- 24 . 25 -
Con của ba,
Khi con đọc được đến những dòng cuối cùng ba viết dành tặng con này, chắc chắn con sẽ thắc mắc vì sao ba cứ phải lặp lại hơn một chục lần rằng con hãy trân quý gia đình, yêu thương ba mẹ và dành nhiều thời gian để về nhà khi có thể… có lẽ ba đã bắt đầu già đi, nên cứ thích nói hoài nói mãi những điều tưởng chừng như ai cũng biết, cũng hiểu.
Nhưng, tình cảm gia đình cũng như không khí ngoài kia, nó luôn tồn tại, vô điều kiện đến mức người ta thường quên đi sự hiện diện và cần thiết của nó trong cuộc sống, chỉ đến khi mất đi rồi chúng ta mới nhận ra nó quý giá đến dường nào, mà dẫu có hối hận cũng đã quá muộn màng.
Chúng ta lớn lên, trưởng thành, hiểu biết và lớn khôn, song song theo quy luật bất biến của thời gian, ba mẹ chúng ta cũng sẽ già đi và khoảng thời gian còn được bên họ ngày một ngắn lại.
Trước cái ngày chúng ta bắt buộc phải rời xa nhau, con sẽ vẫn mãi mãi là con của ba mẹ, là tình yêu vĩ đại nhất trong cuộc đời ba mẹ.
Dù ngày mai có ra sao, đêm nay con hãy ngủ đi, đớn đau ngoài kia, mình ba chịu được rồi…
Con chờ ba nhé, ngày ba được ôm mẹ và con vào lòng sẽ không còn xa.
25.
Con của mẹ,
Đáng lý người viết những dòng cuối cùng trong cuốn sách dành tặng con này phải là ba con, chỉ tiếc nay mẹ phải thay ba làm chuyện đó.
Có người hỏi mẹ ý nghĩa của đợi chờ… mẹ trả lời rằng, đợi chờ chỉ xứng đáng khi tình yêu hiện hữu. Mẹ đã chờ ba trong suốt những tháng năm cô đơn nhất của cuộc đời và mẹ sẽ chờ ba suốt cả phần còn lại của cuộc đời cô đơn. Mẹ sẽ chờ con lớn, đến khi con có thể tự đọc hết cuốn sách này và mẹ sẽ kể con nghe câu chuyện của ba và mẹ.
Câu chuyện của những người mãi lạc giữa miền đau, những người sống vì nhau, chết vì nhau và khóc cùng nhau giữa Sài Gòn…
Mẹ của con,
Mễ
HẾT