“Nếu chúng ta lên kế hoạch để phục kích hai tên sát thủ, trong thành phố của họ, có thể họ sẽ hơi lo lắng và còn có thể hơi cáu, nếu chúng ta có phương án nào khác.” Bob nói. “Sự ác cảm không lí do xác đáng thường thấy đối với chuyện đạn bay loạn xạ.”
Lucas: “Tôi biết đám liên bang các anh – đám liên bang chúng ta – muốn lôi lực lượng địa phương vào bất cứ lúc nào có thể. Lần này có thể là ngoại lệ. Chúng ta có một chỗ an toàn để ghé vào, và chúng ta sẽ ghé vào đâu đó…”
“Tùy anh chọn.” Rae nói.
Lucas nghĩ ngợi chuyện đó, rồi nói: “Kệ đi. Hãy nói với bên Addison rằng chúng ta đang theo dõi dưới này và bảo họ không đi lại trong khu vực. Nếu tất cả mọi chuyện đổ bể, ít nhất chúng ta có thể vin vào cớ đó, mọi người biết đấy – rằng chúng ta đã báo cho họ trước rồi.”
“Lọc lõi đấy.” Bob nói.
Ở khách sạn, họ chuyển một số thứ trong kho vũ khí của Bob: Lucas lấy một áo chống đạn hạng nặng; Rae và Bob mang súng M4, đạn và áo chống đạn lên những chiếc xe riêng của họ. Lucas mang theo chiếc loa nhỏ chạy pin hiệu Altec vào trong xe mình. Họ ghé nhanh qua cửa hàng Subway và mua bánh kẹp cùng nước đóng chai, một lon Coca ăn kiêng cho Lucas; lần ghé chân thứ hai, họ mua tạp chí và báo, rồi quay lại khu nhà ở.
Khi đến nơi, Lucas và Rae đậu xe ở hai đầu bãi đậu đằng trước, Bob đỗ ở bãi đằng sau. Lucas kết nối chiếc loa mini vào iPad qua Bluetooth, mở một danh sách nhạc hay và ổn định chỗ ngồi để chờ.
Bob gọi cho sếp mình ở Đội Đặc nhiệm, kể với anh ấy chuyện đang diễn ra, rồi gọi cho cảnh sát ở Addison, gặp cảnh sát trưởng, tự giới thiệu mình, báo với ông ấy về vụ do thám và yêu cầu các xe tuần tra không đi vào khu vực này với tần suất quá dày đặc.
Anh đưa tên sếp mình ở Đội Đặc nhiệm làm người chứng nhận.
Lucas gọi Forte, đầu mối liên lạc của mình ở Washington, nói với anh ấy điều tương tự. Rồi anh gọi Rae và Rae gọi Bob, để tiếp tục điều chỉnh vị trí của mình phòng khi có ai đang theo dõi họ.
Hai tiếng sau khi đậu xe ở bãi đậu, Lucas gọi Bob và nói: “Qua lấy điện thoại đi.”
“Đang đi đây.” Bob nói.
Bob thu điện thoại của Lucas và Rae, đưa chúng về khách sạn, rồi dùng chúng gọi các cuộc điện thoại – đến Washington và đến sở chỉ huy Đội Đặc nhiệm. Xong việc, anh để điện thoại lại ở nhà trọ và lái xe về khu căn hộ để vào vị trí cũ, gọi Lucas và Rae bằng điện thoại ẩn danh.
“Chúng ta đã vào vị trí.” Anh nói với Lucas. “Có thể phải đợi lâu đấy.” Lucas nói.
“Đáng để diệt bọn chó đẻ đó.” Bob nói. “Và những gì chúng đã làm với Arnold…”