← Quay lại trang sách

- 4 -

Con của ba,

Đàn bà được gọi là phái yếu, bởi lẽ họ là giống loài ngược tâm, dù mạnh miệng đến cỡ nào, bất cần đến cỡ nào thì cuối cùng, cũng muốn tìm được cho bản thân một người đàn ông để nương tựa.

Mẹ con, cũng là đàn bà, cũng mạnh miệng và cũng ngược tâm.

Những năm tháng dài thăng trầm trong công việc tư vấn tâm lý, mẹ loay hoay giữa đau nỗi đau bản thân và gánh theo nỗi đau thiên hạ. Mẹ phải tìm cách đặt mình vào vị trí của người ta để cảm, rồi từ cái cảm đó mới có thể hiểu mà tư vấn giúp họ vượt qua được nghịch cảnh cá nhân. Mà, dù có giỏi đến cỡ nào, thì một bác sĩ cũng không thể tự phẫu thuật cho mình. Nên cứ vậy, mẹ gom đau thương nhân loại thành của riêng, gói ghém trong lòng để rồi trong chuỗi đêm tịch mịch, mẹ chỉ phòng không gối chiếc, với rượu, với thuốc lá, với hơi đàn ông chưa kịp quen đã thành lạnh tanh trên chiếc giường trắng muốt.

Ngày ba gặp mẹ, mẹ cũng bất cần đời, bất cần người, bất cần đàn ông, hay giật ngược điếu thuốc từ tay ba để hút. Ngày ba gặp mẹ, mẹ muốn khóc nhưng không thể, bởi nước mắt đàn bà dành khóc chuyện người đến nỗi khi muốn khóc cho phận mình cũng chẳng còn bao nhiêu. Ba ngày đó tệ lắm, suốt khoảng thời gian dài bên cạnh mẹ, ba chỉ có thể ôm mẹ thật chặt một lần, nói cho mẹ biết rằng ba yêu mẹ biết bao. Và chỉ một lần duy nhất đó. Để rồi bây giờ, khi chia xa, chỉ muốn nói một câu yêu nhau cũng là điều không thể thực hiện.

Nên con nhớ, nếu yêu thương người nào hãy mạnh dạn nói ra cho họ biết, để tránh những ngày dài nuối tiếc về sau. Đàn bà sinh ra, hình như đã định sẵn phải làm quen dần với nỗi đau, bởi trong những giai đoạn chuyển tiếp của cuộc đời, cơn đau là thứ song hành.

Đời đàn bà, có bốn cơn đau.

Khi một bé gái chính thức trưởng thành, cơ thể đón nhận dấu hiệu đổi thay bởi lần kinh nguyệt đầu tiên, cơn đau đi cùng, có người quặn thắt, có người âm ỉ, kéo dài, cùng đó là nỗi sợ hãi, hoang mang. Đến bước ngoặt thứ hai, khi đàn bà yêu thương và quyết định trao thân cho người đàn ông mình tin tưởng, cơn đau xé thịt cũng đến cùng. Đến khi đàn bà sinh con, lại một lần nữa tẽ đôi cơ thể ra để đưa một sinh linh mới vào đời, cơn đau đó, tin chắc rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cảm nhận được. Và đến lúc già nua, đàn bà sẽ chịu cơn đau cuối cùng, khi nhắm mắt lìa xa những người yêu thương nhất.

Đàn bà may mắn là trong mỗi cơn đau, đều có một người đàn ông vì yêu thương mà đứng bên cạnh. Khi còn nhỏ, có thể là cha, lúc lớn lên là người yêu và chồng, đến cuối đời, có thể là con trai. Còn đàn bà hạnh phúc, là đàn bà có thể tìm được một người đàn ông nắm chặt tay mình cùng trải qua ba cơn đớn đau sau của cuộc đời.

Mẹ con, không phải đàn bà may mắn, cũng không phải đàn bà hạnh phúc, vì người đàn ông đáng lẽ phải đi cùng mẹ qua những đớn đau đã không thể làm được việc tưởng chừng như đơn giản đó. Để rồi giờ đây, ba chỉ có thể ngồi xuống, viết những dòng này gởi cho con, cho mẹ, để nói rằng ba đã, đang và sẽ yêu thương hai người biết bao.

Ba tệ quá phải không con.

Làm đàn bà đã khổ, làm mẹ đơn thân càng khổ hơn. Một người mẹ đơn thân phải đối mặt thường xuyên với ba thứ, đó là nỗi cực nhọc, sự cô đơn và miệng lưỡi thiên hạ.

Người xưa nói, đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình, cốt yếu để khắc hoạ cái cô quạnh của kiếp đàn bà thường mang. Từ lúc nhận ra cơ thể có những dấu hiện thay đổi, đến lúc nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, mẹ đơn thân không biết phải vui hay buồn, không biết phải chia sẻ cùng ai sự kiện quan trọng của cuộc đời mình. Rồi một thời gian ngắn sau đó, mẹ đơn thân phải đấu tranh mãnh liệt giữa hai luồng tư tưởng, nên giữ hay bỏ đi đứa con trong bụng mình. Giữ lại sẽ được gì mất gì, còn bỏ đi, cảm giác tội lỗi đó trong bao lâu mới có thể tan biến, hay tàn nhẫn hơn, nếu không cẩn thận thì di chứng có thể kéo dài cả phần còn lại của cuộc đời. Lúc đó phải đối mặt ra sao?

Lựa chọn của mẹ, là để con đặt chân vào cuộc đời, bao nhiêu khổ cực, tủi nhục mẹ chịu phần cho con.

Khi đàn bà mang thai, không chỉ cơ thể yếu đuối mà tinh thần cũng dễ tổn thương. Mẹ đơn thân càng dễ tủi thân hơn vì những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất cũng không người san sẻ. Những buổi chiều về, căn nhà trống hoác hơi người, ông bà ngoại con ở nước ngoài, một mình mẹ chơ vơ giữa chín triệu người mà không thể tìm được một ai đủ thân để than câu mệt mỏi. Rồi lúc cơ thể nặng nhọc, đi đứng bất tiện cũng không tìm được cánh tay đàn ông vững vàng đỡ đần trong những khó khăn. Đó là lúc đàn bà thấy cô đơn đến cùng cực.

Mà nhiều cái khi khổ tự thân, mình có thể chịu được, có thể vượt qua được, chứ còn cái khổ thiên hạ đưa đẩy cho mình, biết né đường nào được con? Đời cơ bản không có miệng, nhưng người ở đời thì có nhiều miệng, mỗi người một tiếng, một điều, chất chồng lên vai mẹ đơn thân bao nhiêu là nặng nề, bất chấp chuyện họ có hiểu hết cho hoàn cảnh vì sao đàn bà quyết định sinh con một mình, điều đó có gì là hay ho, sung sướng?

“Ba nó là ai?”

“Ăn ở sao để thằng cha nó không thèm nhận.”

“Đàn bà không chồng mà chửa…”

“Loại đàn bà gì như nó…”

Tất cả những ngữ từ ấy ập lên phận đàn bà vốn dĩ đã mỏng manh như mành trước bão. Người ta nói thì dễ, để chỉ trích càng dễ hơn, nhưng cảm thông và thấu hiểu thì không bao giờ họ làm. Con người ai chẳng muốn kiếm một sinh linh thương mình thật dạ, không làm sao được mới phải vương phận mẹ đơn thân, nên trước khi phán xét dè bỉu sau lưng, thì cũng nên tìm để hiểu trước rồi hãy nói, còn nếu không hiểu được thì cứ bỏ qua, lờ nhau mà bước tiếp, chứ dừng lại, nói một hai câu nặng lời có làm mình tốt đẹp hơn được miếng nào đâu.

Sau này, sẽ có những lúc phải đứng trước sự phán xét của thiên hạ ngoài kia, con nên nhớ, không ai có thể sống giùm cuộc đời con để nhận định hay bắt con sống cuộc đời họ mong muốn. Hãy làm những thứ lương tâm con cho rằng đúng, trí óc con cho rằng nên, trái tim con không đau khổ khi đưa ra quyết định. Sống một đời mà mỗi đêm có thể nằm ngủ ngon giấc là được.

Rồi dù rất khó khăn, vất vả, nhưng con đã ra đời, thắp lên cho mẹ và ba hi vọng, niềm tin rằng trong tình yêu không có khái niệm sai hay đúng, chỉ cần con thấy xứng đáng, hãy yêu và làm mọi điều cho người mình yêu.

Con là minh chứng tình yêu lớn nhất của cuộc đời ba mẹ và mẹ đã vượt qua rất nhiều chông gai để mang con đến cuộc đời này.

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi…