← Quay lại trang sách

- 22 -

Con của ba,

Ký ức của con người là thứ không thể kiểm soát được, thỉnh thoảng chúng ta bỗng nhớ một vài người bạn xa xưa, tự hỏi không biết bây giờ họ sống ra sao, cuộc đời thế nào vì cũng đã hơn chục năm không gặp, mặc dù ngày trước lúc còn đi chung, đều là những người bạn rất thân thiết, tưởng chừng có thể bên nhau vui vẻ đến mấy mươi năm sau lúc già… vậy mà chỉ cần rời xa vài năm, những vui buồn, nhớ nhung đều như chưa tồn tại.

Cuộc đời cũng như một chuyến xe bus, mỗi trạm dừng sẽ có vài người xuống, vài người lên. Có người đi chung với con một đoạn dài, cũng có người chỉ đi chung một đoạn rất ngắn. Nhưng dù đi được bao xa, họ và chúng ta cũng đã từng là những kẻ lữ khách trên chuyến hành trình cô đơn của cuộc đời. Có những người đi cùng nhau được một đoạn, con giật mình tự hỏi vì sao họ đã có quá nhiều đổi thay.

Như chuyện cô gái nọ, chia tay người yêu đã ba năm nhưng vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè, ngày lễ lộc đều nhắn tin chúc mừng, thi thoảng rảnh có thể hẹn người cũ ra café nói chuyện. Rồi người cũ có người mới, cô cũng có người mới, hai người vẫn có thể nói chuyện cùng nhau về người yêu hiện tại. Người cũ chia tay người mới, cô chia tay người mới, tất cả lại thành những người cũ của nhau.

Ba năm, họ gặp nhau trong một buổi tối gần những ngày cuối năm. Người cũ đón cô trên chiếc xe hơi sang trọng, họ ăn tại một nhà hàng đắt tiền, khui chai rượu vang cũng tốn cả triệu đồng. Những câu chuyện vẫn chỉ loanh quanh anh đã sống ra sao, em đã sống thế nào kể từ ngày chúng ta quyết định không đi cùng nhau nữa. Chỉ khác là, trong câu chuyện của người cũ, phảng phất nét mệt mỏi thời gian hằn trên mắt.

Chia tay, người cũ chở cô về, bỗng dưng cô buông một câu nhớ, “Có lẽ em già, nên thường nhớ thương những thứ thuộc về kỷ niệm, nhưng em lại thích ngồi sau chiếc xe máy cũ, được anh chở đi ăn ở những quán nhỏ lề đường hơn.”

Người cũ hạ kính xe, châm điếu thuốc, lời nói cũng tan trong miên man, “Anh còn nhớ ngày đó, em đã nói rằng phải chi mình được ngồi trong một chiếc xe hơi, ăn trong một nhà hàng sang trọng chắc hẳn sẽ vui hơn nhiều…”

Con người chúng ta cứ mãi loanh quanh trong vòng quay của việc không bao giờ tự thỏa mãn bản thân. Chạm được điều mình muốn, lại mất những gì từng có và nuối tiếc. Nên khoan hãy trách người đổi thay, bởi chính ta cũng đã có quá nhiều thay đổi.

Mỗi con người xuất hiện trong cuộc đời con, đều mang sứ mạng để dạy con bài học nào đó, đến khi xong nhiệm vụ của mình, họ sẽ rời đi. Nên nếu một ngày họ rời bỏ con, đừng ngạc nhiên vì khi đó duyên phận giữa con và họ đã cạn. Nhưng cũng có những người, chính sự ra đi của họ là một bài học cho con.

Ba có thói quen hay dặn những người đi chung sau khi về đến nhà thì nhắn tin báo, để an tâm rằng họ đã an toàn đến được nơi cần đến. Lần đó, đi chơi với một đứa bạn mới quen xong, ba cũng dặn bạn về nhà nhớ nhắn tin. Nhưng chờ mãi đến tối cũng không thấy, cả ngày hôm sau cũng không thấy tin nhắn, ba cũng chỉ nghĩ chắc bạn lu bu công việc nên không để ý. Mãi cho đến một tuần sau, khi được bạn bè thông báo, bạn gặp tai nạn giao thông và đã ra đi vĩnh viễn. Ngày bạn có chuyện, là đêm sau khi đi chơi cùng ba về.

Ba và bạn, tới nay vẫn còn nợ nhau một tin nhắn.

Cuộc sống vốn dĩ không thể lường trước được bất cứ điều gì, sáu mươi năm một kiếp người, nghe có vẻ dài nhưng chả là gì so với hàng triệu năm lịch sử nhân loại. Và đứng trước số mệnh, chúng ta mới nhỏ bé, đáng thương làm sao.

Sự ra đi của bạn, dạy cho ba hiểu rằng phải biết trân trọng từng phút giây mình đang sống, trân trọng từng con người mình yêu thương để lỡ như có bất kỳ điều gì xảy đến, chúng ta sẽ không phải hối hận vì còn quá nhiều thứ chưa thể làm.

Làm người, chưa bao giờ là điều dễ dàng với bất kỳ ai. Và cái khó khăn nhất của việc làm người, chính là đôi khi chúng ta phải chấp nhận rời xa một người dù trong lòng không hề muốn, chưa bao giờ muốn.

Ngày tháng khó khăn vẫn đang còn chờ con phía trước, nhưng cứ yên tâm vì đã có ba và mẹ, những người sẵn lòng vì con mà chịu hết đắng cay.

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi…