← Quay lại trang sách

PHẦN VIII

Sau ngày đó, Nhã Trúc trở về với cuộc sống bình thường của cô, tuy thần sắc chưa thật tinh anh như trước dây, nhưng bây giờ Nhã Trúc đã thôi không ngơ ngác mơ hồ mọi việc nữa.

Bà An rất mừng trong bụng, nhưng bà vẫn chưa hết lo âu. Hàng ngày bà vẫn lặng lẽ theo dõi từng cử chỉ dù nhỏ nhất của con gái để phát hiện xem có gì khác thường không.

Ngày cúng thất của Ngọc Anh đã đến. Mọi người có mặt đông dủ, tuy không ai khóc nữa nhưng trên mặt mỗi người vẫn chưa phai được nỗi đớn đau.

Cúng xong thất đầu tiên, các vị sư một lần nữa khẳng định với ông bà Thành rằng từ nay mọi việc đã thật sự yên ổn, khuyên mọi người không nên hoang mang lo lắng nữa, đồng thời các nhà sư cũng cho biết, họ vẫn luôn cúng vái cho cô hằng đêm ở tại chùa.

Cuộc sống của mọi người lại trở về với nhịp điệu khi xưa, riêng Quân thì thường lui tới thăm hỏi Nhã Trúc hơn vì lòng anh luôn cắn rứt về chuyện đã qua.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã tới cúng một trăm ngày cho Ngọc Anh.

Sáng hôm ấy, khi mọi người có mặt đầy đủ, bà Thành bỗng nói:

- Đêm hôm qua tôi mơ thấy Ngọc Anh về...

Ông Thành quay lại nhìn vợ ngạc nhiên:

- Tôi cũng mơ thấy nó!

Lúc đó cả bà An, Nhã Trúc và Quân đều sửng sốt, ai nấy đều mấp máy môi:

- Tôi...

Thấy thái độ của mọi người, ông Thành kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ tất cả chúng ta ở đây đều mơ thấy Ngọc Anh vào đúng tối hôm qua?

Mọi người khe khẽ gật đầu.

Ông Thành sửng sốt khựng lại mất mấy giây, và bỗng dưng ông đưa ra đề nghị:

- Bây giờ tôi sẽ làm một cuộc trắc nghiệm thế này: Tôi sẽ trao cho mỗi người một tờ giấy và một cây viết, mọi người hãy ghi vào đó cái điều mà Ngọc Anh đã nói với mình trong giấc chiêm bao. Nếu như tất cả chúng ta đều có chung một kết quả, thì đúng thật đó là điều Ngọc Anh mong muốn... Tất cả có đồng ý không?

Mọi người lại gật đầu lần nữa.

Ông Thành vội vã đi lấy giấy viết phát cho từng người, và mấy phút sau ông lại bắt đầu thu nhận trở về.

Ông run run cầm trên tay năm tờ giấy gấp tư mở từng tờ ra và bắt đầu đọc:

- Đây là giấy của chị An, trong mơ chị thấy Ngọc Anh về xin chị cho phép Nhã Trúc được cùng Quân kết duyên chồng vợ... Còn đây là giấy của bà nhà tôi, nội dung đúng y như thế. Đây là giấy của Nhã Trúc, không ghi gì giấy của Quân lại ghi bỏ lửng giữa chừng: “Ngọc Anh khuyên con nên...”, và cuối cùng là giấy của tôi nội dung cũng giống chị An...

Mọi người nhìn nhau sửng sốt, duy chỉ có Nhã Trúc là không dám nhìn ai, chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Quân cũng ngại nên tính tìm cớ lẩn ra ngoài, ông Thành cản lại:

- Không... lúc này con không đi ra ngoài được để cùng bàn bạc với cả nhà đã…

Nói xong, ông nhìn bà An, ngập ngừng:

- Xin phép chị cho tôi được mở lời... Nếu như chị không chê và cháu Quân đây bằng lòng, thì vợ chồng tôi sẽ đứng ra lo việc hỏi cưới cháu Nhã Trúc đây cho Quân. Quân đáng lẽ là con rể của gia đình tôi, nhưng chúng tôi vô phước nên xin nhận nó làm con trai vậy, ý chị thế nào?

Hơi bất ngờ nên bà An cũng không biết nói sao, bà ấp úng:

- Tôi... tôi không quyết định được! Quyền quyết định là do hai đứa nhỏ chứ!

Ông Thành gật gù. Ông nhìn Nhã Trúc:

- Cháu Trúc, bác biết hiện nay cháu chưa có bạn trai, nếu cháu không chê Quân thì... Bác thấy Quân cũng là người tốt, có trách nhiệm lại rất chung thủy, đúng không? Có lẽ Ngọc Anh cũng nhận thấy thế nên mới muốn kết hợp cho hai đứa... ý cháu thế nào?

Hai gò má Nhã Trúc đỏ ửng lên, cô e thẹn không thể nói nên lời.

Ông Thành không muốn làm khó Nhã Trúc nên quay sang Quân, ông hỏi:

- Còn con? Tình cảm của con với Nhã Trúc ra sao?

Quân cũng hơi ngượng, nhưng nhanh chóng anh lấy lại phong thái ôn tồn vốn có của mình mà đáp:

- Dạ thưa bác... Từ lâu nay con luôn thương mến và quí trọng Nhã Trúc, xem cô ấy là một người bạn, một đứa em chứ thật sự chưa có tình cảm gì hơn. Theo con nghĩ, nếu như Ngọc Anh có ý muốn kết hợp con với Nhã Trúc cũng không có gì lạ, vì Nhã Trúc là bạn thân của cô ấy. Nhưng... lúc này mà chúng ta bàn đến vấn đề này thì cũng còn sớm lắm. Hai bác và bác An cứ để thư thả cho mọi việc diễn ra một cách bình thường. Nếu một thời gian sau nữa, con và Nhã Trúc thật sự có tình cảm với nhau thì chừng ấy chúng ta bàn cũng chưa muộn... còn lúc này... có lẽ Nhã Trúc cũng chưa muốn, phải không em?

Nhã Trúc ngước lên nhìn Quân với ánh mắt hàm ơn, cô khẽ gật đầu xác nhận.

Ba năm sau, đám cưới của Quân và Nhã Trúc diễn ra trong sự vui vẻ hài lòng của họ hàng thân tộc hai bên.

Vợ chồng ông Thành không khỏi có chút bùi ngùi khi nhìn di ảnh con gái trên bàn thờ, nhưng hai ông bà tự an ủi, thôi thì tử hôm nay mình đã có thêm một đứa con trai và một đứa con gái nữa, điều đó cũng bù đắp, cũng an ủi phần nào cho sự mất mát của ông bà.

Còn bà An, mãi cho tới lúc này bà mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, vì bà tin rằng con gái mình được làm vợ Quân thì cuộc đời nó sẽ không phải gặp bất hạnh.

- Giờ phút này nếu có phải nhắm mắt lìa đời mình thật an lòng!

Bà An nói thầm như thế.

Nhưng cả bà An, cả vợ chồng ông Thành đều sống rất thọ, khi mái tóc trên đầu của cả ba người đều bạc phơ, khi hai đứa cháu một trai một gái xinh xắn chạy nhảy nô đùa trong “khu vườn thượng uyển” thì cả ba người già vẫn còn ngồi nhìn và cười rất tươi, gia đình họ sống hòa thuận vui vầy trong hạnh phúc.

HẾT