Tối hậu thư
Vào thời điểm xảy ra vụ vây ráp ở Princeton - Newport, Giuliani đang chuẩn bị thay đổi sự nghiệp. Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa ở New York, ông Afonse D'Amato đã khẩn khoản mời ông về làm việc cho mình để chống lại Daniel Patrick Moynihan. Như một thượng nghị sĩ, Giuliani nói với The New York Times: "Tôi nghĩ tôi sẽ làm rất tốt. Tôi không hề nghi ngờ khả năng của minh, tôi có thể làm việc đó theo một cách đổi mới và sáng tạo." Một vài tuần sau, ông rút lại lời nói: "Tôi không thể đi trừ khi tôi chắc rằng có người lý tưởng nối nghiệp mình''.
Mối quan tâm lớn nhất của Giuliani là việc điều tra ở phố Wall đang dần chìm xuồng. Đối với ông, việc kết tội Michael Milken là một thành tựu của ông trong vai trò luật sư Hoa Kỳ. Chừng nào mà người kế nhiệm ông còn tiếp tục theo đuổi các vụ kiện, Giuliani có thể dựa vào thành tựu này trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng không phải mỗi người kế thừa tiềm năng đều chia sẻ lòng nhiệt huyết này của ông trong việc khởi tố những vụ án đen tối ở phố Wall. Trong vai trò người cố vấn của Giuliani, D'Amato đã tiến cử luật sư riêng tên là Mike Armstrong, để tìm kiếm sự thay thế khả thi. Ứng viên Ưu ái của Armstrong là Otto Obermaier. Cả Obermaier và Armstrong đều là tác giả của những bài báo trên National Law Review, phê phán những chiến thuật nặng tay của Giuliani chống lại các công ty chứng khoán. Armstrong có lý do để giải thích điều này: Obermaier đại diện cho Lowell Milken trong cuộc điều tra Drexel. Dường như tất cả luật sư mà Armstrong và D' Amato nghĩ rằng phù hợp để thay thế Giuliani đều là người đại diện cho những người làm việc ở Drexel hoặc khách hàng của Drexel.
Thực tế, Milken làm chủ một tổ chức gây quỹ cho D'Amato ở Beverly Hills. Các chủ ngân hàng đầu tư của Drexel góp vốn khoảng 70.000 đô la Mỹ. D'Amato đã làm việc trong tiểu ban chứng khoán của Thượng viện chuyên trách công tác cải tổ ngành chứng khoán tầm thường.
Ngày 8 tháng 2, Giuliani công bố rằng, cuối cùng ông chẳng nhận lời làm việc cho Thượng viện. "Rời khỏi văn phòng này ngay lúc này sẽ là một sai lầm đối với tôi", ông nói, "bất kể tất cả sự cám dỗ và cơ hội như thế nào từ các văn phòng khác. Bởi vì việc này sẽ ảnh hưởng bất lợi đến các vấn đề rất nhạy cảm đang tiến triển."
Sau khi được hướng dẫn khoảng hai ngày bởi những luật sư biện hộ do Drexel cung cấp, Lisa ra trước phiên tòa vào ngày 11/01/ 1988. Cô ta yêu cầu có thêm thời gian để chuẩn bị. Điều này được chấp nhận. Cô ta quay lại hai ngày sau đó. Ngay lập tức cô sử dụng bản Hiến pháp điều chỉnh lần thứ năm.
Chính phủ đã sẵn sàng cho điều đó. Họ ban cho cô ta đặc ân và buộc cô đưa ra chứng cứ. Jones phủ nhận, cho rằng đã không xảy ra bất kỳ vụ "đậu" cổ phiếu nào.
Lisa đã không biết rằng, chính phủ đã có những cuộc thảo luận về việc đậu chứng khoán thông qua cuộc băng. Trong suốt giờ nghỉ, một luật sư khởi tố cảnh báo luật sư biện hộ của Jones rằng thân chủ của ông ta đang mạo hiểm với lời khai giả. Ân xá áp dụng cho những tội đã phạm trước đó - chứ không phải cho việc nói dối ở phiên hội thẩm này.
Bruce Baird mời James Reagan vào văn phòng ông ta để. nghe cuộn băng. Baird hy vọng bằng chứng từ cuộn băng để đủ để Reagan chứng minh trước tòa chống lại Milken và Freeman.
Regan thể hiện sự chống đối qua cả trang phục và hành động. Ông ta mặc đồ thường nhật và đội một mũ lưỡi trai, trên đó có dòng chữ: Shit happen. Regan nghe cuộn băng mà không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Một trong những đoạn hội thoại trong cuộn băng đã làm cho Newberg và Regan tranh luận gắt gao về việc "đậu" Mattel. Newberg nói với Regan rằng: "Tôi đã mang đến rất nhiều chứng khoán cho anh, trừ phi anh không nhận ra. Tôi đã tính chi phí cho việc đó".
Regan đáp lại, "Những gì trong quyển sổ kế toán tôi mang theo chính là số chứng khoán của anh". Nói cách khác, Drexel đã đậu cổ phiếu cho Princeton - Newport, và bây giờ Princeton - Newport bắt đầu sự ưu ái bằng việc "đậu" cổ phiếu của Mattel cho Drexel. Trong khi sự trao đổi có thể nghe có vẻ khó hiểu, nó minh bạch hơn nhiều so với những vụ mà một công tố viên thường hy vọng. Nó sẽ gây ấn tượng cho bồi thẩm đoàn.
Regan không có gì nhiều để nói và bỏ đi, Đối với bè bạn, ông làm rõ một điều rằng ông không phải là kẻ phản bội và chứng thực. Freeman đã từng là bạn cùng phòng của ông thời đi học và Milken là cộng sự làm ăn của ông trong một thời gian dài. Không đời nào ông ấy lại bị kết án là có tội. Sự buộc tội quá phức tạp để hội thẩm đoàn có thể hiểu.
Thorp nhận được một cuộc gọi từ nhóm công tố viên. Họ muốn ông đến điều trần ở New York.
"Nếu làm chứng, tôi sẽ sử dụng bản hiến pháp điều chỉnh lần năm". Thorp nói. Câu trả lời của công tố viên là: "Tại sao chúng tôi không quá ngạc nhiên nhỉ?". Văn phòng luật sư Mỹ đã không thực thi hành động trực tiếp nào hơn để chống lại Thorp. "Lý thuyết của tôi trong việc sử dụng “bản Hiến pháp hiệu chỉnh lần năm" là tôi không biết gì cả". Thorp nói rằng: "Tôi không có bất kỳ mặt nổi nào nhưng có rất nhiều mặt chìm. Mặt chìm là tôi có thể đã gây thêm nhiều nguy hiểm cho các bị cáo, và họ có thể buộc tội sai cho tôi nhằm trả thù cho việc đó. Quyết định không ra điều trần chỉ là một phép tính thận trọng".
Giữa mùa hè năm 1988, Giuliani công bố rằng ông đã sắp xếp những lời buộc tội theo luật RICO trong vụ Princeton - Newport. Đây là lần đầu tiên luật về phạm tội có tổ chức được áp dụng chống lại một công ty chứng khoán. Tại một trong những cuộc hội nghị thường xuyên của ông, Giuliani kiên trì cho rằng "Việc sử dụng RICO chống lại Princeton - Newport không phải là việc "tiếp cận một quyển tiểu thuyết", và được sử dụng khi ta tin tưởng vào quy mô lớn của vụ phạm pháp mà ta đang khởi tố".
Theo Paul Grand, luật sư bào chữa cho Charles Zarzecki ở Princeton - Newport đầu tiên Giuliani đã đưa ra một tối hậu thư. Ông hăm dọa sẽ lập hồ sơ buộc tội làm ăn gian dối trá hình trừ phi có ít nhất hai viên chức của Princeton - Newport ra điều trần trước chính phủ trong hai vụ điều tra đang diễn ra khác.
"Anh phải là một thằng khờ", Grand nói, để không biết được rằng ông ta đang nói về Michael Milken và Robert Freeman.
Sau đó, Giuliani phát biểu trên The Wall Street journal rằng ông chưa từng đưa ra bất kỳ lời đề nghị nào như thế.
Luật sư biện hộ Jack Arsenault cũng trình bày rằng, Baird nói với ông rằng chính phủ không có chút hứng thú nào với việc cáo buộc Princeton - Newport - tất cả đều là Drexel Bumham. Baird hình như đã nói rằng; "Nếu anh hợp tác, điều đó thật tốt. Nếu anh không hợp tác, chúng tôi sẽ ngáng đường anh trong bất cứ lĩnh vực nào anh muốn tham gia." Câu nói này cũng xuất hiện trên tờ The Wall Street Journal cùng với lời phủ nhận của Baird cho rằng ông không hề nói điều đó.
Do RICO chưa từng được sử dụng để chống lại công ty chứng khoán, hiệu quả chính xác của nó không rõ ràng lắm. Liệu chính phủ chỉ có quyền đóng băng tài sản của những người bị buộc tội hay của những người không bị truy tố cũng như nhà đầu tư? Điều này dẫn đến những lo ngại về việc chính phủ sẽ niêm phong tài sản của quỹ hiến tặng ở Đại học Harvard hay quỹ hưu trí của Wayerhacuser. Luật sư của Regan,Theodore Wells, cho rằng việc sử dụng RICO là "đáng sợ". Rõ ràng, Regan bị sử dụng như một con tốt trong một ván cờ lớn.
Để cầu khẩn sụ tham gia của RICO, cần phải chứng minh rằng có những dấu hiệu chỉ ra việc tồn tại những hành động phạm tội.
Chứng cứ tốt nhất mà chính phủ có chính là sự hiện diện của những cuộn băng cho tới tháng 12/1984. Dường như việc phỏng đoán một vụ đậu chứng khoán đã diễn ra ở những thời điểm nào đó là rất hợp lý nhưng giả thuyết thì không phải là chứng cứ.
Văn phòng của Giuliani khám phá ra những tội trạng của Princeton-Newport là gian lận thuế, gian lận thư từ và gian lận điện tín. Họ khám phá ra được rằng Princeton - Newport đã vô tình báo cáo một vài con số về mức thu nhập cao gấp hai lần trong tờ khai thuế vào năm 1985 và 1986. Số tiền được phóng đại lên đến gần 4 triệu đô la. Vụ đậu chứng khoán tại thời điểm phát hành ra đã tạo ra 13 triệu đô la thu nhập dù số tiền đã được giảm. Lỗi kế toán không làm giảm đi sự nghiêm khắc của lời buộc tội, nhưng nó làm cho những người làm thuế ở Princeton - Newport trông như một băng đảng bất khả xâm phạm. Sau đó quỹ này nộp đơn xin được hoàn thuế dựa trên số tiền nộp lố.
Đã có vài lời đồn thổi về chuyện Regan bỏ việc trước khi tên ông được thanh minh một cách rõ ràng. Hai đối tác không đạt được thỏa thuận chung. "Theo tôi thì anh ta sợ hãi với ý nghĩ rằng tôi sẽ biến mất cùng với công ty của anh ta mà không có cách lấy lại được". Thorp nói. “Anh ta không hiểu tôi, vì vậy anh ta không biết rằng đó là hành động không bao giờ xảy ra".
Trong khi đó, "màn độc tấu" của Giuliani khá là nguy hiểm cho việc chuyển thành màn đấu khẩu cặp đôi. SEC tiến hành một cuộc điều tra song song về các giao dịch nội gián. Các chứng cứ chống lại Levine và Boesky là những công việc dai dẳng của SEC đòi hỏi phải mất nhiều công đi tới đi lui. Vào cuối tháng 7, nhân viên của SEC, Gary Lynch gọi cho Giuliani và công bố rằng ông sẵn sàng hành động chống lại Milken.
Giuliani vô cùng sửng sốt. Ông nói với Lynch rằng nếu SEC lập hồ sơ, ông sẽ đứng về phía các bị đơn và ủng hộ việc bãi bỏ vụ kiện.
Lynch rất sững sờ. Sau khi Giuliani bình tĩnh lại, ông kiểm nghiệm lại bản thân. Không, dĩ nhiên ông không phá hỏng vụ kiện mà SEC đang theo. Lynch đồng ý chờ đợi lâu hơn một chút.
Những lời buộc tội chính thức đã giúp Drexel có quyền được xem các chứng cứ của chính phủ. Giuliani tin rằng, việc này sẽ giảm được viễn cảnh sẽ có thêm một: vài người thân cận với Milken sẽ tham gia làm chứng nhằm chống lại ông ta. Điều này có nghĩa là chính SEC chứ không phải là văn phòng luật sư Mỹ điều khiển được sự chú ý của công luận. Giuliani đang nghĩ đến cuộc đua vào chức thị trưởng New York. Là người của Đảng Cộng hòa trong lòng một thành phố tự do, ông được hưởng nhiều lợi thế về chính trị trong cuộc tranh cử với vai trò của một người đã "làm sạch" phố Wall.
Vào ngày 1/8, chính phủ cho chạy cuộn băng của Princeton - Newport trước sự chứng kiến của Lisa Jones và luật sư của cô, Brian O'Neil. Ngày tiếp theo, O'Neil viết một lá thư nói rằng việc nghe cuộn băng đã giúp Lisa nhớ ra nhiều thứ. Cô đã tham gia vào các vụ giao dịch và chúng là một phần của kế hoạch trốn thuế. Cô đã thảo luận chuyện này với ít nhất là một nhân viên tại Princeton - Newport.
Giuliani cảm thấy việc này đã quá trễ để cứu vãn tình thế. Ông tuyên bố rằng việc khởi tố Jones vì tội khai man sẽ vẫn được tiếp tục.
Gần cuối tháng 8, một phiên hội thẩm quay lại việc buộc tội theo luật RICO với Regan và bốn người khác ở Princeton - Newport là Jack Rabinowitz, Charles Zarzecki, Paul Berkman và Steven Smotrich. Bruce Newberg, vốn trước đây là "một con buôn" cũng bị khởi tố.
Trong khi Thorp không bị kết án với bất kỳ tội danh nào thì quỹ chống rủi ro của ông bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc bị kết tội theo luật RICO đang lờ mờ ẩn hiện, và vì thế mà các nhà đầu tư muốn rút khỏi quỹ. Vào tháng 12/1988, Thorp và Regan giải tán liên doanh. Các chức vụ được bãi bỏ và tiền, bạc quay trở lại với các nhà đầu tư.
Dĩ nhiên Thorp cũng nhận thức được rằng quỹ của ông phải chịu thuế khá cao. Ông nói rằng ông không biết gì về vụ vận động cổ phiếu và việc "đậu" chứng khoán để phá hỏng các yêu cầu về tín dụng. Ông đổ lỗi rằng tình hình trên xảy ra bởi vì liên doanh hoạt động không thỏa đáng. "Chúng tôi đã không thực sự gắn kết tốt như những con người," - Ông nói về bản thân mình và Regan. “Đó có lẽ là một vết nứt trong một tòa dinh thự. Nếu tôi nhận ra từ trước rằng những hành động đang diễn ra ấy trơ tráo hơn, gần gũi hơn rất nhiều với những mối liên hệ mà tôi không dám nghĩ đến thì toàn bộ những việc này đã không xảy ra."