VII. & VIII. Hy Vọng Tan Dần VIII. Linh Hồn Bay Bổng Lên Không
Chiếc thuyền chở Hoàng Tử và công chúa Cá đang từ từ rẽ sóng tiến sang nước bạn. Dọc đường, Hoàng Tử kể cho nàng nghe những chuyện dưới đấy biển, nào là các giống cá lạ mắt, các thứ ngọc trai, san hô, châu báo....
Công chúa Cá chỉ mỉm cười bởi vì những chuyện dưới đáy biển, thì nàng hiểu rõ hơn hết.
Một đêm sáng trăng. Công chúa Cá ngồi tựa mạn thuyền, ngây người ra mà ngắm cảnh đêm trăng trên mặt hiển. Bỗng nàng phảng phất nhìn thầy bà nội của nàng đội mũ Long Vương bằng bạc đang đứng trên nốc cung điện Thủy Tinh mà trông về phía chiếc thuyền. Sau đó, nàng lại thấy các chị nàng nhô lên khỏi mặt nước buồn rầu nhìn nàng và chắp tay cầu chúc cho nàng. Công chúa Cá dơ cánh tay trắng nõn khẽ vẫy các chị và mỉm cười. Nàng muốn nói với các chị rằng: Nàng ở trên này vẫn được mọi điều may mắn, xin các chị cứ yên tâm … tâm. Nhưng đã bao lâu nay, nàng có nói được nữa đâu.
Vừa lúc đó, một tên lính chạy đến, các chị vội vàng xuống dưới biển. Trên biển mênh mông bát ngát, còn bóng trăng soi vàng vặc với tiếng sóng vỗ rào rào vào mạn thuyền.
Ngày hôm sau, thuyền đã tới cửa biển nước bạn. Từ trong thành, vang lên từng hồi còi báo hiệu đón mừng. Chuông nhà thờ khua inh ỏi. Trên bến có quân lính cầm gươm đứng sắp hàng làm lễ chào mừng. Quốc vương và công chúa ra đón.
Vừa trông thấy Công chúa nước bạn, công chúa Cá rất ngạc nhiên, cứ đứng ngây người ra mà nhìn; Công chúa nước bạn sao mà giống nàng thế: Nước da cũng nhỏ mịn và hồng hào, đôi mắt cũng xanh biếc và trong sáng, đôi chân cũng thon nhỏ và trắng nõn.
Hoàng Tử bước lại gần cầm tay công chúa nước bạn, bảo nàng:
- Đúng là em rồi: Lúc tôi bị sóng đánh trôi giạt trên mặt biển, mệt quá, sắp sửa ngất đi, thì em kéo tôi lên bãi cát. Tôi đã tìm em khắp mọi nơi. không ngờ em lại ở đây! Thế là điều mong ước của tôi đã thành sự thực!
Rồi Hoàng Tử lại nói với công chúa Cá:
-Tôi đã tìm thấy ân nhân cứu sống tôi rồi, em ạ!
Công chúa Cá đau lòng quá, chỉ muốn khóc lên mà bảo Hoàng-Tử:
-Người cứu Hoàng Tử chính là em, chứ không phải là công-chúa này. Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn làm ra dáng vui mừng, bước đến chào công- chúa nước bạn.
VIII. Linh Hồn Bay Bổng Lên Không
Chuông nhà thờ đã đổ từng hồi. Một viên quan cưỡi ngựa chạy khắp các nơi trong kinh thành để báo tin mừng: Hoàng Tử làm lễ kết hôn với công chúa. Tất cả mọi nhà đều dâng hoa tươi và các đồ quý giá để chúc mừng đôi vợ chồng mới. Trên thuyền của Hoàng Tử có dàn nhạc thủy binh trình diễn, xung quanh thuyền treo đèn lồng đủ các màu rực rỡ. Trong nhà thờ, Hoàng Tử và công chúa đứng ở chính giữa, để nhận lời chúc mừng của vị linh mục và các quan khách.
Đứng trước cảnh tưng bừng vui vẻ ấy, công chúa Cá chợt nhớ lại quang cảnh hôm nàng bơi lên mặt biển lần đầu tiên. Lúc nầy, tuy nàng mặc bộ lễ phục quý giá, đội chiếc mũ gắn kim cương, nhưng mắt nàng như không trông thấy buổi lễ long trọng nghiêm trang, tai nàng như không nghe thấy tiếng nhạc du dương vui vẻ, vì nàng đang ngẫm nghĩ liên miên về tình cảnh của nàng.
Nàng biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng của đời nàng. Sáng hôm sau, nàng sẽ phải vĩnh viễn rời bỏ cõi đời. Mặc dầu nàng đã cố gắng rất nhiều ; chỉ vì Hoàng Tử và Linh Hồn bất diệt, mà nàng đã phải hy sinh hết thảy: Nàng đã phải xa cách gia đình yêu dấu, đã phải mất cả tiếng nói dịu dàng, và ngày nào cũng phải chịu đau đớn khi đi đứng. Thế mà, những thứ nàng mong ước, thì vẫn không thực hiện được chút nào, vẫn không đến với nàng được chút nào. Và rồi đây, nàng không còn được nhìn thấy mặt biển trong xanh và nền trời tươi sáng nữa. Ngày mai, lúc mặt trời mọc lên, nàng sẽ phải từ biệt hết thảy mọi người mọi vật trên cõi đời mà hóa ra bọt nước …
Công chúa Cá nghĩ quanh quẩn mãi, mà không biết rằng mình đã trở về thuyền từ lúc nào, và đêm đã khuya từ lúc nào. Trong thuyền đã vắng lặng, và mọi người đang say sưa trong giấc ngủ êm đềm hạnh phúc.
Nàng ngồi tựa mạn thuyền, tay nâng cằm, mắt nhìn thẳng về hướng đông. Nàng im lặng đợi ánh sáng buổi mai, nàng biết rằng đời nàng sẽ bi diệt vong khi tia sáng đầu tiên xuất hiện.
Vừa lúc đó, nàng thấy các chị từ dưới làn sóng nhảy vọt lên, đưa cho nàng một con dao nhọn mà bảo rằng:
- Em cầm lấy con dao này, đâm vào trái tim Hoàng Tử, như thế em sẽ được cứu sống, sẽ được trở lại nguyên hình Người Cá, và được trở lại sống cuộc đời dưới đáy biển của chúng ta như trước. Mau lên, em!....... Mặt trời sắp mọc rồi
Nhìn lưỡi dao sáng lấp loáng. Công chúa Cá run lên cằm cập. Nàng ngảnh đầu nhìn vào buồng ngủ của Hoàng Tử, rồi lại nhìn các chị....... Nước mắt nàng tuôn ra ướt cả áo.
Suy nghĩ đắn đo một lúc, rồi đột nhiên nàng dằng lấy con dao, ném luôn xuống đám bọt sóng đang gợn lên ở phía xa xa. Ngay tại chỗ con dao chìm xuống, đám bọt sóng hiện ra một luồng ánh sáhg đỏ thẳm, trông như những giọt máu tóe ra trên mặt biển...
- Hoàng Tử ơil Em cầu chúc Hoàng Tử được hạnh phúc mãi mãi...
Công-Chúa Cá nói dứt lời, vâng mình nhảy xuống biển
Mặt trời vừa mọc, trên mặt biển hiện ra một bông hoa hồng to lớn, thiêng liêng và trong sạch. Trong lúc các chị Công chúa Cá đang khóc thươg nàng, thì một điệu nhạc thần tiên văng vẳng từ trên không đưa xuống, và mọi người phảng phất nhìn thấy linh hồn Công chúa Cá đứng trên đám mây năm sắc, từ dưới bông hoa hồng tươi thắm, bay bổng lên khoảng không gian vô tận và trong sáng giữa ánh nắng ấm áp của buổi mai
CÔNG CHÚA CÁ
THU-NGUYỆT kể theo tiểu thuyết ĐAN-MẠCH
XB ngày 27-7-1961
Nhà xuất bản VĂN - VIỄN