← Quay lại trang sách

Mỹ nhân chia bài lá hai

Làm sao tôi biết được bằng cách quái quỷ nào mà gã ta làm được như thế chứ? Tôi đoán là gã ta sử dụng trí tuệ toán học hoặc ký ức chính xác như chụp ảnh của mình hoặc là một thứ gì khác."

Chủ đề trong câu nói trên chính là Ed Thorp. Người phát ngôn là Cecil Simmons, chủ sòng bạc Desert Inn. Simmons đang trò chuyện qua điện thoại với một trong các đối thủ của mình, Carl Cohen vùng Cát.

Simmons tiếp tục, "Tất cả những gì tôi biết là gã này đã viết một cuốn sách dạy người chơi cách chiến thắng trong trò xì dách. Tôi chỉ nói cho anh điều này, cuốn sách dạy bí quyết chết tiệt ấy đang lấy mất tài sản của chúng ta." Simmons nói rằng từ nay, họ "không còn kinh doanh loại bài xì dách được nữa". Một cựu chiến binh ở Las Vegas cho rằng cuốn "Đánh bại nhà cái" chính là điều tồi tệ nhất từng tấn công nền kinh doanh cờ bạc từ sau những phiên tòa Kefauver.

Simmons tổ chức một cuộc họp kín với sự có mặt của các chủ sòng bạc và đại diện các gia đình tội phạm miền Đông. Cuộc họp diễn ra trong một căn phòng biệt lập nằm phía sau sòng bạc Desert Inn. Với tư cách một quản lý sòng bạc, Vic Vickrey cũng đã chứng kiến tác động xấu của cuốn sách đến nền công nghiệp đánh bạc như thế nào. Là loại người sắt đá, hắn ta không có chút nghi ngờ về giải pháp cho bài toán chung này: "Cứ để cho chúng ăn mừng thêm chút nữa đi. Tôi cá rằng tin tức sẽ lan đi rất nhanh rằng không ích lợi gì khi áp dụng trò đếm bài trong hang ổ của chúng ta... trừ khi bọn chúng thích ăn thức ăn trong bệnh viện."

Người chủ trì cuộc họp phản đối rằng họ sẽ không đời nào thực hiện theo cách ấy. Họ là những người kinh doanh hợp pháp và cần phải suy nghĩ như những thương gia chân chính.

Có một đề nghị khác rằng hãy mời "mỹ nhân chia lá hai". Cô nàng chính là người chia lá hai giỏi nhất trong lĩnh vực kinh doanh bài bạc.

Những cái đầu tỉnh táo hơn tỏ ra đánh giá cao nhận định rằng phương pháp đếm sẽ không còn khả thi nữa đối với các sòng bài. Chúng có quá nhiều. Thay vì thế, nhóm họp hãy cùng nhau tìm ra cách thức thay đổi luật chơi bài xì dách.

Sự thay đổi sẽ nhằm vào khả năng "nhân đôi khoản cược", một lựa chọn có lợi mà nhiều tay chơi nghiệp dư không thể hiểu hết cách sử dụng. Khi áp dụng luật chơi đã sửa đổi này, người chơi chỉ có thể nhân đôi khoản cược khi tổng điểm "cứng" là 10 hoặc 11 ("cứng" nghĩa là không có quân Át). Và không được áp dụng hình thức giảm cược sau khi đã chia tụ, Những thay đổi này sẽ mang lại lợi thế cho nhà cái trước những tay chơi áp dụng chiến thuật căn bản và khiến những tay đếm bài gặp nhiều khó khăn hơn khi muốn giành được lợi thế.

Tháng tư năm 1964, Hiệp hội Khách sạn và Khu nghỉ dưỡng Las Vegas chính thức công bố luật chơi xì dách mới.

--oOo---

Luật chơi mới có vẻ như gây tác động xấu đến tất cả mọi người. Những người chơi dù không có ý định sử dụng phương pháp đếm bài cũng nhận ra rằng lợi thế trong trò chơi dành cho người cược ít hơn rất nhiều so với trước đây. Lượt người chơi xì dách giảm, nguồn thu nhập cho người chia bài cũng giảm theo. Họ bắt đầu càu nhàu với đám quản lý. Trong vòng vài tuần, các sòng bạc quyết định áp dụng trở lại luật chơi cũ.

Các sòng bạc tiếp tục các thử nghiệm của mình. Hầu hết đều dựa trên giải pháp được biết đến với tên gọi "kẻ ngáng đường vị giáo sư". Thuật ngữ ấy không nhiều thì ít cũng dành cho Thorp một sự tôn trọng. Kẻ ngáng đường vị giáo sư hay "chiếc phanh" là một kỹ thuật cho phép người chia ghép nhiều bộ bài lại với nhau. Ở bất cứ sòng bạc nào người ta cũng ghép từ hai đến tám bộ bài lại với nhau. những lá bài sẽ được chia từ những cỗ bài lắp ghép này.

Người chia sẽ lại trộn bài lên khi xuất hiện một lá bài trùng với một trong những lá đã được chia. Đặc thù của phương pháp này là có khoảng năm mươi lá sẽ không được chia.

Việc sử dụng bộ bài lắp ghép khiến phương pháp đếm khó thực hiện hơn và cũng mang lại ít lợi nhuận hơn. Vì những lá nhằm cuối mỗi bộ sẽ không bao giờ được chia, điều này đồng nghĩa với trường hợp những lá bài tốt thường xuyên tập trung cuối mỗi bộ bài sẽ không còn xuất hiện trong khi chơi nữa.

Có lần Thorp tính toán rằng anh có thể kiếm được 300.000 đô la một năm nếu được chơi bài xì dách trong những điều kiện lý tưởng. Điều đó có nghĩa là anh có thể chơi bốn mươi giờ một tuần, tăng giảm tỷ lệ cược theo giới hạn có sẵn và không gặp bất cứ sự can thiệp nào từ sòng bài.

Giả định không gặp bất cứ sự can thiệp nào là không thực. Khi Thorp đang chơi tại một sòng bạc thoát y tại Las Vegas, người phục vụ hỏi anh có gọi gì uống không. Anh gọi một ly cà phê pha đường và một chút kem. Sau khi uống, anh nhận ra có triệu chứng lạ khi không thể tập trung được. Thorp lảo đảo rời khỏi bàn và trở về phòng. Mắt anh như giãn nở ra. Phải tám giờ sau thì triệu chứng này mới chấm dứt.

Ngày hôm sau, Thorp trở lại sòng bạc cũ. Anh cũng được yêu cầu gọi nước. Lần này anh yêu cầu nước lọc. Anh uống từng ngụm một cách cẩn thận. "Nó có vị như thể người ta đổ vào đó cả hộp số đã nung nóng. Nếu tôi uống nhiều hơn có lẽ tôi đã tiêu rồi vì chỉ vài giọt đọng trên lưỡi thôi cũng đủ khiến tôi rã người suốt cả đêm đó rồi."

Thorp nói thêm, "Tôi đã chứng kiến ba vụ trừng phạt. Một tay chơi áp dụng phương pháp đếm bài khá nổi danh đã bị đánh cho dập mặt. Một người khác mà tôi biết thì bị trói tay lại, bất cứ khi nào anh ta cố gắng thở thì chúng lại thụi liên tục vào sườn."

Người thứ hai đã bị đe dọa và yêu cầu rời khỏi sòng bạc. Anh ta để ngoài tai lời cảnh cáo trên và tiếp tục chơi. Thorp đề ra một quy tắc rằng sẽ bỏ đi nếu bị yêu cầu, quy tắc này dựa trên giả thiết tốt đẹp rằng bọn côn đồ sẽ luôn đưa ra những cảnh cáo “công bằng" trước khi dùng đến bạo lực.

Cuốn The Green Felt Jungle (Khám phá rừng xanh) của Ed Reid và Ovid Demaris được xuất bản một năm sau khi cuốn "Đánh bại nhà cái" phát hành đã phơi bài bộ mặt thối rữa của các sòng bạc và khẳng định rằng trong những năm 1960, các sòng bạc sử dụng bạo lực theo kiểu xã hội đen để giải quyết tranh chấp. Màn trừng phạt được thực hiện trong phòng tài vụ, một loại phòng cách âm "lý tưởng cho mọi loại tra tấn." Reid và Demaris có đề cập đến một người chia bài gian lận ở sòng bạc Riviera. Hai gã bảo vệ của sòng bạc ép anh ta đặt hai nắm tay đang khép chặt trên bàn. Một gã khác dùng chiếc gậy bóng chày vỏ chì đập nát bàn tay anh. Anh ta bị kéo lê ra ngoài trước sự chứng kiến của các con bạc trong sòng bài. Một bác sĩ của sòng bạc băng bó cho anh ta nhưng lại không cố định và sắp xếp xương lại cho đúng. Người đàn ông tội nghiệp bị chở ra ngoại ô. Đám côn đồ lột giày anh và tống anh ra khỏi xe. Một đứa trong đám bảo: "Bây giờ, thằng chó chết, mày đì bộ đến Barstow đi. Không có cái chuyện cho đi nhờ xe ngu xuẩn này nữa. chúng tao sẽ thường xuyên quay lại kiểm tra mày đó."