← Quay lại trang sách

Chương 8

Bây giờ tôi xin có ý kiến. Chú Võ giơ tay xin nói. Tôi muốn các bạn biết cho rằng, khi tôi theo cháu Mình về đây là vì tôi muốn được sống trong công viên Cứu hộ loài người. Tại sao chúng ta lại cứ phải cứu hộ những động vật hoang dã? Trong khi chính loài người chúng ta đang đứng trên bờ diệt vong? Tôi đang muốn các bạn cứu hộ tôi.

Nghe chú Võ nói xong mọi người ngẩn ngơ cả ra vì không hiểu. Ờ mà sao đã hiểu nổi, có phải một sớm một chiều mà hiểu được nhau đâu. Từ hôm chú Võ đến đây chú kín miệng lắm.

- Tại sao phải cứu hộ chú ạ? Minh hỏi, đành rằng chú là một người vô gia cư nhưng cũng là một con người cơ mà.

- Tôi xin kể chuyện của mình. Tôi là người đọc nhiều, sách trên vạn cuốn, càng đọc càng thấm câu của tiền nhân rằng “thiên hạ nhân thiên hạ tài” nên cũng không thể vỗ ngực mạo nhận là kẻ “trên thông thiên văn dưới tường địa lý”. Tôi đặc biệt ưa nghiên cứu về Kinh dịch. Tôi phát hiện ra rằng, cái thời chúng ta đang sống đây là thời mạt pháp, ô nhiễm trên bình diện cả năm châu lục, kẻ tiểu nhân đắc thế kẻ quân tử chờ thời. Trời đất sinh ra những loài vi khuẩn độc hại mà không tìm ra thuốc chữa. Muốn không bị lây nhiễm phải luyện trí óc thông minh chứ không phải luyện cơ thể khỏe mạnh. Cùng với phát hiện đó thì hữu duyên tôi được đọc một cuốn sách viết từ cách đây hơn 70 năm rồi, viết về những con vật đã nổi dậy chiếm nông trại, những con lợn trở thành ông chủ đêm đêm hút thuốc xì gà và đánh bài. Cuốn sách có tên là “Trại súc vật”. Tôi chỉ không hiểu tại sao đã 70 năm rồi mà vẫn còn nhiều người đến thế sợ hãi cuốn sách này. Hẳn 70 năm trước ông tác giả kia cũng không thể ngờ rẳng các con vật trong tác phẩm của ông nó đã được tiến hóa nhanh đến vậy.