← Quay lại trang sách

Công chúa nhà chăn cừu I.

Tôi đã gặp một em bé chăn cừu.

Trong hình dung của tôi, ở vùng đất vàng rực cơ man nào nắng nào cát này, nơi loài cây duy nhất xanh tốt là những bụi xương rồng thân mập mạp tua tủa gai, đội những bông hoa đó choen choét như những ngọn đèn lồng nhỏ xíu, thì một em bé chăn cừu ắt hẳn phải có nước da ngăm màu bánh mật. Khuôn mặt bé xíu nổi bật cặp mắt to trong veo. Còn mái tóc, tất nhiên, sẽ xoăn, sẽ ngả màu vàng hoe hoe. Và các em bé chăn cừu thường rất ít khi đội mũ (trong lúc các cây xương rồng dù chả sợ gì nắng lại thích có một cái mũ đỏ trên đầu).

Một em bé chăn cừu chắc chắn sẽ có trên tay một cây hèo rất dài (vì em phải lùa cừu mà). Áo em mặc có thể dài lùng thùng qua gối, lưng bạc màu (vì phơi nắng nhiều). Quần thì sẽ ngắn lên đến bắp chân, có thể còn thủng thêm vài ba chỗ (vì bụi cỏ xước hay gai cào trong lúc đuổi theo bầy cừu).

Nếu bạn thấy một đứa trẻ đầu trần, tay huơ huơ một cây hèo thiệt dài, chân thoăn thoắt chạy trên đồng cỏ xanh rì. Đôi khi miệng còn ngậm một cọng có hệt cao bồi thì đó chắc là một em bé chăn cừu.

Tôi cứ nghĩ như vậy cho đến lúc gặp cô bé đó. Một cô bé chăn cừu. Mà không, phải là một công chúa nhỏ chăn cừu!

Em làm đổ sụp mọi đinh ninh của tôi về một em bé chăn cừu trước đó.

Tại sao một em bé chăn cừu không thể là một nàng công chúa nhỏ hay một thiên thần? Thiên thần bé con ấy giờ đang đứng trước mặt tôi, đôi mắt to trong veo (duy điều này tôi đúng, các em bé chăn cừu đều có mắt to, trong veo) tròn xoe xoe nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên, cặp chân mày mỏng hơi nhiu nhíu, còn cái miệng xinh xẻo khe khẽ động đậy cặp môi mọng trái đào:

“Chú là ai?” - Cô bé nghiêng đầu. Mái tóc dài nghiêng theo, tràn lên như một dòng suối vai mềm, óng suốt.

“Là một người khách lạ, bé con!” - Tự nhiên tôi muốn đùa một chút với khuôn mặt bầu bĩnh, hồng lên dưới vành nón (một cái nón trắng tinh hẳn hoi đấy nhé!).

“Cháu không phải bé con. Cháu là Có!” - Cặp môi trái đào nhương nhướng cong lên, phụng phịu.

“Vậy mình làm bạn nhé, Có bé con!” - Tôi đưa tay ra.

Cô bé có vẻ ngẫm nghĩ đôi chút, rồi cũng đặt bàn tay be bé lên bàn tay đang mở ra của tôi, nhoẻn một nụ cười:

“Cháu đồng ý. Nhưng mà chú không được gọi cháu là bé con!”

Vậy là tôi được làm bạn với một công chúa chăn cừu bé con.

Mà không, một công chúa chăn cừu thôi. Em không thích nếu tôi gọi là bé con.

Công chúa nhỏ một tay vịn vành nón để làn gió vừa ào lên chỉ có thể làm bay tung những sợi tóc tơ mềm phơ phất, một tay nắm lấy bàn tay tôi dẫn tôi đi trên đồng có mướt xanh bất tận như trải dài về phía chân trời.

Nắng rót mật trên những thân cỏ xanh óng. Nắng rơi từng hạt, từng hạt bên mép một cái mõm dài mượt lông nhấn nha nhai sợi cỏ tươm nắng mang màu của một cọng rơm. Con cừu đực lông bồng lên trên đôi chân cao chắc nụi, nghênh nghênh cái đầu về phía tôi cảnh giác. Cô bé dang đôi tay như một cánh chim nhỏ lướt trên khoảng xanh ngát mênh mang. Vòng tay đậu trên cái cổ nâu nâu xồm xoàm một lớp lông hình dải yếm.

“Cháu gọi nó là Dải Yếm. Chú xem lông ở cổ nó này! Ngộ quá, đúng hông? Nó là vua của cháu đấy. Một vị vua rất hiền, phái không Dải Yếm?”.

Con cừu đực khẽ ngọ ngoạy đầu (chắc vì cô bé ôm nó chặt quá), hếch hếch cái mõm dài vào khuôn mặt xinh xắn đang kê sát nó rồi đĩnh đạc bỏ đi. Rất ra dáng một ông vua.

“Nó vừa hôn chào cháu đấy, chú thấy không? Nhưng mà nó hơi mắc cỡ. Chú biết đấy, nó là con trai mà. Nó không ưa nhõng nhẽo như bọn kia đâu!”

Tôi nhìn theo tay cô bé.

Nếu như gọi vị vua mắc cỡ đang ung dung bước đi kia là một đám mây trắng xốp lững lững trôi giữa bầu trời có ngút xanh. Thì trước nó, là cả một khối mây, một ôm mây khổng lồ. Khối mây ấy, thỉnh thoảng có tách ra ở rìa này hay rìa kia vài ba tẹo đâu đó, nhưng rồi chẳng mấy chốc lại nhập vào, để đồng cỏ từ phía này nhìn lại như vừa bung ra một rừng bông xôm xốp trắng.

Cô bé đi dần về phía bầy cừu.

Tôi không hiểu sao một cô bé chăn cừu lại thích mặc áo trắng. Không phải cái áo dài lụng thụng qua gối như trong tưởng tượng của tôi. Đó là một cái áo đầm hẳn hoi.

Dù rất đơn giản, vải cũng đôi chỗ ngả màu và vạt áo phía trước đã hơi tơi ra, nhưng nó vẫn là một cái áo đầm.

Một cô bé chăn cừu mặc áo đầm. Có thể chấp nhận được! Vì tôi biết người cha, ông ta có thể cho cô bé cả thế giới này chứ không phải chỉ một cái áo đầm. (Nếu tôi có một đứa con gái, tôi cũng sẽ cho con mình cả thế giới. Mọi người cha trên đời này đều muốn con gái mình là những công chúa hạnh phúc và xinh đẹp, chắc chắn rồi).

Tại sao cô bé lại thích mặc đầm trắng? Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một màu gì đó, khác biệt để không bị lẫn trong màu trắng ngớp mắt của bầy cừu.

“Cháu không thích. Tại sao phải khác biệt khi bọn cháu là bạn của nhau? Ở đây cháu thích làm một chú cừu hơn là một người chăn cừu.”

Quả thật, lẫn trong bầy mây cừu, màu trắng của cô bé cũng là một đám mây. Một đám mây xinh đẹp nhất vì em chỉ muốn làm một chú cừu. Trên tay em, dù là người đi chăn, vẫn không có một cái roi.

“Cháu sẽ làm thế nào với những chú cừu phá phách nếu không có một cái roi? Khi chúng ăn cây lá, hoa màu của người khác? Hoặc tách bầy bỏ đi chơi xa chẳng hạn” - Tôi thắc mắc.

“Cừu của cháu chẳng bao giờ phá cây cối của ai đâu!”Giọng cô bé hơi cao lên, hờn dỗi. - “Chúng là những con cừu rất ngoan. Trước đây thì Lông Nõn có hơi là một tí, nhưng bây giờ nó cũng ngoan rồi. Nó nghe lời Mắt Đen, không chạy đi chơi lung tung nữa.”

“Lông Nõn là a... con nào?” (Suýt tí nữa tôi đã hỏi: Lông Nõn là ai?)

“Con mập mập có lông trắng nhất ở kia kìa! Chú thấy không? Nó có lăn ra đất thì lông vẫn mềm và trắng như một cục bông gòn. Lạ thật đấy! Cháu còn tưởng nó biết tự tắm cho mình nữa kia. Còn con bên phải Lông Nõn là mẹ nó đấy. Nó tên Mắt Đen. Đấy! Nó ngước lên nhìn mình đấy! Chú xem mắt nó nhé, rất đặc biệt đúng không. Nó có một khoảng lông đen vòng quanh mắt. Những con cừu mắt đen đều là những con cừu hiểu tiếng người.”

“Hiểu được tiếng người?”

“Vâng. Hôm Lông Nõn bỏ đi qua đồng cỏ bên kia, cháu đi tìm nó về mệt quá nên có than chút xíu với Mắt Đen. Cháu nói: “Mắt Đen à, mày phải phạt Lông Nõn dùm tao thôi. Nó quậy quá, cứ thích bỏ đi chơi bắt tao phải đi tìm muốn rụng cái chân.” Thế mà nó biết đấy, chú ạ! Nó giận Lông Nõn đến mấy ngày. Cháu thấy rõ ràng, hễ Lông Nôn xán đến là nó ẩy mõm đẩy ra. Tối nó còn không cho Lông Nõn nằm bên cạnh kia. Nhìn Lông Nõn lúc đó thật tội!”

Tiếng “thật tội” của cô bé rơi ra theo một cái chép miệng buồn rầu.

Tôi vẫn thích nhìn cặp môi trái đào chúm chím một nụ cười hay cong lên hờn mát hơn. Và thấy rằng mình nên trở lại chuyện cái roi.

“Còn khi lùa cừu về Cháu sẽ làm thế nào nếu không có một cái roi?”

“Đó là một bí mật!”. Nét buồn tan nhanh trên khuôn mặt cô bé như một thoáng mây. Vụt chạy đuổi theo cái nón vừa bị gió tung lên trên bụi cỏ cao giơ mấy cái rìa lá xanh mỏng manh, công chúa Cỏ thả lại tôi một tiếng cười trong veo.

“Chú tưởng không có bí mật nào giữa những người bạn mà!”- Tôi hét lên, cảm giác hệt những ngày mười tuổi gọi đám bạn trên cánh đồng làng.

Tít tận cuối bầy cừu, thất bại trong việc cố trùm cái nón lên đầu con cừu mập Lông Nõn, cô bé tinh nghịch nhảy chân sáo về lại bên tôi.

Cái mũi nhỏ hơi hếch lên trong lúc em nói với tôi những lời này:

“Chú nói đúng. Giữa những người bạn không nên có bí mật! Nhưng cháu không thích chia sẻ bí mật với một người bạn không biết giữ nó. Chú có phải là một người giữ được bí mật không?”

Tất nhiên, tôi nói mình là một người như vậy và còn phải ngoéo tay.

Rồi trước vẻ chờ đợi của tôi, cô bé rút từ trong túi áo ra một cây kèn bé tí. (Các em bé chăn cừu luôn đựng trong túi áo những thứ thật bất ngờ! Thế là tưởng tượng của tôi đã đúng được hai lần). Dù trước đó, tôi đã không hề để ý thấy cái đầm trắng cô bé mặc có một cái túi xinh xinh.

Tôi tập trung vào cây kèn. Nó chả có gì đặc biệt.

Một cây kèn màu xanh lá, có cái ống dài độ một gang tay và phần miệng phình ra như một cái phễu xíu xiu. Bạn có thể dễ dàng tìm thấy một cây kèn như thế trong một rổ đồ chơi nhựa ở bất cứ cái chợ nào. Nhưng khi cô bé đưa chiếc kèn lên môi, tôi lập tức nhận ra: Đó là một chiếc kèn kì diệu. Một chiếc kèn biết hát

“Toe... Toe... Toe!”

Chiếc kèn kêu lên ba tiếng đầu tiên. Từ phía bầy cừu, như có một đợt sóng lan truyền, những cái đầu lần lượt ngẩng lên hướng về phía âm thanh. Và Dải Yếm, con cừu đực đầu đàn giẫm giẫm guốc.

“Toe... Toe... Toe!”

Kèn kêu hồi hai. Dải Yếm ngọ ngoạy đầu, ưỡn cái ngực phồng có chòm lông yếm trắng, và bước đi.

“Toe... Toe... Toe!”

Theo sau đó là Mắt Đen, là Lông Nõn, là cả bầy cừu rục rịch bước đi.

“Toe... Toe... Toe!”

Những con cừu còn lần khân với mấy bụi cỏ mướt rượt cũng vội vã nhập vào bầy đàn.

“Toe... Toe... Toe!”

Những đám mây trôi theo một đám mây.

“Toe... Toe... Toe!”

Những cụm mây đi theo chiếc kèn xanh lá xoay xoay.

“Toe... Toe... Toe!”

Cừu ngoan ơi, mây ngoan ơi, về cùng Có nhé, chiều nay.

Vọng vào tai tôi, không biết lời hát từ đâu. Từ cặp môi trái đào chúm chím hay chiếc kèn mang màu của đồng cỏ ngát xanh.

II.

“Tôi biết vì sao anh không muốn bán bầy cừu.” - Tôi nói.

Người đàn ông trước mặt tôi đặt li rượu xuống ván gỗ. Sau lưng anh, khoảng tối loang dài hun hút theo những thân nho nối tiếp nhau, chạy xa mải miết. Tôi nhìn anh, bỗng có cảm giác như đôi vai rộng đang trĩu xuống vì gánh cả màn đêm sâu thẳm trải hết vườn nho.

“Tôi đã gặp con gái anh chiều nay. Con bé thả cừu trên đồng cỏ.”

“Nó là một con bé đặc biệt. Anh có nghe cách nó gọi tên những con cừu. Nhiều khi, tôi nghĩ không chừng con bé biết nói chuyện với lũ cừu cũng nên.”- Ánh mắt người đàn ông thoáng mỉm cười.

Tôi biết. Đó là nụ cười kiêu hãnh của một người cha.

Rất nhanh, ánh mắt ấy rời tôi chuyển về nơi nào đó trên giàn lá thẫm màu đêm.

“Con bé theo bầy cừu từ hồi hai tuổi. Vợ tôi đi thả cừu và cô ấy mang con bé theo. Thật lạ, đến cả con cừu đực dữ nhất đàn cũng không bao giờ húc Cỏ, dù khi ấy con bé chỉ như một cái nấm lũn chũn bước đi. Chiều chiều, vợ tôi còn đặt con bé trên lưng con cừu đực ấy để nó chở về. Tôi đã vì chuyện này mà cãi nhau với cô ấy nhiều lần. Làm sao có thể đặt niềm tin vào một con cừu? Nó có thể thành lình lao lên, nhảy cẫng, hất con bé ngã. Nhưng có lẽ là tôi đã lo xa. Con gái tôi, con bé chưa bao giờ ngã khi cưỡi một con cừu! Bầy cừu yêu con bé. Còn với con bé, chúng còn hơn cả những người bạn.”

Và vì không muốn làm vỡ nát thế giới tuổi thơ của con, anh chọn lựa hi sinh thế giới của mình. Tôi nghĩ. Tôi biết tình yêu của anh. Mái nhà thứ hai của anh. Nơi anh yêu không kém gì tình yêu dành cho cô con gái nhỏ. Sáng nay, lúc nhìn bàn tay anh vuốt trên những thân nho khẳng khiu, nâng niu từng chùm trái xanh bé tí trổ ra từ đoạn cành mỏng mảnh. Tôi đã biết. Bán khu vườn, với anh, một người trồng nho, như là cắt đi một phần hạnh phúc của mình.

“Nếu là tôi, tôi sẽ bán bầy cừu. Khu vườn nho này cũng khoảng chừng giá đó. Anh biết đấy, người ta không thể trả bằng cái giá anh nói, để mua một mảnh đất vườn”.

Sáng nay tôi đã khuyên anh điều này.

Xin thề. Đó là những lời khuyên rất thật. Không phải vì để mua khu vườn của anh với một cái giá rẻ hơn.

Tôi chỉ nghĩ cho anh. Một người trồng nho yêu khu vườn, buộc phải bán một trong hai thứ: hoặc bầy cừu, hoặc vườn nho để trả cho những chi phí chữa trị kéo dài vì người vợ nằm viện đã lâu ngày.

Và sáng nay, bằng cái đầu của một nhân viên thẩm định giá, tôi nghĩ: Để lại mảnh đất thì vẫn có lợi hơn một bầy cừu.

Tôi đinh ninh thế. Cũng như đã đinh ninh rằng: Mọi em bé chăn cừu đều có nước da ngăm ngăm bánh mật và cái đầu xoăn tít, vàng hoe.

Một âm thanh gì đấy khe khẽ và tha thiết lắm lôi tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

Vẫn nằm im vờ ngủ, tôi nghe cuộc nói chuyện (giờ đã rõ ràng thứ đánh thức tôi là một cuộc nói chuyện) của hai cha con họ.

Giọng cô bé:

“Ba! Ba bán bầy cừu đi ba.”

“Sao vậy con? Bầy cừu vẫn cần hơn vườn nho, cứ để chúng đấy con à!”. Tôi biết, người cha đang nói những điều không thật.

“Không đâu ba! Vườn nho vẫn tốt hơn. Bầy cừu thì cứ bắt mình ngày nào cũng dẫn chúng đi ăn. Ba phải vào bệnh viện chăm sóc mẹ. Mà con thì sắp vào năm học mới rồi. Con không thể học tốt được nếu còn phải chăn cừu. Hơn nữa bọn cừu chúng cũng làm con phát chán ba ơi! Chúng cứ chạy lung tung. Chiều nay con Lông Nõn còn bỏ đi rất xa để con phải đi bắt nó về. Còn Mắt Đen thì cứ như một con ngốc ấy. Nó cứ húc đầu vào Lông Nõn, làm con ngăn chúng ra đến mệt phờ. Cả Dải Yếm nữa. Chiều rồi mà nó cứ cố tình không muốn trở về, làm cả bầy cũng lười biếng theo. Con đã hét khan cả cổ và quất nó đến đau cả tay. Mai con sẽ không đi chăn chúng nữa đâu ba! Ba bán hết chúng đi! Khi mẹ về mình sẽ nuôi lại một bầy cừu nhỏ, biết nghe lời hơn, ba nhé!”

Tôi không nghe người cha trả lời. Chắc anh cũng như tôi, buồn bã nhận ra rốt cuộc thì thế giới tuổi thơ tươi đẹp anh cố bảo vệ cho con cũng đã mất đi rồi.

Con bé đã biết. Nó nói những điều không thật tức là trong nó đã có những đấu tranh, những đau khổ khi biết mình phải chọn lựa.

Và nó chọn, cũng giống như anh, không phải vì bản thân mình.

Để con phải đứng trước sự lựa chọn, đánh mất cái này hay cái kia. Tôi nghĩ, đó là một sự tàn nhẫn. Sự tàn nhẫn của người lớn và đôi khi là của số phận.

Người cha ấy cũng chắc nghĩ như tôi nên sau sự im lặng kéo dài lâu rất lâu, tôi nghe tiếng anh, đã gần như một âm thanh gì nghẹn đặc:

“Ba!... Ba xin lỗi!... Cỏ à!”.

Vẫn nhắm mắt, nhưng tôi biết bên chiếc bàn nhỏ ngoài kia, người cha đang ôm chặt đứa con gái nhỏ của anh vào lòng. Họ khóc cùng nhau.

Còn tôi, không dưng bên khóe mắt nhắm chặt cũng có cảm giác gì ươn ướt.

III.

Cô bé quả thật đã không ra với đàn cừu buổi sáng sớm hôm sau đó.

Người cha gọi con gái nhiều lần nhưng vô ích, cô bé kiên quyết không chui ra khỏi tấm chăn trùm kín đầu.

Đầu hàng con, người đàn ông lùa bầy cừu ra cánh đồng. Tất nhiên anh phải cầm một cái hèo dài.

Có không len lén chạy ra thò đầu qua cửa sổ nhìn theo như tôi đã nghĩ. Quanh quẩn bên chiếc bàn ở góc nhà, em lôi tập sách ra, làm như đang học một thứ gì đó rất say sưa.

Mãi đến xế chiều, trở về từ đồng cỏ, tôi thấy em ngồi tư lự trên bậc thang cao nhất của chuồng cừu. Chiều nhuộm hồng những sợi tóc em trong ánh sáng rực rỡ cuối ngày. Nhuộm hồng luôn cây kèn nhỏ xanh lá em cầm.

“Toe... Toe... Toe!”

Những sợi ánh sáng như vỡ dần, tàn lụi trước mắt tôi.

“Toe... Toe... Toe!”

Tôi nghe chiếc kèn đang hát. Bài ca nương theo gió gọi đàn cừu từ tít tận đồng cỏ trở về. Bài ca cuối cùng.

Người đàn ông nói với tôi: Anh đã gọi người đến bán bầy cừu.

Tôi lẽ ra phải quay về.

Mảnh đất sếp cần tôi thẩm định giá để mua, giờ người ta không bán nữa. Tôi chẳng còn việc gì ở đây nữa cả. Và ngày nghỉ cuối tuần thì cũng đã gần trôi vèo đi cùng đồng cỏ mất rồi.

Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn nán lại thêm một đêm nữa. Và chờ đợi. Điều mà tôi không hề muốn đến ngày mai.

Đêm cuối cùng trong căn nhà nhỏ thật dài.

Giữa tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng gió khua xào xạc giàn lá nho lẫn trong vài tiếng be be nho nhỏ đưa lại từ phía chuồng cừu. Có chú cừu nào đó đêm nay cũng không ngủ được như tôi? Nhưng rồi hình như lại thêm một chú cừu không ngủ, thêm một chú nữa... Những tràng be be dần to.

Chột dạ, tôi ngồi dậy. Không phải trộm chứ.

Người đàn ông vẫn ngáy đều đều trên bộ ván gỗ bên kia.

Tôi đi qua anh, giẫm chân vào bóng đêm bước hướng về phía khu chuồng. Tỏa tròn loang loáng một vạt đêm, phía ấy có một ngọn đèn đang sáng.

Là cô bé!

Tôi nhận ra màu áo trắng nổi bật trong quầng sáng như một thiên thần đang ngồi giữa ánh hào quang. Quỳ một chân trên cái sàn gỗ trái đầy cỏ, thiên thần nhỏ âu yếm vuốt khoảng lông yếm trước cổ một con cừu lớn. Xung quanh cô bé, ba bốn con cừu khác nữa. Con dụi mõm, con nằm gác đầu lên chân, “be be” nũng nịu. Cái xuống ôm một con cừu be bé mập ù, lông trắng nõn, em thì thầm cùng nó điều gì đó mà tôi không nghe được. Chi biết rằng lúc thấy tôi, em đã cười với một đôi mắt ướt:

“Cháu lên chào tạm biệt chúng. Chú có thể giữ bí mật không? Cháu đã nói với ba rằng cháu không thích bầy cừu!”.

Tôi ngoéo tay lần nữa với em.

Cam kết giữ bí mật điều mà người cha vờ ngủ say kia đã biết.

IV.

Người mua bầy cừu đến với một chiếc xe tải rất to.

Người ta bắc một tấm ván dài từ mặt đất lên tới thùng xe. Dải Yếm là con cừu đầu tiên bước lên trên đó. Vẫn đĩnh đạc tư thế của một ông vua. Nhưng lên được nửa chừng thì nó quay đầu lại. Tiếng khóc của cô bé đã ồ lên ào ạt như một trận mưa. Giấu mặt trong vòng tay rộng của cha, cô bé hét lên giọng lạc hẳn đi.

“Đi đi! Dải Yếm! Tao không cần mày nữa. Đi đi!”

Với tất cả chúng tôi, tiếng hét nghẹn ngào của em như một mũi tên sắc nhọn chọc vào tim đau nhói.

Bầy cừu đã lên đến con cuối cùng. Người mua cừu sập mạnh thanh chắn thùng xe, những cái mõm trắng còn cố thò ra, tràng tiếng “be be” lạc lõng ngơ ngác.

Xe nổ máy, bụi mù lên thành những lớp, cuộn tròn.

Vùng khỏi vòng tay cha, cô bé chạy theo lớp bụi tung lên, bàn tay nhỏ vẫy liên hồi như tuyệt vọng.

“Tạm biệt... Tạm biệt, Dải Yếm!... Tạm biệt, Mắt Đen!... Tạm biệt, Lông Nõn!...”

Tiếng hét của em đã gần với một tiếng gào.

Người cha chạy theo con.

Bước chân tôi chông chênh hay tại những bờ cỏ nhấp nhô mà bóng hai cha con cứ xiêu vẹo trong ánh nắng đổ vàng, gãy khúc.

Tôi cho hai cha con họ quá giang xe vào thành phố.

Đó là quãng đường dài trong sự im lặng.

Cô bé ngồi sau tôi, thỉnh thoảng chắc vì mệt quá gục cái đầu nhỏ vào lưng áo. Không biết có giọt nước trong vắt nào rỉ rỉ bên khóe đôi mắt to văng ra, đọng lại trên áo tôi.

Xe dừng.

Bệnh viện thành phố ngày đầu tuần chật ních, ồn ào.

“Anh đi nhé! Cảm ơn anh rất nhiều. Giờ cha con tôi vào thăm cô ấy.” - Người cha bắt tay tôi.

Cô bé vẫn đứng im.

Vỉa hè gạch đó làm cơn nắng nửa buổi sáng chừng như gắt gao hơn.

“Kìa! Chào tạm biệt chú đi con.” - Người cha nhắc.

Một tiếng còi xe bực bội vượt qua tôi. Vội vã, tôi xoa bàn tay lên mái tóc mềm:

“Chú đi nhé! Chào cháu, Cỏ bé con!” - Cặp môi trái đào khẽ rung rung. - “Đừng buồn. Họ sẽ chăm sóc tốt cho bầy cừu, cháu à!”.

Hình như tôi đã nói điều gì sai. Vì đôi mắt to trong veo hướng về tôi kia đã đầy lên lại một màn nước mờ mờ.

Luống cuống, tôi nổ máy xe. Tôi sắp làm một kẻ chạy trốn. Chạy trốn những dòng nước mắt lại khơi lên vì tôi, một kẻ vụng về. Chạy trốn trong một cảm giác gì đó ngột ngạt, khó chịu cứ đầy lên, lên mãi.

Xe vẫn đều đều nổ máy. Cô bé vẫn dùi dụi hai cườm tay nhỏ lên đôi mắt đỏ hoe. Vẫn chôn chân trên vỉa hè gạch đó.

Bỗng tôi ao ước một cách mãnh liệt có được cơn gió thần kì phá toang đi bức tranh với cái nền là những viên gạch đó, là màu trắng bệnh viện lạnh toát. Để tất cả lại được cuốn về trên màu xanh bạt ngàn của đồng cỏ với những giọt mật nắng rót vàng, với những cụm mây lờ lững trên trời, và nhởn nhơ trôi giữa cánh đồng cùng mấy cọng có dài còn vương bên những cái mõm trắng nhai nhai.

Và em, cô bé đang dùi dụi mắt kia, là một áng mây đẹp nhất, tinh khiết bồng bềnh cùng chiếc kèn xanh lá trên môi…