Chương 7
Sáng nay tôi nghe thấy tiếng chim kêu ở ngoài vườn. Từ nhiều ngày, khi tỉnh giấc tôi đều nghe thấy tiếng chim như thế. Nhưng sáng nay âm thanh vào tai tôi lạ hẳn, mọi lần, tiếng chim kêu thật mơ hồ, rồi chìm theo giấc ngủ nặng nhọc. Hôm nay, tai tôi nghe đã rõ từng âm thanh, âm thanh trong suốt, như lọc với nắng, ướp hương của hoa, pha chút xanh tươi mát dịu của lá cây. Phải rồi, làm gì tôi không biết mùa Xuân đã đến.
Tôi đã nằm li bì suốt những ngày mùa Đông còn lại. Mấy hôm Tết, tôi nghe tiếng pháo nổ nữa. Tôi cũng có biết nhà tôi rộn rã người thăm viếng, tiếng chúc Tết nhau, tiếng trẻ con lao nhao ở nhà ngoài. Nhưng tôi không dậy nổi. Sau hôm đi thăm dì Tường về tôi ốm nặng. Mấy ngày đầu tôi ho, rồi sau đó tôi ốm liệt giường liệt chiếu. Khi tôi tỉnh dậy, mùa Xuân đã đến.
Trong nhà tôi có thêm một người mới, con Minh, cái con bạn học khù khờ đó bây giờ là chị dâu tôi. Hôm đám cưới nó, sát Tết, tôi đang còn ốm nặng. Tuy vậy mẹ tôi cũng dẫn con Minh vô thăm tôi. Mẹ tôi kêu giật cả chục tiếng tôi mới mở mắt. Con Minh đen thui, tròn quay đứng sau lưng mẹ tôi, cười chào tôi. Tôi cố gượng cười chào lại, nhưng liền sau đó tôi thiếp đi. Hình như tôi đã ngủ mê trong suốt những ngày Đông còn lại.
Bây giờ thì tôi đã gượng ngồi dậy được rồi. Tội nghiệp tôi quá, chắc tôi xanh xao vàng vọt ghê lắm. Chắc tôi như một xác chết đội mồ trở dậy. Hai tháng liền nằm lì một chỗ, tôi không viết được cho Vịnh một lá thư nào hết. Và thư của Vịnh chắc đã đầy bên nhà Đỗ Quyên. Lúc nào Quyên sang thăm tôi cũng có con Minh hoặc chị Thảo quanh quẩn, với lại tôi không còn đủ sức để hỏi thăm nữa. Nhiều lúc sau cơn mê, tôi tưởng tôi đã chết và đang ở một thế giới nào. Tôi bần thần hoảng hốt mãi mới nhận được ra là mình còn sống. Hình như trong cơn đau, hồn tôi đã có nhiều lần bỏ đi hoang chưa kịp nhập vào khi tôi vừa tỉnh dậy. Linh hồn khi đi hoang đã gặp bao nhiêu chuyện vui buồn nào có bao giờ hồn tôi cho tôi biết.
Cánh cửa sổ vẫn đóng im ỉm nhiều ngày như nhựa cây đã chảy ra, bịt kín lại. Tôi gượng ngồi dậy, xương sống tôi đau nhừ, nằm nhiều quá, tay chân tôi muốn liệt. Tôi gắng sức đẩy một cánh cửa sổ. Ánh sáng tràn ùa vào phòng cùng hơi gió và hương hoàng lan làm tôi muốn chết ngất vì sự dịu ngọt nhớ nhung trong một phút bất ngờ đã được đầy ắp. Tôi đưa mắt ra vườn, cả một màu xanh làm tôi hết thở được. Nhưng tôi như một trái sung rụng, rơi vật xuống giường, không khí ấm áp của mùa Xuân không đủ giúp tôi chống trả với những cơn gió lạ. Tôi kéo chăn đắp kín ngực, nén mấy tiếng ho, tôi sợ tôi sẽ ngất đi, và lần này, không chống trả được với con bệnh, đời tôi dám đi đứt luôn lắm.
Cửa phòng xịch mở, chị Phương Thảo đi vào. Chị Thảo đẹp hẳn ra, đẹp như một nàng tiên xuống trần du xuân vậy. Chị ngồi xuống cạnh tôi:
- Dung, em đã đỡ chưa ? Sao giọng chị ngọt ngào quá vậy ? Tôi mở lớn mắt nhìn chị, đôi mắt chị đen láy, má chị đỏ hồng, đỏ tự nhiên chớ không có chút phấn nào. Và chị mỉm cười, nụ cười đó nở trên môi chị Thảo làm tôi hồ nghi quá. - Răng nhìn chi chị mà nhìn dữ vậy? Hôm ni em thấy trong người ra răng? - Dạ đỡ nhiều. - Mừng quá. Dung làm chị sợ bất chết. Tôi cảm động đến ứa lệ. Giọng chị Thảo như giọng mẹ hiền, còn hơn cả mẹ hiền vì tôi có mẹ dữ. Tôi muốn được chị cầm bàn tay tôi quá, đã bao ngày bàn tay tôi bơ vơ. - Răng khóc. Tầm bậy nà, đừng có khóc mà xui nghe. - Em sợ chết quá. - Mấy bữa trước chị cũng lo quá, chừ đỡ rồi phải không ? Mạ lo cho lắm đó. Biết không, mạ phải mời ông thầy thuốc bắc trên Kim Long về coi mạch hốt thuốc. Thuốc của ba mạ chê, mạ không cho ba chữa đó. - Anh Vĩnh Đương hay qua không chị? - Qua luôn chơ. À, anh vừa đem cam qua cho em đó. Cam Thiên An ngọt lịm như đường. Chị nhìn thấy cánh cửa sổ mở, chị nhăn mặt: - Nì Dung, ai mở cửa sổ đó? Gió chết. Đóng lại. Chị nhoài người qua tôi để đóng cánh cửa. Căn phòng mờ tối. Bóng chị Thảo dài ra và hơi thở thơm tho của chị phà vào mặt tôi. Môi chị hé mở, tôi nhìn thấy hàm răng chị trắng đều như những viên ngọc vụn. - Để chị đóng lại. - Ba đi mô, răng lâu quá em không thấy ba? - Ba há? Ôi hơi sức đâu mà nói tới ba. Từ hôm cãi nhau ba cứ nằm riết ngoài căn chòi của chú Đặng, tới bữa cơm mời mỏi miệng mới vô. Ba như người khùng. Thiệt không có mạ cái nhà ni tan hoang hết, thiên hạ chửi cho thúi đầu. - Răng thiên hạ chửi mình được. - Thì lung tung đó. Dì Tường bỏ đi nì. Chuyện cái thằng cha Thâm em không biết đó. Nó đi rao bêu xấu tùm lum, mạ tức muốn chết. - Rứa mạ biết dì Tường đi mô không? - Biết chơ răng không biết. Đi tu chơ đi mô. Mạ định bắt về nhưng sau chị nói mạ thôi để cho dì tu cho rồi. Rước về nhà để thêm thúi xác ra, thêm mang tiếng mang tăm, đi tu rứa còn đỡ. Cái miệng chị nói ngọt xớt, vô tội vạ. Tôi ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay chị vui thế. Chị sờ trán tôi: - Đỡ lắm rồi. Ngày qua, buổi chiều Dung còn nằm lì bì, túi còn nói mơ, rứa mà sáng ni răng mà nhẹ hẳn rứa hỉ? Thuốc hay thiệt. Mà đừng nói nhiều đau lại chừ. Chị vẫn để tay lên trán tôi: - Chị may cho Dung áo mới rồi. Hôm chị may áo mới mạ nói may mần chi, may để liệm cho nó thì có. Chị sợ quá. Bữa nớ tưởng em chết. Ai cũng nói em chết làm mạ sắp đi mua hòm. - Trời ơi, chi mà dễ sợ rứa. - Thiệt, có ai nói em sống mô. - Chị may áo để liệm thiệt à? - Mô có, chị may áo mới cho em mặc để ăn cưới chị nè. Đám cưới chị, chị muốn ai cùng vui hết. Đám cưới mà buồn xui lắm. Tôi lại như vừa trên trời rớt xuống. Chị Thảo của tôi! Tội nghiệp cho niềm hy vọng vừa mới lóe sáng của tôi bị tắt ngủm. Chị vẫn tiếp tục: - Mốt ni đám cưới chị rồi nì, Dung không nhớ sao ? Tôi làm sao nhớ nổi, thân tôi tôi còn không nhớ. Chị Thảo sợ tôi chết lắm, nhất là gần kề ngày cưới của chị. Phải làm đám ma cho tôi trong lúc kề cận đám cưới của chị hay trong ngày cưới của chị thì thật là một điều bất hạnh cho chị. Tình chị em chỉ ngắn có chừng đó, tại sao tôi cứ đòi hỏi làm chi. Tôi nhắm mắt lại cố giữ những giọt lệ muốn trào ra. Nhưng tôi nhắm mắt thì lệ ứa ra dễ dàng. Chị Thảo ngạc nhiên:
- Răng khóc. Răng khóc rứa Dung. Đừng khóc mà mệt chừ. Tôi nói dối bằng giọng nghẹn ngào: - Em sợ chết, chừ thấy sống lại em mừng. - Chị cũng mừng lắm. Chị may cho Dung áo màu xanh, màu xanh hy vọng đó nghe. Bữa nớ khỏe thì Dung ra, không khỏe cũng mặc áo mới ở trong ni, mà chắc là Dung khỏe được, chị tin rứa. - Em cũng mong vậy. - Chị đi chị cho em phòng của chị, dọn qua đó mà ở. Sách vở, thứ chi còn lại chị cho em hết. Không cho con Minh nghe, chị ghét thằng Toan, từ ngày cưới vợ về nó làm như ông cụ non, tại nó bằng lòng mạ mới cưới, rứa mà nó làm như con Minh là vợ của mạ. - Tội chị Minh. Chị Thảo nhăn mặt: - Con nớ mà tội. Con nớ mà lấy thằng Toan nhà mình là phúc đức bảy mươi đời nhà nó. Vừa xấu vừa ngu, chị thấy nó làm việc mà bắt tức. Ngu chi lạ. Tôi làm thinh, tôi sợ cái giọng nói vô tội vạ của chị Thảo quá. Chị đứng lên: - Thôi nằm nghỉ cho khỏe. Chút nữa chị bảo con Minh nó nấu cháo cho ăn, cần chi cứ sai nó nghe. Mạ cưới nó về để làm việc chơ không phải để chơi. Tôi thấy mệt trở lại. Chính những lời của chị Thảo làm tôi mệt. Tôi nhắm mắt khi chị đi ra khỏi phòng và ngủ thiếp đi luôn, muốn bệnh luôn trở lại. Buổi chiều Đỗ Quyên tới thăm tôi, có lẽ trong nhà đang bận rộn lo đám cưới cho chị Thảo nên Đỗ Quyên ngồi lại một mình với tôi trong phòng thời gian khá lâu. Thấy tôi đỡ nhiều, Đỗ Quyên mừng rỡ: - Trời ơi, mình sợ quá. Mấy bữa trước cứ tưởng Dung đi luôn theo con Bảo. - Con Bảo làm sao ? - Nó bị xe đụng chết. Lại thêm một đứa bạn nữa bỏ đi. Lớp học của tôi không hiểu sao năm nào cũng có đứa chết. Đứa chết vì bệnh, đứa chết đụng xe. Năm nay có lẽ Bảo đã đi thay cho tôi. Thấy tôi trầm ngâm, Quyên cầm tay tôi: - Nó chết lâu rồi, bữa Dung mới bệnh lận. Mình đi đưa đám nó bị mưa ướt về cũng ốm luôn, nhưng may, chỉ ốm nhẹ. À, lớp mình có chuyện lạ lắm Dung ơi. - Chi rứa ? - Con Sương Thu lấy chồng rồi. - Mô mà lẹ rứa ? - Ừ, buồn cười lắm. Mà mi biết lấy ai không ? Thằng Hân, Ừ, thằng Hân hồi trước làm thơ tán mi. Tụi nó dắt nhau thuê nhà ở, mạ con Sương Thu bắt được làm ầm lên. Bên nhà thằng Hân phải làm đám cưới gấp. Nghe nói bên thằng Hân được mạ con Thu bao đám cưới, lại cho thằng Hân cái nhà dưới Hàng Bè. Ban đầu hình như thằng Hân không chịu, nhưng sau thấy mạ con Sương Thu các nhiều của quá phát ham. À, còn chuyện này nữa, Cô Tịnh Nhơn của mi cũng lấy chồng rồi. Trước Tết hai ba hôm chi đó. Đám cưới lớn lắm nghe. Thôi, rứa là mi mất thần tượng rồi. Trong những ngày tôi bị ốm, Cô Tịnh Nhơn có tới thăm. Tôi có nhìn ra khuôn mặt Cô, nhưng sau đó, mắt tôi không mở lớn hoài được và tôi đã khép hình ảnh Cô trong những giấc mơ ngắn ngủi. Cô Tịnh Nhơn lấy chồng, không biết tôi nên buồn hay vui ? Nhưng nhớ tới đôi mắt đen láy, buồn dỗi như mắt trẻ thơ khóc, tôi thấy gợn những lo sợ không đâu. Cô đã lấy chồng mà sao tôi vẫn nghĩ rằng bóng hạnh phúc cứ chờn vờn trước mắt cô, Cô khó đưa tay với kịp. Buồn hay vui mà tôi ứa nước mắt vậy. Tôi đưa tay dụi mắt. - Chắc lớp học đầu xuân vui lắm Quyên hỉ ? - Ừ, thì vẫn vui vậy. Con Thái Dương ăn Tết ra đau bụng nhiều hơn. Tóc Duy Phước dài hơn. Con Thủy Tiêu tóc lú đuôi gà. Cô Diễm Ly sắp đổi đi nữa. Tụi nó nhắc Phù Dung hoài, đứa nào cũng mong Dung đi học. Tôi nôn nao, tưởng như mình khỏe hẳn ngày mai có thể vào lớp được. Nhất là khi Quyên nói tới những lá thư của Vịnh: - Khỉ, thư của mi đầy một hộc bàn của tau. Tau đem qua cho mi nghe. - Ê, đừng, mạ tau lục đọc chừ. Để tau đi được tau qua đọc. Mi có viết thư cho Vịnh giùm tau không ? Giọng Quyên hơi ngập ngừng: - Có, nhưng... - Mi nói tau làm răng? - Nói mi đau. Nhưng hơn hai tháng cứ nói mi đau hoài chắc Vịnh không tin. Cách đây khoảng ba tuần Vịnh viết cho tau một lá thư nói là rất buồn và sắp đi xa. Không biết đi mô, nhưng hai tuần nay không có thư nữa... Tôi lặng người đi. Đừng ứa nước mắt nữa. Tôi gượng mãi, tôi cắn môi cho tới lúc thấy môi mình đau buốt. - Phù Dung, mi mần răng rứa? Tôi lắc đầu: - Không. - Tau nghĩ chắc Vịnh đi xa thiệt đó. - Mi đoán vậy hả? - Chắc rứa, chớ không thì đã có thư. Trong thư trước Vịnh nói với tau rằng: Chắc Phù Dung có sự thay đổi mà Quyên muốn giấu tôi. Tôi sẽ mang ơn Quyên nếu Quyên cho tôi biết sự thật, dù sự thật rất buồn. Phù Dung đến với tôi rồi đi quá vội vã, tôi cũng cám ơn cả Phù Dung đã cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp, thơ mộng nhất trong thời trẻ dại. Quyên nói giùm với Phù Dung cho tôi nhìn thấy nét chữ Dung lần cuối.
Tôi không tưởng tượng được chuyện xảy ra như thế. Có lẽ Quyên đã yên lặng hơi lâu, và sự yên lặng đó đã làm Vịnh nghi ngờ. Tôi không thể oán Quyên, nhưng tôi cũng không muốn bật khóc trước mặt người bạn gái. Tình yêu chúng tôi mong manh như tơ trời, và tơ trời nào không dễ đứt. Dù tôi đã cố gắng hết sức, khi Quyên ra về tôi cũng đã ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy. Minh ngồi bên giường, mắt chị ấy nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. Một nụ cười mừng vui nở trên đôi môi đã khép kín nụ cười từ ngày về nhà chồng. - Dung tỉnh rồi nì. Dung làm cả nhà hết vía. Tôi nhìn kỹ Minh, Minh có vẻ mập ra, người phục phịch và đần độn hơn, nhưng nụ cười phúc hậu. Tôi cố gượng tươi tỉnh: - Mình mê lâu lắm hả ? Mình không biết trời trăng chi hết. - Tôi đem cháo vô thấy Dung ngất đi từ khi mô rồi, tôi sợ quá kêu cả nhà. Mạ vừa la đó. Mạ nói tại Dung mới khỏe đã trò chuyện, nói nhiều rồi mệt. Mạ nói bạn bè đứa mô tới đừng cho vô thăm. Tôi định hỏi thêm thì Minh đã ngăn: - Đừng nói nhiều mà mệt. Tôi nói chuyện với Dung mạ la tôi chết. Thôi Dung nằm nghỉ nghe. Tôi nghe tiếng mẹ tôi từng ngoài nhà vọng vào: - Thằng Toan mô rồi, vô coi con Dung làm răng trong a nà.
Tôi mong thấy anh Toan trước mặt Minh cử chỉ ra làm sao, nhưng anh Toan đợi cho Minh đi ra mới vô. Anh thấy tôi tỉnh có vẻ mừng, nhưng giọng hỏi vẫn nhát gừng:
- Đỡ rồi há ? - Dạ - Khi hồi mi ngất mạ sợ quá. Thôi nằm nghỉ nghe. - Dạ. - Cần sách vở bài vở chi nói con Minh nó đi mượn về nó chép cho. Anh Toan không lúc nào không nghĩ tới chuyện học hành. Ngày cưới vợ anh cũng còn bận học hành nữa là. Tôi thấy khát nước ghê gớm, tôi nói với anh: - Cho em chút nước, khát quá. Anh làm thinh đi ra, tôi nghe giọng anh la lớn: - Con Minh mô rồi, rót nước cho con Dung. Vợ chồng như thế đó. Lấy chồng để chịu cảnh như con Minh quả là mười lăm kiếp trước tội lỗi cùng mình. Tôi không hiểu sao con Minh chịu đựng được. Mẹ tôi tiếp giọng cho anh Toan: - Con Minh mô rồi. Mi đã nghe chưa Minh ? Ngôn ngữ của mẹ chồng không chút tình thương. Mẹ tôi cũng như chị Thảo, hai người đàn bà đó không thương được ai hết ngoài việc thương lấy họ.
Tôi rất khổ tâm về chuyện Vịnh, nhưng tôi còn nằm một chỗ không biết làm sao hơn. Vịnh bỏ đi xa, đi xa là đi nơi nào ? Tôi khóc âm thầm một mình sau những cơn mê ngắn ngủi. Mùa Xuân đã trở lại, nhưng mùa Xuân như chưa tới với tôi.
Cơn bệnh có vẻ muốn rút, dù buồn phiền, mệt mỏi, buổi tối tôi thấy tỉnh táo nhiều và đến ngày hôm sau tôi ngồi dậy được. Tảng đá đè nặng trên đầu biến đâu mất, tôi tưởng như có thể chạy ào ra vườn được.
Hôm sau là đám cưới chị Phương Thảo. Nhà rộn ràng từ sáng sớm, bà con nội ngoại có kẻ tới ở lại, nhưng chỉ mấy người lớn tuổi, còn những chị em bà con không ai ưa tính nết chị Thảo, hôm cưới họ tới dự là quí lắm rồi. Tôi nghe tiếng mẹ tôi nói chuyện oang oang ở nhà ngoài, đôi khi mẹ tôi la chị Minh, nhưng giọng la mắng dịu đi nhiều lắm. Tội nghiệp Minh, mấy ngày cưới chị Thảo, nó làm việc đầu tắt mặt tối. Tôi muốn dậy giúp Minh lắm, nhưng tôi còn quá yếu, với lại không ai nhờ tôi làm. Quả tình, dù tính nết không hợp nhau, tới lúc chị Thảo lấy chồng tôi thương chị lắm, tôi muốn giúp đỡ chị, muốn chị em nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng trước khi chị sang làm dâu người khác. Có lẽ chị Thảo cũng hiểu thế, nên buổi tối trước ngày rước dâu chị gõ cửa phòng tôi thật nhẹ. - Dung, chị vô hí. Chị xô cửa và cánh cửa khép lại đằng sau lưng chị. Chị ngồi lên giường, bỏ cả hai chân lên và đưa cái áo dài mới ra trước mặt tôi: - Áo ni của Dung nì. Màu xanh đẹp không ? Chút nữa chị biểu con Minh ủi cho thẳng, mai Dung mặc vô ngồi trên giường ni rồi anh chị vô thăm nghe. Tôi gạt đi: - Mai em mặc áo mới mừng chị, nhưng chị đừng vô. Mới làm đám cưới đừng thăm người bệnh. Tôi cầm lấy chiếc áo úp vào mặt và hít một hơi mùi vải mới. Chị Thảo cười thật tươi: - Bày đặt không rứa. Thăm em trong nhà chơ người ta mô mà cử. Nhớ nghe, mai chị vô thăm em rồi chị về nhà chồng. Chị giằng lấy cái áo máng nơi ghế rồi nằm xuống bên tôi: - Đừng ngửi mùi vải độc lắm, còn hồ đó. Tôi hơi nhích người ra, chị Thảo hơi mập và trắng ra, cả mùa Đông để ăn ngủ và lười biếng. Chị nhìn lên trần nhà: - Mai là chị xa nhà ni rồi. Mới đó mà mình lớn mau ghê Dung hí. - Chị về chơi luôn chơ bộ. Chị Thảo có vẻ buồn: - Ừ thì về thăm nhà hoài. Nhưng đang ở nhà mình quen rồi, tới nhà người ta cái chi cũng lạ hết. Nói chơ làm dâu mấy bà Huế dễ sợ ghê rứa. Không biết mạ anh Đương có dữ như mạ mình không. Tôi làm thinh. Ít có bà mẹ chồng nào hiền lắm. Chị Thảo lại nói: - Mà chị căn dặn với anh Đương rồi. Về bên nớ mà nhà chồng không thương chị bỏ về nhà chị ở. Tôi về nhà với mạ tôi chớ bộ. Dung nì, Dung thấy anh Vĩnh Đương ra răng. - Anh ấy hiền chị xỏ mũi được.
Chị Thảo nhích sát người tôi, giọng xuống nhỏ: - Thiệt ra chị không yêu anh Vĩnh Đương nhiêu mô, chị lấy là thương mạ thương ba. Mình yêu đương là một chuyện mà lấy chồng phải thực tế. Dung nghĩ coi, lấy chồng ít nhứt cũng có chi bảo đảm chơ. Anh Đương rứa mà giàu, anh có tương lai, chị chỉ mong sau ni anh làm lớn. Con Đông Sương nó cũng kén lắm, nó phải lấy kỹ sư bác sĩ giàu có, nó tham vọng hơn chị nữa. Nói cho Dung hay nghe, anh Vĩnh Đương có đường lắm, chú anh đang làm Bộ Trưởng ở Sài Gòn, rồi anh Đương cũng sẽ được chú nâng đỡ. - Chị không yêu anh Đương răng lấy anh mần chi ? - Thì như chị nói đó, mình phải thực tế. Mình lãng mạn mơ mộng khi còn nhỏ nhưng lấy chồng là phải chọn lựa đàng hoàng. Dung nên bắt chước chị sau mới sung sướng. Tôi nhớ một bài hát có câu: Biết ra sao ngày sau. Ừ, làm sao biết được tương lai. Nhưng tôi cũng cứ cầu mong cho chị Thảo. Tôi nói: - Chắc ngày mai đông lắm, chị mời hết bạn bè của chị chơ. - Mời mấy con bạn thân thôi. Tôi nhớ ba tôi, lâu quá tôi không trông thấy mặt ông. - Ba mô rồi chị? - Mấy hôm nay ba bị bịnh. Ba nằm ngoài chòi chú Đặng. Thiệt phiền hết sức, vì dì Tường hai ông bà giận nhau. Ba ít khi vô nhà lắm. Con Minh phải dọn cơm ra cho ông ăn. Ăn xong ông đi suốt ngày, tối mới về, về là ra ngoài chòi nằm. Dám ba điên luôn như chú Đặng. Chị không thương ba sao chị Thảo? Chị Thảo nói bằng giọng thản nhiên quá, giọng của người dưng nước lã chớ không phải giọng cha con tình thân máu mủ. Ba tôi dám điên như chú Đặng? Không, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Đáng lẽ mẹ tôi phải cho phá cái chòi đó từ ngày chú Đặng chết. Mẹ tôi đã không làm, mà chắc ba tôi cũng không để cho mẹ tôi phá. Mẹ định tới mùa nắng mới phá ra, nhưng ba tôi đã chọn đó làm nơi lánh thân rồi. Ba tôi suốt đời hy sinh cho một người đàn bà ích kỷ. - Răng buồn rứa Dung. - Em thương ba quá. Chị có thương ba không chị Thảo ? - Thương chơ răng không. Nhưng tính ông khó quá nhiều khi chị bắt bực mình. Ba chẳng lo công chuyện chi hết, cứ lì lì cả ngày. Nhà ni mà không có mạ là đói. - Chị lấy chồng chắc ba vui lắm. - Ba mà vui, ông mà biết vui mừng chi. Thiệt bên nhà trai qua chỉ có mạ tiếp đón, còn ba, ba ngồi như cục đất, chán bất chết. Tôi lại thương ba tôi xót xa. Chắc đám cưới chị Thảo, ông bị mẹ tôi nguyền rủa dữ lắm. Thiệt vậy, chị Thảo nói: - Thiệt phiền bất chết rứa Dung nờ. Ba như khùng như điên. Khi sáng mạ phải kêu ba ra, dặn dò từng chút từng chút rứa. Ngày cưới của chị mà ông lừng khừng thì mất mặt lắm. - Rứa ba nói răng ? - Thì ông gật đầu. Chắc rồi mạ dặn nói chi ông chỉ nói chừng đó. Chắc chú Đặng nhập hồn vô ba răng mà ba lẩm cẩm quá. Tôi tưởng chị Thảo vô nằm với tôi để chị em thương nhau hơn, nhưng chị chỉ lo phiền trách gia đình. Giá chị Thảo ôm tôi, kể lại với nhau những kỷ niệm ngày còn thơ ấu. Nhắc tới khu vườn, nhắc tới bến sông và những mến thương tuổi nhỏ. Rồi hai chị em ôm nhau khóc. Ngày mai chị theo chồng tôi mất mát biết bao nhiêu. Nhưng chị Thảo không nhớ gì kỷ niệm cũ hết. Tôi buồn vô hạn, buồn đến ứa nước mắt trong khi chị vẫn vô tư, vui vẻ nói toàn chuyện đám cưới của chị.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm. Trong nhà dậy sớm hơn tôi, dậy từ lúc nào. Tôi nằm im trên giường nghe những âm thanh bên ngoài. Tất cả mọi tiếng ồn được phát ra từ căn ngoài và phía sau khu vườn yên lặng như im hơi. Tôi ngồi dậy mở toang hai cánh cửa sổ. Hôm nay là ngày vui của chị Thảo, có thể là ngày vui nhất đời của chị ấy. Chị Thảo chắc đang đóng cửa ở trong phòng cho các bạn bè trang điểm. Và tôi cứ nằm im trong giường tưởng tượng ra chị Thảo. Minh đem thức ăn sáng vô cho tôi, kể rằng chị Khánh sang từ sáng sớm cùng với mấy cô bạn đang sửa soạn cho chị Thảo. Bên nhà trai xin rước dâu lúc chín giờ sáng vì trong ngày giờ đó là giờ tốt nhất. Tôi nghe có nhiều tiếng chào hỏi ba tôi, có cả tiếng trêu đùa nhạo báng nữa. Ba tôi đã giỏi chịu đựng rồi, chắc ông cũng không lấy thế mà buồn hơn nữa.
Nhớ lời chị Thảo, tôi nhờ Minh lấy khăn mặt thấm nước nóng lau mặt mũi và mặc áo mới ngồi đợi chị trên giường. Tôi nghe đồng hồ gõ nửa tiếng. Chắc tám giờ rưỡi vì thấy trong nhà có vẻ hoảng hốt. Và liền sau đó, tiếng ồn ào nổi lớn hơn, có cả tiếng xe đỗ trước nhà nữa. Bên họ nhà trai đến. Tôi nao nức chờ đợi, chắc chị Thảo trang điểm đẹp lắm, chị đã sẵn đẹp rồi, trang điểm, ăn mặc và chắc mê ly hơn.
Thật thế, khi anh Vĩnh Đương đưa chị vào thăm tôi, tôi sững sờ nhìn chị. Áo gấm màu hồng, tay rộng, đầu đội khăn màu vàng, trông chị đẹp như tiên và tôi nhìn không chớp mắt. Anh Vĩnh Đương thân ái hỏi tôi: - Dung ơi, Dung đỡ nhiều chưa ? Tôi cười thật vui, lòng tôi cũng vui mừng thiệt: - Dạ em đỡ nhiều rồi chị. Chị Thảo: - Dung nó muốn chạy ra từ sáng nhưng em la đó chơ. Nó còn yếu xìu, mấy hôm trước ngất hoài, sợ quá. Và chị đứng nép vào anh, tôi bỗng thấy hai người đẹp đôi quá. Anh Vĩnh Đương ăn mặc cũng rất đẹp, áo gấm xanh tay rộng, khăn đóng màu đen...Bao nhiêu thành kiến về anh Vĩnh Đương đã bị xóa tan hết. - Ừ, Dung xanh quá. Hôm nay ngày vui của anh mà Dung nằm một chỗ buồn ghê hí. Anh không mời Dung ăn chi được, thôi bữa mô khỏe anh đãi bù nghe... Tôi hỏi: - Tới giờ rước dâu rồi à, mau quá. - Còn chút nữa. Anh chị còn ra lạy tổ nữa. Chị Thảo bỗng nắm tay tôi: - Dung ở nhà cố gắng thay chị lo công việc nhà nghe Dung. Giọng chị có vẻ thành thực. Lòng tôi hơi băn khoăn, khuôn mặt chị không bao giờ cùng nhịp điệu với tấm lòng của chị. - Từ nay chị em mình xa nhau rồi. Chị rơm rớm nước mắt. Chỉ thấy chị rơm rớm nước mắt là nước mắt tôi đã chảy ra rồi. Chị Thảo nghẹn ngào: - Dung. Và chị ôm lấy tôi khóc. Anh Vĩnh Đương lật đật kéo chị: - Tầm bậy nà, em đừng khóc. Khóc rồi Dung khóc theo, em nó đang đau. Chị Thảo lau nước mắt, khuôn mặt chị buồn hẳn. Có lẽ chị buồn thật, nước mắt của chị làm cho anh Vĩnh Đương luống cuống. Khi chị khóc nhiều quá tôi có cảm tưởng như chị đóng kịch.
Trước khi theo anh Vĩnh Đương ra khỏi phòng tôi để sau đó theo về nhà chồng, chị Thảo hôn nhẹ nhàng lên trán tôi với một lời chúc, giọng chị vẫn nghẹn ngào đầy nước mắt. Có lẽ chị cũng phải có nước mắt, đỏ mắt, buồn thảm trước mắt họ hàng thật. Tôi để nguyên cả áo dài nằm xuống, cố đánh tan ý nghĩ không đẹp đó về chị Thảo.
Bắt đầu từ hôm nay nhà vắng bóng chị Thảo. Chị Thảo đi lấy chồng gần đây chớ đâu có xa xôi gì, nhưng tôi cảm tưởng đã mất hẳn chị. Từ nay, chị Thảo không còn là chị nữa vì chị không còn là con của gia đình này. Đám cưới chị Thảo vui lắm, tôi nghe mẹ tôi hỉ hả nói cười, họ hàng hỉ hả nói cười. Chắc có lẽ hôm nay là ngày vui nhất đời của bà chớ không phải chỉ vui nhất đời của chị Thảo. Và hình như mạ tôi cũng ôm lấy chị Thảo, cả hai mẹ con cùng khóc, lưu luyến không muốn rời. Đó là màn cuối của vở kịch đám cưới.
Đoàn xe rước dâu đã đi, ngoài nhà bỗng vắng lặng hẳn, mọi người đang nhìn theo đoàn xe, đang sửng sốt vì niềm vui vừa mới đây đã dông ra khỏi nhà. Còn tôi, tôi úp mặt xuống gối, nước mắt giàn giụa. Tôi khóc thương chị Thảo ? Hình như chỉ đúng một phần. Tôi nghĩ tới Vịnh và mối tình như gió thoảng. Chị Thảo lấy chồng rồi tới lượt tôi. Làm sao tôi thoát khỏi tay mẹ được.
Đám cưới chị Thảo không có pháo hồng, nhưng trong tâm tôi hình ảnh tan tác của xác pháo vẫn ám ảnh. Hôm nay chị Thảo đang vui ở nhà ai và tôi khóc chia niềm vui với chị.
Tôi nói với Đỗ Quyên ngày mai tôi đi học được. Đỗ Quyên dắt xe đạp ra tới đường còn ngoái lại: - Mai nghe. Mai đi sớm nghe. Tôi quay vào, mắt đụng những bông hoa hải đường, những chậu tỷ muội. Tất cả các bông hoa, các chậu cây như bừng mắt chào tôi: Phù Dung đã dậy được, Phù Dung đã tới với chúng tôi. Tôi quỳ xuống bên chậu hoa tỷ muội. Có tiếng Minh cười: - Làm chi rứa Dung ? Minh đang cầm cái giỏ đựng đầy khế. Tôi hỏi: - Khế ngọt hay chua đó Minh. Hái sau vườn há? - Ừ, mình đem cơm ra cho ba, trong lúc đợi ba ăn mình trèo cây hái khế. - Mạ mà thấy là Minh bị chửi liền. Minh cười, nụ cười an phận đến tội nghiệp: - Ừ, may mạ không thấy. Mạ đi ngủ rồi. Tôi nhớ tới con Quyên, chắc lúc này nó đang gò lưng đạp xe trên đường về. Trễ buổi cơm trưa nó dám bị ăn bánh tét nhân roi mây lắm. Tôi khoe với Minh: - Dung hết bịnh rồi. Hết bịnh ra vườn thấy đẹp ghê. Khi rồi Dung ra sau bến với Quyên ngồi chơi. Lâu quá mới thấy sông muốn tắm quá trời. - Ừ, Dung khỏe rồi mai mốt tắm sông nghe. Hai đứa mình bơi thi. Tội nghiệp Minh, lấy chồng rồi nó vẫn còn tâm tính trẻ nít. Anh Toan không ngó ngàng gì tới nó. Có lần Minh tâm sự với tôi: - Anh Toan ghét mình ghê. Không biết anh ghét mình anh cưới mình mần chi. Đôi lúc muốn về ở nhà mạ. Tôi an ủi: - Anh ấy tính khó rứa nhưng thương Minh lắm, thương mới cưới chơ. Minh chùi nước mắt cười. Lần đó tôi thương Minh ghê. Tôi đứng dậy tới bên giỏ khế: - Cho Dung một trái đi. - Khế chua mà. Cây khế ngọt gần nơi ba ở mình mô có dám trèo. Để mình đem khế vô xâm dầm muối nghe. À, Dung đi học rồi há. Để sáng mai Minh nấu xôi cho Dung ăn sáng hí. - Ừ, mai Dung đi học. Ở nhà buồn muốn chết được. - Dung rứa mà kêu buồn Minh còn buồn biết mấy. Tôi cười: - Buồn mà mập ra. Ừ, Minh mập quá đó. Minh nhìn tay chân: - Hồi chưa về đây mình ốm nhom hơn nhiều. Mình lội qua sông về sông hoài. - Ở đây có bến răng Minh không lội lại. Minh le lưỡi:
- Mô dám, mạ la chết. Muốn chết đó. Tôi nói: - Để Dung xin mạ, chắc mạ cho. Nhớ tới ngày mai đi học lại bắt đầu bận rộn, tôi rủ Minh: - Chiều nay Dung xin mạ cho Minh đi chơi nghe. Hai chị em mình đi gội đầu. Qua Mỹ Dung gội đầu hí? - Minh chưa gội ở tiệm uốn tóc lần mô hết. Đi gội chanh bồ kết đi. - Gội chanh bồ kết cũng được. Đi nghe. Hai giờ mình đi. - Sợ mạ không cho. - Để Dung xin cho. Được mà. Minh có vẻ tin tưởng, ánh mắt Minh nhìn có vẻ biết ơn, thật vậy, trong gia đình này chỉ có tôi là đối tốt với Minh, thương Minh và che chở cho nó. Minh vui vẻ xách giỏ khế vô nhà. Tôi cũng đi ngủ trưa. Niềm vui ngày mai tới trường gặp bạn làm tôi quên bớt nỗi buồn về Vịnh. Vì tự ái tôi không viết thư cho Vịnh nữa nhưng trong thâm tâm tôi vẫn chờ một lá thư mới của chàng. Mỗi lần trông thấy Đỗ Quyên tôi bừng bừng hy vọng, nhưng không có gì hết, hy vọng tàn lụi như chút tro nóng bị dội nước lạnh.
Sau giấc ngủ trưa tôi xin được cho Minh cùng đi gội đầu với tôi. Ra đường thấy Minh vui vẻ tíu tít bắt tội nghiệp. Không bao giờ mẹ tôi cho Minh đi đâu một mình. Kể từ lúc lấy chồng, Minh chưa được về thăm mẹ. Với lại bà mẹ của Minh cũng không thiết con về, Minh có về cũng không gặp bà vì bà suốt ngày ở những sòng tứ sắc. Sau ngày chị Thảo đi lấy chồng, tôi khỏi bịnh, những lúc rảnh Minh thường tâm sự với tôi về gia đình, về tình chồng vợ và tôi thật tình an ủi Minh, coi Minh như một người bạn.
Minh đưa tôi tới một nhà gội đầu quen. Minh bảo hồi còn con gái, tuần nào Minh cũng tới đây gội đầu. Tôi cũng có nhiều lần đi gội đầu bồ kết với Đỗ Quyên và Cẩm Lệ. Ba đứa ngồi chờ nhau vì ít khi có được ba chỗ trống để cùng gội một lúc. Người đàn bà mở cửa cho chúng tôi vui vẻ: - Hôm ni vắng khách, hai cô gội một lần cho mau. Tôi theo bà vào bên trong phòng gội. Phòng gội sát cạnh bếp, kê hai tấm ván gỗ, mỗi tấm vừa một người nằm. Tôi nằm dài trên tấm gỗ, thẳng lưng, đầu lót chiếc khăn bông xếp tư. Người đàn bà cùng với cô cháu gái thay nhau gội cho tôi và Minh. Mùi nước bồ kết nấu với lá dứa thơm nức. Gội đầu theo kiểu này không muốn ngồi dậy nữa, muốn được nằm hoài, gội hoài. Không chỉ riêng tôi mà tất cả các cô đều thích đi gội đầu chanh bồ kết. Nhắc tới đi gội đầu mấy cô đều đọc đùa nhau: Mạ ơi ông Chánh đòi hầu, mua chanh bồ kết gội đầu cho thơm... Nằm thẳng người, tóc rũ xuống thau nước bồ kết. Người gội nâng hứng thật nhẹ mái tóc mềm mại, xối nước bồ kết và gãi nhẹ đều lên da đầu. Da đầu vừa sạch vừa đã ngứa không tả được. Người gội đầu còn lau mặt, lau cổ, rửa tai. Xong họ chà tóc cho khô bằng khăn bông, khi tóc đã khá khô họ lấy quạt ngồi quạt. Công phu như thế mà khi gội xong họ chỉ lấy có mười lăm đồng trong khi đi gội hiệu cái gì cũng có máy móc mà tới bốn mươi lăm đồng. Bọn tôi thường hà tiện, mà không phải hà tiện nữa, gội bồ kết tóc vừa thơm vừa mượt, giá lại rẻ, ai mà không ham. Người đàn bà vừa gãi nhẹ da đầu vừa hỏi chuyện: - Cô có nhẫn hay bông bỏ ra tui chùi cho. Chùi sáng lắm. - Tui không có. Người đàn bà bảo đứa cháu gái: - Chắt, mi lấy cái nhẫn nơi tay cô Minh mà chùi. Rồi bà tiếp: - Hồi trước cô Minh tới gội hoài, từ bữa lấy chồng răng không thấy tới nữa rứa cô. - Tui bận công chuyện, với mùa Đông lạnh bất chết mà gội chi. - Cô ni là bạn há? Minh còn ngần ngừ, tôi nói: - Tui là em chồng của chị ấy. - Rứa hả ? Chị dâu em chồng mà thân ghê. Thường thường chị dâu em chồng mấy khi mà đi với nhau. Tôi cười: - Tụi này bạn học mà thím. - Bạn học thì bạn học chơ. Bạn học mà khi về làm dâu cũng rứa... Cô có đau không cô, gãi ri vừa không cô. - Dạ vừa. - Tóc cô đẹp ghê, mượt quá. - Tui đau tóc rụng nhiều lắm, bữa trước tóc dày. - Ui ham chi tóc dày cô. Tóc dày vất vả lắm. Bà hạ giọng nói thầm: - Mà tóc dày...nói cô đừng cười, con gái tóc dày....hà hà không tốt, dâm lắm. Thiệt mà cô... Tôi không muốn nghe nên làm thinh, bà ta có vẻ hiểu, im lặng gội đầu tiếp tục. Hơn một tiếng đồng hồ mới gội xong, vừa lau tóc vừa quạt tóc. Minh nhìn đồng hồ hốt hoảng: - Thôi về Dung ơi, chiều rồi. Hơn bốn giờ rồi nì. Tôi ngồi dậy, người đàn bà nói: - Cô chờ khô tóc rồi hãy về, còn chút nữa thôi. Minh gạt: - Khỏi, như ri đi nắng khô chừ. Tụi mình đi bộ về là vừa khô tóc Dung nợ. Người đàn bà nói theo: - Mai mốt hai cô tới gội nữa nghe. Chỗ ni tui làm việc cẩn thận, nước lọc rồi mới xã tóc. Túi cô về ngủ tóc thơm hơn hoa mộc nữa đó. Buổi chiều mùa Xuân nắng thật dịu, trong như lọc êm dịu lạ lùng. Đầu tóc vừa mới gội xong, được hơ ánh nắng ấm áp khô rất mau. Hai chị em đi thong thả như sợ đường về nhà chóng hết. Kể từ ngày về nhà tôi, chắc chưa bao giờ Minh vui như hôm nay. Chúng tôi nhắc tới trường học, và rất hồn nhiên, Minh kể cho tôi nghe về những kỷ niệm thời học trò. Tôi đọc trong ánh mắt Minh còn nhiều luyến tiếc. Tôi cầm tay Minh: - Thương Minh ghê. Minh cười, hàm răng của Minh có mấy cái bị siết đen xì: - Hồi trước Dung ghét mình lắm mà.
Tôi thật thà: - Ừ, ngày trước Dung ghét, chừ hết rồi. - Ước chi mạ cũng thương mình. Mình hết lòng mà mạ không thương. Lời nói của Minh hết sức chân thật. Tôi ngạc nhiên là tại sao Minh không ước được anh Toan thương yêu mà ước được mẹ tôi thương yêu. Lấy chồng mà không muốn tình thương ở chồng, chắc chỉ có Minh là người số một.
Khi về tới nhà tôi thấy chị Thảo đi ra, chị về thăm nhà một mình và mặt mày không lấy gì vui vẻ. Gặp tôi, chị cười gượng: - Dung đi mô về đó ? - Em đi gội đầu. Răng chị không ở chơi mà về. - Chị bận lắm, mai mốt chị về chơi lâu. Và chị bương bả đi. Tôi đoán chắc nhà có chuyện gì rồi. Mẹ tôi ngồi giữa nhà, thấy Minh, bà gắt: - Xin đi một chút mà đi dữ rứa hả? Minh cúi đầu, tôi đỡ cho Minh: - Con xin mạ rủ chị Toan đi gội đầu mạ cho rồi mà. Thấy hết lý do mắng về vụ đi chơi, mẹ tôi chửi: - Cái đầu như tổ cú mà gội cho tốn xà bông. Minh khép nép đi ngang qua mặt mẹ tôi, lần xuống bếp. Tôi nhớ tới chị Thảo,hỏi mẹ: - Chị Thảo răng về đi liền rứa mạ. - Đi chơ ở với ma trong nhà ni há? Mi hỏi thằng cha mi coi, làm cha chi mà để con cái khổ. - Chuyện chi rứa mạ? - Con Thảo vừa về khóc đây nì. Bên nhà chồng người ta oán ba mi, người ta nói ba mi khinh người, người ta hành con Thảo. - Ba biết chuyện không mạ? - Răng không biết. Nó vừa khóc, tao kêu ba mi ra cho ba mi nhìn thấy. Hứ, cái mặt dễ ghét, ra thấy rứa đã không khuyên con mà còn lầm lầm lì lì đi ra chui vô cái ổ chó của thằng ăn mày. Tôi biết mẹ tôi ám chỉ chú Đặng. Khi tôi đi rửa mặt, con ở kể với tôi là mẹ tôi vừa nổi trận chửi bới ba tôi không tiếc lời. Nào con chó ăn cứt mà thơm, ba tôi ăn cơm mà thúi. Nào là ăn hại, nào điên khùng. Bà chửi một lúc đào cả họ ba tôi ra mà gào. Tôi nghe nói chóng cả mặt, bảo con ở im đi và rút vô phòng. Tôi mong cho ngày hôm nay chóng qua, ngày mai tôi tới trường, gặp bạn bè, trông thấy thầy cô, lòng bớt buồn tủi.
Nhưng không, tôi chưa đi học được trong ngày mai, và còn nhiều ngày nữa. Ngay khi tôi đang mơ tới trường, tới bạn thì giọng Minh kêu rú lên ở nhà sau. Không biết chuyện gì, tôi vùng dậy chạy ra vườn, mẹ tôi cũng chạy ra vườn. Tiếng Minh kêu khóc vang dội:
- Cứu với. Mạ ơi. Mạ ơi. Cháy, cháy. Ngọn lửa bốc ra từ căn nhà nhỏ của chú Đặng sau góc vườn. Ngọn lửa cháy đã dữ trong ngọn gió chiều bắt đầu thổi mạnh. - Trời ơi, cháy, cháy. Tôi kéo tay Minh chạy nhào tới căn chòi nhỏ, cánh cửa đóng im ỉm. Tôi như điên khùng lao cả người vào tấm cửa vừa khóc vừa la: - Ba ơi, Ba ơi. Mẹ tôi cũng đấm vào cửa thùm thụp: - Ông ơi. Ông ơi. Nhưng cánh cửa đã cài ở bên trong. Ba tôi không cất lên một lời. Ngọn lửa cháy dữ dội. Mẹ tôi gào khản cả tiếng: - Ông ơi, mở cửa. Mở cửa. Mình ơi. Mình.
Minh cũng khóc thét lên, chạy đi tìm anh Toan, nhưng anh Toan đi vắng. Chỉ có ba mẹ con và con ở. Nhà toàn đàn bà, vườn rộng, cháy ở nhà này nhà khác không hay. Mẹ tôi chạy ra đường kêu cứu liên hồi. Nhưng khi mọi người tới, ngọn lửa đã thiêu gần rụi căn chòi. Tôi như bị thiêu đốt trong ngọn lửa, trong nỗi đớn đau. Hơi nóng muốn quật tôi xuống. Người ta kéo tôi ra, tôi la khóc muốn ngất. - Cứu ổng, nhà tôi kẹt ở trong. Trời ơi, trời ơi. Tiếng mẹ tôi la khóc còn lớn hơn chúng tôi nữa. Bà chạy lui, chạy tới, nằm lăn ra đất mà kêu. Ngọn lửa lộng với gió bật thành tiếng kêu như tiếng cười ngạo nghễ, đe dọa. Hàng xóm đã biết, nhưng không còn ai cứu kịp nữa.
Cái chòi đã sập xuống, người ta dội nước lên để dập tắt đống than. Xác ba tôi được đem ra đặt ngay ngắn trên đất. Chỉ có cái chớp mắt, ngọn lửa bùng lên, căn chòi thiêu rụi thân xác ba tôi vừa mới còn nóng hổi.
Mẹ tôi và chị Minh nhào vào xác ba tôi mà khóc lóc, kêu than. Còn tôi, tại sao tôi không ngất đi mà đứng như trời trồng. Ba tôi chết, thảm kịch gia đình chấm hết. Thôi ba, một đời ba đã hết. Ba nằm yên và thơm cùng với đất. Bây giờ mẹ tôi đã biết thương với một xác chết. Khi ba tôi còn sống, ba không được mẹ thương, mẹ chỉ hành. Bây giờ, mẹ đang thương ba đó. Tình vợ chồng bao năm, bây giờ mới bày tỏ tột độ bên cái chết. Chỉ có thế, và mẹ tôi, chắc còn khóc được lâu hơn nữa.
- Dung. Minh đã bỏ mẹ tôi với xác ba tôi nằm đó, chạy lại ôm lấy tôi. Tôi khẽ hất Minh ra. Bây giờ tôi lớn mạnh rồi, tôi không cần ai nữa hết. Tôi lớn mạnh như ngọn lửa. Ngọn lửa đốt ba tôi, đốt chết luôn tuổi thơ dại của tôi rồi. Khóc đi Dung, khóc đi để giã từ tuổi thơ dại chứ. Khóc đi, khóc đi chứ.
Nước mắt tôi chảy ra và trời vẫn trồng tôi tại chỗ. Người ta đã đập nguội cả đống tro tàn. Người ta đem xác ba tôi vào nhà. Lúc chết ông cũng như chú Đặng là được nằm trong căn nhà của ông. Tôi lủi thủi đi theo, trong tiếng kêu khóc của mẹ tôi và của Minh, tôi như nghe thấy tiếng cười của chú Đặng đâu phía ngoài mặt sông. Nhưng chỉ là tiếng cười mơ hồ, thoáng qua tai rất nhanh rồi tắt ngúm.
Người ta đặt ba tôi nằm trên chiếc sập gụ bốn chân chạm rồng phượng. Lúc đó tôi mới đến gần ba tôi, tôi phục xuống bên giường và khóc nức nở. Khóc đau đớn, khóc xé ruột và khóc cho thật hả.
Tôi khóc cho những người còn lại nhiều hơn. Vì ba tôi đã chết, và người chết nhất định không còn biết đau đớn gì.
Chị Thảo đi lấy chồng. Ba tôi chết. Mẹ tôi suốt ngày vùi quên với những con bài tứ sắc. Tôi được đi học trở lại. Nhưng cổng trường vôi tím bây giờ không còn là nơi dung dưỡng tuổi hồng của tôi nữa.Những ngày vui cũng trôi qua cùng tiếng cười thời trẻ dại. Người tình đã quên. Ngày xanh mới đó đã thành kỷ niệm. Trường còn đó, bạn còn đó mà tôi thấy đã xa. Mẹ tôi báo cho biết cuối năm tôi nghỉ học để bước sang một cuộc đời khác: Tôi đi làm việc.
Tôi sẽ khắc tên chàng trên mặt bàn bằng gỗ khô, để cùng trả lại hết cho cổng trường vôi tím những ngày tháng đẹp nhất đời người.
Hoa Phù Dung nào cũng nở ngắn ngủi.
HẾT