Chương 11
Taryn Grant không xem bản tin về âm mưu ám sát Porter Smalls, tuy nhiên trợ lý của mụ lại xem được tin này trên CNN. Ban đầu Mabel Tate choáng váng trước bản tin, cảm thấy cực kỳ mơ hồ. Nhưng khi nhớ lại những tranh cãi xung quanh cuộc bầu cử ban đầu của sếp mình, rồi các bản tin thời sự có nhắc đến một phụ nữ bị giết, sự kinh ngạc dần nhường chỗ cho lo lắng, cô ta bèn gọi điện đến nhà riêng của Grant.
Grant không thích nhận điện thoại tại nhà vì bất kỳ lý do gì, nếu không phải liên quan đến ngày tận thế. Tối nay mụ có hẹn với trợ lý Bộ trưởng Ngân khố (ở Văn phòng Lập pháp), kẻ đang phụ trách khoản vay gây dựng sự nghiệp tạm thời của JPMorgan Chase. Mụ hy vọng gây ấn tượng với hắn về hoàn cảnh éo le của các tỉ phủ bất hạnh trước những khoản thuế bất công.
Hắn là kẻ dơ bẩn, mụ biết, kiểu quan chức chính phủ nắm trong tay lưỡi dao cạo chạy điện bén ngọt chuyên dùng để tỉa tót bộ râu ba ngày không cạo, kẻ mặc áo sơ mi lụa đặt may không bao giờ cài cúc trên cổ, cố tình phô ra chòm lông ngực bên dưới, nhưng...
Hắn có giá trị lợi dụng.
Chắc chắn Grant ưa thích mẫu đàn ông có giá trị lợi dụng.
Điện thoại reo, mụ nhấc máy, thấy chữ “Tate” trên màn hình, liền hỏi, “Chuyện gì thế?”.
“Sếp đã xem bản tin chưa ạ?” Tate hỏi.
“Chúng ta đang đánh bom ai à?”
“Chuyện ấy thì không cần gọi đâu ạ,” Tate đáp. “Có thể tệ hơn cơ ạ.”
Grant biết Tate sẽ không bao giờ gọi vì mấy chuyện vớ vẩn. Vớ lấy cái ghế đẩu thay đồ trong phòng tắm, mụ ngồi xuống rồi nói, “Tôi nghe đây”.
“Trên CNN xuất hiện các bản tin cho biết một cảnh sát Tư pháp Mỹ tuyên bố rằng vụ đâm xe của Porter Smalls tuần trước không phải là tai nạn - mà là một âm mưu ám sát,” Tate nói. “Viên cảnh sát không đưa ra bình luận gì, nhưng có bình luận của một cảnh sát trưởng West Virginia, ông ta nói rằng viên cảnh sát tư pháp, ông ta cùng người của ông ta đã tìm thấy vài súc gỗ trên thân có dính vết sơn xe ô tô màu bạc, vốn được gắn trên sườn chiếc xe tải đã hất văng xe của Smalls. Họ cho biết đã nhận ra chiếc xe tải trong một đoạn video, chiếc F-250 màu đen. Rõ ràng các súc gỗ là nỗ lực đánh lạc hướng, khiến người ta tưởng lầm rằng xe tải của Smalls chỉ đâm vào đám cây cối. CNN cho biết Smalls đang trên đường đến chi nhánh của họ tại Minneapolis để dự buổi phỏng vấn trong chương trình, rằng chiếc xe tải đang bị truy tìm.”
“Chó chết! Tôi không cần phải nghe cái này.”
“Xin lỗi sếp.”
“Không, không, ý tôi là tôi không muốn những điều này diễn ra. Nhưng cô gọi cho tôi là đúng,” Grant nói. “Vấn đề là quanh thời gian bầu cử chuyện cũ hay bị đào bới lắm. Viên cảnh sát ấy tên là Lucas Davenport. Tên y có được nhắc đến không? Y có xuất hiện trong chương trình không? Chắc chắn y sẽ xuất hiện để tóm tôi.”
“Không ạ, họ không nhắc đến tên anh ta. Họ đã gọi cho ai đó tại trụ sở Cục Cảnh sát Tư pháp, nhưng người này không đưa ra bình luận gì. Phát ngôn viên của Bộ Tư pháp nói rằng vấn đề này đang được xem xét ở mức độ cao nhất, có nghĩa là họ không có đầu mối. Vì Smalls và một phụ nữ đã chết, cô ta còn là mạnh thường quân đã quyên rất nhiều tiền cho đảng Cộng hòa nên mọi chuyện còn tệ hơn. Theo em thì ngày mai các bản tin sẽ xuất hiện dày đặc.”
“Khốn kiếp. Nghe này, theo sát chuyện này cho tôi, tất cả các kênh luôn và gọi cho tôi lúc mười một giờ. Tôi sắp có cuộc hẹn, nhưng trước lúc đó thì tôi ở nhà - và nếu có việc khẩn cấp, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào,” Grant nói. “Nếu phải mang theo vài người đi cùng thì cứ làm. Tôi muốn xem vài kịch bản của các chương trình lớn.”
“Chúng ta có thể làm được điều đó ạ. Bởi vì... tranh cãi... em nên làm gì nếu họ muốn nghe bình luận của sếp?”
“Cứ bảo là tôi không rảnh. Hoặc tôi chả biết gì về vụ tai nạn này. Nếu có thể, tuyệt đối chỉ nhỏ to với các phóng viên cô tin tưởng, gợi ý rằng Smalls có tiền sử nghiện rượu mà hắn đã che đậy thành công. Đây có thể là một phần trong chiến lược che đậy khác. Nếu hắn say rượu khi người phụ nữ kia bị giết và hắn đang lái xe, hắn sẽ phạm tội giết người bằng xe cộ.”
“Sếp có nghĩ ông ta say rượu thật không?” Tate hỏi.
“Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm,” Grant nói. “Tôi biết hắn có uống một chút; tôi đã thấy hắn chuếnh choáng say. Vấn đề là giờ cứ tung hỏa mù đi.”
“Hiểu rồi ạ,” Tate đáp.
Tate gác máy rồi, Grant quay lại nhìn mình trong gương một lúc, chuốt hàng lông mi, suy nghĩ về các bản tin thời sự, xịt thêm chút nước hoa Phong Lan Đen, mụ gọi Parrish.
Gã cũng chưa hề xem bản tin. Nghe mụ kể xong, gã nói, “Cho tôi thời gian kiểm tra một chút. Đích thân tôi sẽ xử lý vụ này. Không sợ tra ngược về cô đâu”.
“Tôi từng nói rồi, chính Davenport mới là kẻ chúng ta phải lo. Nếu bằng cách nào đó y thoát được, chúng ta sẽ phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
“Tôi sẽ giải quyết Davenport. Đang triển khai rồi.”
Nếu thằng cha ngân khố này tưởng mình sẽ dụ được nàng Thượng nghị sĩ Minnesota tóc vàng nóng bỏng, xinh đẹp lên giường, thì hắn đã nhầm. Hắn xài mấy cái chiêu cũ rích như liếc mắt đưa tình, những đụng chạm cố ý mà tưởng là tuyệt chiêu đối phó với những phụ nữ khiêu gợi, nhưng Grant vốn đã lãnh cảm với cái trò tán tỉnh này từ năm lên tám.
Dẫu vậy, buổi tối nay mang lại lợi ích lớn cho cả hai. Khi thằng cha ngân khố này hiểu rằng Grant đang tìm kiếm một người trong cuộc, chứ không phải thèm muốn cơ thể mình, hắn bèn chuyển sang chế độ đàm phán, và buổi tối cứ thế trôi qua bên những ly cocktail, những chiếc khăn giấy, khi họ vạch ra những thay đổi có thể có lợi trong luật thuế.
Không hẳn vui lắm, nhưng cũng thú vị.
Xong bữa tối, cả hai đang uống nốt chai Bordeaux trắng trị giá bốn trăm đô thì di động của Grant reo lên: Tate.
“Tôi phải nhận cuộc gọi này,” mụ nói. Quay lưng lại với thằng cha ngân khố, mụ hỏi: “Gì thế?”.
“Tin cập nhật đây ạ. Smalls tổ chức buổi họp báo. Từng đài truyền hình trong thành phố Đôi đều đổ xô đến. Nhiều kênh lớn sẽ phát sóng các nội dung họp báo, cả Fox lẫn CNN. Dù không chỉ ra cái tên nào cụ thể, nhưng ông ta nói mình từng bị tấn công bằng bạo lực nhưng sẽ không lùi bước. Ba phóng viên đang cố gắng dụ ông ta nói ra một cái tên - họ có nhắc đến tên của sếp, hỏi rằng phải chăng sếp chính là người ông ta muốn nói đến. Ông ta chỉ cười. Ông ta không nói cụ thể, nhưng chắc hẳn ai cũng hiểu.”
“Mẹ kiếp. Tôi sẽ phải nói gì đó. Làm cho tôi đi. Nhớ những gì tôi nói về chuyện thấy hắn say rượu, chuếnh choáng không - để xem cô có thể làm được gì. Nếu hắn cố tình khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ làm điều tương tự.”
“Em sẽ tổng hợp lại các ý tưởng, nhưng có thể đây chưa phải là nước đi sáng suốt nhất đâu ạ. Còn nhiều cách chọc tức ông ta.”
“Thế thì làm luôn đi.”
Nói rồi mụ quay lại với thằng cha ngân khố, mỉm cười. “Porter Smalls đang muốn chọc tức tôi vì vụ tai nạn do say rượu tuần trước. Nếu anh muốn chứng kiến một đòn chí mạng, hãy đón xem tôi trên bản tin ngày mai nhé.”
Hắn phá lên cười, rồi nói, “Tôi tin em sẽ ra tay trước. Tôi sẽ xem đấy”.
Lúc mười một giờ Tate gọi lại. “Đã nói chuyện với người của em tại PBS7*. Họ cũng đang hóng chuyện này, và họ thích ý tưởng rắc rối nghiện rượu của Smalls và vấn đề có thể khơi lên từ đó. Em không biết chuyện này có lợi cho ta nhiều không, nhưng nó sẽ giúp tung hỏa mù, đúng như ý sếp. Ngoài ra em cũng nhờ họ xem xét hồ sơ của tay Davenport này - có vẻ như y là một tên hiếu chiến; y đã giết một đống người...”
chu Thich: 7*Mạng truyền thông công cộng ở Hoa Kỳ.
“Tôi không muốn can thiệp vào một cốt truyện dễ nghe, nhưng Davenport thực sự từng làm việc cho Elmer Henderson.” Henderson đã tạm rời khỏi văn phòng, nhưng ông ta từng là thống đốc bang Minnesota, và là ứng cử viên chạy đua vào ghế phó tổng thống đảng Dân chủ Tự do trong kỳ bầu cử trước đó.
“Ồ... Mà quan tâm làm quái gì hả sếp,” Tate nói. “Chúng ta vẫn có thể buộc tội y là kẻ sát nhân thèm khát sự chú ý. Như thế có khi còn khiến mọi chuyện khó mò hơn.”
“Tuyển cô về đúng là quyết định đúng đắn,” Grant nói. “Cứ suy nghĩ đi nhé. Càng mù mịt bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Hẹn gặp cô sáng mai. Tôi sẽ có một bài phát biểu.”
Tuy đã mệt nhưng mụ vẫn gọi kiểm tra Parrish. “Vẫn bận xử lý Davenport à?”
“Chúng ta cần nói chuyện. Ritter vừa gọi lại cho tôi hai tiếng trước. Chúng tôi đã xong vài việc...”
“Anh đang ở nhà đấy à?”
“Vâng.”
“Qua đây đi, chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Chờ tôi hai mươi phút,” Parrish đáp. “Tôi sẽ đi bộ đến.”
Parrish xuất hiện, mặc toàn đồ nylon đen, với chiếc mũ bóng chuyền ngụy trang màu xanh đen, chân đi giày chạy bộ. Trông gã như con quạ vậy, Grant nghĩ, khi gã đi cầu thang xuống tầng hầm. Bà quản gia đã cho gã vào, Grant theo dõi trên màn hình cánh cửa trên đầu cầu thang đóng chặt lại. Lần này Parrish có mang theo súng.
Gã buông mình xuống sô pha đối diện bàn làm việc của mụ, bất chợt mụ có thể ngửi thấy gã: gã đã chạy bộ đến.
“Anh nắm được những gì rồi?” Mụ hỏi.
“Tôi đã sai Jim Ritter ở St. Paul đi do thám... vào hai ngày trước. Chúng tôi thấy tình hình có vẻ có lợi cho chúng ta và sẽ khiến Davenport phải cút khỏi Washington. Nếu y thông minh xán lạn như cô nói, y có thể nghi ngờ gì đó, nhưng chẳng bao giờ chắc chắn được.”
“Y càng cút khỏi Washington lâu bao nhiêu, toàn bộ chuyện này sẽ càng chìm xuồng nhanh bấy nhiêu. Chỉ cần hai tuần là đủ. Một tháng sau đó sẽ chẳng ma nào thèm quan tâm.”
“Chính xác. Chúng tôi đã tìm thấy một người đặc biệt tại St. Paul hoặc Minneapolis.” Parrish nói rõ những gì mình đang nghĩ, Grant nhắm mắt lắng nghe, để hình dung đề xuất của Parrish dễ dàng hơn.
“Nếu bọn cớm bảo vệ quá chặt...” mụ lên tiếng khi hắn nói xong.
“Sẽ không có chuyện đó; chúng tôi sẽ theo dõi chúng. Chỉ lắng nghe mà không nói chuyện với bất kỳ ai. Chúng tôi chỉ cần mười giây... ở ngoài đường là mười lăm giây. Nếu bọn cớm theo quá sát, chúng tôi sẽ có điều chỉnh.”
“Mười lăm giây, chừng nào người của anh còn chưa bị thương. Nếu y có bị làm sao, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy,” Grant nói.
“Tôi đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Xong thế nào?”
Parrish phá lên cười. “Chà... kẻ chúng tôi tìm được là một thằng béo. Áo khoác của Ritter sẽ được nhồi đầy tấm xốp hơi, và tất nhiên, hắn sẽ mập ra. Thực ra hắn từng làm thế một lần rồi, khi chúng cố gắng hạ một thằng mà không để lại dấu vết.”
Grant ngồi lại xuống ghế và suy nghĩ. Bọn tay chân của Parrish, cứ cho rằng chúng là bọn sát thủ Mỹ xịn sò đi, đã làm hỏng việc hai lần. Nói cách khác, mụ cần Davenport đừng có chõ mũi vào chuyện của mụ. Nếu chúng đã biết chiếc xe tải đâm vào xe của Smalls là chiếc Ford F-250, mụ không nghi ngờ rồi y cũng sẽ tìm ra nó.
“Được rồi,” mụ nói. “Làm đi. Không được hỏng nữa đấy. Không được hỏng!”
Grant dễ dàng chìm vào giấc ngủ, không hề bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi trước đó, cho dù mụ trằn trọc vào lúc sáu giờ sáng, một tiếng trước khi thực sự thức dậy. Có một chuyện đêm hôm trước mụ chưa hề nghĩ tới và Parrish không hề nhắc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Davenport khẳng định rằng Grant phải chịu trách nhiệm cho tất cả... và đơn giản là y sẽ giết chết mụ?
Y có khả năng làm thế mà không bị bắt. Và y là thằng điên đúng không? Y có điên như mụ không?
Mụ rùng mình, cố ngủ lại nhưng không thể gạt bỏ suy nghĩ ấy khỏi tâm trí.
Tate gọi lại lúc bảy giờ, khi Grant đang tu cốc Espresso thứ hai. “Sếp có cuộc hẹn tại trường quay Thượng viện từ lúc tám rưỡi đến chín giờ mười lăm ạ. Em đang khoanh vùng những đối tượng nghi ngờ trong giới truyền thông địa phương, tìm ra khá nhiều kẻ ở đài quốc gia. Chúng ta cần nói chuyện trước khi sếp triển khai tiếp. Sếp nên diện bộ đầm đẹp nhất để lên sóng ạ.”
“Sẵn đây rồi. Gọi Allison đến làm tóc và trang điểm đi.” “Rồi ạ. Sếp ổn chứ ạ?”
“Tôi ổn mà,” Grant đáp. “Thế này sẽ tốt cho chúng ta.”