← Quay lại trang sách

Vương Quốc Linh Lung I.

“Linh kinh linh kinh.”

Mi Vân choàng tỉnh giấc, đưa mắt nhìn quanh.

Ô cửa sổ mở đóng khung một vuông trời tím nhạt mà những vì sao bé tí cứ như những hạt mè biết nhấp nhánh. Lủng lẳng trên cửa sổ là chiếc chuông gió. Những ống màu bạc thuôn dài đang khua theo gió linh kinh linh kinh. Âm thanh gọi Mi Vân ra khỏi giấc ngủ. Bà đã treo chiếc chuông gió bên cửa sổ chiều nay.

- Hi vọng âm thanh của nó sẽ giúp cháu vui lên. Vì bà nghe nói trong âm thanh chuông gió có chứa một điều bí mật thần kì. - Mi Vân biết, bà đang muốn an ủi Mi Vân trong những ngày phải ở nhà thật buồn chán.

Sột soạt sột soạt. Gió lật những trang giấy vở trên bàn.

Mi Vân bật đèn học. Trang giấy trắng tinh chạy dòng chữ mẫu đều đặn của mẹ: “Au, Phép Màu”. Sau đó là những dòng lên xuống ngoằn ngoèo. Chữ của Mi Vân. Chúng xấu xí đến thảm hại. Mi Vân mười một tuổi mà không viết được đàng hoàng một dòng chữ đơn giản như bài tập mẫu giáo.

- Tất cả là tại mày! - Mi Vân đánh chách vào tay phải.

Nó vẫn nằm im rù trên bàn. Yếu ớt và ngơ ngác. Thật tội.

Sau tai nạn, nó cứ nằm im như thế, không cục cựa, không ngo ngoe nổi một đầu ngón tay. Nó bắt Mi Vân phải làm mọi việc bằng tay trái, cánh tay không thuận. Tay trái làm tương đối tốt hết thảy, trừ việc viết bài. Cũng phải, trước giờ nó có khi nào cầm đến chiếc bút và rào rào tạo chữ trên giấy đâu.

Mẹ đã nói:

- Con phải rèn viết chữ được bằng tay trái thì mới có thể trở lại trường

Mà Mi Vân thì đã nghỉ học quá lâu rồi. Cô bé nhớ trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô quay quắt.

Nhưng viết chữ không phải là việc người ta có thể làm được trong một vài ngày. Nhất là lại tập viết bằng tay trái. Bàn tay chưa bao giờ học viết.

Những nét chữ cứ trồi lên trụt xuống khỏi ô li vở, xô cá vào nhau. Bàn tay Mi Vân tê buốt. Bực tức, cô bé xé toạc trang vở, vò thành một cục tròn liệng xuống đất.

Mi Vân gục mặt xuống bàn:

- Không được rồi! Không được! Phép Màu gì chứ! Phải chi mà có được một Phép Màu..

- Được chứ! Sẽ có một Phép Màu!

Mi Vân giật nảy người. Một cô bé lạ hoắc không biết tự khi nào đứng ở sau lưng Mi Vân, vui vẻ đáp lời.

- Bạn... bạn... bạn... - “Ở đâu ra vậy?” Mi Vân định hỏi thế, nhưng bất ngờ quá, thành thử mấy tiếng cuối cùng cứ lắp ba lắp bắp trong miệng không chui ra được.

- Có Phép Màu đấy, bạn tin không? - Cô bé lạ lặp lại câu nói, giơ chân định bước tới.

- Không... không. - Tự nhiên Mi Vân lùi lại, luống cuống va cả vào cái bàn.

- Bạn sợ mình à? - Đôi mắt to của cô bé tròn xoe lên, rồi nhanh chóng cụp xuống, buồn rầu. - Tại mình xấu xí quá, đúng không? Mình đã định xuất hiện với bộ quần áo đẹp nhất, vậy mà... - Cô bé cúi đầu, di di mấy ngón chân.

Giờ Mi Vân mới để ý, cô bé đi chân không.

Nhưng cô bé không xấu xí một chút nào. Khuôn mặt tròn được đúc thêm một đôi mắt to có hàng mi rợp dài cùng cái miệng nhỏ xinh đó hồng hồng như thoa son.

Những món tóc đen óng cuộn thành từng búp to rủ xuống vai chiếc áo đầm màu vàng kim rực rỡ. Trên eo còn thắt thêm một cái nơ, không biết làm bằng chất liệu gì mà cứ óng ánh lên như được rắc một lớp nhũ cũng vàng kim.

- Không. Bạn xinh đẹp như một công chúa vậy. - Mi Vân vội nói, đã lấy lại bình tĩnh chút chút.

- Thật á? Ôi! Mình vui quá. Bạn khen mình xinh dù mình không có giầy à? Bạn thật tốt! Cô bé ào đến, ôm chặt cổ Mi Vân mừng rỡ. Lớp nhũ trên cái nơ cũng rơi qua bên áo Mi Vân óng ánh.

Khe khẽ, Mi Vân gỡ vòng tay người bạn lạ mặt hỏi cái điều vẫn thắc mắc nãy giờ:

- Mà... bạn là ai thế

- Mình à? Í! Quên mất! - Cô bé bụm miệng cười. Mình là Xi Xa. Mình đến để xin bạn giúp đỡ.

- Giúp đỡ? Mình á?

- Ừ. Mình cần bạn giúp để thắng cuộc thi bay. Giải thưởng sẽ là Phép Màu. Tuyệt vời chưa? Khi đó mỗi chúng ta sẽ được tặng một Phép Màu. Sẽ có thể ước bất cứ điều gì. Sẽ...

- Ôi! Chậm đã! Mình không hiểu gì hết. Bạn... - Mi Vân buột ra một tiếng kêu.

- Không có thời gian đâu. Mình sẽ giải thích kĩ hơn khi chúng ta đến đó. Đi thôi! - Xi Xa vẫn tiếp tục nói rất nhanh.

- Đi đâu?

- Đến vương quốc của mình. Xứ sở Linh Lung - Xi Xa huơ một bàn tay.

Một trận gió ào ạt tuôn vào qua ô cửa mở. Màn cửa tung lên, cái chuông gió khua liên tục “linh kinh linh kinh”. Âm thanh mỗi lúc một to dần, to dần. Rồi từ những ống bạc tuôn ra một vầng ánh sáng chói lòa. Mi Vân cảm giác hai chân mình bị hút lên. Cả thân người cô bé nhẹ bỗng như một cái lông chim, bốc lên, hút về phía quầng sáng vàng rực.

- Tại sao phải là mình? - Mi Vân hét lên giữa những tiếng “linh kinh linh kinh” to đến điếc tai.

Nắm chặt tay trái của Mi Vân, cũng đang bị hút đi như bạn, Xi Xa nhoẻn một nụ cười. Không cần mở miệng hét nhưng tiếng cô bé vẫn tràn qua tại Mi Vân thật rõ ràng:

- Vì mình biết! Bạn cũng như mình, chúng ta cần một Phép Màu.

II.

Họ đã đến nơi.

Xứ sở của Xi Xa. Vương quốc Linh Lung.

Mi Vân thấy nên gọi là Vương Quốc Có có vẻ thích hợp hơn. Vì khắp nơi toàn là có. Những đồi cỏ tròn tít tắp nối nhau như những cái mũ nấm khổng lồ xanh mượt từ dưới đất đội lên, hết cái này đến cái khác chạy về phía chân trời.

Mà bầu trời thì... Chưa bao giờ Mi Vân thấy cái gì xanh và trong đến vậy. Da trời tựa hồ như một mặt gương sáng màu xanh ngọc bích, trong veo. Trong đến nỗi không tìm thấy được một sợi mây, dù là bé tí.

- Ơ! Bầu trời ở đây không có mây! - Mi Vân kêu lên một cách ngạc nhiên.

- Có chứ! Nhưng mây ở tít trên kia cơ. Ở chỗ của A Lang Gi. - Xi Xa chỉ tay.

- Mi Vân cố nhướn theo. Không biết cô bạn đang chỉ về cái gì.

- Về nhà mình thôi! - Chẳng để Mi Vân kịp suy nghĩ, vẫn vội vã như cũ, Xi Xa giật giật một bên áo Mi Vân.

Và rồi... đúng thật là có Phép Màu. Người bạn mới của Mi Vân bốc bay lên. Bộ váy áo vàng kim lấp lánh giữa lưng chừng xanh óng. Mi Vân chợt thấy trên lưng cô bạn chấp chới một cặp cánh mỏng dính, bé xíu và cũng màu vàng kim.

- Chờ đã! Chờ đã! Mình không biết bay! - Mi Vân gọi với theo.

Xi Xa chựng lại ở lưng trời. Rồi như một mũi tên, cô bé lao vút xuống

- Bạn bay được mà.

- Không! Mình đâu có cánh như bạn.

- Cánh? À. - Xi Xa cười phá lên - Mình đâu có bay bằng cái này. Đây là vật trang trí mà. Lúc ở thế giới của bạn mình thấy một con vật rất hay có cái này. Mình đuổi theo nó xin mượn tạm nên rớt mất cả giày. Nó rất đẹp đúng không? Con vật có mình dài dài ấy nói mình có thể chọn màu. Nó có một kho cánh. Nhưng mình chỉ lấy cái vàng kim.

- Đó là con chuồn chuồn. - Mi Vân vỡ lẽ khi nhìn kỹ lại đôi cánh của cô bạn và trở lại điều muốn hỏi: - Nhưng không bay bằng cánh thì cậu bay bằng gì?

- Bằng tay! Xem mình nè! - Xi Xa vừa nói vừa nhịp nhàng vẫy đôi tay như một cánh chim. Thế là cô bé bay vút lên. Lượn một vòng tròn. Cuối cùng đáp xuống lại trước Mi Vân.

- Bạn sao vậy? Làm theo đi! Dễ vầy mà. Dang tay ra. Vẫy vẫy như mình nè.

- Nhưng mà... Nhưng mà... - Mi Vân lúng túng. Bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải vò vò một cách khổ sở.

- Quên mất! Bạn chưa biết bay một tay!

- Bay một tay - Mi Vân ngạc nhiên, quên mất cả sự bối rối.

- Ừ. Đó cũng là bài thi của bọn mình đấy. Cuộc Thi

Bay Một Tay. “Đội nào về đích trước bằng một cánh tay của thành viên này kết hợp với một cánh tay của thành viên kia. Chứng tỏ rằng giữa đồng đội đã có sự gắn kết tuyệt vời. Sẽ chiến thắng và giành được Phép Màu.” A Lang Gi đã nói thế.

- “Sự gắn kết tuyệt vời giữa đồng đội” là sao?

- Là mình với bạn. Chúng ta là một đội. Chúng ta sẽ đến đích cùng nhau. Thân mình chúng ta sẽ được buộc vào nhau bằng một vòng mây. Nếu bạn hoặc mình bay trước, vòng mây sẽ đứt. Khi đó, dù có đến đích được thì vẫn thua. Hiểu chức

- Giống như thi chạy ba chân - Mi Vân reo lên.

Ở chỗ bạn có cuộc thi này ư? Thấy chưa. Mình đã chọn đúng người. Tuyệt! Tuyệt thật!

Mi Vân định giải thích cho Xi Xa sự khác nhau giữa thi chạy ba chân và bay một tay thì đã thấy cô bạn đưa hai ngón tay lên miệng, làm một tiếng “hoét” thật to.

- Bạn làm gì thế?

- Gọi Mèo Bay. Bạn chưa bay được mà. Nó sẽ đưa bạn về nhà mình.

Một chấm nhỏ xíu lập tức xuất hiện trên nền trời bên phải Mi Vân, rồi dần to lên, hiện rõ ràng một con mèo mướp khổng lồ. Bốn chân mèo dang ra, cái đuôi xoay tít một cách kì cục như chong chóng.

“Ầm”. Con mèo làm một cú tiếp đất thật chẳng nhẹ nhàng. Đứng dậy trên hai chân, nó nhăn nhó, lúc lắc bộ lông vằn đen trắng

- Thật không đúng lúc! Cô gọi nhanh quá. Tôi đang ngủ. - Nó há cái miệng to, ngáp một cách uể oải.

- Đừng lười! Chở bạn ta về đi, Mèo Bay!

- Xin mời. Thưa tiểu thư! Mà sao cô không tự bay lấy nhi! - Đứng lại đàng hoàng như một con mèo (tức là bốn chân trên đất), Mèo Bay vừa rùn người thấp xuống, vừa càm ràm.

- Không được vô lễ nhé, Mèo Bay! Bạn ta sẽ là một tay bay thật cừ đấy, đợi xem!

- Tất nhiên. Tất nhiên. - Mèo Bay đập mạnh đuôi xuống nền cỏ.

Mi Vân thấy mình đang bay lên trên cái lưng mượt lông của Mèo Bay.

III.

Nhà của Xi Xa ở trên một ngọn đồi cỏ thật cao.

Từ trên đồi nhìn xuống, Mi Vân cảm thấy hệt như đang ở trên ban công tầng ba ngay trước phòng mình vậy.

Nhà là một khối tam giác to có ba mặt, với cái chóp nhọn hoắt, còn phần bụng phình to ra chẳng khác gì một kim tự tháp.

Một kim tự tháp sáng rực màu vàng kim.

Xung quanh đấy, trên những ngọn đồi bên cạnh cũng chi chít mọc những ngôi nhà chóp nhọn như thế. Có điều cái thì màu xanh ngắt, cái đỏ tía, cái hồng tươi. Ngang phần bụng to của mỗi ngôi nhà đều được viền quanh bởi một vòng dây leo gì đấy, xanh mượt, thỉnh thoảng còn biết cựa cựa mình, vẫy vẫy mấy cành lá lua tua.

- Đấy là Dấu Hiệu - Xi Xa giải thích khi Mi Vân dường như muốn hỏi đây là cái gì - Dấu Hiệu biết vẫy tức là nhà đó có người có thể tham gia dự thi. Sau khi anh mình thi xong, Dấu Hiệu nhà mình đã không vẫy lấy một cái. Mình đã mong nó biết bao nhiêu. Cuối cùng rồi cũng thấy.

- Bạn có anh trai à?

- Ừ. Anh mình là Du Ca. Ảnh hơn bọn mình bốn tuổi. Ảnh là Quán quân Bay Một Tay bốn năm trước đó nhé. Theo mình, mình sẽ đưa bạn đi gặp ảnh.

Xi Xa kéo Mi Vân vòng ra sau lưng ngôi nhà chóp nhọn.

Mi Vân để ý thấy Mèo Bay lừ lừ đi bằng bốn chân đến trước ngôi nhà. Thình lình, bức tường màu vàng kim rùng rình mở ra một khoảng trống tròn vo. Mèo Bay đi vào. Khoảng trống biến mất. Cứ như ngôi nhà đã nuốt Mèo Bay bằng một cái miệng rất to.

Anh trai Xi Xa đang ở trong cái gì đó hơi giống một cái chuồng. Vì cũng có những thanh gỗ xếp chồng, quây lại với nhau vuông vức, cao ngang người.

Nhưng có vẻ đây là một cái chuồng quá khổ so với thứ mà Du Ca đang ngồi vỗ vỗ tay lên nó, như đang vuốt ve một con thú cưng. Đó là một đám mây be bé.

- Anh bạn nuôi một đám mây - Mi Vân không giấu được ngạc nhiên.

Người con trai trong “chuồng nuôi” đứng dậy. Gương mặt với những đường nét hệt Xi Xa nở bừng một nụ cười.

- Hẳn em là đồng đội mà Xi Xa tìm lâu nay? Vui vì được gặp em! Anh là Du Ca. Còn em?

- Em là Mi Vân. - Mi Vân quả thật có chút bẽn lẽn. Anh trai Xi Xa có một giọng nói thật hay. Trong bộ quần áo xanh nhạt có cái ngù 2 vàng kim trên vai, trông Du Ca y hệt một chàng hoàng tử trong cổ tích.

- Anh rất biết ơn vì em đã đồng ý đến giúp Xi Xa. Mà không... Là giúp bọn anh mới đúng. Đợi tí nhé. Anh cho Mây Trắng ăn xong rồi mình cùng vào nhà.

Du Ca lôi từ dưới có lên một cái ống dài ngoằng như ống nước. Cậu vặn cái vòi ngay đầu ống. Không phải nước mà là một luồng hơi tuôn ra y hệt sương mù. Làn hơi túa ra xung quanh. Mi Vân thấy mình như ở giữa một đám khói mờ mịt nhưng mát rượi. Được một lúc, làn hơi tan đi. Mi Vân nhìn về phía Du Ca. Cậu đang bồng bềnh trên một đám mây thật vĩ đại.

Làm một cú nhảy nhẹ nhàng, Du Ca đã ở bên cạnh Xi Xa và Mi Vân.

- Hôm nay hình như anh để nó ăn no quá! Nó nở to ghê. Mây Trắng à, mày nên ăn kiêng thôi. Mày phát phì rồi. - Du Ca gọi với lên. Và rõ ràng Mi Vân thấy khối mây to tướng trong chuồng phì một tiếng bất mãn khá to.

- Nó là phần thưởng được tặng thêm trong cuộc thi bay. Anh mình cưng nó lắm! Nên nó hơi nhõng nhẽo. Mấy đám mây ấy mà. Chúng biết giá trị của chúng nên thường bày đặt õng ẹo. - Xi Xa thì thầm.

- Mây ở xứ bạn quý thế cơ à?

- Ừ. Ở đây, người tài giỏi đều có một đám mây. Oách lắm! Muốn đi đâu họ chẳng cần phải bay. Họ cưỡi mây, y hệt A Lang Gi.

- A Lang Gi là ai? - Mi Vân thấy mình cần phải hỏi ngay, trước khi Xi Xa tíu tít sang một câu chuyện khác.

- A. Đó là người đứng đầu vương quốc của mình. Ông ấy ở trên Đỉnh Tròn, nơi tập trung mây, cùng với ba mẹ bọn mình.

- Ba mẹ? Vậy các bạn không sống cùng ba mẹ sao?

- Mọi trẻ con ở vương quốc Linh Lung đều không được sống cùng ba mẹ. Khi bọn mình còn bé, ba mẹ chăm sóc bọn mình trên Đỉnh Tròn. Nhưng khi một đứa trẻ lên mười, nó buộc phải xuống đây, để tập luyện thành một con người độc lập, trưởng thành. Đó là tục lệ. Cha mẹ có thể về thăm con mình nhưng tuyệt đối không được để chúng thấy.

- Vậy là Phép Màu chỉ có thể giúp các bạn gặp ba mẹ thôi sao?

- Không. Phép Màu có thể biến mọi điều ước thành sự thật. Nhưng với mọi trẻ con ở xứ sở của mình, điều ước duy nhất vẫn là được gặp ba mẹ mà thôi. - Giọng Xi Xa xìu xịu xuống, buồn buồn.

Mi Vân thấy mình nên nói một cái gì đó:

- Đừng buồn. Nhất định chúng mình sẽ thắng cuộc thi bay!

IV.

Tuyên bố chắc nịch với Xi Xa sẽ chiến thắng là thế. Nhưng Mi Vân thật sự lo lắng vì không biết sẽ giúp cô bạn chiến thắng bằng cách nào.

Trong buổi tập bay đầu tiên, Mi Vân đã làm Mèo Bay cười lăn lóc trên cỏ vì hết đập đập cánh tay như con vịt bầu lại húc đầu vào mấy cây cột rào Du Ca dựng lên trên bãi tập. Một đôi tay thì sẽ giúp cơ thể được thăng bằng, bạn có thể rẽ không khí lượn lên, vòng xuống đều rất tuyệt. Nhưng chỉ với một cánh tay thì...

Mi Vân liên tục bị mất thăng bằng khi bay. Tay trái đập đập nâng được nửa thân người lên, nhưng nửa bên phải nặng trịch. Thế là y như rằng: Một là cô bé chao đảo ngã nhào xuống có. Hai là ráng tập tễnh lượn được một vòng rồi cũng bị nghiêng người, chúi vào một cây cột. May mà Du Ca đã tết những cây cột ấy toàn bằng cỏ. Nên Mi Vân không hề thấy đau.

- Cố lên! Ai mới tập bay cũng thế cả. Mà em lại bay bằng một tay. Được vậy đã rất cừ. - Du Ca luôn nói thế, mỗi lần chạy lại đỡ cô bé lên.

Du Ca là một ông thầy rất đỗi dịu dàng. Và Mi Vân thấy rằng mình cần nỗ lực hơn nữa.

Đến buổi tập thứ ba, Mi Vân đã có thể chỉ cần một lần đập cánh tay là vút người lên được như Xi Xa.

Hai cô bé bắt đầu tập bay chung. Tay trái Xi Xa giữ chặt cánh tay phải yếu ớt của Mi Vân. Họ bay cùng nhau, bằng một cánh tay còn lại của mỗi người. Nhịp nhàng, đều đặn. Lượn qua, lướt tới nhẹ nhàng như một đám mây.

Những buổi tiếp theo Du Ca bắt hai cô bé luyện tốc độ bằng cách buộc một đầu dây cỏ dài vào Mây Trắng, đầu kia sợi dây thì quấn ngang người Xi Xa và Mi Vân. Hai cô bé phải bay đuổi theo Mây Trắng sao cho không làm đứt đoạn dây.

Đó là một công việc rất vất vả.

Mây Trắng bay như một tia chớp. Xi Xa cố sức đuổi theo nó, Mi Vân không theo kịp bạn nên chỉ chùng chình một chớp mắt là sợi có đứt phựt. Du Ca liên tục thay sợi có. Mồ hôi Mi Vân thấm đẫm ướt chiếc áo.

Khi cả bọn thay đến sợi dây cỏ thứ mười lăm thì lưng chừng trời xuất hiện hai cô bé áo đỏ tía như hai bông hoa mào gà.

Hai cô cũng đan một cánh tay vào nhau và bay theo kiểu dính chùm. Cô bên trái đung đưa bím tóc rất điệu lúc cả hai đáp xuống bãi có nhà Xi Xa.

- Xem ra vất vả nhỉ! Nhìn họ kìa, Xa Xe. Họ bay mới tội nghiệp làm sao!

- Đúng đấy, Đi Đa. - Cô bé bên phải vờ thở dài thật não nuột. - Mình thương Xi Xa quá đi mất! Xi Xa à, không cần cố đâu. Dù gì thì chức Quán quân cũng là của bọn mình thôi mà.

- Đừng hòng! Để rồi các cậu xem. Mình sẽ không chịu thua đâu. - Xi Xa hét tướng lên trong lúc hai cô bé áo đỏ điệu đà vẫy hai cánh tay xinh xắn rồi xoay tròn, xoay tròn và bay bổng lên như một cơn lốc màu đỏ tía. Một chuỗi cười trong vắt rớt xuống từ giữa không trung.

Xi Xa giẫm chân thình thịch xuống đất. Cô bé như cố nuốt một cơn giận sắp nổ tung.

- Mình xin lỗi Xi Xa. Tại mình cả, mình là một đồng đội tồi. - Mi Vân cảm thấy áy náy kinh khủng.

Cơn giận của Xi Xa lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi. Cô bé nắm bàn tay yếu ớt của Mi Vân, nhìn bạn thật chân thành:

- Không. Mình nhất định không chọn lầm. Bạn là một đồng đội, người bạn tuyệt vời. Không được nản. Nào! Bọn mình tập tiếp thôi.

Mèo Bay đã thức rồi ngủ, ngủ rồi thức đến mấy chập trên bãi cỏ. Còn Mây Trắng thì đã bay gần đúng một trăm vòng.

Đó cũng là buổi tập dợt cuối cùng.

V.

Hôm sau, từ lờ mờ sáng, cuộc thi đã chuẩn bị bắt đầu.

Thoạt tiên, Mi Vân thấy một thoáng rùng rình chuyển động trên bầu trời trong vắt ở khoảng giữa những đồi cỏ. Rồi rắc một tiếng. Cả nền trời ngọc bích nứt dọc ra. Liên tục mây túa ra từ vết nứt như có người đứng sau màn trời quạt ra những luồng khói cực lớn. Mây tràn từ trên cao xuống, lổm ngổm bò giữa màu cỏ xanh mượt. Rồi nhanh chóng tụ lại, xếp chồng tạo thành một ngôi nhà khổng lồ lơ lửng giữa không trung, ngang tầm nhìn của những cô bé cậu bé đang xếp hàng bên dưới. Đứng trước nhà là một ông già với chòm râu dài còn trắng hơn cả màu mây. Tay ông cầm một cây gậy dài mà Mi Vân chắc là làm bằng có vì màu xanh đặc biệt của nó.

Ông già khua cây gậy đi một vòng, hàng loạt những hàng ghế xuất hiện giữa vòng mây. Tất nhiên chúng cũng làm bằng mây nốt. Từ ngôi nhà khổng lồ tuôn ra một dòng người.

- Cha!... Mẹ!... Cha mình kìa!... Mẹ mình đấy!

Mi Vân nghe xung quanh mình trỗi lên những âm thanh ào ạt, xôn xao.

Bên cạnh Mi Vân, Xi Xa đang vẫy tay lia lịa với một người đàn bà vừa ngồi xuống hàng ghế đầu. Bà có những búp tóc đen to, xõa xuống chiếc áo vàng kim óng ánh hệt Xi Xa. Bà đang nhìn bọn nó. Ánh mắt thật hiền từ ấm áp. Bà làm Mi Vân nhớ đến mẹ. Mẹ cũng có một ánh mắt ấm như thế. Vậy mà Mi Vân đã để mắt mẹ nhỏ nước không biết bao nhiêu lần. Tự nhiên Mi Vân muốn khóc.

Nhưng lúc này trên vòng mây, A Lang Gi - Phải, ông già đó chính là A Lang Gi - đã khua vòng gậy thứ hai và sang sáng tuyên bố:

- Cuộc thi bắt đầu!

Như những con chim cắt, những bóng vàng, xanh, đỏ, hồng vút bay lên, lướt nhanh trong tiếng vỗ tay rào rào; tiếng huýt hoét hò reo từ dưới mặt đất lẫn trên lưng chừng mây.

Mi Vân khua cánh tay khỏe mạnh liên tục trong không khí như đang rẽ nước tập bơi. Xi Xa cũng vun vút bay bên cạnh bạn.

Một vòng mây mỏng mảnh không biết từ lúc nào xuất hiện quanh hai cô bé, như sợi dây cỏ Du Ca buộc ngang lưng cả hai lúc dạy tập bay.

Khéo léo lách qua một cột có thình lình xuất hiện chắn ngang đường, Xi Xa hét lên:

- Những bài tập bay của anh mình rất hiệu quả, đúng không?

Không kịp trả lời, Mi Vân đẩy Xi Xa chệch qua bên trái trong tích tắc một cột có khác thình lình chọc lên từ mặt đất

- Nguy hiểm!

Hai cô bé áo xanh lá bên trái không kịp né, va vào cột cỏ lộn nhào.

Họ đã bị loại.

Mi Vân và Xi Xa tiếp tục lao lên.

Phía trước hai cô bé, thấp thoáng hai cái bóng đỏ tía nhập vào nhau.

- Tiến lên!

Không cần thốt ra lời, nhưng trong đầu cả hai nổ bùng cùng một suy nghĩ. Họ đã thành một thể thống nhất trong ý nghĩ và hành động.

Từ bên dưới nhìn lên, Du Ca chỉ thấy một cụm màu vàng kim bứt vụt lên. Luồn qua hai cột có hẹp cao ngất. Vút lên cao khỏi một đám lưới cỏ có những cái tua dài rối rắm đưa lên. Cụm vàng kim lướt băng qua một đốm đỏ cuộn tròn.

Và rồi... Một tiếng nổ thật đinh tai. Những cột có đồng loạt nổ bung ra, bắn lên trời liên tiếp những tia sáng, lúc kết vầng, lúc tỏa ra như muôn ngàn bông hoa xanh.

Du Ca hét lên muốn nổ tung lồng ngực. Bên cạnh cậu Mèo Bay và Mây Trắng cũng đang cuộn vào nhau xoay vòng trong niềm vui đến tột cùng.

Hoa xanh đã nở.

Mi Vân và Xi Xa đã làm được điều Du Ca thực hiện bốn năm trước.

Nước mắt cậu bỗng chốc túa ra, ướt nhèm cá nụ cười.

Ở tít tắp đầu kia, trên nền trời ngọc bích trong suốt, Xi Xa và Mi Vân đang được công kênh trên đoàn người nào xanh, nào đó, nào hồng...

Bầu trời ở xứ sở Linh Lung giây lát như lung linh muôn vàn màu sắc tuyệt đẹp.

A Lang Gi mỉm cười đứng giữa vòng mây chờ đợi. Hai cô bé đã được đưa đến trước ông, bao quanh giữa một đoàn trẻ con áo quần đủ sắc màu.

Vuốt chòm râu dài, A Lang Gi hướng về người thắng cuộc đang rạng rỡ hạnh phúc:

- Như thường lệ. Ta dành cho đội chiến thắng một Phép Màu. Hãy nói ta nghe điều mong ước nhất của các con. Ta sẽ biến nó thành sự thật

- Thưa A Lang Gi, con muốn... - Xi Xa dừng lại một giây.

Gương mặt Xa Xe và Đi Đa trong đám bạn như chảy dài ra, buồn rầu. Họ buồn vì không được gặp cha mẹ đây mà. Xa Xi nhìn quanh thêm một lần nữa. Hình như trên gương mặt bạn bè nào xung quanh cô bé cũng đọng nỗi thất vọng, buồn thiu. Trong số họ có bao nhiêu người đã được gặp cha mẹ một lần. Chiến thắng cuộc thi mỗi năm chỉ có một đội, hai người. Người thắng cuộc rồi thì vẫn muốn giành Phép Màu ở năm sau nữa, tất nhiên. Vì đứa con nào lại không muốn được ở bên cha mẹ thật nhiều lần.

Con muốn... Mọi đứa trẻ ở xứ sở Linh Lung này đều được gặp cha mẹ mình hôm nay, thưa A Lang Gi! - Xi Xa reo lên điều ước của mình.

Một tiếng “òa” khủng khiếp dậy lên từ đám đông.

Đúng rồi! Đúng rồi! Bọn trẻ con reo lên. Sao bọn mình không nghĩ ra điều đó trước đây. Vậy là mỗi năm tất cả trẻ con đều sẽ được gặp cha mẹ một lần. Người nào chiến thắng cũng là chiến thắng chung cho tất cả mọi người

- Đúng rồi. Hoan hô, Xi Xa! Hoan hô, đội vàng kim! Ồ ạt những tiếng reo hò.

Bọn trẻ con nắm tay nhau, ôm lấy nhau, nhảy nhót tưng bừng.

- Và... nếu có thể... thì trong tất cả mọi ngày, chứ không riêng hôm nay, thưa A Lang Gi! - Tiếng Mi Vân đột ngột cất lên như một tiếng chuông.

Đám đông ngừng reo hò, nhảy múa.

Trên hàng ghế, các cha mẹ cũng im bặt những tiếng trao đổi xì xào.

Cả vương quốc Linh Lung chừng như nín thở trong một giây.

Đã có một điều ước trái với tục lệ. Một điều ước vượt quá sức tưởng tượng.

Tất cả lặng phắc. Họ đợi cơn thịnh nộ của A Lang Gi.

Và họ thấy... Chòm râu bạc rung rung liên tục trên đôi mặt hồng hào, giọng A Lang Gi chừng dõng dạc, sang sáng hơn mọi lần:

- Thật là hai đứa bé tham lam! - Ông nói - Đứa sau còn muốn những thứ khôn ngoan hơn đứa trước. Đi ngược với mọi tục lệ, chúng muốn điều ta chưa hề nghe thấy. - Ông dừng lại. Đám đông tưởng chừng như nghẹt thở. - Nhưng không có nghĩa là không thực hiện được.

Lại một lần nữa đám đông òa lên, âm thanh còn dữ dội hơn lần đầu.

- Luật lệ cũng là do con người tạo ra. Luật lệ ta đặt ra là để cho cuộc sống ở xứ sở Linh Lung này tốt đẹp hơn. Nhưng theo thời gian có lẽ chúng đã không còn giữ nguyên được giá trị. Bọn trẻ con đã trưởng thành, đã chứng tỏ chúng là những con người thông minh, biết cảm thông đoàn kết. Vậy thì... Các cha mẹ hãy trở về để dạy chúng về tình yêu thương. Luật lệ không thể hủy bỏ hoàn toàn. Do đó, khi bọn trẻ 18 tuổi, bắt đầu là người lớn thực thụ, các cha mẹ phải trở về Đinh Tròn để bọn chúng tự xây dựng một cuộc sống mới. Cuộc thi bay vẫn sẽ được tiến hành. Nhưng sẽ dành cho Những - đứa - trẻ - người - lớn này, cho Những - người - lớn - thực - thụ, nếu họ muốn gặp lại người đã sinh ra, chăm sóc và yêu thương họ trong suốt tuổi ấu thơ. - Tiếng A Lang Gi còn vang vang nữa trong dòng âm thanh rộn rã tưng bừng

- Ôi! Phép Màu thứ hai! Còn cánh tay của bạn... Làm sao?

Xi Xa đang ôm chặt Mi Vân quay một vòng tròn, bỗng dừng lại, thảng thốt hỏi điều mà Mi Vân phút chốc quên đi mất.

Mi Vân không còn nghe gì nữa.

Giọng nói của Xi Xa. Tiếng ầm ầm náo nhiệt. Tất cả bỗng trở nên mơ mơ hồ hồ.

Những đồi cỏ xanh mượt. Bầu trời ngọc bích. Vòng mây trắng bồng bềnh. Mọi thứ mờ dần, mờ dần. Tưởng chừng như xa xôi lắm.

Mi Vân nhận ra mình đang bị hút lên trong một quầng sáng vàng rực, chói lòa.

“Trái tim tuyệt vời của con còn hơn cả một bàn tay!”

Trong quầng sáng, một giọng nói thật ấm từ đâu trỗi lên khẽ thì thầm cùng Mi Vân. Nghe sao giống tiếng của A Lang Gi. Mà không, đó như là tiếng của mẹ. Tiếng của bà...

Mi Vân mở choàng mắt.

Bà đang ngồi nhìn cô bé, ánh mắt trìu mến, hiền từ.

- Cháu đã mơ một điều gì thần kì lắm hả, cháu của bà?

Mi Vân dụi mắt. Vẫn là căn phòng cũ, vẫn là bà.

Cô bé ngồi dậy:

- Trời sáng rồi hả bà?

- Sáng rồi, cháu! Qua gọi mẹ dậy đi làm đi cháu! Bà ra quét nhà.

- Bà ơi! - Mi Vân gọi theo lúc bà đã ra đến cửa phòng Cái chuông gió đúng là có một bí mật thần kì, bà ạ!

Nở nụ cười móm mém, gật gật đầu, bà đi hẳn ra ngoài.

Mi Vân ào sang phòng mẹ.

Ba đi công tác nên cái giường rộng thênh. Còn mẹ thì thật nhỏ bé, gầy gò. Xấp giấy học trò xếp ngay ngắn kế bên giường. Tối qua chắc mẹ đã thức chấm bài đến khuya. Mi Vân trèo hẳn lên giường. Chui đầu vào cái chăn ấm, cô bé choàng một cánh tay mẹ lên mình. Rúc đầu vào tóc mẹ như ngày còn bé xíu, cô bé khẽ thầm thì cùng làn tóc thoảng mùi hương nhè nhẹ.

- Mẹ biết không. Con có một bí mật. Đó là con yêu mẹ nhất trên đời!

Không biết người mẹ có nghe thấy gì không mà vòng tay chị trên con gái siết chặt hơn. Trong lòng mẹ, Mi Vân kinh ngạc thấy những ngón tay trên bàn tay phải yếu ớt của mình khẽ động đậy.

Có lẽ chúng sắp được hồi sinh.