← Quay lại trang sách

Biệt đội Mít ướt I.

Thằng Dũng rốt cuộc cũng về.

Tin Ròm, tay thám tử số Một của Biệt đội nhảy tưng tưng trên chốt quan sát, tay lăm lăm cái ống dòm siêu hạng như thường lệ.

- Tao đã thấy địch... à không thấy nó! Nó đang vô phòng. Nó ngồi trên giường. Nó lắc đầu gì đó với mẹ nó. Nó không có... có...

- Có cái gì? Có cái gì?

Cả đám ngóc cổ ngó lên, từ dưới đất nhốn nháo, lao xao.

Do thám viên có vẻ như không nghe thấy gì. Cứ đu lấy cái chốt quan sát là cành cây sung già nhất xóm, nó ngắc ngứ lúng búng gì đó đến phát bực.

Không chờ được nữa, phốc đến ôm thân cây to oành, chân đẩy, bụng đẩy, tay níu, thoắt cái, tôi đã ở ngay cạnh Tin Ròm.

- Gì vậy mày? Thằng này! Mày thấy nó không có cái gì...

Tới đây tôi đứng sừng.

Tôi ngó do thám viên. Do thám viên ngó tôi. Tay nó thôi không làm cái ống dòm siêu hạng nữa mà đưa lên dùi dụi mắt. Mắt nó chắc phải nhét mấy trăm hột bụi.

- Ê! Thủ lĩnh! Cái gì trên đó vậy? Tụi bây thấy cái gì vậy?

Đám bên dưới coi bộ cũng hết kiên nhẫn, hét um lên.

Tôi ngó xuống cả đám. Toàn những dũng sĩ tinh nhuệ, Biệt đội Xóm Gò của tôi ấy.

Có nên cho tụi nó hay điều tôi vừa thấy không?

Rằng Dũng, kẻ địch hạng nhất của Biệt đội, sau một tháng biến mất, nó đã xuất hiện lại với kiểu tóc mới cứng Một cái đầu trọc lốc.

II.

Bạn sẽ thế nào nếu ngày nọ, địch thủ bạn bỗng dưng tóc bị thổi vèo đi đâu mất sạch

Bạn chắc sẽ được cười mệt xỉu, cười bể bụng với cái đầu dài thòng, láng ót như trái dưa của nó.

Bạn chắc tha hồ đi sau nó hét lên: “Ê! Sư cọ! Sư cọ đầu bum!”. Hay sẽ được rình rình gõ lên cái đầu trọc nó một cái, rồi “boong... boong” vừa giả tiếng chuông kêu bạn vừa chạy biến.

Toàn những trò vui đáo để!

Những trò vui xứng đáng được thực hiện bởi tất cả dũng sĩ của Biệt đội.

Những dũng sĩ từng bị kẻ địch méc cô hoặc méc mẹ vì đủ thứ chuyện, để nào phạt dọn vệ sinh, nào phạt đứng góc bảng hoặc mông ăn roi...

Với những trò vui ấy, bạn sẽ tha hồ mà cười nữa. Cười hí hí, cười há há.

Nhưng lạ ghê, lọt vào “đại bản doanh” của kẻ địch rồi, đứng lố nhố quanh cái đầu trọc lốc của nó rồi, tôi nhìn qua, không thấy đứa nào nhếch lên được một tí ti môi.

- Mày đỡ hơn chưa

Tin Ròm, vẫn thằng do thám viên nhanh nhảu nhất bọn, lên tiếng.

- Cũng đỡ đỡ...

Kẻ địch nhe răng cười.

Sao tôi thấy ghét nụ cười của nó ghê gớm!

Coi cái mắt nó kia: Mắt còn lướt hết một lượt như đếm quân số giúp Biệt đội bọn tôi. Còn nháy nháy mấy cái. Còn từ từ đùng đục nước hệt bọn con gái.

- Cám ơn tụi mày tới thăm tao nha...

Bày đặt không à! Nó làm như thân thiết với bọn tôi lắm.

Nó làm như tụi tôi quên được vụ mới tháng trước, nó suỵt chó ra cây mận nhà nó, báo hại tôi với thằng Tin vừa bụm mận hái trộm vừa lấy trớn ráng phóng qua bờ rào, rách tẹt cái quần.

- Ở trên lớp bữa giờ có gì vui không tụi mày?

Làm bộ hoài! Nó làm như không biết cô Chinh chủ nhiệm thiếu đứa học trò siêu cưng là nó, gọi đứa nào đứng dậy đọc bài cũng lộn thành “Dũng”, “Dũng”, nghe hết muốn học.

Rồi cả nhỏ Cà Na lớp trưởng cùng tụi con gái cứ ra chơi lại tụ lại thầm thì, xếp xếp, gấp gấp. Cái hộp thủy tinh trong hộc bàn trống của nó trên lớp chắc cũng sắp được một nghìn con hạc.

“Một nghìn con hạc giấy sẽ được một điều ước”! Tôi biết cô bé Xa Xa Cô trong bài tập đọc mới được học đã bày cho đám con gái như thế.

Tôi là con trai, là thủ lĩnh Biệt đội dũng sĩ Xóm Gò tôi chẳng việc gì phải nghe theo nhỏ Xa Xa Cô ấy. Nhất là khi mấy miếng giấy màu tôi lén lấy của Cà Na về, sau cả tiếng đồng hồ ngồi cắt xếp đều trở thành mấy cục méo mó vo tròn. Đến là ghê!

- Trên lớp vui lắm! Bữa giờ tụi tao chơi đấu hình, chơi đá cầu cõng. Không có mày, tụi tao lỡ đá cầu véo lên trên bóng đèn mà không ai méc cô. Sướng... ì... âu...

Oang oang rao của cái loa Tin Ròm đến phút cuối ngọng líu vì bị bàn tay Quân lực sĩ bụm ngay miệng.

Cái thằng! Nhiều khi sự láu táu của nó xứng đáng tặng cho vài cú đấm. Ai đã bình chọn nó làm Thám tử viên hạng Nhất nhi

- Ờ... Tụi mày... chắc ghét tao lắm!

Thằng Dũng kết thúc chuyến thăm của chúng tôi bằng một tiếng thở dài.

- Dũng mệt rồi hả con

Sau tiếng thở, mẹ nó lập tức xuất hiện, hệt như một bà tiên trong truyện cổ.

Dịu dàng, bà tiên đỡ đứa vừa thở dài nằm lại xuống nệm. Bà còn hỏi nó có muốn uống chút sữa không.

Nhưng mệt mỏi lắc lắc cái đầu trọc, thằng Dũng chỉ nhắm mắt.

Buồn bã, bà tiên tiễn bọn tôi ra tận cửa.

- Cô cảm ơn mấy đứa. Rảnh tới chơi động viên Dũng giùm cô. Bác sĩ nói tinh thần Dũng tốt thì mới vượt qua được. Đằng này...

Bà tiên bỏ dở câu nói, quay mặt đi.

Bạn sẽ làm gì nếu một bà tiên, một người lớn, trước bạn bật khóc?

Mẹ tôi nói nước mắt trẻ con là những giọt nước trong vắt nhất, còn nước mắt người lớn lại là những giọt nước buồn nhất.

Chắc vì vậy mà trên đường về, cả Biệt đội mặt đứa nào đứa nấy cũng iu xìu như bánh tráng nhúng nước.

Những cái bánh tráng nhúng nước buồn.

- Chán ghê tụi bây hơ

- Ờ... Chán ghê!

Những cái bánh tráng, từng là một Biệt đội siêu dũng sĩ, không hiểu sao cũng đều lần lượt thở dài.

- Thằng Dũng... chắc nó bịnh nặng lắm hơ?

- Thì đó... Cái đầu nó trọc lốc!

- Chị tao nói nó đầu trọc là vì nó vô hóa chất.

- Hóa chất là cái gì mày?

- Tao biết nè. Nó là thuốc độc. Ông ngoại tao nói đó. Hồi đó, người ta cũng chích cho ông ngoại tao. Về nhà đầu ông tao trọc lốc...

- Rồi ngoại mày có chết không?

- Có...

- Vậy... thằng Dũng... nó cũng chết hả, tụi bây?

Lại Tin Ròm. Thằng do thám viên láu táu.

Tôi hối hận kinh khủng khi nhớ ra chính mình đã phong nó làm Thám tử viên số Một.

Nó phải là hạng bét. Đồ miệng mồm ăn mắm ăn muối gì đâu không!

III.

- Mày tới nữa hả?

Thằng Dũng tròn mắt khi thấy tôi thò đầu qua cánh cửa.

Cái thằng không lịch sự niềm nở với khách khứa gì hết. Lẽ ra phải ngồi dậy mời khách uống ly nước, ăn cái bánh.

Nhưng thôi. Nó đang bịnh, tôi không chấp.

Chắp tay sau đít, tôi - thủ lĩnh Biệt đội siêu dũng sĩ - thấy rằng cần phải đi tham quan “đại bản doanh quân địch” tức phòng nó một tí.

Từ trên chốt quan sát cành sung nhìn vô, lâu nay tôi chỉ thấy được mỗi cái giường, cái bàn học cùng điệu bộ ngồi học bài chăm chỉ dễ ghét của nó.

Tôi cứ tưởng phòng nó chán ngắt như một cái chùa hoặc một lớp học. Ai mà ngờ nó có cả thế giới siêu anh hùng cực kì ác liệt trên tường. Nào Batman đeo kính đen, bay vun vút, Ironman trong bộ giáp sắt mắt chiếu lửa, lại cả Người Sói giơ móng vuốt ngầu hết chỗ nói.

- Mày thích siêu anh hùng nào nhất? - Ra một thế đánh y hệt Superman trong tấm hình dán gần mình, tôi hỏi.

- Trước tạo thích nhiều lắm. Giờ tao thích bạn này à!

Tôi nhìn theo ngón tay nó. Trên khoảng tường gần nó nhất, có một tấm hình khá mới (chắc mới dán đây thôi). Hình của một Ninja Rùa.

- Nhưng tao nhớ đây đâu phải siêu anh hùng! - Tôi phản đối

- Kệ. Ninja Rùa cũng có sức mạnh siêu vô địch. Có cả cái đầu trọc... giống tao!

Thằng Dũng cười. Còn tôi hết muốn cười.

Đi tới đi lui trong phòng. Tôi thấy mình không giống siêu anh hùng, giống một thủ lĩnh danh tiếng nữa. Tôi là một ông cụ. Ông cụ lúc đi qua, lúc đi lại, hết đếm gạch dưới sàn sang đếm mấy ngón chân.

- Ê! Tới đây! Tao cho mày rờ thử. Vui lắm!

- Rờ cái gì? - Ông cụ tôi đứng sựng lại, há hốc.

- Đầu tao, chớ cái gì! Tới đây!

Thằng Dũng ngoắc ngoắc tay.

Thật không tin được. Thằng Dũng là người siêu năng lực rồi. Nó đọc được ý nghĩ của người khác. Nhưng chuyện gõ “boong boong” chọc quê cái đầu trọc của nó chỉ thoáng qua chút xíu trong ý nghĩ tôi thôi mà, lại lâu lắc rồi mà. Nó cũng biết tuốt ư? Ghê thật!

- Làm gì đó mày? Tới đây!

Biết làm sao được. Nó đã hối thêm lần nữa. Tôi đành lò dò đi tới, ngồi nem nép bên giường nó. Không có đứa nào trong Biệt đội đang nhìn thấy cảnh này từ chốt quan sát cành sung đó chứ Không khéo tôi phải chui xuống đất trốn vì quê xệ. Đường đường một thủ lĩnh oai vệ là thế...

- Đưa tay mày đây!

Chụp bàn tay tôi, thằng Dũng bỏ trên đầu nó. Một cái đầu không có tóc. Một cái đầu chạm vào không thấy mát rượi, không thấy êm. Chỉ cảm giác châm châm, chích chích trên da đến kì cục. Kì cục như khi bạn cầm lên một cọng cỏ khô queo và ráng kiếm mấy giọt sương mới thấy còn lấp lánh. Kì cục như lúc bạn ngồi xuống một cái bàn trống huơ trống hoắc và ráng ngóc tìm đứa bạn đã từng ngồi đó. Đứa bạn có thể vì bạn không ưa nó, đòi đánh nó nên nó đã sẵn sàng biến mất như sương.

Kì cục nhắm không chịu được nữa, nên tôi giật lại bàn tay.

- Ơ. Mày không thích hả? Vậy mà mấy thằng kia kêu tạo cho rờ thử. Tụi nó kêu vui lắm. Mắc cười lắm.

Thằng Dũng ngơ ngác.

- Không! Vui. Vui mà... Tao thích mà...

Tôi lật đật lên tiếng.

Nhưng chắc mặt tôi phải phản đối câu tôi nói ghê quá, nên thằng Dũng lại nằm dài ra giường, ngó lên nóc nhà.

Một lát sau, chắc mỏi cổ, nó quay qua ngó tôi.

- Tao nhờ mày một chuyện nhỏ xíu này nha!

- Chuyện gì?

- Mẹ tao có hỏi, mày nói tao hết buồn rồi nha. - Nhưng mày đâu có hết buồn

- Tao gần hết rồi. Còn một ít như cái móng tay này thôi à.

Thằng Dũng giơ giơ ra cái ngón út, nói với vẻ rất thật.

- Có bằng cái móng cũng không được. Mày phải hết sạch buồn. Bác sĩ nói tinh thần mày tốt thì mới vượt qua bịnh được.

Đoạn này tôi vừa đóng vai ông cụ, vai bác sĩ, vừa kiêm luôn vai mẹ thằng Dũng. Biết có nói trật chỗ nào trong câu mẹ nó nói với tụi tôi bữa trước không.

- Tao có buồn vì bị binh đâu. Tao buồn vì... làm buồn mẹ tao thôi!

Tiết lộ của thằng Dũng làm tôi muốn kêu trời.

Gì mà cứ như một mớ bòng bong rắc rối. Mẹ thằng Dũng buồn vì nghĩ nó buồn. Nhưng nó lại buồn vì sợ nó làm buồn mẹ nó.

Tưởng tượng trước mặt bạn tự nhiên rớt phịch xuống một nùi dây rối tung beng lên nhé. Bạn chạm vào đâu để gỡ cũng nghe dội lên âm thanh hệt tiếng đàn, nhưng không phải “tưng tưng tưng” mà là “buồn buồn buồn” nhé.

Chao ôi. Bạn sẽ hiểu, bạn sẽ biết tôi đang cảm giác làm sao.

Đã vậy, cánh cửa phòng còn bật ra, để thò vào gương mặt hì hì dễ ghét của thằng Tin thám tử viên.

- Ê, Dũng. Hết buồn chưa mậy? Cho tao rờ cái đầu cọ mày thêm chút nữa coi!

Chẳng lẽ giờ tôi phi cho cánh cửa một cú, bằng chiếc dép đang mang dưới chân?

IV.

- Mình làm gì giúp thằng Dũng đi, tụi bây - Quân lực sĩ lên tiếng.

- Giúp gì nữa mậy? Ngày nào tao cũng tới chơi với nó!

- Tao thì kể chuyện ở trường cho nó!

- Còn tao đem hết bộ Doraemon cho nó mượn.

- Tao thì toàn giả bộ chơi thua, để nó thắng tạo hết cọc hình.

Trên bãi đất trống, dưới chốt quan sát cây sung quen thuộc, Biệt đội dũng sĩ bọn tôi họp thành một cái chợ. Ai kêu chỉ bọn con gái mới được độc quyền họp chợ đâu nào?

- Im lặng. Im coi. - Quân lực sĩ ráng trấn áp không khí. - Nhưng tao thấy tốt nhất vẫn là giúp nó tới lớp lại. Giúp nó đi học. Nghe chưa? Đi học!

Không gian im phăng phắc giây lát.

- Thôi đi mày. Nó yếu xìu. Chơi ở trong phòng không còn kêu mệt.

- Đúng rồi. Nó sẽ leo không nổi cầu thang lên lớp.

- Nó sẽ bị tụi lớp 5B chọc quê đầu trọc cho coi. - Nó chắc chắn không muốn đi học!

- Tụi bây ngu quá! Còn tụi mình đây chi! Tụi mình sẽ giúp nó. Nó chắc chắn thích đi học.

Ái chà. Thằng Quân này. Dù có to con nhất, đánh lộn ngon nhất. Dù có đang sùng. Cũng không nên gom hết cả đám vào một cục “ngu” bự chảng chứ.

Thật không xem thủ lĩnh ra đâu hết!

Thế là tằng hắng một tiếng thật to, tôi - thủ lĩnh Biệt đội - xốc xốc lại lưng quần cho thêm khí thế, hạ câu quyết định như thường lệ.

- Rồi. Không cãi nữa. Tụi mình sẽ giúp thằng Dũng đi học lại. Được chưa?

Chuyện giúp thằng Dũng đi học lại hóa ra còn dễ hơn ăn kẹo.

Cái thằng quá xứng đáng là học trò cưng của cô Chinh. Ở trong phòng, thấy nó là một cục bột nhão nhoẹt, buồn thiu là thế. Vậy mà vừa đến cổng trường, mặt nó đã rạng lên, mắt nó đã khoái tít chạy từ góc sân này sang góc lớp khác.

Có sức, chắc nó đã không đợi chúng tôi đỡ, mà nhảy vèo từ sau xe Quân lực sĩ xuống đất.

“Cô muốn cho bạn đi học lại lắm. Nhưng bạn yếu quá. Cô lại phải ngồi chợ cả ngày. Nhà gần chợ, còn chạy về ngó chừng bạn được. Chứ trên trường.”

Mẹ thằng Dũng bảo đảm sẽ không ngập ngừng, rồi lo lắng nhìn theo như sáng nay. Nếu cô thấy Biệt đội dũng sĩ bọn tôi cưng nó như thế nào.

Nó chính xác là một hoàng tử nhé!

Hoàng tử có cả đội vệ binh rất oách. Đứa nào đứa nấy đầu đều trùm một cái nón sùm sụp. Đương nhiên rồi. Vì hoàng tử cũng đội nón (để che cái đầu trọc). Chúng tôi phải không có sự khác biệt. Và chúng tôi là một đội khá ngầu.

Tin Ròm, với vẻ nhanh nhảu như mọi khi, là đứa đi trước. Nó tự hào ra mặt vì được xách cặp cho hoàng tử.

Quân lực sĩ tiếp ngay sau Tin, nó đi chậm, nhưng bước nào bước nấy thình thịch chắc nịch. Nó đang làm nhiệm vụ quan trọng nhất bọn: cõng hoàng tử. Và đương nhiên là người nhận được nhiều quan tâm nhất.

- Mệt chưa Quân Mệt cho tao xuống nha, tao tự đi được mà! - Quan tâm số một là của Hoàng tử.

- Nó mệt, còn tạo mà...

- Ê, Quân. Còn tao nữa. Mệt kêu tao nha!

Quan tâm số hai, số ba, số bốn là của cả đám rần rần kéo theo sau.

Thế đấy. Nên chả đứa nào để ý đến tôi. Kẻ đi cuối.

Tròng qua đầu một lúc hai cái cặp, vừa của tôi, vừa của Quân lực sĩ. Tôi gườm gườm đi, gườm gườm ngó những ánh mắt đủ loại trong sân trường.

Chắc ngán oai của một thủ lĩnh tự nhiên quá trời ngầu xị như tôi, nên đến bọn “kình địch” lớp 5B chuyên chọc phá, đập lộn với bọn tôi cũng không mở miệng trêu lấy một tiếng.

Lúc thằng Quân leo đến đầu cầu thang, hơi loạng choạng, một thằng 5B còn chạy ào ra đỡ phụ.

- Cảm ơn mày nha! - Thằng Sơn nói với nó.

Tôi nghĩ. Chắc cũng như tụi tôi lần đầu vào thăm thằng Dũng. Nó phải nhớ câu đó cả ngày.

Thằng Dũng đi học lại đúng là làm không khí lớp khác lạ hắn.

Không quậy quọ như cậu bé trong bài tập đọc “Vương quốc vắng nụ cười” tụi tôi học hồi lớp Bốn. Nhưng có nói về, Vương quốc lớp học đang buồn chán bỗng hóa thành cả thế giới niềm vui.

Cô Chinh vui, lớp trưởng Cà Na vui, tụi tôi vui. Nhưng thằng Dũng nói rằng nó là người vui nhất. Bằng chứng là suốt buổi học, rồi suốt tuần học, nó luôn cười tít mắt.

Cũng tít mắt như thế trước những bài tập cô Chinh cho, nó giải vèo vèo. Cái thằng đúng thật siêu trí nhớ chứ! Đổi lại là bọn tôi, chỉ cần ba bữa không học, cái đầu đã tự hóa phép thành một trang giấy trắng tinh.

- Không phải siêu trí nhớ đâu! Tao cũng hay quên lắm Tao nhớ bài là vì tao vẫn học lúc trong bệnh viện.

- Trong bệnh viện á

- Ờ. - Mặt thằng Dũng đầy vẻ bí bí, mật mật. Mắt nó lại lấp lánh sáng lên. - Tụi mày biết không, trong bệnh viện cũng có lớp học nha. Lớp đó hả. Vui lắm! Đứa nào cũng như tao vầy nè, đầu trọc và thích học kinh khủng. Tụi nó cũng quậy tưng nữa. Toàn những siêu quậy có cỡ. Bữa nào tao lấy điện thoại chụp hình tụi nó đem về cho tụi mày coi. Bảo đảm mấy đứa bây khoái nhau ngay...

Tôi không chắc đám tôi có “khoái nhau ngay” được hay không. Nhưng giờ tôi thấy thật ganh tị quá đi mất. Thằng Dũng có vẻ khoái lớp học bệnh viện đó hơn bọn tôi thì phái. Kể được một lần nó thao thao kể miết.

Học trong bệnh viện có gì hay đâu chứ. Nếu tôi bị bịnh tôi sẽ chả muốn học. Tôi sẽ tranh thủ bắt mẹ cho tôi chơi một trăm ngày, ăn gà rán một trăm ngày.

Nhưng khi cô Chinh nghe câu chuyện về lớp học trong bệnh viện, cô nói đó là nơi có những đứa trẻ dũng cảm nhất.

Cô còn bật laptop , tìm trên Google và mở cho chúng tôi xem đoạn phim tụi nó đang học. Lập tức, mấy đứa con gái trong lớp tôi đồng loạt òa lên khóc.

Trong màn hình, một đứa nhỏ xíu, nhỏ hơn tụi tôi nhiều lắm, chỉ còn một mắt đang chăm chú đọc bài. Một đứa khác lớn hơn nó, ốm tong, một tay lủng lẳng treo bình dịch truyền, tay kia gò viết trên giấy. Một đứa nữa, cỡ tụi tôi, mặt xanh mét ngồi phải tựa vào tường, nhưng tay nó đang cầm một quyển sách.

Tất cả tụi nó đều như thằng Dũng. Đều có những cái đầu trọc lốc.

Đầu trọc cắm cúi bên trang vở. Đầu trọc nhún nhảy tập hát. Đầu trọc cười khoe răng sún giơ tay tạo dáng chụp hình bên mái tóc đen thẫm của cô giáo, của các tình nguyện viên.

Cô Chinh không quay mặt đi lén khóc như mẹ thằng Dũng bữa trước. Để mặc nước mắt rớt xuống, cô bước đến, xoa lên cái đầu không tóc của thằng Dũng.

- Và ở đây, trong lớp chúng ta, chúng ta cũng có một người bạn dũng cảm!

Cả lớp tôi lập tức rền lên một tràng pháo tay, muốn điếc tai. nő

Tôi sẽ không bao giờ thôi ganh tị với thằng Dũng vì nó cứ được cô Chinh khen hoài khen miết. Tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ ghen tị với tụi bạn mới trong bệnh viện vì thằng Dũng có vẻ khoái tụi nó hơn tôi.

Nhưng tôi, thủ lĩnh Biệt đội dũng sĩ siêu dũng cảm Xóm Gò, quyết định rằng bọn nó, những đứa bạn trọc đầu, đích thực là những dũng sĩ dũng cảm nhất.

Những dũng sĩ xứng đáng để tối ấy tôi (mà hóa ra là cả Biệt đội) lén ba mẹ ngồi gò trên giấy một lá thư.

Lá thư bắt đầu thế này:

“Gởi những người bạn dũng sĩ dũng cảm nhất thế giới!

Mình là bạn của Dũng cho mình làm bạn với mấy bạn được không?... ”

V.

Thằng Dũng nói rằng nó sẽ chuyển giùm bọn tôi những lá thư.

- Yên tâm đi. Nếu đứa nào chưa biết đánh vần, tao sẽ đọc cho nó nghe hết!

Thằng bạn mà bọn tôi đã từng siêu ghét ấy, thằng bạn cả đám đang tiễn lên xe vào thành phố ấy, nó còn cam kết như vậy.

Chiều gần tàn. Nhưng nắng vẫn còn đan thành từng vòm, từng vòm vàng dịu, rơi khắp bến xe, đẹp như cổ tích. À không... Cổ tích là của bọn con gái như lớp trưởng Cà Na chứ nhỉ. Phải là đẹp như một bức hình siêu anh hùng hoàng tráng nhất.

Bọn tôi là cả Biệt đội dũng sĩ oách xà lách kia mà!

Đấy. Toàn những tay quá can trường, quá dũng mãnh, nên khi thằng Dũng bước lại ôm vai từng đứa “Tạm biệt nha! Tao sẽ về sớm mà!” đứa nào cũng nín thin thít. Chi có cái đầu gật gật.

- Yên tâm đi. Mẹ tao nói xong đợt này tao không cần cạo tóc nữa. Tao sẽ lại có đầu đen thui giống tụi mày.

Mẹ đỡ Dũng lên xe, nó còn ráng quay người lại nói thêm câu nữa. Miệng toe toét cái cười.

Mẹ nó cũng cười. Cuộn dây rối núi kêu tưng lên “buồn... buồn... buồn” của mẹ con nó chắc là đã được gỡ ra êm xuôi hết.

Biệt đội dũng sĩ bọn tôi đáng vui lắm chứ. Nhưng sao lạ kìa! Vẫn đứa nào đứa nấy nín thít, im re nhìn theo hướng chiếc xe.

- Dũng nó... có không về nữa không, tụi bây?

Vẫn lại Tin Ròm, tay thám tử viên hạng bét, đứa chuyên gia phá tan im lặng.

- Không về... Không về... Cái đầu mày!!

Không chờ đến lượt tôi, Quân lực sĩ và cả đội đã đồng thanh hét lên một tiếng thật khủng khiếp.

Rồi bất ngờ, đều đặn như tập dợt, trước mặt tôi, những dũng sĩ số một Xóm Cò, hết đứa này sang đứa kia đưa tay lên mắt chùi chùi nhanh mấy giọt nước.

Chắc tụi nó ráng kiềm đám nước này dữ lắm. Hèn chi những cái miệng không mở được. Hèn chi mấy cái đầu trước thằng Dũng chỉ gật lên gật xuống. Y chang tôi.

- Nhớ về nhen Dũng!

Lau cặp mắt ướt nhèm, tôi thì thầm với vòm nắng trời.

Nắng chắc có nghe tôi, nên ông mặt trời đang chuẩn bị đi ngủ bỗng dừng lại một góc bến xe.

Nhìn xuống Biệt đội dũng sĩ Mít ướt bọn tôi, ông cười…