Chương 17
Hai đứa đứng trên vách núi, Minh chỉ cho Lém Lỉnh:
- Cậu có nhìn thấy căn nhà kia chưa, thực ra nó là cái lô cốt, chỉ có một cửa ra vào duy nhất. Có mấy kẻ đang canh giữ em Thu, tớ chắc chắn em Thu đang ở trong đấy. Lúc trước đến đây tớ đã trinh sát, chỉ có hai tên. Hai tên còn lại chính là hai tên chúng ta vừa gặp. Chúng vừa đi vừa tu rượu như thế có khi đã ngủ lịm ở trong rừng. Chúng ta phải nhanh lên mới kịp. Bây giờ thế này, cậu tìm cách kéo hai người đứng canh cửa kia ra xa để tớ lẻn vào trong nhà.
- Theo cậu thì tớ phải làm gì?
- Cậu kiếm một ít ổi hoặc chuối hoặc quả vả chín. Cậu đến trước mặt chúng bình thản ngồi ăn. Bọn chúng rất muốn bắt được cậu đấy. Vì cậu cũng khá có giá.
- Tớ biết rồi. Nhỡ đâu bọn họ có súng đòm tớ một phát thì tớ chết tiệt mất.
- Đòm là gì?
- Cậu không biết thật à?
- Cậu giải thích đi.
- Là bắn ấy.
- Cậu biết nhiều từ hay nhỉ, lúc nào cậu dạy tớ mí. Quay lại việc của chúng ta, cậu rất nhanh nhẹn mà, đừng sợ. Cậu chỉ giở vờ như là một con khỉ ngố, quanh quẩn ăn mấy quả rừng. Khi bọn chúng đến gần cậu lại lảng ra xa một téo. Cứ thế kéo chúng ra xa ngôi nhà. Tớ sẽ lẻn vào trong.
- Thôi được tớ vì tình bạn cao cả với cậu mà làm nhiệm vụ khó khăn này.
- Lém Lỉnh ơi, cậu thật tuyệt. Tớ thề sẽ là bạn tốt của cậu cả đời này.
- Minh đừng làm cho tớ khóc đấy.
Minh theo gót Lém Lỉnh, thực ra nó cũng rất lo cho Lém Lỉnh. Nó tự lên kế hoạch cho mình, nó nhặt những viên đá to bằng quả trứng cho vào túi, nếu bọn người kia giơ súng để bắn Lém Lỉnh thì nó sẽ tiu đá vào đầu bọn kia.
Lém Lỉnh làm theo lời dặn của Minh rất giỏi. Hai người kia trúng kế liền. Chúng hò nhau lừa bắt Lém Lỉnh.
- Mày chặn đầu này, tao đầu này. Lùa con khỉ này vào nhà. Con này to đấy được một mẻ cao còn hơn cả cái vụ bắt cóc ấy chứ.
Lém Lỉnh bước một bước một lò cò dụ bọn kia ra khỏi cánh cửa đang để ngỏ của ngôi nhà. Minh bèn lẻn vào. Trong nhà tối om. Minh gọi nhỏ:
- Thu ơi, em gái ơi em có ở đây không?
- Em đây, em ở đây. Anh ơi cứu em.
Tiếng em gái mừng rỡ đáp lại.
- Cả em nữa anh Minh ơi cứu em. Tiếng của cái Thảo.
- Suỵt, khẽ thôi. Hai đứa chờ anh nhé. Bây giờ chưa cứu được đâu. Bọn người xấu đông hơn chúng ta. Hai em chờ anh, đừng sợ. Nhớ đừng để cho bọn chúng biết anh ở đây.
- Vâng ạ, anh đến cứu chúng em nhanh lên, em sợ lắm rồi. Tiếng em gái ầng ậng nước mắt.
- Em gái đừng khóc, anh sẽ cứu em mà. Anh đã đi theo em mấy ngày liền rồi. Nhất định anh sẽ cứu được em.
Minh đứng nấp vào cánh cửa để tìm cách lẻn ra. Hai thằng người kia mải đuổi theo Lém Lỉnh. Minh leo đến lưng chừng dốc thì cất tiếng gọi Lém Lỉnh. Nghe tín hiệu Lém Lỉnh nhảy tót lên cành cây thoăn thoắt chuyền đi, để lại bốn con mắt tráo trưng nhìn theo tắc mẩm.
Minh và Lém Lỉnh cùng nhau đi tìm An và Lành. Hai đứa tìm được một vũng nước ở thung lũng. Lành thì đang đầm mình thích thú. An thì bắt được vô khối cá để lên bờ.
Minh gọi cả bọn lại bàn bạc. Còn thiếu Tom, Tom đi đâu rồi? Minh cất tiếng gọi:
- Tom, bạn đâu rồi. Bạn ở đâu.
Gọi chục tiếng mới nghe Tom ư ử:
- Sợ lắm sợ lắm.
- Sợ gì chứ.
- Tớ đánh hơi thấy mùi thuốc súng.
- Ở phía nào?
- Phía bên kia kìa. Tom chỉ sang dãy núi trước mặt.
- Vậy thì chúng ta phải thật nhanh để cứu em. Chắc bọn chúng gọi tiếp viện. Hoặc bọn đến mua người.
Minh trình bày với cả bọn việc nó đã gặp được em Thu và cái Thảo. Nó hỏi các bạn:
- Ai có cách gì để cứu em gái không?
Cả bọn bóp trán suy nghĩ.
Lành có ý kiến:
- Tớ sẽ húc một đứa.
An có ý kiến:
- Tớ sẽ vả một đứa.
Tom có ý kiến:
- Tớ sẽ cắn một đứa.
Lém Lỉnh có ý kiến:
- Tớ sẽ dứt tóc một đứa.
Minh reo lên:
- Tớ nghĩ ra rồi. Tớ sẽ đi tìm dây trói. Bạn An, bạn sẽ tấn công một đứa, bạn phải vật nó xuống đất, rồi đè chặt lấy nó. Tớ sẽ trói chặt nó lại. Bạn Lành và Tom sẽ bắt một đứa, giữ chặt lấy nó để tớ trói. Bạn Lém Lỉnh sẽ giúp tớ trói chặt bọn nó. Bây giờ chỉ có hai đứa đang canh em gái thôi. Chúng ta phải làm thật nhanh.
Minh dứt mấy sợi dây rừng rồi cả bọn cùng đi. An đi trước kế đến là Lành rồi đến Tom, Lém Lỉnh, Minh chốt đuôi. Minh vẫn ẩn mình trong các bụi cây để chờ thời cơ hành động. An lừng lững tiến đến một thằng người đang ngồi, người kia nhìn thấy con gấu thọt chân hét lên một tiếng rùng rợn rồi ngã lăn quay ra đất. Nghe tiếng đồng bọn hét người đứng quay mặt về phía rừng ngoái đầu lại thì gặp ngay trâu gãy sừng chột mắt và chó mất mõm sấn đến tấn công, cũng hét lên một tiếng rùng rợn. Rồi đứng chết trân, như trời trồng. Minh nghĩ bụng:
- Thì ra bọn người xấu hèn thật đấy.
Minh nhảy ra khỏi lùm cây đến từng thằng người trói chặt tay chân chúng. Sau khi đã trói hai người kia và dặn các bạn canh chừng, Minh lao vào nhà gọi toáng lên:
- Em gái ơi, Thảo ơi anh đến cứu được các em rồi, mau chạy ra đây nào.
- Chúng em ở đây, chúng em bị trói không đứng lên được.
Minh chạy ra ngoài lục túi quần của bọn người xấu để tìm bật lửa. Lúc đứng trên lưng núi để quan sát Minh thấy một người hút thuốc lá. Quả nhiên Minh lấy được chiếc bật lửa. Minh bật lửa để soi. Em gái và cái Thảo bị trói chặt tay chân dính vào nhau. Minh cởi trói cho hai em. Cái Thu nhảy đu lấy cổ anh trai khóc nức nở. Minh ôm chặt lấy em gái khóc to thành tiếng vì mừng. Lém Lỉnh để cho hai anh em khóc một tí thôi, nó kéo tay Minh giục giã:
- Khẹc khẹc khẹc, đi thôi kẻo bọn kia nó kéo đến đông thì sao.
- Khẹc khẹc khẹc, Lém Lỉnh nói đúng lắm.
- Thu ơi, Thảo ơi hai em có đi được không?
- Có chứ, chúng em vẫn đi được.
- Thế thì chúng ta đi thôi.