Chương 16
Lém Lỉnh đi một lúc rồi len lỏi tìm Minh báo việc:
- Khẹc khẹc khẹc, có một căn nhà nhỏ, có hai người đang đi đi lại lại.
- Có thấy em gái tớ không?
- Em gái cậu như thế nào?
- Thì nó bé hơn tớ, tóc nó dài đến giữa lưng.
- Tớ không nhìn thấy.
- Cậu quay lại đó đi tìm nó nhé, nhìn thấy nó thì hãy về, kẻo mất công đi đi lại lại.
- Ok
- Này Lém Lỉnh, sao cậu cũng biết Ok.
- Khẹc khẹc khẹc, tớ cũng không biết đâu. Lém Lỉnh gãi tai rồi leo tót lên cây chuyền từ cành nọ sang cành kia.
Lém Lỉnh đi rồi Minh cũng ra khỏi ruộng ngô. Nó nhanh nhẹn lẩn vào các lùm cây rồi leo lên trên lưng chừng núi. Ở đó nó có thể nhìn bao quát cả thung lũng. Quả là có một cái nhà dựa lưng vào vách núi, phía trên có cây cối rậm rịt. Minh phán đoán:
- Có thể chúng nhốt em Thu trong căn nhà đó, để hai đứa ở lại canh, còn hai đứa đi liên lạc với bọn người khác. Phải nghĩ cách để cứu em Thu. Một mình không thể đương đầu với bọn người xấu. Nếu có Lành và An giúp việc sẽ suôn sẻ hơn. Mình phải tìm cách đến ngôi nhà đó để biết chắc em Thu có ở trong đó không?
Minh tìm một con đường đến ngôi nhà, phải đi từ phía rừng. Minh bám các dây leo tụt xuống dốc cố gắng không gây ra tiếng động. Khi đến gần hơn Minh nhận ra ngôi nhà chỉ có một cửa vào duy nhất, không hề còn một cái cửa nào khác. Cửa duy nhất đó có hai người đứng trông, một người đứng một người ngồi. Thực chất là một cái lô cốt chứ nhà gì. Làm cách nào để lọt vào ngôi nhà bây giờ? A, đúng rồi phải đi tìm Lém Lỉnh.
Minh trèo lên lưng chừng dốc, ẩn mình vào một lùm cây rồi khum tay gọi Lém Lỉnh:
- Khẹc khẹc, Lém Lỉnh ở đâu đến đây.
Gọi đến lần thứ ba thì Lém Lỉnh nghe tiếng, thoăn thoắt chuyền cành tới chỗ Minh. Mặt Lém Lỉnh vô cùng hoảng hốt.
- Hãy nhanh lên kẻo không kịp đâu.
- Sao thế? Bình tĩnh nói với tớ đầu đuôi.
- Còn đầu đuôi gì nữa chứ. Bọn chúng đang giết người. Hãy đi nhanh.
Minh nghe Lém Lỉnh thốt lên hai từ giết người thì bủn rủn hết cả chân tay, ngã ngồi phịch mông xuống đất. Trái tim đập thùm thụp trong lồng ngực. Bao hi vọng cứu được em như đám bọt xà phòng tan ra trong nước suối.
- Khẹc khẹc nhanh lên nhanh lên. Lém Lỉnh nhảy lên vai Minh.
Minh bừng tỉnh, đúng rồi phải nhanh lên, nhanh lên may ra còn cứu được em gái. Minh bật dậy đi theo Lém Lỉnh. Con đường không dốc nữa, chỉ có cây leo chằng chịt. Minh hối hả vừa vạch cây rừng vừa đi, mặc cho những cành cây quất cào vào mặt. Lém Lỉnh không nhảy lên cây mà bám chắc vào vai của Minh. Nó nói với Minh:
- Có nhiều người, mấy người mặc áo trắng toát. Họ đặt một cậu bé đang ngủ lên một tấm vải màu trắng toát.
- Cậu bé à? Sao Lém Lỉnh biết.
- Tớ cũng không biết nữa. Tớ chắc là vậy.
- Giàng ơi.
- Minh đừng trách tớ. Tớ sợ quá nên không dám nhìn kỹ.
- Tớ không trách bạn đâu. Tớ chỉ căm hận bọn người xấu.
- Sắp đến rồi đấy. Bạn đừng ló mặt ra kẻo họ lại bắt cả bạn, Minh ạ.
Đúng là một khoảng đất trống, cây rừng bị chặt hết rồi. Giữa bãi đất trống lố nhố một nhóm người, mấy người mặc áo trắng từ đầu đến chân đang sắp xếp thứ gì đó vào trong những cái hộp vuông. Họ làm thận trọng rồi vội vã xách những hộp vuông vuông đó lẩn vào rừng. Trên khoảng đất còn lại một bọc màu trắng loang lổ những vết đỏ sậm. Minh chạy vụt ra khỏi chỗ nấp. Rất nhanh Lém Lỉnh túm áo Minh kéo lại:
- Vẫn còn có người ở đây. Nấp ở sau cây kia. Tớ nhìn thấy họ rồi.
Có hai người đàn ông trông dáng vẻ rất bẩn, có lẽ do nhiều ngày không tắm rửa. Trên tay mỗi người cầm một cái chai, họ vừa đi vừa ngửa cổ tu. Họ đi đến chỗ cái bọc màu trắng. Một người đang đi bỗng dừng lại, nói to:
- Thôi về đi, tao ghê lắm. Đằng nào nó chẳng chết rồi.
- Họ dặn phải chôn nó xuống đất.
- Chôn xuống đất hay không cũng thế thôi, đằng nào đến đêm thú hoang chẳng đào lên chén nốt. Tim gan phổi thận thì thú đội lốt người lấy hết rồi, còn có cái xác không để cho thú hoang dọn nốt, chứ gì mà rộn.
- Mày nói phải. Thôi chẳng tốn công mất sức đào đất làm gì.
- Bọn chó này khốn nạn thật. Nó không chịu trả tiền chúng ta.
- Ừ, không khéo nó quỵt. Bọn chúng kiếm bội tiền đấy.
- Chúng ta khổ sở, trèo đèo lội xuống. Có nhỡ bị bắt thì chỉ có dựa cột.
- Ngày mai chúng ta phải đòi tiền trước rồi mới chịu đưa hai đứa kia cho chúng.
- Phải đấy. Về nhanh thôi. Bọn này không tin được đâu. Có khi chúng kéo quân bên kia sang thịt nốt cả chúng ta cũng nên. Vì tiền bọn này không từ thủ đoạn nào đâu.
- Thằng này hôm nay sao lắm lời thế. Mày cũng chẳng đang tối mắt vì tiền đó sao. Chúng ta là một mắt xích trong chuỗi tội ác. Ngậm mồm lại đi.
Từ xa mùi rượu thoảng vào trong gió bay đến chỗ Minh và Lém Lỉnh.
Đợi cho hai người kia đi khuất hẳn vào rừng Minh và Lém Lỉnh đi ra bãi trống. Hai đầu gối Minh run cầm cập. Minh biết trong cái bọc trắng kia là gì rồi. Minh lẩm bẩm trong miệng:
- Bà nội ơi, Giàng ơi, xin cứu anh em con. Đừng để anh em con chết khổ. Chúng con còn muốn sống lắm. Chúng con rất muốn sống bà nội ơi, Giàng ơi.
- Em gái ơi, anh thương em lắm, đừng chết. Em không đươc chết. Anh biết không phải em đâu.
Lém Lỉnh nép vào chân Minh. Minh biết nó cũng đang rất sợ. Một sức mạnh ở đâu dội vào trái tim còn rất non nớt của Minh. Minh quỳ xuống đất nhẹ nhàng gỡ mảnh vải trắng phủ trên mặt trong cái bọc màu trắng. Một cậu bé đang ngủ, vẻ mặt cậu thanh thản. Minh chắp hai tay lên ngực như hóa thành bức tượng. Không phải em Thu nhưng quả tim cũng vẫn đau thế này. Đau lắm, không thể tả được.
Rất lâu cơn đau mới dịu. Minh bảo với Lém Lỉnh:
- Chúng mình sẽ buộc bạn ấy lên cái cây cao kia nhé, để cho bạn ấy ngủ cùng với cái cây. Để những con chó hoang không làm bạn ấy đau thêm nữa.
Lém Lỉnh và Minh bứt rất nhiều sợi dây rừng. Lém Lỉnh nhìn thấy tay Minh chảy máu, nó lặng yên không nói gì. Minh buộc cậu bé kia bằng những sợi dây rừng. Rồi nó trèo lên một cái cây, hì hục dồn hết sức từng chút từng chút một kéo cậu bé lên một cành cây to, rồi buộc chặt cậu bé vào cây.
- Bạn ơi, bạn hãy ngủ nhé. Cây rừng luôn ở cùng bạn. Tớ phải đi cứu em tớ.
- Lém Lỉnh ơi, phải đi nhanh đến chỗ cái nhà kia để cứu em thôi. Nếu đêm nay chúng ta không cứu được em thì ngày mai họ sẽ giết chết em như cậu bạn này đấy
- Tớ biết rồi.
Hai đứa lại cắt rừng quay về thung lũng.