Xe đạp dành cho hai người
John Kelly (con) không xuất bản thêm bất cứ gì về bài bạc nữa. Người ta nói với nhau rằng ông ta không bao giờ sử dụng công thức Gmax = R để kiếm tiền cả. Nay cả người bạn thân của ông, Ben Logan, cũng không chắc liệu Kelly có từng sử dụng quy luật về vòng quay của quả bóng để đặt cược hay không.
Kelly đã trở thành một yếu nhân tại phòng thí nghiệm Bell. Ông được đề bạt chức vụ trưởng bộ phận mã hóa thông tin và lập trình. Ông áp dụng lý thuyết Shannon để giải quyết những vấn đề do ảnh hưởng của âm thanh dội trong quá trình truyền sóng qua vệ tinh. Kelly phát minh ra một bộ biên dịch sơ đồ khối có khả năng xem xét một sơ đồ logic đơn giản và cho ra mã hoạt động.
Và ông cũng dạy cho chiếc máy tính biết hát. đó là mẫu máy IBM 704, Thorp cũng từng sử dụng mẫu máy này khi mới bắt đầu nghiên cứu về bài xì dách. Năm 1961, Kelly cùng Carol Lochbaum giới thiệu hệ thống tổng hợp âm thanh mới của mình, họ đã cho chiếc máy thu âm một đoạn trích từ vở Hamlet và cho phát bài hát ''Daisy Bell" vốn được biết đến rộng rãi hơn với cái tên "Bicycle built for two" (Xe đạp dành cho hai người).
Một khó khăn luôn tiềm ẩn trong những nghiên cứu tổng hợp âm thanh là ''hiệu ứng con vẹt". Qua nhiều nghiên cứu, người trực tiếp thực hiện nghiên cứu có thể hiểu rõ quá trình hình thành chữ của chú vẹt cưng hơn bất kỳ ai khác. Manfred Schroeder tự hào nhớ lại buổi trình diễn phương pháp tổng hợp âm thanh trước hai nhà quản lý phòng thí nghiệm Bell vào giữa thập niên 1950: "Họ rất lịch thiệp, nhưng tôi chắc chắn rằng những gì chiếc máy của tôi phát ngôn quả thật khiến họ không thể hiểu được"
Cho một chiếc máy "hát" một bài quen thuộc có vẻ như cũng là một trò gian lận vì chính giai điệu quen thuộc khiến người nghe nhớ ra câu chữ. Do đó, việc tổng hợp ra một giọng hát cũng trở nên dễ dàng hơn. Các nhà báo đã bỏ qua thực tế này khi tham gia buổi đánh giá chiếc máy và đưa nó lên mặt báo.
John Pierce quen biết với nhà viết tiểu thuyết khoa học giả tưởng Arthur C. Clarke. Clarke đến thăm phòng thí nghiệm Bell vào giữa thập niên 1960, tìm cách hợp tác với hãng AT&T để sản xuất bộ phim mang tên " 2001: A space Odyssey"(năm 2001: Không gian Odyssey) của Stanley Kubrick. Ý tưởng của Clarke và Kubrick là bộ phim sẽ giới thiệu những công nghệ mới của tương lai có thương hiệu và biểu tượng gắn với các công ty hiện tại như điện thoại truyền hình AT&T. Pierce khiến Clarke thích thú khi cho phát bản ghi âm bài "Xe đạp dành cho hai người" của Kelly.
Những người điều hành thận trọng của hãng AT&T quyết định rằng họ sẽ không dính líu gì đến bộ phim. Mối lo ngại của họ chính là công nghệ trình diễn trong bộ phim không thực hoặc không bao giờ có thể thực hiện được và điều này có thể khiến hãng AT&T phải bẽ mặt. Clarke nhớ tới bài hát được thu âm của Kelly khi đang ngồi viết kịch bản cho phim Năm 2001. Trong phim, chiếc máy tính giết người HAL sẽ bị tắt nguồn và trở lại trạng thái của một đứa trẻ, hát ngêu ngao bài hát mà chiếc máy của Kelly đã thực hiện.
Clarke and Kubrick thừa nhận rằng đến năm 2001, những người như Kelly đã đạt được mục đích của mình, họ sẽ tổng hợp được âm thanh giống tiếng người mà không có cách nào có thể phân biệt được. Họ lập luận rằng không nên chỉ xem HAL là một người máy trên phim ảnh. Diễn viên Douglas Rain được tuyển chọn để lồng tiếng cho HAL, bao gồm cả đoạn HAL hát ngêu ngao bài "Xe đạp dành cho hai người"
Đến năm 2001, âm thanh kỹ thuật số đã xuất hiện tràn ngập trong bất cứ chiếc máy vi tính, điện thoại nào và cả trên Internet nữa. Nó là tiếng nói cho một trong những nhà vật lý lỗi lạc nhất của thế giới. Mặc dù thế, những nhà điều hành AT&T đã đúng trong một khía cạnh. Chất lượng của những loại âm thanh này được cải tiến một cách chậm chạp. Thậm chí, người ta dễ dàng phân biệt được những âm thanh tổng hợp ấy với tiếng người, dù được phát qua loa.
Một huyền thoại đã sinh ra khi Clarke sáng tạo ra cái tên "HAL" bằng cách lấy thứ tự của mỗi chữ cái của "IBM" lùi đi một bậc. Chính IBM là điều mà John Kelly đang theo đuổi. Ngày 18 tháng Ba năm 1965, ông cùng một vài đồng nghiệp đánh xe của phòng thí nghiệm Bell đến Manhattan tham dự một cuộc họp tại văn phòng của công ty máy tính đó. Đang bước đi trên đường, Kelly đột nhiên lấy tay ôm lấy đầu, và thét lên "Chờ một lát!" Một lát sau, ông gục xuống lề đường. Ông chết vì tai biến mạch máu não ở tuổi bốn mươi mốt.
Về sau, Kelly được biết đến nhờ mối liên hệ ngẫu nhiên với bộ phim mà ông không bao giờ xem được cũng như tiếng tăm sẽ mãi được lưu truyền đến thế hệ sau nhờ công thức đánh bạc của mình.