PHẦN VI
Nhã Trúc mơ màng trong giấc ngủ, cô không biết tại sao mấy ngày gần đây đầu óc cô cứ lơ ngơ không tập trung vào bất cứ việc gì được. Nhiều lúc cô có cảm giác mình không còn là mình nữa.
Hôm trước Quân có nói Ngọc Anh đã nhập hồn vào thân xác mình, điều đó có thật không? Sao Ngọc Anh không nói chuyện gì với mình thế nhỉ?
Vừa nghĩ tới đó, Nhã Trúc nhướng mắt nhìn lên và bỗng giật thót cả người vì mọi vật xung quanh mình sao xa lạ quá?
Nhã Trúc ngồi bật dậy dáo dác nhìn quanh, chưa kịp nhận ra đây là đâu thì bà Thành từ nhà ngoài hấp tấp đi vào, reo lên:
- Con tỉnh rồi! Con đã tỉnh rồi phải không... Nhã Trúc?
- Bác ơi... sao... sao con lại ngủ ở nhà bác thế? Chẳng lẽ hôm qua con không về nhà?...
Nhã Trúc không trả lời bà Thành mà hỏi lại vì trong đầu cô đang vô cùng thắc mắc.
Bà Thành đến gần cầm tay Nhã Trúc, đắn đo một lúc rồi nói:
- Bác nói điều này mong cháu đừng sợ hãi và bỏ qua cho gia đình bác... Số... vừa rồi Ngọc Anh đã nhập hồn vào cháu rồi đi về đây...
- Ngọc Anh nhập hồn vào cháu là có thật sao bác?
Nhã Trúc nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
Bà Thành gật đầu, mắt rơm rớm chực khóc.
Nhã Trúc không nói gì, thật sự cô cũng không cảm thấy sợ hãi nhưng cảm giác của cô mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi, nếu điều đó là do sự nhập hồn của Ngọc Anh thì cô không biết mình còn có thể chịu đựng đến khi nào nữa?
Hôm kia, mẹ Nhã Trúc có nói, với một cái chết đột ngột không thể ngờ như vậy nên hương hồn của Ngọc Anh chắc chắn còn nhiều tiếc thương lưu quyến, chưa đành tâm xa lìa thân xác, xa lìa cuộc sống với những liên hệ tình cảm quyến ái thường tình. Một cái chết như vậy, nếu không liên tục lễ tụng và các vị cao tăng chủ lễ không kiên nhẫn ôn tồn và thương yêu giải thích cặn kẽ mọi điều thì Ngọc Anh sẽ khó lòng an tâm ra đi lắm!
Sư thầy đã tụng niệm hai ngày nay rồi, vẫn chưa giác ngộ được Ngọc Anh sao? Mà thôi, nếu như Ngọc Anh cần thân xác mình để tồn tại thêm vài ngày nữa thì mình cũng sẵn sàng hy sinh vì tình bạn... Nhã Trúc thầm nghĩ thế.
Bà Thành xoa nhẹ lên mái tóc Nhã Trúc, vỗ về:
- Còn sớm lắm, con nằm xuống nghỉ thêm chút nữa đi! Con đừng lo, bác trai đã điện thoại cho mẹ con rồi và mẹ con cũng đã đồng ý để con ở lại nhà bác đêm nay... Thôi, con cố gắng nhắm mắt ngủ thêm tí nữa đi nhé con!
Bà kê chiếc gối lại ngay ngắn rồi đỡ Nhã Trúc nằm xuống xong xuôi rồi bà mới với tay tất đèn rồi quay về phòng mình. Nằm một mình trong căn phòng lạ, dưới ánh sáng nhạt nhòa hất ra bóng đèn ngủ trên tường, Nhã Trúc không sao ngủ được.
Bất chợt, cô cảm thấy có một cái gì đó rất lạnh chạm vào da thịt mình.
Giật thót người, Nhã Trúc chưa kịp ngồi bật dậy để quan sát thì nghe có tiếng nói thật nhỏ bên tai:
- Nhã Trúc... bạn đừng sợ... mình là Ngọc Anh đây...!
- Ngọc Anh?
Nhã Trúc lặp lại mà lưỡi như líu lại.
Một bóng trong thoáng qua mặt Nhã Trúc, phả một luồng hơi lạnh ngắt vào mặt cô giống như ai đó vừa mới mở cánh cửa tủ lạnh ngay sát trước mặt Nhã Trúc vậy. Một sự sợ hãi tột cùng xâm chiếm lấy Nhã Trúc, cô không dám ngồi dậy, cứ nằm co rúm người lại, kéo mền trùm kín lấy mặt, nhưng lạ lùng làm sao, cô vẫn thấy rõ ràng cái bóng trắng lướt qua lướt lại bên ngoài...
- Nhã Trúc ơi... mọi người lên án mình... không cho mình được mượn xác bạn... Nhưng bạn hiểu mình mà, phải không Nhã Trúc? Bạn biết mình thương yêu anh Quân biết bao, mình mong muốn được làm vợ anh ấy biết bao... Nhã Trúc ơi, chỉ có bạn mới giúp được mình mà thôi.. Bạn đừng từ chối, bạn giúp mình nhe, Nhã Trúc? Mình van xin bạn đó...
Những câu nói cứ vang lên bên tai Nhã Trúc và cô như kẻ mộng du, từ từ ngồi dậy và bước xuống giường. Nhã Trúc không cần bật đèn, ở trong ngôi nhà không phải nhà mình nhưng cô vẫn có thể đi ra cửa một cách nhẹ nhàng êm thắm, không va vào bất cứ thứ gì trong nhà.
Khẽ khàng mở cánh cứa, Nhã Trúc lách mình ra rồi trèo qua tường rào, mặc kệ những vết xước rớm máu trên người do va phải mảnh chai.
Ra tới đường lộ, Nhã Trúc cứ đi vơ vẩn nhưng bước chân của cô lại nhanh nhẹn một cách khác thường.
Vòng vo qua nhiều ngã rẽ, Nhã Trúc dừng chân trước cửa nhà Quân. Mắt cô nhìn đăm đăm về hướng chiếc ghế đá, nơi mà Ngọc Anh và Quân thường ngồi bên nhau tâm sự trong những ngày cô về nước thăm nhà.
Ba mẹ Quân mất từ hồi anh còn bé, anh chị em lớn lên mỗi người đều có gia đình riêng, nên ngôi nhà này giờ đây chỉ còn một mình Quân sinh sống.
Trời lúc này vẫn còn tối lắm, lại có một cơn mưa nhỏ nên bầu trời càng trở nên tối tăm, u ám.
Chiếc áo mỏng manh mặc ớ nhà của Nhã Trúc đã thấm đẫm nước mưa nhưng hình như cô không quan tâm tới... Cô lại một lần nữa trèo rào vào nhà Quân. Tới trước cánh cửa nhà, Nhã Trúc khẽ khàng gõ liên tiếp mấy tiếng lên đó.
- Ai đó? Ai gọi cửa đó?
Tiếng Quân hỏi.
Nhã Trúc không trả lời, cô chỉ gõ tiếp ba cái nữa rồi đứng im chờ Quân...
Không hiểu ai tới nhà giờ này, sao không đứng ngoài cổng bấm chuông mà lại vào được tận bên trong rồi mới gõ cửa, Quân vội vã tung mền chạy ra, anh cũng chưa dám mở cửa mà hé nhìn người bên ngoài qua khung kính cửa sổ kế bên.
Quân giật thót người khi nhận ra người con gái ướt lướt thướt đứng bên ngoài chính là Nhã Trúc Và Quân cũng hiểu ngay, Nhã Trúc đến đây vào giờ này chắc chắn là do Ngọc Anh rồi!
Vừa đau đớn, vừa bối rối, Quân không biết phải làm sao cho phải. Nhưng dù sao thì trước mắt anh cũng phải mở cửa để cô gái vào nhà vì cô đang ướt sũng cả người thế kia!
Cánh cửa vừa mở ra, Nhã Trúc lao vội đến ôm chầm lấy Quân thổn thức.
Quân khéo léo dìu cô vào nhà, bật đèn sáng lên rồi bảo:
- Em ướt hết cả người rồi kìa... Làm sao bây giờ? Nhà anh không có quần áo phụ nữ... Hay là... em lấy quần áo của anh thay tạm nhé?
Quân vội vã mở tủ lấy bộ áo quần đưa cho Nhã Trúc rồi dẫn cô tới phòng tắm chỉ cho cô vào.
Nhã Trúc không nói gì, cũng không phản kháng, cô chỉ lặng nhìn Quân bằng đôi mắt yêu thương trìu mến và ngoan ngoãn làm theo tất cả lời chỉ bảo của anh.
Khi Nhã Trúc vừa bước vào phòng tắm, Quân vội vã nhấc điện thoại gọi cho bà An, rồi tiếp đó gọi cho ba mẹ Ngọc Anh để báo tin, mong mọi người đến ngay để giúp đỡ.
Quân không phải lo sợ cho mình, anh chỉ lo cho thanh danh của Nhã Trúc bị hoen ố. Lo tiếng đời dị nghị không hay về mối quan hệ của hai người.
Ở đây ai cũng biết Quân và Ngọc Anh đã đính hôn và sắp đến ngày cưới, người ta cũng biết Nhã Trúc là bạn thân của Ngọc Anh. Vậy mà khi đám tang Ngọc Anh vừa mới xong thì cô bạn thân nhất lại ở trong nhà của anh chồng sắp cưới của Ngọc Anh thì còn thể thống gì nữa? Quân là đàn ông con trai, dẫu miệng đời có dị nghị thế nào cũng không đáng sợ lắm, chỉ ngại cho Nhã Trúc, có thể cô xấu hổ đến chết đi được cũng nên.