Chương 23
Bốn nhóm hỏi cung khác nhau của FBI thẩm vấn McCoy cùng ba nhân viên Heracles khác bị bắt tối hôm đó, trong bốn phòng cỡ lớn chuyên dùng của FBI, Jane Chase sẽ qua lại giữa các phòng.
Lucas, Bob và Rae không được mời tham gia thẩm vấn, nhưng mỗi phòng đều được trang bị máy quay được giấu kín, họ theo dõi McCoy trên màn hình độ phân giải cao trong phòng theo dõi riêng.
McCoy được bác sĩ kiểm tra các chấn thương trên người sau khi lĩnh cú đấm của Bob, chỉ có vài vết bầm đang sưng lên, McCoy cũng thừa nhận mình không bị thương nặng. Các cuộc thẩm vấn chia làm hai phần, đầu tiên các nhóm sẽ đặt một loạt câu hỏi, sau đó Bunch và McCoy sẽ nói chuyện riêng trong một phòng họp kín đáo.
McCoy sẵn sàng xác nhận vài thông tin trong các tài liệu mà Ritter giấu giếm, nhưng không tình nguyện cung cấp thêm thông tin. Hắn cũng phủ nhận việc liên hệ đến vụ tấn công nhắm vào Smalls và Weather hoặc hai vụ giết người liên quan đến Whitehead và Last.
Khi được hỏi về cái chết của Ritter, hắn đáp, “Ai cũng biết rằng - Davenport - viên cảnh sát tư pháp ấy đã làm thế. Jim bị Davenport dìm nước sau đó hành hình vì hắn ta nghĩ Jim đã tấn công vợ mình”.
Đặc vụ thẩm vấn FBI nói, “Ritter không bị thẩm vấn. Không bị dìm nước. Anh ta bị bắn hai phát trúng tim, vài phút sau khi nói chuyện với Parrish”.
McCoy: “Tôi đã xem biên bản khám nghiệm rồi.”
“Tôi cũng vậy. Chẳng có dòng nào nói đến chuyện dìm nước vì nó không xảy ra,” tay đặc vụ nói. “Tôi không cho rằng những tài liệu này là do Claxson hoặc Parrish cung cấp cho anh, những người được hưởng lợi nhiều nhất từ cái chết của Ritter?”
McCoy ngả người ra đằng sau, liếm môi rồi hỏi, “Parrish ư? Parrish thì liên quan gì đến chuyện này?”.
Tay đặc vụ đáp, “Chờ tôi một phút”. Anh ta biến mất sau cánh cửa, bỏ mặc Bunch và McCoy trong phòng thẩm vấn. Vài phút sau, Chase thò đầu vào căn phòng nơi Lucas đang theo dõi cuộc thẩm vấn cùng Bob với Rae, và nói, “Lucas này, chúng tôi đang tính có thể lợi dụng anh cùng thẩm vấn McCoy. Chúng tôi muốn anh cho hắn nghe giả thuyết của anh về cái chết của Ritter”.
Lucas gật đầu. “Được mà.”
Lucas vào phòng thẩm vấn, nơi tay đặc vụ kia đang đợi. Anh ta hỏi, “Anh có ý tưởng gì không?”.
“Có. Cho hắn lý do để nổi điên.”
Lucas theo tay đặc vụ vào phòng, McCoy ngước mắt lên, nhíu mày rồi nói, “Chào!”.
Lucas nói, “Rất vui được gặp lại anh, John”.
McCoy đáp, “Gì cơ?”.
“Tôi nghĩ có thể cậu đã học hỏi kinh nghiệm của tôi lúc ở bên ngoài tiệm may đó để đối phó lại các đặc vụ FBI.”
McCoy lắc đầu. “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh đã giết Jim.”
Ngồi xuống ghế bên phía đối diện McCoy, Lucas nói, “Có hai chuyện. Thứ nhất, cậu đã biết tôi là ai. Cậu chưa từng gặp tôi ngoại trừ lần bên ngoài tiệm may, trừ phi cậu từng xem ảnh hoặc từng theo dõi tôi. Làm sao cậu biết tôi là ai khi tôi bước qua cánh cửa kia?”.
McCoy đáp, “Con mẹ mày”.
Lucas nói, “Thứ hai, tôi không giết Jim Ritter. Ứng cử viên có khả năng nhất là Jack Parrish. Các ứng cử viên tiếp theo là cậu và Moore, bởi vì chúng tôi biết các cậu sẵn sàng giết người, và Ritter có thể bị xem như một mắt xích yếu. Chúng tôi đã định tóm hắn vì âm mưu ám sát Thượng nghị sĩ Smalls và giết chết Cecily Whitehead. Hắn biết điều đó, nên có khả năng hắn đã đến tìm Claxson hoặc Parrish nhờ giúp đỡ. Một tên hoặc cả hai tên này đã quyết định cùng nhau giải quyết hắn”.
“Chuyện vớ vẩn. Họ sẽ không...”
“Chắc chắn chúng sẽ làm thế,” Lucas nói. “Chúng không phải là quân nhân như các cậu, mà là những kẻ ranh ma. Những kẻ giàu có. Những tên nghệ sĩ chết tiệt. Người bạn cảnh sát của tôi tại Minnesota gọi chúng là lũ đê tiện. Chúng sẽ không chỉ giết Ritter mà sẽ giết cả cậu. Nói cậu nghe này, John, nếu ngài Bunch xoay xở cho cậu được tại ngoại, nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tránh xa, tránh thật xa những kẻ đó. Chúng sẽ khử cậu trong một nốt nhạc thôi.”
McCoy lắc đầu, rồi quay sang Bunch, ông ta nhún vai.
Lucas nói tiếp, “Mà tôi nghĩ cậu đã biết hết những chuyện này. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cậu giấu cả một đống tài liệu và bằng chứng khác ở đâu đó, như biện pháp phòng ngừa nếu chúng muốn gây khó dễ cho mình. Giống như Jim Ritter đã làm”.
“Jim không...”
“Chắc chắn hắn đã làm thế. Hơn một triệu đô và một đống tài liệu đủ sức treo cổ cả cậu, Moore và Claxson. Các đặc vụ liên bang ở đây không thích phải ra tòa mà không nắm chắc phần thắng đâu. Họ đã có được cậu - cậu sắp bị nướng chín rồi, anh bạn ạ - nhưng cậu vẫn có thể được hưởng khoan hồng nếu giúp đỡ họ.”
“Anh đang muốn tìm kẻ phản bội à.”
Đặc vụ thẩm vấn thở dài, nói, “John à, khi dùng những từ ngữ như ‘kẻ phản bội’, nghe như thể anh đang là người hùng chống khủng bố vậy. Đáng ngưỡng mộ ghê. Nhưng thực sự việc anh đang làm là bảo vệ một nhóm tội phạm giết người đấy”.
Anh ta rướn người qua bàn và hỏi, “Anh đã bao giờ nghe nói đến Inter-Core Ballistics chưa?”.
McCoy liếc nhìn luật sư, ông ta nói, “Đừng trả lời nếu cậu nghĩ có thể gặp rắc rối. Chúng ta có thể nói chuyện trước”.
Nhưng McCoy đáp, “Có, tôi từng nghe nói đến họ nhưng chỉ thế thôi. Tôi chẳng liên quan gì đến họ cả”.
“Tôi tin anh,” đặc vụ thẩm vấn nói. Anh ta cho McCoy biết rằng Claxson và Parrish đang chốt giá thương vụ giáp xe chất lượng kém cho quân đội. “Đó là những kẻ anh đang bảo vệ đấy, John. Ngoài kia bao nhiêu người lính sẽ phải chết, nhưng chúng lại kiếm chác được từ chuyện đó. Phải nơi anh đang làm việc không John?”
“Mẹ kiếp, không thể thế được. Tôi không chắc mình có nên tin anh không.”
“Tôi có tài liệu chứng minh, nếu anh muốn xem,” anh ta nói.
McCoy quay sang Bunch. “Chúng ta cần nói chuyện. Thêm một lần nữa.”
Lucas quay về phòng theo dõi. Rae nói, “Trông anh trên màn hình ổn lắm. Có thể anh nên chuyển nghề làm phát thanh viên đi. Phỏng vấn Kardashian và mấy ẻm sâu bít ấy”.
McCoy và Bunch biến mất mười lăm phút. Khi họ quay lại, Bunch nói, “Chúng tôi muốn được xem bằng chứng về công ty Inter Core này vào ngày mai. Tối nay chúng tôi khai đủ rồi. Đừng hỏi thêm gì nữa”.
McCoy được dẫn về phòng giam, Bunch thu xếp để quay lại vào sáng hôm sau. “Chúng tôi sẽ đề nghị tại ngoại, hy vọng phía bà sẽ thu xếp hợp lý,” ông ta nói. “Nếu bà đồng ý, tôi hy vọng chúng tôi có thể cung cấp ít nhất một lời khai hạn chế về Heracles và các hoạt động của họ, nếu những gì mọi người nói về Inter-Core là chính xác.”
“Hẹn sáng mai gặp lại,” Chase nói.
Lucas, Bob và Rae về khách sạn ăn bữa tối muộn, đồng ý rằng cuộc điều tra đang tiến triển rồi về thẳng phòng.
Lucas đang xem mười trang cuối cùng cuốn Skinny Dip của Hiaasen thì nhận được cuộc gọi của lễ tân. “Cảnh sát Tư pháp Davenport, có quý ông dưới này muốn nói chuyện với anh. Anh ta là đại tá trong quân đội - à là trung tá ạ.”
Lucas chỉ quen duy nhất một viên trung tá, Horace Stout, người anh từng thẩm vấn về Parrish. Anh có từng nói với Stout rằng mình đang ở Watergate chưa nhỉ? Có thể là rồi. Anh dặn lễ tân, “Được rồi. Cho anh ta biết số phòng, bảo anh ta lên đây”.
Năm phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Lucas liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gần mười một giờ. Bob và Rae thuộc tuýp người ngủ sớm, dậy sớm và họ chắc chắn đã thiếp đi từ lâu. Lần trước khi có người gõ cửa phòng Lucas lúc đêm muộn, anh suýt thì ăn đạn. Khẩu PPQ đang nằm trong bao súng trên tủ cạnh giường ngủ. Lucas rút súng ra, đứng dậy, nhón chân bước ra cửa.
Một tiếng gõ nữa, lần này mạnh hơn.
Anh từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, hoặc là trong tạp chí sân bay dạy cách sinh tồn, hoặc cũng có thể do chính anh nghĩ ra, cách bị ăn đạn dễ nhất là nhòm qua mắt thần trên cửa phòng khách sạn. Kẻ sát nhân đứng bên kia cửa, cũng đang nhòm qua mắt thần sẽ biết chính xác vị trí cơ thể bạn và có thể bắn xuyên qua cửa.
Nghe giống tiểu thuyết hơn, không phải vì mấy tờ tạp chí kia ít tính hư cấu hơn.
Bất luận thế nào, anh cũng tháo viên đạn giấy ra khỏi mắt thần và nhòm ra ngoài. Anh có thể thấy vai một người đàn ông, nhưng chỉ có thế.
Để nguyên sợi dây xích trên cửa, nòng súng hướng lên trên, anh đưa tay mở cửa. Cái giật mình thoáng qua vừa đủ khiến anh tự động lùi lại: James Ritter đang đứng đó. Chính mắt Lucas đã thấy James Ritter nằm trên giường sắt, tại văn phòng pháp y.
Trăm phần trăm là hắn đã tèo rồi cơ mà. Anh lẩm bẩm, “Cái quái gì...?”.
Người đàn ông giơ cả hai bàn tay trống không lên. “Tôi là Tom Ritter,” cậu ta nói. “Em trai Jim. Em trai song sinh của anh ấy.”
Phải mất một lúc Lucas mới hiểu. “Ôi lạy Chúa, cậu làm tôi sợ phát khiếp.”
Ritter gật đầu, nhưng không mỉm cười, “Tôi hiểu mà... Anh là Cảnh sát Tư pháp Davenport à?”.
Lucas vẫn bối rối: Tom Ritter là một bản sao chính xác của anh trai, Lucas chưa bao giờ thấy bất kỳ cái gì như thế này. “À phải.”
“Tôi cần nói chuyện với anh.”
“Làm sao cậu tìm được tôi?”
“Tôi đã hỏi dò bên Heracles. Mấy anh bạn ở đó biết anh có thể ở đâu. Tôi đến và hỏi lễ tân. Tôi vào được chứ?”
“Cậu có mang theo gì không?” Lucas hỏi.
“Súng ấy hả? Không.”
Lucas tháo xích cửa và lùi lại thật xa, nòng khẩu PPQ chỉ sang hướng khác nhưng vẫn nghếch lên. “Được rồi vào đi. Đóng chặt cửa lại sau lưng cậu.”
Giống ông anh trai, Ritter cũng lùn tịt, lực lưỡng, da rám nắng và mặc quần áo đi bộ ngoài trời - sơ mi cotton dài tay màu xanh, áo thể thao xanh bằng vải lanh khoác ngoài, quần cotton pha ni lông nhiều túi màu nâu nhạt và giày leo núi nhẹ. Lucas bắt đầu nhận ra vài khác biệt: James Ritter có gương mặt sứt sẹo vì vết thương do mảnh đạn, Tom Ritter không có sẹo nhưng dáng vẻ quân nhân thì giống nhau.
Lucas Nói, “Trước khi vào thì cởi áo khoác ra”.
“Tôi đâu có mang súng. Ở Mỹ thì không.”
Lucas nói, “Dù sao cũng cởi áo ra đi”.
Ritter làm theo rồi bước vào phòng, đẩy nhẹ cho cửa đóng lại bằng chân rồi xoay tròn một vòng để Lucas thấy cậu ta không hề có bao súng sau lưng. “Tôi có vài câu hỏi, và tôi có thể có vài thông tin anh cần,” cậu ta nói khi nhìn Lucas.
Quay về phía bàn làm việc, Lucas nói, “Ngồi lên giường kia đi. Tôi đi lấy ghế”. Súng bị giấu sẽ khó rút ra khi ngồi trên giường. Lucas ngồi trên mép chiếc ghế văn phòng khô cứng. Ritter cũng có thể là nhà lập trình máy tính tuyệt vời, hoặc một nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ, nhưng vẻ ngoài của cậu ta không hợp với các nghề đó. Phải có trải nghiệm của cảnh sát thì mới nhận ra dáng vẻ sứt sẹo của một kẻ có thể làm người khác đau.
Khi Ritter ngồi xuống, áo khoác để trong lòng, Lucas hỏi, “Ai bảo cậu đến tìm tôi vậy?”.
“Tôi có nghe chuyện,” Ritter đáp. Cậu ta trông trẻ hơn vẻ ngoài, Lucas nghĩ: dù làn da sạm nắng theo thời gian và nhăn nheo vài chỗ, nhưng Ritter vẫn chưa đến ba mươi lăm tuổi.
“Tôi đang nghe đây,” Lucas nói.
“Tôi là sĩ quan quân đội, đơn vị chiến đấu Lữ đoàn Stryker, Sư đoàn Bộ binh số 2 tại Afghanistan. Tôi được nghỉ phép về mai táng anh tôi.”
“Đúng là... khó khăn đấy. Với anh em song sinh có lẽ còn khó khăn hơn.”
“Vâng, đúng vậy. Thậm chí không dễ gì để giải thích chuyện đó khó khăn như thế nào. Như kiểu anh bị mất một chân. Những ai không có anh em song sinh sẽ không hiểu đâu,” Ritter nói bằng giọng trầm trầm. “Mọi người ở Heracles nói rằng anh đã bắn chết anh ấy.”
“Tôi biết họ nói gì. Nhảm nhí cả đấy. Anh trai cậu chính là phương tiện tốt nhất của chúng tôi trong vụ này. Tôi không muốn tỏ ra... xúc phạm... nhưng hắn đúng là thằng trẻ ranh. Điều cuối cùng chúng tôi muốn là hắn chết. Những kẻ giết hắn giờ phải chịu trách nhiệm cho việc giết ba người - hai người trong số này hoàn toàn vô tội. Người thứ ba là anh trai cậu.”
Ritter nhìn Lucas dò xét trong vài phút, rồi hỏi, “Anh biết gì về chuyện dìm nước?”.
Lucas đáp, “Chẳng biết gì cả. Tối nay tôi đã định lên mạng tìm hiểu mà quên mất. Chúng tôi được một nguồn tin cho biết Heracles đang chuyền tay một tài liệu biên bản pháp y giả mạo, viết rằng hắn bị dìm nước nhưng thực ra không phải. Nếu cậu kiểm tra bên bác sĩ pháp y, ông ta cũng sẽ nói vậy thôi. Heracles đang cố gắng thuyết phục mọi người rằng tôi đã giết hắn”.
“Nhưng anh rất bực mình vì chuyện đã xảy ra với vợ anh, và anh đang làm việc cho Thượng nghị sĩ Smalls...”
Lucas gật đầu, anh nói, “Đúng. Tôi còn hơn cả bực mình vì chuyện của vợ tôi. Tôi... nếu chắc chắn mình đã tìm thấy thằng cha có liên quan, tôi có thể xô hắn ngã hai tầng cầu thang. Nhưng tôi sẽ không giết hắn. Tôi sẽ không xử hắn theo cách đó, đặc biệt nếu hắn là anh trai cậu. Như tôi đã nói, hắn là lối tiếp cận duy nhất của chúng tôi để phá vụ này, nhưng hắn không phải mục tiêu hàng đầu”.
Thêm một lúc im lặng, rồi Ritter hỏi, “Nếu anh không giết Jim, anh có biết kẻ nào có thể làm thế không? Những cái tên cụ thể chẳng hạn? Bất kỳ cái gì?”.
Lucas đáp, “Tôi không sẵn sàng nói về chuyện đó - chúng tôi vẫn đang điều tra thêm”.
Ritter nhìn quanh phòng, dò xét nó như thể tìm ra cách để bào chữa, rồi nói, “Tôi đã tra cứu về anh trên Internet. Anh là anh chàng cứng rắn nhỉ?”.
“Có những lúc tôi như vậy mà,” Lucas đáp. “Giờ chúng ta nói về chuyện gì vậy?”
Ritter đáp, “Tôi đang hành quân qua Kuwait thì nghe tin về Jim nên đã bắt chuyến bay quay về nhà. Tôi được nghỉ mười bốn ngày. Trong khoảng thời gian đấy liệu anh có tìm ra được kẻ sát nhân không?”.
“Có thể, nếu tôi tạo được ảnh hưởng nào đó lên kẻ có liên quan,” Lucas nói. “Bây giờ cho tôi biết làm sao cậu tìm ra tôi... hay thậm chí là biết tên tôi?”
“Tôi đã gọi cho vài người. Tôi đến phòng nhân sự của Heracles. Tôi đoán anh đang theo dõi họ.”
“Đúng vậy,” Lucas đáp.
“Tôi biết mọi người tại Heracles, các cựu quân nhân, những người bạn của Jim - và nghe được tin đồn rằng vài kẻ nào đấy có dính líu đến những hành động đáng ngờ tại nước Mỹ này. Tôi có những cái tên, không dễ đâu, nhưng tôi... được tin tưởng, ở mức độ nhất định nào đó.”
“Không phải là những hành động đáng ngờ đâu, trung tá,” Lucas nói. “Cuộc tấn công đầu tiên là âm mưu ám sát một Thượng nghị sĩ Mỹ và đã giết chết một người phụ nữ vô tội. Những kẻ làm chuyện này, tôi rất tiếc phải nói rằng gồm cả anh trai cậu, biết rõ chúng đang làm gì. Ở cuộc tấn công thứ hai, chúng ra tay nhằm khiến cá nhân tôi không theo đuổi chúng nữa. Chúng làm thế bằng cách đuổi theo vợ tôi - và bằng vụ sát hại máu lạnh một thường dân vô tội. Cậu có biết tất cả những chuyện đó không?”
“Có, tôi được cho biết rồi và tôi cũng có đọc báo.” Ritter để áo khoác sang một bên rồi đứng dậy, lại nhìn quanh phòng lần nữa. Lucas nói, “Ngồi lại xuống giường đi,” cậu ta làm theo nhưng hỏi, “Tại sao?”.
“Bởi vì nếu giấu súng, cậu sẽ rất khó lấy ra.” Lucas đặt khẩu PPQ trên mặt tủ, bàn tay anh chỉ cách khẩu súng có hai phân.
“Anh căng thẳng quá đấy.”
“Tôi không nên thế sao?” Lucas hỏi.
“Có thể, tôi nghĩ vậy. Những kẻ anh đang điều tra, chúng thực sự không hề đơn giản đâu. Trong tay chúng là hằng hà sa số nhà thầu quân đội lẫn tư nhân. Nếu anh ngáng đường, chúng sẽ găm đạn lên trán anh đó. Nhưng tôi không phải là một trong số chúng.”
“Nhẹ nhõm thật.”
Ritter nhìn xuống hai bên hông mình, xoa xoa mũi, ngước mắt lên rồi nói, “Nghe này, một người tên là Claxson... Anh đang điều tra ông ta à?”.
“Đúng.”
“Ông ta bảo tôi rằng anh có khả năng là kẻ đã giết Jim và cho tôi biết lý do - vợ anh. Rằng Jim bị dìm nước sau đó bị hành hình... tôi nghe thấy lạ lắm. Tôi nên nói với anh rằng sau khi nói chuyện với Claxson, tôi có ghé qua chỗ bác sĩ pháp y, ông ta nói rằng chẳng có bằng chứng nào cho thấy Jim đã bị dìm nước hoặc bị tra tấn theo cách khác, rằng chẳng có chi tiết nào giống như thế được viết trong biên bản pháp y. Tuy nhiên biên bản Claxson cho tôi xem lại ghi cụ thể chuyện đó. Tôi tự hỏi tại sao lại thế.”
“Claxson muốn cậu bám theo tôi.”
“Đó là lý do tôi đến đây tay không, không mang súng. Tôi muốn nghe những gì anh cần nói.”
“Vậy thì có khả năng cậu đã biết ai giết hắn ta,” Lucas nói. “Và lý do tại sao.”
“Về lý do thì tôi không chắc. Ông ta hẳn sẽ không nói.”
Suy nghĩ một lúc, Lucas nói, “Bởi vì hắn đã trở thành mối họa. Nếu các bạn bè của cậu tại Heracles được cập nhật thông tin, họ sẽ biết - và giờ thì cậu cũng biết - rằng chúng tôi đã thấy các súc gỗ ở vùng nông thôn West Virginia. Chúng được dùng với mục đích bảo vệ sườn chiếc xe tải của anh trai cậu, khi hất văng chiếc Cadillac của Smalls khỏi mặt đường, suýt lao xuống vực. Nếu chúng khéo che đậy, vụ này sẽ chẳng khác gì chuyện xe của Whitehead và Smalls vô tình bị mất lái, đâm vào một lùm cây rồi rớt xuống sông. Smalls không chết cùng Whitehead đúng là một kỳ tích. Nếu không hẳn sẽ không còn ai nói về chiếc xe thứ hai nữa”.
Ritter nói, “Ý anh muốn nói đây là một kế hoạch tốt, lẽ ra nó phải hoàn hảo, nhưng các mục tiêu lại lật ngược thế cờ à?”.
“Đúng,” Lucas đáp. “Vấn đề của chúng - hay vấn đề của anh trai cậu - đó là chúng tôi đã định vị được xe tải của hắn. Cậu có thể thấy thiệt hại ở nơi các súc gỗ được buộc chặt vào sườn xe, cùng một số bằng chứng pháp y khác khá thuyết phục. Nếu chúng tôi tóm hắn vì tội giết người - và chúng tôi định làm thế - có thể hắn sẽ khai ra những kẻ khác có liên quan để được hưởng khoan hồng. Chúng tôi quan tâm đến những kẻ này nhiều hơn là James... Jim... Hắn chỉ là tay chân. Hắn đã phải trả giá. Chúng tôi muốn những kẻ bỏ tiền ra thuê hắn cũng phải trả giá.”
“Anh ấy sẽ chẳng khai ra ai đâu,” Ritter nói. “Jim rất trung thành với bạn bè. Trung thành đến bệnh hoạn luôn. Họ là tất cả những gì còn lại của anh ấy sau thời gian phục vụ trong quân ngũ và Heracles. Anh ấy thà vào tù, hoặc chết, còn hơn là phản bội bạn bè.”
“Nhưng bọn chúng có biết điều ấy không? Chúng không phải là kiểu người nghĩ đến những điều này... Những kẻ như Parrish hay Claxson thì không đâu. Chúng chỉ biết đến bản thân thôi.”
“Claxson... nếu ông ta phải lựa chọn giữa bản thân với lũ con của ông ta, nếu ông ta có con, lũ con của ông ta chắc sẽ phải chết,” Ritter nói.
Lucas búng tay về phía cậu ta. “Chính xác. Chúng là những kẻ bọn tôi muốn. Chúng tôi sẽ tóm cả bọn tay chân, nhưng họ không phải là những kẻ giật dây âm mưu ám sát này.”
“Anh biết còn kẻ nào nữa nhúng tay vào những... vụ thế này hay không?”
“Tôi nghĩ là có,” Lucas đáp. “Tôi nghĩ vẫn còn hai tên tay chân nữa, hai giám đốc nữa và một kẻ giật dây cả đám.”
“Chẳng nhẽ là Thượng nghị sĩ Grant từ Minnesota?” Lucas nghiêng đầu. “Cậu suy ra điều này từ đâu?”
“Như tôi đã nói, tôi biết những người này, họ cũng biết tôi và tin tôi. Khi tôi đang do thám xung quanh, tôi nghe được tất cả những chuyện kiểu đó. Anh không thể kể chúng ra trước tòa; chỉ là tin đồn thôi, nhưng là tin đồn từ những kẻ chuyên nghiệp, và chúng có giá trị. Có vài gợi ý cho thấy rằng nếu mọi việc trôi chảy, Heracles có thể đặt cả văn phòng riêng trong Nhà Trắng.”
Hai người nhìn nhau, bàn tay của Lucas không còn để gần khẩu PPQ nữa mà đưa lên xoa gáy. Anh hỏi, “Tôi có thể tin tưởng cậu đến mức nào? Để lắng nghe những gì tôi phải nói mà không bô bô đi khắp nơi? Ngay cả nếu làm thế sẽ giúp cậu hiểu chuyện gì đã xảy ra với Jim”.
“Tôi sẽ không hé răng nửa lời với ma nào hết,” Ritter nói. “Ý tôi là, sẽ không có ai nghe thấy một lời nào từ tôi về những gì được nói ra trong phòng này.”
Lucas nhìn cậu ta trong giây lát. Ritter nói thêm, “Nghe này, tôi đã tham gia Học viện Quân sự. Ngày nào đó tôi sẽ trở thành một vị tướng, nếu tôi không hư hỏng, và đến giờ tôi vẫn chưa. Jim không theo hết đại học, anh ấy nhập ngũ và chọn đi con đường khác hẳn. Anh ấy tham gia lực lượng Delta. Anh ấy phục vụ trong ấy quá lâu, có thể đã giết chết quá nhiều người, anh biết đấy, gồm cả dân thường. Phụ nữ. Trẻ em. Bạn bè của anh ấy gắn bó quá chặt chẽ; anh ấy có thể bỏ mạng vì những người đó, nhưng ngoài những người ấy ra anh ấy cóc quan tâm cái quái gì hết. Chính vì thế nên anh ấy bị gạt ra khỏi quân đội. Anh ấy đã giết quá nhiều người không đáng phải chết. Quân đội rất tức giận với những chuyện như thế”.
“Thế nên hắn ký hợp đồng với Heracles?”
“Đúng. Và anh ấy giết người thả cửa. Tôi đoán đến cuối cùng anh ấy là kẻ xấu, nhưng anh ấy vẫn là anh trai tôi. Và anh ấy rất thân thiết với đám người ở Heracles - các nhân viên, những kẻ xung quanh anh ấy, chứ không phải các giám đốc. Nếu anh bảo họ giết anh ấy, họ cũng sẽ giống như Jim; họ sẽ không làm thế đâu. Họ có thể sẽ giết chính kẻ bảo họ làm thế.”
Lucas cựa quậy trên ghế. “Thú vị đấy.”
“Thật sao?”
“Đúng. Tôi cần tìm ra kẻ nào biết được chuyện đã xảy ra, hoặc có khái niệm về chuyện đã xảy ra, nhưng lại trung thành với Jim.”
Ritter gật đầu. “Giờ hãy nói cho tôi nghe sự thật: Có phải Thượng nghị sĩ Grant đứng đằng sau mấy chuyện này không?”
Lucas đáp, “Tôi không chứng minh được, nhưng tôi tin là thế. Tôi tin mụ ta thực hiện mọi việc thông qua Parrish, kẻ một thời từng là trợ lý của mụ ta và làm việc cho Ủy ban Tình báo Thượng viện”.
Ritter lắc đầu ghê tởm. “Parrish gắn bó chặt chẽ với Claxson. Tôi có thể cung cấp cho anh tên của những người có thể cho anh biết điều ấy, nếu họ quyết làm thế, những người làm việc cho Heracles nhưng rất thân thiết với Jim.”
“Cực kỳ hữu ích đấy, trong trường hợp chúng tôi phải ra tòa,” Lucas nói.
“Anh sẽ bắt Grant chứ?”
“Nếu có ai đấy khai ra mụ ta.”
“Đó là cách duy nhất à?”
“Thế đấy,” Lucas đáp.
“Ôi, quỷ tha ma bắt,” Ritter càu nhàu, vỗ mạnh vào hông rồi nói, “Bây giờ tôi sẽ đứng lên. Tôi không giấu súng đâu - hay bất kỳ thứ gì hội cớm các anh hay nghĩ tới. Tôi về đây”.
“Cậu sẽ đi đâu?”
“Tôi đang ở nhà trọ BOQ tại Arlington, nhưng ngày mai tôi sẽ chuyển vào khách sạn. Chiều nay bố mẹ tôi cũng đến từ Nebraska...
Họ đang suy sụp... Mẹ tôi... Bố tôi hầu như dành hết thời gian chăm sóc cho bà. Còn tôi cố gắng chăm sóc cả hai người.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ cho cậu địa chỉ email của tôi,” Lucas nói. “Tôi cần một địa chỉ email bảo mật nếu cậu có.”
“Tất nhiên là tôi có,” Ritter nói. “Cả quân đội cũng không biết được đâu.”
Khi trao đổi email và số điện thoại, Lucas hỏi, “Khi nào cậu sẽ lại nói chuyện với bạn bè mình tại Heracles?”.
“Ngày mai tôi sẽ ra ngoài ăn trưa với hai người bọn họ,” Ritter nói. “Tất cả chúng tôi đều nói về chuyện đã xảy ra với Jim. Ai cũng lo lắng về Heracles và chuyện đang diễn ra ở đó. Họ sợ rằng nếu có rắc rối thì vài người trong số này sẽ dính dáng đến họ. Có lời đồn rằng vài người đã ly khai. Xuất ngoại luôn rồi.”
“Cậu sẽ gọi cho tôi nếu biết thêm gì đó chứ?” Lucas hỏi. “Tôi không biết tình hình của cậu tại đó như thế nào. Tôi không muốn cậu bị thương.”
“Tôi chưa sẵn sàng làm gián điệp đâu - và tôi thực sự không muốn nói chuyện với FBI. Tôi nói chuyện với anh vì trong cái mớ tôi đọc, mấy bài báo từ Minnesota, anh xuất hiện như một người tôi có thể giao du. Nếu FBI muốn tham gia, nếu họ muốn ngăn cản tôi vì nghi ngờ điều gì đó, tôi sẽ không được lên lon. Sẽ không được làm trung tá nữa. Sự nghiệp của tôi xem như hết. Thế nên tôi phải thận trọng.”
Lucas gật đầu, quan sát sự căng thẳng ngày càng tăng của Ritter. “Nếu những tên này tiếp tục theo đuổi Smalls, chúng sẽ làm thế nào?”
“Sao tôi biết được.” Ritter giơ hai tay lên. “Chúng có thể làm thế bằng triệu cách khác nhau. Tôi biết một đặc vụ SEAL chuyên vật bọn khủng bố Ả Rập xuống từ trên ghế uống trà, làm họ đau đến nỗi không thể kháng cự, hoặc kích nổ một trái bom giấu trong áo complet, trong khi cả nhóm còn lại che giấu cho hắn. Hắn có thể đánh gục một người, xương cốt gãy hết chỉ trong hai giây - đúng nghĩa đen đấy. Hai giây thôi. Tôi chứng kiến rồi. Có đủ các kiểu kỹ thuật - chúng có thể một lần nữa húc vào xe Smalls trên đường, có thể bẻ gãy cổ ông ấy rồi quăng ông ấy ngã cầu thang ngay trong nhà mình; chúng có thể giết ông ấy bằng rượu độc hoặc dùng quá liều ma túy - nhưng không bao giờ để lại dấu vết gì trên cơ thể. Tất cả bọn chúng đều được đào tạo kỹ năng bắn tỉa. Về điều này Jim không phải người giỏi nhất, vì cơ bản anh ấy không phải là lính bắn tỉa, nhưng anh ấy có thể găm một viên 338 xuyên ngực anh từ cả ngàn mét, nếu anh ấy có đủ thời gian tính toán khoảng cách, góc độ và trong một ngày lặng gió. Ở Heracles có vài người là lính bắn tỉa, lúc nào chúng cũng có việc làm. Bắn tỉa khiến chúng hưng phấn còn hơn cả tình dục... Nếu anh đang ngồi tại bàn làm việc gần cửa sổ, chúng có thể bắn trúng anh từ khoảng cách một dặm.”
“Được rồi. Nhưng cẩn thận nhé. Nếu nghe ngóng được bất kỳ hành động gì nhớ gọi tôi ngay. Bản thân tôi cũng sở hữu mấy chàng cứng cựa, và tôi có thể gọi thêm nếu cần.” Suy nghĩ một lúc, anh nói thêm, “Nếu ngóng thêm bất kỳ tin gì nữa về Jack Parrish, hắn có thể là chìa khóa. Hoặc John McCoy. Hay Kerry Moore. Và tất nhiên là cả Claxson nữa”.
“Tôi biết những cái tên này, McCoy và Moore, vì đi dò hỏi xung quanh. Chúng là những mục tiêu hàng đầu đúng không?”
“Phải, tôi nghĩ vậy.” Anh suýt nói với Ritter rằng bốn nhân viên của Heracles, bao gồm cả McCoy đã bị bắt, nhưng anh vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn anh chàng này. Thay vào đó anh chỉ nói, “Một chuyện nữa. Jim rõ ràng có bạn gái - hoặc một cô gái hắn thân thiết theo cách nào đó - mảnh khảnh, thân hình rất chuẩn. Cô ả biết cách xoay được một khẩu tiểu liên hiếm, biết cách sử dụng và chẳng ngại dùng nó. Ý tôi là như dân chuyên nghiệp ấy”.
“Cô ta đã làm gì?” Ritter hỏi.
Lucas kể cho cậu ta nghe vụ đấu súng trong tiền sảnh, Ritter nói, “Trời đất, là cô ta đấy hả? Lên khắp bản tin luôn... Nhưng họ nói rằng không ai bị thương”.
“Đúng, nhưng cô ả khiến mọi người sợ són ra quần, bao gồm cả tôi.”
“Tôi không cho anh biết nhiều về cô ta được. Tôi chỉ gặp cô ta có một lần, cô ta không muốn nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ cô ta và Jim từng ăn nằm với nhau rồi, nhưng cô ta không muốn mọi người biết.”
“Tên cô ả là gì?”
Ritter lắc đầu. “Cô ta tự giới thiệu ‘cứ gọi là Suzie’ với tôi. Jim dường như thích cô ta - rất nhiều. Như thể sắp cưới đến nơi. Việc đó khiến tôi thấy hạnh phúc, khiến tôi nghĩ rằng chúng tôi sắp đón anh ấy trở lại, thế nên tôi tò mò lắm. Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi tin cô ta là điệp viên CIA ngầm, một bộ phận có tên là SAD/SOG. Bộ phận Đặc vụ/Đội Đặc nhiệm, nhánh bán quân sự của họ.”
“Họ có tuyển phụ nữ vào lực lượng sao? Dạy họ cách chiến đấu à?”
“Theo tôi hiểu thì đúng vậy. Suzie nói tiếng Ả Rập rất chuẩn. Anh biết một phụ nữ nhỏ nhắn nói sõi tiếng Ả Rập, đeo khăn trùm đầu, với khẩu súng giấu trong quần lót sẽ ngầu đến thế nào không? Cô ta có thể đến bất kỳ đâu, sẽ chẳng ma nào thèm để ý tới. Tôi nghi ngờ đó là việc cô ta làm, và có thể vẫn còn đang làm.”
“Cô ta nỗ lực đến cùng để giết tôi,” Lucas nói.
“Thế thì anh gặp may đấy,” Ritter nói. “Những kẻ này thường không hay thất bại đâu.”
“Cô ả cũng hơi ngu,” Lucas nói, “nhưng đã ở rất gần tôi”.
Ritter đi rồi, Lucas lấy laptop ra và viết một báo cáo dài gửi Russell Forte về cuộc thẩm vấn, lưu lại nhưng chưa gửi. Forte có thể lo lắng về những hành động có khả năng là bất hợp pháp mà Cục Cảnh sát Tư pháp đang che giấu, và anh không muốn dính dáng đến cuộc tranh cãi này.
Vì bây giờ chưa phải lúc.
Lưu xong báo cáo, anh ngả lưng xuống giường, vặn nhỏ đèn rồi nhắm mắt lại. Vài ý nghĩ luẩn quẩn trong tâm trí, anh cần phải suy nghĩ cho mạch lạc.
Tom Ritter đã nhấn mạnh các nhân viên Heracles có thể nguy hiểm đến mức nào. Rằng họ có thể trung thành với nhau ra sao - không phải với giám đốc, chỉ giữa đám nhân viên.
Thế nhưng có chuyện đang diễn ra - Jim Ritter bị giết, Kerry Moore thì biến mất. Hoặc Claxson - thằng cha có hai khẩu súng ngắn nạp đầy đạn trên bàn làm việc - hoặc Parrish có thể đã giết chúng. Hoặc - một suy nghĩ mới - có thể Taryn Grant đã làm việc đó.
Có lẽ Grant không có khả năng, anh nghĩ sau một hồi cân nhắc. Dù là kẻ nào giết Ritter đi chăng nữa thì đều phải bọc hắn trong túi rác, và Ritter là một tên lực lưỡng, có thể nặng đến 81 kg. Grant hẳn sẽ muốn quẳng hắn từ xe xuống hố rác thật nhanh, nhưng phụ nữ không thể làm chuyện này một mình. Lucas nghi ngờ việc Grant dám lộ diện công khai để trực tiếp nhúng tay vào một vụ giết người. Ngay cả nếu mụ muốn tiến hành vụ giết người, hẳn phải có kẻ khác thực thi nó.
Nếu hiểu đúng những cảm xúc của Tom Ritter về lòng trung thành cá nhân, hung thủ hẳn sẽ không thể là McCoy hoặc Moore. Nếu không phải chúng, thì hẳn sẽ là Parrish hoặc Claxson, hoặc có thể là một bên thứ ba mà Lucas còn chưa biết.
Và đây mới là vấn đề chính: Dù là kẻ nào đi nữa thì Lucas vẫn không thấy được một điểm sáng nào ám chỉ đến Taryn Grant. Không ai trong số những nhân vật chính nghĩ đến lợi lộc từ việc bán đứng mụ ta. Vì nếu thế, chúng sẽ phải thừa nhận mình là những kẻ chủ mưu vụ giết người. Kể cả thế đi nữa vẫn chưa đủ để tóm mụ ta.
Chưa hết, Grant hẳn sẽ có thừa tiền để kiếm cho mình những luật sư bào chữa giỏi nhất cho đồng bọn của mụ. Nếu mụ thực sự có cơ hội ngồi vào ghế tổng thống, có thể mụ sẽ cấp quyền miễn trừ ngoại giao cho đồng bọn, nếu tình hình tiếp tục trở nên tồi tệ.
Nếu điều anh lo sợ trở thành hiện thực, việc bắt giữ Taryn Grant sẽ là không tưởng.
Không thể làm vậy theo cách anh vẫn làm.