← Quay lại trang sách

Tai Trắng 1.
Tặng một chú Dê nhỏ lang thang

Đó là ngày những ngôi sao xanh la đà bay xuống đậu đầy mặt đất.

Đó là ngày ánh sáng đựng đầy nhất trong chín mươi chín tấm gương vuông treo lơ lửng giữa lưng trời.

Ngày đó, tôi - Tai Trắng - ra đời.

Thật ra tôi không biết ngày hôm ấy thế nào đâu. Mọi chuyện là Sừng To kể với tôi cả (cũng có thể là bác ta nói xạo). Sừng To là ai à? Bạn khoan thắc mắc đã nhé! Vì câu chuyện này còn dài lắm.

Hãy quay lại với tôi ngày hôm ấy. Ngày ra đời. Tôi chưa biết gì cả. Vì lúc đó tôi còn là một chú dê em bé.

Khi là một em bé, bạn luôn chỉ muốn ngủ. Giấc ngủ thật đẹp. Giấc ngủ được đung đưa ru, được ủ trong bụng mẹ thật ấm ấp.

Mê giấc ngủ, bạn sẽ chỉ muốn được nhắm tịt mi mắt. Nhưng rồi đột nhiên có cái gì đó đau điếng cấu vào bụng bạn. Có cái gì đó mềm mềm lập tức quấn lấy rồi chạy vòng vòng từ tai, mũi sang miệng bạn. Đầu bạn sẽ bị vật mềm mềm cà tới cà lui, đã vậy còn lắc lắc.

- Nó yếu quá! Coi chừng nó không thở được.

- Chưa thấy con nào lọt hai chân sau ra trước như nó. Đẻ bị ngộp vầy chắc không sống nổi rồi.

Nếu tiếng nói đầu tiên bạn nghe được là những câu nói ấy, thì bạn sẽ làm gì?

Tôi hả? (Lại như lời kể của Sừng To). Tôi thình lình mở bừng mắt. Phải nói là ông bà chủ được một phen reo lên vì vui sướng lẫn giật mình.

Tôi ấy mà, tôi sẽ còn làm họ giật mình mãi thôi. Vì dù là em bé gái (như cách gọi của con người), nhưng tôi lại là một em bé dê đẻ ngược.

Sừng To nói rồi, những đứa đẻ ngược toàn kì quái và cứng đầu.

2.

Thật không công bằng khi kết luận kì quái và cứng đầu cho những ai đẻ ngược!

Bạn biết đấy. Lúc là một em bé mê ngủ trong bụng mẹ, bạn đâu có biết mình nằm thế nào. Bạn đâu biết hai chân nào nên xếp trước, hai chân nào nên xếp sau.

Nên chẳng có gì khác biệt cả giữa tôi - một em bé dê ra khỏi bụng mẹ bằng hai chân sau - với hai em tôi - những đứa chui ra bằng chân trước.

Vậy mà cứ nhác thấy tôi ở đâu là hai đứa ấy lại gào tướng lên: “Be... Be... Ê! Đẻ ngược!” Thật chỉ muốn húc cho mỗi đứa một cái té lăn quay.

Mơ ước của tôi đấy. Vì tôi có bao giờ làm được đâu.

Với hai em mình, tôi cứ mãi là một chú dê em bé. Thời gian trôi qua, trong lúc chúng cứ vùn vụt cao lên thì tôi cứ mãi nhỏ xíu, lùn xún đến tội.

- À. Con đó hả? Tại hồi nhỏ nó đẻ ra bị ngộp, lại không có sữa mẹ…

Đó là lời giải thích của ông bà chủ nếu có ai hỏi đến tôi. Mỗi lần vậy, tự nhiên tôi lại buồn quá đỗi.

Lang thang ra bờ rào, chỗ có thể nhìn thấy những ngôi sao xanh to và đẹp nhất, nằm dưới bóng mát dịu dàng của chúng, tôi mới có thêm can đảm nhìn về phía khu chuồng nuôi, nhìn về tuổi thơ buồn bã của tôi.

Mẹ tôi không thích tôi.

Chắc vì lúc mê ngủ để hai chân sau thò ra trước, tôi đã làm mẹ đau nhiều lắm khi sinh tôi.

Chắc vì tôi dở ẹc, bốn ngày tuổi rồi mà vẫn nằm bẹp, chả đứng dậy nổi để tìm vú mẹ. Bầu sữa ngọt dịu, bầu thức ăn tuyệt vời đầy ắp treo lủng lẳng ngay trên đầu mà tôi chỉ biết nằm “be... be” ngó lên, chảy nước mắt.

Chừng bốn chân ráng hết cỡ run run đỡ thân mình dậy được, run run đi về phía mẹ thì hai bầu sữa đã sạch trơn, teo tóp. Hai em tôi là hai cái máy bú nhanh như chớp.

Mẹ tôi ư? Người đã quá mệt mỏi vì cứ phải ăn liên tục, liên tục để tạo sữa. Rồi lại bị vắt kiệt. Lại ăn. Người không còn hơi sức ngó đến tôi.

Bà chủ phải ráng vắt từ vú mẹ nhỏ cho tôi những giọt sữa hiếm hoi còn sót.

Nhiều lúc tôi luôn tự hỏi tại sao mẹ lại chỉ có hai núm vú Trong khi chúng tôi có đến những ba đứa. Thế nào cũng phải có một đứa buồn thiu, “be be” khóc nhìn hai đứa kia bú say sưa.

Em trai tôi là đứa khóc to nhất. Chắc vì nó to con nhất, nên cũng là đứa háo đói nhất.

Mỗi khi bà chủ bắt nó ra, nhường lại một núm vú cho tôi, nó luôn gào thật to, thật thảm thiết.

Bị nhốt vào góc chuồng, ráng thò đầu qua chỗ lưới rách, nó cứ nhìn mãi về phía mẹ, phía tôi kêu khóc: “Trả đây! Trả đây! Trả mẹ đây!”

Ngậm vú mẹ, giọt sữa thơm tho ngay trên đầu lưỡi mà tôi không cách nào nuốt được.

Trong bụng mẹ, tôi đã giành phần thắng, đã chui ra trước nó và làm chị. Giờ tôi không muốn giành nữa. Tôi sẽ không giành thêm từ ai thứ gì nữa hết.

Tôi bỏ sữa.

Bà chủ cuống quýt lên vì ép thế nào tôi vẫn không bú được (là tôi không muốn bú đó chứ). Một con dê con sinh ngộp, ốm yếu chưa đầy một tuần tuổi, đã không bú được sữa mẹ. Bằng thương cảm của một phụ nữ, cũng là một người mẹ, bà lo tôi sẽ chết.

Ôm hẳn tôi và cái ổ vải tôi nằm vào đặt trong nhà, chắc bà chỉ nghĩ đến việc phải cứu sống tôi cho bằng được. Chắc bà sợ cơ thể yếu ớt của tôi sẽ bị giẫm phải bởi đám dê lớn, khi họ về chuồng.

Bà đâu biết đã vô tình tạo ra một vách ngăn cắt chia tôi và mẹ mình, tôi và thế giới trong chuồng của mình, mãi mãi.

Tôi không hề giận bà chủ vì điều đó.

Bà đã chăm sóc tôi còn hơn cả một người mẹ. Ngày không biết bao nhiêu lượt, bà kiên nhẫn ngồi đút cho tôi từng muỗng sữa. Không phải sữa mẹ tôi. Tôi biết chứ. Loại sữa này ngọt hơn, thơm hơn, lại beo béo. Nhưng nó thật sự khó uống. Tôi cứ nuốt xuống rồi lại trào ra liên tục.

- Ráng lên! Ráng uống đi con! Sữa tươi tốt lắm. Uống được là mày sống đó.

Không lần nào ôm tôi lên đút sữa là bà chủ không thì thầm những lời ấy.

Tôi chơm chớp mắt nhìn bà. Một gương mặt không có gì giống mẹ tôi cả. Nhưng là một gương mặt lo lắng và yêu thương làm tôi muốn khóc. Nhắm mắt, tôi ráng nuốt ực muỗng sữa bà đút vào trong bụng

Khó uống thật. Nhưng chính những dòng sữa ấy đã cứu sống tôi.

Bà chủ vui mừng lắm. Bà còn mang đâu về một vật rất hay, tôi ngậm vào tròn trịa, mềm mềm y chang như vú mẹ. Tôi khẽ nút nút, dòng sữa tuôn ra khiến tôi nhớ những ngày được rúc vào bầu vú mẹ kinh khủng. Dù đó chỉ là những ngày thật ngắn.

Tôi cảm ơn bà chủ lắm vì đã đem “mẹ” lại cho tôi. Dù chỉ là một chút kí ức xa xôi.

Từ bữa ấy, tôi siêng bú sữa hẳn. Có “vú mẹ thần kì” bên tôi rồi mà. Tôi thích gọi nó thế. Dù bà chủ cứ suốt ngày kêu “bình sữa, bình sữa”.

Bạn đừng ngạc nhiên nếu tình cờ đi ngang, nhìn vào một sân nhà và thấy một cô dê con đang ngậm bình sữa nhé. Là tôi đấy! Tai Trắng. Bà chủ đặt cho tôi tên như vậy.

Là vì tôi không giống một cô hay chú dê Bách Thảo thông thường nào, với hai sọc trắng trên cái đầu đen và đôi tai đen như mực.

Đầu tôi là một khối tuyền đen là đen. Còn hai cái tai dài, ngược lại, trắng bóc.

Tôi là một cô dê độc đáo số Một. Tôi đẻ ngược. Tôi nhỏ bé. Và tôi còn có một cái tên.

Tai Trắng!

Cái tên nghe mới hay làm sao.

3.

Tôi rất thích được đi dạo trong nhà.

Tôi đã một tháng rưỡi và không một ngóc ngách nào trong nhà tôi không biết.

Trong kẹt cửa, tôi có quen một chú Nhện.

- Nè! Nè! Chó con! Gõ trống lên to to chút, nghe đỡ buồn coi!

Chú ta luôn kêu giật ngược vậy mỗi lần tôi đi ngang.

Thế là tôi lại quanh lại chỗ chú ta thêm một vòng nữa, nện guốc thật mạnh, thật to xuống sàn nhà. “Cà rộp! Cà rộp! Cà rộp!” Sàn nhà hát vang lên. Tôi gõ móng lên cánh cửa gỗ. Cánh cửa cũng hát (thậm chí còn hát to hơn một chút).

Lí do tôi thích đi dạo trong nhà là thế đấy. Ngôi nhà của ông bà chủ thật thần kì. Một ngôi nhà biết hát.

- Chú mày ngố quá, Chó con ạ. Là móng chú mày gõ ra tiếng đó chớ. Không phải nhà biết hát đâu!

Kệ Nhện vừa làu bàu vừa đung đưa trên mành tơ, gục gặc đầu theo tiếng hát (hoặc tiếng trống, theo ý chú ta), tôi nhảy nhót xung quanh cánh cửa thêm đôi ba lần nữa.

Nhện cũng nhảy. Cái mành tơ mỏng tang của chú ta rung “phụt phụt”. Tôi cứ nơm nớp lo nó đứt. Nhưng may quá, chưa lần nào tôi phải chạy đi nhặt một chú Nhện tung khỏi mành tơ đứt, bay vèo.

- Ta cũng là một nghệ sĩ đó nghen, chú mày! Nhưng chẳng gõ nổi lên một âm thanh nào, Chó con ạ. Đời đến là buồn!

Khi đã chán màn nhảy nhót, tôi hay nằm dài bên hốc cửa, nhìn Nhện buồn so gảy gáy một sợi tơ.

Đó là lần thứ hai tôi thấy được nỗi buồn.

Không giống nỗi buồn của em trai tôi khi bị giành mất ti mẹ. Nỗi buồn này có cái gì lạ lắm. Nó cứ lửng lơ, phập phù đâu đó bên trên tôi, hệt như mành tơ chăng của Nhện.

Hay vì nó là một nỗi buồn nghệ sĩ

Nhìn chung thì tôi thích Nhện. Người bạn đầu tiên của tôi mà. Trừ việc chú ta hay “buồn nghệ sĩ”, hay nhầm tôi là con trai và cứ toàn gọi tôi là “Chó con”.

Tôi có phải “Chó con” đâu. Tôi là Dê. Một cô dê nhỏ có cái đầu đen tuyền và đôi tai trắng như bông có. Một cô dê độc đáo đủ thứ.

- Nhà chị có con chó ngộ ghê! Ủa. Trời ơi! Dê hả? Tưởng chó không hà!

Đó. Vậy mà tôi toàn nghe được những câu kiểu kiểu như thế đó.

Bà chủ tôi thì thích lắm. Bà còn bắt tôi tới cho người đang ngạc nhiên tròn mắt ngắm qua một lượt. Còn vỗ vỗ đầu khen tôi “nó khôn lắm nghe” hệt đang khen một con chó nhỏ. May mà bà còn chưa kêu tôi sủa “gâu gâu”.

Ngược hẳn với bà chủ. Cực kì ghét tôi, một con dê nhép cứ loanh quanh trong nhà và làm một nhóc chó giá danh, chính là Mít và Ken, hai con chó thực sự.

Chẳng có gì lạ cả. Không kẻ thực thụ nào ưa được một tên giá hiệu.

Nhưng lúc ấy, vì chỉ mới là cô dê một tháng rưỡi tuổi, một cô dê nguyên xi em bé, nên khi biết mình bị ghét, tôi sốc lắm.

Cũng là vì Mít và Ken đóng vai tử tế hết sức tài.

Có mặt bà chủ, tôi có đi qua đi lại ngang chỗ nằm của họ bao nhiêu lần mặc kệ. Thậm chí nếu có ghé xuống, gác nhờ đầu hoặc chân lên lưng, lên bụng họ thiu thiu ngủ, chắc cũng không vấn đề.

Nhiều lần, Mít - anh chó có bộ lông vàng rượi, mập căng như múi mít thân thiện đến bên tôi hít hít chào hỏi. Còn Ken - chị chàng lai Bec-giê xám xinh đẹp với đôi chân cao, lại liếm láp tôi bằng những đường lưỡi vô cùng trìu mến.

- Em biết không, anh chỉ ước được đớp nó một cái!

- Nó làm như nó hay lắm. Đồ con dê bịnh! Một con dê mà đòi làm chó sao? Đúng là khùng.

- Nhưng thịt dê non thơm lắm đấy! Anh ngửi được...

- Còn bà chủ nữa! Bà chủ cưng nó trong khi nó có tích sự gì đâu. Không vì lấy lòng bà chủ, em chẳng bao giờ liếm nó. Ôi. Bắt ói!

- Giá tụi mình là chó sói nhi! Nó sẽ biết tay ngay!

Cuộc nói chuyện tôi tình cờ nghe lỏm được đã làm tôi buồn đến mấy ngày.

Bữa sau, rồi sau nữa, Mít và Ken ngạc nhiên lắm khi vừa tiến lại gần đã thấy tôi chạy biến. Tôi sợ họ quá. Tôi sợ sự yêu thương vờ vịt.

Vì bà chủ, tôi trở thành một con chó giả danh. Nhưng tôi không bao giờ giả yêu thương một ai. Yêu thương bị làm giả là yêu thương tệ hại hơn cả yêu thương bị đánh rơi. Khi bạn làm rơi thứ gì đó, bạn có thể có cơ may tìm lại. Còn làm giả, bạn sẽ mất luôn, mất vĩnh viễn, mất không chí thứ bạn đang có.

Với Mít và Ken, họ mất tôi - một người bạn.

Nhưng... Có bao giờ họ xem tôi là bạn đâu mà.

Vậy mà, cứ mỗi khi nhìn ra sân, ra chỗ họ nằm, tôi lại nghe một nỗi buồn chạy ngang qua.

4.

- Em cho nó về với mẹ đi chớ! Cứng cáp rồi. Dê thì phải ở trong chuồng, không phái trong nhà.

Một ngày, ông chủ tôi, người lâu nay vẫn im lặng trước việc tôi quanh quẩn tới lui bên cạnh, lên tiếng.

Vì lời ông chủ là hoàn toàn chính xác nên cùng cái ổ vải, tôi trở lại khu chuồng nuôi được quây quanh bằng lưới mắt cáo. Trong lúc chờ bà chủ lục cục mở khóa chuồng, tôi có dịp nhìn thật kĩ nơi một tháng rưỡi trước mình đã ra đi.

Đó là một ngôi nhà gỗ, hệt một cái hộp khổng lồ, đứng trên bốn cái chân cao nhòng ngó bộ hơi ốm yếu mà thật ra cực khỏe, cực chắc nụi 3 . Mặt trước cái hộp là những song gỗ ngang đan không dày lắm. Chốc chốc, từ giữa những song gỗ, lại thấy những cái đầu đen hai sọc trắng thò ra. Cứ như cái hộp chuồng được thắt nơ. Đó là vì máng cỏ được làm sát ngay thành chuồng, nên sẽ liên tục được đón những đầu dê “be be” thò ra, thụt vô nhấm nháp.

Tôi đã từng được sinh ra ở một góc nào đó bên trong cái hộp. Đây là nhà tôi. Nhưng thật lạ. Sao tôi không cảm nhận được chút gì gần gũi thân thiết.

Bà chủ thả tôi xuống lòng chuồng, bên một thân mình đen tuyền, cao lớn. Tôi nhận ra được mùi sữa. Là mẹ. Mẹ của tôi đây mà.

Tôi không quen gương mặt, hình dáng mẹ, nhưng tôi quen mùi sữa thơm thơm, dìu dịu từng đọng trên đầu lưỡi tôi một tháng rưỡi trước.

- Be... be... mẹ ơi!

Tôi nhảy nhào về phía mẹ, ôm bầu sữa. “Uỳnh” một tiếng.

Và tôi nhận ra mình đang nằm dài trên sàn chuồng, té lăn quay.

Mẹ tôi, vẫn còn giơ cái chân sau vừa hất ngã tôi, cúi nhìn xuống, nghiêm mặt:

- Ai đây?

Mẹ đã không nhận ra tôi!

Một tháng rưỡi tôi không bên cạnh, mẹ cũng đã quên tôi. Mẹ quên mất đứa con đẻ ngược, đứa con ban đầu mẹ đã không yêu mến.

Tôi biết chứ. Tôi hình dung được tất cả rồi chứ. Vậy mà, không hiểu sao, ngước nhìn mẹ, từ dưới sàn chuồng lạnh cóng, tôi vẫn òa lên khóc. Khóc tủi thân, khóc tức tưởi. Khóc trong tiếng cười “Ê! Ê! Quê xệ chưa kìa!” của hai đứa em tôi.

Tụi nó giờ đã cao hơn tôi cả cái đầu. Thân mình đứa nào cũng mập tròn, lông mướt lên đen óng. Tôi không nhìn được chính mình. Nhưng tôi biết tôi chỉ là một con dê nhỏ cọc còi, lông xác xơ phơi được cả mấy cái xương

Bà chủ có chăm sóc tốt thế nào, “vú mẹ thần kì” có cố công cho tôi bú mớm đến cỡ nào, vẫn không thể sánh được với những đứa con được bú sữa, được lớn lên bên mẹ.

Tôi không phải là một con dê nhỏ độc đáo gì hết. Trong mắt các em mình, giữa bầy đàn mình, tôi chỉ là một con nhỏ lạc loài, đáng bị bỏ rơi, bị cười khinh.

- Đáng đời! Đồ lạ hoắc. Đồ con nhỏ xấu xí.

- Định giành mẹ của tụi tao hả? Đá nó thêm đi mẹ. Húc nó đi mẹ! Húc bể đầu luôn mẹ

Em trai tôi, đứa em tôi luôn nhớ đến cơn khóc đòi sữa mẹ khi bị nhốt của nó, vằn mắt ngó tôi. Ánh mắt háo hức độc ác.

Nó xem tôi là kẻ xa lạ mất rồi. Có ánh mắt độc ác nào lại dành cho ruột thịt, cho những người thân thiết đâu?

- Cô bé, ta không quen cô. Đi chỗ khác mà tìm mẹ của cô!

Mẹ tôi, sau khi đã bình tĩnh trở lại, kết thúc ngắn gọn.

Kết thúc luôn chút nôn nao, khấp khởi của tôi, đứa bé được đưa trở về nhà.

Nhà là gì? Liệu có phải một nơi càng ở lâu ta càng thấy lạ, thấy xa?

Ban ngày, trong nhà, tôi co mình trên cái ổ vải đã theo tôi từ lúc sơ sinh. Cái ổ làm từ chiếc áo cũ của bà chủ. Tôi khều chân chơi với một chiếc lá nhỏ trên áo. Chiếc lá không biết cục cựa, nó lạc lõng co lại một góc thật cô độc.

Thò đầu qua những nan chuồng gỗ dài, tôi gặp một bông có trong máng ăn. Giữa những sợi có dài mướt rượt khỏe khắn, bông cỏ gầy còm cũng co lại, lạc lõng.

Bông cỏ, mày có mẹ hay không?

Mẹ tôi thì đang ở kia, trong góc chuồng đối diện, cùng hai đứa con háo sữa cứ liên tục, liên tục thúc vào bầu vú. Gương mặt mẹ cáu kỉnh, mệt mỏi. Sao mẹ không một lần đánh ánh mắt nhìn sang tôi?

Sao mẹ không nhìn? Cả khi bầy dê lớn trở về, một anh đực bự con lấy đầu đánh tôi một nhát thật đau.

- Xê ra! Đây là chỗ của tao!

Mẹ cũng không nhìn. Cả lúc tôi bị những thân hình to tướng huých đẩy, bị những ánh mắt giễu cợt kết thành vòng tròn, quây lấy.

- Sao mày lại ở đây? Mày là ai nhỉ

- Ôi. Cậu không biết à? Nó là chó đấy. Vì nó đã ở cùng loài chó!

- Nè, nhóc con! Mày có biết ăn thịt như bọn chó không đấy? Mày sẽ ăn thịt bọn tao à! Sợ ghê chưa!

- Nhóc con, sủa coi nào. Bắt nó “gâu gâu” đi các cậu ơi. “Câu” đi thôi! Không thì khóc đi! Khóc “Mẹ ơi, mẹ. Con đây!” đi!

Những tràng cười “be be” nổi lên ầm ĩ. Những tiếng guốc giẫm thình thình xuống sàn chuồng phấn khích. Những âm thanh độc địa trùm lên tôi, cô bé dê chỉ mới một tháng rưỡi tuổi.

Tôi muốn lắc đầu, muốn bịt tai, muốn những ác độc chảy hết ra khỏi đầu. Nhưng không thể.

Tôi vùng chạy. Cũng không thể. Một chân sau trong cơn hoảng hốt vì bị xô đẩy đã kẹt giữa ván sàn chuồng. Tôi cố rút ra, cố giật. Chỉ làm những tiếng cười càng bùng to, làm cả người tôi đau điếng.

Tôi ráng ngoảnh về phía mẹ. Ở một góc, vẫn cáu kỉnh mệt mỏi, mẹ vẫn đang cho hai em tôi bú sữa.

Tôi bật khóc nức lên, không phải vì đau. Không phải vì bị trêu chọc. Tôi khóc vì mẹ không nhìn tôi.

5.

Ông bà chủ không nhận ra sự xa lánh của bầy đàn với tôi, kiên quyết bắt tôi bú sữa mẹ.

Dắt tôi đến bên mẹ không được. Bực mình, ông chủ đè nghiến luôn mẹ tôi xuống chuồng, kêu bà chủ đem tôi đến.

Bao lâu rồi tôi mới được dụi mõm vào bầu vú phảng phất mùi sữa quen thuộc. Bao lâu rồi vị sữa dịu dàng mới nhỏ giọt lại giữa miệng tôi, xua những tủi hờn ấm ức.

Chính lúc đó, chính lúc tôi đã sẵn sàng để quên, để trở lại là em bé dê sơ sinh ngủ vùi giữa ấm áp yêu thương, tôi nhận ra mẹ đang khóc.

Nước mắt mẹ tôi thật đẹp. Nó trong văn vắt và tuôn ra từ kẽ mắt dài của mẹ như một chuỗi dài những hạt sương.

Nhưng đó là những giọt nước mắt tức giận, đau đớn.

Tôi nhận ra thân mình mẹ đang bị đè ê ẩm trên sàn chuồng. Bốn chân mẹ đang bị căng ra đau điếng. Và ánh mắt mẹ, ánh mắt đã không hề nhìn tôi, giờ tuyệt vọng dõi về góc chuồng, nơi vang lên những tiếng “be be” thảm thiết. Tiếng của hai đứa em tôi.

Vùng người khỏi mẹ, lần đầu tiên tôi căm ghét mình. Lần đầu tiên tôi thấy tôi xấu xa, độc ác. Tôi cố uống làm gì dòng sữa tôi từng từ bỏ? Tôi cố giành làm gì yêu thương có bao giờ thuộc về tôi?

Sống giữa độc ác của bầy đàn, lẽ nào tôi cũng dần như họ, dần ích kí, ác độc?

Không bao giờ!

Tôi có thể bị mẹ quên mất, bị xa lánh, bị ghét bỏ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ như họ. Vì tôi là một cô dê đặc biệt. Tôi đẻ ngược và tôi có một cái tai trắng bóc.

- Tai Trắng! Sao mày cứ không chịu bú hả?

Ông chủ cuối cùng cũng chán nản. Lần nào ôm có lên chuồng nhìn thấy tôi, ông lại thở dài.

Mỗi bà chú là vui. Ngày ba lượt cầm bình sữa đến trước mặt tôi, bà đều tươi cười.

- Không sao! Là nó quen được cho bú bởi bà mẹ dễ thương là em đây mà. Phải không, Tai Trắng?

Khi những đợt cầm bình sữa lên chuồng trong ngày của bà chủ giảm dần xuống hai, rồi một lần thì tôi đã có thể được phép đứng trước cánh cửa chuồng mở rộng, nhìn xuống.

Ba tháng tuổi. Tôi sắp được rời chuồng. Tôi sắp bước vào một thế giới mới.

Thế giới đồng cỏ. Thế giới của những kẻ trưởng thành.

6.

Mọi dê non bình thường được mẹ đi kèm đều có thể xuống chuồng từ lúc bắt đầu biết nhâm nhi chút cỏ.

Còn tôi. Vì mẹ tôi là bà chủ. Và vì tôi cứ mãi mang thân hình của một em bé ốm yếu, gầy gò. Nên tận ba tháng tuổi, tôi mới được đặt bước chân đầu tiên lên thang chuồng. Cái thang trong lần gần nhất được ngắm kĩ khu chuồng từ bên ngoài, không hiểu sao tôi đã quên mất.

Cũng có thể lúc ấy với tôi nó không quan trọng. Không như lúc này. Hồi hộp đứng trên nó nhìn xuống, tôi có cảm giác như mình sắp bước lên một dải cầu vồng.

Đầu cầu tôi đứng, là chuồng nuôi, là những kỉ niệm buồn tôi không bao giờ muốn nhớ tới. Và thế giới dưới kia, thế giới rộng lớn phảng phất mùi hương có.

Khi tôi bước qua dải cầu vồng này, tôi liệu có được hạnh phúc, được yêu thương

Hình như tôi là một cô dê nhỏ có quá nhiều tưởng tượng. Trong bầy đàn mình, dù bên này hay bên kia cầu vồng, vị trí tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi, vẫn cứ là một kẻ bị xua đuổi mà thôi.

Chả sao cả. Vì dù sao tôi cũng quen rồi. Giờ tôi đang có một mối quan tâm mới. Thế giới đồng có. Đó mới thật là một nơi tôi cần khám phá với biết bao bí mật tuyệt vời.

Khi còn trong chuồng, qua những chấn song gỗ, tôi đã từng nhìn thấy nơi này, một khoảng xanh xa xa thấp thoáng. Lúc đứng trên đầu thang chuồng, tôi đã được nhìn rõ hơn, một vùng xanh mênh mông rộng lớn.

Nhưng diệu kì của đồng cỏ, thứ diệu kì không nơi nào sánh được, chỉ thực sự mở ra khi bạn bước chân vào.

Các ngọn có sẽ nói với bạn bằng trăm giọng nói khác nhau. Trăm giọt sương sẽ dành tặng bạn trăm điệu nhảy tan biến cùng nắng với trăm sắc màu. Và gió, khi luồn qua những mình có mong manh, gió sẽ hát bạn nghe bài hát trăm giai điệu.

Những bông có trắng tinh nghe bài hát phất ngọn bừng tỉnh giấc. Không nhỏ bé, cô đơn như lúc trên máng chuồng, trăm bông cỏ kết nhau thành một dái trắng mềm mượt, bắt đầu vũ khúc xoay xoay.

Những cô bướm nâu, bướm vàng từ đâu cũng kéo đến. Họ hòa vào lời hát gió những âm thanh thơm nức phấn hoa từ muôn đôi cánh nhẹ chấp chới, bay bay.

Nhảy nhót cùng những diệu kì từ đồng cỏ, tôi bỗng nhớ về người bạn đầu tiên của mình, Nhện nghệ sĩ. Nếu được nhảy múa dưới những âm thanh kì diệu này, Nhện biết đâu có thể gây nên được bán nhạc tuyệt tác của đời mình, không cần đến cái mành tơ.

- Đó là âm thanh của tự do!

Ngày nọ, có tiếng nói thình lình vang lên trong lúc tôi đang nhảy múa.

Giật bắn mình, tôi ngửa cổ nhìn lên. Trước mặt tôi, không biết tự bao giờ đã sừng sững cái bóng khổng lồ.

Cái bóng có một thân mình bờm xờm lông trắng toát. Bốn cái chân cao chắc nụi cũng trắng. Chòm râu dài đung đưa gần chấm đất lại càng trắng. Kẻ trước mặt tôi hệt đang khoác một tấm áo choàng trắng lộng lẫy và kiêu hãnh.

Trước tôi, dường như đang có một vị vua.

Vị vua có vương miện là cặp sừng lớn cong vút, vàng rực dưới ánh nắng trời.

Đó là ấn tượng đầu tiên khi tôi gặp Sừng To, người bạn lớn của tôi. “Vua của mọi vị vua trên đồng cỏ”. Tôi vẫn gọi bác như vậy.

Bầy đàn tôi, họ lại gọi bác bằng một cái tên khác: Kẻ lang thang!

7.

Sừng To là một bác dê đực lang thang.

Lâu lắm rồi, như lời kể của bác, bác từng có một bầy đàn. Những người vợ hiền lành xinh đẹp, những đứa con dễ thương, nhanh nhảu.

- Rồi giờ họ ở đâu, hả bác?

- Ta không biết, con gái ạ. Một ngày mưa bão, có chiếc xe lớn ghé đến, ông bà chủ đưa họ lên đó. Và tất cả không trở về.

- Sao bác không theo họ, hả bác? Lúc ông bà chủ đưa họ đi ấy! Bác phải theo chứ. Để xem họ đi đâu...

- Ôi! Đó là ân hận lớn nhất đời ta, con gái ạ!

“Nỗi buồn lớn nhất cuộc đời ta

Nỗi buồn gọi tên là:

Gia đình

Sao ta không theo họ đi xa”

Sừng To đang nói bỗng bật lên tiếng hát.

Ngậm ngùi, tôi buồn theo nỗi buồn của bác. Nhưng không thể không nói điều này: Sừng To không thích hợp với âm nhạc. Khi giọng ôm ồm của bác cất lên, thường tôi vẫn vừa buồn vừa ráng đóng hết hai tại.

Bác với tôi đã quyết định kết bạn. Giờ ngóng đợi nhất của tôi khi ra đồng cỏ chính là được gặp bác. Một bác đê biết tuốt. Câu hỏi nào cũng có thể trả lời.

Bầy đàn tôi, đặc biệt là những anh dê đực, có vẻ không thích Sừng To.

- Ái chà, bọn chúng nó hả? Chúng là lứa thứ ba ta gặp rồi đấy. Một bọn trẻ ranh, hỗn hào không lịch sự. Hai lứa trước, bọn chúng tử tế hơn.

Rứt một cọng có, nhai nhai. Sừng To có vẻ rất thản nhiên.

- Vậy có nhiều lứa dê ở đây, hả bác? - Tôi hỏi.

- Đương nhiên. Ông bà chủ mình nuôi dê đực để bán mà. Họ cứ bán rồi nuôi. Nuôi rồi bán suốt.

- Còn... còn dê cái thì sao, hả bác?

- Yên tâm. Dê cái như cháu, họ sẽ giữ lại, để đẻ con.

- Còn những anh dê bị bán, họ sẽ đi đâu, hả bác?

- Ái chà chà. Cái này ta nghĩ cháu không nên biết. Ít nhất là ở tuổi cháu, không nên, con gái à.

- Tại sao? Tại sao không nên, hả bác?

- Ta đề nghị một câu hỏi khác, ít “tại sao” hơn nhé nhóc! Sừng To khìn khịt mũi, ngó tôi bằng một vẻ mặt rất hài.

- Vậy... Bác là dê đực sao bác không bị bán, hả bác? Sao ông bà chủ vẫn để bác ở đây?

- Phạm quy! Có đến hai từ “sao” rồi. Sẽ không có câu trả lời. Thôi để ta hát cho cháu nghe nhé!

“Ôi! Nỗi buồn lớn nhất cuộc đời ta

Nỗi buồn có tên là... ”

Khi Sừng To đã nghêu ngao toáng lên câu hát quen thuộc, là tôi biết, thắc mắc của tôi nên kết thúc.

Sừng To là vậy. Một bác hiểu biết, vui tính và hài hước kinh khủng. Tuy nhiên, bác chẳng bao giờ cho tôi hết mọi câu trả lời.

Tôi quý bác. Nên luôn cố gắng để làm một cô bé không tò mò.

Từ khi biết Sừng To, đồng cỏ với tôi càng trở thành một thế giới tuyệt vời.

Suốt ngày, tôi chỉ muốn ở trên đồng có. Tôi chạy nhảy, tôi ca hát, tôi chờ Sừng To xuất hiện để được trò chuyện. Sừng To là một bác dê bí mật. Không bao giờ bác cho tôi biết bác ở đâu cả. Dù vậy, tôi chắc rằng nó phải là một góc nào đó trên đồng có diệu kì này. Nó phải là một nơi tuyệt đẹp.

- Bao giờ cháu mới được đến nhà bác chơi? – Tôi hay lẽo đẽo theo sau, hỏi Sừng To.

- Sẽ sớm thôi. Rồi điều gì đến sẽ đến, con gái!

Sừng To lúc lắc chòm râu dài.

Tôi thích ngắm bác vô cùng những khi ấy. Vì trông bác thật bí ẩn, thật quý phái. Xứng đáng là “Vua của mọi vị vua”.

- Hai kẻ kì quái chơi với nhau. Thật xứng đôi!

- Nè, Xấu xí! Chơi với ông già lang thang trắng bóc ấy thì mày cũng chẳng đẹp được lên đâu nha!

- Ngon kêu ông bác ấy tới đây coi nào. Bọn tao không sợ đâu!

Anh dê Bự Con vừa nói xong câu ấy đã bị một cú đánh bửa đầu như trời giáng, té lăn cù trên cỏ. Là Sừng To. Vẫn luôn xuất hiện một cách thật bất ngờ, giơ cao hai chân trước, bác nghênh cặp sừng khổng lồ về phía kẻ đang loạng choạng đứng dậy, mặt xanh lét.

- Không phải chuyện giỡn chơi, nhóc! Đừng nhắc đến tên ta và tránh xa con bé tội nghiệp kể từ hôm nay. Biết chưa?

Sừng To giẫm mạnh guốc lên mặt cỏ, “be” lên một tiếng dữ tợn.

Không chỉ có kẻ đang xanh mặt, cả vòng vây chọc ghẹo bao lấy tôi đồng loạt túa ra, chạy biến.

Không thể tin được là những vụ bắt nạt, trêu chọc tôi trên đồng cỏ và cả lúc về chuồng, sau bữa đó, tự nhiên biến mất.

Những anh dê lớn vẫn còn nguyên vẻ bực tức nhưng chỉ dám quẳng cho tôi ánh mắt hằm hè, căm ghét. Còn những cô dê (đương nhiên bao gồm cả mẹ), dẫn theo con, họ đồng loạt tránh xa tôi.

Tôi chẳng thấy buồn một tẹo nào.

Tại sao bạn phải buồn chứ Khi bạn biết, cuối cùng bạn đã không chỉ có một mình. Hơn thế nữa, bên cạnh bạn còn có cả một vị thần.

Vị thần của tôi, có một cái tên nghe hay hết cỡ: Thần hộ mệnh Sừng To.

8.

Tôi bệnh.

Tôi chắc chắn như thế. Vì trên đầu tôi cứ nhoi nhói rồi ngứa ran lên. Thật là kì cục.

Đêm ngủ, tôi cà đầu, gãi lên ván chuồng rột rẹt, rột rẹt. Sáng ra, tôi nhờ mấy thân cỏ sắc nhất cứa lên hai đỉnh đầu loẹt xoẹt, loẹt xoẹt. Cơn ngứa ngáy, thật bực mình, vẫn nguyên xi.

Sừng To dùng mõm vạch vạch gì đó trên đầu tôi, lom lom nhìn một lát. Rồi cả cười:

- Cháu không bệnh. Là cháu đang mọc sừng!

Mọc sừng? Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Tôi - một cô dê cái - biết mọc sừng?

Hình như điều này cũng hơi hơi có chút gì lạ lùng. Trong bầy mình, tôi chưa thấy một cô dê nào có sừng. Đầu họ nhẵn thín, đen mịn. Chúng còn thuôn thuôn, thon dài, lúc nào trông cũng quá đỗi dịu dàng. Sẽ thế nào nếu trên dịu dàng ấy bỗng lù lù chĩa lên hai cái sừng

Ôi! Lẽ nào chưa đủ kì quái với một cô dê nhỏ như tôi sao? Giờ lại còn xuất hiện cặp sừng. Đám dê đực sẽ lại có thêm chuyện để trêu chọc tôi chết mất. Huống hồ, tôi không hề thích có sừng.

- Đừng xem thường chiếc sừng của loài dê nhé, con gái! Chúng là quà tặng tổ tiên chúng ta, loài dê núi. Họ đã từng là chủ nhân của những đôi sừng to và đẹp nhất. Cùng với chúng, chúng ta đã chiến đấu với móng vuốt của những kẻ săn mồi. Cùng với chúng và hai móng guốc, chúng ta đã từng là những kẻ chinh phục những ngọn cây, vách núi. Đôi sừng dũng mãnh của chúng ta đã từng in bóng trên những vách đá chót vót, nơi chỉ có bóng dáng của những cánh đại bàng, chúa tể bầu trời. Móng vuốt của những kẻ săn mồi bốn chân chỉ biết nhìn theo bóng của chúng ta, không cách nào với tới. Chúng ta đã từng là một giống loài mạnh mẽ, tự do...

Sừng To chưa bao giờ say sưa như vậy với một câu chuyện kể. Tôi thấy mắt bác vụt sáng lên, chòm râu lặng phắc và cặp sừng lớn trên đầu như vút cao hơn hẳn thường ngày.

Không anh dê đực nào trong bầy của tôi có được cặp sừng uy nghi như bác. Sừng của họ thường ngắn cũng nhô lên hai bên đầu như hai cái lá dựng đứng, xám xịt. Đến anh dê Bự Con, thủ lĩnh bầy cũng mang trên đầu hai mẩu lá xấu xí ấy. Chả trách cả bọn luôn có vẻ ngán sợ lẫn ganh tức gì đó với Sừng To.

Bọn họ có biết câu chuyện về đôi sừng tổ tiên loài dê không nhỉ? Tôi muốn đề nghị Sừng To kể lại cho họ nghe. Bảo đảm cả bọn sẽ được thêm một phen ganh tị đến mất ngủ. Ái chà chà. Thế thì tôi lại làm một kẻ xấu bụng rồi. Thật không nên.

Dù sao câu chuyện của Sừng To đã khiến tôi bơn bớt ghét có sừng. Đôi lúc, tôi còn mong muốn được nhìn thấy nó.

Nó sẽ là một cặp sừng thế nào nhỉ? Tôi ước gì nó cũng chĩa cong vút như hai nhánh cây vàng rực, hệt sừng của Sừng To. Bác hẳn đang mang cặp sừng dũng mãnh của tổ tiên chúng tôi trong câu chuyện kể.

- À! Đây không được là cặp sừng truyền thuyết ấy đâu, con gái. Cái này, cả bộ lông trắng nữa, ta nghĩ là ta thừa hưởng từ mẹ ta. Bà thuộc nòi dê Xa-nen 4 cao quý.

- Cháu chẳng được thừa hưởng gì từ mẹ cả. Mẹ còn không nhìn cháu...

Tôi bỗng tủi thân kinh khủng khi nghe câu chuyện của Sừng To. Không muốn đâu, nhưng mắt tôi vẫn rơm rớm nước.

- Ồ… ồ, con gái. Còn ta đây. Ta vẫn luôn nhìn cháu, nhé. Và ta thấy gì nhỉ? Ôi! Một con bé dê trán dồ bướng bỉnh. Nhưng nó rất đặc biệt. Vô cùng đặc biệt! Một người mẹ không thể nào không nhìn thấy một đứa con như thế này. Ta tin như vậy. Hãy cho mẹ cháu thời gian... - Sừng To hếch mõm chi. - Cháu xem!

Tôi nhìn theo, chỉ thấy phía bên kia đồng cỏ là một giàn lá xanh rì.

- Hãy nhìn những chiếc lá, con gái! Chúng là những ngôi sao xanh. Khi ta còn nhỏ, ta đã gởi những điều ước lên những ngôi sao như vậy. Khi một ngôi sao rụng xuống, điều ước đựng trên nó sẽ trở thành sự thật.

- Thật hả bác? Vậy cháu sẽ gởi cho chúng thật nhiều điều ước!

- Cháu cũng có thể gởi những câu chuyện buồn. Lúc đó, khi chúng rụng, cơn buồn sẽ tan biến ngay lập tức.

- Thật thần kì! Vậy cháu cũng sẽ gởi hết cho chúng những nỗi buồn!

Tôi reo lên. Và từ đó không ngày nào không ghé đến thăm giàn lá ngày càng treo dày những ngôi sao. Đó là những ngôi sao có sậm màu, có phơn phớt, nhưng tất cả đều tuyền một màu xanh óng mượt. Chưa có ngôi sao nào rụng cả (chúng còn non thế kia mà). Nên những điều ước và nỗi buồn của tôi ngày ngày để chi chít hết các mặt lá.

Một bữa, có ngôi sao lá rơi vèo xuống, tôi đang phân vân không biết nó là ngôi sao xanh điều ước hay nỗi buồn thì dê Bự Con từ đâu xô tới, đớp tọt chiếc lá vào trong miệng.

- Lá nho siêu ngon!

Đi qua tôi, tên đáng ghét còn lúc lắc cái bụng.

Ngán sợ thần hộ mệnh Sừng To của tôi đấy. Nhưng có vẻ Bự Con không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc ghẹo tôi.

- Bác có bao nhiêu ngôi sao điều ước và nỗi buồn? Khi cùng nằm ngước mắt ngắm giàn lá xanh, tôi đã hỏi bác Sừng To.

- Nhiều lắm... Nhiều vô số kể con gái ạ?

- Chúng đã rụng hay còn treo trên đó, hả bác?

- Đương nhiên chúng đã rụng chứ. Rụng sạch. Cháu thấy đấy. Giờ ta chả buồn một tí ti nào!

Tôi nhận thấy Sừng To nói đúng. Bác lúc nào cũng là bác dê vui vẻ nhất đồng cỏ. Dù bác có bài hát “Ôi! Nỗi buồn lớn nhất cuộc đời ta... “buồn bắt thảm. Tôi hơi ganh tị với bác chút đỉnh.

- Vậy sao ngày nào bác cũng ra đây? Bác có cần gởi gì cho những ngôi sao đâu?

- Ôi. Con bé xấu tính! Sợ ta giành mất những ngôi sao của cháu à? - Sừng To “be be” cười, rung rung chòm râu trắng. - Ta ra ngắm những ngôi sao dễ thương của cháu đấy, con gái ạ! Ta... ta còn muốn chờ đón một người bạn.

- Bạn ạ?

- Đúng rồi. Một người bạn cũ. Một người bạn quen thuộc lắm. Ta muốn nhìn thấy bạn và nói “Xin chào”.

- Bạn ấy... à không... Bạn của bác ở đâu, hả bác?

- Trên kia, con gái! - Sừng To, ngạc nhiên chưa, hếch mõm chỉ lên giữa giàn lá xanh ngắt. - Lần nào bạn ta đều bất ngờ xuất hiện từ trên ấy. Ta toàn để bạn chào mình trước. Ta thật tệ. Lần này, ta phải bắt gặp và “Xin chào” trước với bạn mới được.

- Nhưng bạn bác là ai ạ? Sao bạn bác lại ở cùng những ngôi sao của cháu chứ

- Bạn ta á? Tên bạn ta là Bông Nho! Ông chú gọi thế đáy.

- Bông Nho ạ! Bông Nho... Cháu không thích cái tên này lắm. Tại sao bác không đặt một cái tên khác cho bạn bác ạ? Một cái tên bí mật. Dành riêng cho những người bạn. Như những người bạn của cháu. Họ đều có tên bí mật!

- Ôi. Con gái. Con là cô bé sáng tạo nhất mà ta biết đấy! Được. Ta sẽ có một cái tên cho bạn ta. Tên là gì cà...

- Không. Bác không được nói ra đâu. Cháu sẽ nghe đấy. Phải bí mật!

Sừng To cười to hơn. Bác không chỉ rung râu mà còn gật gật sừng.

- Đúng. Đúng. Bí mật! À... quên mất. Mà tên bí mật cháu gọi ta là gì nhỉ, con gái? Ta được biết đúng không ta? - Sừng To hấp háy mắt.

Bạn nghĩ tôi có nên nói với bác không? Chuyện tôi gọi bác là “Vua của mọi vị vua trên đồng cỏ” ấy. Một cái tên hay tuyệt.

Nhưng tiết lộ với bác ư? Tự nhiên tôi mắc cỡ quá đi mất. Kì gì đâu!

9.

Tôi bỗng muốn gặp lại Nhện.

Sừng To có người bạn cũ Bông Nho của bác, tôi cũng có. Người bạn cũ duy nhất của tôi trong lúc này: Nhện nghệ sĩ.

Thực ra tôi muốn gặp lại Nhện lâu lắm rồi. Những giai điệu diệu kì của đồng có ngày nào cũng vang bên tại tôi. Còn Nhện chắc vẫn còn ôm cái mành tơ buồn trong kẹt cửa. Chắc Nhện sẽ nhớ lắm những ngày Nhện và tôi cùng nhảy múa.

Tôi muốn thăm Nhện quá. Nhất định tôi sẽ rủ bằng được Nhện dọn nhà ra đồng cỏ. Tôi sẽ giới thiệu Nhện với Sừng To. Và ba chúng tôi sẽ trở thành một bộ ba cực kì vui nhộn, cực kì mộng mơ và mê nhảy múa.

Thật bí mật, giấu cả Sừng To, tôi tìm đường trở về nhà ông bà chủ.

Chả có gì khó cả. Chỉ cần bạn biết bước đi thật khẽ, thật nhẹ. Có con ruồi quậy nào nhằm mắt, mũi bạn nhào tới bạn cũng không được mở miệng “be be” bực bội. Vì khi đó bạn đang làm người theo dõi. Như tôi vậy.

Len lén, nhẹ nhàng, tôi đang chầm chậm theo sau bà chủ. Bà sẽ đưa tôi về nhà, ngôi nhà tôi đã từng rành hết mọi ngóc ngách khi còn là một em bé dê dưới một tháng rưỡi tuổi. Ngôi nhà có người bạn đầu tiên của tôi.

Qua khỏi đồng có một quãng xa, lại băng ngang một đám nha đam mập ù nhưng cáu kỉnh, cuối cùng tôi đã thấy được cái kẹt cửa quen thuộc.

Chờ bà chủ khuất hẳn vào sau nhà, tôi nhảy nhao về phía cánh cửa. Kẹt cửa vẫn còn nguyên xi đó, nhưng như có một cơn bão quét qua. Nó trống hoắc. Không còn một mành tơ. Và đương nhiên, không còn một chú Nhện nào.

- Nhện ơi! Nhện! - Ngơ ngác, hốt hoảng, tôi gọi thật to.

Chỉ có tiếng gió luồn qua, khe khẽ rung cánh cửa trả lời tôi. Và liền ngay sau đó, không ngờ được, là một tràng cười.

- Ê. Mít! Nhìn coi, ai nè! Bé dê thơm tho của anh nè!

Tôi nhận ra ngay. Là giọng của Ken, ả chó tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại.

- Ôi. Gì vậy nè! Bao lâu rồi nhỉ, cô bạn nhỏ? Sao cô vẫn nhỏ chút hoài thế kia?

Hiện ra liền sau đó là cái đầu vàng xuộm, nhe mấy cái răng nhọn trắng ởn nhăn nhở cười.

Tôi bất giác bước lùi. Mít và Ken. Cặp chó tôi đã từng tưởng là những người bạn. Cặp đôi tôi ghê sợ nhất. Tôi đã tưởng sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa. Tôi đã quên mất chúng luôn ở đây. Rình rập và chờ đợi.

- Nhỏ chút nhưng thịt vẫn thơm, Ken! Em có muốn hôn chào cô bạn chúng ta một miếng không?

- Để lại đi súc lưỡi hả, Mít? Em không dại đâu. Nhìn nó coi. Vẫn còm nhom, lở lác. Bắt gớm!

- Thông cảm đi, Ken. Cô bạn của chúng ta đâu có được ai chào đón. Biết tụi dê trong kia đồn gì không? Có một con dê thích làm chó. Nó bị mẹ bỏ. Ai cũng ghét nó...

- Im đi! - Tự nhiên, tôi nghe tiếng mình thét lên. Điệp khúc lải nhải của Mít bị cắt cái bụp.

- Mình có nghe nhầm không Ken? Im đi cơ đấy!

Mít vẫn còn cười nhưng nhe cao hơn một cái răng. Đó là một cái răng nanh.

- Nó cần được dạy dỗ, Mít à! Nó tưởng mình cùng giống với chúng ta đấy. Nó tưởng nó cũng có thể dũng cảm.

- Dũng cảm? Thôi đi, Ken! Một con dê nhép bẩn thỉu. Một loài ăn cỏ nhu nhược mà đòi dũng cảm. Anh hết chịu nổi rồi.

Mít đã dựng đứng đuôi, mắt từ từ đỏ vằn lên một cách đáng sợ. Tôi biết. Tôi đã không còn đường lùi. Lấy hết bình tĩnh, lùi lùi lại, gườm đầu, tôi giơ ra phía trước cặp sừng mới nhú.

- Anh cũng không được xúc phạm giống loài tôi! Đồ chó sói!

Tôi vừa dứt lời Mít đã gừ lên một tiếng khủng khiếp và nhào tới. Lao về phía tôi là một thần chết màu vàng rực.

- Ẳng!

Thần chết thình lình bị bật ra, kêu váng.

Tôi nhìn lại. Là Mít đang nằm đo ván trên đất.

Một cặp sừng khổng lồ đang nghênh ra. Một thân mình trắng toát đồ sộ đang chắn trước tôi. Sừng To! Thần hộ mệnh của tôi đã đến.

Tôi muốn chạy lại ôm lấy thần. Tôi muốn xem thần nạt hai kẻ xấu xa kia chạy không kịp cúp đuôi.

Con gái, chạy đi!

Bất ngờ, vẫn chưa quay lại nhìn tôi, thần khẽ giọng gọi.

Tôi ngước mắt. Và kinh hãi. Dưới sân, Mít đang từ từ đứng dậy. Bên mép hắn, còn nguyên một túm lông trắng. Lông của Sừng To.

- Không được đụng đến con bé!

Giọng Sừng To vẫn vang dội, dù tôi đã thấy, một chân sau bác đang run.

Mít nhổ toẹt dúm lông ra khỏi miệng, đưa mắt. Tôi thấy Ken vốn vẫn làm bộ nằm uể oải nãy giờ đã lừ lừ nhóm dậy.

- Mày không nên ức hiếp một đứa nhỏ, Mít. Nó không có lỗi gì cả.

- Từ lúc mày bảo vệ nó. Nó càng thêm tội.

- Mày xấu xa hơn giống loài mày, Mít.

- Nhưng tao không phải là một đứa lang thang. Không phải là một con dê pê đê. Không phải một đứa bán cũng không ai mua như mày!

- Câm miệng, Mít!

Lần đầu tiên tôi nghe Sừng To hét lên một tiếng kinh khủng như vậy. Tiếng hét như có cả uất hận, đau đớn. Bác lao về phía hai con chó.

Trước mặt tôi là một đám bụi mù trời. Vàng, trắng. xám. Ba màu lông cuộn vào nhau trong cơn giận điên cuồng. Thét. Cắn. Húc. Xé. Toàn những âm thanh cuồng nộ, kinh hoàng.

- Chạy... đi... con... gái!

Trong chuỗi chết chóc vọng vào tai, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng hô đứt quãng, khẩn thiết. Tôi đâm đầu chạy.

Chạy như không biết đến có gì trước mắt. Chạy như tai không nghe lọt một tiếng động nào. Vấp ngã dúi dụi vào gai bọn nha đam, đầu va vào một thân cây lớn, lăn cù xuống dốc có mấy vòng. Tôi vẫn chạy.

Chỉ khi xung quanh không còn một âm thanh gì ngoài điệu nhạc của đồng có. Mũi tôi không còn ngửi thấy gì ngoài hương hoa cỏ. Lúc ấy, tôi mới dừng lại. Và phát hiện tôi - con dê nhỏ vẫn chưa thôi run rẩy, nằm bẹp giữa những thân có cao vút. Yếu ớt. Hèn nhát. Đáng nổi giận.

Vùng dậy, chạy lại theo đường cũ, tôi lao đến với Sừng To.

Bụi vẫn còn lả tả bay trên khoảng sân đầy nắng. Tôi nhìn thấy bà chủ tay cầm cái roi lớn rượt đánh Mít và Ken ở một góc nhà.

Tôi nhìn thấy điều tôi không hề muốn thấy, đã diễn ra.

Sừng To - người bạn còn lại duy nhất của tôi - bác đang nằm đó, bốn chân xoãi dài, đầu ngoẹo, những mảng lông trắng trên thân mình loang lổ.

Khe khẽ, tôi bước lại thật gần bên bác. Chân trước run run của tôi chạm vào bộ lông trắng bê bết máu của bác. Tôi không cất được thành tiếng khóc. Tôi cũng không thể gọi. Đau đớn làm tôi thành một con nhỏ câm lặng chỉ biết níu lên thân mình đã lỗ chỗ vết thương của bác, lay lay, lắc lắc.

- Sừng To! Sừng To! Sừng To!

Chi ý nghĩ tôi đủ sức kêu gào, thét gọi.

Cựa thân mình, rồi đôi mắt nhắm của bác từ từ, từ từ hé mở.

- À... con gái!

Vang bên tai tôi lại là giọng nói thân quen vui vẻ. Như không hề có trận chiến vừa diễn ra. Không hề có những vết thương.

- Đến lúc rồi đây, cô bạn nhỏ của ta...

Sừng To mỉm cười. Và tôi nhận ra nước mắt tôi đang rơi bồm bộp xuống chòm râu dài của bác. Tôi đang khóc.

- Đừng khóc, con gái! Cũng đừng giận ta nhé! Một ông già nói dối. Ta chưa từng có một mái nhà nào cả. Ta cũng chưa từng có vợ, có con cái. Ta... Ta... là một con dê đực bỏ đi. Ông bà chủ không cần ta. Những kẻ mua dê cũng không cần ta...

- Nhưng cháu cần Sừng To! Cháu cần bác, Sừng To ơi!

Tôi bật hét lên, không bằng ý nghĩ. Tôi đã có thể hét bằng giọng của chính mình.

- Cảm... Cảm ơn... con gái. Cảm ơn đã làm bạn cùng ta. Cảm ơn đã cần ta.

Sừng To lại mỉm cười.

Bỗng nhiên, tôi thấy sợ vô cùng nụ cười của bác. Tôi không muốn bác cười nữa. Tôi muốn bác ngồi dậy, muốn bác tiếp tục dẫn tôi xuyên qua đồng cỏ. Tôi muốn nhìn bác nhảy múa. Tôi muốn nghe bác hát một trăm bài, dù chúng có tệ thế nào đi nữa.

Nhưng trước tôi, Sừng To vẫn mỉm cười.

Châm chọc, chế giễu, căm ghét, tôi đã từng được nhận bao kiểu cười như vậy. Nhưng tất cả chúng chưa bao giờ làm tôi đau đớn đến dường này.

Nhắm chặt mắt, tôi không muốn đối diện nữa. Nụ cười của một người bạn. Nụ cười chia tay.

- Chỉ là tạm... tạm biệt... thôi. Tạm biệt... con gái...

Mắt nhắm nghiền, tôi nghe lời chào của Sừng To. Những âm thanh đứt quãng, nhỏ dần, nhỏ dần trượt qua tai.

Tôi không khóc. Tôi sẽ không bao giờ khóc. Sừng To nói đúng, chỉ là tạm biệt. Rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó. Sẽ lại được rong ruổi, được ca hát bên nhau ở một đồng có nào đó.

Tôi không khóc. Chỉ có một con dê nhỏ tội nghiệp bẹp mình, vùi mặt vào bụng một con dê lớn lông trắng gào lên nức nở.

Người bạn duy nhất, vị thần hộ mệnh của nó đã mất rồi.

Vị thần tên gọi Sừng To.

10.

Sáng nay, tôi đã kịp thấy những bông nho bừng nở. Tôi đã nói “Xin chào” người bạn cũ của Sừng To.

Từ trên giàn lá cao tít, những bông hoa xanh ngọc kết chùm đu xuống. Họ cũng đáp lại tôi lời chào. Gói lời chào vào một chiếc lá hình ngôi sao, ngậm chặt nó, tôi đem đến tặng người bạn lớn của tôi - Sừng To. Tôi đặt lá lên mặt cỏ, nơi tôi gặp bác lần đầu tiên. Và trốn vào một góc, tôi chờ.

Sừng To nhất định sẽ đến nhận lời chào. Tôi biết bác sẽ lại thình lình xuất hiện, giữa những bụi cỏ xanh, bộ lông trắng bồng lên như một đám mây. Tôi nhất định sẽ đợi bằng được bác. Ngày qua ngày...

- Em coi con Tai Trắng. Như nó không muốn vô chuồng nữa rồi. Nó cứ ở miết ngoài có...

- Thôi kệ nó đi anh. Em nghĩ chắc nó nhớ con Sừng. Bữa con Sừng bị cắn chết, nó kêu ầm ĩ suốt cả ngày mà.

- Em thiệt... Dê mà làm như người. Em cứ cho nó ở ngoài đi. Rồi cũng có ngày bị chó cắn chết nữa cho coi.

Tôi nhất định đợi bác. Dù ông bà chủ có đẩy xe có ngang qua ngang lại tôi ngày mấy lượt, người bực bội, người lo lắng lẫn thương cảm ngó tôi.

Tôi vẫn sẽ đợi bác. Dù bầy dê đực lớn ngày nào cũng tìm cách quăng từ chuồng nuôi ra những tiếng cười.

- Ê... Ê! Bạn mày đâu hả, Xấu Xí ơi?

- Ê, Xấu Xí! Ở ngoài đó luôn đi nhen! Hết chỗ cho mày rồi!

Khi những tiếng ồn làm tôi bực hết cỡ, lại ngậm chiếc lá đã héo rũ, tôi về nằm dưới những bông hoa xanh đung đưa theo gió. Tôi kể họ nghe câu chuyện về một người bạn rất quý họ. Người bạn luôn thích hát, thích chọc cười. Người bạn luôn có sẵn những chuyện kể, sẵn những trả lời cho gần hết câu hỏi trên thế giới. Người bạn hóa ra có nỗi buồn không ngôi sao lá xanh nào mang nổi. Và người bạn đã chết, chỉ vì bảo vệ tôi.

Những điều ước, những nỗi buồn gởi cho những ngôi sao lá xanh, tôi đã xóa sạch hết. Tôi đã gởi lại trên tất cả chúng, trên khắp các mặt lá chỉ một ước mong duy nhất: Sừng To sống lại.

Và khi một chiếc lá rơi xuống. Chúng đem theo mong ước của tôi lớn lên, lấp lánh lên dần.

Một ngày, khi chiếc lá to nhất, vàng giòn nhất rời cành cưỡi gió bay vèo, tôi quả thực đã gặp lại Sừng To.

Cái bóng cao lớn mập mạp của bác đã che hết trước mặt tôi một vạt nắng.

Mừng rỡ, tôi ngước mắt lên. Vẫn bộ lông trắng toát. Vẫn vòng ngực ưỡn. Vẫn cái đầu kiêu hãnh ngẩng cao, ngầu quá trời ngầu.

- Sừng To! - Vừa reo lên, tôi vừa nhổm dậy thật nhanh.

Sừng To còn nhanh hơn. Thoắt cái, tôi đã thấy bác vụt tới cuối đồng cỏ, chui tọt qua bờ rào.

- Sừng To!

Tôi chạy đuổi theo bác đến tận mép rào lưới chừa hẳn một lỗ trống to tướng.

Sừng To đứng lại. Đôi mắt dài mở to ngạc nhiên, lạ lẫm.

- Bạn gọi ai đấy?

Tôi lắc lắc tai, chơm chớp mắt. Tôi làm sao thế này? Sao tôi không nhận ra “Sừng To” này không có cặp sừng và không có cả râu.

- Bạn... bạn không phải Sừng To!

Buồn thiu, tôi nhìn kĩ lại kẻ lạ mặt. Bộ lông hắn cũng tuyền trắng là trắng như Sừng To, nhưng dày cộp, xầm xoàm như một nùi cỏ rối.

- Sừng To gì chứ! Tôi là Cừu. Cừu Xồm. Họ gọi tôi như vậy. - Kẻ lạ mặt hất đầu.

Và tôi nhìn thấy “họ”. Lớp lớp những nùi cỏ trắng, những đụn mây trắng đang tiến lại từ phía xa.

“E... e... e...”

Những âm thanh nối tiếp nhau vang dội. Bụi cuốn mù trời dưới những loạt chân bước ngỡ lững thà lững thững.

- Bầy của tôi đấy! - Cừu Xồm giải thích ngắn gọn. - Dù không thích họ mấy... Nhưng chào nhé. Tôi đi đây. Rảnh qua chỗ tôi chơi.

- Bạn ở đâu?

Tôi gọi với theo Cừu Xồm.

Không nhận ra mình đã chui qua khỏi lỗ trống, đứng ngoài bờ rào.

Ở đồng có bên kia. Ngay chân núi!

Cừu Xồm nói mà như hét, để át ồn ào um xùm từ phía bầy cừu.

- Còn có một đồng có nữa hả?

- Có chứ! Bạn ngố quá! Đồng cỏ ở khắp mọi nơi!

“Đồng có tự do

Đồng có xanh xanh

Đồng cỏ tươi tươi

Lên đường thôi!”

Giọng hát hay tuyệt của Cừu Xồm xa dần, im bặt.

Bóng dáng của bầy cừu biến mất mà tôi vẫn còn đứng ngoài bờ rào, ngơ ngác. Cừu Xồm đã nói vẫn còn rất nhiều đồng cỏ khác. Thế giới của tôi, đồng cỏ của tôi, nơi chứa bao diệu kì, bao nước mắt của tôi, hóa ra cũng chỉ là một trong nhiều và rất nhiều thế giới mênh mông rộng lớn thôi sao?

Tự nhiên, tôi muốn biết tất cả chúng. Tôi muốn được chạy nhảy, được ca hát trên mọi thế giới ấy.

Khi đó nỗi buồn nào của tôi rồi cũng sẽ thành nhỏ xíu, thành nhẹ bỗng. Khi đó, giữa những mênh mông tôi sẽ thổi chúng bay vèo, không dấu vết. Và khi đó, tôi sẽ không còn là tôi bây giờ nữa, một con dê nhỏ yếu ớt tội nghiệp.

Phải. Tôi cần đi thôi. Đồng có ở khắp mọi nơi và chúng đang chờ tôi.

Hít một hơi dài, từ từ ngoảnh lại, tôi nhìn thật kĩ, thật lâu những cảnh vật ở bên kia bờ rào trống. Khu chuồng nuôi, đồng cỏ, nhà ông bà chủ, khoảng sân,...

Tôi nhìn về những kỉ niệm, những nỗi buồn rồi sẽ quên, sẽ không bao giờ nhắc đến nữa, dù chỉ một lần.

Rồi, quay đi, bốn chân khua hết tốc lực, tôi đuổi theo dấu bầy cừu.

Xung quanh tôi, gió đang rải tung một mùi hương có mới. Trước mặt tôi, là con đường rộng thênh thang quá đỗi.

Tôi - cô dê ba tháng tuổi, có cái tên Tai Trắng.

Tôi đang đi về phía tự do.

20.6.16