← Quay lại trang sách

Chương 2

Cuộc sống của Minh vui quá, nhiều niềm vui thành ra không biết kể chuyện nào trước chuyện nào sau đây. Chuyện của Lành trước vậy. Lành đi theo mẹ lên rẫy. Rẫy ở sâu trong rừng và tít trên cao, Lành không leo được. Lành rất lo cho mẹ, mẹ chân yếu tay mềm thế kia sao mà gùi được ngô xuống dốc. Lành nói chuyện với Minh. Hai đứa bàn nhau một hồi rồi Lành nghĩ ngay ra giải pháp. Kiếm một sợi dây dài buộc vào một cái cây to trên đỉnh dốc và một cái cây to dưới chân dốc. Mẹ buộc gùi ngô vào dây trên đỉnh dốc, gùi ngô sẽ tự động tụt xuống chân dốc. Mẹ, sau đó chỉ việc chất lên lưng Lành rồi cùng đi về nhà. Nhiều người trong xã cũng học cách của nhà Minh, họ đỡ mất bao công sức. Mẹ còn nghĩ ra cách cho những người trong làng mượn Lành. Lành vui vẻ được giúp nhiều người nhưng Lành khái tính lắm. Dứt khoát Lành không ăn thức ăn người khác đưa cho. Lành chỉ ăn thức ăn ở nhà mình. Minh hỏi:

- Vì sao bạn không ăn thức ăn ở nhà người khác.

- Tại vì mình có nhà mình rồi mà. Mình chỉ thích ở nhà mình thôi.

Minh biết tính của Lành nên nói với mẹ:

- Mẹ à, có nhà ai mượn bạn Lành thì chỉ cho họ mượn ban ngày thôi mẹ nhé, buổi tối nhất định phải để bạn ấy về nhà. Bạn ấy không thích ở nhà người lạ đâu.

Bây giờ đến chuyện của An. Hàng ngày An đi vào rừng chơi. An rất giỏi phát hiện nơi có tổ ong mật. Có bận tổ ong ở trên cây cao An cố gắng trèo lên, vì chỉ có một tay nên An bị ngã. Lại bị mất một phần lớn mật nữa, An đau lắm mãi mới bò về được đến nhà. An cố giấu nỗi đau không cho Minh biết. Đêm đau đớn quá thút thít khóc. Minh nghe thấy vội vàng xuống với An. Mẹ cũng nghe thấy tiếng khóc, mẹ cũng xuống theo. Mẹ lấy nước ấm pha với muối loãng rửa vết thương cho An. Rồi mẹ xoa lưng cho An, mẹ còn hát một bài hát ru. Chốc lát An đã chìm vào giấc ngủ, còn kéo bễ nữa chứ. Mấy ngày sau An đã khỏi, lại muốn đi vào rừng. Minh nói với An:

- An đừng đi lấy ong rừng nữa, không may bị ngã thì đau lắm. An ở nhà chơi thôi.

- Vậy thì buồn lắm.

- Nếu An muốn ăn mật ong thì Minh sẽ đi lấy cho An.

- Không phải An muốn ăn mật ong đâu. An muốn lấy cho nhà mình.

- Thế này được không, tại sao An không đi bắt cá suối nhỉ. Nhà mình ai cũng thích ăn cá mà. À, không phải tất cả đều thích, Lém Lỉnh và Lành không thích cá.

- Đồng ý luôn.

Thế là hàng ngày An đi ra suối bắt cá. Cả nhà ăn không hết mẹ còn ướp muối phơi khô. Mẹ bảo, để dành cho mùa suối cạn, nước không còn thì làm sao có cá. Lúc ấy cả nhà vẫn có cá để ăn.

Chuyện của Tom hơi dài dòng. Khi cả nhà đi vắng hết, Lém Lỉnh cũng đi đâu mất Tom rất buồn. Nó đi ra đi vào. Có lúc thì hét toáng lên gâu gâu. Có khi thì nằm rên ư ử. Một hôm nó quyết định theo Minh đi học. Minh đi trước nó lẵng nhẵng theo sau. Minh bảo nó:

- Tom về đi, không đi theo tớ được đâu, rồi lạc lối không biết đường về nhà thì chết.

Tom bướng bỉnh không nghe lời bạn. Lại còn tinh ranh tìm cách lẩn vào bụi cây để Minh không nhìn thấy. Nó đi qua một căn nhà. Ở đó nó gặp một cô nàng chó xinh đẹp. Nó lân la đến gần:

- Gâu gâu, chào bạn.

Cô nàng xinh đẹp hé một bên mắt nhìn Tom rồi lại khép mắt lại. Nó đến gần hơn nữa:

- Gâu gâu chào bạn.

Cô nàng kia vẫn chẳng buồn hé mắt nhìn lại. Nó bèn nằm xuống bên cạnh cô nàng. Để khoe thân thể cường tráng của mình nó còn nằm ngửa ra, giơ cả chân tay nên trời. Nó hát một khúc ca vui nhộn. Cô nàng kia chẳng buồn nghe lẳng lặng đi vào nhà. Tom không dám cả gan bước vào nhà người lạ.

Về nhà Tom buồn lắm, nó nghĩ chắc là do khuôn mặt mất mõm xấu trai của nó mà cô nàng không thèm bắt nhời. Nó nghĩ nỗi buồn đó sẽ khiến nó phải nhịn mấy bữa, chứ bụng dạ nào mà nuốt được thức ăn. Vậy mà chỉ nghe tiếng mẹ gọi, Tom Tom… thì nước dãi nó đã chảy dề dề. Nó phi ngay đến đĩa thức ăn. Mẹ vuốt ve đầu nó âu yếm:

- Tom ngoan, hôm nay có đi chơi đâu không?

Nó bèn bỏ đĩa cơm để ôm chầm lấy mẹ, liếm vào tay của mẹ. Nó muốn khóc rống lên để mẹ biết là nó đang buồn. Mẹ không biết được tiếng của nó. Mẹ bảo nó, thôi ra ăn cơm đi, Tom ngoan lắm.

Rồi sau đấy khi cả nhà đi vắng Tom lại mon men đến nhà cô nàng. Vài ba bận như thế cô nàng cũng có vẻ muốn bắt chuyện với nó. Nó biết được điều đó liền nhích đến gần hơn:

- Gâu gâu, bạn thật xinh đẹp.

- Thật không?

- Thật mà.

- Cậu không giống người ở đây.

- Tớ đến từ nước Anh.

- Vậy cậu là anh Tây à.

- Có lẽ vậy. Cậu thấy mình có đẹp trai không?

- Tại sao cậu bị sứt mõm thế.

- Một câu chuyện dài và buồn. Bạn có sẵn lòng nghe không.

- Bạn kể đi.

Tom bèn kể lại câu chuyện của mình. Cô nàng cảm thông khóc sướt mướt. Rồi hai đứa thành yêu nhau. Tom say sưa với tình yêu tối ấy quên cả về nhà.

Cả nhà tá hỏa tam tinh đổ nhau đi tìm. Em Thu đã khóc hu hu. Cha trấn an:

- Tom đã thành thằng con trai lớn rồi, chắc cu cậu đi tán gái đây. Cả nhà yên tâm đi, sáng mai là nó về nhà thôi.

Đến khuya mọi người mới lên giường đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn chứ không ngon giấc như mọi khi.

Y như lời cha nói, sáng sớm đã thấy Tom về nhà dắt theo cô nàng xinh đẹp. Cha vui quá cười rất to:

- Nhà mình có thêm người rồi.

Mẹ thì lo lắng:

- Còn nhà người ta mất người thì sao. Minh nói chuyện với Tom đi, chơi với nhau thôi nhé rồi ai về nhà ấy chứ. Nhà người khác cũng biết quý người mà.

Minh nói chuyện với Tom. Tom nói lại với người yêu. Cô nàng xinh đẹp mà nết na, âu yếm nói với Tom:

- Em chỉ đi theo anh để biết tông tích của anh thôi mà anh Tây, chứ em chẳng theo không anh đâu. Em phải về nhà em chứ.

Mẹ mời cô nàng một bữa cơm nhưng cô nàng dứt khoát không ăn. Tom tiễn cô nàng về tận nhà.

Cuối cùng là chuyện của Lém Lỉnh. Lém Lỉnh bố nhí bố nhắng. Một đêm nó ngủ ba giường. Ban đầu nó ngủ cùng giường với cha mẹ. Nó rất yêu mẹ và ngưỡng mộ cha. Mẹ thi thoảng vồ lấy nó rồi ôm nó vào lòng, vạch lông nó xem có con rận nào không. Cách đó của mẹ làm nó nhớ mẹ nó vô cùng. Nó là thằng bé mồ côi. Nó nhớ ngày xưa gia đình nó rất đầm ấm hạnh phúc. Mẹ ôm nó suốt ngày. Bố đi hái quả về cho hai mẹ con. Vì mẹ yêu nó quá nên nó sinh ra cái tật thích ngậm tí mẹ. Hai mẹ con cứ như dính chặt vào nhau. Bố nó không bằng lòng cái cách mẹ chiều nó thái quá như vậy:

- Em nên dạy con tự lập đi. Em phải biết rẳng khu rừng chúng ta đang sinh sống không an toàn nữa rồi. Chúng ta là những kẻ bị săn đuổi. Em phải sớm dạy con biết đu cây, chuyền cành và lẩn trốn.

- Em biết điều đó nhưng em lại muốn kéo dài tuổi thơ của con. Em rất hạnh phúc khi được ở bên con. Con sớm biết chuyền cành thì cũng sớm xa lìa em. Thế giới mênh mông ngoài kia sẽ hấp dẫn với nó.

Bố chiều mẹ nên đành để cho mẹ bế ẵm nó. Cho đến một ngày có những kẻ mang súng săn vào rừng. Hai mẹ con đang ngồi sưởi nắng trên một cành cây. Mẹ âu yếm kể cho nó nghe những câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa vì sao mà tổ tiên của nó không thể thành người được. Đó là vì chỉ tại một đốm lửa. Khi đó tất cả loài khỉ đều được thượng đế cho một đốm lửa. Các loài khỉ chỉ quen ăn hoa quả nên không biết dùng lửa để làm gì. Một con khỉ già ở cánh rừng bên luôn bắt con cháu phải ngày đêm giữ cho ngọn lửa không được lụi tắt. Mùa đông năm ấy trời đổ rét khủng khiếp, muôn loài đều chết rét, chỉ có đàn khỉ có con khỉ già làm thủ lĩnh là sống sót. Và từ đấy cùng với lửa chúng tiến hóa thành người. Nó nghe câu được câu chăng vì sự thích thú nhất của nó chính là hai bầu vú mẹ. Hai mẹ con mải mê hạnh phúc mà không biết rằng có ngọn súng của gã thợ săn đang rình rập, rê theo từng cử động. Khi mẹ phát hiện ra thì đã muộn. Mẹ nó chỉ kịp lấy thân mình che cho con chịu lãnh trọn cả một băng đạn. Trước khi chết mẹ vẫn kịp nhảy lên bám chặt vào một chạc ba, cao tít ngọn cây, để gã thợ săn không thể trèo lên cây lấy xác mẹ. Nó không biết mẹ chết vẫn cứ ngậm chặt vú mẹ. Bố nó về gầm lên một tiếng rồi bế thốc lấy nó mang đi khỏi khu rừng.

Lém Lỉnh nằm cạnh mẹ ngủ đến nửa đêm thì mò sang ngủ với Minh. Nó muốn nói chuyện với Minh một tí nhưng Minh ngủ say lắm. Thế là nó cũng lăn queo ra ngủ. Gần sáng nó bị đánh thức bởi một mùi hương của rừng núi. Đó là mùi hương tỏa ra từ giường của em Thu. Hôm nào đi học về Thu cũng hái một bó hoa rừng để vào giường. Thu bảo, để giả làm nước hoa. Lém Lỉnh lẻn vào giường Thu đánh một giấc êm đềm trong mùi hương hoa dịu êm.

Lém Lỉnh đi theo Minh đến trường. Nó đi lặng lẽ để Minh không biết. Khi Minh đang ngồi yên lặng nghe cô giáo giảng bài thì Lém Lỉnh tò mò nhô đầu vào lớp học. Cả lũ học sinh bất ngờ thích thú, đổ xô mắt nhìn theo con khỉ, rồi hét toáng lên:

- Con khỉ. Con khỉ kìa.

Lém Lỉnh thích chí nhảy ra tận cửa lớp ngồi, vỗ tay đèn đẹt. Cô giáo đập thước xuống bàn hô to:

- Các em trật tự.

Không thể giữ trật tự được cô giáo cho cả lớp ra chơi. Bọn trẻ vây quanh Lém Lỉnh. Lém Lỉnh nhảy ngược rồi nhảy xuôi. Tót cái nhảy lên cây bàng, rồi đu cành dứt bím tóc một cô học trò. Cô bé kia sợ quá gào khóc váng cả sân trường. Các thầy cô đến dỗ học trò. Một thầy giáo nói:

- Khỉ ở đâu đến đây thế này, không biết có phải khỉ độc không? Phải báo lên chính quyền để có biện pháp ngăn chặn, bảo vệ học sinh.

Minh nghe nói thế sợ quá, bèn kín đáo nói chuyện với Lém Lỉnh:

- Cậu phải về nhà ngay. Có người sắp đến bắt cậu. Tớ không thể bảo vệ được cậu đâu.

Lém Lỉnh nghe thế vội vàng chạy về nhà, rúc mõm xuống đất nằm im ắng không dám ló mặt ra.