Chương 7
Tôi xin có ý kiến trước. Chú Võ giơ tay xin phát biểu.
- Vâng ạ, xin mời ý kiến của chú.
- Tôi có lời chúc mừng tới cháu Minh với một ý tưởng rất hay. Nhưng tôi… có lẽ tôi sẽ nói sau. Các bạn Lém Lỉnh, Tom, An, Lành có ý kiến trước đi
- Bạn Lành muốn phát biểu, vâng xin mời bạn. Tôi sẽ dịch lại lời của bạn cho mọi người cùng nghe. Minh nói.
- Tôi muốn trình bày về ý nghĩa của bầy đàn. Lành bắt đầu bài diễn thuyết của mình. Loài người luôn dùng từ bầy đàn để chỉ về một hiện tượng mang ý nghĩa tiêu cực, một sự chưa tiến hóa, một sự trở lại bản năng thú vật…Với loài vật, bầy đàn chính là sức mạnh và đoàn kết, là sự sinh sôi và phát triển. Bầy đàn của loài vật rất khác bầy đàn của loài người. Có bao giờ các bạn nhìn thấy bầy trâu, bầy linh dương giẫm đạp lên nhau để chết? Chúng tôi chỉ cùng nhau chạy về hướng có đồng có xanh mượt, về một hồ nước trong trẻo, mát lành. Ở đó chúng tôi thong thả gặm những đám cỏ non, rồi chúng tôi nằm bên nhau sưởi nắng và nhai lại đám cỏ đang được giữ trong dạ dày. Giữa một đàn trâu khổng lồ hàng vạn con chúng tôi chỉ có một gia đình nhỏ yêu thương. Chúng tôi cùng nhau sinh con đẻ cái, chúng tôi cùng sóng bước bên nhau những chiều hoàng hôn. Những con đực khỏe mạnh sẽ có thêm một nhiệm vụ bảo vệ đàn của mình. Chúng tôi chiến đấu chống lại những con sư tử hùng mạnh. Vậy bầy đàn phải là một sự tiến hóa rất cao chứ không phải để miệt thị.
- Bầy đàn trong loài người đã bị biến tướng theo cách của loài người. Tôi không thể hiểu tại sao khi loài người hành hương về miền đất hứa thì lại tự giẫm đạp lên nhau đến chết, chết nhiều người đến thế. Khi loài người không tự giẫm đạp nhau chết thì sẽ cùng nhau xâu xé một đồng loại của mình đến chết. Và họ gọi đó là bầy đàn. Bầy đàn của loài người không giống với bầy đàn của loài thú. Nó đã được tiến hóa theo trí tuệ của loài người và theo trường phái hủy diệt.
- Tôi cũng có ý kiến - An lên tiếng - Tôi sẽ trình bày về sức mạnh của gấu. Gấu là một loài có sức mạnh. Sức mạnh đó là trời ban cho giống loài chúng tôi. Và chúng tôi đã sử dụng sức mạnh đó chỉ với hai mục đích, duy trì nòi giống và tồn tại. Khi chúng tôi đói chúng tôi phải chiến đấu với đối thủ để giành thức ăn. Khi đến mùa sinh sản chúng tôi cũng phải dùng sức mạnh để giành con cái khỏe mạnh và đẹp đẽ. Chúng tôi sẽ gieo hạt giống của mình vào dạ của con cái. Những đứa con sinh ra cũng sẽ khỏe mạnh nhờ chính sự lựa chọn đó. Nòi giống của chúng tôi sẽ được duy trì. Tuy nhiên chúng tôi chỉ đói mới đi tìm mồi, khi đã no chúng tôi hiền hòa như cây cỏ. Thậm chí cả một mùa đông lạnh lẽo chúng tôi chỉ ngủ chứ có ăn gì đâu. Khi gấu ngủ thì cũng gần như gấu chết mà thôi. Sự sinh sản của chúng tôi cũng theo mùa, thường thì một năm chỉ có vài ngày. Khi hết mùa sinh sản chúng tôi cũng ngừng sự giao cấu.
- Sức mạnh của gấu trong loài người cũng bị biến tướng theo cách của loài người. Dùng sức mạnh gấu để đàn áp đồng loại, ăn hiếp đồng loại.
- Tôi cũng xin phát biểu. Tom giơ một chân trước lên. Tôi xin nói về sự trung thành. Loài chó chúng tôi có một phẩm chất, đó là sự trung thành tuyệt đối, điều này không còn phải bàn cãi. Chính loài người cũng hết lời ca ngợi sự trung thành của chúng tôi qua câu “khuyển mã chi tình”, “con không chê cha mẹ khó chó không chê chủ nghèo”… Nhưng sự trung thành của loài chó chúng tôi chỉ với người chủ của mình, những người đã yêu thương và nuôi dưỡng chúng tôi. Chúng tôi luôn được gần gũi với loài người nên được khen là khôn. Sự khôn ngoan đó cũng chỉ là bản năng, khi đói thì tranh ăn, khi no thì ôm bụng nằm ườn. Loài người cũng đã chẳng nói về cái bản năng này của chúng tôi là, “vứt xương cho chó cắn nhau”, hay là, “no chê cơm nguội đói đánh cả cơm thiu”…Tôi chỉ không hiểu được tại sao loài người khá mâu thuẫn khi nói về chúng tôi. Người thì bảo, ngu như chó. Người thì bảo, khôn như chó. Đành rằng có chó khôn có chó ngu. Có ông nhà văn còn viết hẳn một cuốn sách có tên là “Trái tim chó” cơ đấy. Tôi rất ngưỡng mộ loài người. Cho dù tôi có bị hành hạ đến thân tàn ma dại như thế này tôi vẫn không ngừng ngưỡng mộ loài người. Dầu vậy tôi cũng phải lên tiếng cảnh báo loài người đang đứng bên bờ vực thẳm của sự suy thoái giống nòi. Tại sao ý à? Tôi chưa có lý luận để đưa ra thực tiễn. Tôi cần phải học qua một lớp cao cấp đã.
- Tôi, tôi cũng cần có ý kiến. Lém Lỉnh hấp tấp chen ngang, nước mắt rơi lã chã trên gò má. Loài khỉ chúng tôi chỉ vì không biết cách giữ lửa mà không thể tiến hóa lên thành người. Thôi, đó là câu chuyện buồn của quá khứ. Quá khứ thì cho vào dĩ vãng mà dĩ vãng không tiếc mà chi. Giống như tất cả muông thú trên thế gian này chúng tôi rất ngưỡng mộ loài người. Loài người là đỉnh cao của trí tuệ, điều này đúng. Bảo chỉ loài người mới có tình yêu là không đúng. Chúng tôi cũng có tình yêu, tình yêu của chúng tôi lãng mạn hơn Romeo và Juliet nhiều. Ở cấp loài thú nên chúng tôi vẫn có tập tính của thú. Chúng tôi sống theo từng bầy nhỏ. Chúng tôi cũng đánh nhau khi tranh giành thức ăn. Những con đực cũng đánh nhau để giành ngôi vị con đầu đàn. Khi đã trở thành con đầu đàn thì con khỉ đực đó luôn có trách nhiệm bảo vệ đàn của mình. Nó dũng cảm chiến đấu với kẻ thù, nó hết lòng cảnh giới đảm bảo an toàn, tìm ra nơi có nhiều thức ăn để cho đàn của nó sinh sôi nảy nở, vùng đất sống của nó cũng vì thế được mở rộng. Loài người là đỉnh cao trí tuệ nhưng tại sao loài người lại đánh nhau liên miên? Có phải vì tranh giành miếng ăn không? Loài người tự đặt ra các bữa ăn cho mình, một ngày ba bữa, ừ thì nếu vì tranh giành miếng ăn thì cũng chỉ ba bữa đánh nhau thôi chứ. Thế giới loài người chả khi nào ngừng đánh nhau. Mí lại loài người cứ lấy chúng tôi ra để chỉ cái sự việc theo họ là không hay, ví dụ nhé, hai người đang giao phối, rõ ràng là một hành động hay, để duy trì giống nòi, thì họ lại bảo đang làm trò khỉ. Tại sao lại lôi họ hàng khỉ chúng tôi vào đây. Cứ cho là họ không thích duy trì nòi giống thì cũng đừng lôi chúng tôi vào miệt thị như vậy chứ. Loài khỉ chúng tôi ngoài việc duy trì nòi giống ra thì không có cái việc lấy giao cấu làm trò vui hoặc trò tiêu khiển. Loài người là đỉnh cao của trí tuệ nhưng sao người cầm đầu, người lãnh đạo lại không đưa dân tộc của họ đến nơi ấm no hạnh phúc? Vẫn còn bao nhiêu các dân tộc nghèo đói trong thế giới loài người đó thôi. Lại còn có những người đứng đầu không muốn cho người dân của họ được no ấm hạnh phúc, họ cầm tù cả một dân tộc dưới trò chơi họ áp đặt? Cái sự này thì tôi không phục loài người. Tôi khâm phục ông khỉ đầu đàn của tôi hơn. Ông ấy luôn tìm ra nơi có nhiều thức ăn, nơi có nguồn nước dồi dào cho chúng tôi.
- Có cho phép tôi được nói thẳng một sự thật không? Lém Lỉnh lưỡng lự.
- Tôi muốn được nghe sự thật. Minh cổ vũ Lém Lỉnh.
- Thế thì tôi sẽ nói. Loài người đặt ra luật lệ cho họ rồi họ luôn vi phạm. Họ đặt ra ba bữa ăn hàng ngày nhưng thực chất là họ ăn liên miên, ăn liền tù tì. bạ lúc nào là ăn lúc ấy. Hàm răng của họ khỏe nhất trong muôn loài. Họ đã ăn nhiều như thế và họ lại còn muốn để dành cho ngày mai ngày kia ngày kìa. Ăn không hết còn để phần cho đời con cháu chút chít của họ nữa…Khi lúc nào họ cũng muốn ăn và phải ăn “cho nhiều người” thì tất yếu bản năng tranh giành miếng ăn phải tăng cao. Đấy lý do vì sao họ đánh nhau liên miên. Lý do thứ hai vì sao họ đánh nhau khốc liệt vì họ giao cấu liên miên. Họ tự khống chế ra số cá thể để duy trì nòi giống, có nghĩa là một cuộc đời của con người chỉ cần hai đến ba lần giao phối để duy trì nòi giống, còn lại hàng nghìn lần chỉ là để chơi. Vấn đề ở đây là bản năng, dù để chơi thì vẫn có sự tranh giành, đôi khi còn khốc liệt hơn ấy chứ. Thế là họ đánh nhau liên miên.