← Quay lại trang sách

Chương 12

Bob và Rae gọi từ rất sớm, đánh thức Lucas, cho anh biết là họ sẽ ra tập thể dục từ sáng sớm. Bob nói thêm rằng ả bạn gái đã quay về căn hộ của Ritter bằng xe hắn, nên không thể lấy được biển số xe của ả.

Lucas tranh thủ thời gian cạo râu, chẳng buồn xem ti vi, rồi xuống nhà hàng ăn sáng.

Đang ăn nốt mấy miếng bánh kếp thì anh nghe thấy một người đàn ông, mặc bộ complet giá hai ngàn đô, hỏi một phụ nữ mặc bộ đầm cũng bằng giá đó rằng, “Em thấy cô ta chưa? Nàng Thượng nghị sĩ tóc vàng nóng bỏng đang ba máu sáu cơn ấy?”.

“Xem rồi,” người phụ nữ đáp. “Vụ này ngày càng bốc mùi. Em thích thế.”

Những kẻ theo chủ nghĩa sinh tồn mơ tưởng về ngày tận thế, khi mọi chuyện đột nhiên trở nên tồi tệ - Mexico xâm lược Arizona, xăng cạn kiệt, toàn bộ lũ gà bị ăn sạch và hầm chứa rau củ ở sân sau của bất kỳ ai mà không chất đầy khẩu AR-15, mũ ngụy trang, cung tên và các đồng xu vàng, thì hắn sẽ phải chết vì nạn nô lệ tình dục hoặc vì tập tục ăn thịt đồng loại.

Cho đến giờ phút này, cái ngày ấy vẫn chưa đến. Ngoại trừ trong giới truyền thông.

Và nó đã xảy ra khoảng mỗi tuần một lần, khi những kẻ trí thức ở cả hai kênh Fox và CNN rú lên vì mục “Tin Nóng,” như thể cái ngày tận thế thực sự cuối cùng đã tới.

Lúc người đàn ông giàu có hỏi người phụ nữ giàu có về một ả “Thượng nghị sĩ tóc vàng,” Lucas đã cảm thấy lông mày nhếch lên gần như là hết cỡ. Trong khi ăn, anh đọc tờ Washington Post. Có một bài viết ngắn ngủn, mơ hồ về các “nguồn tin” nói rằng Cục Cảnh sát Tư pháp đang điều tra tai nạn xe hơi của Smalls như một âm mưu ám sát. Hầu hết câu chuyện chỉ đơn giản là thuật lại vụ tai nạn, không có nhiều chi tiết khai mở thêm.

Nhưng nếu Grant đã nhúng tay vào thì sao? Thế thì hai hàng lông mày của anh còn nhướng lên cao nữa. Anh vẫy tay gọi bồi bàn, nhận hóa đơn rồi để lại tiền trên bàn, và không bỏ phí thời gian mà chạy thẳng về phòng mình.

Cả hai kênh CNN và Fox đã kết thúc phần tin tức, giờ là phần đề nghị các phát thanh viên phát biểu cảm tưởng về những gì các Thượng nghị sĩ đã nói về nhau. Lucas bước đến chỗ chiếc laptop của anh, gõ tên “Taryn Grant” vào cửa sổ tìm kiếm Bing, nhận lại nửa tá kết quả. Anh tìm thấy một đoạn video phát lại có sẵn trên C-SPAN8*, và xem Taryn Grant một lần nữa bóc phốt Porter Smalls.

chu Thich: 8* Mạng truyền hình cáp vệ tinh của Mỹ, truyền hình trực tiếp nhiều thủ tục tố tụng của chính quyền liên bang cũng như các chương trình công vụ khác.

Lucas gọi điện thoại cho Smalls. “Ông đã xem Grant chưa?”

“Chưa... Mụ ta nói gì à? Bất kỳ điều gì mụ nói sẽ làm tổn hại chính mụ... Cậu đã xem tôi trong chương trình ‘CCO’ tối qua chưa?”

“Chưa, tôi không biết là ngài lên sóng. Ngài đã nói gì?” “Tìm xem đi. Nó lên sóng khắp nơi rồi đấy,” Smalls đáp. “Cứ cho tôi biết đi, Thượng nghị sĩ.”

Smalls hắng giọng, rồi nói, “À có vài hãng truyền thông gọi cho tôi bảo rằng một cảnh sát Tư pháp Mỹ đã tìm thấy mấy thân cây dính vết sơn xe màu bạc. Tôi cho rằng viên cảnh sát ấy là cậu”.

“Vâng, là tôi, cùng hai đồng nghiệp, một cảnh sát trưởng West Virginia và mấy cảnh sát địa phương.”

“Tốt, tốt, nhiều nhân chứng đấy. À mà tôi bắt đầu nhận được nhiều cuộc gọi hơn, rồi CNN và một đài truyền hình ở Washington đề nghị tôi xuống CCO và phát biểu vài lời cho họ quay.”

“Ngài có nói Taryn Grant dính vào chuyện này không?”

“Không, không nêu đích danh. Tôi chỉ nói rằng mình từng trải qua chuyện này, nhưng đó là ám sát trên phim còn đây là vụ ám sát thật sự, một người bạn thân của tôi bị sát hại. Chẳng cần là thiên tài cũng biết cách kết nối hai sự kiện, và đó là điều tốt, vì ngày nay những kẻ thiên tài không còn nhiều trong giới truyền thông nữa.”

“Nhân tiện...”

“Mà các phóng viên bắt đầu hỏi có phải tôi đang buộc Taryn Grant tội âm mưu ám sát mình không. Tôi bảo rõ ràng kẻ nào đó đang có âm mưu ám sát tôi, nhưng tôi không biết hắn là ai. Họ cứ không ngừng dụ tôi nói rằng Grant đã làm thế, nhưng tôi cứ trả lời nước đôi.”

“Nhưng ngài không hề nói rằng Grant không làm thế?” “Tất nhiên là không,” Smalls đáp, “vì đúng thế mà”.

Lucas nói, “Mụ ta vừa lên ti vi ở đây xong và nói rằng ngài bị lão suy, rằng ai làm việc trong Thượng viện cũng biết điều đó; rằng có khả năng khi vụ tai nạn xảy ra, ngài đang say rượu, bởi ngài vốn nổi tiếng là một kẻ nghiện rượu; rằng có thể ngài đã phạm tội giết người bằng xe cộ, nếu ngài lái xe khi đang say rượu; và rằng cậu cảnh sát quý hóa của ngài đang cố gắng buộc tội mụ ta, và mụ ta sẽ không chấp nhận chuyện đó”.

Một khoảng im lặng dài. “Mụ ta không nói thế,” cuối cùng Smalls đáp. “Không hẳn.”

“Xem lại đoạn video trên C-SPAN ấy.”

“Có vẻ mụ phản ứng hơi thái quá với tôi ấy nhỉ,” Smalls nói.

“Xét theo bối cảnh, đó không phải là những gì các nhà phân tích thời sự hay nói,” Lucas đáp. Anh đang xem kênh CNN. “Họ cho rằng ngài đã làm mọi thứ trừ việc thẳng thừng buộc tội mụ ta có âm mưu giết ngài. Mụ ta sẽ phản ứng thế nào?”

“Tôi không thể nói mình thấy rất tiếc,” Smalls đáp. “Giờ thì tất cả đã công khai rồi. Hãy chờ xem chuyện gì xảy ra.”

“Về chuyện ‘cậu cảnh sát quý hóa,’ tôi sẽ không ngạc nhiên nếu mình bị sa thải,” Lucas nói.

“Tôi thì có,” Smalls nói. “Ngay bây giờ cố gắng nhớ xem bên nào đang chiếm đa số phiếu nhé.”

“Ôi chết tiệt...”

“Tiếp tục thúc ép đi, Lucas. Cậu đang làm rất tốt đấy. Nếu cậu hay bất kỳ ai trong Cục Cảnh sát Tư pháp cần giúp đỡ, cứ gọi cho tôi.”

Lucas Gọi cho Russell Forte. Vừa quay số xong anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bước qua phòng, gỡ miếng bom giấy khỏi lỗ mắt thần, nhìn ra ngoài và thấy gương mặt của Rae. Anh mở cửa, vẫy tay ra hiệu cho Bob và Rae vào trong phòng, họ vẫn đang mặc đồ tập. Khi Forte trả lời cuộc gọi, Lucas hỏi, “Anh đã xem Grant chưa?”.

“Ai cũng xem hết rồi,” Forte đáp. “Mọi chuyện đang trở nên tồi tệ.”

“Có vẻ là dư luận thôi,” Lucas nói. “Chúng ta có đang gặp rắc rối không?”

“Khó nói lắm,” Forte nói. “Tôi hóng được vài tin. Có lời đồn rằng FBI có thể muốn nói chuyện với chúng ta.”

“Chúng ta bị ra rìa à? Họ tiếp quản cuộc điều tra sao? Với tôi thì chẳng sao cả.”

“Ừm... tôi không nghĩ vậy. Vụ này trở thành vụ nóng nhất tại Washington, và anh không thường xuyên thấy FBI hớt tay trên các vụ nóng. Tôi vừa nhận được cuộc gọi của trợ lý giám đốc - sếp của chúng ta, không phải FBI - trưa nay tôi sẽ nói chuyện với ông ta.”

“Chúng tôi biết làm gì ở đây bây giờ? Đang định gọi cho anh xin lệnh khám xét vào chiều nay.”

“Cứ từ từ đã,” Forte nói. “Để xem sếp nói gì đã, xem có ai xắn tay can thiệp không. Tôi chắc chắn ông ta sẽ nói chuyện với Tổng chưởng lý... cứ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Ý anh là chúng tôi nên nằm im sao?”

“Trong vài giờ. Cứ trèo lên đài tưởng niệm Washington hay đi đâu đó. Đóng vai du khách đi.”

“Được rồi. Smalls bảo tôi nếu anh cần hỗ trợ gì, cứ gọi ông ấy.”

“Nếu cần, tôi sẽ bảo anh gọi cho ông ấy,” Forte nói. “Tôi không thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy được, nhất là lúc này.”

Lucas tường thuật lại cho Bob và Rae. “Cũng không tệ,” anh nói. “Tình trạng quan liêu lộn xộn, nhưng nó giúp ta xua hết bọn này ra ngoài ánh sáng.”

“Grant hoặc Parrish sẽ chẳng đời nào giở trò lúc này đâu,” Rae nói.

“Ta không thể trông đợi chúng sẽ ra tay trước,” Lucas nói. “Chúng đang hành động thông qua Ritter và Heracles. Một khi toàn bộ đám báo chí xì xầm chuyện Whitehead bị giết... có thể chúng ta sẽ gây hoảng hốt một chút. Chúng ta có thể tận dụng sự hốt hoảng đó.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?” Bob hỏi.

Chẳng làm gì cả.

Đóng vai du khách trong vài ngày, chờ xem diễn biến tình hình như Forte gợi ý. Liên tục theo dõi các bản tin.

Họ đã thử làm thế nhưng không thành. Trong khi Lucas đi dạo quanh đồi Capitol, và ngắm nhìn Nhà Trắng, Rae đến phòng trưng bày nghệ thuật quốc gia và Bob đến tìm kiếm tên tuổi người chú trên Đài Tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam. Lúc một giờ chiều họ đã quay về phòng Lucas, xem cuốn phim tài liệu rời rạc trên các kênh thời sự. Vài phút sau đó, Gladys Ingram, vị nữ luật sư lần trước, gọi cho Lucas.

“Tôi sắp gửi qua email cho anh vài đường liên kết đây. Anh từng nói rằng điện thoại này an toàn đúng không?”

“An toàn hết mức có thể, nhưng bà biết...”

“Tôi sẽ gửi cho anh một chuỗi những con số. Anh sẽ cần phải viết chúng ra.”

Lucas lấy bút và một tập giấy ghi chú: Ingram gửi cho anh mười tám con số ngẫu nhiên. “Dãy số này sẽ mở được email tôi gửi cho anh. Anh phải nhập cực kỳ chính xác - chỉ cần anh nhấn sai nút, bức thư sẽ tự động xóa. Tôi không nghĩ rằng chúng có thể can thiệp, ngay cả nếu chúng nghe lén chúng ta, nhưng nếu anh lưu lại tài liệu thay vì phi tang, sau này chúng vẫn có thể tiếp cận được. Thế nên hãy in ra một bản và cất giấu thật kỹ.”

“Tôi làm ngay đây.”

Có mười hai đường liên kết, giống các thông tin mà Kidd đã cung cấp... nhưng giờ đây chúng đến từ một nguồn khác. Lucas chép lại tất cả lên một tờ giấy sau đó xóa thư đi. Nếu bất kỳ nhà điều tra nào hỏi làm sao anh có được tất cả các liên kết này, anh đã có cách trả lời.

Hai giờ chiều, Forte gọi và thông báo, “Tôi, sếp của tôi - mà anh đã gặp rồi ấy, Gabe O'Conner - và mấy luật sư cấp cao từ FBI muốn nói chuyện với anh”.

“Ở đâu thế?”

“Phòng họp tại tòa nhà FBI. Họ sẽ chỉ dẫn anh khi anh đến, đúng bốn giờ chiều. Dẫn theo cả Bob và Rae nhé.”

“Có khả năng gặp rắc rối không?”

“Không cảm thấy thế. Giống biện pháp phòng ngừa hơn.”

Lucas nói với Bob và Rae rằng họ bị triệu tập. Cả ba mất nửa tiếng phỏng đoán chuyện sẽ xảy ra; bất chấp cái nóng và độ ẩm cao đến ngột ngạt, họ quyết định đi bộ hai dặm đến điểm hẹn.

“Chúng ta cần phải tỏ ra chuyên nghiệp,” Bob phản đối. “Nếu đi bộ, chúng ta sẽ đổ mồ hôi như tắm khi đến đó.”

Rae nhún vai. “Nhưng làm thế sẽ cho họ biết chúng ta chẳng hề lo lắng. Họ nắm trong tay tất cả các hãng truyền thông, chúng ta cũng chẳng ngán gì họ. Đại loại thế.”

“Thế nên ý cô là chúng ta sẽ đẩy lùi họ bằng mùi cơ thể ấy hả?” Bob hỏi.

“Đi bộ?” Rae hỏi Lucas. “Hay đi xe, và mất một giờ đồng hồ vất vả tìm chỗ đỗ?”

“Đi bộ,” Lucas đáp.

Họ bắt đầu đi bộ lúc ba giờ chiều, dừng lại giữa đường mua mấy lon Coca, nghỉ ở Au Bon Pain đối diện trụ sở FBI bên kia đường để hóng mát, rồi đến tòa nhà, trông bảnh bao và khô ráo.

“Cái tòa nhà chết tiệt, trông cứ như là sản phẩm của tên Joseph Stalin9* chó chết,” Bob gầm gừ, ngước nhìn lên tòa nhà Hoover, khi họ sang đường.

chu Thich: 9* Lãnh đạo tối cao của Liên Xô từ giữa thập niên 1920 đến 1953.

“Tôi cho là cậu đúng,” Rae nói.

Bên trong, họ thấy Forte và O'Conner đang đợi trong hành lang cùng một nhân viên chạy việc vặt của FBI, ba người cùng hộ tống họ vào thang máy lên vài tầng, rồi đi bộ năm mươi thước xuống một tiền sảnh dẫn vào phòng họp. Ngoài năm người bọn họ với một cái bàn và mấy cái ghế, trong phòng chẳng còn gì.

“Ai cũng muốn là người đến cuối, như thế chúng ta sẽ biết ai là người quan trọng nhất,” O'Conner nói. Ông ta là người lực lưỡng, mặc bộ complet màu xanh xám với sơ mi trắng, tay xách chiếc cặp da kiểu cũ. Ông ta rút một tập giấy từ trong cặp ra rồi nói, “Tôi hiểu mọi người có thể đang muốn xin lệnh khám xét”.

“Còn tùy thuộc vào thủ tục xin thế nào,” Lucas nói.

“Tôi có thể nói trước luôn. Các anh đang hiếu chiến một cách thận trọng. Hoặc thận trọng một cách hiếu chiến. Tôi được biết rằng FBI không có hứng thú muốn liên quan, cho đến khi họ biết kẻ hứng bung xung là ai. Có một vài khả năng, bao gồm cả ba người các anh.”

“Tuyệt,” Rae đáp.

“Vấn đề là nếu các anh xử lý được vụ này và chứng minh có một âm mưu ám sát, thì các anh sẽ là niềm tự hào đấy. Nếu các anh làm hỏng tất cả thì...” O'Conner vừa định nói tiếp, thì cánh cửa bật mở, sáu người mặc complet bước vào phòng - ba đàn ông, ba phụ nữ. Mọi người cùng bắt tay nhau.

Cuộc họp diễn ra trong một giờ đồng hồ. Lucas tóm tắt lại cuộc điều tra, bắt đầu từ việc Smalls đề nghị tìm kiếm chiếc xe tải đáng ngờ đến việc khám phá ra các súc gỗ. Để kết luận, anh nói rằng các nhà điều tra tai nạn West Virginia đang xem xét mẫu sơn, và họ sẽ cung cấp bằng chứng vững chắc rằng đây là sơn từ chiếc Cadillac của Smalls.

Một trong các đặc vụ liên bang nói với Lucas, “Chúng tôi biết rằng anh có mối giao tình thân thiết với ngài Thượng nghị sĩ”.

“Chúng tôi không hẳn là bạn, nhưng tôi từng điều tra một vụ liên quan đến cuộc bầu cử giữa Smalls và Grant tại Minnesota hai năm trước, khi Grant giành được ghế tại Thượng viện của Smalls,” Lucas nói. “Ngài ấy vẫn nhớ tôi từ vụ đó nên đề nghị tôi điều tra mớ rắc rối này. Tôi có hỏi ý kiến các cấp trên của mình tại Cục Cảnh sát Tư pháp, họ kết luận đề nghị này là hợp pháp và tôi có thể tiếp tục điều tra.”

Forte nói thêm, kèm một nụ cười, “Vì đó là Thượng nghị sĩ Smalls, và cuộc họp kín của đảng Cộng hòa đã bỏ phiếu khôi phục vị thế vượt trội ông ta nắm giữ, trước khi thất bại dưới tay Thượng nghị sĩ Grant”.

“Chúng tôi... không chịu ảnh hưởng của bất kỳ Thượng nghị sĩ nào,” một trong số các đặc vụ FBI lên tiếng.

O’Conner nói, “Thật sao?”.

Đặc vụ kia gật đầu, nói tiếp, “Đúng như vậy,” nhưng không ai tin. Thậm chí ông ta còn chẳng tin tưởng chính mình.

“Thậm chí cả Thượng nghị sĩ là nạn nhân của một âm mưu ám sát rõ rành rành...”

Một đặc vụ khác, lần này là phụ nữ, tên là Jane Chase, xen vào, “Đây không phải lúc cũng như là chỗ để tranh luận về chuyện ảnh hưởng”. Bà ta quay sang Lucas. “Anh có rất nhiều kinh nghiệm điều tra án mạng cho Phòng Cảnh sát Minneapolis và Cục Điều tra Hình sự.”

“Cục Giám sát Hình sự,” Lucas chỉnh lại. “Đúng. Tôi đã phụ trách điều tra khoảng chín mươi vụ án mạng trong trên dưới hai mươi năm. Hầu hết các vụ đều đơn giản, tuy nhiên có vài vụ... phức tạp hơn. Tôi đã hợp tác chặt chẽ với vài đặc vụ của bà.”

Bà ta gật đầu. “Chúng tôi biết. Phó Giám đốc Mallard có bảo đảm cho anh và khuyên chúng tôi nên lùi lại, cho phép Cục Cảnh sát Tư pháp tiếp tục dẫn dắt cuộc điều tra này.”

“Ông ấy thật tử tế,” Lucas nói. “Ông ấy là người thông minh.”

“Đúng vậy,” Chase đáp. Bà ta nhìn tất cả các đặc vụ còn lại quanh bàn. “Còn ai có vấn đề gì khi cho phép cảnh sát Davenport cùng các đồng nghiệp của anh ta tiếp tục dẫn dắt cuộc điều tra này không, ít nhất là vào thời điểm hiện tại?”

Một trong số những người đàn ông nói với Lucas, “Anh sẽ cần phải hiếu chiến một cách thận trọng. Nhưng hãy cứ hiếu chiến nhé”.

Tất cả các đặc vụ cùng gật đầu, O'Conner nói, “Nghe này các anh bạn, xin cảm ơn đã ủng hộ. Tôi nghĩ chúng ta đã nhất trí về chuyện này...”.

Lucas giơ một ngón tay lên. “Tôi còn hai chuyện nữa. Tôi hy vọng mình có thể được FBI giúp sức. Sẽ không cần phải ra mặt điều tra đâu... trừ phi mọi người muốn.”

Tất cả đều hiểu thế nghĩa là gì, nếu là công trạng và khen ngợi thì FBI có thể xông ra ngay tiền tuyến. Nhưng nếu đó là vất vả, là khó khăn, họ có thể bỏ qua và giả vờ như rắc rối xảy ra khi mình đang trong quán cà phê, mua bánh Ding Dong.

“Anh cứ nói đi,” Chase nói, khởi động iPhone để xem giờ rất lộ liễu. Ngụ ý, Tôi bận rồi và Tôi là người phụ trách ở đây.

Lucas tóm tắt rắc rối với đơn hàng tấm giáp sườn xe do Inter Core Ballistics cung cấp cho quân đội và những vấn đề với quá trình đấu thầu. Anh cũng trao cho họ các đường liên kết Internet minh họa các rắc rối này.

“Tôi nghĩ mọi người sẽ thấy nạn tham nhũng lan rộng liên quan đến các gói thầu - các sĩ quan quân đội và những người họ cộng tác, một trợ lý Thượng viện cấp cao, một nhà thầu quân sự phụ trách cả việc cung cấp lính đánh thuê đến các nước chúng ta tham chiến... tất cả các chuyện đó. Thậm chí tệ hơn, các sản phẩm họ cung cấp mà lẽ ra phải bảo vệ cho quân đội chúng ta, lại được chứng minh là có chất lượng thấp kém,” anh nói với các đặc vụ.

Mọi người trao nhau những cái nhìn khắp bàn làm việc, rồi Chase lên tiếng, “Đây sẽ là chi tiết chúng tôi có thể thấy hứng thú. Nhưng anh sẽ được lợi gì?”.

“Nếu bà có thể xem xét nhanh vấn đề này, hỏi vài câu hỏi truy ngược về Heracles... thì tôi sẽ nhận được chút lợi thế mình cần,” Lucas đáp. “Tôi có thể giải thích rằng mình đến để nói cho bà biết kẻ nào ở Heracles bị tổn thương.”

Chase cắn môi dưới, thêm nhiều cái liếc mắt nữa khắp bàn, rồi bà ta nói, “Tôi không thể bật đèn xanh cho anh gợi ý thẳng cho chúng tôi bất kỳ thỏa thuận nào, nhưng tôi sẽ sẵn lòng liên tục cập nhật cho anh những gì mình có thể tìm thấy... liên quan tới Heracles.”

“Tôi vô cùng biết ơn bà,” Lucas nói. “Vô cùng.”

“Vô cùng,” bà ta lặp lại, và, “Nếu anh nói dối tôi về thỏa thuận này, tất nhiên sẽ chẳng có gì là bất hợp pháp trong chuyện này cả”.

“Đúng,” Bob nói. “Chúng tôi biết. Chúng tôi làm chuyện này suốt mà.”

Chase liếc mắt sang Bob, tìm kiếm ý mỉa mai nào đó, nhưng gương mặt Bob thánh thiện vô cùng. Lại quay sang Lucas, bà ta hỏi “Còn gì nữa không?”.

Lucas rút từ trong túi ra một chiếc USB. Anh đẩy nó qua bàn về phía nữ đặc vụ, bà ta không cầm lấy nó ngay. “Đây là một đoạn video. Tôi đã xem - bà biết đấy, trên ti vi - rằng các đặc vụ của bà rất giỏi xử lý ảnh. Chúng tôi nghĩ đây là đoạn video quay cảnh chiếc xe tải đã đâm vào Thượng nghị sĩ Smalls. Chúng ta có thể thấy biển số, nhưng gương mặt của những kẻ bên trong bị ánh phản chiếu của cửa kính xe che khuất. Chúng còn đeo kính râm nữa. Nhưng nếu chúng ta có thể nhìn được, hay có được bất kỳ cái gì...”

Chase gật đầu. “Chúng tôi sẽ xem.”

Quay ra phố, Rae nói, “Những bộ complet, nhưng không quá hấp dẫn. Chúng ta thực sự có thể làm được gì đó”.

“Nếu họ biết cách che đậy khi làm thế,” Bob sửa lại.

O’Conner hỏi, “Mấy người có quen biết Phó Giám đốc Mallard hay không?”.

Lucas đáp, “Có. Chúng tôi đã hợp tác vài vụ.”

“Ngày nào đấy tôi sẽ lắng nghe chuyện đó,” O'Conner nói. “Có tin đồn là Mallard bí mật cặp kè bà Tổng chưởng lý đấy.”

“Chuyện ấy đáng chú ý đấy,” Rae nói.

“Rõ ràng mấy người chưa gặp bà Tổng chưởng lý rồi,” O'Conner nói. Ông ta nói với Lucas, khi họ đứng đợi xe đến đón O'Conner và Forte. “Hãy nhớ, thận trọng một cách hiếu chiến nhé.”

Forte: “Hoặc hiếu chiến một cách thận trọng. Cố gắng đừng có nhầm.”