Hoàng tử và sáng chế tương lai
Sẽ như thế nào nếu bạn có một đứa em trai bình thường. Tức là một đứa em trai không “kì cục” và chỉ thua bạn một tuổi rưỡi?
Nó sẽ nghĩ ra đủ trò để trêu chọc bạn. Nó sẽ giành đồ ăn ngon của bạn, vẽ bậy sau vở bạn, giẫm chân dơ lên gối bạn. Và thậm chí nó còn dám đánh bạn.
Với Rơm, tôi chả bao giờ phải lo những điều này.
Rơm lúc nào cũng là một em bé quá dễ thương. Một em bé cũng hơi bự bự.
Em bé sẽ không cần bạn la rầy nghịch ngợm, không cần bạn hét um xùm để dạy em tập viết hay đánh vần. Cũng không cần nhức đầu để nghĩ ra hết trò này sang trò khác để chơi cùng mà vẫn bị chê “chị Hai kiếm trò gì dở ẹc à”.
Cứ đưa cho em bé một chiếc xe. Em bé sẽ ngồi yên và chơi với những cái bánh của nó suốt cả ngày.
Tôi nghĩ em hẳn phải có hàng trăm câu chuyện cần tâm sự cùng những cái bánh. Khi em mân mê ngón tay lên lớp vỏ cao su, khi em áp cả bốn bánh xe vào bên má, chính là lúc em đang trò chuyện cùng những chiếc bánh. Em nói bằng ngôn ngữ của em bé. Các bánh xe hiểu được ngôn ngữ này vì nó cũng gần gần với ngôn ngữ “viu viu” của bọn chúng khi quay.
- Sau này nhà mình sẽ có một thợ sửa ô tô siêu giỏi! – Ba nói mỗi lần đi ngang chỗ Rơm ngồi quay các bánh xe.
Tôi mới học bài tập đọc về Đân-lớp 1 , cha đẻ của các lốp xe. Tôi nói với ba rằng tôi thích Rơm sẽ là một chuyên gia về lốp và bánh xe hơn. Ba đồng ý. Và cùng nhau, chúng tôi ngồi bàn bạc về những chiếc bánh xe trong tương lai của nhà sáng kiến Rơm.
- Chúng sẽ là những cái bánh xe không cần lốp lẫn chân căm.
- Những cái bánh xe vô hình, ba ơi! Không ai thấy tụi nó đâu mà xe vẫn chạy.
- Hay là những cái bánh vừa lăn vừa biết thổi bay hết lũ đinh?
- Thổi bay sẽ trúng người khác đó ba. Chúng phải có một cái máy để hút hết tụi đinh lại. Chúng còn biết xịt nước. Xịt. Xịt. Xịt. Thế là đường hết bụi. Vui gì đâu luôn, Rơm ha?
Tôi lắc lắc tay nhà sáng chế tương lai.
Vẫn đầy vẻ bí bí mật mật (chắc là để không bật mí các phát minh quá sớm), tiếp tục quay các bánh xe, nhà sáng chế có gật gật cái đầu.