← Quay lại trang sách

Chương 3

Hắn nhìn họ khiêng cô ấy đi. Hắn muốn rên lên và lao tới phủ phục lên cơ thể đã được bọc kín của cô ấy. Giữ cô ấy lại, vĩnh viễn.

Giờ thì cô ấy đã thực sự ra đi. Những kẻ xa lạ sẽ chọc ngoáy, mổ sẻ cơ thể của cô ấy. Nhưng không ai trong bọn họ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy như hắn.

Với họ, cô ấy chỉ là một cái xác. Một con số trên văn bản, không có sinh mệnh cũng như nhiệt tình.

Tay trái của hắn khẽ xoa lên gan bàn tay phải. Ngày hôm qua, bàn tay này đã ve vuốt cánh tay của cô ấy. Hắn áp lòng bàn tay lên má và cô ấy cảm nhận làn da lạnh lẽo của cô ấy trên mặt mình.

Nhưng chẳng có cảm giác gì cả. Cô ấy đã đi thật rồi.

Những ánh đèn màu xanh nhấp nháy. Người ta đi tới đi lui bên trong và bên ngoài ngô nhà. Họ cứ vội vã như thế để làm gì? Đằng nào thì cũng đã muộn rồi.

Không ai nhìn thấy hắn. Như một kẻ vô hình. Hắn vẫn luôn là một kẻ vô hình.

Nhưng không sao. Cô ấy nhìn thấy hắn là được. Cô ấy luôn có thể nhìn thấy hắn. Khi cô ấy nhìn hắn bằng đôi mắt màu xanh ấy, hắn có cảm giác như mình bị nhìn thấu.

Giờ thì chẳng còn gì nữa. Ngọn lửa cũng đã tắt tự lúc nào. Hắn đứng đó giữa đám tro tàn và nhìn sinh mệnh của mình bị người ta mang đi, dưới lớp chăn màu vàng của bệnh viện. Chẳng có cơ hội nào ở phía cuối con đường. Hắn vẫn luôn nhận thức được điều đó và cho tới lúc này, giờ của hắn đã điểm. Hắn đã mong chờ nó từ rất lâu. Hắn sẽ trân trọng nó.

Cô ấy rốt cuộc đã đi thật rồi.

—★—

Giọng của Nelly có chút ngạc nhiên khi Erica gọi tới. Nhất thời Erica không biết có phải cô đã chuyện bé xé ra to, cho dù việc Nelly xuất hiện sau tang lễ ở nhà Alex là rất không bình thường. Chưa kể đến việc bà ta dành phần lớn thời gian trò chuyện với Julia. Đúng là Karl-Erik từng làm việc cho Fabian Lorentz tại phòng quản lý của nhà máy trước khi gia đình họ chuyển tới Göteborg nhưng theo Erica biết, họ không hề có mối quan hệ xã hội nào ngoài công việc. Vị thế xã hội của nhà Carlgren quá thấp so với yêu cầu của gia đình Lorentz.

Cô được đưa tới một phòng tiếp khách phải nói là mỹ lệ. Ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh bến cảng và chân trời phía bên kia, sau lưng các hòn đảo. Vào một ngày mùa đông như thế này, khi mặt trời phản chiếu lấp lánh trên lớp băng tuyết bao phủ mặt biển, khung cảnh ngoài kia trở nên lộng lẫy chẳng kém gì một ngày hè chói lọi.

Họ cùng ngồi xuống bộ sofa thanh lịch và người ta đưa tới trước mặt Erica những chiếc bánh khai vị nhiều màu sắc trên một chiếc khay bạc. Trông chúng vô cùng ngon miệng, nhưng cô cố kiềm chế để tỏ ra lịch sự. Nelly chỉ ăn đúng một miếng. Vì sợ tăng thêm dù chỉ một gam trên cơ thể gầy giơ xương của mình.

Cuộc chuyện trò diễn ra chậm chạp nhưng đúng phép tắc. Giữa những khoảng dừng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc và tiếng loạt soạt lúc thưởng trà. Câu chuyện xoay quanh những chủ đề vô thưởng vô phạt. Việc những người trẻ tuổi tiếp tục rời khỏi Fjällbacka. Nạn thất nghiệp. Thực tế đáng buồn khi ngày càng có nhiều ngôi nhà bị khách du lịch mua đứt và biến thành chỗ nghỉ hè. Nelly có nói một chút về giai đoạn mới chuyển tới Fjällbacka, một phụ nữ trẻ, vừa kết hôn. Erica chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại lịch sự hỏi chen vào một câu.

Giống như cả hai đang vờn quanh một chủ đề sớm muộn sẽ được đề cập đến.

Rốt cuộc, Erica là người chủ động lên tiếng trước.

“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, hoàn cảnh có hơi đặc biệt.”

“Ừ, thật là khủng khiếp. Một phụ nữ còn trẻ như vậy!”

“Cháu không biết là bà lại thân với gia đình Carlgren đến thế.”

“Karl-Erik đã làm việc cho chúng ta trong nhiều năm và dĩ nhiên chúng ta thường xuyên gặp gia đình ông ấy. Cũng hợp tình hợp lý nếu ta đích thân tới chia buồn với họ.” Nelly hơi cụp mắt xuống, Erica nhìn thấy hai bàn tay đặt trên đùi bà bồn chồn, không ngừng động đậy.

“Cháu có cảm giác bà cũng biết Julia. Lúc nhà Carlgren ở Fjällbacka thì cô ấy vẫn chưa ra đời đúng không ạ?”

Nelly không có dấu hiệu nào tỏ ra khó chịu trước câu hỏi đó ngoại trừ lưng hơi cứng lại và đầu khẽ nghiêng đi một chút. Bàn tay đeo đầy vàng của bà khẽ phẩy một cái.

“Không, Julia là một người quen mới. Nhưng ta thấy đó là một cô gái vô cùng thú vị. Đúng là con bé không có vẻ ngoài kiều diễm như Alexandra nhưng lại có sức mạnh ý chí và lòng can đảm khiến ta bội phục gấp nhiều lần so với người chị gái ngu ngốc của nó.”

Nelly nói xong lập tức lấy tay che miệng. Một mặt làm ra vẻ thất thố khi đưa ra một nhận xét như thế về người đã khuất, mặt khắc để lộ cảm xúc thật của mình. Thứ cảm xúc mà Erica nhìn thấy lộ ra rất nhanh trên gương mặt Nelly lúc đó chính là sự căm ghét thuần túy. Tại sao Nelly Lorentz lại căm ghét một phụ nữ mà bà ta gần như chẳng mấy khi gặp mặt ngoại trừ hồi Alex còn nhỏ?

Trước khi Nelly có cơ hội sửa chữa lầm lỡ lời của mình thì điện thoại đổ chuông. Như trút được gánh nặng, bà ta xin lỗi rồi đi trả lời điện thoại.

Erica tranh thủ cơ hội này nhìn ngó quanh căn phòng. Đẹp nhưng lạnh lẽo, thiếu hơi người. Có thể nhìn thấy bàn tay sắp đặt vô hình của kiến trúc sư hay người trang trí nội thất ở khắp nơi. Mọi thứ đều được phối hợp hài hòa về màu sắc cho tới từng chi tiết. Erica không khỏi đem ra so sánh với cách bài trí đơn giản trong căn nhà của bố mẹ cô. Tất cả đồ đạc được mua dần trong nhiều năm dựa trên công dụng của chúng chứ không phải là do vẻ ngoài đẹp đẽ. Erica cho rằng vẻ đẹp của những đồ vật sờn cũ, mang dấu ấn cá nhân quả thật vượt xa căn phòng phô trương bóng loáng này. Thứ duy nhất có chút hơi người trong căn phòng là một dãy những bức ảnh chân dung gia đình trên bệ lò sưởi. Cô cúi xuống quan sát chúng thật kỹ. Có vẻ như chúng được xếp theo trật tự từ trái sang phải, bắt đầu với bức chân dung đen trắng của một đôi vợ chồng tao nhã trong trang phục áo cưới sang trọng. Nelly có thể nói là xinh đẹp rạng rỡ trong chiếc đầm cưới màu trắng ôm sát thân hình trong khi Fabian lại có vẻ gò bó trong bộ tuxedo lễ phục.

Trong bức ảnh tiếp theo, gia đình đã có thêm thành viên mới. Nelly bế một đứa trẻ trên tay. Bên cạnh bà, Fabian vẫn đầy vẻ cứng nhắc, nghiêm nghị. Sau đó là một hàng dài ảnh chân dung của trẻ con ở những độ tuổi khác nhau, đôi khi một mình, thỉnh thoảng có cả Nelly. Trong bức cảnh cuối cùng, Nils Lorentz, đứa con trai mất tích của họ trông vào khoảng hai mươi lăm tuổi. Sau bức ảnh đầu tiên có mặt cả gia đình, những bức ảnh sau chỉ còn lại có Nils và Nelly. Cũng có thể Fabian không thích xuất hiện trước ống kính cho lắm nên đã nhận nhiệm vụ cầm máy. Những bức ảnh của Jan, người con trai nuôi của gia đình, rõ ràng không thấy góp mặt ở đây.

Erica chuyển sự chú ý sang chiếc bàn ở góc phòng. Đó là một chiếc bàn làm bằng gỗ anh đào sẫm màu, Erica khẽ lần tay theo những nét chạm trổ tinh tế trên mặt bàn. Trên đó chẳng có đồ vật nào, có vẻ như chiếc bàn chỉ được dùng vào mục đích trang trí. Cô những muốn nhòm vào phía trong ngăn kéo nhưng không biết khi nào Nelly sẽ trở lại. Cuộc nói chuyện trên điện thoại có vẻ kéo dài, nhưng bà ta có thể quay trở lại bất cứ lúc nào. Vừa vặn, cô nhìn thấy bên cạnh bàn một chiếc sọt rác đựng giấy và tính hiếu kỳ trỗi dậy. Có vài mẩu giấy vo viên vứt trong đó. Cô liền nhặt tờ giấy trên cùng và vuốt phẳng ra. Càng đọc lại càng hiếu kỳ. Kinh ngạc, cô cẩn thận vo viên rồi bỏ tờ giấy vào lại chỗ cũ. Mọi chuyện dường như đều khác với vẻ bên ngoài của chúng.

Cô nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng phía sau lưng. Jan Lorentz đứng trước ngưỡng cửa, lông mày nhướng lên vẻ dò xét. Không biết anh ta đã ở đó từ khi nào.

“Cô là Erica Falck?”

“Vâng, đúng thế. Anh hẳn là Jan, con trai của Nelly?”

“Cũng đúng luôn. Rất vui được gặp cô. Cô cũng nên biết, ở thị trấn này cô khá nổi tiếng đấy.”

Anh ta nở một nụ cười rõ tươi, tiến về phía cô, chìa tay ra. Cô miễn cưỡng bắt tay anh ta. Ở người này có cái gì đó khiến tóc gáy của cô cứ dựng đứng cả lên. Anh ta giữ tay cô hơi quá lâu. Cô cố kiềm chế không rụt tay lại.

Trông như anh ta vừa trở về từ một cuộc họp doanh nghiệp, lễ phục phẳng phiu, tay xách cặp. Hiện nay, anh ta chính là người phụ trách công việc làm ăn của gia đình. Một cách vô cùng thành công.

Tóc anh ta chải hất ngược ra sau, hơi quá nhiều dầu bóng. Anh ta có đôi môi dày, quá mức đầy đặn đối với một người đàn ông, anh ta rất đẹp với hàng mi dài, rợp bóng. Nếu không nhờ chiếc cằm chẻ, vuông vắn đầy nam tính kéo lại thì gương mặt của anh ta rất nữ tính. Chính sự pha trộn giữa những đường nét góc cạnh và sự phì nộn khiến vẻ ngoài của anh ta có gì đó rất kỳ lạ. Không thể kết luận được anh ta có hấp dẫn hay không. Riêng cô cứ thấy anh ta ghê ghê, nhưng nhận xét đó chủ yếu dựa trên linh cảm cá nhân.

“Thế là cuối cùng mẹ cũng mời được cô tới đây. Phải nói là, cô luôn đứng đầu danh sách mong đợi của bà kể từ khi cuốn sách đầu tay của cô được xuất bản.”

“Vâng. Tôi biết là mọi người ở đây coi đó như một sự kiện. Mẹ anh đã từng ngỏ lời mời nhưng giờ tôi mới thu xếp được.”

“Tôi có nghe nói về bố mẹ cô. Thật kinh khủng. Tôi thành thật chia buồn với cô.”

Anh ta cố nặn ra một nụ cười cảm thông nhưng đôi mắt anh ta không có chút cảm xúc nào.

Nelly đã trở lại trong phòng, Jan cúi xuống hôn lên má bà ta. Nelly để mặc anh ta, thái độ hoàn toàn thờ ơ.

“Hay quá, cuối cùng Erica cũng tới thăm mẹ. Mẹ đã mong đợi dịp này từ lâu rồi nhỉ!”

“Ừ, đúng là một dịp tốt.”

Bà ta ngồi xuống ghế sofa. Gương mặt bà ta đột nhiên co rúm lại vì đau, tay trái của bà ta vội chộp lấy tay phải.

“Mẹ làm sao thế? Mẹ bị đau à? Con đi lấy thuốc cho mẹ nhé?”

Jan nhoài ra phía trước, đặt hai tay lên vai bà ta nhưng Nelly thẳng thừng hất chúng ra.

“Không, ta không sao. Chỉ là những cơn đau nhức của người già mà thôi. Không có gì phải lo lắng. Giờ này không phải con đang phải ở nhà máy sao?”

“Vâng, con chỉ rẽ qua nhà lấy mấy thứ giấy tờ. Cũng tới lúc con phải đi rồi, để các cô các bà ở lại với nhau. Mẹ đừng có phấn khích quá nhé, phải nhớ lời bác sĩ dặn…”

Nelly chỉ gật đầu đáp lại. Sự quan tâm và thương xót trên nét mặt Jan có vẻ thành thật. Nhưng Erica thề rằng cô thực sự đã nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên khóe miệng anh ta lúc rời khỏi phòng và quay lại nhìn hai người bọn họ lần cuối.

“Đừng bao giờ già đi. Mỗi năm trôi đi, cái ý tưởng lao từ mỏm đá xuống biển tự tử giống người Viking ngày xưa lại càng trở nên hấp dẫn ta. Chỉ hy vọng lúc già yếu quá, mất hết trí nhớ, lại tưởng mình vẫn hai mươi tuổi. Được sống lại tuổi trẻ, hẳn sẽ rất tuyệt vời.” Nelly mỉm cười cay đắng.

Chủ đề này thật không được vui vẻ cho lắm. Erica lẩm nhẩm đáp lại rồi nhanh chóng chuyển đề tài.

“Dù sao, có con trai tiếp nối sự nghiệp cũng là một niềm an ủi. Theo như cháu được biết thì Jan và vợ anh ấy cũng sống ở đây với bà.”

“Một niềm an ủi. Có lẽ thế.”

Nelly liếc nhanh về phía những bức ảnh trên bậu lò sưởi. Bà không nói gì nữa và Erica cũng không dám hỏi.

“Nói về ta và gia đình ta thế là đủ rồi. Cháu đang viết sách mới đấy chứ? Ta phải nói là ta rất thích cuốn sách mới nhất của cháu về Karin Boye*. Cháu khiến mọi nhân vật trở nên vô cùng sống động. Tại sao cháu chỉ viết về phụ nữ?”

“Lúc đầu thì là do tình cờ, cháu nghĩ thế. Ở trường đại học, cháu có viết một luận văn về các nữ tác giả nổi tiếng của Thụy Điển và bị họ mê hoặc tới mức tìm hiểu thêm về họ trên khía cạnh cá nhân. Cháu bắt đầu, như bác biết đấy, với Anna Maria Lenngren* từ khi có chút hiểu biết về bà ấy. Từ đó mọi chuyện cứ tự nhiên tiến triển. Hiện giờ cháu đang viết một cuốn về Selma Lagerlöf* với nhiều khía cạnh rất thú vị.”

“Cháu có bao giờ nghĩ tới việc viết một cái gì khác, nói thế nào nhỉ, ngoài thể loại tiểu sử? Cháu rất có năng khiếu ngôn ngữ, đọc truyện hư cấu của cháu hẳn sẽ rất hay.”

“Đúng là cháu cũng có suy nghĩ đó.” Erica cố không tỏ ra bồn chồn. “Nhưng giờ cháu đang ngập đầu ngập cổ với dự án Lagerlöf. Sau đó mới tính tiếp được.”

Cô liếc nhìn đồng hồ. “Nhắc tới việc viết lách… thật không may là cháu thực sự phải đi rồi. Dù nghề của cháu không có thời gian cố định nhưng cũng cần phải duy trì kỷ luật làm việc. Cháu phải về và viết phân đoạn của ngày hôm nay. Cảm ơn bà rất nhiều vì đồ ăn và trà ngon.”

“Không có gì. Rất vui được tiếp đón cháu ở đây!”

Nelly duyên dáng đứng dậy. Không còn dấu hiệu nào của cơn đau nhức.

“Để ta tiễn cháu. Ngày xưa Vera, người hầu của chúng ta, sẽ làm những việc đó nhưng thời đại đã thay đổi. Người hầu không còn là mốt nữa và cũng chẳng mấy ai có khả năng chi trả. Ta muốn giữ bà ấy lại vì khả năng tài chính của chúng ta vẫn cho phép nhưng Jan lại không chịu. Nó không muốn có người lạ ở trong nhà. Mặc dù bà ấy có thể tới dọn dẹp một lần trong tuần. Thật không dễ gì mà hiểu được mấy người trẻ tuổi hiện nay.”

Rõ ràng, cuộc gặp gỡ đã làm thay đổi mối quan hệ giữa hai người bọn họ, vì khi Erica chìa tay ra chào tạm biệt thì Nelly lờ đi và thay vào đó là một màn ôm hôn má. Giờ thì Erica đã biết khi chào hỏi kiểu này thì phải bắt đầu từ má bên nào. Cô bắt đầu cảm thấy tự nhiên và gần như thoải mái khi xuất hiện trong những phòng khách sang trọng.

—★—

Erica vội vã trờ về. Cô không muốn nói cho Nelly biết lý do thực về việc cô phải rời đi. Cô nhìn đồng hồ. Hai giờ kém hai mươi. Vào lúc hai giờ, nhân viên môi giới nhà đất sẽ tới xem nhà để chuẩn bị rao bán trên thị trường. Erica nghiến răng nghĩ tới cảnh người ta đi xung quanh chỉ trỏ, soi mói ngôi nhà mà chẳng thể làm được gì ngoài việc để mặc mọi chuyện diễn ra theo trình tự của nó.

Cô không đi ô tô tới nên phải rảo bước thật nhanh để về đến nhà đúng giờ. Nhưng anh ta có chờ một lúc cũng chẳng sao, nghĩ vậy, cô liền giảm tốc độ. Sao cô phải khẩn trương chứ?

Những ý nghĩ vui vẻ hơn bắt đầu xuất hiện trong đầu cô. Bữa tối ngày thứ Bảy ở chỗ Patrik quả là vượt xa sự mong đợi. Trong mắt cô, anh luôn giống như một người em trai tốt bụng nhưng hơi phiền phức mặc dù hai người bằng tuổi. Cô cứ nghĩ Patrik sẽ vẫn là cậu bé cau có ngày nào. Nhưng không ngờ anh đã trở thành một người đàn ông chín chắn, nhiệt tình và hài hước. Phải nói là rất được. Cô băn khoăn không biết khi nào nên mời lại anh tới dùng bữa để đáp lễ.

Con dốc cuối cùng dẫn tới khu cắm trại Sälvik trông thì có vẻ bằng phẳng nhưng thật ra khá dốc. Cô vừa đi vừa thở gấp khi rẽ sang phải để leo lên con dốc phía trước ngôi nhà. Lên được tới nơi thì cô cũng sắp hết hơi. Một chiếc Mercedes lớn đỗ trước cửa và cô biết chính xác chủ nhân của nó là ai. Cứ tưởng thời điểm khó khăn nhất trong ngày đã trôi qua nhưng cô đã nhầm.

“Xin chào, Erica.” Lucas đang đứng dựa lưng vào cửa trước, hai tay khoanh trước ngực.

“Anh đến đây làm gì?”

“Đó là cách chị tiếp đón em rể của mình đấy à?” Tiếng Thụy Điển của anh ta vẫn lẫn giọng nước ngoài nhưng cú pháp rất chuẩn.

Lucas làm bộ dang hai tay để chuẩn bị ôm hôn cô. Erica phớt lờ. Cô biết thừa anh ta muốn gì. Cô chưa bao giờ sai lầm mà xem nhẹ mọi hành động của anh ta. Đó là lý do tại sao cô luôn vô cùng thận trọng trước sự hiện diện của Lucas. Cô thật muốn tiến tới trước mặt anh ta và táng vào cái mặt nhăn nhở kia một cú nhưng cô biết hành động nông nổi đó có thể gây ra những hậu quả đáng tiếc.

“Trả lời tôi đi chứ. Anh đến đây là gì?”

“Nếu tôi không nhầm… hừm… nhìn đi, mọi thứ ở đây đều có một phần tư là thuộc về tôi đấy thôi!”

Anh ta khoát tay chỉ vào ngôi nhà nhưng lại giống như đang ám chỉ cả thế giới này cũng là của anh ta, người đàn ông này thật vô cùng hợm hĩnh.

“Một nửa ngôi nhà là của tôi và nửa kia là của Anna. Anh chẳng có gì trong đó cả.”

“Chị thật chẳng biết gì về luật sở hữu tài sản chung trong hôn nhân vì mãi vẫn chưa lừa được tên ngốc nào chui vào rọ. Vì theo luật này, vợ chồng sẽ chia đôi mọi tài sản. Kể cả quyền sở hữu ngôi nhà ven biển.”

Erica biết đây chính là trường hợp ngôi nhà của bố mẹ cô. Nhất thời cô trách bố mẹ không nhìn xa trông rộng mà chỉ định sẵn quyền thừa kế chỉ dành cho hai con gái của mình. Bản chất Lucas thế nào, họ rất rõ, nhưng họ hẳn không nghĩ lại phải ra đi sớm như vậy. Chẳng ai muốn lo trước hậu sự của mình nên giống như những người khác, bố mẹ cô đã trì hoãn việc lập di chúc và những vấn đề có liên quan.

Cô quyết định không mắc bẫy và trở thành đối tượng trong những lời châm chọc của anh ta về vấn đề độc thân. Thà ở giá cả đời còn hơn lấy phải một người như Lucas.

Anh ta lại cười nụ cười đểu giả. Erica mở cửa rồi đi trước mặt anh ta. Người môi giới nhà đất đến muộn, cô chỉ mong người đó sớm xuất hiện. Cô không thích ở cùng một chỗ với Lucas một chút nào.

Anh ta bước theo vào phía sau. Cô treo áo khoác lên và bắt đầu loay hoay trong bếp. Cách duy nhất để đối phó với Lucas là lờ tịt anh ta đi. Cô nghe thấy tiếng chân anh ta đi lại, khám xét ngôi nhà. Đây mới là lần thứ ba hay thứ tư gì đó anh ta tới đây. Vẻ đẹp giản dị của ngôi nhà không hấp dẫn Lucas cũng như anh ta chẳng bao giờ quan tâm tới việc đến thăm gia đình vợ. Cha cô không tài nào chịu đựng được gã con rể và anh ta cũng vậy. Khi Anna về thăm bố mẹ, con bé chỉ tới một mình với lũ trẻ.

Erica rất ghét cái cách Lucas đi lại quanh quẩn trong ngôi nhà, sờ soạng các đồ đạc cứ như đánh giá mặt hàng. Cô phải nhẫn nhịn lắm mới không cầm một chiếc giẻ lau đi theo phía sau và chùi sạch tất cả những gì bị anh ta chạm vào. Cô nhẹ cả người khi nhìn thấy một người đàn ông tóc muối tiêu lái một chiếc xe Volvo rẽ vào bãi đỗ xe. Cô vội vàng ra mở cửa cho ông ta rồi quay vào phòng làm việc và đóng cửa lại. Cô không muốn nhìn ông ta soi mói ngôi nhà thơ ấu của mình và đánh giá chúng theo tiền vàng hay giá trị của từng mét vuông.

Máy tính đã bật. Tài liệu đã mở sẵn chờ cô bắt tay vào việc. Sáng nay cô đã thức dậy từ sớm để sửa lại câu chuyện và mọi việc tiến triển khá tốt. Cô đã viết được bốn trang cuốn sách về Alex và hiện đang đọc lại chúng. Cô vẫn băn khoăn với thể loại của cuốn sách. Lúc đầu, vì nghĩ Alex tự sát nên cô định viết một cuốn sách nhằm trả lời câu hỏi “tại sao?”. Như vậy có phần hơi giống một quyển hồi ký. Nhưng giờ các tình tiết của câu chuyện lại càng ngày càng giống như một tiểu thuyết trinh thám, thể loại mà trước đây cô chưa từng có hứng thú. Chính các nhân vật với những mối quan hệ của họ, những động cơ bên trong mới là những thứ cô quan tâm; những thứ thường bị lấn lướt bởi các vụ giết người đẫm máu và các tình tiết rùng rợn, lạnh sống lưng trong phần lớn các tiểu thuyết trinh thám. Cô rất ghét những chi tiết tầm thường ấy, cô muốn viết một cái gì đó chân thực. Nhằm giải thích tại sao một người có thể phạm vào thứ tội ác nghiêm trọng nhất trong các tội ác, lấy đi sinh mạng của một người khác. Cho tới giờ, cô mới viết mọi thứ theo trình tự thời gian, tái hiện trên giấy những gì cô nghe thấy kết hợp với những quan sát và kết luận của riêng mình. Sau đó cô sẽ phải bỏ bớt các chi tiết. Chỉnh lại chúng, làm chúng càng xác thực càng tốt. Về việc những người thân quen của Alex sẽ phản ứng như thế nào, cô thực sự chưa muốn nghĩ tới.

Cô hối hận đã không kể hết cho Patrik về chuyến viếng thăm của mình tới ngôi nhà nơi Alex bị sát hại. Đáng lẽ phải kể cho anh về vị khách bí ẩn kia và về bức họa mà cô tìm thấy trong tủ quần áo. Và việc cô nghi ngờ một vật gì đó đã biến mất, một vật vẫn còn đó lúc cô mới bước vào trong căn phòng. Cô không dám nhấc máy gọi điện cho anh thú nhận vẫn còn vài điều cần nói. Nhưng nếu không có cơ hội thì cô nhất định sẽ kể hết cho anh, cô tự nhủ.

Cô có thể nghe thấy tiếng Lucas và nhân viên môi giới nhà đất đi lại trong nhà. Ông ta hẳn thấy cách cư xử của cô thật kỳ lạ, chỉ chào một câu rồi vội vàng bỏ đi, nhốt mình trong phòng làm việc. Nhân viên môi giới nhà đất không phải là đối tượng khiến cô lâm vào hoàn cảnh này nên cô quyết định sẽ cắn răng chịu đựng và cư xử một cách lịch thiệp như đã được dạy dỗ.

Khi cô xuất hiện trong phòng khách, Lucas đang dùng những từ mỹ miều để miêu tả hiệu quả tuyệt vời của ánh sáng hắt qua những song cửa lớn. Lạ chưa, Erica thật không biết thứ sinh vật luôn tình mò trong bóng tối như anh ta lại có thể thưởng thức ánh sáng. Cô luôn hình dung ra Lucas giống một con bọ chét to, lưng bóng loáng mà cô những muốn có thể loại bỏ vĩnh viễn bằng cách giẫm nát dưới gót giày.

“Xin lỗi đã thất thố! Tôi quả là có một vài việc gấp phải làm.”

Erica cười rất tươi và chìa tay ra cho người môi giới vừa tự giới thiệu là Kjell Ekh. Ông ta trấn an cô rằng ông ta không hề cảm thấy bị xúc phạm. Bán nhà vốn luôn là một vấn đề rất nhạy cảm. Giá như cô có thể biết được những tình huống từng xảy ra với ông ta… Erica liền cười tươi hơn nữa, thậm chí còn giả vờ chớp chớp mắt vẻ xúc động. Lucas nhìn cô đầy ngờ vực. Nhưng cô tiếp tục phớt lờ anh ta.

“Xin đừng vì tôi mà dừng lại. Hai người đã bàn đến đâu rồi?”

“Em rể cô vừa giới thiệu cho tôi phòng khách, rất dễ thương. Phải nói là rất có gu thẩm mỹ. Tuyệt nhất là ánh sáng hắt qua những ô cửa sổ vào trong nhà.”

“Đúng thế, rất đẹp phải không ạ? Chỉ tiếc là bị gió lùa.”

“Gió lùa?”

“Đúng vậy. Đáng tiếc là các cửa sổ không được kín cho lắm nên chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua thôi là cũng phải lấy đôi tất dày nhất ra đi. Nhưng nếu thay tất cả cửa sổ thì sẽ không sao.”

Lucas tức giận lườm cô nhưng Erica giả như không nhìn thấy. Cô thậm chí còn túm lấy tay Kjell vẻ thân thiết khiến ông ta mà là cún, hẳn sẽ vẫy đuôi sung sướng.

“Ông đã tham quan trên gác rồi, nên có lẽ chúng ta nên tiếp tục xuống tầng hầm. Và đừng lo lắng quá vì mùi ẩm mốc. Nếu ông không bị dị ứng thì chả có gì nguy hiểm. Tôi chính người là sống ở dưới này mà có bị ảnh hưởng gì đâu. Các bác sĩ vẫn bảo là bệnh hen suyễn của tôi thật không có gì là do nấm mốc.”

Vừa nói xong cô liền ho một trận rũ rượi đến nỗi gập cả người lại. Qua khóe mắt cô nhìn thấy khuôn mặt Lucas càng lúc càng đỏ sậm lại vì giận dữ. Cô biết rằng những lời phóng đại của cô sẽ khiến bên môi giới cho tiến hành thẩm tra ngôi nhà kỹ hơn. Cho tới lúc đó, có thể chọc tức Lucas thật đúng là mở cờ trong bụng.

Kjell trông có vẻ nhẹ nhõm khi trở lại với không khí trong lành bên ngoài sau khi được Erica nhiệt tình giới thiệu tường tận mọi ưu điểm của tầng hầm. Lucas thì im lặng và thụ động suốt thời gian đó. Erica đột nhiên cảm thấy lo lắng không hiểu trò đùa của mình có hơi quá hay không. Anh ta thừa biết việc định giá ngôi nhà sẽ không dựa trên những nhược điểm mà cô cố tình để lộ ra. Vấn đề là ở chỗ cô cố tình biến anh ta thành trò đùa trước mặt người khác. Và đó là điều mà Lucas Maxwell không bao giờ chấp nhận được. Cô thật có chút sợ hãi khi nhìn thấy viên môi giới nhà đất lái xe rời đi, vui vẻ vẫy tay chào sau khi hứa sẽ cử một nhà định giá chuyên nghiệp tới thẩm tra lại toàn bộ ngôi nhà.

Lucas đi theo cô vào trong tiền sảnh. Một giây sau cô thấy lưng mình áp sát vào tường và bàn tay Lucas đang siết chặt quanh cổ họng cô. Gương mặt anh ta chỉ cách cô vài xăng ti mét. Nhìn cơn thịnh nộ của anh ta, lần đầu tiên cô mới hiểu được tại sao Anna lại không có cách nào thoát khỏi mối quan hệ với Lucas. Con người này sẽ không bỏ qua bất cứ trở ngại nào ngáng đường anh ta. Cô đứng bất động, sợ tới mức không dám cử động.

“Chị đừng bao giờ, đừng bao giờ hành động như thế nữa, chị có nghe tôi nói không? Không ai có thể lấy tôi ra làm trò đùa như thế mà không phải gánh chịu hậu quả, chị hãy coi chừng!”

Anh ta gầm gừ những lời ấy dữ tợn tới mức nước bọt phun lên cả mặt cô. Cô phải kiềm chế lắm mới không vung tay chùi nọc độc của anh ta ra khỏi mặt mình. Thay vì thế, cô đứng bất động như tượng đá, thầm cầu nguyện cho anh ta nhanh chóng rời khỏi nhà cô và biến đi cho khuất. Thật ngạc nhiên là anh ta lại làm đúng như vậy. Anh ta buông tay khỏi cổ cô rồi quay lưng đi ra phía cửa. Nhưng đúng lúc cô định thở phào nhẹ nhõm thì anh ta xoay người lại và chỉ với một bước, xuất hiện trước mặt cô. Trước khi Erica kịp phản ứng, anh ta giật lấy tóc cô rồi ấn miệng mình lên môi cô. Lucas thọc lưỡi vào giữa hai môi cô đồng thời túm chặt lấy một bên ngực cô khiến cô có thể cảm thấy gọng áo lót cứa vào da. Thế rồi anh ta mỉm cười quay về phía cửa, biến mất trong giá lạnh mùa đông. Chỉ khi nghe thấy tiếng anh ta khởi động ô tô và lái xe đi khỏi cô mới dám cử động. Cô ngồi thụp xuống dưới sàn, lưng vẫn dựa vào tường và lấy mu bàn tay chùi lấy chùi để miệng mình với vẻ kinh tởm. Nụ hôn của anh ta còn đáng sợ hơn là cái siết cổ, cô cảm thấy cơ thể bắt đầu run lên bần bật. Cô ngồi, hai tay ôm lấy đầu gối rồi gục đầu xuống khóc. Không phải vì mình, mà vì lo cho Anna.

—★—

Trong công việc của Patrik, những buổi sáng thứ Hai thường không dễ chịu cho lắm. Anh làm việc như trâu cho tới mười một giờ và giật mình như một kẻ trong cơn mộng du khi nghe thấy tiếng một chồng hồ sơ rơi bịch xuống bàn. Bị đánh thức một cách phũ phàng. Trong nháy mắt, đống tài liệu phải xử lý dày lên gấp đôi, anh không khỏi thở dài ngao ngán.

Annika Jansson nhìn anh mỉm cười ranh mãnh và ngây thơ hỏi: “Không phải là cậu nói muốn xem lại tất cả những gì từng viết về gia đình Lorentz những năm qua hay sao? Tôi đã làm một việc cừ khôi là khai quật lên không xót một chữ nào những gì liên quan tới họ, vậy mà tôi được trả công như thế nào? Một tiếng thở dài ngao ngán. Thái độ biết ơn muôn đời của cậu đâu rồi hả?”

Patrik mỉm cười. “Thái độ biết ơn muôn đời của tôi cũng không đủ để cảm ơn chị, Annika. Nếu chị vẫn còn độc thân thì tôi sẽ cưới chị rồi lấy kim cương và áo lông chồn đắp lên người. Nhưng kể từ khi chị cứ khăng khăng làm tan nát trái tim tôi bằng cách giữ rịt lấy ông chồng vụng về của mình thì chị đành phải hài lòng với mấy lời cảm ơn ấy thôi. Và dĩ nhiên rồi, cộng với lòng biết ơn muôn đời của tôi nữa.”

Nói xong anh cảm thấy rất vui vì lần này suýt thì làm Annika đỏ mặt.

“Thôi được rồi, cậu hơi quá trớn rồi đấy. Vì sao cậu muốn xem các tư liệu này? Nó thì có gì liên quan tới vụ án mạng ở Fjällbacka?”

“Nói thật là tôi cũng chẳng biết. Cứ cho đó là linh cảm của phụ nữ đi.”

Annika nhướng mày vẻ ngạc nhiên. Chị biết là tạm thời không thể moi móc được thêm thông tin nào từ miệng Patrik. Nhưng chị rất tò mò. Ở đây ai là không biết gia đình nhà Lorentz, kể cả ở Tanumshede cũng thấy vậy và nếu gia đình này có gì liên quan tới án mạng thì hẳn sẽ giật gân lắm đây.

Patrik ngước lên nhìn lúc chị khép cửa phòng rời đi. Đúng là một nhân viên cực kỳ năng suất. Anh thực sự hy vọng chị có thể tiếp tục cầm cự được dưới quyền của Mellberg. Đồn này sẽ thiệt thòi lớn nếu một ngày chị quyết định nghỉ việc. Anh cố tập trung vào đống tư liệu mà Annika vừa đặt trước mặt mình. Sau khi xem qua một chút anh biết là sẽ phải mất cả ngày để đọc hết. Anh dựa lưng vào ghế, gác hai chân lên bàn và nhặt lấy bài báo đầu tiên.

Sáu tiếng sau, anh mát xa chiếc cổ mỏi nhừ và cảm thấy hai mắt đau nhức. Anh đã đọc các bài báo theo trình tự thời gian, bắt đầu với chồng báo cũ nhất. Việc đọc tài liệu hóa ra rất thú vị. Có rất nhiều bài báo viết về Fabian và thành công của ông trong nhiều năm. Phần lớn các bài báo đều rất tích cực và trong một thời gian dài dường như cuộc vô cùng ưu đãi dối với Fabian. Công ty của ông phát tài với tốc độ chóng mặt. Dường như Fabian là một doanh nhân rất có tài, nếu không nói là xuất chúng. Đám cưới của ông với Nelly xuất hiện trên hầu hết các trương mục xã hội, với những bức ảnh chụp một cặp vợ chống rất đẹp đôi trong trang phục dạ tiệc. Rồi các bức ảnh của Nelly và con trai bà, Nils, bắt đầu xuất hiện trên mặt báo. Nelly có vẻ mệt mỏi với công việc từ thiện và những sự kiện xã hội liên miên và Nils luôn ở bên cạnh bà với một vẻ mặt khiếp sợ, tay lúc nào cũng túm chặt lấy mẹ.

Ngay cả khi đến tuổi vị thành niên, đáng lẽ phải tỏ ra miễn cưỡng khi xuất hiện bên cạnh mẹ trước công chúng thì cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh bà, một bước không rời, khoác tay Nelly với vẻ kiêu hãnh. Patrik thấy vẻ mặt cậu ta đầy tính sở hữu. Fabian bắt đầu xuất hiện ngày càng ít. Người ta chỉ nhắc tới ông khi có những thương vụ lớn.

Một bài báo khác biệt so với những bài viết khác đập vào mắt Patrik. Tờ Allers đã viết hẳn một phóng sự về Nelly vào giữa những năm bảy mươi, khi bà nhận một đứa trẻ làm con nuôi, một cậu bé có nguồn gốc gia đình đầy bi kịch như phóng viên của một tờ này miêu tả. Tờ báo chụp ảnh Nelly, trang điểm cẩn thận và trang phục lộng lẫy trong phòng khách sang trọng nhà mình, đang quàng vai một một cậu bé mười hai tuổi. Vẻ mặt cậu bé không vui, có gì đó đầy khiêu khích. Khi bức ảnh được chụp, trông cậu bé giống như đang muốn vùng ra khỏi cánh tay xương xẩu của Nelly. Nils, lúc đó đã ngoài hai mươi, đứng đằng sau mẹ, cũng không hề mỉm cười. Vẻ mặt nghiêm nghị và cứng đờ trong bộ vest sẫm màu, mái tóc đen trơn bóng, anh ta hoàn toàn phù hợp với không khí sang trọng xung quanh trong khi cậu bé lúc trước thì tách biệt hẳn ra, như một đứa trẻ lạc loài.

Bài báo đầy những lời tán dương về sự hy sinh và đóng góp lớn lao cho xã hội của Nelly khi nhận nuôi đứa trẻ này. Bài viết cũng ám chỉ việc cậu bé có liên quan tới một sự kiện thảm khốc hồi còn nhỏ và điều đó đã để lại một di chứng nặng nề mà Nelly cho biết bà hoàn toàn tin tưởng rằng gia đình mình có thể mang tới cho cậu bé một môi trường sống yêu thương lành mạnh, giúp cậu bé chữa lành vết thương và trở thành một người có ích cho xã hội. Patrik không khỏi cảm thấy thương hại cậu bé. Mới ngây thơ làm sao!

Khoảng một năm sau đó, những bức ảnh sinh hoạt xã hội thượng lưu và các bài báo câu khách kiểu “Thăm nhà người nổi tiếng” đều được thay thế bằng dòng tít lớn, màu đen: “Người thừa kế gia tộc Lorentz mất tích.” Suốt nhiều tuần lễ, báo chí địa phương hợp xướng đăng tải thông tin này, thậm chí cả tờ Gӧteborgs-Posten cũng đưa tin. Những tít báo giật gân với một loạt những phán đoán khác nhau, đôi khi có cơ sở, đôi khi thiếu chính xác về chuyện đã xảy ra với người con trai của gia đình Lorentz. Mọi giả thiết đáng tin cậy và không đáng tin cậy đều được đưa ra, rằng anh ta biển thủ toàn bộ gia sản của cha mình và đang sống phóng túng ở một nơi nào đó. Hay anh ta đã tự sát vì phát hiện mình không phải là con đẻ của Fabian Lorentz, người không muốn để lại tài sản đồ sộ của mình cho một đứa con hoang. Phần lớn những lời đồn thổi không được trực tiếp viết ra mà theo cách đầy ẩn ý. Nhưng ai có chút đầu óc cũng có thể lập tức nhìn ra ý tứ của các bài viết này.

Patrik gãi đầu. Cho tới giờ anh chưa thể tìm ra mối liên hệ giữa vụ mất tích hai mươi lăm năm về trước với vụ án mạng gần đây nhưng linh tính mách bảo anh chắc chắn chúng có liên quan tới nhau.

Anh uể oải dụi mắt và tiếp tục xem một đống tư liệu giờ đã vơi đi phần lớn. Sau một thời gian không có thông tin gì mới về số phận của Nils, mối quan tâm của công chúng bắt đầu giảm sút và gần như không thấy báo chí nhắc tới nữa. Ngay cả Nelly cũng bắt đầu ít xuất hiện trên các trương mục xã hội kể từ sau sự kiện đó. Người ta gần như không viết gì về bà suốt những năm chín mươi. Tờ Bohusläningen có đăng một bài điếu văn trang trọng về cái chết của Fabain vào năm 1978 với những lời tán dương thông thường đối với một nhân vật trụ cột trong xã hội và đó cũng là lần cuối cùng tên ông được nhắc đến.

Người con nuôi của họ, Jan, ngược lại, ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên báo chí. Sau khi Nils mất tích, anh ta trở thành người thừa kế duy nhất công việc làm ăn của gia đình và trở thành tổng giám đốc điều hành ở tuổi hai mươi mốt. Dưới sự lãnh đạo của anh ta, công việc làm ăn càng ngày càng phát đạt và giờ tới lượt anh ta và vợ, Lisa, trở thành những tên tuổi thường xuyên xuất hiện trên các trương mục xã hội.

Patrik dừng đọc. Một tờ giấy bị rớt xuống sàn. Anh cúi xuống nhặt nó lên và bắt đầu đọc với vẻ thích thú. Bài báo được viết từ hai mươi năm trước. Nó cung cấp cho anh một loạt thông tin thú vị về Jan và cuộc đời cậu bé trước khi đến với gia đình Lorentz. Những thông tin khiến người ta lo ngại nhưng bổ ích. Cuộc đời cậu bé đã nhanh chóng thay đổi khi trở thành thành viên của gia đình Lorentz. Nhưng bản chất con người cậu bé liệu có thay đổi với cùng tốc độ hay không?

Patrik quả quyết xếp lại đống tư liệu, xóc lại chúng trên mặt bàn cho thẳng thớm. Anh tự hỏi bước kế tiếp nên làm gì. Cho tới thời điểm này anh vẫn chẳng có chút manh mối nào ngoài việc bám theo cái gọi là linh cảm của Erica. Anh ngả người ra ghế, hai chân gác lên bàn làm việc và chắp hai tay sau đầu. Anh nhắm mắt, cố thiết lập một trật tự tư duy để cân nhắc các tình huống có thể xảy ra. Nhưng nhắm mắt vào hóa ra là sai lầm. Kể từ bữa tối ngày thứ Bảy, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của Erica.

Anh đành mở mắt, chuyển sự tập trung lên bức tường bê tông rầu rĩ màu xanh lá cây nhàn nhạt. Đồn cảnh sát này được xây dựng vào đầu những năm bảy mươi và hẳn được thiết kế dưới tay một kiến trúc sư chuyên về các tòa nhà công quyền với khuynh hướng áp đặt các góc vuông, chất liệu bê tông và sơn màu xanh dơ dáy. Anh đã cố làm cho phòng làm việc trở nên sống động hơn với mấy chậu cây trên bậu cửa sổ và những bức ảnh đóng khung treo tường. Thời chưa ly hôn, anh còn để ảnh Karin trên bàn làm việc. Cho dù đã được lau đi lau lại nhiều lần, anh vẫn có cảm giác thấy dấu vết của khung ảnh ấy để lại trên bàn. Anh liền đặt chiếc hộp đựng bút vào chỗ đó cho khuất mắt rồi nhanh chóng quay lại với công việc của mình. Anh nên làm gì với đống tư liệu trước mắt?

Thật ra thì chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là anh tự tiến hành điều tra trong khoảng thời gian rỗi rãi của mình. Vấn đề là Mellberg luôn tìm cách giao cho anh một núi việc khiến anh lồng lên cả ngày như con chuột bị phỏng đuôi. Đáng ra anh không nên đọc chúng vào giờ làm việc, chỉ là vì tự dưng muốn nổi loạn một chút. Hậu quả là anh sẽ phải làm thêm giờ vào buổi tối. Mà anh cũng không muốn dùng chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình thực hiện công việc mà Mellberg giao cho nên cách thứ hai xem ra hợp lý hơn.

Đó là tới gặp Mellberg và trình bày vấn đề với ông ta, có lẽ ông ta sẽ cho phép anh tiếp tục điều tra theo hướng này trong giờ làm việc. Điểm yếu của Mellberg chính là hư danh, và nếu anh biết xao đúng chỗ thì rất có thể ông ta sẽ nhượng bộ. Patrik cũng biết viên cảnh sát trưởng coi vụ án của Alexandra Wijkner như một chiếc vé đảm bảo cho việc trở lại Gӧteborg của ông ta. Dựa trên những tin đồn mà Patrik nghe được thì anh tin rằng Mellberg sẽ không còn cơ hội nào quay trở lại Gӧteborg nhưng để đạt được mục đích của mình, anh sẽ cố lợi dụng thói hư danh của ông ta. Nếu anh phóng đại một chút mối liên hệ với gia đình Lorentz, ám chỉ tin đồn về việc Jan là cha đứa trẻ trong bụng Alex thì có thể sẽ khiến Mellberg nghe theo. Phương pháp này không có đạo đức nghề nghiệp cho lắm nhưng nghĩ tới việc có thể tìm ra mối liên hệ giữa gia đình kia với cái chết của Alex trong mớ tài liệu này, bụng anh không khỏi sôi lên.

Anh rút chân khỏi bàn một cách nhanh nhẹn và thuần thục, rồi xô mạnh chiếc ghế trong lúc đứng dậy khiến nó đổ ngược ta sau rồi va vào tường. Patrik thu thập tất cả tài liệu trên bàn rồi đi về phía cuối dãy hành lang giống y như một đường hầm quân sự. Trước khi kịp thay đổi ý định, anh gõ mạnh lên cửa phòng Mellberg và nghe ông ta nói, “Vào đi.”

Như thường lệ, anh vẫn luôn sửng sốt khi nhìn thấy một người có cơ thể trơ ra trước đống giấy tờ chất cao như núi kia mà không hề có ý định động tay động chân làm gì. Từng xăng ti mét trên bàn ông ta đều chật cứng các chồng tài liệu. Trên cửa sổ, trên những chiếc ghế trong phòng, và nhất là trên bàn làm việc, những đống tài liệu dày bám đầy bụi. Giá sách phía sau lưng viên cảnh sát trưởng trĩu xuống vì các chồng tài liệu, không hiểu đã lưu cữu từ bao đời. Mellberg đang nói chuyện điện thoại nhưng vẫn vẫy tay như muốn bảo Patrik lại gần. Patrik tự hỏi không hiểu điều kỳ diệu gì đang xảy ra. Mellberg đang cười như bắt được vàng. Cũng may hai tai ông ta vẫn nằm đúng vị trí nếu không nụ cười hẳn ngoác tới sau mang tai.

Phân nửa cuộc trò chuyện trên điện thoại của Mellberg là những từ ngữ vô cùng ngắn gọn.

“Vâng.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

“Không hề gì.”

“Hẳn vậy.”

“Bà đã làm rất đúng.”

“Chúa ơi, không ạ!”

“Vâng, cảm ơn bà rất nhiều. Tôi hứa sẽ gọi lại cho bà ngay.”

Vô cùng hoan hỉ, ông ta dập mạnh chiếc điện thoại vào ổ khiến Patrik giật nẩy mình.

“Làm việc là phải như thế chứ!”

Mellberg vẫn cười tươi như ông già Noel. Đây là lần đầu tiên Patrik nhìn thấy răng ông ta. Trắng và đều đặn bất ngờ. Hơi quá hoàn hảo.

Mellberg ném cho Patrik một cái nhìn mong ngóng, muốn chính anh lên tiếng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh ngoan ngoãn tuân lệnh nhưng thật không ngờ lại nhận được một câu trả lời ngoài sức mong đợi.

“Tôi đã tóm được hắn! Tôi đã tóm được hung thủ sát hại Alex Wijkner.”

Mellberg phấn khích tới mức chẳng thèm để ý búi tóc của mình đã lệch hẳn xuống một bên tai. Nhưng lần này có không khiến Patrik cảm thấy buồn cười. Cũng chẳng thèm quan tâm tới việc viên cảnh sát trưởng dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất “Tôi” cho thấy ông ta không hề có ý định chia sẻ bất kỳ thành quả nào với các đồng nghiệp. Anh chỉ vươn người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối và sốt ruột hỏi: “Ý sếp là gì? Vụ án đã có bước đột phá sao? Sếp vừa nói chuyện với ai thế?”

Mellberg giơ tay chặn lại một loạt các câu hỏi mà anh sắp sửa tuôn ra rồi ngửa người ra ghế, hai tay khoanh lại trước bụng. Đây là khoảnh khắc chậm rãi nhấm nháp thành quả.

“Patrik này, khi cậu ở trong nghề này lâu như tôi, thì cậu sẽ hiểu rằng sự đột phá không phải là thứ cậu có được mà là cậu giành được. Dựa vào kỹ năng và kinh nghiệm dày dạn, cũng như sự chăm chỉ làm việc của tôi mà vụ án này đúng là đã có được một bước đột phá. Một người tên là Dagmar Petrén vừa gọi điện cung cấp một số thông tin thú vị về những gì mà bà ấy quan sát được ngay trước khi phát hiện ra thi thể nạn nhân. Đúng vậy, tôi thậm chí có thể nói đó là những thông tin rất có ý nghĩa, có thể dẫn dắt chúng ta tới việc đưa ra một tên hung thủ nguy hiểm ra trước vành móng ngựa.

Patrik bắt đầu sốt ruột, lòng dạ cứ như có kim châm nhưng vẫn còn đủ lý trí để hiểu rằng chẳng có cách nào khác ngoài việc chờ đợi Mellberg phun ra mọi chuyện. Cuối cùng thì ông ta cũng sẽ đi tới điểm mấu chốt của vấn đề. Chỉ hy vọng là nó sẽ xảy ra trước khi ông ta về hưu.

“Đúng thế, nó khiến tôi nhớ tới một vụ án ở Gӧteborg vào mùa thu năm 1967…”

Patrik thở dài ngán ngẩm, lên tinh thần thiếp tục chờ đợi.

—★—

Cô tìm thấy Dan ở đúng nơi cô dự đoán. Anh đang chuyển thiết bị lên tàu, nhẹ nhàng như đang vận chuyển mấy túi bông. Những cuộn thừng lớn, dày sụ, túi đi biển và túi khí nén to đùng. Erica rất thích nhìn anh làm việc. Anh mặc một chiếc áo len đan tay, đội mũ lưỡi trai và đeo găng, hơi thở phả ra trắng xóa như một làn sương, hoàn toàn ăn ý với bức tranh phong cảnh phía sau lưng. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng phản chiếu lấp lánh trên lớp tuyết đọng ở cầu tàu. Sự yên tĩnh gần như tuyệt đối. Anh làm việc hiệu quả và có mục đích, trân trọng từng gây phút trong công việc. Đậy mới chính là thế giới của anh. Biển cả, con tàu, và những hòn đảo ở phía xa. Cô biết trong đầu anh lúc này hẳn đang tính toán khi nào băng sẽ tan và con tàu Veronica có thể chạy hết tốc lực về phía chân trời. Mùa đông chỉ là một quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Đây vẫn luôn là một vấn đề mà những người sống ven biển phải đối mặt. Trước đây nếu có một mùa hè bội thu, họ có thể câu đủ cá trích để sống qua mùa đông. Nếu không sẽ phải tìm thêm những sinh kế khác. Giống như phần lớn dân chài ven biển, Dan không thể chỉ sống dựa vào nghề cá nên anh đã đi học thêm các lớp buổi tối. Hiện giờ anh đã trở thành giáo viện bổ sung, dạy tiếng Thụy Điển tại một trung học ở Tanumshede, một tuần vài ba buổi. Erica thầm nghĩ, anh hẳn là một giáo viên có tài, nhưng trái tim anh vẫn luôn thuộc về nơi này chứ không phải ở trên bục giảng.

Anh hoàn toàn bị hút vào công việc trên thuyền. Cô khẽ nhón chân đi lại không gây ra tiếng động để có thể quan sát anh một lúc mà không quấy rầy anh làm việc cho tới khi anh nhìn thấy cô đứng trên ke tàu. Cô không thể không so sánh anh với Patrik. Vẻ ngoài của họ hoàn toàn khác biệt. Tóc Dan vàng tới mức gần như thành bạch kim trong những tháng hè. Còn tóc Patrik lại sẫm giống như màu mắt của anh. Dan thì cơ bắp trong khi Patrik lại hơi có vẻ gầy ốm. Nhưng xét về tính cách thì có thể nói họ giống như anh với em. Bình tĩnh, dịu dàng và hài hước rất đúng lúc. Trước đây, cô chưa từng nghĩ tới sự giống nhau giữa hai người. Trên một phương diện nào đó, sự so sánh này khiến cô vô cùng hài lòng. Kể từ khi chia tay Dan cô chưa từng thực sự cảm thấy hạnh phúc trong bất kỳ mối quan hệ nào. Bằng ấy năm cô luôn hoặc tìm kiếm hoặc tìm cách chấm dứt quan hệ với những thể loại đàn ông hoàn toàn khác biệt. “Những kẻ chưa trưởng thành,” theo lời của Anna. Marianne thì nói, “Cậu toàn cố nuôi dạy trẻ con thay vì đi tìm cho mình một người đàn ông trưởng thành, thế nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu các mối quan hệ của cậu không bao giờ đem lại kết quả.” Có lẽ họ nói đúng. Rồi thời gian cứ trôi đi vùn vụt khiến cô phải thừa nhận rằng cô bắt đầu có chút khẩn trương. Cái chết của bố mẹ cũng là một vết thương nhắc nhở cô về những thiếu sót trong đời mình. Cộng thêm buổi tối thứ Bảy khiến cô bắt đầu nghiêm túc nghĩ tới Patrik Hedström.

“Này, em đã đứng ở đó từ khi nào thế?” Giọng Dan vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“À, mới chỉ là một lát thôi. Tới xem anh làm việc thế nào?”

“Dĩ nhiên là không giống với kiểu sống của em rồi. Người ta trả tiền chỉ để em suốt ngày ngồi một chỗ mà bốc phét. Đúng là nực cười.”

Cả hai cùng bật cười. Đây vẫn luôn là chủ đề tranh luận quen thuộc của bọn họ.

“Em mang cho anh chút đồ uống nóng này.” Erica đung đưa chiếc giỏ cói trong tay.

“Ôi, sao lại có màn đối xử đặc biệt thế này nhỉ? Em muốn đổi lại gì nào? Tinh thần hay thể xác của anh đây?”

“Thôi xin cảm ơn, anh cứ giữ lại cả hai. Mặc dầu trong trường hợp của anh thì cái thứ nhất chả có hy vọng nào.”

Dan đỡ lấy chiếc giỏ cô đưa rồi giúp cô trèo qua thành tàu bằng tay con lại. Cô suýt ngã dập mông xuống đất, may có Dan giữ chặt lấy eo. Hai người phủi tuyết bám trên mặt các thùng đựng cá, cởi găng tay đặt lên đó rồi ngồi xuống và mở giỏ đồ ăn. Dan mỉm cười sung sướng khi nhìn thấy bình sô cô la nóng và bánh sandwich với thịt nguội salami gói trong giấy bạc.

“Em đúng là báu vật,” anh vừa ngoạm một chiếc bánh lớn vừa nói.

Họ ngồi im lặng một lúc, chú tâm vào việc ăn uống. Ngồi đây, dưới ánh nắng buổi sáng thật là một cảm giác yên bình và Erica cố xua đi cảm giác áy náy vì đã vi phạm kỷ luật làm việc của mình. Cô đã chăm chỉ viết bản thảo suốt tuần trước và cho rằng mình xứng đáng nghỉ ngơi đôi chút.

“Em có thêm tin tức gì về Alex Wijkner không?”

“Không, bên cảnh sát điều tra hình như cũng chẳng có manh mối gì.”

“Thế mà anh nghe người trong thị trấn đồn, em có nguồn tin đặc biệt từ nội bộ cảnh sát cơ đấy.”

Dan cười trêu cô. Erica chưa bao giờ hết kinh ngạc về tốc độ và hiệu quả của các tin đồn. Thế nào mà tin cô gặp Patrik cũng đã lan truyền khắp nơi rồi.

“Em không biết ý anh là gì.”

“Được rồi. Vậy hai người đã tiến được bao xa? Đã thử máy móc chưa?”

Erica dùng cánh tay thụi mạnh vào ngực anh nhưng cũng không nhịn được, phá lên cười.

“Chưa. Chưa thử máy móc gì cả. Em cũng không biết em có hứng thú hay không nữa. Hay đúng hơn là em có hứng thú nhưng không biết mình có thực sự muốn đi xa hơn thế không. Mà đấy là dựa trên giả thiết anh ấy có hứng thú với em. Mà cũng có thể không, ai mà biết được.”

“Nói túm lại là cô cậu vẫn nhát lắm.”

Erica rất ghét việc Dan luôn nói trúng tim đen của cô. Đôi khi cô cho là vì anh hiểu cô quá rõ.

“Em thừa nhận là em có cảm thấy chút bấp bênh.”

“Này, em là người duy nhất được quyết định có chớp lấy cơ hội hay không. Sao em không nghĩ tới kết quả sẽ như thế nào nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi?”

Cô cũng đã nghĩ tới điều đó. Thậm chí nhiều lần trong mấy ngày qua. Nhưng vào thời điểm này, tất cả đều chỉ mang tính giả thiết. Xét cho cùng, hai người bọn họ mới chỉ ăn tối với nhau mà thôi.

“Nhưng dù sao anh cũng nghĩ là em nên tiến tới. Không mạo hiểm thì sẽ không có thu hoạch, em biết đấy…”

Erica nhanh chóng chuyển chủ đề: “Liên quan tới Alex, em tình cờ phát hiện ra một vài chuyện rất lạ.”

“Vậy sao, là chuyện gì thế?” Giọng Dan đầy vẻ hiếu kỳ.

“Mấy hôm trước em ở trong nhà cô ấy và phát hiện ra một mẩu giấy rất thú vị.”

“Em ở đâu cơ?”

Erica không muốn trả lời câu hỏi và phớt lờ này vẻ sửng sốt trên mặt Dan.

“Đó là một bài báo cũ về việc Nils Lorentz mất tích. Anh có biết tại sao Alex lại giấu một bài báo từ hai mươi lăm năm trước dưới đáy ngăn kéo có đồ lót của cô ấy không?”

“Ngăn kéo đồ lót của cô ấy! Erica, mẹ kiếp!”

Cô giơ một tay lên chặn lại phản ứng của Dan rồi bình tĩnh nói tiếp: “Linh tính mách em rằng chuyện này hẳn có gì đó liên quan tới việc cô ấy bị sát hại. Ngoài ra, có người đã xuất hiện vào lục soát ngôi nhà trong lúc em ở đó. Có lẽ người đó cũng muốn tìm bài báo.”

“Em bị điên à?” Dan nhìn cô chằm chằm, hơi thở dồn dập. ”Em thì có liên quan quái gì tới việc đó? Tìm ra ai là kẻ đã sát hại Alex vốn là công việc của cảnh sát.” Dan cao giọng nói, gần như rít lên.

“Em biết. Anh không cần phải hét lên như thế, tai em có bị điếc đâu. Em hoàn toàn nhận thức được rằng đó không phải là việc của mình nhưng thứ nhất, em đằng nào cũng bị gia đình cô ấy lôi vào cuộc, thứ hai, chúng em đã từng có một thời gian là bạn chí thân, thứ ba, kể từ khi em là người phát hiện ra thi thể của cô ấy, có làm cách nào em cũng không thể quên được.”

Thế nhưng cô không nói với Dan về việc mình viết sách. Việc trình bày ý tưởng đó ra bằng lời không hiểu sao lại có gì đó rất tô thiển và máu lạnh. Cô cũng cho là phản ứng vừa rồi của Dan hơi quá dữ dội nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho cô một cách thái quá. Cô phải thừa nhận rằng trong hoàn cảnh này, việc rình mò quanh nhà Alex cũng không phải là một hành động khôn ngoan.

“Erica, hứa với anh là em sẽ từ bỏ vụ này đi,” anh đặt hai tay lên vai Erica, xoay cô lại đối diện với anh. Đôi mắt vốn trong trẻo của anh trở nên sắc lạnh bất thường.

“Anh không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra với em và nếu em cứ tiếp tục nhúng mũi vào vụ này, anh sợ là sẽ xảy ra những chuyện mà em không thể kiểm soát được. Hãy kệ nó đi.”

Dan siết chặt lấy vai Erica và nhìn thẳng vào mắt cô. Khiếp đảm trước phản ứng của Dan, Erica mở miệng toan phản đối, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe thấy giọng nói Pernilla vang lên từ phía cầu tàu.

“Thì ra là hai người đang vui vẻ với nhau.”

Giọng cô ấy toát lên một vẻ lạnh lẽo mà Erica chưa từng nghe thấy. Hai mắt hừng hực và hai bàn tay không ngừng siết chặt rồi lại duỗi ra, liên tục lặp đi lặp lại. Cả hai người bọn họ đều đờ người ra trước câu nói của Pernilla, tay Dan vẫn đang ở trên vai Erica. Rồi nhanh như chớp, anh rụt hai tay lại, giống như người bị bỏng và dè chừng đứng dậy.

“Em yêu, hôm nay về sớm à? Erica mang bữa trưa tới và chỉ muốn nói chuyện một lát thôi mà.”

Dan luống cuống, lắp bắp giải thích. Erica hết nhìn Dan rồi lại nhìn Pernilla với vẻ sửng sốt. Cô gần như không nhận ra Pernilla. Ánh mắt Pernilla nhìn cô rõ ràng là thù hận. Hai tay cô ấy siết chặt tới mức các khớp xương cũng trắng bệch ra và trong giây lát Erica tự hỏi không biết cô ấy có định xông tới tấn công mình hay không nữa. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện giữa cô và Dan đã được hai người làm rõ từ nhiều năm nay. Pernilla biết là giữa hai người bọn họ đã không còn tình cảm trai gái nữa. Nhưng giờ thì cô không còn dám chắc. Vấn đề là, chuyện gì đã xảy ra, nguyên nhân gì dẫn đến phản ứng này của Pernilla. Cô hết nhìn Dan tới Pernilla. Giữa hai vợ chồng như đang diễn ra một trận chiến tâm lý thầm lặng mà Dan có vẻ như sắp thua cuộc. Erica chẳng thể nói gì hơn nên quyết định lặng lẽ rút lui để hai người tự giải quyết việc riêng.

Cô vội vàng thu nhặt cốc chén, bình thủy đặt vào trong giỏ. Lúc bước xuống bến tàu, cô nghe tiếng tranh cãi của Dan và giọng nói đầy kích động của Pernilla vang lên, phá vỡ không gian yên ắng.