Chương 4
Minh ngược theo dòng suối về phía rừng già. Nó ước chừng bốn người đàn ông kia đã đi xa hơn nó một giờ rồi. Nó phải đi thật nhanh thôi. Mặt trời đã khuất dạng nhưng ánh sáng vẫn còn nhiều. Phải đuổi kịp những người kia khi trời chưa tối hẳn. Em gái sợ bóng tối lắm, nó sẽ sợ chết mất. Em gái ơi đừng sợ anh sẽ đến cứu em. Nghĩ đến em gái mắt Minh ứa ra dòng nước. Nó để kệ cho nước mắt chảy. Ngăn dòng nước mắt không chảy ra thì đau lòng lắm. Mấy hôm trước cha về nhà nói:
- Có một tình hình rất nghiêm trọng, đó là có một số đối tượng xấu đang luẩn quẩn quanh xã ta để bắt cóc trẻ con. Vợ mình phải chú ý để mắt đến bọn trẻ nhiều vào. Minh và Thu không được tự đi vào rừng nếu không có người lớn đi cùng. Minh lớn hơn chú ý bảo vệ em gái. Thu ít đi chơi thôi. Ở nhà thì phải đóng chặt cửa, thấy người lạ dứt khoát không cho vào nhà nhá.
Em Thu sao không nghe lời cha để người lạ vào bắt cóc em như thế. Anh không trách em gái đâu, anh chỉ lo cho em thôi. Em gái ơi can đảm lên em nhé. Đừng có khóc đấy.
Nước mắt chảy được ra ngoài thì lòng cũng bớt đau một chút Minh bỗng thấy có một sức mạnh chạy trong đầu.
Con suối chui vào bụi rậm rồi, không đi theo nó được nữa. Trời cũng tối thui, Minh không đi nhanh được. Nó phải dò từng bước. Bước chân chậm dò dẫm vừa vì tối vừa vì đau. Khi lội suối Minh giẫm chân trần vào các viên đá sỏi, có viên thì nhẵn có viên thì sắc nhọn. Viên sắc nhọn cứa vào chân Minh đau nhói. Bây giờ lá cỏ quệt vào càng đau. Minh biết, da chân đã bị thủng rồi.
Bỗng chân Minh vướng phải một vật gì lạ, nó mềm và khô. Minh cúi xuống nhặt lên. Rất tối Minh chỉ dùng tay sờ soạng. Ô, một cái dép, Minh reo lên. Tiếng reo phải ghim lại trong lồng ngực. Chắc dép của cái Thu rồi, chiếc dép bé này không thể của người lớn.
Minh rất mệt, cái chân nhũn ra như dải khoai hơ trên lửa. Nó chỉ muốn nằm lăn ra và ngủ. Nó không cảm thấy đói. Chân Minh vẫn bước không muốn dừng lại. Thương em lắm, chỉ muốn cứu được em về nhà. Thương mẹ lắm, mẹ bị đau chân như thế biết em Thu bị bắt cóc chắc sẽ càng đau hơn. Thương cha lắm, cha rất thương em Thu. Mỗi buổi tối cha đi làm về vẫn bế Thu lên lòng. Mẹ bảo, con lớn rồi đừng làm nó bé đi. Cha cười bảo, chỉ mong Thu đừng lớn, lớn đi lấy chồng mất thì cha ở với ai. Vừa đi vừa nghĩ chân Minh vướng vào một mô đất và ngã sấp xuống, áp mặt vào đám cỏ mềm mại và mát rượi. Cái ngủ bắt luôn lấy Minh.
Lạnh quá, mẹ ơi con lạnh quá. Trong mơ Minh luôn miệng gọi mẹ. Mọi khi Minh gọi một lần mẹ đã lấy chăn đắp cho rồi. Lạnh lắm mãi không hết lạnh. Cái lạnh cù Minh thức giấc. Minh mở mắt ra rồi, xung quanh vẫn tối đen. Minh không biết mình đang ở đâu. Nằm im một tí để nghe ngóng Minh nhớ ra câu chuyện tối hôm qua. Minh khóc, nó không biết cha đã đón được mẹ về nhà chưa? Nó không biết em Thu đang ở đâu, em có khóc chết đi vì sợ không? Đừng khóc em gái ơi anh sẽ đến cứu em mà. Anh dậy đây, anh sẽ đi đưa em về nhà.
Có tiếng chim hót ở trên đầu, thì ra vòm cây xanh rì làm cho mặt đất tối hơn. Phía xa kia đã có ánh sáng. Minh ngồi dậy, chân tay uể oải như những hôm bị ốm. Cảm giác không thể đứng dậy được. Minh hú một hơi dài. Tiếng hú thổi vào rừng rồi vọng lại u u. Sau tiếng hú Minh như có thêm sức mạnh. Minh đứng dậy và bước đi, không quên cầm theo chiếc dép. Trời sáng dần Minh đã nhìn rõ các vật xung quanh. Thì ra Minh đang đi giữa những ngôi mộ và đêm qua Minh đã ngủ quên trên một ngôi mộ. Bà nội của Minh cũng nằm ở đây, gần một cây lim xanh cổ thụ. Minh đi tìm ngôi mộ của bà. Nó len lỏi qua các ngôi mộ. Có một ngôi mộ nó rất nhớ. Đó là mộ của ma gà. Mộ của ma mà lúc nào cũng có hoa rừng tươi. Dù đang rất vội vã thế mà cái chân của Minh vẫn dẫn nó qua mộ ma gà. Trên mộ cả một giò phong lan Hoàng điệp đang kỳ trổ hoa rất đẹp. Những giọt sương đêm lấm tấm trên những cánh hoa vàng. Minh bỗng thở dài và nức nở trong cổ họng. Nó muốn khóc. Một cảm giác rất buồn xâm chiếm lòng nó. Sao hôm nay nó lại có cảm giác này chứ.
Chị ấy có một cái tên đẹp. Nhữ Hài, cái tên rất khác biệt với những người ở bản. Chị hơn Minh 3 tuổi. Minh có tật thích hóng chuyện của người lớn. A Lềnh con chú A Tráng 15 tuổi nhưng anh nói anh đã biết yêu rồi. Anh thổi kèn hay lắm. Mùa hè trước anh rủ Minh:
- Mày đi xem người yêu của anh không?
- Anh có người yêu rồi à, cha em bảo không được lấy vợ sớm đâu.
- Anh có nói với mày là anh lấy vợ đâu. Anh còn đi bộ đội đã. Nhưng mà yêu thì có ai cấm đâu.
- Chị ấy có yêu anh không?
- Không biết đâu, mày đi với anh nhé.
Tối đấy trời sáng lắm. Mặt trăng to và tròn như cái rá mẹ vo gạo dưới suối treo lửng lơ trên trời. Lềnh đến rủ Minh đi. Hai đứa đi theo lối mòn qua rừng qua suối rồi mới đến một ngôi nhà sàn. Người đã đi ngủ cả rồi. Hai đứa tấp vào một lùm cây. Lềnh thì thào:
- Đứng vào đấy đã, có đứa đến trước rồi.
- Sao anh biết?
- Mày không nghe tiếng khèn à?
- Đâu mà, đấy là tiếng dế kêu.
- Mày ngu quá, thôi để mai anh dạy mày thổi khèn. Con trai không biết thổi khèn không lấy được vợ đâu.
Tiếng khèn nỉ non rất lâu rồi dừng lại. A Lềnh dắt tay Minh:
- Đi thôi.
Dưới sàn nhà A Lềnh vừa thổi khèn vừa nhảy, điệu nhảy và điệu khèn vui nhộn réo rắt. Minh thích quá vỗ tay đôm đốp. A Lềnh dừng điệu khèn đến tận tai Minh rít lên:
- Mày đừng làm thế, lộ bài của anh rồi. Mày cứ im cho anh nhờ.
Rồi A Lềnh lại thổi điệu khèn da diết. Điệu khèn vừa tắt thì có tiếng gõ theo nhịp ở trên ván sàn nhà. A Lềnh vui sướng nhảy chân sáo tới kéo tay Minh:
- Mình về thôi, hôm nay thế đủ rồi. Anh nhận được tín hiệu rồi.
Rồi Minh còn đi theo A Lềnh xem chị Nhữ Hài tắm suối. A Lềnh bảo:
- Mày phải thề với anh mày không được hở cho ai biết nghe chưa? Lộ bí mật của anh, anh sẽ không chơi với mày nữa. Anh cũng không dạy mày thổi khèn nữa đâu.
Minh hồi hộp lắm. Nó với A Lềnh nấp sau một tảng đá. Chị Nhữ Hài đi cùng với mấy chị nữa. Chị nổi bật bởi nước da trắng nõn. Khi chị đi qua thằng Minh nhìn rõ má lúm đồng tiền trên má chị. Ối chao tim nó đập như vỡ toang cả ngực ra. Nó nhìn sang anh A Lềnh, mặt anh trắng bệch như sắp ngất. Khi các chị bước xuống suối A Lềnh kéo tay Minh:
- Về thôi, xem trộm xấu lắm, không tốt đâu.
Rất lâu, ấy là theo A Lềnh, chứ thực ra là có mấy tuần thôi A Lềnh không được đến nhà chị Nhữ Hài thổi khèn nữa.
- Nhà đã có chủ rồi mình không được đến nữa đâu.
- Ai là chủ vậy anh? Minh ngạc nhiên hỏi.
- Con trai thầy cúng đấy.
- Nhưng chị Nhữ Hài mê anh cơ mà.
- Không được đâu, con thầy cúng đã thích ai thì phải đồng ý thôi.
Bỗng nhiên cả bản dựng tóc gáy vì ma gà đã về bản, nó về nó ăn chị Nhữ Hài rồi. Hôm thầy cúng đến làm lễ xua ma gà cả bản kéo nhau đi xem. Mẹ bảo Minh:
- Con ở nhà đừng đi, không đúng đâu. Chị Nhữ Hài bị ốm đấy. Ốm phải đưa đến bệnh viện chữa bệnh chứ cúng không khỏi được đâu.
Minh không nghe lời mẹ, nó lẻn đến xem. Nó rất tò mò xem mặt con ma gà. Nó nhỏ người nên luồn qua chân người lớn đến sát chỗ chị Nhữ Hài nằm. Chị nằm trên chiếc chiếu có phủ chăn con công. Chị nằm thiêm thiếp. Mặt chị vẫn trắng ngần, mái tóc chị đen óng đổ dài bên cạnh gối, môi chị đỏ như vẽ son. Chỉ không nhìn thấy lúm đồng tiền trên má chị vì chị không cười. Xung quanh chị bày đầy đồ lễ, giấy tiền. Thầy cúng đang hành lễ. Cha mẹ chị phủ phục hai bên cạnh thầy cúng.
Rất lâu mới xong màn cúng lễ. Thầy cúng sai người đi lấy cái roi dâu:
- Phải đánh con ma nó mới sợ.
Người nhà chị mang chiếc roi dâu bé bằng chiếc đũa dài bằng năm chiếc đũa đến. Thầy cúng đọc niệm chú xong bảo người nhà chị Nhữ Hài lật chăn ra. Thầy cúng giơ thẳng tay vụt chiếc roi dâu vào người chị. Minh nhìn thấy sự đau đớn trên mặt chị. Nó sợ hãi không dám xem tiếp. Nó lủi về nhà nấp sau các bao tải ngô. Nỗi sợ hãi ám ảnh nó. Đến tối mẹ cha tìm mãi mới thấy Minh. Nó sợ đến phát rét. Đến đêm nó cũng không ngủ được. Nó rấm rứt khóc. Mẹ thức dậy ôm chặt nó vào lòng. Lúc ấy nó mới không sợ nữa ngủ thiếp đi.
Hai ngày sau thì có tin chị Nhữ Hài chết rồi. Mẹ thở dài bảo với cha:
- Anh phải tuyên truyền cho người dân hiểu đi chứ. Thời này là thời nào mà vẫn tin có ma gà chứ. Tội nghiệp cô bé xinh đẹp nết na.
Cha cũng thở dài:
- Cũng có tuyên truyền rồi nhưng có phải một sớm một chiều mà thay đổi suy nghĩ được đâu.
A Lềnh buồn lắm đi tít vào rừng sâu để tìm lan Nhữ Hài như tên chị để đặt trên mộ của chị. Nhưng anh tìm mãi mà không ra. Anh bảo ở rừng này chỉ có một đóa Nhữ Hài ấy thôi. A Lềnh đi học trường dân tộc nội trú, anh biết nhiều lắm. Minh rất khoái chơi với anh.
Minh không có thời gian buồn lâu. Nó cúi xuống mộ chị Nhữ Hài dứt một đám cỏ mọc che khuất bia mộ của chị.