← Quay lại trang sách

Chương 24

Sáng hôm sau Jane Chase gọi khi Lucas đang cạo râu.

“Sáng nay chúng tôi sẽ bắt Claxson. Với các tài liệu và những gì sẽ thu được từ McCoy, chúng tôi có thể bắt hắn vì vài tội danh như buôn bán trái phép vũ khí cấm. Như thế sẽ giải quyết được bài toán quy chế thời hiệu. Chúng tôi xin được lệnh khám xét cả công ty cũng như nhà riêng của hắn rồi.”

Lucas: “Bà đã trao đổi thứ gì với McCoy vậy?”

“Về điểm này thì chẳng có gì cả. Sáng sớm nay Bunch đã đến...” “Giờ hẵng còn sớm thế mà,” Lucas phản đối.

Chase đáp, “Lucas, mười giờ rồi mà. Tôi đã có mặt ở đây từ lúc sáu giờ. Mà Bunch đã nói chuyện với McCoy tận một tiếng. Sau đó, Bunch đề nghị với một trong các luật sư của chúng tôi, một anh chàng từ DOJ, rằng McCoy có thể cung cấp thông tin chi tiết về nhiều chuyến hàng vũ khí, rằng hắn nhận được những hướng dẫn giao nhận cụ thể, có khả năng là phi pháp từ chính Claxson”.

“Vậy đổi lại hắn sẽ được gì?”

Chase chần chừ rồi đáp, “Bunch đang xin hưởng quyền miễn trừ pháp lý đối với bất kỳ tội danh nào có thể phát sinh khi làm việc cho Heracles, Flamma hoặc Inter-Core Ballistics”.

“Lạy Chúa tôi, Jane, như thế tức là có thể liên quan đến cuộc tấn công Thượng nghị sĩ Smalls và tất cả các vụ án mạng sau đó,” Lucas nói. “Bà có biết Smalls sẽ đón nhận tin này thế nào không? Ông ấy sẽ đi thẳng lên Thượng viện, mang theo cây thập giá và những cái đinh, để đóng đinh chính bà lên đó.”

“McCoy phủ nhận liên quan đến các vụ án mạng. Bunch nói rằng những vụ này có thể do Ritter hay những kẻ chưa xác định được gây ra. Nói thẳng nhé, Lucas, với những gì anh đã tìm được cho đến giờ, sẽ chẳng có công tố viên nào mà tôi biết buộc McCoy tội giết người đâu. Claxson sẽ không thừa nhận hắn biết gì về các vụ án mạng; cái chết của Ritter, và Moore - chúng tôi không biết, có thể hắn cũng chết rồi.”

“Và thế là McCoy thoát à?”

“Hắn sẽ không thoát. Chúng tôi đã buộc tội hắn buôn bán vũ khí kể cả có hoặc không có lời khai bổ sung. Hắn sẽ phải thụ án - chúng tôi sẽ nói với Bunch rằng chúng tôi muốn hắn mất từ mười đến mười lăm năm trong tù. Ông ta sẽ không chấp nhận, chỉ đồng ý năm năm. McCoy sẽ chỉ chịu mức án đó nếu treo cổ được Claxson. Bằng không, chúng tôi sẽ mang hắn ra tòa và đề nghị mười lăm năm tù.”

Lucas nói, “Vậy bà phải truy đuổi Claxson thật gắt vào. Bà phải đạt được thỏa thuận nào đó để dụ hắn khai ra Parrish và Grant”.

“Hắn sẽ không chịu đâu,” Chase nói. “Hắn sẽ hầu tòa và hy vọng thoát được. Nếu hắn không làm được và không thể kháng cáo, hắn sẽ cố gắng thỏa thuận mức án thấp nhất. Chính anh từng nói thế này - cách duy nhất để hắn có thể khai ra Grant chính là thú nhận mình đã dàn xếp ít nhất hai vụ án mạng, và có thể là ba. Đừng mơ hắn sẽ làm thế. Riêng buộc hắn tội buôn bán vũ khí thôi cũng mệt rồi. Hắn sẽ cố gắng lôi CIA và các đơn vị đặc nhiệm quốc phòng vào cuộc, họ sẽ phản đối bản án vin vào lý do an ninh quốc gia.”

“Chết tiệt,” Lucas nói. Chase chờ đợi, cuối cùng Lucas hỏi, “Hôm nay bà định sẽ làm gì? Ngoài việc bắt giữ hắn”.

“Thì khám xét. Anh và nhóm của anh được mời tham gia đấy,” Chase đáp. “Chúng tôi sẽ có mặt tại nhà của McCoy, văn phòng của Heracles và của Claxson, tịch thu các hồ sơ cũng như đến nhà riêng của Claxson. Lệnh khám xét trong tay đây rồi, các đội của chúng tôi đang trên đường tới. Có thể tôi sẽ đến nhà Claxson để biết sơ qua hắn là người thế nào.”

“Tôi có thể cho bà biết điều đó luôn: hắn có hai khẩu súng lục tự động, nằm lù lù trên bàn làm việc ấy.”

“Tôi không ngạc nhiên về chuyện đó.”

“Hãy nhớ những gì tôi nói về Smalls và cái thập giá.”

“Ông ấy sẽ không bám theo tôi đâu - mà là Tổng chưởng lý, người sẽ khởi xướng chuyện này, và tôi nghi ngờ rằng Smalls sẽ tiếp nhận cô ta.”

Lucas nói, “Cho tôi địa chỉ nhà Claxson đi”.

Nhà Claxson nằm đối diện đường Kurtz cây cối rậm rạp ở McLean, Virginia. Ngôi nhà kết cấu ba tầng ảm đạm, được xây bằng gạch đỏ, phía sau là bãi đỗ xe rộng, cao hơn mặt đường ba hoặc bốn mét rưỡi. Phía cuối lối xe vào nhà lát nhựa là một ga-ra hai cửa, cửa trước có hai cột đá. Bốn chiếc SUV đỗ chật cứng lối vào, một người trông như đặc vụ FBI cấp dưới tựa lưng vào một trong mấy chiếc xe, miệng phì phèo điếu thuốc.

“Ngài Kurtz chết rồi,”22* Lucas trích lời khi anh phóng vụt qua, tìm chỗ đỗ xe.

chu Thich: 22* Những kẻ rỗng tuếch (tiếng Anh: The Hollow Men) – là bài thơ của nhà thơ Mỹ đoạt giải Nobel Văn học năm 1948 T. S. Eliot. Đề từ thứ nhất của trường ca là câu trích từ tiểu thuyết Trong lòng bóng tối (The Heart of Darkness, 1902) của Joseph Conrad (1857 - 1924) nói về sự đánh mất lòng tin. “Mistah Kurtz – he dead” là lời cô hầu da đen nói tiếng Anh còn chưa sõi, thông báo về cái chết của ngài Kurtz da trắng, người mà một bộ tộc da đen ở Congo coi như một vị thánh. Nhưng nếu như ngài đã chết thì có nghĩa là ngài không phải thánh thần.

“Tôi biết mà,” Rae đáp. “Trong lòng bóng tối. Tôi ngạc nhiên khi anh cũng biết, tưởng anh chỉ là thằng nhóc mê hockey.”

“Thực ra câu này trích trong bài trường ca Những kẻ rỗng tuếch của T. S. Eliot,” Lucas nói. “‘Và như thế kết thúc cuộc đời/ Và như thế kết thúc cuộc đời/ Và như thế kết thúc cuộc đời/ Bằng tiếng nấc chứ không phải đập mạnh.’”

“Vớ vẩn,” Rae nói. “Trong lòng bóng tối cơ mà”.

“Sai rồi. Những kẻ rỗng tuếch.”

“Chúa ơi, để tôi tra lại xem nào,” Bob nói. Cậu ta rút điện thoại ra và bắt đầu hí hoáy bằng mấy ngón tay. Chẳng còn nhiều chỗ đỗ xe trên lối vào nhà, Lucas tìm thấy một chỗ cách đó hơn ba mươi mét, nơi cả bốn bánh xe của anh không phải chạm vỉa hè. Khi xuống xe, Bob nói, “Tìm thấy rồi”.

“Ai thắng?” Rae hỏi.

“Tôi chứ ai,” Lucas nói. “Tôi thuộc cả bài cơ mà.”

“Còn tôi thì thuộc lòng toàn bộ tiểu thuyết của Joseph Conrad,” Rae nói.

Bob nói, “Cả hai đều đúng. Conrad đã viết câu đó. Eliot trích nó trong dòng đầu tiên của bài thơ”.

“Tôi đúng đầu tiên nhá,” Rae nói.

“Thơ của Eliot nổi tiếng hơn thế nhiều,” Lucas nói.

Bob nói, “Thôi nào hai người. Chúng ta là cảnh sát, chứ không phải những nàng tiên văn chương”.

“Thì tôi cũng có phải quái đâu,” Rae nói. “Lucas mới là người hay trích dẫn những câu thơ điên khùng đấy chứ.”

Người hút thuốc định vứt điếu Marlboro, thì thấy họ bước lên lối xe vào nhà, cậu ta quẳng đầu lọc thuốc lá vào bụi cây tú cầu. “Đây là quy định của FBI,” cậu ta nói, cẩn thận kiểm tra bọn họ. “Tôi chắc là các người biết rồi.”

“Cảnh sát Tư pháp Mỹ,” Lucas nói. “Jane Chase chắc chắn sẽ để chúng tôi qua.”

“Nếu các người là Davenport, Matees và Givens, thì đúng vậy.” Cậu ta xem đồng hồ đeo tay. “Vài phút nữa bà ấy sẽ đến đây.”

Ấn tượng của Lucas về căn nhà của Claxson nằm ở mấy tấm thảm và những điều xì gà. Mùi khói thuốc thơm vương vấn ở sảnh vào như một dấu hiệu thể hiện sự nam tính, hơn mười tấm thảm phương Đông đủ kích cỡ trải trên sàn nhà lót ván màu nâu đỏ nhạt như các ốc đảo đắt tiền. Rõ ràng tay kiến trúc sư được dặn dò phải thiết kế căn nhà giống câu lạc bộ các quý ông nước Anh, chỉ còn thiếu các ống nhổ.

“Nhiều hộp gỗ ghê,” Bob nói, và khi Lucas nhìn quanh, anh nhận ra rất nhiều các hộp mỹ nghệ.

“Và nhiều gương nữa,” Rae nói.

Một tá đặc vụ FBI đứng lố nhố trong nhà, dần dần tách nhau ra. Phần lớn họ tìm kiếm các tài liệu nhưng không thấy gì nhiều. Một chuyên gia giải mã của Cục không thể mở nổi két an toàn gắn tường trong phòng làm việc - vốn dĩ căn nhà có một phòng làm việc, hai giá sách làm tường, một bức chân dung phụ nữ bằng sơn dầu trên bức tường thứ ba, và lò sưởi bằng đá xẻ không thể thiếu trên bức tường thứ tư. Két an toàn được giấu trong mặt bên lò sưởi.

Một kỹ thuật viên bẻ khóa mật mã trên máy tính Dell, nhưng ngoại trừ các tài liệu kinh doanh thông thường - chủ yếu là các bản sao kê ngân hàng - toàn bộ tài liệu còn lại đều được mã hóa, mọi tài liệu khác đã bị xóa sạch bằng chương trình Win/DeXX mà họ tìm thấy trong máy tính để bàn của Ritter.

Họ đã thu iPhone của Claxson khi hắn bị bắt, giờ đây họ tìm thấy chiếc điện thoại thứ tư ở một trong số nhiều hộp gỗ. Cũng kỹ thuật viên này nói, “Các điện thoại đều bị khóa hết. Không ai mở được. Sáu chữ số, bốn cơ hội, một triệu khả năng”.

Một trong các đặc vụ nói với Lucas, “Hắn giống hệt Ritter - giấu một két an toàn ở đâu đó, dùng nhân dạng giả cất giấu tất cả tài liệu ngon”.

Bob nói, “Chúng tôi đã tìm thấy chìa khóa két của Ritter trong ống thoát nước bồn rửa trong phòng tắm”.

“Đã tìm cả rồi,” tay đặc vụ nói.

Một đặc vụ bước nặng nề từ dưới hầm ngầm đi lên, tay nắm quai của bốn khẩu súng trường màu đen. Rae hỏi, “Tự động à?”.

“Đúng vậy,” anh ta nói. “Hắn có bảy thùng sắt đựng súng dưới đó, ba mươi nhăm khẩu súng trường đủ loại, hai chục khẩu súng ngắn.”

“Hắn là dân lái súng mà,” Lucas nói. “Hắn được phép sử dụng tất cả.”

Vài phút sau Chase xuất hiện, lắng nghe một đặc vụ chỉ huy cuộc khám xét tóm tắt ngắn gọn. Quay sang Lucas, bà ta nói, “Ở công ty hắn chẳng thu được nhiều. Chúng rất thận trọng với các tài liệu. Tôi nghi ngờ thứ chúng ta lấy được của Ritter được gửi email cho hắn dưới dạng mã hóa, nhưng sau khi giải mã, Ritter đã phá tường lửa rồi in chúng ra, thay vì xóa, rồi giấu biến để phòng thân”.

Lucas nói, “Chúng tôi đã nói chuyện với trợ lý riêng của Claxson khi đến văn phòng của hắn lần đầu tiên... một người sắp đến tuổi về hưu rồi. Có cách nào đưa bà ta đến đây được không?”.

“Để làm gì?”

“Để Bob, Rae và tôi có thể hăm dọa bà ta. Tôi dám cá bà ta biết mã số điện thoại của hắn.”

Chase nhìn chằm chằm Lucas, rồi nói, “Chúng tôi tóm bà ta rồi. Chưa tống giam nhưng tạm giữ bà ta. Tôi có thể mang bà ta đến đây... để trả lời những câu hỏi về phong cách sống của hắn và nhiều chuyện khác. Bà ta bị dọa dẫm đủ rồi”.

“Dẫn bà ta vào phòng khách riêng, mặc cho bà ta có toát mồ hôi hay không, rồi chúng tôi sẽ đến gặp bà ta.”

“Tôi sẽ gọi,” Chase nói.

Tên của bà trợ lý là Helen Oakes. Đứng ở cửa sổ trước, Lucas nhìn bà ta bước lên đường xe vào nhà, với một đặc vụ FBI đi sau hộ tống. Bà ta mặc bộ đồ công sở khiêm nhường, anh nhớ rằng bà ta cũng mặc bộ này lần đầu tiên họ gặp nhau. Bà ta không phải tuýp phụ nữ yêu thích sự lòe loẹt.

Bob và Rae nhìn một anh chàng FBI trong đội khám xét cuộn các tấm thảm lại, Lucas gọi: “Bà ta đến rồi. Biến khỏi đây thôi”.

Họ nhanh chóng rút vào phòng làm việc, Chase ra đón Oakes ở cửa trước, dẫn bà ta vào phòng khách.

Rae nói cho Lucas nghe những gì cô biết về các tấm thảm nhà Claxson. “Chúng rất ổn, dù không phải tuyệt phẩm. Hầu hết đều sản xuất tại Ấn Độ. Anh chàng bán thảm bảo tôi rằng nhìn chúng đẹp rụng tim luôn.”

Họ đang nói chuyện phiếm về mấy cái thảm, đống súng ống, mấy cái gương và các hộp mỹ nghệ, cùng hai thanh kiếm Nhật treo trên giá gần cửa ra vào. Mười phút sau, Chase ló đầu vào phòng, nói, “Chuyện này khiến tôi thấy lo, nên... bình tĩnh hết sức có thể nhé”.

Lucas gật đầu. “Được mà.”

Khi Lucas, Bob và Rae bước vào phòng khách chính, Oakes ngồi trên chiếc sô pha màu be, trông có vẻ như hàng Ý, hai đầu gối khép sát vào nhau, hai khuỷu tay nép sát hai hông, hai bàn tay siết chặt chiếc túi xách để trên lòng. Bà ta đang sợ hãi.

Rae ngồi thụp xuống sô pha cạnh bà ta, chỉ cách vài phân. “Ối!” Cô ấy thốt lên, thọc tay vào trong áo khoác rút ra khẩu Glock. Cô ấy rướn người sang phía Oakes, thả rơi khẩu súng xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vang lên tiếng lanh canh ầm ĩ, nòng súng chĩa về phía Oakes. Quay sang Oakes, cô ấy nói, “Tôi điên lắm rồi đấy, hiểu tôi muốn nói gì không?”.

Đó là câu hỏi tu từ nên Oakes không trả lởi. Lucas lấy ghế ngồi đối diện với bà ta, Bob kéo thêm cái ghế khác, các chân ghế miết trên bề mặt sàn lát ván tạo nên tiếng rít nghe lộng óc, cho đến khi cậu ta ngồi quá gần bà ta.

Lucas nói, “Bà Oakes...”.

Bob: “Lạy Chúa, Lucas, hãy gọi bà ấy là Helen - ở đây tất cả chúng ta đều là bạn. Helen, là tên của bà đúng không?”

Oakes gật đầu, lảng tránh Bob.

Lucas nói, “Được rồi, Helen. Nghe này, chúng tôi không muốn làm bà sợ, bà cũng không cần thiết phải nói cho chúng tôi biết mọi chuyện. Tới lúc này chúng tôi sẽ không bắt giữ bà, nhưng tình cảnh của bà đang cực kỳ nguy hiểm đấy”.

“Chuẩn thấy bà cố luôn,” Rae nói. “Anh ấy không bắt nạt bà đâu cưng ạ... Xin lỗi vì dùng từ hơi thô nhá.”

“Mọi người im nào,” Lucas nói. “Tôi đang nói cơ mà.”

“Vâng, thưa sếp. Tôi luôn làm những gì người da trắng bảo tôi làm,” Rae đáp.

“Cả hai, ngậm miệng lại, để Helen nói,” Bob nói.

Lucas nói tiếp. “Helen, sếp của bà sắp phải đi tù trong thời gian rất dài đấy. Có lẽ phải hơn hai mươi năm hoặc lâu hơn nữa, nếu chúng tôi buộc tội được hắn gây ra các vụ án mạng. Tôi sẽ nói thật và cho bà biết rằng mục tiêu của chúng tôi không phải là bà. Bà chỉ là con cá tí hon. Chúng tôi quan tâm đến Claxson và một số tay chân quân sự của hắn. Nếu bà dựng lên bức tường phòng thủ và khiến chúng tôi bỏ cuộc... chúng tôi có thể dễ dàng nhét bà chung một rọ với bọn chúng. Chúng tôi biết chắc bà nắm được nhiều thông tin nhạy cảm về những gì đang diễn ra ở đó, vì bà rất thân thiết với Claxson...”

“Tôi chỉ là trợ lý của ông ta!” Oakes rền rĩ, lần đầu tiên mở miệng. “Tôi giải quyết chương trình làm việc và thu xếp đặt chỗ cho ông ta đi du lịch, nhưng tôi chẳng biết gì về mảng kinh doanh hết.”

“Ôi, mẹ kiếp,” Rae nói.

Lucas nạt: “Rae, tôi không muốn phải cảnh cáo cô lần nữa”.

“Có phải lần đầu anh cảnh cáo tôi đâu,” Rae đáp. Quay sang Oakes, cô ấy nói, “Từ kinh nghiệm bản thân tôi nói cho cưng nghe này, đừng có dại mà giỡn mặt với FBI. Những thằng chó máu lạnh ấy sẽ không ngần ngại mà quẳng cưng xuống hố, thậm chí còn chẳng thèm nhớ cưng từng tồn tại trước khi ném cưng xuống.

Claxson sẽ phải thụ án ba mươi năm. Cưng không muốn bị chết chung một rọ đâu”.

“Thôi nào Rae,” Bob nói, “đừng làm bà ấy sợ”. Quay sang Oakes, cậu ta nói, “Ngay cả nếu họ tống bà vào tù, đặc biệt đối với phụ nữ thì nhà tù liên bang không tệ đến thế đâu. Bà vào đó sẽ được phục vụ cơm ăn ba bữa, có chiếu ngủ và được chăm sóc y tế cẩn thận”.

“Cưng sẽ chẳng được chăm sóc tử tế đâu,” Rae nói, nhướng mày. “Mấy ả ô môi có thể sà ngay vào lòng cưng đấy.”

“Thôi đi Rae, khốn kiếp thật,” Bob nói.

Lucas lớn giọng. “Một lần nữa, tất cả câm mồm.” Quay sang Oakes: “Các máy tính của Claxson đều bị mã hóa. Bà có biết chìa khóa giải mã của hắn không?”

“Không, tôi... tôi không biết. Chẳng ai biết ngoài ông ta. Nó dài lắm; tôi từng thấy ông ta nhập mật mã trên máy tính, ông ta vừa gõ vừa lẩm nhẩm theo. Như thể ông ta đang đánh máy từng từ một ra vậy. Và ông ta chẳng cần xem cái gì hết - ông ta đã thuộc lòng nó.”

“Tệ quá,” Rae nói. “Mọi thứ đều bị mã hóa sao?”

“Gần như mọi thứ,” Oakes đáp. “Đó là lý do tại sao tôi chẳng biết gì... Tất cả đều được gửi đi gửi lại dưới dạng mã hóa vì hầu hết là tài liệu mật. Tôi biết họ vận chuyển vũ khí từ nơi này sang nơi khác, nhưng tất cả các chi tiết đều bị mã hóa. Tôi không làm việc đó.”

“Bà nói mình lo việc đi lại của hắn,” Lucas nói. “Bà có thu xếp chuyến bay bằng máy bay riêng của hắn đến Omaha không?”

Bà ấy ngần ngừ, rồi đáp, “Tôi biết ông ta đã bay tới đó”. “Bà biết hắn bay cùng với ai không?”

Lại ngần ngừ. “Không, nhưng tôi nhận bốn hộp ăn trưa. Tôi không biết họ là những ai, nhưng một trong số họ có thể là Carol.”

Lucas, Bob và Rae cùng nhìn nhau. “Carol là ai?” Lucas hỏi. “Có phải phụ nữ không?”

Bà ấy gật đầu, “Carol Ruiz. Tôi không biết cô ta đi cùng, nhưng cô ta liên tục quấy nhiễu cả ngày hôm đó, trước khi George - ngài Claxson - lên đường. Chúng tôi không gặp cô ta thường xuyên lắm - cô ta không làm việc cho chúng tôi - nên... tôi không biết nhiều về cô ta”.

“Họ có thân mật không?” Bob hỏi. “George với Carol ấy?” Oakes nhíu mày, hỏi lại, “Thân mật?”.

“Cưng biết mà,” Rae đáp, “George có dụ cô ả thổi kèn không? Cái ống sáo ấy?”.

“Ôi... không. Không! Carol gần như chỉ nói chuyện với các chàng trai. Tôi nghĩ cô ta là OGA23*.”

chu Thich: 23*Văn phòng các vấn đề toàn cầu.

Lucas: “Cô ta là gián điệp à?”

“Hãy cẩn thận với những gì anh suy ra từ đó,” Rae nói với Lucas. “Tôi không thích cái thứ gián điệp đó.” Cô ấy nhìn chằm chằm Oakes, rướn người về phía bà. “Đừng bao giờ nói cái từ ‘gián điệp’ ấy ra nghe rõ chưa?”

“Tôi không bao giờ...”

Lucas nói, “Hừm, Carol Ruiz. Chúng tôi sẽ theo dõi cô ta”. “Đừng nhắc đến tên tôi, làm ơn. Cô ta... đáng sợ lắm.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng,” Lucas nói. Anh rút từ trong túi áo khoác ra cuốn sổ tay và cây bút, mở sổ ra rồi viết vào đó cái tên “Carol Ruiz”. “Bà có thể cho tôi biết trông cô ta thế nào không?”

Oakes đáp, “Cô ta thấp hơn tôi. Cô ta gầy, như vận động viên chạy marathon hay đại loại thế. Tóc đen, mắt đen. Không hay cười. Theo ý tôi thì cô ta... không được hay ho cho lắm. Cô ta sẽ nhìn đểu các anh... Làm ơn đừng bảo cô ta rằng tôi là người cung cấp thông tin”.

“Nếu chúng tôi phải dùng tên của bà, chúng tôi sẽ phải chắc chắn Ruiz biết bà được FBI bảo vệ,” Lucas nói. “Trở lại với Claxson, tôi biết mật mã rất dài, nhưng mã điện thoại của hắn sẽ không dài thế. Hoặc bốn hoặc sáu số thôi đúng không? Bà phải biết điều đó.”

“Tôi...” Bà ta bắt đầu khóc.

Lucas để mặc bà ta trong mười lăm giây, rồi nói, “Helen? Đừng nói dối tôi. Bà có thể từ chối trả lời, nhưng bà không thể nói dối tôi. Đó là tội ác, và tôi không hề dối trá khi nói vậy”.

“Anh ta nói dối rất nhiều, nhưng riêng chuyện này thì không,” Rae nói.

“Làm ơn đừng nói với ông ta,” bà ta nói, lại nức nở. “Chuyện chúng tôi giỏi nhất chính là giữ bí mật...”

“Nó là 312415...” Lucas viết vào sổ tay khi bà ta đọc số. “Làm sao bà biết?” Rae hỏi.

“Tôi ngồi cạnh ông ta trong xe ô tô. Tôi từng thấy ông ta làm thế hàng trăm lần và tôi... cứ thế nhớ thôi. Ông ta cũng chẳng buồn giấu bởi... ông ta xem như tôi không ở đó vậy... hầu như lúc nào cũng thế.”

Lucas đứng dậy. “Chúng tôi sẽ cần bà đợi ở đây,” Lucas nói. “Người hộ tống sẽ đến đưa bà về.”

“Làm ơn đừng bảo với George rằng tôi đã nói với anh. Tôi... rất sợ ông ta.”

“Như Carol Ruiz phải không?” Bob hỏi.

“À Carol thì khác. Carol thì điên rồ. George chỉ xấu xa thôi. Người ta có thể đương đầu với kẻ xấu xa. Nhưng không thể đối phó với đứa điên rồ.”

Lucas bước ra khỏi phòng khách chính tiến vào tiền sảnh, nơi Chase đang đứng lắng nghe, khuất tầm nhìn. Bà ta nói, “Claxson có thể không phải là kẻ duy nhất xấu xa”.

Lucas đáp, “Tạm thời chúng ta đã biết rằng có ba người chết, và có thể cả Moore cũng đã bị giết. Nhưng chúng tôi vẫn không nỡ gieo ác mộng vào đầu bà ta. Cứ thử vận may với mấy cái điện thoại trước đã.”

Kỹ thuật viên FBI đã bỏ chiếc iPhone vào túi nhựa trong suốt. Anh ta đã cẩn thận bật nguồn trước đó. Chase đọc dãy số từ sổ tay của Lucas, tay kỹ thuật viên bấm số, điện thoại sáng đèn.

“Chúng ta cần in ra hết mọi thứ,” bà ta nói với kỹ thuật viên. “Làm ngay đi.”

“Rõ thưa sếp,” anh ta đáp. “Còn các điện thoại khác thì sao?” “Có thể hắn ta chỉ nhớ được một mã thôi,” Chase nói.

Kỹ thuật viên nhún vai, bỏ chiếc điện thoại thứ hai vào túi, thử bấm mã. Điện thoại thứ hai sáng đèn.

Chase nói với Lucas, “Vẫn là xấu xa thôi, nhưng thôi, bỏ qua cho anh lần này”.

Bà ta đi đến nói chuyện với người khác, Lucas nói với Bob và Rae, “Carol Ruiz nghe có vẻ giống Suzie nhỉ, kẻ nổ súng ở khách sạn ấy”.

“Đúng vậy,” Bob nói. “Nhưng rốt cuộc là Carol hay Suzie?”