← Quay lại trang sách

Hoàng tử và người đánh xe ngựa.

Tôi đang ở trong vườn cùng hoàng tử. Một buổi sáng trời xanh ngăn ngắt và bọn thuyền mây rủ nhau giong buồm trắng chạy khắp nơi. Tôi thì không được chạy. Vì tôi là một người đánh xe ngựa.

Người đánh xe không có roi. Người đánh xe chỉ có cánh tay đẩy cỗ xe ngựa xích đu lúc lắc, lúc lắc...

Hoàng tử Rơm đang ở trên ấy. Hôm nay, hoàng tử đội cái mũ miện nhỏ xíu tôi gấp bằng cặp giấy có vẽ hình một bông hoa đỏ rực. Cổ hoàng tử đeo dây chuỗi kết từ những viên hồng ngọc trái nho to tròn và chắc hẳn là ngọt xớt. Áo choàng trắng muốt trên vai hoàng tử theo nhịp phi của cỗ xe cứ tung lên phấp pha phấp phới. Tôi đã lén gỡ tấm khăn trải bàn trên dây phơi của mẹ, để hoàng tử có cái áo choàng đầy những khoang trắng nối nhau như được kết bằng lông của một trăm con thiên nga.

Xe ngựa chạy một hồi thì người đánh xe bị... mỏi tay. Thế là hí lên một tiếng, tôi cho cỗ xe thắng lại.

Hoàng tử mặt vẫn nghiêm khi vịn tay tôi bước xuống.

Thật vinh hạnh khi được chạm vào bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của hoàng tử. Hoàng tử cũng biết mình được hâm mộ nên hơi kiêu kiêu. Hoàng tử chả thèm nhìn tôi, chả thèm cười. Nhương nhướng người lên, hoàng tử tìm một cái gì đó trên mái nhà.

May mà tôi kịp nhớ ra ngày nào trên ấy cũng có anh bạn mèo Miu.

“Meo... meo...”. Mặc kệ phản đối của kẻ lười biếng ngủ ngày, tôi điệu anh ta từ sau bếp ra trước mặt hoàng tử.

Lần này thì hoàng tử ngó lên, nhưng mà ngó... anh mèo.

Chầm chậm, hoàng tử còn đặt tay lên cái đầu vàng đang ngọ nguậy.

- Mèo! - Tôi nói thật to, thật rõ như mẹ mỗi lần trò chuyện cùng hoàng tử.

Hoàng tử chả buồn đáp lại tôi. Cắm cúi, hoàng tử chạy đuổi theo anh Miu vừa tuột xuống, bỏ trốn ra chỗ cỗ xe ngựa xích đu.

Tôi chạy theo hoàng tử. Vừa chạy vừa nhặt nào hồng ngọc nho, nào mũ miện, nào áo choàng hoàng tử bứt ra trong lúc rượt bắt anh mèo láu cá. Hoàng tử vốn chả bao giờ thích rườm rà mà.

Trong bộ áo thun siêu nhân cực kì đơn giản, hoàng tử vẫn cứ là hoàng tử khi kéo tay tôi dắt đến chỗ anh Miu xù lông.

- Chị Hai bắt mèo cho em, đúng hông? - Tôi lại nói bằng giọng của một cái chuông.

-... ắt... ắt... èo... èo...

Tôi suýt nữa hét rầm lên. Lần này thì hoàng tử đã chịu trả lời. Bạn đang nghĩ câu trả lời của hoàng tử hơi hơi kì cục một tẹo, đúng không?

Chả sao cả. Mọi hoàng tử tuyệt vời trên đời này đầu tiên đều kì cục ở một vài điểm gì đó. Hoàng tử Ếch khi giấu mình trong lốt ếch suốt ngày cũng cứ kêu ồm ộp. Hoàng tử Sọ Dừa lúc núp trong khối thịt tròn xoe thay vì đi cũng phải lăn lông lốc.

Chả có gì lạ cả khi hoàng tử chín tuổi của tôi không biết nói, biết cười, lẫn biết nhìn tôi.

Khi bạn thấy một hoàng tử “kì cục” thì chắc chắn bạn đã gặp một hoàng tử đang làm con nhộng. Nhộng chơi trò năm mười trong kén. Khi nào chán sẽ chui ra, biến thành một chú bướm đẹp và oai hết cỡ.

Rồi một ngày hoàng tử bướm của tôi nhất định sẽ biết nói một trăm thứ tiếng, giọng hoàng tử còn rành rọt và thánh thót hơn mọi loài chim.

Trong khi chờ đợi ngày đó, giờ mỗi chiều chiều tôi sẽ là người đánh xe ngựa xích đu chở hoàng tử nhộng đi chơi.

Hoàng tử nhộng không biết nói, không biết cười, không biết nhìn tôi hay “kì cục” đến thế nào đi nữa thì tôi vẫn yêu hoàng tử nhất trên đời.

Vì hoàng tử là em tôi mà. Một đứa em rất đáng yêu, chỉ thua tôi đúng một tuổi rưỡi.

Mẹ hay gọi em là hoàng tử mặt buồn.