← Quay lại trang sách

Chương 5

Nghỉ ngơi chưa được mấy ngày Minh đã triệu tập một hội nghị gia đình để nghe anh trình bày ý tưởng xây dựng công viên.

- Kính thưa cha mẹ, chú Võ và các bạn. Tôi sẽ trình bày ý tưởng xây dựng công viên của tôi. Xin mọi người chú ý lắng nghe.

Đặt vấn đề: Trong thời đại này trẻ em của chúng ta đang phải học rất nhiều, nhất là trẻ em ở các thành phố lớn. Những kiến thức hàn lâm rất nhiều...

- Xin cho hỏi hàn lâm là gì? Cha giơ tay xin phát biểu.

- Hàn lâm là những thứ không dùng được cho thực tiễn. Chú Võ nhanh nhảu đáp.

- Vậy là họ dạy những kiến thức thừa ra không dùng đến đúng không?

- Vâng đúng vậy đấy cha ạ. Con xin nói tiếp. Những kiến thức sách vở, giáo điều.

- Này, giáo điều là gì vậy?

- Là cái thứ nói ra bắt người ta phải tin. Chú Võ lại giải thích

- Thế không được cãi à?

- Không được cãi.

- Dù là sai?

- Sai lè cũng không được cãi.

- Khổ thế thì học làm gì.

- Vẫn phải học. Đôi khi đó còn là sự dối trá nữa.

- Nguy cấp quá thể. Thế giới này rồi đi đến đâu đây?

- Nghĩ đến đã quá khiếp sợ rồi. Không dám nói ra miệng đâu. Chú Võ co rúm người lại.

- Thế thôi đừng nói ra. Con trai trình bày tiếp đi. Cha giục

- Tôi xin trình bày tiếp. Nếu có câu chữ nào mà mọi người chưa hiểu xin chú Võ giải thích giùm… Những người chế tạo ra chương trình học này họ không hiểu một cách sơ đẳng nhất rằng trong quá trình học tập chỉ có khoảng 20% đứa học giỏi. 60% đứa trung bình và 20% đứa học kém. Thế mà họ lại đưa ra cái chương trình cho cả 100% đứa học giỏi. Họ còn bắt phải giỏi toàn diện, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, văn thơ lý số tinh thông, nhạc kịch cũng hiểu mà tranh trừu tượng cũng phải rành…Chương trình học nặng nề buộc thầy cô phải nhồi nhét vào não của học sinh một khối lượng kiến thúc đồ sộ theo áp đặt của một số ông bà họp nhau lại soạn ra cái gọi là một bộ sách giáo khoa.

- Này nhồi nhét kiểu này có giống như nhồi thức ăn vào họng gà vịt không chú Võ? Cha lại hỏi.

- Nó kiểu như thế đấy anh à.

- Vậy thì không được rồi. Tuần trước xã đã phổ biến cho bà con không được học tập người dưới xuôi nhồi bánh đúc vào cổ gà vịt cho tăng cân để bán. Như vậy là không tốt đâu. Thế nhồi cái bánh kiến thức đó thẳng vào não được à?

- Vâng anh ạ.

- Sợ quá nhỉ. Họ học nhau cái cách điêu trác ấy làm gì nhỉ. Khổ thân lũ trẻ. Con trình bày tiếp đi.

- Trẻ con học trên lớp không hết nên phải đi học thêm. Cô giáo mở lớp bắt đi học thêm. Cha mẹ cũng bắt đi học thêm. Suốt ngày phải học học học, xong rồi lại vào mạng ảo. Học sinh không có thời gian để chơi, để cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên cây cỏ, cảm nhận được tình yêu thương của cuộc đời.

- Chết thật, thế thì học để làm gì? Cha hỏi chú Võ.

- Em cũng chưa tìm được câu trả lời, rằng tại sao họ lại bắt bọn trẻ con học như thế để làm gì.

- Anh nghĩ thế này chú xem có đúng không nhá. Ông nội anh ngày xưa nói, học ít thôi học nhiều mụ mị đầu óc ra đấy. Mụ mị là gần với ngố rồi còn gì. Có khi đấy là cách họ làm cho ngu đi đấy chú à.

Chú Võ vỗ đen đét vào đùi:

- Ôi anh, anh tuyệt thật. Các cụ nói chẳng sai, hổ phụ sinh hổ tử, lân mẫu xuất lân nhi. Anh như thế mới sinh ra được cháu Minh đây.

- Tôi xin trình bày tiếp ạ. Chúng không được sống trong bình minh và cũng không được chứng kiến cảnh hoàng hôn. Chúng không đắm mình trong ánh nắng ban trưa. Chúng không được nghe tiếng chim hót. Chúng không cảm nhận được sự mịn màng của những cánh hoa, chúng không được nhìn thấy những lá cỏ mơn mởn trong làn mưa rây dịu dàng. Chúng lại càng không bao giờ biết đến sự nũng nịu thần tiên của chú mèo và sự vui mừng tột độ của chú chó khi đón chủ về nhà. Và cả những ánh mắt yêu thương tràn đầy của cha mẹ mỗi ngày qua chúng cũng không cảm nhận được. Chúng chỉ tưởng rằng đương nhiên cuộc đời này chỉ là những bài toán được điểm 9 điểm 10, những bài văn bỗng thành bài văn lạ được tung lên mạng. Chúng quên cả cách ôm mẹ và nói lời ngọt ngào với cha.

- Chết thế à? Thế này thì họ dạy thành người gì vậy chú Võ?

- Họ sáng chế ra cách dạy người theo kiểu lập trình cho rô bốt đấy ạ.

- Thảo nào tôi thấy con Thu nó cho xem cảnh bọn trẻ con chúng đánh nhau phát ghê. Đứa bị đánh thì ngồi im cho bạn đánh chẳng phản kháng gì. Sao lại thế nhỉ, dẫu có ba bốn đứa xông vào đánh mình thì mình cũng phải tìm cách tự vệ lại chứ. Con người là phải thế mà. Có chết cũng đừng hèn vậy chứ.

- Vâng họ dạy thế đấy ạ.

- Này tôi hỏi chú, vậy nhỡ ngày mai cái đứa hôm nay tả xung hữu đột bạn như thế bỗng bị đổi vai, nó sẽ là đứa bị đánh liệu nó có phản kháng lại theo kiểu tự vệ chính đáng không chú Võ?

- Không ạ, nó sẽ ngồi im lặng như cái đứa bạn hôm trước của nó ạ.

- Sao vậy?

- Họ dạy như thế đấy ạ. Con người đang rất thích nghi với đức tính đớn hèn của mình. Những nhà giáo dục học đưa ra một triết lý gọi là luyện gà chọi anh ạ, luôn luôn có một con thua cuộc. Con thua cuộc thì chỉ có mỗi việc ngồi im để cho những con khác đá.

- Anh hiểu rồi có phải thuyết Câu Tiễn ngậm cứt đã được đưa ra dạy đại trà rồi phải không?

- Trời ơi, đúng lắm anh à. May anh ở rừng núi thưa người chứ anh đi xuống phố mà xem, thối nát ngột ngạt luôn. Mặt người nào cũng phừng phừng như đang trúng gió bởi rất nhiều người đang phải ngậm cứt trong mồm để chờ thời. Khổ, lại tuyền những kẻ có học thôi chứ. Chú Võ bật khóc nức nở.

- Thôi thôi Minh con hãy trình bày hẳn vào nội dung đi. Đặt vấn đề như thế là xong rồi.