← Quay lại trang sách

Chương 15

Xin hãy cứu giúp sự dối trá.

Tôi sẽ trình bày để quý vị hiểu rõ vì sao tôi lại xin cứu giúp sự dối trá. Ở cuộc sống có những cặp phạm trù đối lập nhau nhưng không thể triệt tiêu nhau. Nếu chúng ta triệt tiêu sự đớn hèn thì sẽ không bao giờ hiểu hết sự dũng cảm. Nếu chúng ta triệt tiêu sự u mê thì không bao giờ chúng ta thấu hiểu hết sự thông thái. Vậy nếu triệt tiêu sự dối trá thì sẽ không bao giờ biết đến sự thật.

Bộ tộc của tôi đã phát triển xã hội trên nền tảng của sự dối trá, có hẳn một bộ gọi là bộ dối trá, có một ngài bộ trưởng chuyên trị nghĩ ra những mĩ từ cho sự dối trá. Hiện tại bộ dối trá này đang vướng phải một vấn đề vô cùng nhạy cảm và quan ngại liên quan đến một con vật.

Chuyện như thế này. Trên một dải đất rộng, có một cái hồ nhỏ. Trong cái hồ nhỏ này có một con giải. Con giải có hình dáng giống con rùa. Và một truyền thuyết. Truyền thuyết kể lại rằng, trên dải đất này khi giặc ngoại xâm xâm chiếm một con rùa đã nổi lên trên hồ để dâng vua gươm báu. Vua đã dùng thanh gươm đó giết hết giặc ngoại xâm. Một lần, khi đất nước đã thanh bình thuyền vua đang du ngoạn trên hồ thì rùa nổi lên đòi lại gươm báu.

Truyền thuyết đó đã có từ hàng nghìn năm rồi. Nay ở dải đất này không còn ông vua nào nữa. Nhưng vẫn còn cái hồ huyền thoại và con giải tượng trưng.

Câu chuyện bắt đầu khi lòng hồ bị thu hẹp dần bởi bùn đất và rác thải, con giải không còn khí ôxy hòa tan trong nước bèn nổi lên mặt nước để thở. Một người chụp ảnh dạo trên bờ hồ chụp ảnh được đầu con giải có cái đốm trắng nổi nhô hẳn trên mặt nước. Người chụp ảnh dạo rửa tấm ảnh rồi khoe với ông hàng xóm.

Ông hàng xóm vốn là một thầy giáo dạy văn. Thầy không văn hay chữ tốt mà chỉ giỏi sinh chuyện. Thầy thích một cô giáo dạy sinh vật xinh xắn. Cô lại không thích thầy. Thầy bèn rình lúc cô vào nhà vệ sinh công cộng (chung cả nam và nữ) thầy cũng vào theo rồi hô ầm lên là cô rình làm điều mờ ám với thầy. Cô giáo dạy sinh vật xấu hổ phát ốm lên phải nghỉ dạy học hàng tuần. Sau đó thầy lại thích cô thủ quĩ. Cô thủ quĩ cũng không ưa thầy. Thầy bèn kiện cô thủy quĩ không trả lại thầy tiền thừa. Chẳng là tiền lương của thầy có số lẻ 350 đồng, cô thủ quĩ nghĩ đó là số tiền nhỏ nên không trả lại cho thầy. Theo nguyên tắc tài chính thì thầy kiện thế cũng đúng. Nhưng cả trường tránh xa thầy như tránh tà. Thầy dạy văn cũng đẹp trai vậy mà không lấy nổi một cô giáo nào, phải lấy một cô nông dân làm vợ. Thầy ở nhờ nhà vợ, mở thêm hàng xáo. Làm hàng xáo rủng rỉnh tiền hơn đi dạy học nhiều. Thầy ở nhà nhiều hơn ở trường. Trường thầy vì thế mà yên ổn. Rồi bỗng dưng thầy được lên báo. Tên thầy được nhắc ở chuyên mục người tốt việc tốt. Vỏn vẹn mấy dòng thế này: Ngày ấy tháng ấy giờ ấy thầy giáo Ngờ đã bắt được 2 chỉ vàng ở chỗ này, xã nọ. Ai có số vàng bị mất nói trên đến gặp thầy Ngờ để lấy lại.

Thầy Ngờ bèn mua lại tấm ảnh của người chụp ảnh dạo với giá rất cao. Thầy còn bắt người chụp ảnh dạo viết tờ giấy cam kết không phải mình chụp bức ảnh đó mà là của chính thầy Ngờ chụp. Người chụp ảnh dạo được tiền nhiều là thích bèn viết giấy cam kết luôn. Thầy Ngờ bèn viết một bài báo nhỏ kể lại truyền thuyết xưa. Ban biên tập tờ báo N cắt hết phần thầy kẻ lể chỉ giữ lại tấm ảnh và chua thêm mấy chữ: khi đất nước phát triển rùa thiêng lại nổi lên. Thầy Ngờ được trả nhuận bút cao hơn số tiền thầy mua lại tấm ảnh của người chụp ảnh dạo. Thầy bèn mua hẳn cái máy ảnh xịn và xin nghỉ hưu trước tuổi chỉ để dạo quanh bờ hồ chờ con giải thò đầu lên là chụp. Thầy chộp được mấy lần con giải nhô đầu lên mặt nước để thở. Thầy bèn rửa những bức ảnh đó thành hàng trăm bức. Thầy bày trên bờ hồ bán cho mọi người. Sau thầy lại còn mang vào trường học bán cho học sinh. Vì là rùa thiêng nên các thầy, cô giáo bảo các em học sinh đều phải mua. Thầy kiếm được bội tiền.

Nước hồ càng ngày càng ô nhiễm, con giải nhô đầu lên thở càng nhiều. Không chỉ báo N mà còn báo G, báo V, báo P... đều thi nhau đăng ảnh con giải với dòng chú thích, giờ này ngày ấy rùa thiêng lại nổi lên. Mỗi lần rùa thiêng nổi lên là báo hiệu đất nước ngày càng thịnh vượng. Và tất nhiên thầy Ngờ không còn độc quyền chụp ảnh con giải nước. Có nhiều phóng viên chuyên nghiệp cũng đi quanh hồ để săn ảnh con giải.

Hiện tại chỉ trong vòng một tháng mà con giải nổi lên những 5 lần. Báo chí vẫn đưa tin cả 5 lần. Trong 5 lần đó có một báo tường thuật như sau: Cụ rùa có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Cụ chậm chạp bơi vào gốc cây ven hồ và từ trong mũi cụ phun ra dòng nước xanh đặc quánh. Một lúc sau cụ từ từ lặn xuống nước… Từ bài tường thuật đó của báo chí, các nhà khoa học vào cuộc. Họ tìm cách để cứu cụ rùa. Bởi vì cụ rùa mang trên mu một trọng trách vô cùng lớn lao là, mỗi lần cụ nổi lên thì đất nước thêm thịnh vượng. Phen này cụ mà chết thì không biết đất nước sẽ ra sao?

Thế rồi cái trọng trách đè quá nặng lên mu của cụ cộng với tuổi tác quá nhiều làm cụ lăn cổ ra chết đúng vào thời khắc quan trọng của bộ tộc khi các lãnh đạo của bộ tộc bước vào một kỳ họp vô cùng quan trọng, 5 năm mới có một lần để bầu ra một vị tộc trưởng tài trí hơn người để lãnh đạo đất nước. Ngài bộ trưởng bộ nói dối bèn truyền đi một công văn mồm đóng dấu vào lưỡi đại khái là, trong không khí phấn khởi của đại hội để nghị các báo không được đưa tin cụ rùa chết. Các báo chính thống đồng loạt không dám đưa tin nhưng các mạng xã hội và facebook thì ngập tràn những bài điếu văn cảm thán về cụ với những sự suy diễn lung tí mẹt. Tại sao lại không chứ, cái thời câu view câu like này hiện tượng hot thế mà không đưa lên để câu thì có là thằng ngốc con ngố à? Đến nửa đêm thì ngài bộ trưởng bộ nói dối lại phải đánh công văn mồm đóng dấu vào lưỡi cho các báo chính thống, được đưa tin nhưng chỉ đưa tin vắn tắt, con rùa trong hồ đã chết, nhấn mạnh nó chỉ là con vật chứ chẳng phải cụ kiếc gì, cấm tiệt sự suy diễn. Lạ ở cái đất này công văn mồm mà mồm thì khẩu khiếu vô bằng mà các báo đều sợ mới thật là lạ chứ. Lạ là lạ ở đâu, đất này chẳng lạ. Nếu có hỏi lạ thì lạ ở chỗ có con vật chết mà sao báo chí chính thống phải đưa tin. Sao không đưa tin con giun bị xéo quằn quại đến chết. Ngài bộ trưởng bộ nói dối không phải loại đầu đất, cũng trí tuệ phết. Ngài dư biết một sự thật các phe phái lợi ích nhóm đang ra sức thọi nhau để chiếm được các chiếc ghế béo bở, vì thế phe nào thắng thì nhân dân đều bại.

Thần dân của bộ tộc này chẳng còn biết tin vào điều gì nữa, bèn cứ lấy chữ thiêng để tin, cứ thấy ở đâu có từ thiêng là bổ nháo bổ nhào đến. Khi con dải chết có người từ đẩu từ đâu khăn gói đến để thắp hương vì cứ ngỡ đó chính là con rùa nổi lên đòi gươm báu khi vua đi thuyền rồng trên mặt hồ. Chính cái sự u mê đó nên bộ trưởng bộ nói dối đã chủ quan. Kỳ thực ở đất này cũng nhiều thần dân thông thái. Chính thần dân thông thái đã viết nên truyền thuyết hồ thiêng. Dải đất này thiên tai địch họa liên miên, mỗi khi có giặc ngoại xâm vua quan và dân chúng đồng lòng để đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi bờ cõi. Những người lính trở về với đồng ruộng. Vua sống trong cung vua, xung quanh là các cận thần. Vo ve bên tai vua là bọn thầy dùi, chúng tâu bẩm tuyền những điều dối trá. Vua bèn rút gươm để chém dân lành. Con rùa nổi lên đòi lại gươm báu vì gươm đó chỉ để giết giặc chứ không phải để giết dân. Một mong muốn vô cùng chính đáng của các thần dân. Cái hồ nhỏ đó cũng vì thế mà thành linh thiêng. Rồi nó càng trở nên linh thiêng hơn bao giờ hết khi có một chú khách còn có tên gọi khác là tàu phù, tàu khựa đến đất này làm ăn đã nhìn thấy cái huyệt rồng ở mẩu đất giữa hồ nên tìm cách mang hài cốt bố ra táng rồi xây lên cái tháp. Lại mang thêm mấy con giải đến thả. Con giải này đi kèm với truyền thuyết con thuồng luồng. Ở đâu có con giải ở đó có thuồng luồng, ai thò chân xuống nước con giải nó rút chân, con thuồng luồng nó ăn hai hạt cà. Những loại chú khách sang nước Nam làm ăn đều là những kẻ mưu mô, không mưu mô sao sống được ở đất khách quê người. Chú khách thả con giải xuống hồ rồi phao tin khủng khiếp để có kẻ nào tò mò hoặc ghen ăn tức ở hoặc chỉ là phá chơi, có ý định ra giữa hồ vứt cái mả bố chú khách đi thì cũng lấy đó mà sợ. Cái hồ cứ thế mà thiêng. Cảm hứng cho cả nền thi ca của bộ tộc.

Cái sự dối trá này nếu thiếu luận cứ khoa học thì vẫn cập kênh. Có một vị phó giáo sư được đào tạo bài bản ở tây hẳn hoi bỗng đốc chứng nhận con dải kia là bố. Thôi thì bảo ngu đã đành, đây mang tiếng là tiến sỹ về sinh học hẳn hoi mà cứ gọi con giải là con rùa. Lại còn tự phong là Nhà nghiên cứu rùa hồ Gờ học. Có bận ngài lang thang ở gần chân tháp rùa bắt được ổ trứng rắn nước bé như quả trứng chim sáo. Thâm tâm ngài biết thừa trứng rắn nước nhưng để cho thiên hạ nghi nghi hoặc hoặc ngài bảo, có thể là trứng rùa để mang về ấp. Thời gian sau trứng rùa của ngài nở ra mấy con liu điu thì ngài lại lên báo chí bảo, cụ rùa trong hồ là cụ rùa đực và còn định lấy vợ cho cụ. Thực cũng chỉ vì mục tiêu đánh bóng mạ kền cho nền tảng dối trá.

Cái sự đánh bóng mạ kền của sự nghiệp báo chí quốc doanh của bộ tộc này rất vẻ vang như ví dụ trên vừa kể. Từ một con vật đã được ngòi bút tô vẽ tung hô thành cụ, thì ối cụ thật chẳng thành thánh mới lạ.

Phải nhắc lại, thần dân bộ tộc này có rất nhiều người thông thái, họ đã đúc kết ra nhiều câu ngạn ngữ hay, để đời sau cứ việc soi vào đấy mà sống khỏi phải tìm hiểu căn nguyên mất thời gian. Đời nảo đời nào chứ đời này nhiều điều mất thiêng. Giả như cái câu, “có bột mới gột lên hồ” thì đã xưa như diễm, chẳng cần bột mà nên cháo hẳn hoi chứ không phải hồ nữa đâu.

Sau sự việc về con giải nhiều thần dân trong bộ tộc đã ngộ ra điều gì đấy. Cái chân sự dối trá lung lay. Cần phải cứu gấp sự dối trá.