Chương 5
Những lời buộc tội, mạt sát, xúc phạm đều trôi đi như nước. Chỉ mấy tiếng đồng hồ miệt thị sao có thể so được bằng ấy năm tội lỗi? Chỉ mấy tiếng đồng hồ miệt thị sao có thể so với một đời thiếu vắng công chúa băng?
Hắn cười vào những nỗ lực thảm hại khiến hắn phải gánh tội. Hắn chẳng có lý do gì để làm điều đó. Chừng nào hắn còn nghĩ vậy thì họ sẽ chẳng làm gì được hắn.
Nhưng có lẽ cô ấy nói đúng. Có lẽ ngày đền tội cuối cùng đã tới. Nhưng không giống như cô ấy, hắn biết rằng sự phản xét không thông qua sự hiện diện của con người. Thứ duy nhất có thể phán xét hắn là một cái gì đó lớn lao hơn loài người, hơn xác thịt, tương tự như linh hồn. Hắn cho rằng, thứ duy nhất có thể phán xét hắn là một người có thể nhìn thấu linh hồn hắn.
Thật kỳ lạ khi những cảm xúc hoàn toàn trái ngược có thể kết lại thành một cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Yêu thương và thù hận trở thành lãnh đạm. Thù hận và tha thứ trở thành cương quyết. Ngọt ngào và cay đắng trở thành ưu phiền, một nỗi ưu phiền sâu sắc tới mức có thể làm tan nát cõi lòng. Với hắn, cô ấy luôn là một sự pha trộn hoàn hảo giữa ánh sáng và bóng tối. Cô ấy chính là một Janus có hai bộ mặt, một thấu hiểu và một phán xét. Đôi khi cô ấy bao vây hắn bằng những nụ hôn nóng bỏng bất chấp vẻ ngoài kinh tởm của hắn. Đôi khi cô ấy thù ghét và mạt sát hắn chính vì vẻ ngoài đó. Những mâu thuẫn trong tính cách của cô ấy đối chọi nhau không lúc nào ngừng nghỉ. Lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô ấy chính là lần hắn cảm thấy yêu cô ấy nhiều nhất. Cuối cùng, cô ấy cũng thuộc về hắn trọn vẹn. Cuối cùng cô ấy cũng thuộc về hắn hoàn toàn, để hắn có thể làm những gì mình muốn. Được yêu hay ghét. Để sự đối lập không xảy ra một lần nào nữa, hắn thì yêu mà cô ấy lại thờ ơ.
Trước đây, hắn giống như đã yêu phải một tấm mạng che mặt. Trong suốt, đầy cám dỗ và khó nắm bắt. Lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô ấy, tấm mạng kia đã mất đi vầng hào quang bí ẩn, chỉ còn lại một con người bằng da bằng thịt. Nhưng điều đó khiến việc tiếp cận cô ấy trở nên khả thi hơn. Đó là lần đầu tiên hắn đã nhận ra cô ấy là ai. Hắn đã chạm vào cơ thể lạnh lẽo, cứng đờ của cô ấy và cảm nhận được linh hồn vẫn lẩn khuất đâu đó bên trong nhà tù băng giá này. Hắn chưa khi nào yêu cô ấy nhiều như lúc đó. Giờ thì đã tới lúc hắn phải đối diện với vận mạng của mình. Hắn hy vọng số phận sẽ có một hành động bao dung. Nhưng chắc là không.
—★—Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô dậy. Người ta vẫn có thể gọi điện vào giờ này cơ đấy.
“Erica Falck đây.”
“Chị, là em Anna.” Giọng Anna nghe đầy thận trọng. Cũng đúng thôi, Erica thầm nghĩ.
“Chào em,” Erica cũng không định dễ dàng bỏ qua cho em gái mình.
“Chị thế nào?” Anna giống như đang dò dẫm đi trên bãi mìn.
“Cũng được, cảm ơn em. Em thì sao?”
“Cảm ơn chị, mọi chuyện cũng ổn. Sách của chị đến đâu rồi?”
“Cũng có lúc này lúc kia. Nhưng nói chung cũng có tiến triển. Lũ trẻ ổn cả chứ?” Erica quyết định cho em gái một cơ hội.
“Emma bị cảm lạnh khá nặng nhưng bệnh đường ruột của Adrian thì có vẻ đã khá hơn. Ít nhất mỗi đêm em cũng có thể chợp mắt được một, hai tiếng.”
Anna cười nhưng Erica lại nghe thấy trong tiếng cười của em gái ẩn đầy chua xót.
Hai người im lặng một lúc không biết nói gì.
“Chị biết đấy, chúng ta phải nói chuyện về ngôi nhà.”
“Ừ, chị cũng nghĩ thế.” Đến lượt Erica cảm thấy chua xót.
“Chúng ta phải bán nó thôi, Erica. Nếu chị không mua được phần của em thì chúng ta sẽ phải bán nó đi.”
Khi Erica không trả lời, Anna hấp tấp tuôn một tràng: “Lucas đã nói chuyện với bên môi giới nhà đất và cho rằng chúng ta nên ra giá ba triệu. Ba triệu đấy Erica, chị có hình dung nổi không? Với một triệu rưỡi chị có thể yên tâm thảnh thơi mà viết lách không cần phải lo về tài chính nữa. Kiếm sống bằng nghề viết lách hẳn không dễ dàng. Mỗi quyển sách chị in được bao nhiêu bản? Hai nghìn hay ba nghìn? Mà mỗi quyển thì giá bao nhiêu? Chị không hiểu rằng đây cũng chính là cơ hội lớn cho chị sao? Chị lúc nào cũng nói về việc muốn viết tiểu thuyết. Với số tiền ấy thì chị sẽ có thời gian để làm điều đó. Bên môi giới nói chúng ta có thể chờ rồi đưa ngôi nhà ra thị trường vào tháng Tư hay tháng Năm để bán được giá cao nhất, nhưng khi đã tung ra thị trường rồi thì chỉ vài tuần lễ là sẽ bán được. Chị cũng hiểu rằng chúng ta buộc phải làm thế, đúng không?” Giọng Anna có vẻ van nài - nhưng tâm trạng Erica đang không được vui vẻ cho lắm. Phát hiện đêm trước khiến cô thức trắng và lo lắng tới gần sáng. Cô cảm thấy bị phản bội, tâm trạng vì thế mà trở nên cáu kỉnh.
“Không, chị không tài nào hiểu được chuyện này, Anna. Đó là nhà của bố mẹ chúng ta. Chúng ta đã lớn lên ở đây. Bố mẹ đã mua ngôi nhà này lúc mới cưới. Họ yêu ngôi nhà này. Và chị cũng vậy, Anna. Em không thể làm thế.”
“Nhưng số tiền đó…”
“Chị cóc quan tâm tới tiền! Từ trước tới nay chị vẫn xoay xở được và sẽ tiếp tục làm thế.” Erica giận tới mức giọng nói bắt đầu run lên.
“Nhưng Erica, chị phải hiểu là chị không thể bắt em cũng giữ ngôi nhà khi mà em không muốn. Dù sao một nửa ngôi nhà cũng là của em.”
“Nếu em là người muốn bán nhà thì chị nghĩ mình sẽ chấp nhận dù rất buồn. Vấn đề là chị biết, đó chỉ là ý kiến của một người khác. Lucas mới là người muốn bán nhà chứ không phải em. Em thậm chí chẳng biết mình muốn gì, đúng không?”
Erica cũng chẳng thèm chờ Anna trả lời mà nói tiếp: “Và chị sẽ không để Lucas Maxwell điều khiển đời mình. Chồng em là một tên rác rưởi cực kỳ khốn nạn – Còn em thì đáng ra phải vác mặt tới đây giúp chị soạn lại đồ đạc của bố mẹ từ lâu rồi chứ. Chị đã ở đây hàng tuần rồi, cố sắp xếp mọi thứ mà mới chỉ làm xong một nửa. Thật không công bằng khi chị phải một mình làm hết mọi việc. Nếu em bận dính vào bếp tới mức không thể có thời gian thu dọn kỷ vật của bố mẹ thì em thực sự nên nghiêm túc mà suy nghĩ xem đó có phải là cách mà em muốn sống nửa đời còn lại của mình không?”
Erica dập máy mạnh tới mức ống nghe chực văng ra khỏi ổ. Bản thân cô cũng run lên bần bật vì giận dữ.
—★—Ở Stockholm, Anna ngồi trên sàn nhà với điện thoại trên tay. Lucas đi làm còn lũ trẻ đang ngủ nên cô mới tranh thủ chút rảnh rỗi để gọi điện cho Erica. Đây là cuộc trò chuyện cô đã cố tình trì hoãn nhiều lần cho tới khi Lucas bắt đầu hối thúc cô phải gọi cho Erica về việc bán nhà. Cuối cùng thì cô cũng đầu hàng.
Anna có cảm giác như bị cắt xé ra làm nghìn mảnh, và lôi đi theo những hướng khác nhau. Cô yêu quý Erica và ngôi nhà ở Fjällbacka. Nhưng Erica không hiểu rằng cô phải đặt gia đình mình lên trước. Không gì là cô không thể làm hay hy sinh vì con cái và nếu cái giá phải trả để khiến Lucas hạnh phúc là hy sinh tình cảm chị em thì cô cũng đành chấp nhận. Emma và Adrian là lý do duy nhất để cô tiếp tục thức dậy mỗi sáng, là lý do duy nhất khiến cô tiếp tục sống trên đời này. Nếu cô có thể làm Lucas hạnh phúc thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cô vẫn biết thế. Chỉ tại cô quá khó tính và không làm theo những gì anh muốn nên anh buộc phải dữ dằn với cô. Nếu cô có thể tặng anh món quà này, hy sinh ngôi nhà của bố mẹ vì anh thì anh sẽ hiểu ra rằng cô sẽ sẵn sàng làm bất cứ thứ gì cho anh và gia đinh này. Và rồi mọi chuyện sẽ trở lại như trước đây.
Nhưng sâu thẳm trong lòng cô lại vang lên một lý lẽ khác, hoàn toàn trái ngược. Anna gục đầu xuống và khóc, dùng nước mắt nhấn chìm đi lý lẽ yếu ớt kia. Cô để mặc chiếc điện thoại chỏng chơ trên sàn nhà.
—★—Erica bực bội đạp chăn ra rồi tung hai chân xuống cạnh giường. Cô có chút hối hận vì đã nặng lời với Anna nhưng tâm trạng không tốt cùng với việc thiếu ngủ khiến cô hoàn toàn mất tỉnh táo. Cô cố gọi lại cho Anna để cứu vãn nhưng máy bận liên tục.
“Khốn thật!”
Cô liền đạp cho chiếc ghế đầu trước bàn trang điểm một phát nhưng không hề cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại còn khiến ngón chân cái đau điếng phải nhảy lò cò trên sàn nhà. Có khi còn hơn cả đau đẻ. Sau khi cơn đau cuối cùng cũng dịu đi, cô miễn cưỡng đứng lên bàn cân.
Cô biết là cô không nên cân đo lúc này, nhưng lại không cưỡng nổi mong muốn chấn chỉnh bản thân về số cân nặng hiện giờ. Cô cởi chiếc áo phông mặc đi ngủ. Dù sao cũng đỡ đi được mấy gam và không hiểu quần lót thì có làm tăng thêm gam nào hay không. Chắc là không. Thế nên cô bước lên cân, trước hết là chân phải, giữ lại một ít trọng lượng ở chân trái trên sàn nhà. Từ từ cô chuyển hết cân nặng sang chân phải và khi kim trọng lượng nhích tới số sáu mươi kí lô thì cô thầm mong nó dừng lại ở chỗ đó. Nhưng không. Khi rốt cuộc cô đặt cả hai chân lên cân thì nó không thương tiếc mà chạm tới vạch bảy mươi ba kí lô. Thôi được, đúng như cô lo ngại, lại tăng cân. Cô đoán là một cân nhưng hóa ra cô đã tăng thêm hai cân so với lần trước, vào cái buổi sáng cô tìm thấy Alex.
Từ đó tới giờ cô luôn cảm thấy thật không cần thiết phải cân làm gì. Chẳng phải vì cô không nhận ra mình tăng cân khi nhìn vào vòng hai, nhưng chừng nào chưa thấy bằng chứng rõ ràng thì cô vẫn chọn cách trốn tránh sự thật. Cô vẫn luôn lấy lý do quần áo bị chật là do giặt ở nhiệt độ quá cao khiến chúng co lại hay tủ quá ẩm. Nhưng lúc này không thể viện những lý do vô vọng như thế nữa và cô những định hoãn lại cuộc hẹn với Patrik. Cô muốn có cảm giác xinh đẹp, gợi tình và thanh mảnh khi gặp anh chứ chứ không phải béo ú lên như thế này. Cô ủ rũ nhìn xuống bụng và cố gắng hít thở thật sâu cho nó hóp lại. Vô ích. Cô nhìn dáng đứng nghiêm của mình trong gương và lần này cố phệ bụng ra hết mức có thể. Hình ảnh này thật xứng với tâm trạng hiện thời của cô.
Cô thở dài và lôi ra một chiếc quần thể thao thùng thình, cạp rộng rãi mặc vào cùng với chiếc áo thun lúc nãy. Cô tự hứa bắt đầu từ thứ hai sẽ làm gì đó để giải quyết vấn đề cân nặng của mình. Bắt đầu từ bây giờ thì không hợp lý vì cô đã lên kế hoạch chuẩn bị một bữa tối ba món hoàn chỉnh và cô phải thừa nhận rằng nếu muốn quyến rũ một người đàn ông bằng tài nấu nướng của mình thì bơ với kem chính là những nguyên liệu chủ chốt. Với lại ngày thứ Hai rất tốt cho việc bắt đầu một cuộc đời mới. Đã trăm ngàn lần cô trang trọng hứa với bản thân sẽ bắt đầu tập thể dục và thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt vào một ngày thứ Hai nào đó. Nhưng không phải là hôm nay.
Một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa là câu chuyện khiến cô lo lắng tới phát bệnh từ hôm qua tới giờ. Cô đã nghĩ tới mọi phương thức, tự hỏi phải làm gì mà không tìm ra giải pháp. Cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện mà cô thực sự không muốn biết.
Cà phê bắt đầu tỏa mùi thơm, cuộc đời có tươi sáng hơn một chút. Sức cứu rỗi của đồ uống thật đáng kinh ngạc. Cô rót cho mình một ly cà phê rồi uống không đường ngay tại bàn bếp với vẻ hưởng thụ khoan khoái. Cô không bao giờ ăn nhiều vào bữa sáng, để còn dành chỗ cho ít calo vào tối nay.
Chuông cửa vang lên khiến cô giật mình sửng sốt, cà phê bắn cả lên áo. Cô chửi thề ầm ĩ, không hiểu ai lại đến vào giờ này cơ chứ. Cô nhìn lên đồng hồ bếp. Tám giờ rưỡi sáng. Cô đặt ly cà phê xuống và ra mở cửa. Julia Carlgren đứng trên ngưỡng cửa, đang xoa hai cánh tay cho khỏi rét
“Có chuyện gì vậy?” Giọng Erica đầy vẻ dò xét.
“Xin chào!” Julia đáp lại rồi im lặng.
Erica tự hỏi em gái Alex đang làm gì trước cửa nhà cô vào tám rưỡi sáng ngày thứ Ba nhưng không nói gì mà theo phép lịch sự mời Julia vào trong.
Julia nhanh nhẹn bước vào, treo áo khoác và khăn lên rồi đi vào phòng khách trước cả Erica.
“Có thể xin chị một ly cà phê đang thơm lừng lên kia không?”
“Dĩ nhiên rồi, để tôi đi rót cho cô một ly.”
Trong bếp, an toàn ngoài tầm ngắm của Julia, Erica vừa rót cà phê vừa trợn mắt lên. Cô gái này thật có gì đó không bình thường.
Erica đưa ly cà phê cho Julia và mời cô gái ngồi xuống một chiếc ghế mây ngoài hiên. Họ uống cà phê trong im lặng. Erica quyết định chờ Julia chủ động. Julia sẽ tự tiếp cận vấn đề và giải thích lý do xuất hiện ở đây. Phải sau mấy phút gượng gạo Julia mới lên tiếng.
“Hiện giờ chị sống ở đây à?”
“Không, cũng không hẳn. Tôi vẫn ở Stockholm. Tôi chỉ về đây thu xếp những việc liên quan tới ngôi nhà.”
“Tôi cũng có nghe nói về chuyện đó, xin chia buồn với chị.”
“Cảm ơn cô. Tôi cũng xin chia buồn với cô.”
Julia khẽ cười một cách lạ lùng khiến Erica ngạc nhiên và thấy hơi thất thố. Cô nhớ lại tờ giấy tìm thấy trong sọt rác ở nhà Nelly Lorentz và tự hỏi không hiểu phải giải các câu đối này như thế nào.
“Chị hẳn đang muốn biết tại sao tôi lại tới đây?” Julia nhìn Erica với đôi mắt lạ lùng, đầy vẻ kiên định. Cô gái gần như không chớp mắt.
Erica lại một lần nữa sửng sốt trước sự khác biệt khủng khiếp giữa Julia và Alex. Da mặt Julia đầy những vết tích của mụn bọc và mái tóc thì nham nhở như tự cắt bằng kéo bấm móng tay mà không soi gương. Vẻ ngoài của cô gái này có cái gì đó không lành mạnh. Làn da xanh xao bệnh tật giống như một lớp vỏ bọc xám xịt, nhếch nhác. Julia cũng chẳng có gu thời trang như Alex. Bộ quần áo Julia mặc đã lỗi thời lắm rồi, có tưởng chúng là trang phục hóa trang cũng không phải nói quá.
“Chị có bức ảnh nào của Alex không?”
“Xin lỗi, cô nói gì cơ?” Erica lại giật mình vì cách đặt vấn đề quá trực diện của Julia.
“Ảnh á? Có, tôi nghĩ là có. Khá nhiều là khác. Bố tôi thích chụp ảnh và đã chụp rất nhiều ảnh chúng tôi lúc nhỏ. Alex thường xuyên tới đây nên hẳn xuất hiện rất nhiều trong ảnh.”
“Tôi có thể xem chúng được không?” Julia nhìn Erica như thể đang trách cô sao không đi lấy ảnh đi mà vẫn còn ngần ra đó làm gì. Thở phào vì có thể tránh cái nhìn xuyên thấu của Julia trong chốc lát, Erica hăng hái đi tìm album ảnh.
Những quyển album ảnh được cất trong một chiếc rương trên gác mái. Cô vẫn chưa có thời gian dọn dẹp trên ấy nhưng cô biết đích xác chỗ đặt chiếc rương. Tất cả ảnh gia đình đều được cất ở đó, cô khẽ rùng mình nghĩ tới việc ngồi giở lại tất cả những tấm ảnh. Phần lớn ảnh được xếp thành chồng không phân loại nhưng những bức ảnh cô đang tìm đã được cẩn thận lồng vào trong các cuốn album. Cô bắt đầu từ cuốn album đầu tiên, lần lượt giở từng trang ra kiểm tra. Cho tới quyển album thứ ba thì cô tìm thấy thứ mình muốn. Quyển album thứ tư cũng có nhiều ảnh của Alex nên cô cầm cả hai và thận trọng leo xuống cầu thang.
Julia vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Có lẽ cô gái không hề dịch chuyển suốt thời gian cô ở trên gác mái cũng nên.
“Ở đây có vài bức ảnh chắc cô sẽ thích.”
Erica gần như hụt hơi. Cô thả phịch hai quyển album nặng trịch xuống bàn khiến bụi bay lả tả.
Julia hào hứng lật giở quyển album đầu tiên trong khi Erica ngồi xuống cạnh cô trên ghế sofa và giải thích bối cảnh trong ảnh.
“Bức ảnh này được chụp khi nào vậy?”
Julia chỉ vào bức hình đầu tiên có Alex ở trang thứ hai trong album.
“Xem nào. Hẳn là vào năm… 1974. Đúng vậy. Hồi chúng tôi chín tuổi thì phải.”
Erica lướt một ngón tay trên bức ảnh và chợt cảm thấy bâng khuâng. Đã lâu lắm rồi. Cô và Alex ở trần, đứng trong vườn vào một ngày hè ấm áp. Nếu cô nhớ không nhầm thì hai đứa ở truồng là vì mải chạy tới chạy lui quanh chiếc vòi tưới nước trong vườn. Chỉ có một điểm hơi lại trong bức ảnh là Alex vẫn đeo một đôi găng tay mùa đông.
“Sao chị ấy lại đeo găng? Ảnh này như đang là tháng Bảy gì đó mà.” Julia quay gương mặt sửng sốt sang Erica lúc này đang bật cười khi nhớ lại chuyện cũ.
“Chị cô thích đôi găng tay này lắm và nhất định đeo chúng bằng được, không chỉ suốt mùa đông dài dằng dặc mà gần như cả mùa hè cũng đeo, không ai có thể thuyết phục cô ấy vứt đôi găng rách rưới gớm ghiếc ấy đi.”
“Chị ấy luôn biết mình muốn gì, đúng không?”
Julia nhìn tấm hình trong album với biểu hiện gần như dịu dàng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó liền lật sang trang khác với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Những bức ảnh này giống như dấu tích của một quãng đời khác. Đã xa lắc xa lơ, và từ đó tới giờ đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Đôi khi cô có cảm giác như những năm tháng thơ ấu với Alex vốn chỉ là một giấc mơ.
“Chúng tôi giống như chị em hơn là bạn bè. Phần lớn thời gian chúng tôi đều ở bên nhau, và thường xuyên ngủ lại nhà nhau. Mỗi ngày chúng tôi đều so sánh điểm số và bữa tối, bữa tối nhà nào ngon hơn thì chúng tôi sẽ tới đó.”
“Nói cách khác, hai người thường xuyên ăn tối ở đây.” Lần đầu tiên, trên môi Julia nở một nụ cười.
“Ừ, nói về mẹ cô thế nào cũng được nhưng riêng khoản nấu nướng thì bà ấy hẳn không thể kiếm sống được bằng nghề đó.”
Một bức ảnh đặc biệt đập vào mắt Erica. Cô dịu dàng vuốt ve nói. Một bức ảnh vô cùng đáng yêu. Alex đứng trên mũi thuyền của gia đình cô, nụ cười rạng rỡ. Mái tóc vàng bay phấp phới xung quanh và hình bóng toàn cảnh của Fjällbacka trải dài sau lưng cô ấy. Họ hẳn trên đường ra khơi trong một ngày nắng và bơi lội tung tăng quanh những mỏm đá. Từng có rất nhiều ngày tươi đẹp như thế. Mẹ cô như thường lệ sẽ không đi cùng họ. Bà ấy luôn lấy cớ có quá nhiều việc phải làm để ở nhà. Vẫn luôn như vậy. Erica có thể dễ dàng đếm trên đầu ngón tay những chuyến đi biển ít ỏi mà mẹ cô, Elsy, có tham gia. Cô bật cười khi nhìn thấy một bức ảnh của Anna cũng trên con thuyền đó. Và cũng như thường lệ, con bé sẽ diễn trò con khỉ, vươn người ra ngoài mạn thuyền và làm bộ nhăn nhó trước ống kính.
“Em gái chị phải không?”
“Ừ, em gái tôi, Anna.”
Erica trả lời ngắn gọn rõ ràng như không muốn thảo luận thêm về chủ đề này. Julia lập tức hiểu ý và tiếp tục giở quyển album với những ngón tay ngắn ngủi và mập mạp của mình. Móng tay của cô bị gặm tới da. Vài đầu ngón tay còn thương tổn vì bị gặm quá sát. Erica cố rời mắt khỏi những ngón tay bị thương của Julia và nhìn vào những bức hình đang lật giở trên tay cô.
Cho tới cuối quyển album thứ hai thì Alex bất thình lình không còn xuất hiện trong những bức ảnh nữa. Trước đó thì gần như trang nào cũng có cô ấy, giờ thì chẳng còn gì nữa. Julia cẩn thận đặt hai quyển album lên bàn và dựa vào góc ghế sofa với ly cà phê trên tay.
“Cô có muốn một ly cà phê mới không? Ly này nguội hết cả rồi!”
Julia nhìn ly cà phê và nhận thấy Erica có lý. “Vâng, nếu vẫn còn thì xin cho một ly khác, cảm ơn chị.”
Cô đưa ly cà phê của mình cho Erica đang vui vẻ vì có thể thư giãn gân cốt một chút. Cái ghế giả mây này nhìn thì rất dễ thương nhưng ngồi một lúc thì cả lưng và mông đều phản đối. Lưng của Julia hình như cũng có chung ý kiến vì cô cũng đứng dậy theo Erica vào trong bếp.
“Tang lễ rất chu đáo. Rất nhiều bạn bè cũng đã tới dự buổi chiêu đãi ở nhà cô sau đó.”
Erica đứng quay lưng lại với Julia và rót cà phê mới vào ly của họ. Nhưng đáp trả lại cô chỉ là một tiếng ừ hữ lãnh đạm. Cô quyết định tọc mạch hơn một chút.
“Có vẻ như cô và Nelly Lorentz là chỗ khá quen biết. Hai người làm sao mà lại quen nhau vậy?”
Erica nín thở chờ đợi. Mẩu giấy cô tìm thấy ở chỗ Nelly Lorentz khiến cô vô cùng tò mò về câu trả lời của Julia.
“Cha tôi làm việc cho bà ấy.” Câu trả lời của Julia có vẻ miễn cưỡng. Một cách vô thức, cô gái đặt một ngón tay lên trước miệng và bắt đầu cắn móng tay lia lịa.
“Ừ, nhưng đó là từ lâu lắm rồi, từ trước khi cô ra đời cơ mà.” Erica nói, vẫn đang cố moi thông tin.
“Hồi nhỏ, tôi có một việc làm thêm mùa hè ở nhà máy của họ,” Julia nói.
Julia phải khó khăn lắm mới phun ra được một câu, cô ấy phải dừng hẳn việc gặm móng tay để nghĩ ra câu trả lời.
“Hai người có vẻ khá hợp nhau.”
“Tôi cho là Nelly nhìn thấy ở tôi những gì mà người khác không thấy.” Nụ cười của Julia có vẻ vừa chua chát vừa đầy suy ngẫm. Đột nhiên Erica cảm thấy cực kỳ thông cảm với Julia. Cuộc sống của một con vịt con xấu xí hẳn rất nhọc nhằn. Cô không nói gì, nhưng chính sự im lặng lại thúc đẩy Julia thổ lộ tiếp.
“Dù sao thì hè nào chúng tôi cũng về đây. Mùa hè năm lớp mười Nelly gọi điện cho cha tôi và hỏi tôi có muốn kiếm chút tiền làm thêm với một công việc văn phòng không. Tôi sao có thể từ chối một yêu cầu như thế nên từ đó gần như hè nào tôi cũng tới đó làm việc cho đến khi vào trường sư phạm.”
Erica hiểu rằng một câu trả lời chung chung như vậy chính là để tránh đi chủ đề chính. Hẳn là thế. Cô cũng hiểu rằng mình không thể moi thêm thông tin gì nữa về mối quan hệ giữa Julia và Nelly. Hai người lại ra ngồi trên chiếc ghế mây ngoài hiên và nhấm nháp cà phê trong yên lặng. Cả hai người đều nhìn chăm chăm về phía mặt biển đã đóng băng, ngút ngát tới chân trời.
“Chị hẳn đã có một quảng thời gian khó khăn khi cả bố mẹ và Alex ra đi cùng một lúc.” Lần này là Julia lên tiếng trước.
“Cũng vậy mà không phải vậy. Tôi và Alex không còn chơi với nhau nữa nên dĩ nhiên đó là một chuyện buồn nhưng không thê thảm như trong trường hợp chúng tôi vẫn là bạn chí thân.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người lại không chơi với nhau nữa?”
“Giá như tôi có thể biết được tại sao.”
Erica vẫn không hết ngạc nhiên trước việc ký ức có thể làm người ta đau đớn đến thế. Cô vẫn cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi mất đi Alex hồi đó. Nhiều năm đã trôi qua và việc những người bạn thân thời niên thiếu dần trở nên xa cách dường như không phải chỉ là ngoại lệ mà là một quy luật của cuộc sống. Chúng có thể là do tình bạn của họ đã không kết thúc một cách bình thường, tự nhiên, và nhất là không một lời giải thích. Hai người họ không hề cãi nhau, Alex không tìm bạn mới, không phải là những lý do thông thường khiến một tình bạn kết thúc. Cô ấy chỉ đơn giản rút lui sau một bức tường lãnh đạm rồi biến mất không một lời giải thích.
“Hai người có cãi nhau không?”
“Không, theo tôi nhớ thì không, Alex chỉ đột nhiên mất hứng thú, không hiểu vì lý do gì. Cô ấy ngừng gọi điện cho tôi và ngừng hỏi tôi xem có kế hoạch chơi chung gì không. Nếu tôi có hỏi cô ấy thì cô ấy sẽ không từ chối nhưng có thể thấy là cô ấy hoàn hoàn không quan tâm. Thế nên cuối cùng tôi cũng không hỏi cô ấy nữa.”
“Thế chị ấy có bạn mới không, có giao du với ai không?”
Erica tự hỏi không hiểu Julia hỏi những chuyện của cô và Alex để làm gì nhưng cô cũng không phản đối việc ôn lại kỷ niệm cũ; cô có thể sẽ cần dùng tới chúng trong cuốn sách.
“Tôi chẳng nhìn thấy cô ấy chơi với ai nữa. Ở trường cô ấy luôn khép kín. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên gì cơ…” Julia nhoài người ra phía trước vẻ hào hứng.
“Tôi vẫn có cảm giác là cô ấy có ai đó. Nhưng có thể tôi đã nhầm. Chỉ là cảm giác mà thôi.”
Julia trầm ngâm giật gù. Erica có cảm giác như cô vừa khẳng định một điều mà Julia đã biết.
“Xin lỗi nếu không phải, nhưng sao cô lại muốn biết về chuyện của tôi và Alex ngày xưa?”
Julia tránh không nhìn vào mắt cô. Câu trả lời của cô ấy cũng có vẻ né tránh.
“Chị ấy hơn tôi rất nhiều tuổi và khi tôi sinh ra, chị ấy đã ra nước ngoài. Hai chúng tôi lại hoàn toàn khác biệt. Tôi không nghĩ mình thực sự hiểu được chị ấy. Giờ thì đã quá muộn. Tôi tìm ảnh chị ấy ở nhà nhưng gần như chẳng có bức nào. Nên tôi nghĩ ngay tới chị.”
Erica cảm thấy câu trả lời của Julia chẳng mấy chân thành, gần như là dối trá nhưng vẫn miễn cưỡng cho qua.
“Mà thôi, tôi cũng phải đi rồi. Cảm ơn cà phê của chị.”
Julia đột ngột đứng phắt dậy mang ly cà phê của mình vào bổn rửa trong bếp. Cô ấy có vẻ vội vàng muốn rời đi. Erica liền tiễn ra cửa.
“Cảm ơn chị đã cho tôi xem ảnh. Chúng rất có ý nghĩa đối với tôi.”
Rồi Julia đi khỏi.
Erica đứng ở ngưỡng cửa một lúc lâu nhìn cô gái đi xa dần. Một khối u ám, lầm lụi, vội vàng lao xuống phố, hai tay ôm siết lấy thân mình như để chống chọi cái rét căm căm. Erica từ từ đóng cửa lại và trở vào bên trong ngôi nhà ấm áp.
—★—Lâu lắm rồi Patrik không cảm thấy hồi hộp như lần này. Trong lòng anh nhộn nhạo, vừa vui sướng lại vừa cẳng thẳng.
Đống quần áo trên giường cứ dày ứ lên vì anh thử hết bộ này tới bộ khác. Bộ nào trông cũng hoặc là quá lỗi thời, hoặc là quá đơn giản, quá diện hay quá trịnh trọng, hay chỉ đơn giản là quá xấu. Bên cạnh đó phần lớn quần đều hơi chật bụng. Anh thờ dài ném chiếc quần vừa thử lên đống quần áo rồi chỉ mặc độc quần lót ngồi thụp xuống mép giường. Anh đột nhiên mất hết cả cảm giác mong chờ đồi với buổi tối hôm nay, chỉ cảm thấy vô cùng căng thẳng. Có lẽ nên gọi điện cho cô ấy và báo hoãn.
Patrik nằm vật trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai tay đan lại sau đầu. Anh vẫn giữ chiếc giường đôi của anh và Kiarin. Anh khẽ chạm tay vào phía bên giường cô ấy, trong lòng xao động. Phải mãi gần đây anh mới có can đảm lăn sang bên phía giường ấy trong lúc ngủ. Đáng ra anh phải mua ngay một chiếc giường khác sau khi cô ấy chuyển đi nhưng anh đã không đủ can đảm làm chuyện đó.
Bất chấp những đau buồn chất chứa trong lòng sau khi Karin rời đi, anh vẫn thường tự hỏi có phải mình nhớ Karin thật hay là nhớ những ảo tưởng về hôn nhân như một thứ nền tảng vững chắc. Cha anh đã bỏ mẹ anh vì một người phụ nữ khác năm anh mười tuổi. Cuộc ly hôn sau đó là một thương tổn tinh thần nặng nề, mà anh và em gái Lotta được sử dụng như vũ khí của cả hai bên. Thế nên anh đã tự hứa mình sẽ không bao giờ ngoại tình, và trên hết là không bao giờ ly dị. Nếu anh kết hôn thì sẽ là mãi mãi. Thế nên khi anh và Karin làm đám cưới năm năm trước tại nhà thờ Tanumshede, anh không hề mảy may nghi ngờ gì về sự trường thọ của hôn nhân. Nhưng cuộc đời vốn hiếm khi diễn ra như chúng ta mong đợi. Cô ấy và Leif bắt đầu gặp gỡ lén lút sau lưng anh hơn một năm rồi anh mới bắt quả tang. Kịch bản vô cùng quen thuộc.
Hôm ấy anh trở về nhà sớm hơn thường lệ vì cảm thấy không khỏe và thấy họ ở đó, trong phòng ngủ. Trên chiếc giường anh đang nằm lúc này. Hình như anh cũng có sở thích tự hành hạ bản thân. Nếu không làm sao có thể giải thích được việc anh vẫn giữ lại chiếc giường này mà không quẳng nói đi? Nhưng giờ thì tất cả đã thành quá khứ. Chẳng còn quan trọng nữa.
Anh dậy khỏi giường, vẫn không biết tối nay có nên tới nhà Erica hay không nữa. Vừa muốn lại vừa không muốn. Chỉ một chút thiếu tự tin đã thổi bay sự mong đợi cả ngày nếu không muốn nói là cả tuần nay. Nhưng giờ đã quá trễ để rút lui nên anh cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Khi rốt cuộc cũng tìm được một chiếc quần Chinos vừa vặn vòng bụng và một chiếc áo sơ mi màu xanh mới là phẳng phiu thì lập tức anh cảm thấy khá hơn một chút. Và bắt đầu lại có cảm giác mong ngóng tới bữa tối. Sau khi vuốt một chút gel cho mái tóc chỉn chu gọn gàng, anh vẫy tay với hình ảnh phản chiếu của minh trong gương chúc may mắn rồi chuẩn bị lên đường.
Trời đã tối đen như mực dù mới bảy rưỡi tối và những cơn mưa tuyết lất phất càng khiến con đường tới Fjällbacka trở nên mờ mờ ảo ảo. Anh rời nhà từ sớm nên không cần phải vội vã. Những ý nghĩ về Erica trong giây lát nhường chỗ cho những sự kiện xảy ra gần đây ở đồn. Mellberg không hài lòng khi Patrik không thể làm gì khác ngoài việc củng cố thêm tính vững chắc của bằng chứng mà hàng xóm của Anders, Jenny, đưa ra. Anders dường như có bằng chứng ngoại phạm đích thực trong lúc xảy ra án mạng. Điều đó không khiến Patrik giận dữ như Mellberg nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng cảm thấy có chút vô vọng. Hai tuần lễ đã trôi qua kể từ khi tìm thấy thi thể Alex nhưng họ vẫn chưa tiến thêm bước nào tới kết quả.
Quan trọng nhất là không để mất hết hy vọng vào lúc này. Họ sẽ phải tái tổ chức và bắt đầu lại từ đầu. Mọi manh mối, chứng cớ đều phải xem xét lại với một thái độ khách quan. Patrik lập lên trong đầu danh sách những việc anh sẽ phải làm vào ngày mai. Ưu tiên hàng đầu là tìm ra cha của đứa trẻ trong bụng Alex là ai. Hẳn phải có ai đó ở Fjällbacka này nhìn thấy hay nghe ngóng được điều gì đó về người mà cô ấy gặp gỡ mỗi dịp cuối tuần. Nhưng cũng không hoàn toàn loại bỏ khả năng Henrik có thể là cha của đứa bé, và Anders cũng vậy. Mặc dù vì một lý do nào đó. Patrik hoàn toàn không cho rằng Alex sẽ chọn một người như Anders làm ứng cử viên cho vị trí cha của đứa bé mà cô mong đợi. Anh nghĩ những gì Francine nói với Erica có vẻ hợp lý hơn nhiều. Rằng có một người nào đó rất quan trọng đối với Alex. Tới mức cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi có con với anh ta, một điều mà cô không thể hay không muốn xảy ra với chồng mình.
Mối quan hệ xác thịt giữa cô với Anders cũng là điều anh muốn tìm hiểu thêm. Thế nào mà một người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu ở Göteborg lại tàm thấy điểm chung với một kẻ suốt ngày say xỉn? Linh tính mách bảo rằng chỉ cần anh phát hiện ra họ quen nhau như thế nào thì sẽ trả lời được câu hỏi đó. Lại còn cái bài báo về việc Nils Lorentz mất tích nữa. Alex lúc đó mới chỉ là một đứa bé. Vì sao cô ấy lại giấu một tờ báo suốt hai mươi lăm năm trong ngăn kéo của mình? Nhiều hướng điều tra quá thành ra rối rắm. Anh có cảm giác như đang căng mắt xem một bức tranh toàn những chấm rời rạc cho tới khi thư giãn đôi mắt nhìn đúng vào chỗ cần thiết và hình dạng chính xác của bức tranh đột nhiên hiện ra rõ ràng. Vấn đề là anh không thể tìm thấy sợi dây hoàn hảo để nối các chấm đó lại. Trong những phút yếu mềm, anh đôi khi lại tự hỏi hay là vì mình không phải là một cảnh sát giỏi. Có lẽ một tên sát nhân sẽ thoát tội vì sự thiếu năng lực của anh.
Một con hươu bỗng từ đâu vọt lên đằng trước xe khiến Patrik giật mình choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ u ám. Anh nhấn phanh và may mắn tránh được con hươu trong nháy mắt. Chiếc xe trượt đi trên con đường mùa đông trơn tuyết một lúc rồi mới dừng lại, dù chỉ là vài giây nhưng dài khủng khiếp. Anh gục đầu trên hai cánh tay vẫn bám chặt lấy vô lăng chờ nhịp tim trở lại bình thường. Anh ngồi im một lúc rồi mới lái xe về Fjällbacka, nhưng phải đi được một cây số mới dám tăng tốc trở lại.
Khi anh lái xe tới ngọn đồi đã được rải muối làm tan băng ở Sälvik về phía nhà Erica thì đã bị trễ năm phút. Anh đỗ xe sau xe cô rồi cầm lấy chai rượu anh đã mua làm quà, hít một hơi dài, kiểm tra lại đầu tóc trong gương hậu và cảm thấy đã sẵn sàng lâm trận.
—★—Đống quần áo trên giường Erica cũng đồ sộ chẳng kém gì của Patrik, có lẽ còn cao hơn. Tủ quần áo của cô gần như trống rỗng, những chiếc mắc áo va vào nhau lạch cạch. Cô không khỏi thở dài. Chẳng có thứ gì vừa vặn. Số cân tăng lên gần đây khiến không còn bộ nào vừa vặn nữa. Cô vẫn lẩm bẩm nguyền rủa bản thân và hối hận vì đã trèo lên cân sáng nay. Erica soi mói nhìn mình trong gương.
Vấn đề đầu tiên nảy sinh sau khi tắm, giống hệt như Bridge Jones, hình tượng văn học yêu thích của cô, là phải đối mặt với việc chọn lựa quần lót. Cô nên mặc một chiếc quần lọt khe xinh xắn bằng ren phòng trường hợp cô và Patrik sẽ kết thúc bằng việc lên giường với nhau, dù rất ít khả năng đó? Hay một chiếc quần dày bự, gớm ghiếc nhưng lại có thể che được bụng và mông, làm tăng cơ hội Patrik sẽ lên giường với cô? Thật đúng là một sự lựa chọn khó khăn nhưng sau khi cân nhắc vòng bụng ngấn mỡ của mình cô liền quyết định theo phương án hai. Sau đó sẽ mặc thêm một quần tất dày có cạp nẹp bụng. Nói cách khác là sử dụng vũ khí ngụy trang hạng nặng.
Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra rằng đã tới lúc phải đưa ra quyết định. Rồi cô quay sang đống quần áo trên giường và lôi từ dưới cùng lên bộ quần áo đầu tiên mà cô thử. Màu đen khiến cô trông gầy đi và chiếc váy cổ điển dài tới gối kiểu Jackie Kenedy hay mặc rất là tôn dáng. Trang sức duy nhất sẽ là khuyên tai ngọc trai và đồng hồ đeo tay, tóc thì để xõa xuống vai. Cô nhìn lại dáng mình trong gương và thử hóp bụng lại. Cũng được, với sự hỗ trợ của quần lót đặc biệt, quần tất nẹp bụng và động tác nín thở thì trông cũng chấp nhận được. Mấy cân nặng thừa ra cũng không hẳn xấu, phải thừa nhận thế. Dù không thích chỗ cân nặng thừa ra nhưng cô lại rất tán thành khi chúng được phân phối ở vòng một khiến nơi đó trở nên đầy đặn, ló ra dưới ra dưới rãnh xẻ ngực táo bạo. Tất nhiên cũng phải kể đến sự trợ giúp của miếng đẩy trong áo ngực nhưng thời buổi bây giờ có ai là không dùng chúng cơ chứ. Và áo ngực của cô lại còn là công nghệ mới nhất, túi ngực làm bằng gel nên chuyển động nhịp nhàng với ngực. Một bằng chứng sống động về tiến bộ khoa học phục vụ đời sống.
Thử cả đống quần áo trong tâm trạng căng thẳng khiến cô toát hết cả mồ hôi, cô đành thờ dài lau lại nách. Cô mất khoảng hai mươi phút để hoàn tất việc trang điểm. Trang điểm xong thì cô mới nhận ra đã mất quá nhiều thời gian cho vẻ ngoài trong khi phải xuống bếp nấu ăn từ lâu rồi. Cô liền nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ. Treo lần lượt từng thứ lên thì quá mất thời gian nên cô gom cả đống rồi tống chúng vào tủ và đóng sập cửa lại. Cô soạn lại giường, kiểm tra xem có chiếc quần lót nào rơi vãi trên sàn không, phòng khi xảy ra chuyện gì lãng mạn sau bữa tối. Một chiếc quần lót Sloggi nhếch nhác có thể làm giảm hứng thú của bất kỳ người đàn ông nào.
Cô gần như hụt hơi khi chạy xuống bếp, căng thẳng khiến cô mất phương hướng. Chẳng còn biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô buộc mình dừng lại, hít một hơi dài. Có hai công thức nấu ăn trên chiếc bàn đặt trước mặt và cô cố gắng lên thời gian biểu cho từng món. Cô không phải một đầu bếp cừ khôi nhưng nấu ăn tạm được và cô đã tìm thấy các công thức này sau khi mò mẫm những ấn phẩm của tạp chí Elle Sành ăn. Khai vị sẽ là bánh pancake khoai tây với kem tươi, trứng cá vây tròn và hành tím thái mỏng. Món chính sẽ là thịt lợn thăn tẩm bột xốp bỏ lò, xốt rượu Porto ăn kèm khoai tây nghiền và tráng miệng là xa lát hoa quả phủ sô cô la trắng bỏ lò ăn kèm với kem vani. Rất may là chiều nay cô đã làm trước tráng miệng nên có thể gạch nó khỏi danh sách. Cô quyết định trước hết phải luộc khoai tây. Sau đó sẽ mài khoai tây sống làm món khai vị.
Cô tập trung nấu nướng gần tiếng rưỡi đồng hồ cho tới khi giật mình nghe tiếng chuông cửa. Thời gian trôi qua thật nhanh, hy vọng là Patrik không quá đói bụng vì đồ ăn vẫn chưa sẵn sàng.
Erica đã đi được nửa đường ra tới cửa thì nhận ra trên người vẫn deo tạp dề. Chuông cửa lại reo trong lúc cô loay hoay tháo nút buộc phía sau lưng. Cuối cùng thì cũng cởi chúng ra được, kéo chiếc tạp dề qua đầu và vứt xuống một chiếc ghế trong hành lang. Cô đưa tay vuốt lại tóc, nhắc nhở bản thân không được quên hóp bụng lại, hít một hơi dài rồi mới tươi cười mở cửa.
“Chào anh, Patrik. Hoan nghênh anh tới tệ xá!”
Hai người ôm hôn chào hỏi. Patrik đưa cho cô chai rượu vang bọc trong giấy bạc
“Ôi cảm ơn anh. Anh thật chu đáo quá!”
“Cửa hàng State Liquor Store tư vấn dùng loại này. Rượu Chilê. Rượu mạnh, nhuận với sự pha trộn mùi vị của các loại dâu đỏ và một chút sô cô la. Anh không phải người sành rượu nhưng họ thì rất có kinh nghiệm.”
“Chắc là rượu ngon.” Erica mỉm cười vồn vã, đặt chai rượu xuống bàn để giúp Patrik cởi áo khoác.
“Vào trong đi. Hy vọng anh chưa chết đói. Vì như thường lệ, em lúc nào cũng lạc quan quá mức khi lên kế hoạch nên chắc phải đợi một chút mới ăn được.”
“Không sao. Anh chưa đói.”
Patrik đi theo Erica vào bếp với chai rượu của anh.
“Có cần giúp đỡ gì không?”
“Vâng, anh có thể lấy cái mở chai ở ngăn kéo trên và mở một chai rượu vang. Có thể bắt đầu bằng chai rượu của anh được đấy nhỉ?”
Anh vui vẻ làm theo. Erica đặt hai chiếc ly lớn lên bàn bếp rồi vừa đảo đồ ăn trong nồi vừa kiểm tra lò nướng. Món thịt thăn cuộn bột xốp mới chỉ ở giai đoạn đầu còn khoai tây thì vẫn còn sống. Patrik đưa cô một chiếc ly lúc này đã sóng sánh rượu vang đỏ sậm. Cô khẽ lắc nhẹ chiếc ly để giải phóng hương vị rượu, đưa mũi vào sâu trong lòng cốc và hít hà chúng trong khi miệng khép chặt không để hơi rượu thoát ra. Hương vị ấm ấp của gỗ sồi tràn ngập khắp khoang mũi và dường như lan tỏa đi khắp cơ thể, tới tận đầu ngón chân. Thật là khoan khoái. Cô cẩn thận nếm, để rượu trượt trên lưỡi cùng với một chút không khí tràn vào khoang miệng. Vị rượu cũng tuyệt vời như mùi của nói, có thể nói là Patrik đã tốn một khoản không nhỏ cho chai rượu này.
Patrik nhìn cô vẻ mong chờ.
“Tuyệt hảo!”
“Đúng là lần trước anh để ý thấy em rất hiểu biết về rượu. Trong khi anh, thật không may, chẳng thể phân biệt nổi sự khác nhau giữa một chai rượu giá mấy nghìn với một chai giá năm mươi kronor.”
“Dĩ nhiên là anh có thể. Chỉ là vấn đề thói quen mà thôi. Với lại phải dành thời gian để nếm rượu thay vì uống ực một phát.”
Patrik ngượng nghịu liếc nhìn ly rượu đang cầm. Một phần ba ly rượu đã bốc hơi. Anh cẩn thận bắt chước phương thức thử rượu của Erica khi cô quay lại kiểm tra thức ăn trong lò. Cứ như là đang nếm một ly rượu khác. Anh để rượu trôi trên lưỡi giống như Erica và đột nhiên phát hiện ra các mùi vị hoàn toàn khác biệt. Anh nghĩ mình cảm nhận được phảng phất mùi vị của sô cô la, sô cô la đen và một vị mạnh hơn của các loại dâu đỏ hay nho đỏ pha trộn với mùi dâu. Thật không thể tin nổi.
“Cuộc điều tra của anh tới đâu rồi?” Erica ra vẻ tình cờ hỏi nhưng lại sốt ruột chờ câu trả lời.
“Lại quay về điểm xuất phát. Anders có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm xảy ra án mạng và bọn anh chẳng có manh mối nào khác để lần theo. Thật không may là bọn anh đã phạm phải một lỗi rất thông thường. Quá khinh suất cho rằng mình đã tóm được đúng người và dừng các hướng điều tra khác lại. Mặc dầu vậy anh vẫn phải đồng ý với đồn trưởng về việc Anders rất khớp với vai trò nghi phạm trong vụ sát hại Alex. Một kẻ nát rượu không hiểu vì lý do gì đã có quan hệ tình dục với một người phụ nữ mà xét trên bất cứ phương diện nào cũng vượt xa tầm tay của một tên hũ nút như Anders. Một tội ác do ghen tuông với những hậu quả không lường trước được khi vận may hiếm có của anh ta cuối cùng đã chấm dứt. Dấu tay anh ta được tìm thấy trên khắp thi thể nạn nhân và trong buồng tắm. Bọn anh thậm chí còn tìm thấy dấu chân của anh ta trên vũng máu dưới sàn.”
“Những điều đó cũng không đủ làm bằng chứng buộc tội ư?”
Patrik khẽ lắc ly rượu và nhìn những xoáy nước màu đỏ dềnh lên với vẻ đăm chiêu.
“Nếu như anh ta không có bằng chứng ngoại phạm thì thế là đủ rồi. Nhưng giờ anh ta lại có bằng chứng ngoại phạm đúng vào thời điểm được cho là đã xảy ra án mạng. Và như anh đã nói khi trước, chúng không chứng tỏ gì được ngoài việc anh ta đã có mặt trong phòng tắm sau khi án mạng xảy ra. Một sự khác biệt tuy nhỏ nhưng quan trọng nếu muốn lập một cáo trạng vững chắc.”
Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa trong bếp thật là tuyệt vời. Erica lấy những chiếc bánh pancake khoai tây đã nướng từ trước để trong tủ lạnh ra cho vào lò hâm lại. Cô lấy ra hai chiếc đĩa để đồ khai vị, mở tủ lạnh lần nữa lấy ra một hộp kem tươi và lọ trứng cá. Hành đã được thái sẵn trong một chiếc bát trên bàn bếp. Cô cảm nhận cực kỳ rõ ràng sự hiện diện của Patrik ở bên cạnh.
“Thế còn em có tin gì mới về việc bán nhà không?”
“Thật không may là có. Hôm qua, bốn môi giới nhà đất đã gọi điện tới và đề nghị bán nhà vào dịp lễ Phục sinh. Ông ta nói rằng Anna và Lucas đã rất tán thành ý kiến đó.”
“Vẫn còn vài tháng nữa mới tới lễ Phục sinh. Còn rất nhiều chuyện có thể xảy ra từ giờ tới lúc đó.”
“Đúng vậy, em vẫn luôn hy vọng Lucas sẽ bị nhồi máu cơ tim hay gì đó. Ôi xin lỗi anh, em không định nói thế. Chỉ là em giận quá hóa rồi đấy thôi!” Cô sập lại cửa lò có chút hơi mạnh tay.
“Ôi, dịu dàng với đồ làm báp chút nào.”
“Em có lẽ nên bắt đầu chấp nhận thực tế và lên kế hoạch sử dụng số tiền bán nhà như thế nào. Phải thú thật là trước đây em vẫn từng nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc hơn nếu trở thành triệu phú cơ đấy.”
“Em không phải lo việc trở thành triệu phú đâu. Với mức thuế ở cái đất nước này thì chắc em sẽ phải dành phần lớn lợi nhuận của mình tài trợ cho các trường học tồi tệ và nền y tế chưa bao giờ què quặt hơn. Chưa kể tới lực lượng cảnh sát với đồng lương vét đĩa, siêu vét đĩa, trầm trọng vét đĩa. Bọn anh có lẽ sẽ chén mất phần lớn gia tài của em đấy, em cứ chờ mà xem.”
Cô không nhịn nổi cười. “Ôi, thế thì tuyệt quá. Em sẽ không phải lo lắng về việc nên mua áo lông chồn hay lông cáo màu xanh nữa. Patrik, anh có tin hay không thì tùy, nhưng món khai vị đã sẵn sàng rồi đấy.”
Hai tay hai đĩa khai vị, cô dẫn Patrik ra phòng ăn. Cô vốn băn khoăn không biết nên ngồi trong bếp hay trong phòng ăn và cuối cùng quyết định chọn phòng ăn vì chiếc bàn gỗ gập đáng yêu, và sẽ còn quyến rũ hơn nữa dưới ánh nến. Cô không bao giờ tiết kiệm trong việc dùng nến để trang trí. Chẳng có gì nịnh mặt phụ nữ hơn ánh nến, cô đã đọc điều này ở đâu đó.
Chiếc bàn đã được bày biện sẵn với các đồ dao nĩa bằng bạc và khăn ăn bằng vải lanh cùng với đĩa sứ trắng hiệu Roirstrand cho món ăn chính. Đây là những món đồ quý nhất của mẹ cô, hàng sứ trắng hiệu Roirstrand với những đường viền màu xanh. Cô nhớ mẹ đã luôn cẩn thận như thế nào với những chiếc đĩa này. Chúng chỉ được đem ra dùng trong những dịp vô cùng đặc biệt. Không bao gồm sinh nhật con cái hay bất cứ sự kiện nào liên quan tới chúng, Erica chua xót nhớ lại. Những đồ sứ bình thường ở bàn bếp là đủ tốt rồi. Thế nhưng khi mục sư và vợ ông ta, hay cha xứ và người trợ giáo tới dùng bữa tối thì mẹ cô chẳng tiếc gì. Erica buộc mình quay trở lại với hiện tại và đặt hai đĩa khai vị xuống vị trí đối diện nhau.
“Trông ngon quá.” Patrik xắt một miếng bánh pancake, xúc một nĩa lớn hành, kem tươi và trứng cá đưa lên gần miệng thì thấy Erica vẫn đang ngồi im, tay cầm ly rượu giơ lên, hơi nhướng mày. Ngượng ngùng, anh đặt chiếc nĩa xuống và chuyển sang cầm ly rượu của mình.
“Chúc sức khỏe và hoan nghênh anh tới đây!”
“Chúc sức khỏe!”
Erica mỉm cười trước sự vụng về của anh. Thật là mới mẻ so với những người đàn ông mà cô hẹn hò ở Stockholm, tất cả đều được giáo dục một cách cấn thận và thành thục phép tắc tới mức giống hệt như các bản sao. So với họ Patrik đúng là của hiếm và anh có muốn ăn bằng tay thì cô cũng chẳng thấy phiền. Với lại trông anh vô cùng đáng yêu khi đỏ mặt.
“Hôm nay, em có một người khách không hề mong đợi.”
“Thế à? Ai vậy?”
“Julia.”
Patrik nhìn Erica đầy vẻ ngạc nhiên. Cô rất vui vì anh dường như không thể dứt ra khỏi đĩa đồ ăn.
“Anh không biết là hai người biết nhau cơ đấy,” anh nói.
“Bọn em thực sự không quen biết. Lần đầu tiên bọn em gặp nhau là ở đám tang của Alex. Nhưng sáng nay cô ấy xuất hiện trước cửa nhà em.”
“Cô ấy muốn gì?”
Patrik nhiệt tình quẹt đĩa sạch tới mức như đang muốn tróc cả lớp màu trên đồ sứ.
“Cô ấy muốn em cho xem mấy bức ảnh hồi nhỏ của Alex. Nhà cô ấy rõ ràng không có nhiều ảnh, theo như lời của Julia và cô ấy nghĩ em hẳn có nhiều hơn. Mà đúng thế thật. Thế rồi cô ấy hỏi em rất nhiều về những chuyện của tụi em lúc nhỏ. Ai cũng bảo em là hai chị em nhà họ không gần gũi lắm, cũng không lại vì sự chênh lệch tuổi tác, thế mà giờ cô ấy lại muốn biết rõ hơn về Alex. Để hiểu chị mình hơn. Đó là cảm tưởng của em. Thế anh đã bao giờ gặp Julia chưa?”
“Chưa, anh chưa gặp cô ấy bao giờ. Nhưng nghe nói hai người bọn họ không giống nhau chút nào,” Patrik nói.
“Không hề, ối trời ơi, không hề. Hai người bọn họ hoàn toàn đối lập, ít nhất là ở vẻ ngoài. Cả hai đều có vẻ hướng nội, mặc dù vậy Julia trông lúc nào cũng hầm hầm còn Alex thì không, Alex có vẻ, nói như thế nào nhỉ, xa cách, lãnh đạm hơn, dựa trên những nhận xét mà em nghe được. Còn Julia thì phải nói là luôn có vẻ oán giận. Hay thậm chí là cực kỳ giận dữ. Em có cảm tưởng như cơn thịnh nộ đang sôi sùng sục và chực bùng nổ ngay dưới bề mặt bên ngoài. Giống như núi lửa. Một ngọn núi lửa đang ngủ. Nghe có ngớ ngần không nhỉ?”
“Không, anh không nghĩ thế. Một tác giả như em hẳn phải có linh cảm tốt về người khác. Một sự hiểu biết về bản chất con người.”
“Ôi đừng có gọi em là tác giả. Em chưa nghĩ là mình xứng với nói.”
“Đã xuất bản bốn quyển sách mà vẫn chưa coi mình là tác giả sao?”
Patrik trông thực sự bối rối khiến Erica đành phải tìm cách giải thích.
“Bốn quyển hổi ký và đang viết quyển thứ năm. Em không định phủ nhận điều đó nhưng đối với em tác giả là người viết những gì tự trái tim và trí óc của mình chứ không chỉ miêu tả cuộc đời của một người khác. Cái ngày mà em viết ra được điều gì đấy tự bản thân mình thì em sẽ gọi mình là một tác giả.”
Đột nhiên cô bị dao động trước thực tế rằng những gì cô vừa nói cũng không hẳn đúng. Theo quan điểm đó thì sẽ chẳng có sự khác nhau nào giữa những quyển hồi ký mà cô viết về các nhân vật lịch sử với quyển sách mà cô viết về Alex. Nó cũng là viết về cuộc đời của một người khác. Tuy nhiên nói vẫn có gì đó khác biệt. Thứ nhất, cuộc đời Alex rõ ràng đã có những giao tuyến với cuộc đời cô và thứ hai là cô có thể bộc lộ một vài quan điểm của riêng mình trong sách. Nhưng cô không thể giải thích điều đó cho Patrik. Không ai biết là cô đang viết một cuốn sách về Alex.
“Vậy là Julia tới đây hỏi một loạt câu hỏi về Alex. Thế em có cơ hội hỏi cô ấy về Nelly Lorentz không?”
Erica đấu tranh tư tưởng kịch liệt và cuối cùng quyết định không nên giấu giếm thông tin với Patrik nữa. Có lẽ anh sẽ rút ra được kết luận nào đó trong khi cô thúc thủ. Đó là một mảnh nhỏ nhưng lại mang tính sống còn trong bức tranh ghép hình mà cô đã không tiết lộ trong bữa tối lần trước tại nhà anh. Nhưng từ đó tới giờ cô chẳng tiến xa thêm chút nào với thông tin ấy nên chẳng cần phải bo bo giữ lại nữa. Nhưng trước hết phải phục vụ món chính cái đã.
Cô cúi sang nhặt chiếc đĩa của anh lên, cố tình cúi thấp hơn bình thường. Cô định tận dụng tối đa quân át chủ bài của mình. Nhìn vẻ mặt của Patrik thì cô hẳn đã có được ba quân át. Cho tới giờ, chiếc áo lót Wonderbra của cô đã chứng tỏ bỏ ra năm trăm kronor thật không uổng phí. Mặc dù vậy nó cũng khiến túi tiền của cô lõm đi không ít.
“Để anh giúp em,” Patrik giành lấy hai chiếc đĩa trên tay cô rồi theo cô vào bếp. Cô gạn nước khoai tây rồi để anh giúp cô nghiền chúng. Cô hâm nóng lại nước xốt rồi nếm. Thêm một chút rượu porto, một khẩu phần bơ là xong. Không kem tươi gì cả. Việc cuối cùng là lấy phần thịt thăn tẩm bột đã nướng chín ra khỏi lò và xắt ra. Hoàn hảo. Màu hồng ở giữa nhưng không chảy nước đỏ cho thấy thịt chưa chín. Rau ăn kèm là đậu hòa lan hấp, đặt trong một chiếc bát sứ Roirstrand cùng khoai tây nghiền. Cả hai bưng đồ ăn ra bàn Cô để Patrik tự phục vụ rồi mới thả bom.
“Julia là người thừa kế duy nhất gia tài của Nelly Lorentz.”
Patrik vừa mới nhấp một ngụm rượu vang và rõ ràng đã bị sặc nên bắt đầu ho và phải vỗ ngực cho nguôi đi. Anh ho đến chảy cả nước mắt.
“Xin lỗi, em nói gì cơ?” Patrik nghèn nghẹn hỏi.
“Em nói rằng Julia là người thừa kế duy nhất gia sản của Nelly. Điều đó được viết trong di chúc của bà ấy.” Erica bình tĩnh trả lời, đoạn rót cho Patrik một ít nước để làm dịu cơn ho.
“Anh có thể hỏi làm sao em biết được chuyện đó không?”
“Vì em đã nhìn trộm sọt rác ở nhà Nelly khi bà ấy mời em tới dùng trà.”
Patrik lại ho thêm một đợt nữa và nhìn Erica với vẻ không tin nổi. Sau khi anh uống sạch một ngụm nước trong ly thì cô mới nói tiếp.
“Có một bản sao di chúc của bà ấy trong sọt rác. Nó tuyên bố một cách rõ ràng và rành mịch việc Julia Carlgren sẽ thừa kế gia tài của Nelly Lorentz. Tuy nhiên Jan cũng có một phần nhưng phần còn lại đều là của Julia.”
“Jan có biết chuyện đó không?”
Em không biết. Nhưng em nghĩ là anh ta có, à có lẽ là không biết đâu.”
Erica vừa ăn vừa nói.
“Thật ra em có hỏi Julia khi cô ấy tới đây là làm thế nào mà cô ấy lại quen thân với Nelly Lorentz như thế. Dĩ nhiên câu trả lời của cô ấy cực kỳ với vẩn. Kiểu như cô ấy có làm thêm công việc mùa hè ở nhà máy đóng hộp trong vài năm. Em không nghi ngờ việc cô ấy có đi làm ở đó thật nhưng cô ấy lại che giấu chuyện gì đó. Đây rõ ràng là chủ đề mà cô ấy muốn tránh.”
Patrik lại trầm ngâm. “Em có nhận ra rằng chúng ta có hai cặp đôi rất lệch trong cầu chuyện này không? Thậm chí có thể nói là hai cặp đôi trái ngược. Alex và Anders, Julia và Nelly. Mẫu số chung nhỏ nhất là gì? Anh có cảm giác nếu có thể tìm ra mối liên hệ giữa họ thì hẳn sẽ tìm ra giải pháp, cho mọi chuyện.”
“Alex. Alex không phải mẫu số chung nhỏ nhất sao?”
“Không, như thế thì quá đơn giản. Phải là một thứ khác. Một thứ mà chúng ta không thể nhìn thấy hoặc không thể hiểu được.”
Anh ve vẩy chiếc nĩa với v