← Quay lại trang sách

- 5 -

Con biết không,

Mạng xã hội có chức năng dùng để nhắc nhở, đó là “ngày này năm trước, bạn đã làm gì?” thỉnh thoảng trong những ký ức vụn vặt hiện lên thoáng chốc, nhắc ta nhớ về những ký ức gắn chặt với những người cụ thể, hoặc những tấm ảnh chụp chung của hai hay vài ba người đang mỉm cười bên nhau. Người ta được nhìn lại những gương mặt tưởng chừng như chỉ còn là dĩ vãng và giật mình nhận ra rằng, có vài người trong số họ đã từng rất thân thiết, nhưng nay cũng không còn liên lạc. Có những người mà vì nhiều nguyên nhân, đến nay có muốn nhìn lại họ được một lần khác trong đời cũng là điều bất khả.

Con người, lớn lên và trưởng thành đều nhờ những mối quan hệ. Có những mối quan hệ tốt, cũng có những mối quan hệ khi nhớ lại chỉ muốn lắc đầu quên đi thật nhanh chóng. Ba sẽ kể con nghe về những gương mặt người hằn sâu trong tâm trí ba.

Đó là gương mặt của những thầy cô từng dạy ba ngày xưa cũ, của đám bạn học nhất quỷ nhì ma. Ba tin rằng đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời mà bất kỳ người nào cũng phải nên trân trọng. Những tháng ngày đó chỉ có niềm vui, nỗi buồn rất đơn sơ. Bạn bè giận hờn nhau có khi chỉ vì cây kẹo, vì những hiểu lầm sao mày hay đi chơi với nó mà không chịu đi với tao, để rồi ngày mai lại làm lành, nói cười hỉ hả như chưa từng có rạn nứt nào xảy ra. Những khoảng trời học sinh mơ mộng, ba nhớ hoài cái bối rối chạm tay người mình thầm thương trộm mến, nhớ hoài từng nét chữ xiêu vẹo gởi lại trong hộc bàn để người ta bất ngờ cầm đọc, nhớ hoài cơn mưa rào để cùng nhau tấp xe vào một hàng hiên rồi ước sao cho mưa kéo dài hơn chút nữa.

Rồi thì ngày ra trường, những chiếc áo chi chi chít tên nhau với đủ màu mực, những cái ôm siết trong giọt nước mắt, dặn sau này nhớ giữ liên lạc nha. Thầy cô đứng bên cạnh, chỉ có thể mỉm cười hiền hòa vì đã quen rồi cảnh đưa từng lần đò sang bến khác của đời bươn chải. Để rồi năm sau đó, số lượng bạn bè về thăm trường ngày một ít đi, ngày họp lớp nhiều người không đến được vì cuộc sống bận bịu lo toan. Và khi đó ba biết, họ đã trở thành một phần của ký ức. Những gương mặt người năm đó, dạy ba về việc phải trân trọng những khoảng thời gian ngây thơ, non nớt nhất của cuộc đời, sống hết mình với nó, vì một khi đã đi qua, bất kỳ ai cũng tiếc nuối và không thể nào quay lại được.

Ba nhớ về gương mặt người sếp đầu tiên ở công ty, cùng những người đồng nghiệp đã cùng trải qua bốn mươi tiếng một tuần cho mục tiêu kiếm sống như nhau. Nhiều người trong số họ có thể không thích ba nhưng ngoài mặt vẫn vui tươi, niềm nở. Vài người trong số họ sẵn sàng la mắng, quát tháo ba nhưng thực lòng chỉ muốn ba có thể làm tốt hơn trong công việc. Ba đã hiểu, không phải bất cứ thứ gì ngọt ngào cũng là tốt cho ta. Bài học lớn rằng nơi công sở, chỉ có đồng nghiệp chứ không thể có bạn thân. Bởi đến một lúc nào đó, vì quyền lợi cá nhân trong công việc mà họ sẽ phải đem chúng ta ra làm vật hi sinh thay vì hi sinh chính bản thân họ.

Đây là những người đã dạy ba cách sống hòa thuận trong tập thể, bỏ bớt cái tôi ương ngạnh còn lưu giữ từ những ngày còn đi học. Chỉ cần bản thân lơ là, cả một nhóm người sẽ bị ảnh hưởng và chúng ta phải chịu trách nhiệm cho thái độ ứng xử của mình. Ba đã học cách để tìm hiểu về tính tình của mỗi cá nhân để có thể đối đãi cho phù hợp. Phải biết sếp đặt hi vọng gì ở ta và cần phải làm gì để người ấy hài lòng. Phải biết nếu chị đồng nghiệp đang mang thai cần giúp đỡ chút việc, hãy sẵn lòng làm giùm chị, để sau này khi có thể, chị ấy sẽ là người bảo vệ chúng ta trước sự tấn công của tập thể. Hãy biết cảm ơn và mỉm cười với những chú bảo vệ, giữ xe hay cô lao công trong văn phòng công ty vì bản thân họ cũng là những người lao động đáng trân trọng như giám đốc, dù rằng về mặt xã hội có thể họ không thể sánh cùng vai vế, nhưng giữa người cùng người, tôn trọng nhau chẳng phải điều ai cũng nên làm hay sao.

Họ là những người giúp ba biết đối nhân xử thế, cân bằng giữa việc nặng và nhẹ, giữa đúng và sai, giữa nên và không, giữa cá nhân và tập thể. Dù sau này, có thể con sẽ phát triển ở một môi trường tự do hơn, sáng tạo hơn, nhưng ba vẫn mong con sẽ trải qua một vài tháng đi làm nơi công ty, để hiểu được rằng “teamwork” không chỉ là một từ đơn giản để bất kỳ bạn trẻ nào cũng ghi vào lý lịch bản thân như một cách chứng tỏ ta đây đầy trách nhiệm.

Ba lại nhớ về gương mặt người yêu đầu tiên của cuộc đời. Người đã dạy ba bài học về nỗi đau và buông bỏ. Ba tin rằng trong ước mong của nhiều người, họ vẫn muốn có thể trong những năm tháng dài sẽ chỉ yêu một người duy nhất và cưới người đó để sống mãi những ngày tháng sau. Nhưng nếu là con của ba, ba hi vọng con sẽ có nhiều hơn một cuộc tình trong đời, bởi ái tình là thứ trải nghiệm đầy khoái cảm, tại sao chúng ta chỉ hạn hẹp nó trong duy chỉ một lần?

Đa phần những mối tình đầu đều tan vỡ, để lại rất nhiều nỗi đau trong lòng bất kỳ người nào từng bước qua. Nhưng con tin ba đi, người ta sẽ chẳng thể nào trưởng thành mà không phải trải qua bất kỳ nỗi đau nào đâu. Tình đầu cũng thường là mối tình khiến con bỏ qua lý trí để lao vào, dù rằng chung quanh biết bao nhiêu lời cảnh báo. Ba sẽ không giận nếu như những ngày đắm say yêu đương, con quên hết lời ba mẹ, chỉ cần biết người con yêu nói một lời thì con sẽ nhất định nghe theo. Ba sẽ không giận nếu những chuyến đi chơi của con về trễ hơn thường lệ vì lẽ thường người ta sẽ phải quyến luyến nhau dữ lắm khi mới biết yêu. Ba sẽ không giận nếu con dùng dằng khi ba mẹ muốn con tập trung hơn trong những việc khác thay vì lúc nào cũng lơ lửng trên mây.

Nhưng ba sẽ rất giận nếu con không biết tự bảo vệ bản thân mình trước những cám dỗ mang đầy dục tính. Nếu yêu đủ, con có thể cho đi, nhưng nhớ rằng phải bảo vệ bản thân thật kỹ vì chính con là người nhận hậu quả một khi đã bất cẩn xảy ra chuyện gì. Yêu không có nghĩa là buông mình như con thiêu thân lao vào lửa, mà yêu, là biết bảo vệ, gìn giữ bản thân và trân trọng cơ thể người con yêu.

Và nếu một ngày nào đó gương mặt ấy khiến con bật khóc khi nhớ về, ba sẽ tới bên cạnh, đưa cho con bịch khăn giấy, hoặc nếu cần hơn nữa, sẽ ôm con vào lòng, vỗ về con và nói, “Không sao đâu, hồi xưa lúc bị bồ đá, ba còn khóc nhiều hơn con.”

Gương mặt ấy rồi cũng nhạt nhòa theo tháng năm, bởi chắc chắn con của ba sẽ được yêu thương bởi một người khác, xứng đáng hơn, vững vàng hơn. Con sẽ hiểu được rằng, thật ra chúng ta chỉ là những mảnh ghép thử của đời nhau, nếu đã không vừa vặn, phải nhường chỗ cho mảnh ghép khác, đến khi chúng ta tìm được một thứ thật sự hợp với mình. Buông bỏ những điều cũ, là để chừa chỗ cho những điều mới tốt đẹp hơn. Vì sao con cứ phải cố chấp giữ lại những thứ làm con đau?

Và hai gương mặt cuối cùng con nhớ, xin hãy là mẹ và ba.

Ngày đầu tiên con đi học, con có thể không nhìn thấy, nhưng tới tận khi con ngồi vào lớp, mẹ vẫn đứng ngoài cổng trường, bồn chồn không yên, đến khi ba kéo tay mẹ, nói về đi, chiều rồi lên đón, con mình trong đó có thầy cô, bè bạn chứ có phải không ai lo đâu. Ngày đầu tiên con đi làm, có thể con không biết, nhưng chiều đó mẹ sẽ đi chợ sớm hơn, mua những thứ con thích ăn nhất để về, nấu xong rồi lại nhìn đồng hồ, tự hỏi sao giờ này con vẫn chưa về tới nhà, có phải là do kẹt xe không. Ngày đầu tiên con hẹn hò người yêu, có thể con không biết, nhưng tối đó mẹ đã ủi cho con bộ quần áo lịch sự, dù rằng cuối cùng con lại chọn bộ đồ mẹ thấy chẳng vừa mắt chút nào. Rồi mẹ cả đêm cứ hỏi, không biết hai đứa đi chơi, có nắm tay như lần đầu ba mẹ đi cùng nhau không.

Những ngày con yêu mối tình đầu, mẹ sẽ là người ngồi chờ con về khuya hơn một chút, rồi tự nhói lòng khi thấy sao con ăn mặc phong phanh quá mà thời tiết bên ngoài vừa trở lạnh. Ngày con gặp khó khăn trong công việc, ba sẽ là người không nói gì nhiều, chỉ có thể vỗ vai con và bảo, con của ba chắc chắn sẽ làm được tốt hơn như vậy.

Khi bao gương mặt người lướt qua, khi những mối quan hệ thân nay thành lạ, con đừng ngạc nhiên vì cơ bản quan hệ giữa người và người cũng như một cái cây, không chăm sóc tự khắc úa tàn. Mà không phải mỗi mình con muốn giữ là được, họ buông con cũng phải thả tay ra.

Nhưng dù vui hay buồn, nước mắt hay nụ cười, hạnh phúc hay đớn đau, họ vẫn là những con người đã gắn kết một phần đời với con. Dù họ là người quyết định rời xa con, vẫn phải nên trân trọng họ, vì ít hay nhiều, họ vẫn dạy con rằng những mối quan hệ của cuộc đời, đều có điểm khởi đầu và hồi kết thúc.

Cũng như ba và mẹ, sẽ đến một lúc phải rời xa con, nhưng tình yêu của chúng ta dành cho nhau, chẳng phải sẽ là trường tồn với thời gian?

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia, mình ba chịu được rồi.