Chương 16
Khôn cũng chết dại cũng chết chỉ biết là sống.
Khôn cũng chết dại cũng chết biết cũng chết chỉ lờ đờ như chết là sống.
Đã nói rồi rằng thì là trong bộ tộc này cũng nhiều kẻ có cái đầu anh minh, lại được học hành tử tế không cần đến cái gọi là giám định gen cũng nói được ngay đó không phải con rùa. Vấn đề ở đây là có nói ra hay không? Nói ra sự thật thì có khi lại bị mất miếng ăn như chơi. Dại gì. Thôi thì con giải hay con rùa cũng có chết ai đâu mà rộn. Ối vụ án chết người đến nơi, chỉ cần một sự trung thực là cứu được cả mạng người. Bộ tộc này không cần sự trung thực ấy vậy nhưng trong những bài diễn văn của các lãnh đạo thì tràn ngập những mỹ từ đẹp đẽ. Tỉ lệ nghịch với những mỹ từ trong các bài phát biểu của lãnh đạo thì các thần dân cũng đưa ra các triết lý sống để mà tồn tại. Cứ khen phim Mỹ giỏi. Giỏi thật thì đến bộ tộc này mà làm lại bộ phim Xác sống. Đã có một nhà văn của bộ tộc viết hộ kịch bản cho “Hô ly út” rồi đây.
“Có một nơi rất sang trọng. Nơi đây chỉ dành cho những con người quyền quí. Quần áo của họ rất sang trọng, tuyền hàng hiệu. Nước hoa của họ cũng hàng hiệu sẽ át được mùi hôi nách. Giày của họ cũng hàng hiệu. Giày hàng hiệu thì không bao giờ bị thối chân như đi giày Tàu. Vậy mà sao vẫn dậy lên một mùi rất bất ổn. Mùi này là mùi gì tôi chưa thể biết, vì tôi chưa được ngửi nó bao giờ. Tôi là người bảo vệ ở nơi này. Người bảo vệ thì không cần người sang trọng.
Tôi có những người bạn, họ cũng như tôi không sang trọng. Họ luôn hướng về nơi sang trọng kia với sự khao khát. Tôi mới nẩy ra ý định, sẽ cho từng người bạn của mình được vào nơi sang trọng đó. Lần này tôi dẫn một người bạn làm ở nhà xác đến nơi sang trọng xem opera. Người bạn của tôi trầm trồ tấm tắc nức nở chiêm ngưỡng nơi sang trọng. Anh không còn mỹ từ nào để thốt lên về sự sang trọng ở nơi đây. Nghe những mỹ từ anh thốt ra tôi bỗng muốn chọc chơi anh:
- Tôi đồng ý với anh. Nơi đây quả là sang trọng, không còn lời nào tả xiết. Nhưng tôi làm lâu ở đây, tôi nhận thấy là ở đây có mùi rất bất ổn. Mùi này không nước hoa nào át đi được. Nó không phải mùi rắm rít, nó không phải mùi cống rãnh, nó không phải mùi ợ của thịt chó chấm mắm tôm với lá mơ, giềng sả, nó không phải mùi tỏi sống với chivat 18, nó không phải mùi tinh trùng lưu cữu trong âm hộ chảy ra quần lót… Nó là mùi gì mà cuộc sống của tôi chưa trải qua.
- Tôi đồng ý với anh. Anh chưa bao giờ trải qua mùi đó là phải. Đó là mùi tử thi.
- Sao lại là mùi tử thi? Họ đang sống kia mà.
- Thế anh chưa bao giờ thấy mùi tử thi bốc ra từ cơ thể sống à? Được rồi, để cám ơn anh việc anh đã dẫn tôi đến nơi sang trọng này, rất rất sang trọng nhưng lại sặc mùi tử thi, tôi sẽ chứng minh cho anh biết mùi tử thi bốc ra từ cơ thể sống như thế nào. Lần sau nhé, anh lại dẫn tôi đến cái nơi sang trọng đó và anh đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho anh biết. Tôi là người sống chung với tử thi. Anh phải tin tôi chứ.
- Tôi đồng ý với anh. Tôi tin anh.
Lần sau, nơi sang trọng này tổ chức một buổi hòa nhạc. Vì cái sự tò mò về cái mùi tử thi mà một lần nữa tôi đã tìm mọi cách để dẫn anh bạn nhà xác vào dự. Lần này chúng tôi cải trang thành những người sang trọng, Chúng tôi thuê hai bộ com lê đắt tiền. Chúng tôi xịt nước hoa Sài Gòn nhái Chanel, cũng thơm ngào ngạt. Chúng tôi hòa vào đám đông sang trọng. Anh bạn nhà xác kín đáo ra hiệu bằng cách bấu vào mu bàn tay tôi. Phía trước chúng tôi là một cô nàng sành điệu. Cô mặc một chiếc váy đầm xanh dài chấm gót hiệu Gucci. Tay cô xách chiếc túi hiệu Loren. Chân đi giày Scordion. Chúng tôi dấn bước để đi ngang với cô nàng. Tôi đã nhận ra cô nàng là một nhà thơ trẻ rất đang nổi tiếng. Cô nàng khoác tay một người đàn ông không còn trẻ nhưng cũng khoác trên mình những thứ đồ sang trọng hàng hiệu như cô. Khi đi ngang cô nàng chúng tôi đã gặp may vì đúng lúc đó cô nàng quay sang người đàn ông để nói một điều gì đó. Cùng với lời nói được thốt ra thì một luồng khí hệt mùi tử thi cũng tỏa ra. Mùi nồng nặc đến nỗi tôi phải nín thở trong vài giây. Anh bạn nhà xác lại bấu vào mu bàn tay tôi. Vì tôi đang nín thở nên tôi chỉ gật gật cái đầu để cho anh biết là tôi đã nhận thấy rồi. Tôi phải bước thật nhanh để thoát khỏi mùi tử thi của cô nàng nhà thơ đang rất nổi tiếng. Anh bạn nhà xác kéo tay tôi đi theo anh. Phía trước chúng tôi là một người đàn ông béo tốt bệ vệ. Anh bạn nhà xác lại ra hiệu bằng cách bấu vào mu bàn tay tôi. Tôi theo bước chân anh. Chúng tôi đi thật chậm vì ngài bệ vệ đằng trước cũng đang bước từng bước chậm rãi. Tôi nhìn thấy những ánh mắt đổ dồn vào ngài bệ vệ. Ở khoảng cách hơn một mét tôi ngửi thấy mùi nước hoa thơm mát có vị ngọt ngầy ngậy. Mùi nước hoa làm tôi mê hoặc. Tôi hít một hơi dài. Tôi lại nhận được tín hiệu từ phía anh bạn nhà xác. Theo chân anh tôi bước nhanh hơn. Khoảng cách giữa chúng tôi với ông bệ vệ ngắn dần. Tôi rất ngại cái khoảng cách ngắn dần đó. Tôi sợ bị bắt nên chân tôi bước ngập ngừng. Bỗng nhiên anh bạn tôi dúi đầu tôi vào gáy ông bệ vệ đằng trước. Mũi tôi suýt đập thẳng vào gáy của ông. Nhưng anh bạn đã kịp giữ tôi lại. Dù rất hoảng loạn nhưng tôi đã kịp nhận ra một luồng khí mùi tử thi từ gáy ông bệ vệ phi thẳng vào hai lỗ mũi. Tôi ặc lên. Vội bịt chặt tay vào miệng tôi kéo mạnh tay anh bạn. Tôi ra hiệu cho anh đi ra ngoài. Khi ra đến khoảng không khí ngoài ban công tôi hít vội một lồng ngực khí trời. Tôi vội vàng xác nhận với anh bạn nhà xác:
- Thôi thôi thôi. Tôi tin anh rồi. Cho tôi đi về thôi”