Chương 14
Lém Lỉnh ra sức lay vào người Minh:
- Dậy mau, dậy mau, mưa rừng, mưa rừng, chạy mau không kịp đâu.
Minh vẫn cứ chìm vào giấc ngủ. Gió gào rú trên các tầng lá rừng. Mưa nặng hạt xuyên thủng qua vòm lá rơi lộp độp trên thảm lá khô. Mưa tạt vào mặt Minh tới tấp, Minh mở mắt ngơ ngác. Lém Lỉnh vội vã:
- Nhanh nhanh tìm chỗ nấp thôi. Mưa rừng.
- Mưa rừng à. Chạy thôi.
Minh cuống cuồng tìm nơi trú. Thấy một cái cây be bé có vẻ dễ trèo thì dừng lại:
- Lém Lỉnh, tớ trèo lên cây này được không?
- Khẹc khẹc khẹc không được đâu mưa ướt hết, ốm đấy.
Lành bảo:
- Trèo lên núi.
An nói:
- Nấp vào hang.
Minh nói:
- Biết rồi, leo lên núi thấy cái hang nào thì nấp vào.
Cả bọn nối đuôi nhau leo lên ngọn núi trước mặt. Mưa xối xả, nước ào ào từ đỉnh núi dội xuống. Rất may là còn nhiều cây to nên đã cản được phần nào sức của nước. Minh bước lên một mỏm đá, đã ướt trơn tuột khiến Minh bị ngã nhào. Tom đứng kế bên vội vàng cắn được một bên ống quần của Minh. Lành nói giọng run run:
- Nguy hiểm quá, không có Tom thì… Để tôi đi trước, Minh nắm lấy đuôi của tôi, sau đến Tom, rồi cuối cùng là An nhé.
- Thế còn tôi, Lém Lỉnh giọng dằn dỗi.
- Bạn đu cây cho nhanh.
- Không đâu, tôi muốn đi cùng mọi người.
Minh vỗ vai mình:
- Lém Lỉnh bạn đứng trên vai tớ này.
- Khẹc khẹc khẹc.
Lém Lỉnh nhảy tót lên vai Minh. Cả bọn lầm lũi đi trong mưa. Nước chảy ào ào xuống mặt khiến Minh tối tăm mặt mũi, không mở mắt ra được. Minh nắm chắc đuôi Lành mặc cho Lành kéo đi. Bỗng Lành dừng lại khiến Minh đập nguyên cái mặt vào mông Lành. Lém Lỉnh vỗ tay cười khẹc khẹc. Tôm cười gâu gâu. An tế nhị chỉ hắng giọng. Lành bảo:
- Đây có một cái hang nhỏ Minh nấp vào đó đi. Nước đổ mạnh như thác rồi, không đi lên cao được nữa đâu.
Cái hang bé chỉ đủ cho Minh, Tom và Lém Lỉnh. Minh ướt hết áo quần rét run cập cập. Tom cũng run lẩy bẩy. Lém Lỉnh có ý kiến:
- Đốt lửa lên cho ấm đi Minh.
Tom cười:
- Đốt vào mắt à, lấy đâu ra lửa.
- Tớ đùa mà cậu tưởng thật ư?
Lành có ý kiến:
- Minh ơi, bạn đừng xấu hổ. Sao cứ phải khoác bộ da ướt ấy làm gì. Bạn trút ra đi.
- Để chúng mình giống nhau. Tom cười hi hí.
- Đừng ép, bạn ấy xấu hổ đấy. An thủng thẳng.
- Tớ không xấu hổ đâu, có gì mà xấu hổ chứ. Đây nhớ. Minh cởi bộ quần áo ướt sũng nước và hôi rình. Nó vắt khô kiệt nước rồi mắc vào một gờ đá. Khi nào tạnh mưa thì phải mặc vào người, chứ nhỡ có ai gặp phải thì họ cười cho.
Cái hang nhỏ nơi Minh trú ở lưng trừng quả núi, mưa đã thành thác rồi. Nước đổ ào ào từ đỉnh núi. Minh nhìn xuống cánh rừng, cả khu rừng nước đang nhấn chìm. Minh rùng mình vì sợ hãi:
- Các cậu nhìn kìa, chúng ta chậm chân một tí nữa thì đã bị cuốn theo dòng nước rồi.
- May có tớ đấy, tớ không gọi cậu thì cậu hãy còn ngủ. Lém Lỉnh láu táu kể công.
- Cám ơn Lém Lỉnh, cám ơn các bạn.
Mưa rừng không phải là điều gì lạ lẫm với Minh. Nó đã từng chứng kiến và khá có kinh nghiệm về mưa rừng và lũ quét. Năm trước khi vừa khai giảng xong thì có một cơn lũ ập đến. Khi lên lớp 5 nó không học ở điểm trường lẻ nữa mà phải ra trung tâm. Hàng ngày nó phải đi bộ gần 5 km để đến trường chính học. Nó phải dậy từ sớm, khi trời mới sáng lờ mờ. Nó đi một mình đến cây gạo, chỗ đó nhiều đứa cùng gặp nhau để đi tiếp đến trường. Khi đi một mình mỏi cái chân lắm. Khi đi nhiều đứa thì vui nên không mỏi chân nữa. Đường đến trường đi qua một cái động có nhiều thạch nhũ rất đẹp. Ngày trước khi cái động chưa mở cửa cho người vào xem, muốn xuống đường cái mọi người phải leo trên nóc động, tức là leo trên đỉnh núi. Bây giờ mọi người đi xuyên qua động, không phải trèo cao nữa. Mùa hè bước chân vào động mát rười rượi như đi trong cái tủ lạnh ấy. Mọi người ở đẩu ở đâu đến đây để chui vào động xem cây vàng cây bạc, ông Phật và ông tiên, cái nương cái suối, cái bàn chân người khổng lồ... Ai cũng phải trầm trồ vì thích thú. Vào lúc đi học ngày nào cũng đi qua đây nên chẳng đứa nào ngó nghiêng nữa, mau đi nhanh để chóng về nhà. Cái bụng réo rắt vì đói rồi.
Cái lũ về chẳng báo trước cho ai. Mưa cũng mấy ngày rồi, cha bảo nghỉ học ở nhà thôi, Minh không muốn nghỉ học. Cô giáo luôn khen Minh học giỏi thông minh. Minh đi đến chỗ cây gạo chỉ gặp cái Lý. Hai đứa đội mưa đi học. Như mọi khi chúng đi qua hang. Khi hai đứa đến giữa hang thì bỗng nghe phía sau có tiếng ầm ầm. Cái Lý kêu lên:
- Chết mất, lũ quét về.
Hai đứa leo vội lên một mỏm đá cao trong hang. Vừa ngồi vắt vẻo lên mỏm đá đã nghe tiếng nước réo phía dưới. Trời tối đen như mực hai đứa vừa đói vừa rét. Hai đứa mò mẫm tìm một chỗ rộng để nằm. Một lúc thì quen với bóng tối, phát hiện phía trên có một phiến đá rộng. Hai đứa bò lên phiến đá, chỉ sợ sểnh chân rơi xuống thì chắc chết, nước sẽ cuốn thẳng ra suối sâu. Hai đứa quắp lấy nhau ngủ, ngủ chán rồi lại dậy, không biết đâu là ngày là đêm. Đói thắt ruột. Đói đau bụng, rồi không cảm thấy đói nữa. Miệng khô khốc. Hai đứa thè lưỡi để liếm nước mưa rỏ qua khẽ đá. Cái Lý khóc, chỉ nhỏ thôi. Rồi Minh cũng khóc. Hai đứa khóc một lúc rồi tạnh, rồi lại khóc.
- Có ai khooong.
Có tiếng gọi vọng vào hang, kèm theo ánh đèn pin quét vào, hai đứa trẻ mừng quýnh. Chúng lấy hết sức hét lên:
- Chúng cháu ở đây.
Mấy cô chú tìm được ngay hai đứa trẻ, họ cõng chúng ra khỏi hang. Thì ra nước đã rút từ đêm. Hai đứa đã ở trong hang một ngày rưỡi. Mấy cô chú làm hướng dẫn cho khách đi xem hang. Hàng ngày họ quen với những đứa trẻ thường đi học qua lối này. Khi lũ ập đến cũng là giờ bọn trẻ đi học. Nhưng họ cũng chỉ biết chờ nước rút mới vào hang cứu bọn trẻ. Họ đã nấu cơm sẵn, đưa được hai đứa về, vội đơm cơm cho chúng ăn. Hai đứa thong thả nhai những hạt cơm trắng ngần với ruốc. Ở nhà chúng ăn gạo nương với mèn mén. Ăn cơm xong hai đứa muốn về nhà, một chú nói:
- Nước vẫn còn đầy ở suối chưa về nhà được đâu, cứ ở đây với các cô chú.
Một ngày sau nữa hai đứa mới về nhà. Mẹ cha đã khóc đỏ hoe con mắt. Họ vô cùng lo lắng cho con nhưng cũng bị giam chân ở nhà bởi lũ.