Chương 4
Chín con bò cái bây giờ đã thành một đàn bò hàng trăm con. Tom rất giỏi chăn bò. Cha và mẹ không cần phải bận tâm vào việc chăn đàn bò đó. Chỉ thi thoảng cha mang ít muối và ngô vào rừng để cho bò ăn thêm. Mỗi lần vào rừng cha lại mang về một niềm vui:
- Đàn bò nhà ta đã có thêm hai con bê nữa.
- Đàn bò nhà ta có thêm năm con bê nữa.
Khi mùa đông chạm vào núi rừng đàn bò thủng thẳng kéo nhau về nhà. Cha đã dựng một một dãy chuồng dài ẩn dưới một quả đồi cách nhà không xa để cho bò về trú rét. Thức ăn cũng được dự trữ từ mùa hè. Ngày rét quá mẹ đến chuồng bò đốt lên một đống củi to. Hơi lửa thổi ấm đến cho từng chú bò. Tom rất thích ngày đông giá rét được quẩn quanh đống lửa. Hai cha con nó được mẹ nướng cho mấy củ khoai hoặc củ sắn. Mùi sắn nướng rất thơm nhưng quả thực nó không thích ăn khoai với sắn. Nó chỉ mê món cá khô ướp muối. Mẹ cứ phải nhắc nhở hai cha con Tom:
- Ăn chậm thôi, kẻo chết hóc đấy.
Mẹ chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng khoặc khoặc của Terry.
- Đấy khổ chưa. Lại đây để bà gỡ xương cá ra cho.
Mẹ ôm Terry vào lòng rồi thò tay vào miệng Terry gỡ cái xương cá ra.
Mẹ có cách làm cá khô “mê ly quằn quại”. Mẹ đánh vẩy, mổ moi hết ruột cá ra rồi rửa sạch cá. Mẹ đặt một mẩu mỡ lợn vào bụng cá rồi cho muối vào ướp sau đó đợi ngày nắng to mẹ mang ra phơi. Khi cá đã khô mẹ xếp vào chum. Trong bản nhiều người mê món cá khô của mẹ hỏi mua, mẹ chỉ tặng chứ không lấy tiền. Chuyện về mẹ nhiều như lá rừng, không kể hết được.
Minh rinh tấm bằng giỏi về nhà. Có mấy nơi ở thủ đô muốn Minh về làm việc cho họ nhưng Minh phải quay về nhà để thực hiện lời hứa với các bạn. Minh ra bến xe từ sớm để bắt xe về quê. Gia tài của chàng kiến trúc sư trẻ chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô. Rất háo hức để gặp các bạn và gia đình nhưng Minh vẫn để ý đến một người đàn ông dáng người nhỏ bé, bẩn thỉu đang lê bước xòe bàn tay cáu bẩn xin tiền. Mọi người quay mặt đi, có người còn nhăn mặt khinh bỉ. Trong túi Minh còn mấy trăm ngàn đồng để mua vé và một gói bánh cho em Thu. Em Thu đã lớn, sắp lấy chồng rồi. Vậy mà Minh vẫn chỉ lưu giữ hình ảnh của em lúc em ngồi thu lu trong bóng tối với đôi mắt lạc thần vì sợ hãi. Lần nào về nhà Minh cũng mua bánh cho em.
Minh lấy trong ba lô gói bánh đặt vào tay người đàn ông ăn xin. Ông ta ngước đôi mắt tinh ranh khác hẳn với dáng người nhỏ thó bẩn thỉu để quan sát Minh. Ông ta bảo:
- Cho tôi theo cậu đi. Cậu đã làm bạn với một con chó mất mõm, con gấu mất tay, con trâu chột mắt gãy sừng và một con khỉ mổ côi mà cậu lại không thu nạp thêm một người đàn ông đang mất phương hướng hay sao?
Mình run rẩy vì quá ngạc nhiên. Tại sao ông ta lại biết chuyện riêng tư và những người bạn của Minh?
- Ông nói gì? Tôi không có những người bạn đó đâu, ông đừng đoán mò.
- Tôi không phải là người xấu đâu. Cậu hãy tin tôi. Nếu tôi là người xấu thì Lành sẽ dùng chiếc sừng còn lại húc chết tôi. Tôi thề với cậu đấy.
- Tại sao ông biết những người bạn của tôi?
- Vì tôi cũng đặc biệt như cậu mà. Xin cậu đấy. Quỹ thời gian của tôi không còn nhiều đâu, tôi chỉ muốn làm một việc tốt.
- Nhưng…
- Cậu đừng sợ việc cứu vật vật trả ân cứu nhân nhân trả oán. Tôi cũng chỉ là một con thú. Tôi cũng bị tật nguyền. Chân tay tôi lành lặn thế này nhưng tâm hồn tôi bị tật nguyền cậu à. Xin cậu hãy đưa tôi đến với công viên của cậu.
- Công viên ư? Vâng tôi sẽ đưa ông đến đó.
Người đàn ông đã đi cùng với Minh về nhà. 5 năm học hành ở đất thần kinh người đông như kiến cỏ, bon chen nhau từng xăng ti mét khối khí trong lành đã khiến cho tâm hồn Minh bị ô nhiễm một phần. Sự hồn nhiên, vô tư và niềm tin đã bị nơi này đánh cắp. Nếu như ngày còn ở bản thì người đàn ông kia chẳng cần phải năn nỉ, chỉ cần ngỏ lời Minh đã mời người đàn ông kia về nhà mình.
Niềm vui gặp mặt khiến mọi người trong gia đình chưa nhận ra sự hiện diện của người đàn ông nhỏ bé, lạ mặt. Lém Lỉnh nhận ra đầu tiên, nó bèn nhảy tót lên vai người đàn ông rồi lấy hai tay vỗ vào đầu người đàn ông đó kêu toáng lên, khẹc khẹc. Người đàn ông rụt cổ lại vẻ đầy sợ hãi. Tom đi vòng quanh người đàn ông đó hai lần. An đến đứng bên cạnh. Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Minh chờ giải thích. Minh cười ngượng nghịu:
- Con xin lỗi cha mẹ vì chưa xin phép mà đã mạo muội đưa chú đây về nhà. Chú tên là Võ, con cũng mới làm quen với chú khi ra bến xe. Chú muốn được đến công viên.
- Đây là gia đình cháu, cha mẹ, em Thu và các bạn của cháu.
- Tôi xin lỗi gia đình, đã làm phiền đến gia đình vì sự có mặt không mong muốn này. Xin hãy chấp nhận tôi. Tôi không còn chốn nào nương thân.
Có vẻ như sắp đến một màn kịch rất nhiều nước mắt nên cha cất điệu cười ha hả:
- Khách quý đến nhà, khách quý đến nhà ta. Hãy mở tiệc chào mừng. Hai chú cháu ra suối tắm đi, gột rửa hết bụi bẩn và phiền muộn.
- Cám ơn gia đình rất nhiều. Chú Võ chắp tay vái cha.
Quay về phía Minh chú nói nhỏ:
- Nếu tôi là người xấu thì An đã vả cho tôi một vả, Lành đã húc cho tôi một cái rồi.
- Vâng cháu biết điều ấy.
- À quên còn gói bánh của Thu, chú vẫn giữ.
- Sao chú không ăn?
- Thực ra chú không đói.
Lém Lỉnh, Tom, An và Lành cùng Minh ra suối. Hai cha con nhà Tom thì vừa chồm lên mặt Minh vừa hôn vừa sủa loạn xạ. An đi bắt cá. Lành đầm đỏ ngầu cả khúc suối. Lém Lỉnh nhảy một điệu nhảy cào cào, ấy là Tom đặt tên cho điệu nhảy như thế.
Quả như cha nói, nước suối đã gột sạch bụi bẩn và phiền muộn. Chú Võ có một gương mặt điển trai, da chú sáng và hàm răng trắng muốt. Ánh nhìn của chú thành hoàn hảo cho gương mặt. Minh hỏi chú Võ:
- Chú có hiểu được các bạn cháu nói không?
- Không.
- Vậy sao chú biết được các bạn cháu?
- Chú đọc được suy nghĩ của cháu.
- Vậy chú là người có khả năng đặc biệt.
- Có thể như vậy. Nhưng cháu đừng nói cho ai biết nhé. Cứ để chú như một người bình thường. Cháu cũng thế mà, cháu là người được chọn. Cháu cũng rất đặc biệt.
- Cháu là người bình thường thôi.
- Ừ, cứ như thế mới tốt.