Chương 13
Con trâu là đầu cơ nghiệp”, chúng tớ được cha truyền con nối câu ca ấy. Chúng tớ chăm chỉ kéo cày, kéo bừa để cho con người được vụ mùa tốt tươi. Con người cũng yêu quý chúng tớ lắm. Chúng tớ được chăm sóc và được yêu thương. Khi đã già yếu chúng tớ còn lấy thịt xương của chúng tớ để dâng lên bữa ăn cho con người. Mỗi loài vật sinh ra ở trên đời này đều có một bổn phận và nghĩa vụ, từ con kiến nhỏ nhất đến con hà mã cũng có bổn phận và nghĩa vụ riêng biệt.
- Con vi trùng nhỏ hơn con kiến. Lém Lỉnh nói leo.
- Còn có con bé hơn cả con vi trùng cơ. Tom chêm vào.
- Con gì? An hỏi
- Tớ không biết.
- Giữ trật tự để Lành kể tiếp nào. Minh lên tiếng.
- Ngọn cỏ cũng có bổn phận và nghĩa vụ. Ví như cỏ để chúng tớ ăn nhưng cỏ cũng hại đất và chen mọc với lúa, vì cỏ cũng muốn được sống chứ. Chúng tớ muốn được sống thân thiện với con người và có ích cho con người. Với chúng tớ, con người là chúa tể. Con người thông minh nhất trong vũ trụ sống của chúng mình. Chúng mình rất vui sướng và hạnh phúc được phục vụ loài người.
- Cám ơn Lành. Tớ là loài người, tớ rất hạnh phúc và hãnh diện khi được nghe Lành nói như thế.
- Để tớ kể tiếp cho các bạn nghe. Ông chủ của tớ nghèo quá không nuôi được tớ nữa. Với lại vợ ông ấy bị ốm nặng cần tiền chữa bệnh. Ông ấy bán tớ đi. Tớ cũng vui lòng vì đã đem lại cho ông ấy một món tiền. Tớ bị mang đi làm thịt. Tớ cũng rất vui lòng. Nhưng tớ không thể ngờ rằng họ lại đối xử với tớ tệ đến như vậy. Một nhà hàng chuyên bán thịt trâu. Để cho khách hàng tin tưởng đây là thịt trâu thật và rất tươi họ cột tớ vào một thân cây to. Xung quanh nhiều người tò mò đứng xem. Họ dùng chiếc búa tạ nện thẳng vào đầu tớ. Giá như cái người nện tớ có tay nghề chắc, chỉ một nhát đã làm tớ chết tươi thì không sao. Hay là họ muốn biểu diễn cách giết trâu thời trung cổ. Tớ cũng không biết nữa. Họ nện nhát đầu tiên làm gãy sừng tớ. Nhát thứ hai vào mang tai tớ, đau điếng. Nhát thứ ba vào trúng mắt tớ. Đau khủng khiếp nên tớ đã nổi điên, tớ lồng lên dứt đứt dây buộc, húc thẳng vào người vừa nện tớ. Tớ băng qua phố phường đông đúc, húc vào bất kỳ ai cản đường tớ. Tớ phi thẳng vào rừng. Đấy chuyện của tớ là như thế đấy.
- Bây giờ cậu có ghét loài người không?
- Tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ chỉ ghét người xấu thôi.
- Bạn Lành nói đúng đó, chúng tớ chỉ ghét người xấu thôi. An nói.
- Nhưng bây giờ nhiều người xấu lắm. Tom nói.
- Minh tốt, Minh tốt lắm. Lém Lỉnh lên tiếng.
- Bạn của chúng ta tốt lắm. An nói.
- Bạn tốt nên tớ mới đi theo để giúp bạn mà. Lành phụ họa.
- Tớ cám ơn các bạn rất nhiều. Cám ơn bà nội của con, cám ơn Giàng đã cho con hiểu được tiếng nói của loài vật, bạn con. Tớ hứa với các bạn, khi tìm được em Thu về nhà, tớ sẽ nói chuyện với loài người về những câu chuyện của các bạn. Để mọi người hiểu rằng, loài người đừng xấu nữa hãy là loài người tốt.
Cả bọn lại xuyên rừng đi tiếp. Chẳng bao lâu thì gặp đống tro. Minh đến bên đống tro để xem xét. Đống tro đã nguội lạnh. Bọn người xấu kia đã có kinh nghiệm, chúng dập tắt lửa và đổ nước để nếu có người đi theo không thể biết người đi trước đã đốt đống lửa khi nào. Minh nhìn bốn xung quanh. Trước mặt là ngọn núi sừng sững. Tại sao bọn người xấu lại không đi theo dòng suối? Vì không có suối thì không có nước uống. Vậy thì sau ngọn núi kia sẽ là gì? Là bản làng hay là đường biên giới? Hay là cách đánh lạc hướng? Bây giờ sắp tối rồi cũng không thể vượt núi được. Phải tìm chỗ ngủ thôi.
- Chúng ta sẽ nghỉ ở đây nhé. Mai đi tiếp. Trời tối rồi. Minh nói với các bạn.
- Lém Lỉnh đi tìm chuối chín đi. Lành đi tìm cỏ non. Tom và An đi tìm dúi nhé. Tớ nằm ngủ một tẹo đây. Minh nói rồi dựa lưng vào một gốc cây có hai cái bạnh rất to. Cái ngủ đã đeo nặng hai mí mắt cậu bé.