← Quay lại trang sách

Hoàng tử và bài hát thần kì

Tôi chưa tiết lộ với mẹ rằng Rơm, hoàng tử mặt buồn của mẹ, thật ra cũng có mỉm cười.

Một lần, khi mẹ đi chợ, tôi ngồi bên võng đưa, đã thấy em cười. Nụ cười thật đẹp với vành môi nhỏ khe khẽ cong lên, với hai cái răng cửa bé xinh he hé vén tấm rèm môi. Một nụ cười như bông hoa nở bung ra trong mơ.

Tôi ao ước làm sao được thấy lại một bông hoa như thế, rồi nhiều bông hoa như thế khi em tỉnh giấc. Nhưng chắc những bông hoa biết mắc cỡ. Chúng trốn khỏi môi em lâu lắc.

Tôi cho em xem bộ phim hoạt hình vui nhất, tôi lấy bút lông vẽ mặt mình thành mặt con mèo, tôi chọc lét em cũng chỉ thấy một cái ngoắt người đi và hai cái tay đập đập vào nhau.

Lớp học đặc biệt mẹ đưa em tới cũng có những đứa trẻ vẫy vẫy hai cánh tay như thế. Các cô quản lớp gọi các em là bầy vịt con xinh xắn.

Bầy vịt chẳng bao giờ chịu đứng thành hàng. Các cô tập múa. Bầy vịt đứa đập cánh nói chuyện với bức tường, đứa phành phạch quạt tay với bầy kiến hay thế giới tí hon vô hình nào đó dưới đất, đứa lại vừa vẫy tay vừa ngửa cổ quay theo cánh quạt trần xoay xoay.

Mẹ nói các cô quản lớp là những người kiên nhẫn nhất thế giới. Tôi cũng thấy như vậy. Bằng chứng là sau buổi văn nghệ lần ấy của lớp Rơm, về nhà thậm chí em tôi còn hát được một bài tặng mẹ.

Đó là một bài hát thần kì.

Khi nó vừa cất lên, bà ngoại đã kéo vạt áo chậm chậm mi mắt. Ba tôi nghe bài hát, ba cười, nhưng mắt ba lại đó hoe. Còn mẹ, mẹ không nói gì cả. Mẹ ôm chầm lấy chị em tôi, lăn dài trên gương mặt mẹ là những giọt nước nối đuôi nhau, trong vắt.

Tôi có bị bài hát thần kì làm cho khóc nhè không. Bạn đừng tò mò nhé! Đấy là một bí mật.

Tôi chỉ có thể tiết lộ với bạn điều này: Rơm không biểu diễn bài hát ấy một mình.

Nếu tình cờ đi ngang một ngôi nhà ngoài vườn đặt cái xích đu hình con ngựa, chịu khó nhìn vào phòng khách, nơi có ba người lớn đang khóc, bạn sẽ thấy hai đứa trẻ cùng đập đập tay, cùng quay vòng và cùng hát. Đứa con trai hát hay hơn cả. Nó chả bị vấp một lời nào. Còn đứa con gái. Nó cứ phải ngừng liên tục để chùi mũi và “híc híc”.

Thật là một bài hát khó kinh khủng, bạn không biết đâu! Dù từ đầu đến cuối nó chỉ có một lời duy nhất: “Ê......ê...ê...”