← Quay lại trang sách

- 18 -

Con của ba,

Ba nhớ có một lần vô tình làm mất bóp tiền cùng tất cả những giấy tờ, lúc đó thật lòng tâm trạng rất rối trí, nhưng rồi nghĩ lại, tiền bạc cũng là vật ngoài thân, mất đi có thể kiếm lại, thẻ ngân hàng thì chỉ cần gọi lên để người ta cấp lại cái mới là được, chứng minh thư cũng đã lâu không đổi, giờ thì chụp lại tấm hình để đổi vào chắc đẹp trai hơn xưa, chỉ có bằng lái xe thì hơi lằng nhằng vì phải thi lại này nọ, nhưng mà là do bản thân bất cẩn nên ráng chịu, chứ trách cứ gì ai bây giờ. Nhưng màn cam go nhất của vụ lần đó là gọi điện về cho bà nội để báo tin mất bóp, bởi ba biết chắc rằng bà nội sẽ cằn nhằn ba trong điện thoại. Và đúng y như vậy, câu đầu tiên nội nói là “Sao mà bất cẩn dữ vậy con.” rồi khoảng thêm mười lăm phút để chỉ ra rằng nguy cơ có người sẽ lấy chứng minh thư của ba để làm giả, đi buôn lậu ma túy, phạm pháp hay cướp của giết người gì đó... ba tin rằng nếu được trẻ lại và đào tạo bài bản, với trí tưởng tượng của mình, bà nội sẽ là biên kịch xuất sắc cho hàng loạt phim hành động bom tấn. Và bà nội chốt lại câu cuối cùng, nếu bận quá thì nhờ ông nội phụ đi làm lại mấy cái giấy tờ cho.

Khi cúp điện thoại, ba thở ra một tiếng rồi tự dưng mỉm cười vì thấy vui. Ở một độ tuổi nhất định, khi gặp bất cứ khó khăn gì trong cuộc sống, con còn có thể gọi điện về để nói cho ba mẹ biết, nghe vài tiếng trách cứ, vài tiếng lo lắng, hỏi han, đó là một niềm hạnh phúc con ạ.

Ba cũng như rất nhiều những đứa trẻ khác, thậm chí ngay cả con sau này cũng vậy, khi còn nhỏ thường hay có xu hướng đứng về chiến tuyến đối nghịch với ba mẹ mình, chỉ vì một điều duy nhất, ba mẹ hay cấm đoán, la rầy và phàn nàn về chúng ta bất kể khi nào có thể. Đi học về trễ một chút, căn phòng không gọn gàng một chút, ham chơi một chút, tóc dài một chút, mua nhiều giày một chút… tất cả đều trở thành những thứ để con luôn nơm nớp lo sợ tiếng la rầy từ người thân.

Ba mẹ và con cái, thuộc về hai nhóm người cách nhau hàng chục năm, mà với sự phát triển của xã hội hiện đại, năm năm đã hình thành một thế hệ mới, vậy ba mẹ thường cách con của mình đến năm sáu thế hệ, thử hỏi làm sao để hòa hợp với nhau. Ngay cả hai con người sống cùng trong một giai đoạn, một môi trường còn không thể hiểu hết về nhau thì tại sao chúng ta lại ích kỷ để bắt ba mẹ phải hiểu cho mình trong khi đã có bao giờ chúng ta tự hỏi mình đã hiểu cho ba mẹ chưa.

Khi còn là trẻ con, chúng ta hay tự hình tượng hóa ba mẹ thành bà tiên, thành siêu nhân có thể giải quyết hết những khó khăn cho mình. Rồi khi lớn lên, chúng ta hiểu rằng bà tiên, siêu nhân cũng chỉ là những sản phẩm của trí tưởng tượng, ba mẹ cũng không phải lúc nào cũng đúng, rồi đâm ra bớt đi sự ngưỡng mộ ba mẹ trong lòng. Và thêm một giai đoạn nữa lớn khôn, chúng ta lại hiểu sự quan tâm, la rầy của ngày thơ bé cũng chỉ là cách ba mẹ thể hiện tình cảm, sự lo lắng, yêu thương.

Ba nhớ có câu chuyện rằng một người con mỗi lần lầm lỗi đều ngồi yên để mẹ đánh đòn, mỗi năm như vậy cậu đều để mẹ đánh vài ba lần, nhưng nhất mực không khóc vì biết rằng mình đã làm sai, mẹ đánh là đúng. Đến một năm nọ, sau khi bị mẹ đánh xong, cậu bật khóc, người mẹ thắc mắc hỏi rằng vì sao lần này lại khóc, có phải gặp chuyện gì oan ức không? Cậu lắc đầu, nói rằng lần này khóc vì nhận ra mẹ đánh đã không còn đau như ngày trước, có phải vì mẹ già và yếu đi rồi không?

Khi con trưởng thành, bước chân vào cuộc đời rộng dài ngoài kia, sẽ nhận ra rằng tiếng phàn nàn hay đòn roi của ba mẹ không là gì so với những trận đòn đời vụt vào con. Người ta có thể không biết con là ai nhưng vẫn khư khư rằng con là loại không ra gì và đi kể cho tất cả những người họ biết về con như vậy. Người ta sẽ chẳng cần quan tâm con cảm thấy ra sao nhưng vẫn muốn rằng con phải sống cách mà họ muốn. Lời trách mắng của ba mẹ, là muốn con tốt lên. Lời trách mắng của miệng đời, là muốn con đi xuống tận cùng của bất hạnh.

Con nên nhớ, ba mẹ sinh con ra không phải để sống mà chiều lòng cả thiên hạ. Chuyện con làm, không cần phải đi giải thích với tất cả mọi người điều đó có nghĩa gì, những người yêu quý con, tự khắc sẽ hiểu. Những người con yêu quý, hãy giải thích cho họ là được rồi, đừng quan tâm đến những người ghét bỏ mình, vì dù là Đức Phật hay Thiên Chúa thì cũng còn có người tin kẻ không, vậy con mong gì mình sẽ sống một đời mà bất kỳ ai cũng sẽ yêu con?

Thứ con cần làm hài lòng duy nhất, không phải thiên hạ, không phải mẹ ba, mà chính là lương tâm của con. Sống sao để mỗi tối nằm xuống, con có thể ngủ ngon giấc là được.

Về cơ bản, cuộc đời chúng ta là những con đường.

Có những đoạn đường rất bằng phẳng, rợp bóng cây xanh, cũng sẽ có những đoạn đầy nắng gió, bão giông trắc trở. Con rồi sẽ đi tới những lần ngã tư, ngã ba để lựa chọn nên rẽ hướng nào hay đi thẳng. Khi đó con phải quyết định thật nhanh vì đèn giao thông đã bắt đầu chuyển màu. Có khi con sẽ rẽ vào đường hai chiều, ngược xuôi đều được, chỉ cần kiên nhẫn chờ đến lúc quay đầu. Nhưng có khi con rẽ vào đường một chiều vun vút, chỉ có thể tiến, không thể thối lui, hoặc muốn đổi hướng phải chịu rất nhiều sóng gió.

Khi đó, những lời cằn nhằn của ba mẹ sẽ là tấm biển báo của người đi trước để lại, giúp ích cho con trong việc tìm đúng con đường cần đi.

Nhưng con nhớ, dù là con đường nào, đó cũng sẽ là con đường do chính con chọn lựa, con phải có trách nhiệm với chính bản thân và lựa chọn của mình. Có những thứ sai có thể sửa, nhưng cũng có những thứ dù sửa được rồi thì vết thương vẫn còn hằn sâu. Hãy cẩn thận từng bước chân con đi giữa đời này, khi ba mẹ không thể còn bên cạnh để bảo ban.

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi.