Chương 7
Có bạn đồng hành Minh không còn sợ màn đêm nữa. Minh còn lên cả kế hoạch cho một đêm ngủ rừng. Khi bóng tối bảng lảng trên tán lá cây Minh nói với con khỉ:
- Nghỉ chân thôi. Tao sẽ làm một cái ổ bằng lá rừng. Đêm rét lắm không chịu được đâu.
Minh đến một gốc cây cổ thụ để xem xét. Cây leo chằng chịt bám lấy thân cây. Minh nghĩ ngợi:
- Rậm rịt thế này nhỡ đâu có rắn. Rắn độc cắn một phát là chết thôi. Ở rừng sâu ai biết đến mà cứu chứ.
Minh chọn một khoảng đất trống, rồi kiếm ít lá khô và cành củi khô. Lá khô rải dầy lên để nằm. Đất lạnh lắm. Củi khô thì để đốt. Úi chà, lấy đâu ra diêm bây giờ? Khỉ vàng nhảy tót lên cây rung cành cho lá rụng xuống. Minh gọi khỉ:
- Xuống đi, tao cần lá khô chứ không cần lá xanh đâu. Nằm trên lá tươi còn lạnh hơn. Xuống đây ăn đi.
Minh ngồi khoanh chân trên đám cỏ khô bỏ ổi chín trong túi quần ra, đưa cho khỉ vàng một quả. Khỉ vàng khẹc khẹc ngồi bên cạnh Minh gặm quả ổi. Minh vỗ lên đùi mình, khỉ vàng nhảy tót lên ngồi. Hai đứa đang mê mải gặm ổi thì bỗng nghe có tiếng rên khe khẽ. Khỉ vàng vội vàng nhảy tót lên cây. Minh sợ thót cả tim nhưng chả nhảy được như khỉ nên đành ngồi im. Định thần một lúc Minh nhận ra tiếng rên của chó. Minh gọi:
- Êu êu ra đây.
Gọi đến lần thứ ba thì một con chó gầy trơ xương rón rén đi đến chỗ Minh. Minh đưa một quả ổi ra cho con chó. Con chó hít hít ngửi ngửi rồi lưỡng lự quay đi. Nó đi vài bước rồi nằm bẹp xuống đất, gếch mũi lên chân trước hướng về phía Minh. Khỉ vàng thấy yên nhảy tót xuống đất. Minh nằm xuống ổ lá khô chìm đắm vào giấc ngủ.
Lạnh quá, cái lưng sao lạnh thế chứ nhưng cái bụng thì lại ấm quá. Ấm như ngồi trước cái bếp mẹ đang nấu cơm hàng ngày. Thôi chắc là phải dậy vậy. Minh duỗi thẳng chân tay rồi vươn vai một cái thật dài sau đó mới mở mắt ra. Đúng là sáng thật rồi. Khỉ vàng đang ngồi chót vót trên cây vạch háng bắt rận. Minh định ngồi dậy thì có con gì động đậy bên cạnh, quay sang nhìn hóa ra là con chó tối qua. Nó cũng đang vươn vai sau giấc ngủ. Minh ngắm con chó ngẫm nghĩ, không giống chó ở bản. Minh hỏi con chó:
- Mày ở đâu đến đây vậy? Rõ ràng mày không phải ở đây đúng không?
Nghe tiếng Minh hỏi con chó bèn quay mặt về phía Minh, mõm trên của nó bị mất hẳn một miếng da. Nhìn nó như bị sứt môi. Minh sửng sốt lấy hai tay bưng lấy mõm con chó:
- Làm sao mày đến nông nỗi này? Mày đi đánh nhau với ai à? Vết thương của mày vẫn còn sưng tấy thế này.
Vừa nói Minh vừa ôm con chó vào ngực. Con chó run rẩy trong vòng tay của Minh.
- Chắc mày đói lắm à. Tao không có cơm cho mày ăn đâu. Mày chịu khó ăn tạm quả chuối này đi.
Minh bóc vỏ một quả chuối dí vào mõm chó. Con chó hít hít rồi quay đi hắt xì hơi. Ý của nó rằng nó không ăn được chuối.
Ba đứa lại tiếp tục lên đường. Khỉ và Minh vừa đi vừa ăn chuối nên không thấy mệt. Chó theo sau vừa đi vừa rên ư ử vì đói.
- Có lẽ phải tìm ra suối thôi, tao khát nước lắm rồi. Chó thì đói quá. Ra suối sẽ có cá đấy. Minh nói với khỉ. Nói ra miệng rồi thì Minh cười ha hả.
- Mày có phải là người đâu khỉ vàng nhỉ. Thế mà tao lại cứ ngỡ mày là người chứ.
Khỉ vàng cũng thích quá khẹc khẹc cười nhe hết cả hai hàm răng.
Người đi trước chó lẽo đẽo theo sau. Cứ đi là đi thôi chứ chưa biết sẽ tìm em ở chốn nào.
Bỗng khỉ vàng từ đâu nhảy vù bấu vào vai Minh kêu váng lên rồi lại nhảy tót lên cây. Minh không hiểu khỉ vàng muốn nói gì. Khỉ vàng lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba.
- À, tao hiểu rồi, rẽ đi lối ấy phải không?
Minh đi theo lối khỉ chuyền cành. Vạch dây leo chằng chịt mà đi. Con chó vẫn theo sát chân Minh.
Mệt quá Minh dừng lại để thở. Khỉ vàng đưa chuối cho mà Minh chẳng muốn ăn. Khỉ nhảy lên vai Minh khẹc khẹc ra điều cảm thông.
- Điếc tai quá, đừng khẹc khẹc nữa, canh cho tao chợp mắt một tí nhá.
Minh dựa lưng vào cây nhắm mắt lại, rồi thiếp đi lúc nào.