Phần 2: Chương 1 Công viên cứu hộ loài người.
Câu chuyện xuyên rừng cứu em của Minh được cả bản trong bản ngoài, cả xã trong xã ngoài, cả huyện đều biết đến. Hôm đến trường Minh được cô giáo trao cho một tấm giấy khen. Cả trường vỗ tay hoan hô Minh. Có mấy đứa con gái xinh cứ liếc mắt nhìn Minh khâm phục. Thi thoảng nhà Minh lại đón khách. Có người từ một bản rất xa mang theo xôi và gà đến tặng Minh. Sau khi thăm Minh rồi mọi người muốn thăm Lém Lỉnh, Tom, An và Lành. Bốn người bạn đó không quay về rừng nữa mà sống chung cùng với gia đình Minh. Em Thu rất thân với An nhưng nó không thể hiểu được An nói gì. Cha thưng sàn dưới thành căn phòng ấm áp để cho An và Lành. Lém Lỉnh và Tom được lăng xăng chạy lên chạy xuống. Mẹ và cha nói với Minh:
- Từ khi loài người xuất hiện thì loài người và loài vật không bao giờ hiểu được tiếng nói của nhau nữa. Nay con lại biết nói và hiểu được tiếng nói của loài vật quả là một sự bất thường. Cha mẹ rất lo lắng về điều đó. Nếu có người xấu biết việc này thì họ sẽ bắt cóc con và các bạn con mất. Bây giờ không có việc gì mà bọn người xấu không dám làm.
- Cha mẹ ơi, con chỉ biết nói chuyện với các bạn của con thôi mà.
- Vì thế nên cha mẹ càng lo lắng hơn, cha mẹ cũng yêu các bạn của con như con, chẳng may một bạn nào bị bắt cóc thì cha mẹ cũng đau buồn lắm.
- Vậy chúng ta phải làm gì, cha mẹ ơi?
- Cha mẹ đã nghĩ kỹ việc này, bây giờ tuyệt đối con không để cho ai biết con có thể nói chuyện được với các bạn. Hãy làm như các bạn ấy chỉ như những con vật khác mà chúng ta nuôi trong nhà thôi.
Minh bật khóc khi nghe cha mẹ nói như thế:
- Không thể, các bạn ấy là bạn của con chứ không phải con vật.
Lém Lỉnh và Tom đã hóng ngoài cửa từ khi nào, thấy Minh khóc các bạn liền nhảy bổ vào lòng Minh. Tom nói:
- Ẳng ẳng ẳng, đừng khóc thế Minh ơi, cha mẹ nói đúng mà. Chúng mình vẫn là bạn thân của nhau, chúng mình chỉ vờ như là không phải bạn bè thôi. Thi thoảng bạn nên quát tớ hoặc đá vào bụng tớ một cái cũng được, tớ không đau đâu.
Minh ôm chặt Tom vào lòng:
- Tớ mà lại đá vào bụng cậu ư? Chân tớ sẽ rụng đấy.
Lém Lỉnh nhảy lên vai Minh kêu rống lên:
- Khẹc khẹc khẹc, thi thoảng bạn cũng nên nhốt tớ vào lồng. Hoặc bạn có thể chơi xỏ tớ một chút, bạn nắm cơm trộn với mắm tôm đưa cho tớ, khiến tớ phát khiếp lên được.
- Tớ không bao giờ chơi xỏ cậu như thế đâu Lém Lỉnh ơi. Nếu sống giữa loài người mà cứ phải phòng bị thế này thì chúng ta cùng vào rừng sâu để sống với nhau.
Cha hắng giọng mấy cái rồi buồn buồn nói với Minh:
- Con trai ơi, con không hiểu lòng của cha mẹ rồi. Cha mẹ chỉ lường trước các tình huống xấu có thể xảy ra với con và các bạn con thôi mà.
Mẹ tiếp lời cha:
- Căn nhà của cha mẹ luôn luôn là nơi bình yên con trai ơi. Con và các bạn của con sẽ được ăn no và ấm áp, không có nơi nào trên thế giời này bình yên hơn ngôi nhà của cha mẹ. Cha mẹ lo là lo ở ngoài thế giới rộng lớn kia, khi cha mẹ không đi theo các con từng bước được.
An và Lành cũng đứng hóng tự lúc nào. An nói với Minh:
- Cha mẹ nói rất hay. Minh nghe lời cha mẹ đi.
Lành tiếp lời An:
- Chúng ta cùng nhau đi làm. Tom ở nhà trông nhà. Lém Lỉnh đi học cùng bạn Minh và em Thu. Tớ sẽ đi cày nương với mẹ. An đi xuống suối bắt cá và lấy mật ong rừng. Như thế có được không các bạn.
Lém Lỉnh sung sướng kêu toáng lên:
- Khẹc khẹc khẹc. Được đi học, được đi học.
Tom dỗi nằm bẹp dí bụng xuống sàn:
- Suốt ngày phải ở nhà trông nhà không được đi đâu à.
Minh nâng Tom đứng lên:
- Bạn đừng buồn, tớ chỉ phải đi học 5 ngày một tuần, hai ngày cuối tuần tớ sẽ đi cùng với bạn vào rừng săn dúi nhé. Lém Lỉnh ơi, bạn không đi học với tớ được đâu. Bạn mà đến trường thì tất cả các bạn chỉ thích chơi với bạn thôi không chịu học đâu, bạn ở nhà với Tom nhé hoặc là đi rẫy với mẹ.
- Tớ thích đi học cơ.
- Không được đâu, cô giáo sẽ mắng Minh đấy. An phải lên tiếng.
- Chúng ta nhất trí với nhau thế nhé. Minh nói lại với cha mẹ đi, cho cha mẹ yên tâm nào.
- Cha mẹ ơi, sau khi nói chuyện với các bạn chúng con đã nhất trí với nhau rồi. Chúng con đã phân công nhau làm việc như thế này. Lành đi nương với mẹ, bạn ấy biết kéo cày đấy ạ. Bạn ấy bảo thế.
Mẹ giấu nụ cười suýt bật ra:
- Nhưng chúng ta không có cái cày đó đâu. Cha mẹ chỉ biết cuốc rẫy thôi mà.
À, không sao đâu để Lành đi thồ ngô cho mẹ, mẹ không phải gùi nữa.
- Vâng, thế thì hay quá rồi. Bạn An vào rừng để kiếm mật ong và bắt cá. Lém Lỉnh và Tom ở nhà trông nhà.