- 23 -
Con của ba,
Ngày trước, vì tính chất công việc ba phải di chuyển rất nhiều, đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, học hỏi được rất nhiều thứ từ những vùng đất khác nhau.
Ba còn nhớ như in cảm giác hồi hộp của lần đầu kéo vali ra sân bay, chờ chuyến bay đầu tiên của cuộc đời mang mình đến vùng đất lạ, nơi tất cả mọi thứ đều mới tinh tươm. Ba cũng còn nhớ cảm giác mong ngóng mỗi lần ngồi sau xe taxi để về được nhà, gặp mặt người thân, ăn một bữa cơm nóng, đặt lưng lên chiếc giường quen thuộc và bỏ lại tất cả muộn phiền ngoài kia, sau cánh cửa của nơi được gọi là nhà.
Những chuyến taxi, đi và về, cho con gặp những người tài xế chỉ vừa kịp quen nhau trong đoạn đường ngắn, nhưng câu chuyện của họ nếu chú ý lắng nghe sẽ để lại trong con những bài học dài.
Như có chú nọ, gần năm mươi mới ra lái xe được vài chục ngày, chú nói giờ cạnh tranh nhiều lắm, nên mỗi tối ngoài chuyện lái xe kiếm tiền còn phải ráng dành chút thời gian đi học Anh Văn, bởi chú kêu giờ khách Tây cũng nhiều, mình không học rồi làm sao chở họ đi. Thời mình giờ hội nhập rồi, phải biết lấy mấy chữ tiếng Tây giao tiếp với người ta chứ. Chú kể mình già, đi vô lớp học chung với mấy em học sinh trẻ, lúc đầu ai cũng cười cười, tới lúc nghe nói chú học để đi lái taxi chở Tây thì ai cũng nể tinh thần ham học của chú. “Mình già nên học chậm hơn đám nhỏ, nhưng càng chậm lại phải càng chăm chỉ hơn.” Trước hai lăm, chúng ta nghĩ đến chuyện chiến thắng người ngoài. Sau hai lăm, chiến thắng chính bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Hay chuyện chị kia, dù là thân đàn bà cũng lái taxi như cánh đàn ông. Chị chắc ngoài ba mươi, tròn người, không phải loại mảnh khảnh như người ta hay nghĩ về phụ nữ lam lũ, tảo tần. Chị cột tóc gọn đằng sau, mặc sơmi, quần tây lịch sự. Lúc lên xe, chị cười, kêu em cứ yên tâm ngồi đó để chị chở đi công việc, chị lái xe coi vậy chứ cứng không thua đàn ông đâu nha. Chị chạy tốc độ trung bình, cẩn thận nhìn đường trước sau, điều chỉnh tầm lùi cho xe rất bài bản. Trong câu chuyện phiếm trên xe, chị kể về gia đình mình, giọng đàn bà nghe đâu đó buồn man mác.
Chị cưới chồng rồi, mà chồng chị mắc tật hay say xỉn, trước còn đỡ, sau này về nhà đánh vợ la con, nói hoài không được nên chị giận lẫy, xách con về nhà ngoại sống, ai nói cỡ nào cũng nhất quyết không về lại với chồng. Người ngoài có lúc dèm pha, kêu về đi để chồng nó nuôi chứ thân đàn bà nách một con sống sao cho đặng. Chị nghe xong tự dưng đâm bực, ai nói đàn bà không tự đi làm nuôi con được, vậy là gởi con cho mẹ, rồi chọn cái nghề đàn ông hay làm để kiếm tiền. Mới đó mà cũng hai năm. Từ đó tới giờ, ông chồng có qua nhà tìm mấy lần nhưng chị không chịu về, kêu chồng kiểu vậy có cũng như không, giờ tui đang đi làm lo cho con được, thì cần gì đàn ông.
Lúc gần tới nơi, tự dưng chị dịu giọng, mà bữa trước gặp, thấy ổng ốm nhom, người xanh, không biết nhậu nhiều rồi gan có sao không. Đàn bà là vậy, miệng thì cứng chứ lòng mềm, giận mấy thì cũng còn thương còn yêu còn quan tâm. Với lại, nghị lực của đàn bà nhiều khi đàn ông còn phải kém rất xa.
Hay có lần ngồi trên chiếc taxi do anh nọ lái vào dịp cuối năm, đêm cũng khuya, thấy khách mặt mũi bơ phờ, anh hỏi thăm, giờ này mới đi làm về hả. Dạ, mới xong việc nên tranh thủ về, cuối năm ai cũng bận. Anh lái xe một hồi, chỉ vô cái ghế kế bên mình, đang có gói quà to được bọc giấy kiếng hẳn hoi. Anh khoe, quà cho con bé ở nhà, hôm nay sinh nhật nó mà anh phải chạy kiếm tiền, về trễ quá sợ con nhỏ buồn. Đang chạy thì có điện thoại, anh xin phép nghe, giọng đàn ông tự dưng dịu lại, đang thủ thỉ với con gái cưng ở đầu dây bên kia, ừ xong việc ba về liền, có mua quà cho con rồi đây. Tự dưng lúc đó nhớ về chuyện cũ, hồi nhỏ, ông nội con cũng đi làm nghề phục vụ, ngày lễ lộc trong khi người ta nghỉ ngơi thì ông nội phải lăng xăng chạy kiếm tiền, tối mịt mờ mới về được nhà. Năm ba mười tuổi, mê mẩn trò năm anh em siêu nhân, cả trong giấc mơ cũng muốn có thể biến hình đi trừ gian diệt bạo. Có lần đi với bà nội ra chợ, ba thấy con rô-bô to đùng, loại gồm có mấy con thú nhỏ ghép lại thành con lớn hơn, gắn pin vào còn có đèn lấp lánh. Ba mê mẩn lắm, nhưng biết mắc tiền nên không dám đòi hỏi, ngày nào bà nội dắt đi học về cũng đứng lại cửa hàng, nhìn cả buổi rồi mới quay lưng đi tiếc nuối.
Năm đó ngày sinh nhật ba, ông nội cũng đi làm về khuya như thường lệ, ba chờ ông nội mãi không được nên cứ gà gật ngồi coi TV, do lúc đó điện thoại di động còn chưa được dùng nhiều, đến khi mệt thì ngủ lúc nào cũng không hay. Sáng dậy, ba thấy kế bên giường là con rô-bô đã mơ ước từ lâu. Bà nội kể tối qua ba đi làm về khuya, tặng con món quà sinh nhật này rồi sáng lại phải đi làm sớm. Sau này ba mới biết ông nội ngồi chờ người ta phát tiền thưởng lễ, rồi về cửa hàng đồ chơi đã đóng cửa, gọi người ta ra để năn nỉ bán cho món quà lúc đã khuya. Vậy mới thấy, dù ít khi nói ra, nhưng tình thương của người làm cha dành cho con mình cũng chưa bao giờ là nhỏ.
Lần khác, tài xế taxi là cậu trai trẻ, chắc cũng chỉ tầm hơn hai mươi, tay chân xăm trổ nhiều, tóc vuốt ngược, nhìn ra dáng công tử nhà giàu nhiều hơn là người phải lao động vất vả để đổi bữa cơm qua ngày. Thấy khách nhìn mình có phần ái ngại, cậu trai khoát tay, anh yên tâm, nhìn em giang hồ vậy chứ lái xe đàng hoàng lắm. Cậu trai kể, gia đình cũng thuộc loại có tiền chứ không nghèo hèn cơ cực gì, nhưng ba mẹ cậu hay coi thường con, nghĩ thằng con trai từ nhỏ đã được cưng chiều thì không làm gì ra hồn, nên việc gì cũng lo sẵn, muốn nhất nhất đi theo con đường ba mẹ chọn cho. Cậu trai còn khoe là đã có người yêu, cô kia nhà không giàu có gì, nên bị ba mẹ cậu coi khinh, không muốn con trai mình đi yêu một cô nhà nghèo bởi còn sợ con bị lợi dụng. Hai ba chuyện cộng lại, cậu trai bực, nên mới quyết định ra lái xe để chứng minh cho gia đình thấy có thể tự lập kiếm tiền nuôi sống bản thân cũng như cô người yêu đến với mình không phải vì tiền bạc, vật chất. Vậy chứ cậu lái cũng được mấy tháng rồi, tiền kiếm đúng là không nhiều bằng lúc được ba mẹ cho, nhưng “Xài đồng tiền mình tự làm ra, nó đã hơn anh ạ. Với lại, em tính cuối năm nay để dành tiền làm cái tiệc nho nhỏ, mời bạn bè tới để ra mắt rồi hai đứa tụi em dọn về sống chung, gạo nấu thành cơm rồi đem thằng cháu nội về cho ba mẹ em, lúc đó chắc hai ông bà không la.”
Lúc bước xuống xe, ba chỉ còn biết chúc cho cậu mau làm được những điều dự định và thấm thía hơn cái câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Mỗi một người con gặp trong hành trình cuộc sống, đều mang sau lưng họ một câu chuyện, nếu con có thời gian thấu hiểu, sẽ học được rất nhiều những thứ đáng giá.
Rồi mai đây con sẽ trưởng thành, sẽ có con đường riêng của mình để bước đi và trải nghiệm. Những chuyến đi của con sẽ dài theo năm tháng, dọc những vùng lãnh thổ khác nhau, nhưng dù đi bao xa, ba chỉ mong con nhớ, được đi nhiều là một niềm vui, nhưng có một nơi để về mới thật sự là hạnh phúc.
Ba mẹ sẽ ở nơi đó chờ con.
Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi…