← Quay lại trang sách

- 21 -

Con của ba,

Hôm nay ba sẽ kể con nghe về chuyện những con chó bà nội từng nuôi.

Trước đây, khi mẹ của ba, tức bà nội con, còn sống ở vùng quê nghèo xa xôi, bà nội có nuôi một thằng bự con, lông đen thui, sủa gâu gâu, đặt tên là Bi. Bà nội cưng Bi lắm, mà Bi cũng thương nội, lúc nào cũng tò tò đi đằng sau như vệ sĩ riêng. Có ngày nội đi chợ về trễ, Bi nằm trước cửa nhà, cụp tai chờ, đến khi thấy dáng nội từ đằng xa đã đứng dậy, ngoắc đuôi mừng, vì biết chắc thế nào nội cũng có mua gì cho thằng bự con nó ăn.

Rồi nội chuyển nhà ra gần trung tâm, mở quán cơm trưa bán cho dân lao động quanh đó. Được trời thương nên quán nội đắt hàng, thằng Bi cũng vẫn theo nội, nhưng khó chịu ra mặt, vì vốn đã quen với không khí yên lành của quê, giờ ra phố thị đông người nên cảm thấy ngộp, nhưng rồi vẫn chịu được vì nó biết nó sẽ rất buồn nếu không được cạnh bên bà nội con.

Được tầm ba tháng, buổi sáng nọ nội gọi điện cho ba, giọng nức nở, “Con Bi bị bắt rồi, con ơi...” Sáng nội mở cửa chuẩn bị dọn hàng, Bi lăng xăng chạy ra ngoài tranh thủ đi vệ sinh, nội vừa ngoảnh mặt vô trong đã nghe tiếng Bi ăng ẳng đằng xa, nội hớt hải chạy ra, chỉ còn nhìn kịp hình ảnh cuối cùng của Bi đang bị hai thằng ngồi trên xe máy, thít dây thòng lọng quanh cổ, kéo lê trên đường. Trong điện thoại, giọng nội vừa khóc vừa kể ba nghe, “Mẹ thề luôn là thấy con Bi nó nhìn mẹ, mắt nó như đang khóc vậy con ơi…” Bà nội nhớ con Bi ghê lắm, ba với ông nội dỗ hoài không được, tối nào ra vô, nhìn cái tô mấy bữa trước nó còn ăn, nội cũng khóc, rồi đổ bệnh, cả tuần lễ cũng không bán buôn gì.

Ông nội thương bà, chạy lên mấy tiệm thịt cầy, mấy khu bán chó bị bắt để tìm chuộc lại con Bi mà không gặp. Đến gần một tháng sau đó, ông với bà mới đành chịu là con Bi đi thiệt rồi.

Từ ngày đó, bà nội không dám nuôi chó nữa. Thấy nhiều khi có con chó nhỏ chạy qua, nội thương nên ngoắc lại cho đồ ăn, rồi nựng, chứ nhất quyết không nuôi, bà nội nói có nuôi rồi, thương rồi, lo cho nó rồi lỡ khi bị bắt, mình đau lòng lắm, chịu không nổi đâu con ơi. Còn ông nội, trước đây hay đi chung bạn bè cũng có ăn cầy tơ, sau lần đó, ông nội thề bỏ hẳn, chỉ vì sợ mình mà ăn trúng miếng thịt của con Bi thì ân hận cả đời.

Mãi đến ba năm sau, bà nội lại có một người bạn mới hay ghé qua quán chơi. Cô nàng tên Na, lai Berger1, tính hiền lành hơn hẳn thằng Bi, chiều chiều từ bên đường chạy qua quán xin nội cơm dư của khách, có khi được cả cái đùi gà to đùng vì người ta bỏ không thèm ăn. Cho tới khi chủ con Na bán quán café mới mở đối diện quán mẹ kêu thì nó mới chịu chạy về, mà đứng bên kia đường chứ vẫn nhìn về phía bà nội rồi vẫy đuôi cảm ơn. Được vài lần thì con Na thấy bà nội cưng nên càng nịnh, cả ngày ở hoài bên quán không chịu về bên kia.

Quán café ế, người ta lại dọn đi, trước lúc chuẩn bị đồ đạc, họ kêu người xuống cân luôn năm sáu con chó đang nuôi để bán thịt lấy tiền. Mấy chục ngàn một ký thịt, có con nào mập mập thì được gần cả triệu đồng. Bà nội biết chuyện, đứng bên này nhìn qua mà trong lòng đau thắt. Nhưng nội biết mình không thể qua cản được bởi người bán café bên đó cũng không thích gì nội. Rồi thì cuối cùng, con Na dùng hết sức bình sinh giật dây, vùng chạy sang bên đường chui rúc vào dưới xe bán cơm của nội, rên ư ử cầu cứu. Lúc bên nhà chủ qua bắt về, nội cản, nói thôi thì nó bán được bao nhiêu để nội trả rồi mua lại. Vậy là bà nội bỏ ra gần triệu bạc đón Na về, tận cái lúc chiếc xe bắt chó chở đàn chó thịt đi, con Na vẫn không dám đứng dậy nhìn, chắc sợ hãi dữ lắm. Tới khi chiếc xe đi khuất, nội mới lau nước mắt, cúi xuống vỗ đầu con Na, không sao rồi con.

Na về ở với bà nội sướng lắm, bởi Na ngoan, hiểu chuyện. Sáng dậy sớm ra ngoài nằm canh xe cho nội dọn hàng, trưa khách đông thì kiếm chỗ nép nép vô, không dám làm phiền khách. Na sống chỗ này lâu nên quen, đám bắt trộm chó đã canh me vài lần nhưng hụt, thêm cái kỹ năng giống loài của Na cũng thuộc dạng giỏi nên cứ vậy mà không ai làm được gì. Tối, Na hay chạy đi chơi loanh quanh, nhưng lúc nào cũng biết canh tầm giờ bà nội coi phim trên truyền hình xong là lật đật chạy về trước khi bà cất tiếng gọi. Có lần Na bệnh, nội lo với thương nên ra chợ mua mấy quả trứng vịt lộn về luộc cho Na ăn, mà lúc đó cô nàng ỉ thế đang được cưng chiều nên nhõng nhẽo, nội phải vuốt đầu, đút từng miếng kêu ăn đi con rồi mau hết bệnh đi chợ với nội thì mới chịu ăn. Tới mức ông nội con thấy cảnh đó, đành hanh ra mặt, bà lo cho nó hổng chừng còn hơn lo cho tui. Mà ông nội nói vậy thôi, chứ chiều đó cũng là ông chở bà đi mua trứng cho con Na chứ ai.

Có lần, Na hư nên bị ông nội đánh đòn. Khách quen tới quán ăn, cũng là bạn bè của bà nội nên giỡn, giơ giơ tay như đánh bà. Con Na đứng kế bên, đâu hiểu chuyện gì, chỉ thấy bà nội đang bị người ta đe doạ thì chồm lên cắn, may mà chỉ xây sướt nhẹ, không sâu. Khách người ta cũng không làm khó dễ gì, nhưng để an toàn, ông nội cũng phải lấy cho họ coi tờ giấy đảm bảo đã chích ngừa Na tháng trước và đền cho họ chút tiền đi chích ngừa bệnh dại. Ông nội giận, cột dây rồi đánh con Na mấy cây, tuyệt nhiên Na không dám chống cự vì cũng nhận ra mình sai, chỉ biết cụp đuôi, nhìn về phía bà nội cầu cứu, bà nội của con thì thấy thương lắm, chờ con Na ăn đòn xong mới ôm rồi vuốt ve, kêu ai biểu Na hư nên ông nội mới đánh, lần sau đừng vậy nữa nghe chưa. Từ đó, Na sợ, cũng không còn hung hăng như trước.

Rồi thì thời gian qua đi, con Na cũng vào tuổi già, một năm tuổi chó bằng bảy năm tuổi người. Ông nội bấm bấm đốt tay tính ra con Na cũng đã mười hai tuổi chó. Mấy ngày cuối cùng, Na gần như lẫn, bà nội tới kế bên mà nó không còn nhận ra là ai, cũng gầm gừ, đe doạ, tới khi ngửi được đúng mùi người nó thương nó mới chịu ve vẩy cái đuôi mệt nhọc để mừng. Na không còn đi đứng, chạy nhảy nhiều như hồi trước, chỉ nằm ở một góc quán ăn, thở khò khè, nặng nhọc. Đêm cuối cùng của Na, nó cứ nằm thở thoi thóp, bà nội ngồi kế bên, vuốt đầu, kêu Na ơi, con đi nhẹ nhàng được thì đi đi, còn gì nữa đâu mà phải làm cho mình mệt mỏi vậy. Mà Na thì vẫn còn nằm đó chờ ông nội, chiều nay ông có việc phải đi xa, đang trên đường tranh thủ chạy về. Lúc ông nội tới nhà cũng đã gần khuya, ông quỳ bên cạnh, vỗ nhẹ nhẹ vô đầu Na, coi như lời chào vĩnh biệt. Ông nói, Na đi đi con, kiếp sau rồi đầu thai làm người… mà thôi, đừng làm con người nha con, làm người khổ lắm, chứ có được sung sướng gì đâu.

Rồi Na đi…

Tết năm đó, bà nội ra vô buồn hiu, có lúc ngồi thẩn người, hỏi ba, giờ này con Na chắc cũng đầu thai rồi ha, mọi năm còn nó lăng xăng, năm nay vắng, tự dưng thấy nhớ…

Con của ba, đến khi con đủ tuổi, sẵn sàng, ba hứa rằng sẽ cho con nuôi một chú chó và tập cho con cách yêu thương nó thật nhiều.

Vì nuôi một con chó, với nhiều người có thể là phiền phức, là tốn thời gian, là dơ bẩn căn nhà, nhưng đó lại là khi người ta bước đầu học cách để quan tâm, chăm sóc cho một sinh linh khác, yếu ớt hơn mình. Điều con nhận lại được từ nó, sẽ là những niềm vui nho nhỏ, cỏn con. Con sẽ biết được rằng, chỉ cần con bước chân về nhà, sẽ có một sinh vật luôn hồ hởi, mừng rỡ đón chào con. Chỉ cần con mở gói bánh, sẽ có một đứa lon ton chạy tới ngồi kế bên để xin ăn cho bằng được. Chỉ cần con cầm cái khăn tắm lên, sẽ có đứa bỏ chạy vì lo rằng mình sắp sửa bị lôi đi tắm. Chỉ cần con đập tay xuống sàn, sẽ có đứa lạch bạch chạy tới nằm kế bên con. Và chỉ cần con buồn, hãy ôm nó vào lòng để biết rằng vẫn có một sinh linh yêu con vô điều kiện. Điều quý giá nhất một chú chó có thể dạy cho chúng ta, đó là sự bất biến của tình yêu thương và lòng trung thành vô hạn. Vì giới hạn về thời gian tuổi tác, nên với chúng ta, chú chó nhỏ chỉ là một phần trong cuộc đời, nhưng ngược lại, chúng ta là cả cuộc đời của nó.

Và, nói ra thì thật buồn cười, nhưng tình cảm của ba mẹ dành cho con cũng vậy. Có thể những năm dài sau này, ba mẹ chỉ là một phần trong đời của con, nhưng với ba mẹ, con là cả một cuộc đời.

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia, mình ba chịu được rồi.