Chương 2
Minh ơi tỉnh dậy nào.
Có một giọt nước mát rơi trên cái má đang nóng bỏng của Minh. Cái ngủ bắt nó lâu quá không thể thoát ra được, cho đến khi có giọt nước rơi vào má nó. Mở choàng mắt ra Minh nhìn thấy luôn đôi mắt đang đau đớn của mẹ. Nó ngồi bật dậy:
- Mẹ ơi, mẹ bị làm sao thế?
- Con chạy mau về bản gọi cha đến cho mẹ.
- Mẹ ơi, mẹ bị làm sao?
Minh đau đớn cái bụng quá. Mặt mẹ tái nhợt thế kia, nó chưa bao giờ nhìn thấy mặt mẹ tái như thế.
- Mẹ không sao đâu chàng trai đã lớn rồi ơi, máu đã không chảy nữa đâu. Mẹ cũng không biết hôm nay có việc gì đến với mẹ. Cái dao quắm không chặt vào cái cây mà lại chặt vào chân mẹ thế này?
Bấy giờ Minh mới nhìn xuống chân mẹ. Cái khăn đội đầu của mẹ quấn chặt cổ chân mẹ đổi từ màu trắng ngà sang màu đỏ. Minh ôm chặt mẹ khóc hu hu. Mẹ cũng ôm chặt lấy Minh. Từ lâu mẹ không ôm Minh vào lòng nữa. Mẹ bảo con trai lớn rồi cứ ôm mẹ như thế thì sẽ bị yếu lòng đi đấy. Mẹ ôm Minh rất chặt lần nữa rồi mẹ dứt khoát đẩy Minh ra:
- Con trai lau nước mắt đi. Con sẽ phải về một mình, đường xa lắm đấy. Con đi nhanh không thì trời sập tối, con sẽ bị lạc cái chân đấy. Mẹ đã bỏ nước và gói mèn mén vào cái đẫy này. Con quàng nó qua cổ, khi nào con đói con khát thì ngồi xuống mà ăn nhé.
- Con không đói đâu, mẹ cần phải ăn hơn con. Mẹ bị chảy máu mí lại mẹ chưa ăn mà. Con đã ăn gói của con rồi.
- Không cãi mẹ nữa, nhanh đi cơn.
Mẹ quàng cái đẫy vào cổ Minh đẩy nó xuống bậc thang. Minh cắm cổ chạy. Rồi nó bỗng nghĩ ra, nó không thế ăn gói mèn mén của mẹ. Từ sáng sớm đến giờ mẹ vẫn chưa được ăn. Mẹ còn làm nhiều việc nữa. Còn nó chỉ ngủ thôi. Nó quay trở lại, bước rón rén lên bậc thang. Mẹ dựa mình vào những bao ngô thiếp đi. Minh để gói mèn mén và chai nước cạnh mẹ. Nó rất muốn ôm lấy mẹ một lần nữa nhưng sợ mẹ thức giấc. Nó lấy mu bàn tay quệt nước mắt rồi rón chân thật nhẹ bước xuống cầu thang.
Như chú ngựa non nó sải những bước chân trên sườn đồi. Nó giang thật rộng hai cánh tay để giữ thăng bằng. Nó có cảm giác như nó đang bay. Loáng cái nó đã đến cổng trời. Buổi sáng mẹ đi trước để rẽ đám cây leo chằng chịt bây giờ cây bịt lại rồi. Nhưng nó vẫn tìm ra được cái lối cũ. Nó rẽ đám lá để đi. Nó đu dây leo để xuống. Mồ hôi bò như con rắn trong lưng áo nó. Nó nhủ mình phải nhanh hơn. Cái sự phải nhanh đó khiến nó thở phì phò. Nó không để ý đến việc đó. Nó phải rất nhanh để về nhà. Nó không thể để mẹ nằm một mình ở nhà rẫy.
Nhà Minh ở gần mé suối, thưa thớt vài nóc nhà. Bố Minh làm việc ở ủy ban xã nhiều lần muốn về trung tâm ở cho đông vui và cũng đỡ vất vả việc đi lại. Mẹ không muốn. Cha rất chiều mẹ nên cũng thôi. Nhà Minh nhiều ngô lắm, ăn không hết bao giờ. Mẹ chăm chỉ làm việc. Nhiều lần Minh nghe cha nói với mẹ:
- Em không phải lên rẫy đâu. Em cứ ở nhà trồng rau và nuôi gà cũng được rồi mà.
- Em rất thích lên rẫy.
Cái cách cha mẹ xưng hô với nhau anh em cũng khác với những người ở đây. Họ không mấy khi gọi nhau như thế bằng tiếng phổ thông. Có lần cha nói với Minh:
- Xưa kia mẹ là cô giáo của cha đấy.
Mẹ chặn lời cha:
- Đừng nói chuyện ấy sớm làm gì, con trai còn bé.
Cha mẹ chỉ sinh ra Minh và cái Thu. Khi bà nội còn sống, bà giục:
- Mẹ Minh đẻ thêm mấy đứa em nữa cho Minh đi. Nhiều con mới giàu đấy.
Mẹ cười và đáp lời bà:
- Vâng con sẽ sinh thêm em cho Minh.