← Quay lại trang sách

Chương 6

Tôi vẫn luôn sửng sốt trước sự mỉa mai của đời mình. Làm thế nào tôi lại có khả năng tạo ra cái đẹp từ những ngón tay và đôi mắt của mình nhưng trên tất cả các phương diện khác, chỉ có thể tạo ra sự xấu xa và hủy diệt. Đó là lý do tại sao việc cuối cùng tôi làm là hủy đi những bức tranh của mình. Để nhất quán. Thà có một cuộc đời nhất quán và chỉ để lại sau lưng toàn rác rưởi còn hơn tỏ ra mình là một người phức tạp, mà tôi vốn không xứng.

Thật ra, tôi là người rất đơn giản. Điều duy nhất tôi từng mong muốn là xóa bỏ đi một vài tháng và một vài sự kiện trong đời mình. Tôi không nghĩ đòi hỏi như thế là quá đáng. Nhưng có lẽ tôi đáng phải hứng chịu những gì đã xảy ra. Có thể là vì kiếp trước tôi đã làm ra những chuyện tồi tệ nên kiếp này phải trả giá. Nói thế không phải để thay đổi gì hết. Chỉ là sẽ dễ chịu hơn khi biết mình đang phải trả giá vì chuyện gì.

Tại sao tôi lại chọn thời điểm đặc biệt này để rời bỏ một cuộc đời từ lâu đã không còn ý nghĩa, mọi người có thể sẽ đặt câu hỏi như thế. Vâng, cứ việc, cứ mạnh dạn mà nói. Tại sao mỗi người đều làm một việc gì đó ở một thời điểm nhất định? Có phải tôi đã yêu Alex nhiều tới mức cuộc sống đã mất hết ý nghĩa? Đó có lẽ là một trong những cách giải thích mà các người sẽ vin lấy. Tôi quả tình cũng không biết đó có phải là toàn bộ sự thật hay không nữa. Cái chết là một người bạn mà tôi đã đồng hành từ rất lâu rồi nhưng chỉ tới thời điểm này tôi mới cảm thấy mình sẵn sàng. Có lẽ cũng đúng khi nói rằng việc Alex ra đi đã giúp tôi tìm thấy tự do của mình. Cô ấy luôn là một người không thể nào tiếp cận được. Không thể nào tìm được một kẽ hở dù là nhỏ nhất trên vỏ bọc của cô ấy. Việc ngay cả một người như cô ấy cũng có thể chết đột ngột chết mở ra cho tôi một khả năng, đó là tôi cũng có thể làm như cô ấy. Tôi đã chuẩn bị hành trang từ lâu và cũng đã sẵn sàng, giờ chỉ còn mỗi một việc là lên đường.

Xin mẹ hãy tha thứ cho con,

Anders.

—★—

Ông chưa bao giờ từ bỏ thói quen dậy sớm, hay dậy từ lúc nửa đêm, như mọi người vẫn bảo. Thói quen đó có vẻ hữu ích trong trường hợp này. Svea không hề có phản ứng gì khi ông thức dậy vào lúc bốn giờ sáng, nhưng để cho chắc, ông vẫn cẩn thận đi rón rén xuống cầu thang, tay cầm quần áo. Eilert lặng lẽ mặc quần áo trong phòng khách rồi lấy ra chiếc va li đã cẩn thận giấu đằng sau bếp. Ông đã lên kế hoạch cho việc này từ nhiều tháng, tất cả đều đã được tính toán cẩn thận. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của ông.

Xe ô tô nổ máy ngay từ lần khởi động đầu tiên bất chấp tiết trời lạnh giá và đến bốn giờ hai mươi tư phút ông đã bỏ lại sau lưng ngôi nhà mình đã sống suốt năm mươi năm qua. Ông lái xe qua thị trấn Fjällbacka còn đang say ngủ và không hề tăng tốc trước khi vượt qua cái cối xay cũ rồi rẽ về hướng đi Dingle. Chặng đường tới Göteborg và sân bay Landvetter dài khoảng hai trăm cây số nhưng ông không có gì phải vội. Chuyến bay tới Tây Ban Nha sẽ không cất cánh trước tám giờ.

Cuối cùng, ông cũng có thể sống một cuộc đời theo ý mình.

Ông đã lên kế hoạch cho chuyến đi này lâu lắm rồi, từ nhiều năm trước. Mỗi năm trôi qua, những cơn đau nhức lại càng trở nên tồi tệ, cũng như sự bất mãn đối với cuộc hôn nhân với Svea. Eilert cho rằng ông xứng đáng được hưởng một cuộc đời tốt đẹp hơn thế. Qua Internet ông đã tìm được một nhà trọ xinh xắn tại một thị trấn nhỏ tên là Costa del Sol. Hơi xa bãi biển và khu du lịch nên giá cả rất phải chăng. Ông đã gửi email kiểm tra xem có thể thuê dài hạn cả năm hay không. Chủ nhà liền trả lời sẽ giảm giá nếu ông thuê dài hạn. Ông đã phải chờ rất lâu mới dành dụm đủ tiền dưới con mắt cảnh giác của Svea, lúc nào cũng dè chừng mọi động tĩnh của chồng, nhưng cuối cùng ông đã thành công. Ông nhận ra rằng với số tiền tiết kiệm hiện có, ông có thể sống tằn tiện trong hai năm, sau đó sẽ phải tìm cách khác. Còn bây giờ không có gì khiến ông chùn bước.

Lần đầu tiên sau năm mươi năm, ông cảm thấy được tự do, liền sung sướng tăng tốc chiếc Volvo cũ kỹ. Ông sẽ để chiếc xe trong bãi đậu dài hạn. Svea sẽ phát hiện ra nó sau một thời gian. Cũng chẳng sao. Bà ấy chưa bao giờ có bằng lái và luôn sử dụng Eilert như tài xế không lương mỗi khi cần đi đâu. Điều duy nhất đè nặng lương tâm ông chính là các con. Nhưng mặt khác, chúng vẫn luôn giống con Svea hơn là con ông, và đáng buồn thay, chúng cũng trở thành những người thiển cận và nhỏ mọn y như mẹ chúng. Một phần cũng là do lỗi của ông, sau những giờ làm việc nặng nhọc, ông luôn tìm mọi cớ để khỏi phải về nhà. Nhưng ông vẫn quyết định sẽ gửi cho chúng một bưu thiếp từ Landvetter để thông báo rằng ông đã tự ý bỏ đi và chúng không phải lo lắng cho mình. Ông cũng không muốn các con báo cảnh sát đi tìm mình.

Đường sá không một bóng người, ông lái xe trong bóng đêm và cũng chẳng buồn bật đài lên nghe. Ông muốn tận hưởng sự tĩnh lặng. Khi một cuộc đời mới bắt đầu.

—★—

“Em vẫn chưa tiêu hóa nổi vụ này. Em thật không thể tin là Vera đã sát hại Alex chỉ vì không muốn cô ấy nói lộ ra vụ bạo hành đã xảy ra với Alex và Anders hai mươi lăm năm trước.”

Erica trầm ngâm xoay xoay ly rượu của mình.

“Em đừng bao giờ xem nhẹ cái mong muốn được trốn tránh thị phi trong một thị trấn nhỏ,” Patrik nói. “Nếu câu chuyện cũ về vụ lạm dụng đó bị tiết lộ thì người ta lại có lý do mới để châm chọc. Mặt khác, anh cũng không tin Vera khi bà ấy nói mình đã làm điều đó vì tốt cho Anders. Có thể bà ấy đã đúng về việc Anders không muốn người khác biết chuyện xảy ra với bọn họ. Nhưng chủ yếu là do Vera không chịu đựng nổi ý nghĩ mọi người sẽ thầm thì sau lưng mình. Nhất là khi mọi người biết không chỉ Anders là nạn nhân của vụ lạm dụng lúc nhỏ mà mẹ cậu ta còn không làm gì cả, thay vào đó lại tiếp tay bao che cho chuyện này. Anh nghĩ đó mới chính là nỗi hổ thẹn mà bà ấy không thể đối mặt. Bà ấy giết Alex trong cơn kích động khi nhận ra rằng cô ấy sẽ không thay đổi ý định của mình. Bà ấy đã giải quyết cơn bốc đồng của mình một cách gọn gàng và lạnh lùng.”

“Phản ứng của bà ấy bây giờ thế nào? Ý em là giờ đây khi mọi chuyện đã bị phơi bày?”

“Bà ấy bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Anh nghĩ bà ấy đã nhẹ nhõm hẳn khi được biết Anders không phải là cha của đứa bé và không phải bà ấy đã tự tay giết cháu nội mình. Bà ấy giờ đây dường như chẳng thèm quan tâm tới chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa. Tội gì chứ? Con trai thì đã chết, bạn bè thì không có, ngay cả một cuộc sống bình thường cũng không. Mọi chuyện đã bị phơi bày và bà ấy chẳng còn gì để mất. Chỉ còn lại tự do, mà đối với bà ấy lúc này có vẻ cũng chẳng quan trọng cho lắm.”

Hai người họ đang ngồi trong căn hộ của Patrik uống rượu vang sau bữa tối cùng nhau. Erica thích thú tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng. Cô rất thích ở cùng với Anna và lũ trẻ nhưng đôi khi cũng cảm thấy phiền và hôm nay là một trong những ngày như vậy. Patrik bị trói chặt với việc thẩm vấn suốt cả ngày nhưng khi kết thúc công việc anh liền tới đón cô cùng với một túi đồ để ngủ lại. Giờ hai người bọn họ đang cuộn tròn trên ghế như đôi vợ chồng già sau một ngày làm việc chăm chỉ.

Erica nhắm mắt lại. Khoảnh khắc này vừa tuyệt vời vừa đáng sợ. Mọi thứ thật quá hoàn hảo khiến cô không khỏi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ bắt đầu xuống dốc kể từ đây. Cô thậm chí không muốn nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô về lại Stockholm. Cô và Anna đã tránh các câu hỏi về ngôi nhà trong nhiều ngày như thể giữa hai chị em đã có một thỏa thuận ngầm về việc tạm thời chưa giải quyết chuyện ấy. Và Erica cũng tin rằng Anna không thể đưa ra bất kỳ quyết định trọng đại nào trong thời điểm này, nên cô cũng không đả động gì tới ngôi nhà.

Nhưng đêm nay cô không muốn nghĩ tới tương lai. Tốt hơn là không nên nghĩ về ngày mai một tẹo nào, thay vào đó nên tập trung tận hưởng giây phút hiện tại. Cô liền đẩy mọi suy nghĩ ảm đạm ra khỏi đầu.

“Hôm nay em đã nói chuyện với nhà xuất bản,” cô nói với Patrik. “Em có nhắc tới quyển sách về Alex.”

“Vậy hả, thế họ nói gì?” Vẻ háo hức trong mắt Patrik khiến cô hoan hỉ.

“Họ cho rằng đó là một ý tưởng rất hay và muốn em gửi ngay cho họ những gì em đã viết. Em vẫn phải viết nốt cuốn sách về Selma Lagerlöf nhưng họ gia hạn cho em thêm một tháng nữa và em hứa sẽ hoàn thành nó vào tháng Chín. Em nghĩ là em có thể tiến hành song song hai cuốn sách cùng một lúc. Cho tới giờ, xem ra cũng trôi chảy.”

“Nhà xuất bản có nói gì về khía cạnh pháp luật không? Họ có tính tới rủi ro bị gia đình Alex khởi kiện không?”

“Luật tự do báo chí và xuất bản đã quy định rõ rồi mà. Em có quyền viết về cô ấy ngay cả khi không có sự chấp thuận của họ. Nhưng dĩ nhiên em hy vọng họ có thể ủng hộ sau khi em tìm được cơ hội giải thích với họ về dự án và cách em hình dung ra cuốn sách. Em thật không muốn viết về chuyện thực sự đã xảy ra, về con người thực của Alex.”

“Thế còn khía cạnh thị trường? Em nghĩ thể loại này sẽ thu hút độc giả chứ?”

Mắt Patrik sáng lấp lánh. Erica rất vui vì anh nhiệt tình quan tâm tới công việc của cô. Anh biết quyển sách này có ý nghĩa thế nào đối với cô và muốn chia sẻ mối quan tâm đó.

“Cả hai bên đều nghĩ rằng thể loại này sẽ rất thu hút độc giả. Ở Mỹ, nhu cầu đối với thể loại trinh thám hình sự dựa trên những câu chuyện có thật là cực lớn. Tác giả lớn nhất của dòng sách này, Ann Rule, đã bán tới hàng triệu bản. Ở Thụy Điển, đây vẫn là một hiện tượng hoàn toàn mới mẻ. Mới chỉ có vài cuốn sách viết theo trường phái này, như cái quyển viết mấy năm trước về vụ án của một bác sĩ và một người làm pháp y nhưng không được chân thật cho lắm. Như Ann Rule, em muốn dành nhiều thời gian vào việc tìm kiếm tư liệu. Đối chiếu thực tế, phỏng vấn những người có liên quan và rồi viết một cuốn sách chân thực nhất có thể với những gì đã thực sự xảy ra.”

“Em nghĩ gia đình Alex sẽ đồng ý cho phỏng vấn à?”

“Em không biết.” Erica xoay xoay một ngọn tóc quanh đầu ngón tay.

“Em thực sự không biết. Nhưng em nhất định sẽ hỏi họ và nếu họ không muốn tham gia thì em sẽ đành phải đi đường vòng. Em có lợi thế rất lớn vì em đã biết họ rất rõ. Phải nói là em có chút do dự nhưng em nhất định phải đối mặt với chuyện này. Nếu cuốn sách bán chạy thì em sẽ không có bất kỳ lý do gì để phản đối việc tiếp tục viết về những vụ án thú vị khác và sẽ phải làm quen với việc khai thác thông tin một cách triệt để từ những người liên quan. Đó là một trong những tính chất của công việc. Em cũng cho rằng mọi người đều có nhu cầu được lắng nghe, được kể câu chuyện của mình. Trên quan điểm của nạn nhân cũng như thủ phạm.”

“Nói cách khác, em cũng sẽ tìm cách nói chuyện với cả Vera.”

“Vâng, nhất định rồi. Em không biết bà ấy có đồng ý hay không nữa nhưng em sẽ thử. Có thể bà ấy sẽ nói, cũng có thể là không. Em không thể ép buộc được bà ấy.”

Cô nhún vai tỏ vẻ thờ ơ nhưng rõ ràng quyển sách sẽ thú vị hơn nhiều nếu có sự tham dự của Vera. Cho tới nay cô mới chỉ viết dàn ý cho cuốn sách, giờ cô sẽ phải bận rộn thêm mắm thêm muối vào nội dung.

“Anh thì sao?” Cô xoay người gác hai chân lên đùi anh và Patrik lập tức hiểu ý, bắt đầu ngoan ngoãn xoa chân cho cô. “Ngày hôm nay của anh thế nào? Giờ anh đã trở thành người hùng của đồn cảnh sát?”

“Không, em không nghĩ Mellberg là người biết khen thưởng đúng chỗ đấy chứ? Cả ngày hôm nay ông ta di chuyển như con thoi giữa phòng hỏi cung và các buổi họp báo. Đại từ nhân xưng được sử dụng nhiều nhất trong các cuộc đối thoại với báo chí của ông ta là ‘Tôi’. Ông ta mà nhắc đến tên anh mới là lạ. Nhưng cần quái gì. Ai muốn nhìn thấy tên mình trên báo chứ? Anh đã bắt được thủ phạm giết người và thế là đủ rồi.”

“Trong chuyện này anh thật là quá cao thượng.” Erica nghịch ngợm véo tay anh. “Hãy thú nhận với em rằng anh hẳn cũng thích được đứng trên đó, phía trước micro, trong một cuộc họp báo long trọng, ưỡn ngực ra rồi kể với họ về việc mình đã xuất sắc tìm ra hung thủ như thế nào.”

“Được rồi, hẳn cũng nở mày nở mặt nếu được nhắc tới một lần trên báo địa phương. Nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu. Mellberg sẽ ôm hết vinh quang về mình mà anh chẳng làm quái gì được.”

“Anh có nghĩ rằng ông ta sẽ được thuyên chuyển như mong muốn?”

“Thế thì đã tốt. Nhưng anh ngờ rằng các sếp ở Göteborg hoàn toàn hài lòng với việc để ông ta ở nguyên chỗ ông ta đang ở. E là bọn anh sẽ phải chịu đựng tới lúc ông ta nghỉ hưu. Mà ngày đó thì còn rất xa.”

“Tội nghiệp anh Patrik.” Cô đưa tay vuốt tóc anh và anh coi đó là dấu hiệu để anh chồm tới đè cô xuống ghế. Tác dụng của rượu khiến chân tay cô trở nên chậm chạp và hơi nóng trên cơ thể anh bắt đầu lan sang cô. Nhịp thở của anh bắt đầu thay đổi, trở nên dồn dập. Nhưng Erica vẫn còn mấy câu muốn hỏi anh. Cô vùng vẫy ngồi dậy và khẽ đẩy anh về chỗ cũ.

“Anh hoàn toàn thỏa mãn với kết cục này sao? Chuyện Nils mất tích chẳng hạn? Anh không tìm được thông tin gì từ Vera à?”

“Không, bà ấy bảo không biết gì về chuyện đó cả. Nhưng anh chẳng tin. Anh nghĩ bà ấy hẳn có một lý do quan trọng hơn để bảo vệ Anders ngoài việc sợ mọi người phát hiện ra Nils đã lạm dụng con trai bà ấy. Anh nghĩ bà ấy biết đích xác chuyện gì xảy ra với Nils nhưng bí mật ấy phải được giữ kín bằng mọi giá. Đáng tiếc đó chỉ là phán đoán của riêng anh. Người ta không thể biến mất như khói bay lên được. Anh ta hẳn đang ở đâu đó và có người biết rõ điều đó. Và anh cũng có một giả thiết.”

Patrik điểm lại từng bước diễn tiến sự việc có thể xảy ra và giải thích các tình huống dựa trên giả thiết của mình. Erica thấy anh rùng mình bất chấp nhiệt độ ấm áp trong phòng. Thật đúng là một câu chuyện khó tin nhưng lạ thay đầy sức thuyết phục. Cô cũng hiểu rằng Patrik sẽ không bao giờ có thể chứng minh được những gì anh vừa nói. Mà nếu có cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Nhiều năm đã trôi qua. Quá nhiều cuộc đời đã bị hủy hoại. Chẳng hay ho gì khi phá hủy thêm một cuộc đời nữa.

“Anh biết chuyện này sẽ chẳng dẫn tới đâu. Nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu vì tính hiếu kỳ của bản thân. Anh đã ăn ngủ cùng vụ án này suốt mấy tuần lễ và muốn tìm ra lời giải đáp cuối cùng.”

“Thế anh định làm gì? Anh có thể làm gì được chứ?”

Patrik thở dài. “Anh chỉ đơn giản đi hỏi người ta vài câu. Không vào hang cọp sao bắt được cọp, đúng không?”

Erica nhìn anh ngẫm nghĩ. “Có vẻ như đó không phải một ý hay nhưng em chắc anh là người rõ nhất.”

“Hy vọng thế. Chúng ta có thể bỏ qua đề tài chết chóc và sầu não ấy để tập trung chuyện của chúng mình được không?”

“Ý kiến rất hay.”

Anh lại chồm người lên cô lần nữa và lần này không có ai đẩy anh ra.

—★—

Khi anh rời khỏi nhà thì Erica vẫn còn đang ngủ. Anh chẳng nỡ đánh thức cô nên lặng lẽ dậy thay quần áo rồi lái xe đi.

Anh cảm thấy đối phương hơi ngạc nhiên nhưng lại cũng có chút mong chờ khi nhận lời hẹn của mình. Điều kiện đưa ra là hai người bọn họ sẽ kín đáo gặp nhau và Patrik hoàn toàn không có lý do gì để phản đối. Đó là nguyên nhân tại sao anh lại phải dậy sớm vào lúc bảy giờ sáng một ngày thứ Ba. Trong lúc anh lái xe về Fjällbacka trời vẫn còn tối và chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngược chiều. Anh rẽ theo biển chỉ dẫn về hướng Väddö, đi thêm một đoạn rồi lái vào bãi đỗ xe. Trong bãi chỉ có mỗi xe anh. Patrik chờ một lúc. Mười phút sau một chiếc xe rẽ vào đỗ lại bên cạnh anh. Người trên xe bước xuống, mở cửa xe anh rồi ngồi xuống bên cạnh Patrik, anh không tắt mày để điều hòa hoạt động, nếu không thì cả hai người bọn họ chẳng mấy chốc sẽ chết cóng.

“Kể cũng hơi phấn khích khi gặp gỡ bí mật trong bóng tối thế này. Câu hỏi của tôi là vì sao, vì sao anh lại muốn gặp tôi?” Jan có vẻ thoải mái nhưng không giấu được vẻ hiếu kỳ. “Tôi nghĩ là cuộc điều tra đã kết thúc. Anh đã bắt được hung thủ sát hại Alex, không phải sao?”

“Đúng vậy. Nhưng vẫn còn một số tình tiết không hợp lý khiến tôi băn khoăn.”

“Hiểu rồi. Chính xác là gì?”

Gương mặt Jan không biểu lộ chút cảm xúc nào. Patrik tự hỏi rốt cuộc mình dậy sớm vào cái giờ quái quỷ này có phải thành ra công cốc hay không. Nhưng dù sao thì cũng đã đến, tốt nhất là đã khơi ra thì làm cho xong.

“Anh chắc cũng nghe nói cả Alexandra và Anders đều bị anh nuôi của anh, Nils, lạm dụng.”

“Có, tôi có nghe chuyện đó. Thật khủng khiếp. Nhất là đối với mẹ tôi.”

“Mặc dù đó cũng không thực sự là tin mới đối với bà ấy. Bà ấy đã biết chuyện đó từ lâu.”

“Dĩ nhiên là bà ấy biết. Bà ấy đã xử lý tình huống theo phương thức duy nhất mà bà ấy biết. Tuyệt đối kín kẽ. Thanh danh gia đình phải được bảo vệ, đó là điều chắc chắn. Mọi chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.”

“Cảm giác của anh thế nào? Về việc anh trai mình là một kẻ ấu dâm, mẹ anh biết nhưng lại che chở anh ta?”

Jan không để câu hỏi tác động tới mình. Anh ta làm ra vẻ phủi bụi trên ve áo. Rồi chỉ nhướng một bên mày lên trả lời sau vài giây suy nghĩ.

“Dĩ nhiên là tôi rất hiểu mẹ. Đó là phương cách duy nhất bà ấy có thể làm, vì đằng nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, không phải vậy sao?”

“Đúng vậy, đó cũng là một cách nhìn nhận vấn đề. Nhưng câu hỏi là, Nils đã đi đâu sau khi xảy ra chuyện đó? Có ai trong gia đình từng nhận được tin tức gì của anh ta không?”

“Nếu nhận được tin tức gì thì chúng tôi hẳn đã thông báo với cảnh sát như những công dân gương mẫu rồi.” Sự mỉa mai trong giọng nói của anh ta được ngụy trang kỹ tới mức gần như khó nhận ra. “Nhưng tôi có thể hiểu tại sao anh ta lại chọn cách biến mất. Ở đây còn có gì cho anh ta chứ? Mẹ đã phát hiện ra anh ta là loại người nào và anh ta không thể tiếp tục công việc dạy học ở trường. Mẹ hẳn sẽ đảm bảo chuyện đó không xảy ra. Thế nên anh ta bỏ đi. Anh ta có lẽ đang sống tại một đất nước nhiệt đới nóng ấm nơi có thể dễ dàng tiếp cận với các bé gái và bé trai hơn.”

“Tôi không nghĩ thế.”

“Không ư, tại sao không? Anh đã tìm được bí mật được chôn giấu nào ư?”

Patrik phớt lờ giọng điệu châm chọc của anh ta. “Không, chúng tôi chưa tìm thấy. Nhưng tôi có một giả thiết…”

“Nghe hấp dẫn đấy!”

“Tôi nghĩ Nils không chỉ lạm dụng Alex và Anders. Tôi nghĩ nạn nhân chính của anh ta là một người ở ngay bên cạnh. Một người anh ta có thể dễ dàng tiếp cận nhất. Tôi nghĩ anh cũng là nạn nhân của Nils.”

Lần đầu tiên Patrik nghĩ anh nhìn thấy một kẽ hở trong vẻ ngoài bóng bẩy lịch lãm của Jan nhưng anh ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, hoặc ít nhất cũng tỏ ra như vậy.

“Thật đúng là một giả thiết thú vị. Anh dựa vào đâu để nói vậy?”

“Phải thú nhận rằng tôi không có nhiều cơ sở để nói vậy. Nhưng tôi phát hiện ra một mối liên hệ giữa ba người. Khi cả ba còn bé. Tôi có nhìn thấy một miếng da nhỏ trong phòng làm việc của anh trong lần tới thăm trước. Tôi nghĩ nó khá quan trọng đối với anh đúng không? Nó hẳn là một biểu tượng gì đó. Một mối định ước, một sự đoàn kết, một lời thề bằng máu. Anh đã cất giữ nó suốt hai mươi lăm năm. Anders và Alex cũng vậy. Phía sau mỗi miếng da đều có các dấu tay lấm máu khiến tôi nghĩ rằng ba người các anh hẳn đã làm một cái lễ cắt máu ăn thề long trọng kiểu trẻ con vẫn hay nghĩ ra. Rồi ba chữ nung trên đó: L.N.L. Tôi vẫn không giải mã được chúng. Có lẽ anh sẽ giúp tôi diễn giải chuyện này?”

Patrik có thể thấy trong đầu Jan đang diễn ra xung đột giữa hai ý muốn trái ngược. Một mặt, lý trí nhắc nhở anh ta đừng nói bất cứ điều gì, mặt khác, là khát vọng được chia sẻ một bí mật, là nhu cầu được thổ lộ với người khác. Patrik tự tin nghĩ rằng với bản tính của Jan, anh ta hắn cũng khao khát được chia sẻ gánh nặng trong lòng với một người chịu khó lắng nghe. Anh quyết định sẽ giúp Jan một tay.

“Tất cả những gì chúng ta nói ra ngày hôm nay sẽ chỉ có hai chúng ta biết. Tôi không có năng lực cũng như nguồn lực để theo đuổi một chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước. Và nếu có thì tôi cũng không cho rằng mình có thể tìm thấy bất cứ bằng chứng gì để chứng minh chuyện đó. Đây chỉ là cho cá nhân tôi mà thôi, tôi nhất định phải biết.”

Cám dỗ này thật sự khó cưỡng lại.

‘L.N.L.’ là viết tắt của ba từ Lính Ngự Lâm. Thật đúng là lãng mạn đến ngu ngốc và nực cười nhưng đúng là chúng tôi đã nghĩ về bản thân đúng như thế. Là ba chúng tôi chống lại cả thế giới. Khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi có thể quên đi những chuyện đã xảy ra. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện đó với nhau mà cũng chẳng cần phải nói. Chúng tôi hiểu nhau mà không cần dùng tới ngôn ngữ. Chúng tôi có một định ước rằng sẽ luôn trung thành với nhau. Chúng tôi dùng một mẩu kính vỡ cắt ngón tay, hòa lẫn máu rồi dập lên biểu tượng.

“Tôi là người mạnh mẽ nhất trong ba đứa. Tôi bắt buộc phải là kẻ mạnh nhất. Hai người kia ít nhất còn cảm thấy an toàn khi ở nhà còn tôi luôn phải cảnh giác, không lúc nào lơ là. Ban đêm tôi nằm trùm chăn tới cằm và lắng nghe tiếng bước chân mà tôi biết sẽ tới, xuất hiện từ phía đầu hành lang và mỗi lúc một gần.”

Thật giống như vỡ đê. Những lời của Jan tuôn trào, sôi sục, và Patrik chỉ im lặng lắng nghe, không muốn cắt đứt.

Jan châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống để nhả khói ra ngoài rồi tiếp tục. “Ba đứa chúng tôi sống trong thế giới của riêng mình. Chúng tôi gặp nhau khi không có ai nhìn thấy để an ủi và động viên lẫn nhau. Điều kỳ lạ là mặc dù mỗi người chúng tôi trong mắt đối phương chính là hình ảnh gợi nhớ tới tội ác kia nhưng chỉ khi ở cùng nhau chúng tôi mới có thể quên nó đi trong chốc lát. Tôi thậm chí còn không biết làm sao chúng tôi lại quen nhau. Hay tại sao chúng tôi lại biết cách tìm đến với nhau. Vì một lý do nào đó mà chúng tôi cùng cảm nhận được điều ấy. Việc chúng tôi tìm tới nhau là tất yếu. Tôi cũng là người quyết định chúng tôi sẽ phải giải quyết chuyện này theo cách của mình. Alex và Anders lúc đầu chỉ cho rằng đó là một trò chơi nhưng tôi thì tôi biết mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng. Cũng chẳng còn cách nào khác.

“Một ngày mùa đông lạnh lẽo và trong trẻo, chúng tôi đi ra ngoài biển đã đóng băng, tôi và anh trai nuôi của mình. Chẳng khó khăn gì để lôi hắn đi cùng. Hắn chẳng mừng quá vì tôi là người khởi xướng ra ý tưởng này, thậm chí còn tỏ ra mong chờ chuyến du ngoạn đó. Mùa đông ấy, tôi đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu lớp băng trên mặt biển và biết chính xác phải dẫn hắn tới đoạn nào. Anders và Alex đã chờ chúng tôi ở đó. Nils ngạc nhiên khi nhìn thấy họ nhưng hắn quá kiêu ngạo để xem chúng tôi như một mối đe dọa. Chúng tôi rốt cuộc cũng chỉ là những đứa trẻ. Công việc còn lại rất dễ dàng. Một cái hố dưới lớp băng, một cú đẩy và rồi hắn biến mất.

“Đầu tiên, chúng tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mấy ngày đầu tiên thật là tuyệt vời. Nelly phát điên vì lo lắng, không biết Nils đã đi đâu trong khi tôi nằm trên giường cười một mình. Tôi lắng nghe những bước chân không tới. Rồi tất cả vỡ lở. Bố mẹ Alex phát hiện ra mọi chuyện, bằng cách nào tôi không biết, và tới tìm Nelly. Alex có lẽ đã không chịu được áp lực và sự tra hỏi của bố mẹ nên đã kể với họ tất cả, cả về tôi và Anders. Nhưng không kể về chuyện chúng tôi đã làm gì đối với Nils, mà chỉ là tất cả những gì đã xảy ra trước đó. Nếu tôi từng nghĩ mình sẽ nhận được sự thương xót từ mẹ nuôi của mình thì tôi đã lầm. Nelly không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Bà ấy cũng không bao giờ hỏi Nils ở đâu. Đôi khi tôi tự hỏi không hiểu bà ấy có nghi ngờ gì không.”

“Vera cũng được biết về vụ bạo hành.”

“Có, nhưng mẹ tôi rất thông minh. Bà ấy đã lợi dụng điểm yếu của Vera là muốn bảo vệ Anders và thể diện của mình. Bà ấy thậm chí còn không phải trả tiền hay hối lộ Vera bằng một công việc tốt hơn để bà ta giữ mồm giữ miệng.”

“Anh có nghĩ là Vera cũng biết, sớm hay muộn, chuyện đã xảy ra với Nils?”

“Tôi nghĩ là thế. Tôi không nghĩ Anders có thể giữ một bí mật như thế đối với Vera suốt ngần ấy năm trời.”

Patrik liền nói ra suy nghĩ của mình. “Vậy có thể nói Vera sát hại Alex không chỉ vì muốn cô ấy im lặng về vụ bạo hành mà còn là vì sợ Anders có thể bị truy tố về tội giết người?”

Jan nở một nụ cười gần như khoái trá. “Thế thì lại càng lố bịch. Thứ nhất, án mạng đó đã hết hiệu lực truy tố và thứ hai là sẽ chẳng có ai hơi đâu đi buộc tội chúng tôi bây giờ, sau một thời gian dài như thế, nhất là trong hoàn cảnh và thực tế lúc đó chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ.”

Patrik miễn cưỡng đồng ý với anh ta. Sẽ chẳng có bất cứ hậu quả pháp lý nào nếu Alex tới cảnh sát và nói ra hết mọi chuyện. Nhưng giả dụ Vera không hiểu được điều này và vẫn tin rằng đó là một mối hiểm họa thực sự nếu Anders bị buộc tội giết người.

“Sau đó ba người còn giữ liên lạc với nhau không? Anh có giữ liên lạc với Alex và Anders không?”

“Không. Alex chuyển đi gần như ngay lập tức còn Anders thì thoái lui vào thế giới nhỏ bé của riêng mình. Dĩ nhiên chúng tôi có thỉnh thoảng nhìn thấy nhau nhưng không hề nói chuyện trong suốt hai mươi lăm năm cho tới khi Anders gọi cho tôi sau cái chết của Alex, kêu gào và la hét rằng tôi là người đã giết cô ấy. Dĩ nhiên là tôi phủ nhận. Tôi chẳng có gì liên quan tới cái chết của cô ấy, nhưng cậu ta vẫn không chịu bỏ cuộc.”

“Anh không biết là cô ấy có ý định tìm tới cảnh sát trình báo về cái chết của Nils sao?”

“Trước khi cô ấy chết thì không. Anders nói với tôi sau đó.”

Jan thờ ơ nhả vài vòng khói trong xe.

“Nếu anh biết thì anh sẽ làm gì?”

“Chuyện đó thì chúng ta chẳng bao giờ biết được, đúng không?” Anh ta quay sang nhìn Patrik với đôi mắt màu xanh lạnh lẽo của mình. Patrik khẽ rùng mình. Không, họ sẽ không bao giờ biết được.

“Như tôi đã nói, sẽ chẳng có ai nhọc công tống chúng tôi vào tù vì những gì chúng tôi đã làm. Nhưng dĩ nhiên tôi sẽ là người đầu tiên phải thú nhận rằng điều đó sẽ phức tạp hóa một chút quan hệ giữa tôi và mẹ.”

Rồi Jan đột ngột thay đổi chủ đề.

“Hai người họ rõ ràng đã ngủ với nhau, theo những gì mà tôi nghe được. Anders và Alex. Đúng là Người đẹp và Quái vật. Đáng lẽ tôi cũng phải thử một lần, nhân danh tình bạn cũ…”

Patrik không cảm thấy chút thương hại nào đối với người đàn ông ngồi bên cạnh. Đúng là anh ta đã phải trải qua một thời thơ ấu khủng khiếp nhưng không chỉ là thế. Cả người anh ta toát ra một vẻ độc ác và thối rữa. Patrik không nhịn nổi, nói đầy kích động: “Bố mẹ anh đều bị chết trong một tình huống thảm khốc. Anh có biết gì hơn về chuyện đó ngoài những kết quả điều tra chính thức không?”

Khóe miệng anh ta khẽ nở một nụ cười. Anh ta hạ cửa sổ xe xuống một chút và búng tàn thuốc ra ngoài.

“Một tai nạn có thể xảy ra rất dễ dàng, không phải vậy sao? Một ngọn đèn rơi xuống, rèm cửa bốc cháy. Những sự việc nhỏ kết lại thành một sự kiện lớn. Một lần nữa chỉ có thể nói là ý trời, để tai nạn xảy ra với những người đáng bị trừng phạt.”

“Tại sao anh lại đồng ý gặp tôi? Tại sao lại kể với tôi tất cả chuyện này?”

“Chính tôi cũng ngạc nhiên về bản thân mình. Tôi cũng không định đến nhưng lại không thắng nổi tính hiếu kỳ. Tất cả chúng ta đều có nhu cầu nói với ai đó về những gì mình đã làm. Nhất là với một người không thể làm gì được với những thứ mà anh ta vừa chứng kiến. Cái chết của Nils đã nằm lại với thời gian, chỉ có những lời của anh chống lại những lời của tôi và e rằng, sẽ chẳng có ai tin anh cả.”

Jan trèo ra khỏi ra rồi quay lại thò đầu vào trong.

“Tôi tin là với một số người, tội ác thật sự đem lại may mắn. Một ngày nào đó tôi sẽ thừa kế cả gia sản khổng lồ. Nếu Nils vẫn còn sống e là tôi sẽ không được như thế.”

Anh ta làm ra vẻ mặt khôi hài, chạm hai ngón tay vào đuôi mà làm dấu chào rồi sập cửa bước trở về xe của mình. Patrik cảm thấy trên mặt anh đang nở ra một nụ cười ranh mãnh. Jan rõ ràng không biết về mối quan hệ giữa Julia và Nelly hay vai trò của cô ấy đối với việc thừa kế tài sản vào cái ngày di chúc được đọc lên. Ý Chúa thật khó lường.

—★—

Ông ngồi bên ngoài ban công, để mặc cơn gió ấm áp mơn man trên đôi má già nua đầy nếp nhăn. Mặt trời sưởi ấm và chữa lành những khớp xương đau nhức, mỗi ngày cử động của ông lại trở nên dễ dàng hơn. Hằng ngày, ông tới chợ cá làm việc, giúp người ta bán những mẻ cả mới cập bến lúc trời sáng.

Ở đây không có ai tìm cách tước đoạt đi của người gia quyền được tiếp tục sống có ích. Ngược lại, ông chưa bao giờ cảm thấy được tôn trọng và yêu mến như thế, rồi dần dần, chậm rãi nhưng chắc chắn, ông bắt đầu tìm thấy bạn bè trong thị trấn nhỏ này. Đúng là hơi có chút rắc rối về ngôn ngữ nhưng ông xoay xở cũng không đến nỗi tệ, nhờ điệu bộ, cử chỉ và tâm ý tốt, vốn từ vựng cũng tăng dần đều. Thỉnh thoảng làm một, hai ly sau một ngày làm việc chăm chỉ cũng giúp giảm đi tính rụt rè và ông ngạc nhiên nhận ra rằng mình đang dần trở thành một người thích tán chuyện.

Ngồi đây trên ban công phóng tầm mắt theo đám cây cối tươi tốt ngoài kia dần hòa lẫn vào thứ nước biển xanh nhất mà ông từng thấy, Eilert cảm thấy đời mình chưa khi nào gần với thiên đàng như vậy.

Một chút gia vị nữa cho cuộc sống là những câu tán tỉnh thường ngày với nữ chủ nhân tròn trịa phốp pháp của nhà trọ, Rosa. Đôi khi ông còn tự cho phép mình vui vẻ với ý nghĩ rằng theo thời gian rất có thể hai người không chỉ dừng lại ở những lời tán tỉnh đùa cợt mà phát triển thành một mối quan hệ nghiêm túc. Không thể phủ nhận sự tồn tại của lực hấp dẫn và con người sinh ra vốn không phải để cô đơn.

Trong giây lát, ông chợt nghĩ tới Svea ở nhà, tại Thụy Điển. Nhưng ông lập tức xua đuổi cái ý nghĩ không mấy dễ chịu đó đi, nhắm mắt lại và tận hưởng giấc ngủ trưa mà ông xứng đáng.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆