V.& VI. Chai Thuốc Kỳ Dị VI. Nàng Công Chúa Câm
Bà phù thủy ở dưới tận cùng đáy biển. Khu rừng ở dưới ấy mọc đầy một thứ cây san hô rất đáng sợ: Cành cây vừa dài lại vừa có chất nhựa rất dính, hễ chạm phải loài động vật nào, những cành đó lập tức quấn chặt lấy loài động vật đó mà ăn cho hết thịt hết máu, rồi mới buông ra. Giống cây nầy còn nguy hiểm và đáng sợ gấp mấy giống bạch tuộc. Công chúa Cá bơi đến khu rừng ấy, bất giác kinh sợ đứng dừng ngay lại, trống ngực đập thình thình đã mấy lần định quay trở về?. Nhưng khi nghĩ đến Hoàng Tử và Linh Hồn vĩnh viễn không tiêu diệt, công chúa lại hết sức bạo dạn. Nàng cẩn thận tránh xa những cành san hô, và thong thả bơi vào.... Bây giờ nàng đã tới được một vùng ẩm ướt và dính nham nháp. Ở đây, có từng đàn rắn nước to béo, đang quấn quít đùa giỡn với nhau và phơi ra những cái bụng vàng ỏng, coi thật ghê sợ. Chính giữa vùng này, có một căn nhà nhỏ làm bằng xương người : đó là chỗ ở của bà phù thủy.
Công chúa Cá run sợ khẽ bơi vào trong nhà, thấy bà phù thủy ngồi ở giữa nhà, đang mớm cho một con cóc. Trước ngực bà có quấn một con rắn nước rất béo. Công chúa Cá sợ quá, run lên cầm cập. Một lúc vẫn không nói được câu nào. Bà phù thủy đã biết rõ ý định của công chúa Cá, bà mỉm một nụ cười gian ác mà bảo nàng : - Em thật là cô bé si mê ! Em muốn bỏ cái đuôi của em đi, để mọc ra một đôi chân như loài người, phải không ? Em muốn Hoàng Tử yêu mến em, và chia em một Linh Hồn không bao giờ tiêu diệt, phải không ? Công chúa Cá lấy làm lạ quá, vội gật đầu. Bà phù thủy bảo nàng : - Tôi sẽ cho em một chai thuốc. Trước khi mặt trời mọc, em phải đến bãi cát ấy, rồi uống hết chai thuốc này đi, thế cái đuôi của em sẽ xẻ ra làm hai, và co rút lên, biến thành hai chân như loài người. Nhưng mà … Ngừng lại một lát, rồi bà nói tiếp :
- Nhưng mà, như thế thì đau đớn lắm, đau như dao đâm vào mình em. Và từ đó về sau, mỗi lần bước đi, em lại thấy đau đớn lạ thường, như đi trên đống gươm dao vậy. Nếu em có thể chịu nổi những cơn đau ấy, thì tôi mới giúp em được. Công-chúa Cá đành phải nghiến chặt hàm răng mà đáp : - Vâng, em có thể chịu nổi. Bà phù thủy lại nói : - Em lại cần phải nhớ rằng : Khi em đã biến ra người rồi, thì không thể biến trở lại thành loài cá được nữa. Em không thể xuống đáy biển để trở về cung điện của bà nội em được nửa.. Và nếu Hoàng Tử không yêu em, thì em không thể nào có được một Linh Hồn không bao giờ tiêu diệt. Nếu Hoàng Tử kết hôn với một công chúa khác, thì sáng hôm sau, em sẽ biến ngay ra bọt nước trên mặt biển … Mặt tái nhợt như người chết, công chúa Cá đáp: - Vâng, được rồi. Bà Phù thủy lạnh lùng nói tiếp: - Hãy còn nữa : Em phải trả cho tôi một thứ. Em phải đem tiếng nói trong trẻo và, ấm áp của em để đổi lấy chai thuốc này của tôi: Từ nay trở đi, em sẽ không nói được nữa, không hát được nữa. Em sẽ thành một người câm ! Như thế, em có thể chịu nổi không ? Mỗi câu nói của bà phù thủy, như một mũi kim đâm vào trái tim công chúa Cá. Nàng vận dụng hết tinh thần tâm lực để so sánh suy nghĩ một lần cuối cùng : Nhất định ta sẽ đến được nơi Hoàng Tử ở, vậy thì ta đành hy sinh hết thảy đi ! Rồi nàng rưng rưng nước mắt trả lời bà phù thủy : Nàng bằng lòng đem tiếng nói của mình đổi lấy chai thuốc. Lạ thay ! Nàng vừa nói xong câu ấy, thì bỗng bị câm, không nói thêm được tiếng nào nữa. Bà phù thủy đưa chai thuốc cho nàng, và bảo nàng nên bơi ngay tới bãi cát trên mặt biển.
Công chúa Cá không ngăn được nước mắt tràn ra. Nàng mang chai thuốc bơi trở về. Khi bơi qua cung điện Thủy Tinh, thì cuộc khiêu vũ đã tan, đèn đuốc đã tắt hết, bốn bề vắng lặng, có lẽ tất cả gia đình Cá đều đã ngủ say. Công chúa Cá không dám vào tìm các chị, và không dám đến từ biệt bà cụ, vì nàng đã bị câm không nói được nữa. Vả lại, nàng sắp dời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa…
Nàng thấy lòng đau xót như sắp vỡ tan ra, nước mắt nàng tuôn ra giòng giòng hòa lẫn với nước biển… Nàng chỉ còn biết lẻn vào vườn hoa, hái lấy mấy bông hoa trên những mảnh vườn của các chị để làm kỷ niệm, rồi vừa bơi đi vừa ngảnh đầu nhìn lại như còn luyến tiếc, nàng bơi từ từ lên mặt biển trong xanh.
VI. Nàng Công Chúa CâmCông chúa Cá bơi đến bên cạnb cung điện của Hoàng Tử, mặt trời vẫn chưa mọc. Nàng bò lên bãi cát nhỏ mịn và êm mát, uống hết chai thuốc của bà phù thủy đưa cho, rồi nhắm mắt nằm nghỉ.
Một lúc sau, nàng cảm thấy như có lưỡi dao sắc bén đang cắt xẻ thân thể. Đau quá, nàng lăn lóc trên bãi cát, rồi mê man ngủ thiếp đi lúc nào không biết… Mặt trời mới mọc, ánh nắng êm dịu, buổi sáng mai tràn ngập trên bãi cát. Công chúa Cá dần dần tỉnh lại. Nàng không biết đã nằm đây lâu hay chóng, nhưng vẫn còn thấy trong mình đau từng cơn dữ dội. Nàng vừa mở hé mắt, thấy Hoàng Tử đang đứng trước mặt. Đôi mắt đen nhay nháy của Hoàng Tử nhìn thẳng vào nàng, làm cho nàng e lệ khẽ cúi đầu xuống.... Lúc đó, nàng mới nhận thấy cái đuôi của mình không còn nữa: Nó đã biến thành một đôi chân thon nhỏ và trắng nõn. Hoàng Tử rất dịu dàng hỏi : - Cô là ai : Tại sao cô lại đến đây :
Công chúa Cá không nói được, chỉ ngây ra mà nhìn. Hoàng Tử lại hỏi tiếp : - Bây giờ cô có dễ chịu không : Cô mạnh khỏe đấy chứ : Công chúa Cá gật đầu. Hoàng Tử lại hỏi tiếp nhiều câu nữa, nhưng tiếng nói của nàng đã bị bà phù thủy lấy mất, nên nàng không thể trả lời được một tiếng nào nữa. - Đáng thương quá! Cô bé xinh đẹp như thế này mà lại… Hoàng Tử nói đến đấy rồi ngừng lại, và nâng nàng dậy đưa về cung điện của mình. Đúng như lờì bà phù thủy: Mỗi lần công chúa Cá bước đi, lại thấy đau đớn lạ thường, như đi trên đống gươm dao ; nhưng ngoài mặt nàng vẫn làm ra vẽ yểu điệu tự nhiên, thong thả đi theo Hoàng Tử. Về đến cung-điện, Hoàng tử đưa ngay cho nàng những quần áo bằng tơ lụa. Nàng mặc bộ áo mới vào, trông lại càng xinh đẹp đáng yêu thêm. Tất cả những người con gái đẹp ở trong cung, đều không xinh tươi bằng. Nhưng rất đáng tiếc là nàng không nói chuyện được và cũng khôrg hát được. May được Hoàng Tử đối đãi với nàng rất tử tế và thân mật, coi nàng như một người em gái. Mỗi khi đi chơi đâu, Hoàng Tử cũng đem nàng đi theo. Có một lần, nàng cưởi ngựa đi chơi với Hoàng Tử, qua khu rừng rậm, nàng lấy làm ngạc nhiên và vui sướng khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của các thứ hoa, và nghe tiếng hót ríu rít véo von của các giống chim đậu trên cành cây.
Hai người rủ nhau leo lên núi. Công Chúa Cá sơ ý để gai đâm vào chân, Hoàng Tử vội vàng lấy khăn tay của mình buộc chỗ đau cho nàng. Được săn sóc ân cần như thế, công chúa Cá quên cả đau, lại vui vẻ theo Hoàng Tử leo lên tận đỉnh núi. Đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, hai người thấy từng đám mây trắng bay lơ lửng ở lưng chừng sườn núi. Dưới chân núi có một chiếc hộp màu hồng, đó là cung điện của Hoàng Tử. Những tên lính thị vệ mặc áo đỏ, như những con kiến bò qua bò lại xung quanh chiếc hộp xinh đẹp ấy. Đi đã mỏi chân. Công chúa Cá và Hoàng Tử ngồi nghỉ trên bãi cỏ xanh rờn, hai người cùng cảm thấy tâm hồn thảnh thơi sung sướng. Hoàng Tử chăm chú nhìn công chúa Cá, rồi như chợt nhớ lại một việc gì, Hoàng Tử hỏi nàng : - Trông em giống y như cô bé đã cứu sống tôi. Hôm ấy, thuyền của tôi bị gió bão đánh chìm, tôi đang bị sóng đánh trôi giạt trên mặt biển, mệt quá sắp sửa ngất đi, thì cô bé ấy kéo tôi bơi lên bãi cát. Từ đó, tôi không gặp cô bé ấy một lần nào nữa. Cô bé ấy là người đáng yêu quý nhất trên cõi đời này, lòng tôi vẫn tưởng nhớ mãi mãi. Em giống cô bé ấy như đúc, chắc là Thượng Đế đưa em tới đây để che chở cho tôi. Nhưng dù sao, chúng ta cũng vẫn thân mật với nhau như anh em ruột, không bao giờ xa cách nhau,.
Công chúa Cá nghe nói, vừa vui sướng vừa thương tâm, nàng muốn nói: - Em chính là cô bé đã cứu Hoàng-Tử đây! Em cứu được Hoàng Tử từ mặt biển, kéo Hoàng Tử vào bãi cát đấy! Đến lúc mấy cô bé kia đưa Hoàng Tử về nhà em thấy buồn quá. Rồi sau đó, em đã vì Hoàng Tử mà phải hy sinh cả tiếng nói, phải từ biệt bà nội và năm người chị thân yêu, phải dời bỏ cuộc đời vui sướng êm đềm nơi đáy biển… Ngờ đâu, Hoàng Tử không biết rõ chút nào.
Nhưng nàng không nói được. Nàng thấy buồn quá, muốn phát khóc, nhưng khóc cũng không ra tiếng, những giọt nước mắt cứ kế tiếp nhau tuôn ra khóe mắt, như những hạt ngọc trai. Rồi chẳng bao lâu nữa, người trong cung điện bàn tán với nhau rằng: Hoàng Tử sắp làm lễ kết hôn với một công chúa nước bạn. Công chúa Cá nghe tin, trong lòng rất buồn thảm, nhưng biết làm thế nào : Nàng đã mất hẳn tiếng nói rồi, nên không thế bày tỏ cho Hoàng Tử biết nổi khổ tâm của mình được. Một hôm. Hoàng-Tử bảo nàng: - Vua Cha muốn cho tôi kết hôn với công chúa nước bạn. Nếu công chúa ấy không phải là cô bé đã cứu tôi, thì tôi cũng không yêu nàng. Nếu tôi được quyền kén chọn một vị Hoàng Hậu sau này, thì tôi quyết định chọn cô bé ân nhân cứu sống tôi. Cô bé ấy giống em như đúc
Đến ngày khởi hành sang nước bạn, Hoàng Tử không muốn phải xa cách công chúa Cá, nên cũng đem nàng đi theo, cùng bước xuống chiếc thuyền to lớn và lộng lẫy.